Đại Thần Lưu Manh
-
Chương 1: Bi kịch gặp mặt
Diệp Nhân Sênh là con gái độc nhất của Diệp gia, cao một mét bảy mươi lăm, bề ngang chừng một thước, thân hình mạnh mẽ, tư thế oai hùng.
Lên năm tuổi đã hạ đo ván tất cả những đứa trẻ trong tiểu khu, trở thành vô địch; Lên bảy tuổi, các bạn học nam đi trên đường gặp cô đều tự động đi đường vòng.
Chín tuổi đã đánh cho một nam sinh bắt nạt người yêu đến chảy máu mũi giàn giụa, làm cho cu cậu khóc nức nở đi tìm cô giáo kể tội —
Mười hai tuổi cô hung hăng đá nữ du côn chuyên đi đòi tiền một phát, bởi vì cô ta đã phá cái hộp đồ trước quầy thu ngân trong văn phòng phẩm, thế là hai người vật lộn, Diệp Nhân Sênh dựt đứt của người ta một nắm tóc, báo hại khiến cô ta phải nằm viện, thế là ba Diệp phải bồi thường một nghìn đồng —
Mười lăm tuổi đã bắt đầu có hứng thú với Taekwondo, sau đó thì nhận ra Karate cũng không tồi, vì thế mà đấm bốc, Judo, thái cực quyền càng không thể cứu vãn nổi —
Mười sáu tuổi vì bị một nam sinh chán ghét cười nhạo làn da đen bóng của mình mà cô cầm luôn lọ mực ném thẳng vào đầu hắn ta, từ đó về sau trên đồng phục của cậu ta luôn có một vết bẩn giặt mãi không sạch —
Mười tám tuổi có biệt danh là Diệp Tư Cơ —
Mười chín tuổi bắt đầu tư tưởng chuyện tình, đáng tiếc tính tình dũng mãnh sớm đã vang khắp thiên hạ, bỗng nhiên quay đầu lại, những năm tháng tuổi xuân hoàn toàn trống rỗng, chỉ còn lại là những tấm giấy khen võ thuật treo trên tường, chỉ còn lại những giọt nước mắt điên cuồng —
Hai mươi tuổi trở nên trống rỗng —
Hai mươi ba tuổi bắt đầu cam chịu, này thì trạch nữ, này thì thặng nữ, ai thèm chứ, thà chơi game tiêu khiển còn hơn —
Tiêu khiển, chỉ là tiêu khiển mà thôi.
Nhưng mà, dáng vẻ bây giờ của Diệp Nhân Sênh trông thực đáng thương.
Cô chống cằm uể oải nhìn màn hình, lại một lần nữa lại kiểm tra danh sách Bạn Tốt. Cái tên đấy vẫn một màu xám xịt, khiến cô chẳng còn hứng thú làm gì khác nữa.
[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: trưa mai ta đi thành phố A một chuyến.
[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Khách sạn đấy tốt lắm nhé, không cần ta mất tiền (Biểu tượng tự mãn)
[Bang Phái] Sỉ Sỉ: Muội với anh trai đã đặt phòng ở Tử Lan môn rồi, chứa hơn hai mươi người nhé, haha kì này bang chủ xuất huyết rồi~
[Bang Phái] Bầu Tiên Tử: Ớ ớ, Tử Lan môn cách xa nhà ta quá.
[Bang Phái] Thân Hổ Chấn Động: Bầu muội muội đừng sợ, ca ca sẽ đưa muội về mà.
[Bang Phái]: Bầu Tiên Tử: = =#
[Bang Phái] Tô Vi Hải: Tiểu Bầu, muội nhẫn nại chút đi, bang chủ cũng từ thành phố B đến đây, bọn Thân Hổ còn phải trốn học.
[Bang Phái] Bầu Tiên Tử: Nhưng nếu về muộn mẹ sẽ mắng muội mất.
[Bang Phái] Sỉ Sỉ: Cứ nói là tới nhà tớ, không sao đâu, lúc về thì để anh trai tớ đưa về.
[Bang Phái] Bầu Tiên Tử: (Biểu tượng cảm động) Tốt quá tốt quá.
[Bang Phái] Cố Phì Dương: Tất cả mọi người đều đến ~~~ Sênh Sênh có đến không?
Về việc bang phái tụ họp lần này, ngày hôm qua Diệp Nhân Sênh đã nói rõ rồi, nhưng mà em gái Cố Phì Dương không online. Lúc này thấy cô hỏi, liền đánh ra một dòng chữ.
[Bang Phái] Sênh Sênh Ly Nhân: Sợ rằng đêm mai ta có chút việc, không đi được, mọi người cứ chơi vui vẻ đi (Biểu tượng nhe răng)
[Bang Phái] Cố Phì Dương: (Biểu tượng khóc sướt mướt)
[Bang Phái] Không Tàng Pháp Sư: Sênh Sênh, ngươi hơi quá đáng đấy.
[Bang Phái] Dưới Bụng Thu Lại: Là Sênh tỷ không dám tới.
[Bang Phái] Hoa Cúc Căng Thẳng: Sợ chúng ta phát hiện ra tỷ ấy thực ra là Sênh ca.
Diệp Nhân Sênh nhíu mày, được rồi, cho dù cột máu của cô luôn luôn ở mức độ thấp* thì cũng khó mà che dấu được mọi người nghi ngờ mình là nhân yêu.
(* Trong game, các cột máu của game thủ nữ thường thấp hơn game thủ nam)
Cô định nói gì đó để trêu chọc mọi người thì bên trái góc dưới hệ thống đột nhiên "ding" một tiếng: Lệnh Hồ đồ đệ của bạn đã online.
[Mật Ngữ] Bạn nói với Lệnh Hồ: Đồ đệ = =!
[Mật Ngữ] Lệnh Hồ nói với bạn: Ừ.
Chỉ có một chữ thôi sao. Vẻ mặt của Diệp Như Sênh nhìn như rất đói khát, sao có vẻ như cô là sư phụ mà lại níu kéo hơn cả đồ đệ thế?
Trên màn hình lại nhảy ra một cửa sổ: Lệnh Hồ mời bạn gia nhập đội ngũ.
Diệp Nhân Sênh vui vẻ chấp nhận, còn đang tính đêm nay sẽ đi đánh quái ở đâu thì thấy Lệnh Hồ chủ động đưa ra một câu hỏi hiếm hoi.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Đêm mai sẽ gặp mặt người trong bang sao?
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ừ = =
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ở thành phố A.
Ngón tay dừng một lát trên bàn phím, tuy bảo là không ôm ấp hi vọng gì, nhưng vẫn gõ ra.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: Ngươi sẽ đi chứ?
Im lặng một lát, cả hai không nói gì, bối cảnh nhạc nền trong trò chơi càng lúc càng uyển chuyển du dương, Diệp Nhân Sênh điều khiển cô gái áo trắng đứng lên ngồi xuống, ngồi xuống lại đứng lên, tựa như bản thân cũng chẳng biết nói gì.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Có lẽ sẽ đi.
[Đội Ngũ] Lệnh Hồ: Vừa khéo ngày mai ta cũng muốn đi thành phố A một chuyến.
Một tiếng ầm vang lên. Sấm sét sáng chói trên đỉnh đầu Diệp Nhân Sênh.
Còn tưởng rằng tính cách đồ đệ lãnh đạm, ít nói, chắc chắn sẽ chẳng có hứng thú với cuộc gặp mặt giữa các game thủ chứ, kết quả là hắn ta nói cái gì? Ngày mai muốn tới thành phố A?
Diệp Nhân Sênh run rẩy.
[Đội Ngũ] Sênh Sênh Ly Nhân: tạm thời sư phụ có việc nên đi trước đây.
Dứt lời, cũng không đợi Lệnh Hồ trả lời, trong nháy mắt đã rời đội ngũ, quay trở về thành, bấm vào hệ thống, lựa chọn thoát game, log out, đăng nhập vào QQ.
Diệp Nhân Sênh mất kiên nhẫn vội vàng mở nhóm "tiện nhân" lên, vui mừng khi thấy ảnh đại diện là một bông hoa vẫn còn sáng.
[19:46:08] Sênh: Đại Hoa Sen! Cho tớ mượn váy mặc đi a a a a a a
[19:46:17] Hoa vương: = =
[19:46:24] Sênh: = =
[19:46:38] Hoa Vương: Cậu cô quạnh đến thế sao.
[19:46:55] Sênh: Cút, chị đây sẽ đi với cậu đến buổi gặp gỡ ngày mai.
[19:47:09] Hoa Vương: 囧, mấy hôm trước cậu còn sống chết không đi mà.
Diệp Nhân Sênh nghẹn lời, cũng không thể nói là do đồ đệ mình đi nên mình cũng tung tăng muốn đi được, nhất định sẽ bị Đại Hoa Sen khinh bỉ đến chết mất.
[19:48:23] Sênh: Cậu đừng hỏi nữa, tự dưng muốn đi thế thôi = =
[19:48:45] Hoa Vương: Tớ nhổ vào! Mấy hôm trước chị muốn đi mua quần áo cho cưng thì cưng tìm hết lí do nào là đau đầu rồi đến đau mông, bây giờ thì lại nổi cơn điên muốn lấy quần áo của chị là sao #@%#¥%&... %...
Sau khi chịu cơn tra tấn kéo dài mấy phút đồng hồ dã man của Đại Hoa Sen, cuối cùng Diệp Nhân Sênh cũng nhìn thấy thánh chỉ "sáng mai tới nhà bà đây", nhất thời vui đến nỗi rớt nước mắt, sau một thoáng yên lòng quyết tâm, cô tắt QQ đăng nhập vào trò chơi thì Lệnh Hồ đã log out.
Diệp Nhân Sênh đi lòng vòng trong thành, sau đó cũng thoát ra, quay về hang ổ, cái gọi là hang ổ của cô thực chất chính là chiếc giường, quay đi trở lại vẫn không thể ngủ được, trong đầu ngập tràn ý nghĩ hưng phấn thích thú khi gặp được đồ đệ của mình.
"Hả…" Diệp Nhân Sênh lim dim đôi mắt gấu trúc vì mất ngủ, nhìn lại mình trong gương, vội kéo váy xuống: "Hình như phía dưới có cảm giác không an toàn lắm thì phải…"
"Váy chính là như vậy." Lộ Mỹ Hà liếc cô một cái: "Cậu chưa từng mặc váy bao giờ thì làm sao mà biết chứ?" xem tại qtruyen.net
Vóc dáng Lộ Mỹ Hà nhỏ nhắn xinh xắn, hai người lật tìm từ trong đáy tủ áo quần lấy ra một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nhưng không ngờ khi Diệp Nhân Sênh mặc vào thì lại chưa quá đầu gối của cô.
"Không được, như vậy thì làm sao tớ có thể bước đi được chứ." Diệp Nhân Sênh buồn rầu: "Tớ còn mặc một chiếc quần bò ở phía trong mà."
Cuối cùng Lộ Mỹ Hà cũng tức giận.
"Đại Sênh thân yêu của tôi, nếu muốn thục nữ thì bớt lời đi!" Cô lấy từ trong tủ quần áo ra một chiếc áo công chúa tay phồng, ướm thử lên người Diệp Nhân Sênh, hài lòng nói: "Mặc cái này đi, chí ít có thể che khuất cơ bắp trên tay cậu."
Diệp Nhân Sênh định mở miệng thì chạm ngay ánh mắt hung ác của Lộ Mỹ Hà, nhất thời ngoan ngoãn mặc chiếc áo kia.
"Thế là được rồi, váy bó một chút, như thế mới gợi cảm được, đi đường thì đừng có bước đi lớn quá đấy…"
…
Sáu giờ đúng.
Vật lộn cả một ngày, Diệp Nhân Sênh thật cẩn thận bước đi trên đôi giày cao gót, trên vai khoác một chiếc túi xách màu vàng ánh kim, cái bờm ngựa bình thường nay đã được túm lại thành một bối như nụ hoa ở trên đầu. Một lúc lâu sau cô mới bình tĩnh đi xuống lầu, nhìn thấy Lộ Mỹ Hà xinh đẹp rực rỡ như mình, lo lắng nói: "Đại Hoa Sen, tớ thấy hình như tóc tớ hơi lỏng…"
"Cậu không cần chú ý đến đầu tóc đâu, nó không lỏng đến mức đó đâu."
"Nhưng mà…"
Lộ Mỹ Hà nheo mắt lại.
"Tớ bảo này, rốt cục cậu đã nhắm ai trong bang của chúng ta thế, để đến nỗi như vậy —–"
"Đi nhanh đi kẻo muộn đấy."
Diệp Nhân Sênh vô cùng khả nghi vội che đi cái miệng ồn ào của cô bạn, cười duyên một tiếng rồi nói lảng sang chuyện khác, vội chạy ra bên đường đón taxi.
Lộ Mỹ Hà mặc kệ cô, bĩu môi vội vàng đuổi theo.
Sắc trời còn sớm, đèn màu trang trí trước Tử Lan môn đương nhiên vẫn còn sáng, càng làm nổi bật sự nguy nga lộng lẫy của bên trong.
Diệp Nhân Sênh căng thẳng, cảm thấy miệng đắng lưỡi khô, dẫm lên tấm thảm đỏ trước Tử Lan môn, trong đầu rối bời không biết đang suy nghĩ gì.
Quả nhiên vẫn là váy ngắn quá đi… Hai tay cô buông thõng, kéo chiếc váy xuống cho nó dài ra thêm, giống như là kẻ trộm thông thường thường sợ người nào đó đã thấy trang sức phụ kiện trên người mình, vì thế cô chỉ biết cúi đầu đi theo Lộ Mỹ Hà, không dám nhìn vào ánh mắt của người khác.
Đột nhiên không thấy bóng dáng bộ lễ phục màu đỏ của Lộ Mỹ Hà đâu nữa, thay vào đó là một bát sứ nóng hôi hổi.
Diệp Nhân Sênh vội vàng thu người, cô dừng lại, thế nhưng động tác đó dường như dọa người phục vụ đang bê canh nóng, cả hai đều dừng lại, bỗng nhiên canh trong bát khuấy động bắn ra tung tóe, bắn cả lên người Diệp Nhân Sênh.
Quản lí của đại sảnh nháy mắt từ trên trời rơi xuống: "Xin lỗi tiểu thư! Thật ngại quá! Cô có bị phỏng không ạ?"
Người phục vụ kia hết sức lo sợ đứng sang một bên, cánh tay bưng bát canh sứ run nhè nhẹ, không biết là do sức khỏe yếu ớt hay là căng thẳng.
Diệp Nhân Sênh không cảm thấy nóng do phỏng chút nào, lại không muốn làm khó bọn họ, dù sao trong việc này cô cũng có phần sai, liền lắc đầu ý bảo mình không sai, vội nói với Lộ Mỹ Hà đứng bên cạnh: "Cậu lên trước đi, tớ đi vệ sinh rửa tý đã."
Lộ Mỹ Hà vô cùng lo lắng nhìn cô.
"Tớ không bị phỏng đâu, thật đấy, không có việc gì cả." Diệp Nhân Sênh vô cùng cảm động, mặc dù bình thường Đại Hoa Sen dù nói hơi có ác ý, nhưng vào lúc quan trọng nhất thì vẫn rất quan tâm đến cô.
"Quần áo của tớ…" Lộ Mỹ Hà thương tiếc nói.
…
"Sẽ rửa sạch cho cậu mà." Diệp Nhân Sênh ráng nhịn ý định muốn cho cô luyện Thái Cực Quyền, mặt không chút thay đổi đi về phía nhà vệ sinh.
Trên chiếc áo khoác công chúa sáng màu, mấy vết canh tương thấm rộng cả vạt áo trước, giống như mắc phải chứng khó tiêu vội đi vào nhà vệ sinh.
Diệp Nhân Sênh bước nhanh đến độ chảy cả mồ hôi, xem ra không tắm rửa thì tuyệt đối không xong. Cô chà chà một hồi liền không thể không vứt bỏ đi, nhìn mình trong gương, khe khẽ thở dài.
Như thế này thì sao có thể gặp Lệnh Hồ chứ.
Quả nhiên bản thân không phù hợp với dáng vẻ này chút nào, cô uể oải lấy di động ra, gửi Lộ Mỹ Hà một tin nhắn: rửa không sạch được, tớ không lên đâu, cậu thay tớ ăn hết đi!
Lộ Mỹ Hà rất nhanh nhắn lại: cưng muốn gặp ai, chị sẽ giúp cưng chụp lại.
Diệp Nhân Sênh đột nhiên thấy kế này của Lộ Mỹ Hà rất hay, vừa định khen cô ấy mấy câu thì lại thấy một tin nhắn gửi tới: Tình hình có biến chuyển, cậu đi chưa? Vắng nhiều ghế quá, bọn họ chuẩn bị xuống lầu một chọn mấy bàn.
Diệp Nhân Sênh trong lòng không yên, cầm túi xách vội chạy ra khỏi nhà vệ sinh, từ cửa bên chạy ra ngoài, do lúc chạy bởi vì sốt ruột quá nên bị trẹo một chân, đau đến nỗi khiến cô nhắn nhó mặt mày.
Cửa kính của Tử Lan môn vốn rất trong suốt.
Diệp Nhân Sênh từ cửa bên vội quay về cửa chính, ngồi xuống bên đường, bóng dáng nhỏ nhoi bị màn đêm bao trùm, cô vội đưa mắt vào bên trong. Từ trong thang máy đi ra một tốp người, không có Lộ Mỹ Hà, đợt thứ hai lại đi ra một tốp nữa, thấp thoáng trong thấy Lộ Mỹ Hà trong lễ phục màu đỏ.
Hai mươi mấy người hi hi ha ha, không khí rất sôi nổi. Trong đó có một người đàn ông hút thuốc là có vẻ lão thành một chút, hình như là bang chủ Không Tàng Pháp Sư, còn lại là mấy nam sinh trẻ tuổi, Diệp Nhân Sênh hận con mắt mình không thể dài hơn, nhìn từ xa thế này thấy ai cũng giống ai, rốt cục người nào mới là Lệnh Hồ?
Không biết mấy cô nữ sinh nói gì đó mà khiến tất cả cười ha hả. Đèn đuốc trong phòng sáng trưng, bên ngoài gió đêm thổi từng đợt, Diệp Nhân Sênh cảm thấy hơi lạnh, liền ôm lấy hai tay, đột nhiên cảm thấy lạc lõng.
Ở trong đám người đang cười nói kia, cũng có Lệnh Hồ sao?
Anh cũng biết cô đang đứng đây nhìn anh?
Diệp Nhân Sênh vội che lấy vết bẩn trước ngực, thu ánh mắt lại, hơi tựa vào tường.
Không biết từ lúc nào, cô đã để ý đến một người. Lúc anh online, dù không ở cùng một chỗ, nhưng khi nhìn thấy cái tên kia lóe lên trong danh sách "bạn tốt" thì lòng tràn đầy vui mừng. Một thời gian người ta đi vắng, cô chẳng thấy hứng thú với thứ gì cả, hết lần này đến lần khác cứ kiểm tra tin tức bạn tốt, chờ anh lên mạng. Lúc thì chua xót lúc thì ngọt ngào, chịu đựng trăm mối dày vò.
Cho đến một ngày cô mới giật mình, cứ nhăn nhó lề mề như vậy chẳng giống Diệp Nhânh Sênh cô chút nào.
Nhưng mà…
Hình như…cô thích Lệnh Hồ thật rồi.
Bên đường cái đối diện với Tử Lan môn, từ rất xa có một chiếc xe đen có rèm che từ từ dừng lại.
Cửa kính xe hạ xuống một nửa, hiện ra một hình dáng rõ ràng. Anh nhìn vào bên trong cánh cửa trong suốt kia, đưa tay đặt ở chỗ nắm mở cửa xe.
Nhưng…ngón tay thon dài ấy chỉ dừng lại một chút, sau đó chậm rãi thu về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook