“Tiểu Ức…… Cậu cùng Hạ đại ca năm đó biết nhau sao?”

Hạ Quý Thần động tác gõ cửa bỗng dưng ngừng lại, qua vài giây, hắn mới nghe thấy Quý Ức mở miệng nói, thanh âm của cô rất bình tĩnh, thanh âm

nhẹ nhàng không có nửa điểm phập phồng: “Không quen biết! ”

……..

Trong kí túc xá.

Lâm Nhã mở miệng, ngữ khí tràn ngập tiếc nuối: “Tớ còn tưởng rằng cậu cùng Hạ đại ca sẽ biết nhau, tớrất muốn biết bộ dáng cao trungcủa anh ấy trông như thế nào ……”

Quý Ức không nói tiếp.

Lâm Nhã tiếp tục nói: “Chẳng qua là, Tiểu Ức, Hạ đại ca ưu tú như vậy, ở trong trường học nhất định lànhân vật làm mưa làm gió, vậy cậu đi học lúc ấy, có hay không ngheđược thông tin gì về chuyện của anh ấy không?”

Lần này, Quý Ức không ngập ngừng như lúc đầu, lại đặc biệt trả lời thật nhanh: “Tớ đối với anh ta không cóquá nhiều chú ý.”

“À, như vậy sao……” Lâm Nhã đại khái biết được, cô ta sẽ không tìm hiểu được thông tin gì về Hạ Quý Thần tù Quý Ức, liền ngượng ngùng ngậm miệng.

Trong phòng an tĩnh một lát, Lâm Nhã trang điểm xong, đứng dậy nhưng bỗng nhiên như là nghĩ đến chuyện gì, lại mở miệng: “Đúng rồi, Tiểu Ức, hai ngày trước Hạ đại ca gọi điện thoại cho tớ, nói đêm nay anh ấy có bạn ở Tô viên tổ chức một bữa tiệc ngoài trời, mời rất nhiều người có tiếng trong giới điện ảnh. Anh ấy nói, chúng ta đều học biểu diễn, có thể đến tiếp xúc học hỏi, đối với tương lai có trợ giúp không nhỏ, cậu muốn đi không?”

Cô hận không thể cùng Hạ QuýThần này cách xa ngàn dặm, không có sự liên quan nào, sao có thể sẽ chủ động đi tham gia bữa tiệc có mặt hắn?

Quý Ức cơ hồ là phản xạ có điều kiện mở miệng: “Không……”

Giọng nói hơi cao, Quý Ức mới nhận thấy được chính mình có chút hơi kích động, vội vàng đem ngữ khí thu lại, sau bổ sung thêm: “…đêm nay tớ còn bận việc khác.”

:-“Việc rất quan trọng sao? Nếu không trọng yếu, cậu liền hoãn lại đi, cùng tớ bắt đầu đi thôi, chúng ta thật vất vả có thể tiếp xúc với ngườitrong giới, cơ hội ngàn năm mới có một lần, nếu như vậy bỏ lỡ, rất đáng tiếc.”

“Cám ơn cậu Lâm Nhã, ý tốt của cậu tớ xin nhận, nhưng tớ thật sự đi……” Quý Ức câu nói kế tiếp còn chưa nói hết, bỗng có tiếng gõ cửa truyền đến.

Lâm Nhã đứng tương đối gần cửa, vội vàng đứng lên, mở cửa. Khi nhìn thấy người đứng trước cửa là Hạ Quý Thần, cô ta trước ngẩn người, ngay sau đó trên khuôn mặt nhỏ liền treo đầy tươi cười: “Hạ đại ca,anh như thế nào đi lên đón em vậy?”

Hạ Quý Thần không nói chuyện, sắc mặt nhàn nhạt đứng ở cửa, không đi vào trong phòng.

Quý Ức nghe được Lâm Nhã nói, biết người tới là Hạ Quý Thần, cômắt nhìn không chớp vào quyển sách,bộ dáng giả vờ xem mê mẩn,căn bản không nhận thấy được cóngười tới, không hướng mắt nhìn ra cửa.

Lâm Nhã sợ Hạ Quý Thần không kiên nhẫn chờ, rất nhanh liền thu thập thỏa đáng: “Hạ đại ca, chúng ta đi thôi.”

Hạ Quý Thần như cũ không nói chuyện, chỉ là nhẹ gật đầu, đứng thẳng thân mình, khi hắn chuẩn bịxoay người rời đi, khóe mắt hắn lóe dư quang hướng nơi Quý Ức ngồi nhìn lướt qua. Tầm mắt hắn còn không có rơi xuống trên người cô gái, liền bị cốc trà sữa trong thùng rác cạnh cô hấp dẫn lực chú ý.

Cô vẫn cứ cầm quyển sách cố ýche dấu. Hắn vẫn nhìn rõ được hộp trà sữa, nắp còn nguyên vẹn.Nghiễm nhiên là uống cũng chưa uống, liền bị cô trực tiếp ném vào thùng rác.

Hắn nhớ đó là cốc trà sữa mua hôm qua.

Lâm Nhã hướng cửa đi hai bước, rồi lại ngừng lại, quay đầu nhìn về phía Quý Ức: “Tiểu Ức, hay là cậu cùng đi ……”

Lâm Nhã nói còn chưa xong, người đứng ở cửa ký túc xá đến bây giờ trước sau cũng chưa từng mở miệng, Hạ Quý Thần, bỗng nhiên lạnh lùng lên tiếng: “ Bữa tiệc đêm nay không phải người nào cũng có thể đi! Đừng nghĩ đi được là đều có thể được tiếp đón!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương