Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
-
Chương 40: Để cho cô ta tự đi! (10)
Chương 40: Để cho cô ta tự đi! (10)
Quý Ức nghĩ, tối hôm qua Lâm Nhã có chuyện, chưa trở lại nhà Hạ Quý Thần, nếu lát nữa cô ấy trở lại… Qúy Ức nghĩ thật mau rời đi. Thấy Hạ Quý Thần không đưa tay nhận tiền liền khom người đem tiền đặt lên giường, sau đó hướng về phía Hạ Quý Thần lễ phép nói: ” Tôi đi trước, tránh cho đợi lát nữa Lâm Nhã trở lại sẽ hiểu lầm mà cùng anh phiền toái…”
Qúy Ức vẫn chưa nói hết chữ “Phiền”, Hạ Quý Thần đột nhiên giơ tay đem ly nước ném thật mạnh ra ngoài.
Âm thanh “choang” sắc bén vang lên, Quý Ức sợ đến mức vội vàng im bặt, theo bản năng lùi về sau một bước cách xa Hạ Quý Thần một chút, lúc cô chưa kịp phản ứng Hạ Quý Thần đã bước một bước dài, cầm lấy cổ áo của cô rồi kéo đến trước mặt hắn.
Hắn giống như là tức giận, cả người đều run run. Cả người hắn bao phủ một cỗ khí tức lạnh lẽo phỏng chừng phá hủy được toàn thế giới khiến cho người ta cảm giác bị áp bách mười phần, không rét mà run.
Ánh mắt hắn nhìn về phía cô ác liệt lại âm lãnh, giống như là hai lưỡi dao vô hình sắc bén, hận không thể đem người đang sống sờ sờ là cô băm thành trăm mảnh.
Bộ ngực hắn phập phồng kịch liệt, một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng cắn răng nghiến lợi lên tiếng: “Tôi cho cô biết, tôi …”
Nói tới chỗ này, Hạ Quý Thần mới kịp phản ứng chính mình suýt nữa thốt lên cái gì, bỗng dưng im tiếng mím chặt môi, câu “Cùng Lâm Nhã không có bất kỳ quan hệ gì” định nói đều không có nói ra nữa.
Hạ Qúy Thần nhìn về phía Qúy Ức, muốn mở miệng mấy lần lại không biết giải thích như thế nào cho tốt.
Chuyện cô đem Lâm Nhã cùng hắn đặt chung một chỗ dường như không phải là lần đầu tiên. Lại cho rằng những thứ hắn làm cho cô là thay Lâm Nhã nói xin lỗi, lại còn nói cái gì mà nếu Lâm Nhã trở lại….
Cô dựa vào cái gì mà cho rằng Lâm Nhã sẽ ở trong nhà của hắn…
Càng nghĩ Hạ Quý Thần càng tức giận, khiến mắt hắn đều đỏ cả lên, đầu ngón tay run run cầm lấy cổ áo Qúy Ức, miệng nuốt nước miếng như cũ không nói tiếng nào liền đem cô quăng ra ngoài.
Thân thể của Quý Ức giống như là bị cuồng phong thổi qua, không có lực phản kháng chút nào ngã nhào trên đất.
Đầu cô đụng phải chiếc ghế gỗ, “đùng” một tiếng âm thanh phát ra thật lớn.
Đứng ở cửa trông thấy một màn này, Thím Trương sợ đến thất kinh hô lên, hướng về phía Qúy Ức chạy tới: “Cậu chủ, tiểu thư!”
Thím Trương chạy chưa được hai bước Hạ Quý Thần đột nhiên cáu kỉnh rống lên một câu: “Không cho đỡ! Cô ta không phải là muốn đi sao? Để cho cô ta tự đi!”
Thím Trương sợ đến đứng tại chỗ, động cũng không dám động, chỉ có thể lo lắng mà nhìn Quý Ức.
Qua chừng mấy giây, Qúy Ức từ trong đau đớn mới phản ứng lại, từ dưới đất bò dậy, cái gì cũng không nói, cũng không nhìn Hạ Quý Thần một cái, trực tiếp cất bước chân, loạng choạng hướng về phía cửa phòng ngủ đi tới.
Lúc Qúy Ức đi ngang qua Hạ Quý Thần, hắn chợt đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, từng chữ từng chữ ác liệt lên tiếng: “Tôi cảnh cáo cô, sau này ít để cho tôi nghe thấy bất kỳ chuyện gì liên quan đến tôi từ miệng của cô!”
- Editor: Hồng Phan – Virgo
- Beta: Stuki^^
Quý Ức nghĩ, tối hôm qua Lâm Nhã có chuyện, chưa trở lại nhà Hạ Quý Thần, nếu lát nữa cô ấy trở lại… Qúy Ức nghĩ thật mau rời đi. Thấy Hạ Quý Thần không đưa tay nhận tiền liền khom người đem tiền đặt lên giường, sau đó hướng về phía Hạ Quý Thần lễ phép nói: ” Tôi đi trước, tránh cho đợi lát nữa Lâm Nhã trở lại sẽ hiểu lầm mà cùng anh phiền toái…”
Qúy Ức vẫn chưa nói hết chữ “Phiền”, Hạ Quý Thần đột nhiên giơ tay đem ly nước ném thật mạnh ra ngoài.
Âm thanh “choang” sắc bén vang lên, Quý Ức sợ đến mức vội vàng im bặt, theo bản năng lùi về sau một bước cách xa Hạ Quý Thần một chút, lúc cô chưa kịp phản ứng Hạ Quý Thần đã bước một bước dài, cầm lấy cổ áo của cô rồi kéo đến trước mặt hắn.
Hắn giống như là tức giận, cả người đều run run. Cả người hắn bao phủ một cỗ khí tức lạnh lẽo phỏng chừng phá hủy được toàn thế giới khiến cho người ta cảm giác bị áp bách mười phần, không rét mà run.
Ánh mắt hắn nhìn về phía cô ác liệt lại âm lãnh, giống như là hai lưỡi dao vô hình sắc bén, hận không thể đem người đang sống sờ sờ là cô băm thành trăm mảnh.
Bộ ngực hắn phập phồng kịch liệt, một lúc lâu, hắn mới miễn cưỡng cắn răng nghiến lợi lên tiếng: “Tôi cho cô biết, tôi …”
Nói tới chỗ này, Hạ Quý Thần mới kịp phản ứng chính mình suýt nữa thốt lên cái gì, bỗng dưng im tiếng mím chặt môi, câu “Cùng Lâm Nhã không có bất kỳ quan hệ gì” định nói đều không có nói ra nữa.
Hạ Qúy Thần nhìn về phía Qúy Ức, muốn mở miệng mấy lần lại không biết giải thích như thế nào cho tốt.
Chuyện cô đem Lâm Nhã cùng hắn đặt chung một chỗ dường như không phải là lần đầu tiên. Lại cho rằng những thứ hắn làm cho cô là thay Lâm Nhã nói xin lỗi, lại còn nói cái gì mà nếu Lâm Nhã trở lại….
Cô dựa vào cái gì mà cho rằng Lâm Nhã sẽ ở trong nhà của hắn…
Càng nghĩ Hạ Quý Thần càng tức giận, khiến mắt hắn đều đỏ cả lên, đầu ngón tay run run cầm lấy cổ áo Qúy Ức, miệng nuốt nước miếng như cũ không nói tiếng nào liền đem cô quăng ra ngoài.
Thân thể của Quý Ức giống như là bị cuồng phong thổi qua, không có lực phản kháng chút nào ngã nhào trên đất.
Đầu cô đụng phải chiếc ghế gỗ, “đùng” một tiếng âm thanh phát ra thật lớn.
Đứng ở cửa trông thấy một màn này, Thím Trương sợ đến thất kinh hô lên, hướng về phía Qúy Ức chạy tới: “Cậu chủ, tiểu thư!”
Thím Trương chạy chưa được hai bước Hạ Quý Thần đột nhiên cáu kỉnh rống lên một câu: “Không cho đỡ! Cô ta không phải là muốn đi sao? Để cho cô ta tự đi!”
Thím Trương sợ đến đứng tại chỗ, động cũng không dám động, chỉ có thể lo lắng mà nhìn Quý Ức.
Qua chừng mấy giây, Qúy Ức từ trong đau đớn mới phản ứng lại, từ dưới đất bò dậy, cái gì cũng không nói, cũng không nhìn Hạ Quý Thần một cái, trực tiếp cất bước chân, loạng choạng hướng về phía cửa phòng ngủ đi tới.
Lúc Qúy Ức đi ngang qua Hạ Quý Thần, hắn chợt đưa tay nắm lấy cổ tay của cô, từng chữ từng chữ ác liệt lên tiếng: “Tôi cảnh cáo cô, sau này ít để cho tôi nghe thấy bất kỳ chuyện gì liên quan đến tôi từ miệng của cô!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook