Đại Thần Tiềm Quy Tắc
-
Chương 24: Ánh nắng tươi sáng
******
Sinh hoạt sau đó rất dễ chịu rất thoải mái.
Đối với Tiêu Quân Lâm mà nói, ở trong công ty đi làm cộng thêm bóc lột trợ lý Mộc Bạch, đứng ngoài xem những chuyện không thể không nói giữa Mộc Bạch và A Quyền… Làm BOSS cuối khai thác game《 tứ quý 》, dùng lời của hắn mà nói, thường thì, hắn phụ trách quy hoạch tổng thể là được rồi.
Thế nên Tiêu đại thiếu gia rất nhàn nhã, mỗi sáng sớm cùng Hướng Dịch xuống dưới khu biệt thự ăn điểm tâm, hoặc đánh quyền tập thể hình, trở về phòng chơi game, thỉnh thoảng qua sòng bạc dạo một vòng, thuận tiện qua cửa hàng bánh ga-tô mang cho Hướng Dịch vài cái bánh ga-tô cậu thích ăn.
Ngày nào đó, trời cao khí sảng, vạn dặm không mây.
Bên tiểu viện của khu biệt thự, Hướng Dịch nằm trên mặt đất nhìn bầu trời ngẩn người.
Tiêu Quân Lâm cọ đến bên cạnh cậu nghiêng người nằm xuống, một tay đặt trên mặt đất, mở miệng nói: “Hôm nay khí trời thật tốt.”
Ánh mắt Hướng Dịch dời đi chỗ khác, không để ý tới hắn.
Tiêu đại thiếu gia ho khan một tiếng, sờ mũi một cái, rất thành khẩn nói tiếp: “Tiểu Dịch, đừng nóng giận, sáng sớm ta là không cẩn thận hôn đến ngươi, tối hôm qua cũng là không cẩn thận bò lên giường của ngươi.”
Hướng Dịch: “…”
Lúc nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác một bàn tay đặt lên gò má của mình. Hướng Dịch đang muốn nhảy dựng lên, hai tay lại bị giam cầm vững vàng, lập tức bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa, từ tính của người nọ: “Đừng nhúc nhích, có lá rụng.”
Đầu ngón tay hơi lạnh, hô hấp nóng rực.
Lúc Tiêu Quân Lâm thu tay về, trông thấy nam tử thân mặc bạch y nằm trên cỏ đang trợn to đôi mắt nhìn hắn.
Ánh nắng tươi sáng, một chút ánh sáng rực rỡ chiếu xuống trong con ngươi của cậu, trong suốt như nước, lại giống như đang ngỡ ngàng nhìn bốn phía xung quanh.
Cái loại biểu tình si ngốc này, khả ái mơ hồ đến mức gần như làm người ta muốn một tay túm lấy khiêng về nhà, cẩn thận cất giấu đi.
Tiêu Quân Lâm trong lòng nhịn không được nóng lên, cúi người xuống, đem môi chậm rãi in trên mắt của cậu.
Khi Vệ Danh Viễn cùng Tiêu lão thái gia tiến vào tiểu viện, đập vào mắt là cảnh tượng một bức xuân ý ấm áp như thế.
Tiêu gia đại thiếu gia một thân hắc y, thân cao một thước chín mươi mấy nghiêng người đặt trên người một nam tử, thấy không rõ khuôn mặt.
Tư thế thân mật không gì sánh được duy trì ước chừng nửa phút, nam tử dưới thân hắn hình như phản ứng lại, bắt đầu phản kháng, đem Tiêu Quân Lâm từ trên người mình đẩy xuống, sau đó cấp tốc đứng lên, sải chân bước đi về phía trước.
Tiêu lão thái gia lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của nam tử.
Tuổi chừng gần hai mươi lăm hai mươi sáu, vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, cặp mắt đen nhánh mở thật to, trong chớp mắt cắn môi dưới, lại làm cho người khác có loại cảm giác rất đặc biệt.
Kiểu người sống qua nửa đời trên mũi đao như bọn họ, rất ít khi gặp được người có thể ở lần đầu gặp làm mình cảm thấy hảo cảm. Tiêu lão thái gia sống đã vài chục năm, tự xưng là nhìn qua vô số người, có thể có được một đôi mắt trong trẻo như vậy, tuyệt đối không phải là người có mưu đồ gì với con của hắn.
Lại quan sát vài lần, Tiêu lão thái gia dần dần lại phát hiện nam tử này nhìn có điểm quen mắt. Lúc này mới nhớ tới, lần trước lúc ở Tiêu trạch, cậu ta và Lăng Ti Hữu cùng đi chung.
Tên hình như gọi là… Hướng Dịch?
Sinh hoạt sau đó rất dễ chịu rất thoải mái.
Đối với Tiêu Quân Lâm mà nói, ở trong công ty đi làm cộng thêm bóc lột trợ lý Mộc Bạch, đứng ngoài xem những chuyện không thể không nói giữa Mộc Bạch và A Quyền… Làm BOSS cuối khai thác game《 tứ quý 》, dùng lời của hắn mà nói, thường thì, hắn phụ trách quy hoạch tổng thể là được rồi.
Thế nên Tiêu đại thiếu gia rất nhàn nhã, mỗi sáng sớm cùng Hướng Dịch xuống dưới khu biệt thự ăn điểm tâm, hoặc đánh quyền tập thể hình, trở về phòng chơi game, thỉnh thoảng qua sòng bạc dạo một vòng, thuận tiện qua cửa hàng bánh ga-tô mang cho Hướng Dịch vài cái bánh ga-tô cậu thích ăn.
Ngày nào đó, trời cao khí sảng, vạn dặm không mây.
Bên tiểu viện của khu biệt thự, Hướng Dịch nằm trên mặt đất nhìn bầu trời ngẩn người.
Tiêu Quân Lâm cọ đến bên cạnh cậu nghiêng người nằm xuống, một tay đặt trên mặt đất, mở miệng nói: “Hôm nay khí trời thật tốt.”
Ánh mắt Hướng Dịch dời đi chỗ khác, không để ý tới hắn.
Tiêu đại thiếu gia ho khan một tiếng, sờ mũi một cái, rất thành khẩn nói tiếp: “Tiểu Dịch, đừng nóng giận, sáng sớm ta là không cẩn thận hôn đến ngươi, tối hôm qua cũng là không cẩn thận bò lên giường của ngươi.”
Hướng Dịch: “…”
Lúc nhắm mắt lại, bỗng nhiên cảm giác một bàn tay đặt lên gò má của mình. Hướng Dịch đang muốn nhảy dựng lên, hai tay lại bị giam cầm vững vàng, lập tức bên tai truyền đến giọng nói ôn hòa, từ tính của người nọ: “Đừng nhúc nhích, có lá rụng.”
Đầu ngón tay hơi lạnh, hô hấp nóng rực.
Lúc Tiêu Quân Lâm thu tay về, trông thấy nam tử thân mặc bạch y nằm trên cỏ đang trợn to đôi mắt nhìn hắn.
Ánh nắng tươi sáng, một chút ánh sáng rực rỡ chiếu xuống trong con ngươi của cậu, trong suốt như nước, lại giống như đang ngỡ ngàng nhìn bốn phía xung quanh.
Cái loại biểu tình si ngốc này, khả ái mơ hồ đến mức gần như làm người ta muốn một tay túm lấy khiêng về nhà, cẩn thận cất giấu đi.
Tiêu Quân Lâm trong lòng nhịn không được nóng lên, cúi người xuống, đem môi chậm rãi in trên mắt của cậu.
Khi Vệ Danh Viễn cùng Tiêu lão thái gia tiến vào tiểu viện, đập vào mắt là cảnh tượng một bức xuân ý ấm áp như thế.
Tiêu gia đại thiếu gia một thân hắc y, thân cao một thước chín mươi mấy nghiêng người đặt trên người một nam tử, thấy không rõ khuôn mặt.
Tư thế thân mật không gì sánh được duy trì ước chừng nửa phút, nam tử dưới thân hắn hình như phản ứng lại, bắt đầu phản kháng, đem Tiêu Quân Lâm từ trên người mình đẩy xuống, sau đó cấp tốc đứng lên, sải chân bước đi về phía trước.
Tiêu lão thái gia lúc này mới nhìn rõ tướng mạo của nam tử.
Tuổi chừng gần hai mươi lăm hai mươi sáu, vóc người thon dài, khuôn mặt tuấn lãng, cặp mắt đen nhánh mở thật to, trong chớp mắt cắn môi dưới, lại làm cho người khác có loại cảm giác rất đặc biệt.
Kiểu người sống qua nửa đời trên mũi đao như bọn họ, rất ít khi gặp được người có thể ở lần đầu gặp làm mình cảm thấy hảo cảm. Tiêu lão thái gia sống đã vài chục năm, tự xưng là nhìn qua vô số người, có thể có được một đôi mắt trong trẻo như vậy, tuyệt đối không phải là người có mưu đồ gì với con của hắn.
Lại quan sát vài lần, Tiêu lão thái gia dần dần lại phát hiện nam tử này nhìn có điểm quen mắt. Lúc này mới nhớ tới, lần trước lúc ở Tiêu trạch, cậu ta và Lăng Ti Hữu cùng đi chung.
Tên hình như gọi là… Hướng Dịch?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook