Đại Thần Tiềm Quy Tắc
-
Chương 6: Lời đồn đại bỏ trốn
“Quân Lâm ca ca, ta muốn tới điểm sống lại. Ca ca hiện tại tâm tình bất hảo, ta phải đi an ủi hắn.” Lạc Nhi lưu luyến không rời nói.
Từ nhỏ đến lớn hai huynh muội đều thích bám lấy Dạ Sắc Quân Lâm, hầu như thành một loại thói quen. Sau lần đầu Vệ Danh Viễn thổ lộ, Dạ Sắc Quân Lâm vô tình hay cố ý ly bọn họ càng lúc càng xa. Vừa mới bắt đầu có thể không phát hiện, nhưng mà lúc rõ ràng xa cách đến ai cũng cảm giác được, liền sinh ra cục diện người truy ta cản hiện giờ.
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Đối với Lạc Nhi coi như muội muội chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Dạ Sắc Quân Lâm biểu tình hòa hoãn hơn chút, nhưng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng bước một bước lại quay đầu nhìn, không có mở miệng giữ lại.
Thẳng đến khi Lạc Nhi ly khai, xung quanh toàn bộ đều yên tĩnh lại, nam tử dưới tàng cây mới chậm rãi thở ra một hơi.
Quay đầu lại thấy Hướng Dịch ở dưới cây ngoạn con cua, đem một con bên ngoài cái giỏ bắt lại, Dạ Sắc Quân Lâm trong lòng không thoải mái liền tiêu tan. Thấy động tác của cậu, Dạ Sắc Quân Lâm không kiềm được nở nụ cười, đi tới trước mặt Hướng Dịch ngồi xổm xuống, xoa xoa tóc cậu, khóe miệng cong lên dáng tươi cười: “Con cua hảo ngoạn sao?”
Hướng Dịch mím môi liếc hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục bắt cua.
“Ta mang ngươi đi bắt cá tiếp thế nào?”
Bắt cá? Hướng Dịch nhìn hắn nháy một cái mắt, chỉa chỉa cái loài bò sát trong giỏ, cũng không nói chuyện, chỉ nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó tiếp tục mặt không thay đổi bóp cái sọt ở trong đựng động vật tám chân kia.
囧.
Hảo hình tượng = =
Dạ Sắc Quân Lâm lập tức hiểu, cùng Hướng Dịch ở chung một đoạn thời gian, hắn rốt cuộc triệt để hiểu câu người không thể nhìn bề ngoài.
Nhìn một khốc nam lạnh như băng, bình thường cũng rất ít nói chuyện, mỗi lần đến lúc ăn cơm lại như tiểu hài tử. Nếu như hắn không đi chuẩn bị đồ ăn, kẻ khốc nam nào đó sẽ mở to cặp mắt đen lung linh, dùng một loại ánh mắt rất vô tội trông mong nhìn hắn.
Thỏa hiệp hay là không thỏa hiệp, đây là một vấn đề.
Dạ Sắc Quân Lâm suy tính mười giây, bán ngồi chồm hổm cầm lấy cái giỏ, thuần thục phân phó: “Cầm đến suối rửa, ta đi nhóm lửa trước.”
Hướng Dịch mắt thoáng cái trợn to, Dạ Sắc Quân Lâm cười nhìn cậu xách cái giỏ đi, vươn tay nhéo mặt mình. Cùng người này ở một chỗ lâu, số lần hắn cười trái lại so với trước nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng phải nói, người này sao lại thích ăn cua như vậy?
Chọn lấy một con cua.
Tiếp theo nhóm lửa, xuyên cua, quét gia vị, tiếp tục lật trở, một loạt động tác làm thành thạo vô cùng. Đem Hướng Dịch mỹ tư tư uy no, Dạ Sắc Quân Lâm dập tắt lửa, nói: “Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này.”
Ngày mai ly khai?
Hướng Dịch có chút phát mộng, trong khoảng thời gian này ở chỗ này thật tốt, thế nào đột nhiên phải đi…
Dạ Sắc Quân Lâm tiến đến bên cạnh cậu nằm xuống, nhìn trên trời trời xanh mây trắng, vỗ vỗ lưng cậu, giải thích: “Chậm nhất là ngày mai không đi sẽ có phiền phức, hành tung của chúng ta bị người phát hiện.”
Game 《 tứ quý 》 cao thủ bảng ra lò, xếp hạng level vị thứ nhất là cấp 40 Dạ Sắc Quân Lâm, không nghi ngờ chút nào NO. 1. Tên thứ hai là ngoạn gia “Gió thu hiu quạnh”, cấp 38, tên cường đạo điên cuồng luyện cấp. Trong truyền thuyết nàng đã từng cả ngày lẫn đêm không nghỉ không ngủ đánh quái giết BOSS, thực không phải người thường có thể đạt được.
Trên bảng đẳng cấp kim quang lóng lánh, người chơi đứng hàng đệ nhất đoạt nhiều vinh quang nhất, vì vậy nên bát quái tự nhiên cũng nhiều nhất.
Liên hệ với sự việc phát sinh vài ngày trước đó ở Tân Thủ Thôn, ngoạn gia đệ nhất cao thủ bảng và ngoạn gia đệ nhất tài phú bảng hai người đồng thời thất tung, nhất thời khiến cho mấy nhân sĩ có tâm đều suy đoán.
Các loại lời đồn đại như là rùa mọc cánh bay loạn.
“Có bát quái có bát quái! Các ngươi nghe nói chưa? Tài phú bảng đệ nhất ngoạn gia ‘Hướng Dịch’ và cao thủ bảng đệ nhất ‘Dạ Sắc Quân Lâm’ hai người có tiến triển mới.” Tại một tiểu thôn đơn xơ, người nói chuyện cố ý dừng lại.
“Bọn họ làm sao?”
“Căn cứ tin tức tin cậy mới nhất, bọn họ lần cuối cùng ở Tân Thủ Thôn xuất hiện, ngày đó bão cát từng trận, thổi khiến mọi người không thể mở mắt nổi. Dạ Sắc Quân Lâm bị mấy vạn ngoạn gia bao vây chính giữa, khí độ thong dong không hoảng hốt chút nào, giữa làn tên bay trái lại ngửa mặt lên trời hét to, dọa sợ mấy người... Tấm tắc, thiên quân vạn mã ta độc hành, ô ô, quá đẹp trai!”
“Sau đó thế nào?”
“Đều nói hồng nhan gây tai hoạ nha, lúc đó Hướng Dịch công tử bạch y tung bay đứng ở bên hắn, hai người nhìn nhau, định ra lời thề đồng sinh cộng tử. Tuy rằng tuy rằng đều là nam tử, đưa tình ẩn tình, tình chàng ý thiếp cũng lừa không được ánh mắt của quần chúng vây xem sáng như tuyết. Sau đó, liền xảy ra chuyện lãng mạn nhất trong thiên hạ.”
“Cái gì?”
“Một thân hắc y Dạ Sắc Quân Lâm đem Hướng Dịch ôm vào trong lòng, giữa thiên quân vạn mã, hoa lệ lệ cùng cậu ta...bỏ — trốn”
>o<
Các loại phiên bản đồn đại không phải ít, lại đều thoát không được hai chữ “Bỏ trốn” mấu chốt này. Kỳ thực lúc đó người vây xem rất nhiều, người liên tưởng đến hai nam tử trước mặt mọi người bỏ trốn cũng không nhiều.
Người khởi xướng truyền bá tạo dựng lời đồn —— Mộc Bạch đồng học, lúc này đang ngồi trên ghế hai tay thật nhanh đánh chữ, miệng cắn một quả đào mọng nước. Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa còn có bốn người khác, nhìn thông báo hiện lên từng cái tin tức, năm người đồng thời trao đổi nhãn thần tà ác.
Mộc Bạch cười đắc ý nhất: “Ha ha, ta không tin lần này không làm khó lão đại được! Lão đại quá không giảng nghĩa khí, lần trước mở mắt trừng trừng nhìn ta từ trên cây ngã xuống, mông đau muốn chết. Lão tử lần này không trả thù được hắn ta sẽ không họ Mộc!”
Game 《 tứ quý 》 có 30% cảm giác đau, lúc đó Mộc Bạch chưa có đóng chức năng này, vì vậy tạo thành kết cục thảm thiết không gì sánh được.
Bốn người khác nhìn hắn có chút hả hê thoải mái, lát sau lại nhắc đến lời đồn đại.
“Bạch Bạch a, lão đại lần này xuất môn, tuy rằng không biết lúc nào mới có thể trở về, bất quá ngươi ở trên diễn đàn thông báo truyền bá khắp nơi lão đại cùng một người nam nhân bỏ trốn...” Phòng kỹ thuật – A Quyền là một người thanh niên dáng dấp thật cao, lập tức cười hì hì lại gần nói, “Vạn nhất lão đại trở về, có thể ăn tươi nuốt sống ngươi hay không?”
Chần chờ một giây, Mộc Bạch đồng học đắc ý cười nói: “Hắc hắc, lão đại nào có thần như thế, nói cho các ngươi biết một bí mật: Ngày đó ta len lén qua sơn động kia nhòm xem lão đại, vừa vặn thấy hắn tự nướng cua cho người kia. Hắc hắc, ta theo hắn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên biết hắn có loại ham mê này, tuyệt đối là hồng quả quả gian tình~ gian a tình a~tình~~~ ”
A Quyền nhìn khuôn mặt đắc ý tươi cười rất thiếu đánh của hắn, liếc mắt: “Bạch Bạch, ngươi buổi tối ngủ cẩn thận chút, đắc tội lão đại không thể dễ đùa như vậy. Cái gọi là xuất quỷ nhập thần có cừu oán tất báo, chờ lão đại trở về ngươi sẽ biết.”
Mộc Bạch vô tình phất tay một cái, vừa từ ổ D mở ra tấm mỹ nữ đồ thưởng thức, vừa huýt sáo nói: “Lão đại bỏ trốn theo trai, nào có rảnh rỗi quản ta... quản... ta... A!!”
Video của Asakawa Ran (diễn viên AV) không biết lúc nào đã bị đổi thành hình Sadako và hình nam nhân khỏa thân, Mộc Bạch huynh đáng thương, tay nắm chuột không ngừng run.
“Sadako a!” Từ căn phòng làm việc rộng rãi truyền ra tiếng nam nhân hét chói tai, ngay sau đó một thân ảnh lao về phía A Quyền, hai tay hai chân quấn ở trên người hắn, tru lên, “Ta sợ quỷ, tên khốn kiếp kia vương bát đản ở trong máy tính ta thả hình Sadako!”
A Quyền sợ hắn rơi xuống, vươn tay ôm lấy hắn, ngoài miệng cũng không quên đả kích người ta: “Bạch Bạch, ngươi gặp báo ứng.”
= =
“Tới địa ngục đi.” Hai phút sau mới hậu tri hậu giác phát hiện mình còn ở trên thân người khác, Mộc Bạch không được tự nhiên, dùng ánh mắt bén nhọn liếc mắt trừng A Quyền, từ trên người hắn hạ xuống.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính, Mộc Bạch đồng học lệ: “A Quyền, giúp ta xóa hình.” Hiện tại không phải lúc giả bộ đại gia, cái hình câu nhân của Sadako kia còn ở trong máy tính, Mộc Bạch vừa nghĩ tới ngực liền dâng xung động giết người.
A Quyền khinh bỉ hắn: “Ngươi một đại nam nhân còn sợ Sadako.”
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, Mộc Bạch cắn răng: Vì máy vi tính, ta nhịn.
A Quyền khinh bỉ thì khinh bỉ, vẫn là đi tới trước máy vi tính, cầm chuột trước đem hình Sadako xóa bỏ.
Mộc Bạch cẩn cẩn dực dực xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn lén, thấy hình ảnh đáng sợ nhất trong máy tính không còn, lập tức đắc ý.
“Bạch Bạch, những hình khỏa thân nam có xóa hay không?” A Quyền thuận miệng hỏi, đảo mắt thấy Mộc Bạch đường nhìn vẫn chăm chú vào tấm ảnh khỏa thân nam, trong lòng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, không đợi hắn trả lời lại liền nhanh chóng nhấn phím Delete.
“Này này, đừng xóa.” Mộc Bạch ngăn cản, “Có mấy người vóc dáng không sai, đường cong so với nữ nhân còn uyển chuyển.”
A Quyền liếc mắt, đem thùng rác với toàn bộ dấu vết xóa sạch, Mộc Bạch muốn khôi phục cũng khôi phục không được, đành mắng chửi còn hơn một mình chán nản đau buồn.
Nghĩ đến chuyện máy vi tính bị đột nhập công phá, Mộc Bạch oán hận nói.”Kháo, ta đắc tội tên khốn kiếp kia sao? Máy vi tính này phòng ngự hạng nhất, mật mã ngay cả mấy người các ngươi cũng không phá được.”
A Quyền vô hạn đồng tình nhìn hắn liếc mắt, vỗ vỗ vai: “Bạch Bạch đáng thương, đây là báo ứng.”
“Không được kêu ta Bạch Bạch!” Mộc Bạch quát, hình Asakawa Ran bị xóa, người nào đó tâm tình không tốt phát tiết lửa giận.
A Quyền khóe miệng dẫn theo ý cười, trong mắt hơi cưng chìu: “Nơi này có file ẩn, mở xem.”
Bên trong file chỉ có một bức ảnh.
Một người nam nhân.
Một nam nhân không mặc quần áo.
Một lõa nam thật quen thuộc.
Thân trên không y phục, hạ thân không mảnh vải, chỗ bí ẩn nhất cũng không có bất luận cái gì che đậy.
Da này, vóc người này, A Quyền thấy líu lưỡi.
“Bạch Bạch, vóc dáng ngươi rất uyển chuyển a, ân, phía sau rất kiều, da nộn trắng noãn, trắng...”
“Không được nhìn!” Mộc Bạch mặt đỏ lên, đưa tay che mắt A Quyền, hung tợn uy hiếp, “Không được nhớ ở trong lòng!”
A Quyền bên môi mang nét cười, lại theo lời của hắn nói: “Hảo, hảo, tất cả nghe theo ngươi.” Lúc người nào đó tạc mao đương nhiên tốt nhất đừng đụng vào, điểm thường thức ấy vẫn phải có.
Mộc Bạch hung hăng nhìn chằm chằm máy vi tính, ngực phun máu: Vì sao vì sao phải đem một tấm ảnh khỏa – thân chụp lén từ một năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó đặt ở trong máy vi tính a.
Góc hình ảnh có một hàng chữ: Bạch Bạch, đây là hậu quả lung tung truyền bá lời đồn bỏ trốn ——By lão đại.
Rốt cục hiểu được chân tướng câu chuyện, Mộc Bạch lệ tuôn, ngửa mặt lên trời rống: “Lão đại, ngươi trừng mắt tất báo, ngươi không phải người tốt, ngươi bỏ trốn, ngươi lừa gạt tiểu bạch dương, ngươi... Ngô ngô.”
A Quyền đứng lên, một tay bịt đôi môi ấm áp của cậu ta, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bạch Bạch, có người nói lão đại ở trong phòng làm việc cài đặt máy nghe lén nga.”
囧.
Bên này Mộc Bạch cuồng phong rống giận rít gào.
Sơn động bên kia, Dạ Sắc Quân Lâm cầm cương ngựa, Hướng Dịch ngồi ở phía sau hắn.
Xuân gió thổi qua, sợi tóc hai người quấn quít cùng một chỗ.
Dạ Sắc Quân Lâm quay đầu, nhìn người sau lưng mím môi không nói lời nào, ánh mắt cứ nhìn lại phía sau, tâm tư vừa chuyển, khẽ cười nói: “Sau này chúng ta sẽ trở lại, đừng lo lắng, nướng cá, nướng cua, nhóm củi, ta sẽ thường thường làm cho ngươi ăn.”
Từ nhỏ đến lớn hai huynh muội đều thích bám lấy Dạ Sắc Quân Lâm, hầu như thành một loại thói quen. Sau lần đầu Vệ Danh Viễn thổ lộ, Dạ Sắc Quân Lâm vô tình hay cố ý ly bọn họ càng lúc càng xa. Vừa mới bắt đầu có thể không phát hiện, nhưng mà lúc rõ ràng xa cách đến ai cũng cảm giác được, liền sinh ra cục diện người truy ta cản hiện giờ.
“Ừ, đi đường cẩn thận.” Đối với Lạc Nhi coi như muội muội chăm sóc từ nhỏ đến lớn, Dạ Sắc Quân Lâm biểu tình hòa hoãn hơn chút, nhưng chỉ nhàn nhạt nhìn nàng bước một bước lại quay đầu nhìn, không có mở miệng giữ lại.
Thẳng đến khi Lạc Nhi ly khai, xung quanh toàn bộ đều yên tĩnh lại, nam tử dưới tàng cây mới chậm rãi thở ra một hơi.
Quay đầu lại thấy Hướng Dịch ở dưới cây ngoạn con cua, đem một con bên ngoài cái giỏ bắt lại, Dạ Sắc Quân Lâm trong lòng không thoải mái liền tiêu tan. Thấy động tác của cậu, Dạ Sắc Quân Lâm không kiềm được nở nụ cười, đi tới trước mặt Hướng Dịch ngồi xổm xuống, xoa xoa tóc cậu, khóe miệng cong lên dáng tươi cười: “Con cua hảo ngoạn sao?”
Hướng Dịch mím môi liếc hắn một cái, lại cúi đầu tiếp tục bắt cua.
“Ta mang ngươi đi bắt cá tiếp thế nào?”
Bắt cá? Hướng Dịch nhìn hắn nháy một cái mắt, chỉa chỉa cái loài bò sát trong giỏ, cũng không nói chuyện, chỉ nuốt từng ngụm nước bọt, sau đó tiếp tục mặt không thay đổi bóp cái sọt ở trong đựng động vật tám chân kia.
囧.
Hảo hình tượng = =
Dạ Sắc Quân Lâm lập tức hiểu, cùng Hướng Dịch ở chung một đoạn thời gian, hắn rốt cuộc triệt để hiểu câu người không thể nhìn bề ngoài.
Nhìn một khốc nam lạnh như băng, bình thường cũng rất ít nói chuyện, mỗi lần đến lúc ăn cơm lại như tiểu hài tử. Nếu như hắn không đi chuẩn bị đồ ăn, kẻ khốc nam nào đó sẽ mở to cặp mắt đen lung linh, dùng một loại ánh mắt rất vô tội trông mong nhìn hắn.
Thỏa hiệp hay là không thỏa hiệp, đây là một vấn đề.
Dạ Sắc Quân Lâm suy tính mười giây, bán ngồi chồm hổm cầm lấy cái giỏ, thuần thục phân phó: “Cầm đến suối rửa, ta đi nhóm lửa trước.”
Hướng Dịch mắt thoáng cái trợn to, Dạ Sắc Quân Lâm cười nhìn cậu xách cái giỏ đi, vươn tay nhéo mặt mình. Cùng người này ở một chỗ lâu, số lần hắn cười trái lại so với trước nhiều hơn rất nhiều.
Nhưng phải nói, người này sao lại thích ăn cua như vậy?
Chọn lấy một con cua.
Tiếp theo nhóm lửa, xuyên cua, quét gia vị, tiếp tục lật trở, một loạt động tác làm thành thạo vô cùng. Đem Hướng Dịch mỹ tư tư uy no, Dạ Sắc Quân Lâm dập tắt lửa, nói: “Ngày mai chúng ta rời khỏi nơi này.”
Ngày mai ly khai?
Hướng Dịch có chút phát mộng, trong khoảng thời gian này ở chỗ này thật tốt, thế nào đột nhiên phải đi…
Dạ Sắc Quân Lâm tiến đến bên cạnh cậu nằm xuống, nhìn trên trời trời xanh mây trắng, vỗ vỗ lưng cậu, giải thích: “Chậm nhất là ngày mai không đi sẽ có phiền phức, hành tung của chúng ta bị người phát hiện.”
Game 《 tứ quý 》 cao thủ bảng ra lò, xếp hạng level vị thứ nhất là cấp 40 Dạ Sắc Quân Lâm, không nghi ngờ chút nào NO. 1. Tên thứ hai là ngoạn gia “Gió thu hiu quạnh”, cấp 38, tên cường đạo điên cuồng luyện cấp. Trong truyền thuyết nàng đã từng cả ngày lẫn đêm không nghỉ không ngủ đánh quái giết BOSS, thực không phải người thường có thể đạt được.
Trên bảng đẳng cấp kim quang lóng lánh, người chơi đứng hàng đệ nhất đoạt nhiều vinh quang nhất, vì vậy nên bát quái tự nhiên cũng nhiều nhất.
Liên hệ với sự việc phát sinh vài ngày trước đó ở Tân Thủ Thôn, ngoạn gia đệ nhất cao thủ bảng và ngoạn gia đệ nhất tài phú bảng hai người đồng thời thất tung, nhất thời khiến cho mấy nhân sĩ có tâm đều suy đoán.
Các loại lời đồn đại như là rùa mọc cánh bay loạn.
“Có bát quái có bát quái! Các ngươi nghe nói chưa? Tài phú bảng đệ nhất ngoạn gia ‘Hướng Dịch’ và cao thủ bảng đệ nhất ‘Dạ Sắc Quân Lâm’ hai người có tiến triển mới.” Tại một tiểu thôn đơn xơ, người nói chuyện cố ý dừng lại.
“Bọn họ làm sao?”
“Căn cứ tin tức tin cậy mới nhất, bọn họ lần cuối cùng ở Tân Thủ Thôn xuất hiện, ngày đó bão cát từng trận, thổi khiến mọi người không thể mở mắt nổi. Dạ Sắc Quân Lâm bị mấy vạn ngoạn gia bao vây chính giữa, khí độ thong dong không hoảng hốt chút nào, giữa làn tên bay trái lại ngửa mặt lên trời hét to, dọa sợ mấy người... Tấm tắc, thiên quân vạn mã ta độc hành, ô ô, quá đẹp trai!”
“Sau đó thế nào?”
“Đều nói hồng nhan gây tai hoạ nha, lúc đó Hướng Dịch công tử bạch y tung bay đứng ở bên hắn, hai người nhìn nhau, định ra lời thề đồng sinh cộng tử. Tuy rằng tuy rằng đều là nam tử, đưa tình ẩn tình, tình chàng ý thiếp cũng lừa không được ánh mắt của quần chúng vây xem sáng như tuyết. Sau đó, liền xảy ra chuyện lãng mạn nhất trong thiên hạ.”
“Cái gì?”
“Một thân hắc y Dạ Sắc Quân Lâm đem Hướng Dịch ôm vào trong lòng, giữa thiên quân vạn mã, hoa lệ lệ cùng cậu ta...bỏ — trốn”
>o<
Các loại phiên bản đồn đại không phải ít, lại đều thoát không được hai chữ “Bỏ trốn” mấu chốt này. Kỳ thực lúc đó người vây xem rất nhiều, người liên tưởng đến hai nam tử trước mặt mọi người bỏ trốn cũng không nhiều.
Người khởi xướng truyền bá tạo dựng lời đồn —— Mộc Bạch đồng học, lúc này đang ngồi trên ghế hai tay thật nhanh đánh chữ, miệng cắn một quả đào mọng nước. Trong phòng làm việc rộng rãi sáng sủa còn có bốn người khác, nhìn thông báo hiện lên từng cái tin tức, năm người đồng thời trao đổi nhãn thần tà ác.
Mộc Bạch cười đắc ý nhất: “Ha ha, ta không tin lần này không làm khó lão đại được! Lão đại quá không giảng nghĩa khí, lần trước mở mắt trừng trừng nhìn ta từ trên cây ngã xuống, mông đau muốn chết. Lão tử lần này không trả thù được hắn ta sẽ không họ Mộc!”
Game 《 tứ quý 》 có 30% cảm giác đau, lúc đó Mộc Bạch chưa có đóng chức năng này, vì vậy tạo thành kết cục thảm thiết không gì sánh được.
Bốn người khác nhìn hắn có chút hả hê thoải mái, lát sau lại nhắc đến lời đồn đại.
“Bạch Bạch a, lão đại lần này xuất môn, tuy rằng không biết lúc nào mới có thể trở về, bất quá ngươi ở trên diễn đàn thông báo truyền bá khắp nơi lão đại cùng một người nam nhân bỏ trốn...” Phòng kỹ thuật – A Quyền là một người thanh niên dáng dấp thật cao, lập tức cười hì hì lại gần nói, “Vạn nhất lão đại trở về, có thể ăn tươi nuốt sống ngươi hay không?”
Chần chờ một giây, Mộc Bạch đồng học đắc ý cười nói: “Hắc hắc, lão đại nào có thần như thế, nói cho các ngươi biết một bí mật: Ngày đó ta len lén qua sơn động kia nhòm xem lão đại, vừa vặn thấy hắn tự nướng cua cho người kia. Hắc hắc, ta theo hắn nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên biết hắn có loại ham mê này, tuyệt đối là hồng quả quả gian tình~ gian a tình a~tình~~~ ”
A Quyền nhìn khuôn mặt đắc ý tươi cười rất thiếu đánh của hắn, liếc mắt: “Bạch Bạch, ngươi buổi tối ngủ cẩn thận chút, đắc tội lão đại không thể dễ đùa như vậy. Cái gọi là xuất quỷ nhập thần có cừu oán tất báo, chờ lão đại trở về ngươi sẽ biết.”
Mộc Bạch vô tình phất tay một cái, vừa từ ổ D mở ra tấm mỹ nữ đồ thưởng thức, vừa huýt sáo nói: “Lão đại bỏ trốn theo trai, nào có rảnh rỗi quản ta... quản... ta... A!!”
Video của Asakawa Ran (diễn viên AV) không biết lúc nào đã bị đổi thành hình Sadako và hình nam nhân khỏa thân, Mộc Bạch huynh đáng thương, tay nắm chuột không ngừng run.
“Sadako a!” Từ căn phòng làm việc rộng rãi truyền ra tiếng nam nhân hét chói tai, ngay sau đó một thân ảnh lao về phía A Quyền, hai tay hai chân quấn ở trên người hắn, tru lên, “Ta sợ quỷ, tên khốn kiếp kia vương bát đản ở trong máy tính ta thả hình Sadako!”
A Quyền sợ hắn rơi xuống, vươn tay ôm lấy hắn, ngoài miệng cũng không quên đả kích người ta: “Bạch Bạch, ngươi gặp báo ứng.”
= =
“Tới địa ngục đi.” Hai phút sau mới hậu tri hậu giác phát hiện mình còn ở trên thân người khác, Mộc Bạch không được tự nhiên, dùng ánh mắt bén nhọn liếc mắt trừng A Quyền, từ trên người hắn hạ xuống.
Quay đầu lại liếc mắt nhìn màn hình máy vi tính, Mộc Bạch đồng học lệ: “A Quyền, giúp ta xóa hình.” Hiện tại không phải lúc giả bộ đại gia, cái hình câu nhân của Sadako kia còn ở trong máy tính, Mộc Bạch vừa nghĩ tới ngực liền dâng xung động giết người.
A Quyền khinh bỉ hắn: “Ngươi một đại nam nhân còn sợ Sadako.”
Hổ lạc bình dương bị khuyển khi, Mộc Bạch cắn răng: Vì máy vi tính, ta nhịn.
A Quyền khinh bỉ thì khinh bỉ, vẫn là đi tới trước máy vi tính, cầm chuột trước đem hình Sadako xóa bỏ.
Mộc Bạch cẩn cẩn dực dực xuyên qua kẽ hở ngón tay nhìn lén, thấy hình ảnh đáng sợ nhất trong máy tính không còn, lập tức đắc ý.
“Bạch Bạch, những hình khỏa thân nam có xóa hay không?” A Quyền thuận miệng hỏi, đảo mắt thấy Mộc Bạch đường nhìn vẫn chăm chú vào tấm ảnh khỏa thân nam, trong lòng khó chịu, hừ lạnh một tiếng, không đợi hắn trả lời lại liền nhanh chóng nhấn phím Delete.
“Này này, đừng xóa.” Mộc Bạch ngăn cản, “Có mấy người vóc dáng không sai, đường cong so với nữ nhân còn uyển chuyển.”
A Quyền liếc mắt, đem thùng rác với toàn bộ dấu vết xóa sạch, Mộc Bạch muốn khôi phục cũng khôi phục không được, đành mắng chửi còn hơn một mình chán nản đau buồn.
Nghĩ đến chuyện máy vi tính bị đột nhập công phá, Mộc Bạch oán hận nói.”Kháo, ta đắc tội tên khốn kiếp kia sao? Máy vi tính này phòng ngự hạng nhất, mật mã ngay cả mấy người các ngươi cũng không phá được.”
A Quyền vô hạn đồng tình nhìn hắn liếc mắt, vỗ vỗ vai: “Bạch Bạch đáng thương, đây là báo ứng.”
“Không được kêu ta Bạch Bạch!” Mộc Bạch quát, hình Asakawa Ran bị xóa, người nào đó tâm tình không tốt phát tiết lửa giận.
A Quyền khóe miệng dẫn theo ý cười, trong mắt hơi cưng chìu: “Nơi này có file ẩn, mở xem.”
Bên trong file chỉ có một bức ảnh.
Một người nam nhân.
Một nam nhân không mặc quần áo.
Một lõa nam thật quen thuộc.
Thân trên không y phục, hạ thân không mảnh vải, chỗ bí ẩn nhất cũng không có bất luận cái gì che đậy.
Da này, vóc người này, A Quyền thấy líu lưỡi.
“Bạch Bạch, vóc dáng ngươi rất uyển chuyển a, ân, phía sau rất kiều, da nộn trắng noãn, trắng...”
“Không được nhìn!” Mộc Bạch mặt đỏ lên, đưa tay che mắt A Quyền, hung tợn uy hiếp, “Không được nhớ ở trong lòng!”
A Quyền bên môi mang nét cười, lại theo lời của hắn nói: “Hảo, hảo, tất cả nghe theo ngươi.” Lúc người nào đó tạc mao đương nhiên tốt nhất đừng đụng vào, điểm thường thức ấy vẫn phải có.
Mộc Bạch hung hăng nhìn chằm chằm máy vi tính, ngực phun máu: Vì sao vì sao phải đem một tấm ảnh khỏa – thân chụp lén từ một năm nào đó, tháng nào đó, ngày nào đó đặt ở trong máy vi tính a.
Góc hình ảnh có một hàng chữ: Bạch Bạch, đây là hậu quả lung tung truyền bá lời đồn bỏ trốn ——By lão đại.
Rốt cục hiểu được chân tướng câu chuyện, Mộc Bạch lệ tuôn, ngửa mặt lên trời rống: “Lão đại, ngươi trừng mắt tất báo, ngươi không phải người tốt, ngươi bỏ trốn, ngươi lừa gạt tiểu bạch dương, ngươi... Ngô ngô.”
A Quyền đứng lên, một tay bịt đôi môi ấm áp của cậu ta, nhẹ nhàng nói nhỏ: “Bạch Bạch, có người nói lão đại ở trong phòng làm việc cài đặt máy nghe lén nga.”
囧.
Bên này Mộc Bạch cuồng phong rống giận rít gào.
Sơn động bên kia, Dạ Sắc Quân Lâm cầm cương ngựa, Hướng Dịch ngồi ở phía sau hắn.
Xuân gió thổi qua, sợi tóc hai người quấn quít cùng một chỗ.
Dạ Sắc Quân Lâm quay đầu, nhìn người sau lưng mím môi không nói lời nào, ánh mắt cứ nhìn lại phía sau, tâm tư vừa chuyển, khẽ cười nói: “Sau này chúng ta sẽ trở lại, đừng lo lắng, nướng cá, nướng cua, nhóm củi, ta sẽ thường thường làm cho ngươi ăn.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook