Đại Thần Dẫn Vào Ngực: 101 Nụ Hôn Sâu (Tỷ Vạn Ngôi Sao Không Bằng Em)
-
Chương 1026: Đau lòng (6)
Hàn Tri Phản nhìn thoáng qua thông báo trên màn hình điện thoại, là điện thoại ở nhà gọi đến.
Nhấc máy, giọng nói của quản gia vang lên từ chiếc điện thoại cố định: “Cậu Hàn, cô Trình đi ra ngoài rồi…”
Cô ta ra ngoài thì cũng ra ngoài rồi, hắn cũng không ngăn cản quyền tự do của cô ta… Trong lòng Hàn Tri Phản đang thầm nghĩ như vậy, đang chuẩn bị nói gì đó.
Hắn muốn hỏi quản gia, cô ấy đã hạ sốt chưa?
Chỉ có điều quản gia nhanh hơn hắn, hắn ta còn chưa kịp hỏi thì quản gia đã nhanh nhảu nói tiếp: “Cô Trình vẫn chưa hết sốt, tôi định nhờ bác sĩ La lại để xem bệnh cho cô ấy, cô ấy không muốn nhất định đòi đi ra ngoài…”
Còn chưa hết sốt mà đã đi ra ngoài sao?
Hàn Tri Phản nhíu mày, hắn ta trả lời quản gia, giọng điệu có chút tức giận: “Bà không biết ngăn cô ấy lại sao?”
“Tôi ngăn lại rồi, tôi còn ở bên cạnh khuyên cô ấy một lúc lâu nhưng cô ấy không quan tâm, cô ấy nhất mực muốn ra ngoài…” - Có lẽ là do sự tức giận trong lời nói của Hàn Tri Phản, mà quản gia ở đầu bên kia điện thoại trả lời có phần e dè: “… Tôi sợ là cô Trình xảy ra chuyện, thế nên, thế nên mới gọi điện thoại cho cậu…”
Thật là đồ bỏ đi! Tốn tiền nuôi bọn họ đúng là không có tác dụng gì!
Hàn Tri Phản trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, không trả lời lại quả gia liền đặt điện thoại xuống, cầm áo khoác rồi đi ra khỏi văn phòng làm việc.
Đến tầng hầm đậu xe, lúc Hàn Tri Phản vừa tra chìa khóa vào chuẩn bị khởi động xe, hắn ta suy nghĩ kĩ càng một lúc xem liệu Trình Vị Vãn có thể đi đâu khi đang bị sốt như vậy?
Hắn ta nhớ ra đầu tuần khi hắn về nhà đêm đó, cô đang xem ti vi về buổi phỏng vấn của Trình Vệ Quốc… Hôm nay là thứ ba, lúc 2 giờ chiều Trình Vệ Quốc ở đại học y Bắc Kinh hắn có một buổi tọa đàm… Hôm qua, cô ấy đến khách sạn Tứ Quý thì bắt gặp Trình Vệ Quốc, hôm nay không lẽ là đến đại học y Bắc Kinh chứ?
Hàn Tri Phản nghĩ vậy liền xoay vô lăng chuyển hướng đến đại học y Bắc Kinh.
Khi đến đại học y Bắc Kinh thì cũng đã 1 giờ đúng.
Hàn Tri Phản tìm một vị trí để đậu xe, sau đó đi vào đại học y Bắc Kinh.
Trong ngoài trường học đều dán đầy những quảng cáo và hướng dẫn về thông tin buổi diễn thuyết của Trình Vệ Quốc, Hàn Tri Phản theo những thứ đó dễ dàng đi được tới hội trường tổ chức của Đại học y Bắc Kinh.
Có rất nhiều sinh viên đang ôm tập vở đi vào phía trong hội trường.
Hàn Tri Phản sau khi lách qua được đoàn người này, thì thấy ngay Trình Vị Vãn đang đứng bên cạnh cửa ra vào của hội trường.
Quả nhiên là cô ấy đến tìm Trình Vệ Quốc…
Có lẽ là do vẫn chưa hạ sốt, sắc mặt của cô ấy có chút khó coi, cả người cũng chẳng có chút sức sống, nhìn cô giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi vậy.
Hàn Tri Phản không tiến lại làm phiền Trình Vị Vãn.
Chỗ hắn ta đang đứng khá là kín đáo, nên cô không có nhìn ra hắn ta.
1 giờ 50 phút, cửa ra vào của hội trường người đã bớt đi rất nhiều, những người muốn xem diễn thuyết thì đã vào ngồi bên trong hội trường rồi.
Cách đó không xa, có một đoàn người đeo giày da tiến lại phía này.
Họ đi tới gần Hàn Tri Phản mới nhìn thấy rõ Trình Vệ Quốc đang ở phía trong đoàn người, những người vây quanh ông ta có lẽ đều là lãnh đạo của đại học y Bắc Kinh.
Trình Vệ Quốc nghiêng đầu, ông ta mỉm cười nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ hơn mình.
Từ trong đáy lòng sự thù hận sâu đậm đang lan ra, Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào Trình Vệ Quốc, bàn tay không tự chủ đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
Đợi nhóm người đi bộ tiến lại gần, Trình Vị Vãn đứng thẳng người dậy.
Cô đang đứng ở cửa ra vào thì tên khốn Trình Vệ Quốc đã nhìn thấy cô.
Mọi người đều cho rằng Trình Vị Vãn là sinh viên nên không ai chú ý đến, nhìn lướt qua cô một cái rồi lần lượt thu ánh mắt lại.
Trình Vệ Quốc và người đứng cạnh hắn đều như nhau, ánh mắt vừa lướt qua mặt của Trình Vị Vãn, nụ cười trên môi cũng không tắt, câu chuyện đang kể cũng không dừng lại, giống như là cô cũng như những người hắn ta không quen biết, ánh mắt nhanh chóng thu lại nhìn tới chỗ khác, lại tiếp tục cùng người lãnh đạo đứng cạnh cười nói vui vẻ, lướt qua người Trình Vị Vãn tiến vào hội trường.
Nhấc máy, giọng nói của quản gia vang lên từ chiếc điện thoại cố định: “Cậu Hàn, cô Trình đi ra ngoài rồi…”
Cô ta ra ngoài thì cũng ra ngoài rồi, hắn cũng không ngăn cản quyền tự do của cô ta… Trong lòng Hàn Tri Phản đang thầm nghĩ như vậy, đang chuẩn bị nói gì đó.
Hắn muốn hỏi quản gia, cô ấy đã hạ sốt chưa?
Chỉ có điều quản gia nhanh hơn hắn, hắn ta còn chưa kịp hỏi thì quản gia đã nhanh nhảu nói tiếp: “Cô Trình vẫn chưa hết sốt, tôi định nhờ bác sĩ La lại để xem bệnh cho cô ấy, cô ấy không muốn nhất định đòi đi ra ngoài…”
Còn chưa hết sốt mà đã đi ra ngoài sao?
Hàn Tri Phản nhíu mày, hắn ta trả lời quản gia, giọng điệu có chút tức giận: “Bà không biết ngăn cô ấy lại sao?”
“Tôi ngăn lại rồi, tôi còn ở bên cạnh khuyên cô ấy một lúc lâu nhưng cô ấy không quan tâm, cô ấy nhất mực muốn ra ngoài…” - Có lẽ là do sự tức giận trong lời nói của Hàn Tri Phản, mà quản gia ở đầu bên kia điện thoại trả lời có phần e dè: “… Tôi sợ là cô Trình xảy ra chuyện, thế nên, thế nên mới gọi điện thoại cho cậu…”
Thật là đồ bỏ đi! Tốn tiền nuôi bọn họ đúng là không có tác dụng gì!
Hàn Tri Phản trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, không trả lời lại quả gia liền đặt điện thoại xuống, cầm áo khoác rồi đi ra khỏi văn phòng làm việc.
Đến tầng hầm đậu xe, lúc Hàn Tri Phản vừa tra chìa khóa vào chuẩn bị khởi động xe, hắn ta suy nghĩ kĩ càng một lúc xem liệu Trình Vị Vãn có thể đi đâu khi đang bị sốt như vậy?
Hắn ta nhớ ra đầu tuần khi hắn về nhà đêm đó, cô đang xem ti vi về buổi phỏng vấn của Trình Vệ Quốc… Hôm nay là thứ ba, lúc 2 giờ chiều Trình Vệ Quốc ở đại học y Bắc Kinh hắn có một buổi tọa đàm… Hôm qua, cô ấy đến khách sạn Tứ Quý thì bắt gặp Trình Vệ Quốc, hôm nay không lẽ là đến đại học y Bắc Kinh chứ?
Hàn Tri Phản nghĩ vậy liền xoay vô lăng chuyển hướng đến đại học y Bắc Kinh.
Khi đến đại học y Bắc Kinh thì cũng đã 1 giờ đúng.
Hàn Tri Phản tìm một vị trí để đậu xe, sau đó đi vào đại học y Bắc Kinh.
Trong ngoài trường học đều dán đầy những quảng cáo và hướng dẫn về thông tin buổi diễn thuyết của Trình Vệ Quốc, Hàn Tri Phản theo những thứ đó dễ dàng đi được tới hội trường tổ chức của Đại học y Bắc Kinh.
Có rất nhiều sinh viên đang ôm tập vở đi vào phía trong hội trường.
Hàn Tri Phản sau khi lách qua được đoàn người này, thì thấy ngay Trình Vị Vãn đang đứng bên cạnh cửa ra vào của hội trường.
Quả nhiên là cô ấy đến tìm Trình Vệ Quốc…
Có lẽ là do vẫn chưa hạ sốt, sắc mặt của cô ấy có chút khó coi, cả người cũng chẳng có chút sức sống, nhìn cô giống như bất cứ lúc nào cũng có thể ngất đi vậy.
Hàn Tri Phản không tiến lại làm phiền Trình Vị Vãn.
Chỗ hắn ta đang đứng khá là kín đáo, nên cô không có nhìn ra hắn ta.
1 giờ 50 phút, cửa ra vào của hội trường người đã bớt đi rất nhiều, những người muốn xem diễn thuyết thì đã vào ngồi bên trong hội trường rồi.
Cách đó không xa, có một đoàn người đeo giày da tiến lại phía này.
Họ đi tới gần Hàn Tri Phản mới nhìn thấy rõ Trình Vệ Quốc đang ở phía trong đoàn người, những người vây quanh ông ta có lẽ đều là lãnh đạo của đại học y Bắc Kinh.
Trình Vệ Quốc nghiêng đầu, ông ta mỉm cười nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông trẻ hơn mình.
Từ trong đáy lòng sự thù hận sâu đậm đang lan ra, Hàn Tri Phản nhìn chằm chằm vào Trình Vệ Quốc, bàn tay không tự chủ đã nắm chặt thành nắm đấm từ lúc nào.
Đợi nhóm người đi bộ tiến lại gần, Trình Vị Vãn đứng thẳng người dậy.
Cô đang đứng ở cửa ra vào thì tên khốn Trình Vệ Quốc đã nhìn thấy cô.
Mọi người đều cho rằng Trình Vị Vãn là sinh viên nên không ai chú ý đến, nhìn lướt qua cô một cái rồi lần lượt thu ánh mắt lại.
Trình Vệ Quốc và người đứng cạnh hắn đều như nhau, ánh mắt vừa lướt qua mặt của Trình Vị Vãn, nụ cười trên môi cũng không tắt, câu chuyện đang kể cũng không dừng lại, giống như là cô cũng như những người hắn ta không quen biết, ánh mắt nhanh chóng thu lại nhìn tới chỗ khác, lại tiếp tục cùng người lãnh đạo đứng cạnh cười nói vui vẻ, lướt qua người Trình Vị Vãn tiến vào hội trường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook