Tính cách của Lý Nghi không được tốt lắm.

Nói không được tốt, cũng không phải ám chỉ cậu là người xảo trá, độc ác, chính là cậu vô cùng cố chấp, một khi đã muốn làm chuyện gì, đụng phải tường nam cũng chưa quay đầu lại.

(Xuất xứ từ phong tục xây cửa hướng về phía nam, các nhà giàu có danh giá thường xây một bức tường làm bình phong ở cửa, khi đi ra phải đi về phía bên trái hoặc phải, nếu đi thẳng chính là đâm đầu vào bức tường. Câu này ý chỉ người cứng đầu, tương tự như câu “Chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”)

Hiện tại, cậu đang say mê một CV (charactervoice: người lồng tiếng, trong ngôn ngữ mạng thường dùng để chỉ người lồng tiếng cho kịch truyền thanh)

CV bất hạnh bị Lý Nghi yêu thích là Ngủ Ngon (bản gốc là Vãn An, có nghĩa là ngủ ngon, đêm tốt lành), ở trên mạng từ lâu đã nối như cồn, trong hai năm qua rất nhiều đại thần từng cùng anh sánh vai đều đã không còn tiếng tăm, còn anh danh tiếng không những không sụt giảm mà càng ngày lại càng lên như diều gặp gió.

Thật ra, trước khi Lý Nghi hâm mộ Ngủ Ngon, căn bản cũng không biết đó rốt cuộc là ai, còn vô số lần nhầm lẫn hai chữ CV trong máy bà chị họ Uông Thần thành GV (gay video), thậm chí trong lòng còn âm thầm xem chị họ thành sắc nữ, một đống file MP3 âm tần kì quái cậu đều không có hứng thú mở ra lần nào.

Mãi cho đến hôm mừng thọ bảy mươi của ông, một đám cháu chắt chúc thọ, nhận bao lì xì, chị họ lại lòng như lửa đốt chiếm đoạt máy tính của cậu, vào một trang web nền hồng phấn.

“Lại đang xem mấy thứ đồi trụy!”.Lý Nghi liếc mắt khinh bỉ nhìn Uông Thần, chạy đến chỗ em họ giành kẹo mút, đưa lưỡi ra liếm một lần lại một lần.

Uông Thần lười để ý đến cậu, không hề kiên nhẫn trực tiếp phẩy tay một cái

“Cậu lại giả vờ rồi, đừng cho là chị không biết bên trong folder ‘Luận văn lịch sử tham khảo’ của cậu tất cả đều là GV xôi thịt hay sao.”

“…” Lý Nghi lập tức bại trận.

Trong nhà chỉ có mình Uông Thần biết rõ cậu là gay, lúc nhỏ nhà cậu cùng nhà bác ở cùng một khu, Lý Nghi và Uông Thần đã cùng nhau chơi đùa từ thuở mặc tã, từ nhà trẻ, tiểu học, cấp hai cấp ba tất thảy đều chung một trường, tình cảm của hai người đương nhiên cũng không phải thân thiết bình thường.

Cho nên, khi Lý Nghi bị tình huống “mối tình đầu của mình là nam sinh” giày vò đến không thể chịu nổi, cứ tự nhiên như thế mà chọn Uông Thần làm đối tượng tâm sự.

Khi đó hai người mới mười bốn tuổi, đối với chuyện khuynh hướng giới tính này Uông Thần cũng mờ tịt, một lòng hiệp nghĩa lên núi đao xuống biển lửa vì em trai mà ngâm cứu ở thư viện thành phố vài ngày, lại tra xét trên mạng hồi lâu, cuối cùng, trong thời gian ngắn ngủi ấy thần kì trở thành một hủ nữ đích thực.

Biến hóa bất ngờ này ban đầu còn làm cho Lý Nghi hậm hực thật lâu.

Uông Thần rê chuột liên hồi, trong loa vang lên tiếng mưa rơi rơi, tiếp đó, thanh âm tỏ tình nồng ấm dưới mưa của Ngủ Ngon truyền đến tai Lý Nghi.

Trong nháy mắt ấy, kẹo mút trong tay Lý Nghi xém chút nữa bị cậu đâm trúng bên trong cổ họng luôn.

Lý Nghĩ cho đến tận bây giờ chưa từng nghĩ mình là kẻ dễ bị giọng nói người khác mê hoặc, nhưng cậu thật sự đã bị giọng nói của Ngủ Ngon làm cho yêu thích mất rồi…

Bộ kịch khiến cho Uông Thần vội vội vàng vàng chạy tới nghe này là một bản đam mỹ hiện đại, phổ biến, có một chút ngược tâm, nội dung kể về thụ một lòng yêu mến bạn công thanh mai trúc mã, cam tâm tình nguyện vì địa vị của hắn mà hy sinh hết thảy, nhưng người ở trong trái tim công lại không phải là thụ, thậm chí ích kỷ lợi dụng thụ. Thụ về sau chết tâm cũng rất dứt khoát, thẳng thắn cho công vào danh sách đen, bạn công cặn bã lại tỉnh ngộ người mình yêu chính là thụ, không ngại gian khổ cũng nhất định phải đem thụ kéo trở về.

Đoạn mở đầu kia, chính là cảnh công ở đứng dưới mưa lấy hết tâm can ra giãi bày cùng thụ.

Diễn biến tình cảm rất khuôn sáo, nhưng loại kịch cũ rích này ít nhiều vẫn có thể…một phát đâm trúng nội tâm của đám fans hâm mộ.

“Này người đẹp! Nghe đi nghe đi! Ngủ Ngon thổ lộ thật sự là rất hay, đến tôi đây nghe xong tâm hồn thiếu nữ cũng rung động đấy! Nghe xong thấy cảm giác rất thích đúng không!” Kịch còn chưa hết, Uông Thần đã vội gọi điện thoại, cùng người ở đầu dây bên kia bàn luận một trận khí thế ngất trời: “Ừ, cho dù tồi tệ đến mức ấy, cũng làm cho người ta không đành lòng trừng phạt hắn…”

Giọng nói của Uông Thần rơi vào tai Lý Nghi, cậu cố gắng hồi phục tinh thần, lốp cốp nhai kẹo mút: “ Này, Uông Thần, đây là âm thanh phim gì vậy?”

Uông Thần đút di động trở lại túi quần, hơi xem thường liếc cậu một cái: “Nói lại lần nữa, thứ khiến chị đây cả ngày mê mẩn này gọi là kịch truyền thanh, truyền bá – rộng rãi – là kịch kịch kịch kịch kịch!”

“…” Thôi được, trong trí nhớ của Lý Nghi, có vẻ là đã nghe thấy Uông Thần nhắc tới ba chữ đó rất nhiều lần, “Cái đó, là kênh nào phát vậy?”

Khóe miệng Uông Thần kéo lên: “Tạm thời còn chưa vừa ý kênh nào, đợi khi tìm được cái phù hợp thì nói sau…”

“…” Mặt Lý Nghi đần ra.

Uông Thần nhìn vẻ mặt cậu, đột nhiên nở nụ cười tự đắc: “Sao? Trước đây rủ cậu nghe một chút cũng không chịu, bây giờ không phải dễ nghe à? Ngoan, nghe lời chị, làm CV rồi chị mua kẹo cho!”

Giọng của cậu, không lồng tiếng thụ thật đúng là đáng tiếc!

“CV?” Cậu nhớ mang máng Uông Thần cũng đã từng nói đến hai chữ này.

Đúng như cậu đoán, Uông Thần liếc mắt khinh thường: “Lý Nghi, đừng có lần nào cũng đem lời nói của chị vào tai này ra tai kia có được không! Trước đây đã nói với cậu đến 800 lần rồi! Character voice, người lồng tiếng, đã hiểu chưa?”

Được rồi…cái giọng này…Lý Nghi lập tức hạ giọng, đem que nhựa đỏ còn lại ném vào thùng rác: “Người lồng tiếng? Cái đó…Người vừa nãy cũng là người lồng tiếng?”

“Người vừa nãy? Ai?” Uông Thần theo ánh mắt cậu nhìn về phía máy tính đang tự động phát kịch liên hồi, miệng cười càng lúc càng lớn, “Cậu nói đến Ngủ Ngon-sama?”

“Ngủ Ngon là ai?” Lý Nghi hỏi.

“Ây da cái đó không quan trọng, nói cho cậu biết, sama ấy không ngờ là một anh đẹp trai nha! Có lần uống say bị Cuộn Film-sama chụp đăng lên weibo (mạng xã hội của Trung, có giới hạn kích thước nội dung tương tự như Twitter) một tấm ảnh, đẹp trai chết luôn! Chị còn cố ý lưu một tấm trong điện thoại đấy! Để tìm cho cậu xem.” Em trai bé nhỏ chưa bao giờ cùng mình thông đồng làm chuyện xấu cuối cùng cũng sinh ra chút ít hứng thú với Thế giới mạng, Uông Thần tranh thủ chủ động tiếp cận tiến công, đưa điện thoại chứa ảnh chụp quý giá đến trước mặt cậu, “Sao hả? Có phải một phát trúng tim không?…”

Không biết trong ảnh Ngủ ngon say thật hay giả, ngồi trên salon nhắm mắt nghỉ ngơi, ánh đèn mù mờ chiếu lên nửa bên mặt anh, khiến cho nhìn thoáng qua lại thêm phần cường tráng.

Uông Thần cũng không nói quá chút nào, anh ấy thật sự rất đẹp trai.

Nhìn anh khẽ mím môi, dáng ngồi bình thản, bên tai cậu như có như không truyền đến giọng nói trầm ấm thu hút của anh. Thình thịch – thình thịch – nhịp đập tim Lý Nghi lúc này đột nhiên có chút mất tự nhiên.

Lần đầu tiên trong đời, Lý Nghi cảm thấy thân phận fan hâm mộ này, thật ra cũng không phải chỉ dành cho các nữ sinh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương