Ngày hôm sau Cố Thần lặng yên mà chú ý đến nhạc chuông của Cận Lập. Lúc ăn cơm giữa trưa thì nhạc chuông di động của Cận Lập vang lên, Cố Thần ngừng một chút sau đó rất bình tĩnh mà tiếp tục ăn.

Quả nhiên nhạc chuông của Cận Lập từ ‘Lặng lẽ’ đã đổi thành ‘Theo gió’ rồi, nhạc do Sương hoa rơi đầy chọn hay thật, trước đó người ta lặng yên mà yêu thầm sau đó lại thản nhiên độ lượng mà buông tay. Tuy nội dung chính không tương đồng nhưng cả hai bài hát đều là những bản nhạc trữ tình dịu êm. Đương nhiên Cận Lập cũng thích loại nhạc này, nếu không anh sẽ không chọn một bài hát còn xưa hơn cả ‘Lặng lẽ’ để làm nhạc chuông trong hàng vạn bài hát khác đâu.

Cố Thần xác nhận được Cận Lập là fan của mình thì cảm giác có hơi vi diệu một tẹo.

Mỗi lần thấy fan điên cuồng gửi bình luận nói thích cậu ở trên mạng, cậu lại có một loại cảm giác không chân thật. Như thể thế giới của mình cùng thế giới bên ngoài cách nhau bởi một tầng lưới mỏng ấy, cậu chỉ có thế đứng phía sau lớp lưới đó mà lặng lẽ quan sát người ở bên kia huyên náo không ngớt còn bản thân mình thì lại chẳng thể đến gần. Mỗi khi nhìn thấy bạn bè thân thích nói xấu mình cậu cũng chỉ xem hết một lượt những gì họ nói, giữa những hàng chữ ác ý của đối phương dường như cũng bị ngăn cách bởi một lớp lưới như thế.

Mà cũng có khi Cố Thần lại thấy những lời nói ác ý kia lại dễ dàng xuyên qua màng lưới mỏng manh hơn so với những lời bay bổng. Đối với nhóm người đuổi theo nói xấu mình mãi không dứt thì trong lòng bỗng nhiên xuất hiện chút cảm giác biết ơn kì lạ. Cảm giác biết ơn kia tựa như con dao nhọn phá thủng cái lưới khổng lồ khiến đôi lúc cậu có thể tiếp xúc được với một thế giới tươi đẹp, thậm chí đôi lúc còn muốn đưa tay đón nhận lưỡi dao sắc nhọn kia, xem thử bản thân mình vẫn còn cảm giác hay không, vẫn sẽ chảy máu được đúng không.

Cố Thần đã ăn trưa xong định trở về phòng thì Cận Lập cũng nói chuyện điện thoại xong. Cận Lập chậm rãi lên tiếng: “Tiểu Thần, đêm nay không ra ngoài đúng không?”

Chẳng biết sao mà Cố Thần lại nghe thấy trong lời nói của Cận Lập có chút không vui. Cậu hơi ngờ vực nhưng vẫn lắc đầu: “Không cần.”

Cận Lập nói: “Hôm nay Nguyên tiêu, mẹ bảo anh mang cậu về nhà ăn cơm.” Giọng điệu của Cận Lập có hơi mất tự nhiên, “Đúng rồi, cho anh biết số điện thoại của cậu đi.”

Cố Thần ngoan ngoãn đọc một dãy số ra.

Cập Lập nhập dãy số vào, nhấn lưu lại sau đó gọi thử.

Cố Thần nghe thấy tiếng chuông mặc định vang lên từ trong phòng, là loại lúc mua điện thoại được cài sẵn vào. Cố Thần ngây ra một lúc lâu mới phản ứng lại, Cận Lập gọi số của cậu rồi nói: “Anh về phòng trước đây.”

“Nhớ phải lưu số của anh thật kỹ, sau này có chuyện gì thì có thể gọi cho anh.” Cận Lập dặn dò xong lại hỏi, “Khi nào thì cậu khai giảng? Đến lúc đó anh đưa cậu đi.”

Cố Thần hơi suy nghĩ chút, lập tức hiểu ra. Vì đêm nay phải về nhà họ Cận, Cận Lập mới nhớ đến việc này, chắc chắn là do mẹ Cận giao cho, nếu Cận Lập không làm tốt thì sẽ không qua khỏi cửa ải này được. Cố Thần nói: “Khoa của tụi tôi khai giảng có hơi trễ, mai mới khai giảng.”

Cận Lập gật đầu, ra vẻ mình đã nhớ kỹ rồi, xoay người lại gọi cho thư ký nhờ sắp xếp lịch chừa ra một khoảng trống vào sáng mai.

Cố Thần dừng lại trước cửa phòng một chút, nghe Cận Lập nhờ thư ký để trống nửa ngày mai cho mình, mi mắt hơi nhắm lại sau đó lại mở ra, vẫn bình tĩnh không một chút gợn sóng như lúc thường ngày. Cậu vào phòng khóa cửa lại, tìm di động của mình, nhìn dãy số hiện lên màn hình một lúc lâu mới lưu lại để tên là “Cận Lập”.

Chỉ là một người liên lạc mới chẳng còn thông tin gì khác nữa.

Cố Thần đặt di động xuống sau đó lại thấy hơi buồn ngủ, đang định thay quần áo ngủ rồi đi ngủ trưa thì cửa phòng bỗng vang lên tiếng gõ khiến cậu tỉnh giấc. Phòng này cách âm rất tốt, chỉ trừ tiếng gõ cửa ra thì chẳng nghe được người bên ngoài đang gọi gì, Cố Thần mang bộ đồ đã cởi được một nửa mặc lại rồi đi mở cửa.

Người bên ngoài đương nhiên là Cận Lập rồi. Cận Lập nói: “Mẹ muốn anh đi mua một chút đồ ăn tươi ngon đến mà anh thì không biết phải chọn lựa thế nào, cậu đi chọn với anh đi.”

Cố Thần cố gắng nén cơn buồn ngủ xuống để ra ngoài với Cận Lập. Nhưng thật đáng tiếc, có đôi lúc cố gắng cũng chẳng được ích gì, cậu mới ngồi trên xe có bao lâu đâu mà đã gục trên ghế ngủ thiếp đi. Lúc chợt tỉnh lại thì trong xe đã mở những bản nhạc êm ái còn đầu cậu hình như đang tựa vào một thứ gì đó ấm áp.

Cố Thần ngẩn người ra, chưa phản ứng lại kịp. Qua một lúc lâu cậu bỗng nhiên đỏ mặt, rời khỏi vai của Cận Lập, buồn bực mà lên tiếng: “Xin lỗi.”

Cận Lập cất di động ở trong tay đi, giọng nói có chút trách cứ: “Hôm qua ra ngoài chơi mệt mỏi, tối về còn lén lút lên mạng không chịu đi ngủ đúng không?”

Cố Thần không nói gì chỉ lắc đầu.

Cận Lập tưởng rằng Cố Thần đang chột dạ không lên tiếng mới sừng sộ lên nói: “Về đến nhà anh sẽ cắt đứt dây mạng ở phòng cậu.”

Cố Thần vẫn không lên tiếng.

Trao đổi không thành công làm Cận Lập hơi không vui. Cố Thần ngủ hơn ba tiếng trên xe thì anh cũng để tài xế lái xe vòng quanh hơn ba tiếng còn mình thì lướt weibo của Thụy Thần. Thấy có người khen Thụy Thần thì cộng điểm, thấy có bình luận khen bài hát tuyệt vời thì đưa thưởng, thấy có người ném đá Thụy Thần thì xông lên mắng đến đất trời mịt mù. Đợi cho đến lúc anh xem hết mấy ngàn bình luận trong weibo của Thụy Thần thì mới phát hiện ra ‘giờ ngủ trưa’ của nhóc Cố Thần này cũng dài ghê.

Không ngờ nhóc con ngoan ngoãn hay nghe lời này lại có lực tự chủ kém đến vậy.

Cận Lập hiểu được lý do vì sao Cố Thần lại như vậy nên lúc xuống xe đã khuyên bảo dạy dỗ cậu cả một đường. Đến lúc đứng trước cổng lớn của siêu thị mới cảm thấy miệng có hơi khô khốc, bình tâm lại trừng mắt nghe những gì mình nói với Cố Thần.

Cố Thần thấy được cơn giận trong mắt của Cận Lập, giương đôi mắt đen láy lên đối diện với mắt Cận Lập. Cậu đối mặt với ánh mắt giận dữ của Cận Lập, ngẩn ngơ ở tại chỗ trong giây lát rồi mới mở miệng nói: “Cảm ơn.”

Thấy được trên mặt Cố Thần viết rành rành dòng chữ “Anh là người tốt”, Cận Lập cảm thấy máu trong người mình đang tuôn ra xối xả, một mạch dài đến mức làm mình sắp chầu trời luôn. Anh trừng mắt liếc nhìn Cố Thần một cái: “Được rồi, đi chọn đồ ăn đi kìa. Cậu ngủ một giấc hết ba tiếng đồng hồ, nếu không về nhanh thì bỏ lỡ giờ cơm mất.”

Cố Thần ngoan ngoãn nghe theo chỉ thị của Cận Lập đẩy xe đi chọn thức ăn cho mẹ Cận.

Cơm tối ăn ở nhà họ Cận, mẹ Cận vẫn luôn miệng hỏi Cố Thần ở nhà Cận Lập có gì chưa quen không, đợi cho đến lúc phát hiện Cố Thần chỉ trả lời mấy câu như “Rất thích”, “Tốt lắm” mới quay sang Cận Lập, sấn sổ mà hỏi đến. Cận Lập cố gắng đáp lời hết, thấy mẹ đại nhân nhà mình có chút không vừa ý, nhanh trí kịp thời đi đổi khách thành chủ mà đến tố cáo tội trạng của Cố Thần, cũng bày ra dáng vẻ mình đã dạy dỗ lại Cố Thần cả một đường rồi.

Cố Thần: “…”

Mẹ Cận quả nhiên rất bất công, nghe thấy lời của Cận Lập xong thì không vừa ý mà mắng: “Đứa trẻ nào mà chẳng thích chơi chứ? Khó thấy được lúc Tiểu Thần muốn chơi đùa mày lại đi mắng Tiểu Thần làm gì? Mẹ bảo mày trông nom Tiểu Thần thì mày trông nom như vậy đó hả? Buổi tối Tiểu Thần muốn chơi máy tính thì làm sao chứ, lúc bé mày còn trốn học đi chơi game với người ta nữa kìa! Lúc đó còn bị chủ nhiệm của lớp mày bắt được, hôm họp phụ huynh còn điểm danh phê bình mẹ không chăm mày tốt nữa đây này. Đó là ngày mất mặt nhất đời mẹ mày đấy!”

Cận Lập: “…”

Cố Thần: “…”

Cố Thần âm thầm nhìn về phía Cận Lập, không nghĩ rằng hồi đó Cận Lập cũng có lúc nghịch phá như vậy, dù sao thì bây giờ trông Cận Lập rất trưởng thành mà.

Mẹ Cận thấy vẻ mặt Cố Thần có tí tò mò, ăn tối xong thì kéo Cố Thần ra kể hết mọi chuyện xấu thời niên thiếu của Cận Lập. Cố Thần vừa chú ý nhìn vẻ mặt vặn vẹo của Cận Lập vừa chăm chú lắng nghe, cảm thấy anh chàng Cận Lập này dường như thay đổi để trở nên tốt đẹp hơn.

Ngày xưa liều lĩnh xấc xược như vậy, bây giờ đã trở nên tốt hơn rồi.

Cận Lập thấy mẹ Cận sắp cho Cố Thần xem mấy tấm hình mình trần truồng lúc bé mới nhìn xuống đồng hồ sau đó nghiến răng lên tiếng: “Thời gian không còn sớm nữa, tụi con phải về rồi, mai Tiểu Thần còn phải đi học nữa.”

Nghe thấy Cố Thần phải dự lễ khai giảng, mẹ Cận chỉ có thể luyến tiếc không rời mà tiễn họ ra cửa.

Trên đường về, Cố Thần lại thiếp đi.

Lúc xuống xe Cận Lập không gọi Cố Thần dậy được đành nhận mệnh ôm Cố Thần lên lầu. So với lúc bình thường thì thiếu niên khi đang ngủ còn dịu ngoan hơn, cảm nhận được sự tồn tại của nguồn nhiệt thì cẩn thận mà rúc rúc vào lồng ngực của anh. Áo sơmi ở trước ngực của Cận Lập bị cái đầu xù xù kia cọ cọ vào, phát sinh ra loại cảm giác kì lạ không thốt được tên. Anh cúi đầu nhìn thấy thiếu niên đang ngủ rất say, dù cho lúc ngủ thì vẻ mặt với khóe miệng cũng chùng xuống, tựa như khi đang ở trong mộng cũng không muốn mỉm cười.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thì bỗng nhiên Cận Lập nhận ra dường như Cố Thần không hay cười.

Cận Lập bế Cố Thần lên phòng, cẩn thận mà thả Cố Thần lên giường. Anh đang định đắp chăn cho Cố Thần thật cẩn thận thì bỗng nhiên bị Cố Thần ôm lấy, cảm giác mềm mại ấm áp này làm lông tóc trên người anh đều muốn nổ tung.

Cố Thần không xem xét gì, thân thể mảnh khảnh cọ tới cọ lui lên người Cận Lập, hệt như đang kiếm tìm tư thế thoải mái nhất, cậu không biết được rằng hành động đó đối với người khác chính là tra tấn.

Nhận thấy cơ thể mình đã xảy ra biến hóa, đầu Cận Lập trống rỗng.

‘Cá chép’ nhỏ của anh anh anh anh anh anh bị bị bị bị bị bị Cố Thần cọ cọ cọ cọ cọ cọ đến mức cứng cứng cứng cứng cứng cứng rồi ư?

Cọ cọ cọ cọ cọ cọ đến cứng cứng cứng cứng cứng cứng hiểu chứ hiểu chứ hiểu chứ?

=======

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Cẩm Lý: Đại đại đại đại đại đại thần, tôi bị một đứa trẻ cọ cọ cọ đến cứng cứng cứng luôn đó.

Thần Thần: Ồ.

Thần Thần: Một đứa trẻ.

Thần Thần: Nhẹ thì ba năm, nặng nhất đi tù ‘mọt gông’ nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương