Đại Tần Bá Nghiệp
-
Quyển 1 - Chương 4: Dạ yến
Thành Thái nghe Trương Cường nói vậy giật mình hoảng sợ, vội quỳ xuống mọp xuống đất run rẩy nói: “Thành Thái không dám nhận lời khen của bệ hạ!”
Trương Cường cố sức kéo Thành Thái đứng dậy, gật đầu thân thiện, sắc mặt hiền từ nói: “Ái khanh không cần hoảng sợ, trẫm nên ban thưởng công cứu giá của khanh mới phải.”
Trầm ngâm giây lát, Trương Cường nói tiếp: “Trẫm thấy khanh võ nghệ rất khá, tại sao chỉ giữ chức phó thống lĩnh nhỏ nhoi? Nếu dẫn quân xuất chinh nói không chừng có thể kiến công lập nghiệp.”
Thành Thái không ngờ Trương Cường lại nói đến những điều này, lắc đầu cười buồn, đáp lời: “Tính thần ngay thẳng, xưa nay không chịu bợ đỡ bọn gian thần tiểu nhân nên dù có một thân võ nghệ cũng đành giữ chức phó thống lĩnh, chịu bó mình trong thành Hàm Dương.”
Trương Cường quan sát vẻ mặt không cam tâm của Thành Thái, trong lòng mừng rơn, xem ra tên thống lĩnh cấm vệ chính rất có thể là người của Triệu Cao, bằng không tội canh gác không nghiêm để mấy phi tần chạy vào đại điện gây huyên náo đủ để cách chức rồi, đâu phải chỉ xử nhẹ phạt 20 trượng.
Nghĩ tới quân cấm vệ phụ trách bảo vệ hoàng cung đã rơi vào tay Triệu Cao, Trương Cường ngấm ngầm cảm thấy may mắn khi vừa rồi mình không trở mặt làm dữ, bằng không tai họa lập tức ập xuống ngay…
Đưa tay lên quệt mồ hôi trán, Trương Cường cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười đề nghị: “Trẫm thấy khanh giỏi võ nghệ như thế, hay là đến hầu cạnh trẫm, trẫm cảm thấy buồn chán khi suốt ngày ở trong cung, nếu khanh có thể huấn luyện một đội võ sĩ biểu diễn góp vui cho trẫm thì hay quá!”
Trương Cường định nói là huấn luyện một đội võ sĩ bảo vệ trẫm, nhưng liếc thấy mười mấy tên thái giám đi theo sau lưng bèn lập tức đổi thành một lý do khác nghe sao cho phù hợp với thân phận hôn quân của mình. Thành Thái vừa tỏ ra hứng khởi lại sụ mặt thất vọng, Trương Cường thở dài một tiếng, xung quanh quá nhiều tai mắt của Triệu Cao, mình không thể sơ suất để lộ ý đồ, ngay cả Thành Thái cũng phải chú ý quan sát một thời gian rồi mới trọng dụng được, dù sao hiện nay mình thân cô thế cô, muốn chống lại Triệu Cao đành phải tiến hành trong bí mật thôi.
Thành Thái tuy cảm thấy thất vọng nhưng không dám phản đối, chỉ thở dài một tiếng rồi quỳ xuống tạ ơn: “Thành Thái đa tạ hoàng thượng!”
Nói xong, Thành Thái cung kính lui xuống, không còn ôm hy vọng gì vào cơ hội làm “thị vệ cận thân” mà nhiều người ngưỡng mộ nữa.
Nhìn thấy Trương Cường nhíu mày không vui, một tên thái giám gần đó sốt sắng nói nhỏ: “Bệ hạ, Thành Thái tuy xuất thân từ tông thất nhưng do Mông Điềm tiến cử, sau đó lên giữ chức thống lĩnh cấm vệ, sau khi Mông Điềm bị định tội, Thành Thái cũng bị giáng chức để cảnh cáo, nếu bệ hạ muốn tuyển chọn thị vệ giỏi võ nghệ thì không cần dùng người này cũng được.”
“Mông Điềm?” Trương Cường ngây mặt ra khi nghe tin tức bất ngờ này. Tên thái giám dè dặt liếc nhìn Trương Cường, nói tiếp: “Bệ hạ, người này e rằng sẽ gây bất lợi cho bệ hạ đó ạ!”
Lúc này đầu óc Trương Cường chỉ vang vọng cái tên quen thuộc trong lịch sử “Mông Điềm”, hèn gì Thành Thái lại tỏ thái độ bất mãn như thế, nếu do Mông Điềm tiến cử, tin chắc đó không phải nhân vật tầm thường rồi, xem ra mình muốn diệt trừ Triệu Cao, trước hết phải nhờ người này củng cố lực lượng mới được.
Đang lúc suy tư, tên thái giám lại léo nhéo bên tai: “Bệ hạ, long thể còn chưa hồi phục, đêm nay phải tham dự yến tiệc, bệ hạ chi bằng về tẩm cung nghỉ ngơi sớm đi ạ!”
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Trương Cường, tên thái giám tiếp tục giải thích: “Bệ hạ quên rồi sao? Kể từ hôm nay, sau khi lăng tẩm Thủy Hoàng đế bít kín là xem như tang lễ đã hoàn thành, tất cả yến tiệc bị cấm trong vòng nửa năm qua có thể tổ chức lại rồi, đêm nay các vương tôn quý tộc đều sẽ tham dự đó ạ.”
Trương Cường nghe vậy mới hiểu rõ nguyên nhân sự việc, chỉ là không biết yến tiệc đời Tần rốt cuộc sẽ như thế nào nhỉ? Niềm háo hức nổi lên, áp lực đè nặng nãy giờ tan biến đi ít nhiều.
Về đến tẩm cung, trút đi bộ quán phục nặng nề, Trương Cường lập tức ngã người xuống giường ngủ khò, đêm qua vừa mới chết đi sống lại, sáng nay lại trải qua buổi thượng triều căng thẳng, cơ thể tàn tạ của Tần Nhị Thế đã mệt mỏi lắm rồi.
Khi thức giấc đã vào lúc hoàng hôn, bóng chiều tà heo hắt lấp ló phía chân trời, cung A Phòng nhuộm một màu úa vàng buồn tẻ. Các cung nữ đứng hầu hạ bên giường thấy Trương Cường tỉnh giấc, vội cẩn thận bưng khay đựng lễ phục dùng tham dự yến tiệc bước vào, chờ đợi Trương Cường rửa mặt xong hầu hạ hắn mặc y phục. Trương Cường liếc mắt vào bộ lễ phục sang trọng, nhíu mày hỏi: “Yến tiệc chẳng phải đêm nay mới bắt đầu sao? Tại sao giờ đã thay y phục?”
Hai cô cung nữ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, một cô dáng người cao cao, mặc áo tím vội nhỏ nhẹ đáp lời: “Bệ hạ, sau khi thay y phục còn phải đến Huyền Long điện, không sớm đâu ạ, chỉ e phủ lệnh đại nhân đã chờ đợi lâu lắm rồi.”
Trương Cường nghe vậy không tiện hỏi thêm, đành ngao ngán thay triều phục vào, được một nhóm cung nữ thái giám tháp tùng đi về hướng Huyền Long điện, đến lúc này hắn mới phát hiện cung A Phòng chiếm diện tích cực lớn, từ tẩm cung đi đến Huyền Long điện phải mất đến nửa tiếng đồng hồ.
Khi Trương Cường đến nơi, trong đại điện đã sáng rực ánh nến, mấy mươi bàn tiệc được bày sẵn, mỗi bàn ngồi bốn người, sáu bàn tiệc ở trên cùng xếp theo hình cánh quạt vây quanh bàn tiệc lớn nhất ở giữa. Triệu Cao đang ngồi bệ vệ một mình trên bàn tiệc bên trái, Lý Tư và một trung niên nam tử ngoài bốn mươi ngồi bàn tiệc bên phải. Vì Trương Cường chưa ngồi vào chỗ nên rượu và thức ăn chưa đưa lên, rất nhiều quan viên không dám vào điện, chỉ đứng bên ngoài túm tụm to nhỏ với nhau.
“Hoàng thượng giá đáo!” Một tên thái giám hô to, tiếng xì xào to nhỏ khắp đại điện lập tức ngưng bặt, mấy mươi hoàng tôn quý tộc cùng quỳ rạp xuống, đồng thanh hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trương Cường sải bước đi đến bàn tiệc lớn chính giữa ngồi xuống, ung dung nói lớn: “Các khanh không cần đa lễ, hãy mau nhập tiệc thôi!”
Vừa mới ngồi yên vị, sơn hào hải vị và rượu ngon đã được các cung nữ dâng lên, Triệu Cao cười ha hả đắc ý lên tiếng: “Hoàng thượng, hôm nay lão nô đã chọn cho hoàng thượng mấy vũ cơ tuyệt sắc để góp vui trong yến tiệc.”
Dứt lời, Triệu Cao vỗ tay hai cái, một cơn gió mang theo mùi thơm dìu dịu thoảng qua, đội vũ cơ mặc giáp nhẹ, tay cầm trường kiếm từ sau tấm rèm xuất hiện, cô nào cũng là mỹ nhân đang vào độ tuổi xuân sắc, cộng thêm áo giáp và trường kiếm càng kiều diễm hơn, tiếng nhạc cụ lanh lảnh vang lên, đội vũ cơ lả lướt múa kiếm, Trương Cường và những người có mặt ngắm nhìn say đắm, chốc chốc lại vỗ tay khen hay. Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng trống trận dồn dập hào hùng, một đội võ sĩ thân hình vạm vỡ cầm trường kiếm chạy vào từ bên ngoài hòa cùng điệu múa với đội vũ cơ, khắp đại điện lập tức hò hét vang trời.
Đang say sưa thưởng thức điệu múa cổ đại, Trương Cường chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh tát vào mặt, hắn nhanh chóng nhún chân trái bật người ra sau, một tia sáng sắc lạnh sượt qua mũi. Trương Cường chưa kịp phản ứng, mũi kiếm thứ hai lại đâm tới, lúc này hắn vừa dồn hết tất cả sức lực thoát được nhát kiếm thứ nhất đã bủn rủn tay chân, thêm vào cơ thể của Tần Nhị Thế quá yếu đuối, tên thích khách lại tấn công bất ngờ, nhát kiếm thứ hai dù thế nào cũng đừng mong tránh kịp nữa.
Vào khoảnh khắc Trương Cường tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết, một tiếng hét uy nghi cất lên: “Thích khách to gan!”
Đồng thời một bóng người quen thuộc lướt tới nhanh như tia chớp, vung kiếm đâm về phía thích khách, tên thích khách thu kiếm lại đỡ theo phản xạ tự nhiên, nhưng trường kiếm chưa kịp rút về đã bị thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực.
Lúc này Trương Cường đã nhìn rõ người vừa cứu mạng mình chính là phó thống lĩnh cấm vệ Thành Thái, thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về phía thích khách, chỉ thấy mới vài giây ngắn ngủi trôi qua mà cấm vệ đã ùa vào chật kín đại điện, tên thích khách chính là một trong số những võ sĩ tham gia múa kiếm góp vui, đã bị cấm vệ xông lên chém thành thịt tương, máu tươi văng tung tóe vấy bẩn bàn tiệc toàn sơn hào hải vị chưa kịp thưởng thức, nhuộm đỏ các bậc thềm bằng ngọc thạch.
Trương Cường chưa kịp hoàn hồn đã bị một đám cấm vệ vây lấy lui vào hậu điện, hắn cố quay đầu rướn cổ ban lệnh: “Thành Thái, từ hôm nay hãy tùy giá hộ vệ!”
Trương Cường cố sức kéo Thành Thái đứng dậy, gật đầu thân thiện, sắc mặt hiền từ nói: “Ái khanh không cần hoảng sợ, trẫm nên ban thưởng công cứu giá của khanh mới phải.”
Trầm ngâm giây lát, Trương Cường nói tiếp: “Trẫm thấy khanh võ nghệ rất khá, tại sao chỉ giữ chức phó thống lĩnh nhỏ nhoi? Nếu dẫn quân xuất chinh nói không chừng có thể kiến công lập nghiệp.”
Thành Thái không ngờ Trương Cường lại nói đến những điều này, lắc đầu cười buồn, đáp lời: “Tính thần ngay thẳng, xưa nay không chịu bợ đỡ bọn gian thần tiểu nhân nên dù có một thân võ nghệ cũng đành giữ chức phó thống lĩnh, chịu bó mình trong thành Hàm Dương.”
Trương Cường quan sát vẻ mặt không cam tâm của Thành Thái, trong lòng mừng rơn, xem ra tên thống lĩnh cấm vệ chính rất có thể là người của Triệu Cao, bằng không tội canh gác không nghiêm để mấy phi tần chạy vào đại điện gây huyên náo đủ để cách chức rồi, đâu phải chỉ xử nhẹ phạt 20 trượng.
Nghĩ tới quân cấm vệ phụ trách bảo vệ hoàng cung đã rơi vào tay Triệu Cao, Trương Cường ngấm ngầm cảm thấy may mắn khi vừa rồi mình không trở mặt làm dữ, bằng không tai họa lập tức ập xuống ngay…
Đưa tay lên quệt mồ hôi trán, Trương Cường cố tỏ ra bình tĩnh, mỉm cười đề nghị: “Trẫm thấy khanh giỏi võ nghệ như thế, hay là đến hầu cạnh trẫm, trẫm cảm thấy buồn chán khi suốt ngày ở trong cung, nếu khanh có thể huấn luyện một đội võ sĩ biểu diễn góp vui cho trẫm thì hay quá!”
Trương Cường định nói là huấn luyện một đội võ sĩ bảo vệ trẫm, nhưng liếc thấy mười mấy tên thái giám đi theo sau lưng bèn lập tức đổi thành một lý do khác nghe sao cho phù hợp với thân phận hôn quân của mình. Thành Thái vừa tỏ ra hứng khởi lại sụ mặt thất vọng, Trương Cường thở dài một tiếng, xung quanh quá nhiều tai mắt của Triệu Cao, mình không thể sơ suất để lộ ý đồ, ngay cả Thành Thái cũng phải chú ý quan sát một thời gian rồi mới trọng dụng được, dù sao hiện nay mình thân cô thế cô, muốn chống lại Triệu Cao đành phải tiến hành trong bí mật thôi.
Thành Thái tuy cảm thấy thất vọng nhưng không dám phản đối, chỉ thở dài một tiếng rồi quỳ xuống tạ ơn: “Thành Thái đa tạ hoàng thượng!”
Nói xong, Thành Thái cung kính lui xuống, không còn ôm hy vọng gì vào cơ hội làm “thị vệ cận thân” mà nhiều người ngưỡng mộ nữa.
Nhìn thấy Trương Cường nhíu mày không vui, một tên thái giám gần đó sốt sắng nói nhỏ: “Bệ hạ, Thành Thái tuy xuất thân từ tông thất nhưng do Mông Điềm tiến cử, sau đó lên giữ chức thống lĩnh cấm vệ, sau khi Mông Điềm bị định tội, Thành Thái cũng bị giáng chức để cảnh cáo, nếu bệ hạ muốn tuyển chọn thị vệ giỏi võ nghệ thì không cần dùng người này cũng được.”
“Mông Điềm?” Trương Cường ngây mặt ra khi nghe tin tức bất ngờ này. Tên thái giám dè dặt liếc nhìn Trương Cường, nói tiếp: “Bệ hạ, người này e rằng sẽ gây bất lợi cho bệ hạ đó ạ!”
Lúc này đầu óc Trương Cường chỉ vang vọng cái tên quen thuộc trong lịch sử “Mông Điềm”, hèn gì Thành Thái lại tỏ thái độ bất mãn như thế, nếu do Mông Điềm tiến cử, tin chắc đó không phải nhân vật tầm thường rồi, xem ra mình muốn diệt trừ Triệu Cao, trước hết phải nhờ người này củng cố lực lượng mới được.
Đang lúc suy tư, tên thái giám lại léo nhéo bên tai: “Bệ hạ, long thể còn chưa hồi phục, đêm nay phải tham dự yến tiệc, bệ hạ chi bằng về tẩm cung nghỉ ngơi sớm đi ạ!”
Bắt gặp ánh mắt nghi hoặc của Trương Cường, tên thái giám tiếp tục giải thích: “Bệ hạ quên rồi sao? Kể từ hôm nay, sau khi lăng tẩm Thủy Hoàng đế bít kín là xem như tang lễ đã hoàn thành, tất cả yến tiệc bị cấm trong vòng nửa năm qua có thể tổ chức lại rồi, đêm nay các vương tôn quý tộc đều sẽ tham dự đó ạ.”
Trương Cường nghe vậy mới hiểu rõ nguyên nhân sự việc, chỉ là không biết yến tiệc đời Tần rốt cuộc sẽ như thế nào nhỉ? Niềm háo hức nổi lên, áp lực đè nặng nãy giờ tan biến đi ít nhiều.
Về đến tẩm cung, trút đi bộ quán phục nặng nề, Trương Cường lập tức ngã người xuống giường ngủ khò, đêm qua vừa mới chết đi sống lại, sáng nay lại trải qua buổi thượng triều căng thẳng, cơ thể tàn tạ của Tần Nhị Thế đã mệt mỏi lắm rồi.
Khi thức giấc đã vào lúc hoàng hôn, bóng chiều tà heo hắt lấp ló phía chân trời, cung A Phòng nhuộm một màu úa vàng buồn tẻ. Các cung nữ đứng hầu hạ bên giường thấy Trương Cường tỉnh giấc, vội cẩn thận bưng khay đựng lễ phục dùng tham dự yến tiệc bước vào, chờ đợi Trương Cường rửa mặt xong hầu hạ hắn mặc y phục. Trương Cường liếc mắt vào bộ lễ phục sang trọng, nhíu mày hỏi: “Yến tiệc chẳng phải đêm nay mới bắt đầu sao? Tại sao giờ đã thay y phục?”
Hai cô cung nữ ngơ ngác đưa mắt nhìn nhau, một cô dáng người cao cao, mặc áo tím vội nhỏ nhẹ đáp lời: “Bệ hạ, sau khi thay y phục còn phải đến Huyền Long điện, không sớm đâu ạ, chỉ e phủ lệnh đại nhân đã chờ đợi lâu lắm rồi.”
Trương Cường nghe vậy không tiện hỏi thêm, đành ngao ngán thay triều phục vào, được một nhóm cung nữ thái giám tháp tùng đi về hướng Huyền Long điện, đến lúc này hắn mới phát hiện cung A Phòng chiếm diện tích cực lớn, từ tẩm cung đi đến Huyền Long điện phải mất đến nửa tiếng đồng hồ.
Khi Trương Cường đến nơi, trong đại điện đã sáng rực ánh nến, mấy mươi bàn tiệc được bày sẵn, mỗi bàn ngồi bốn người, sáu bàn tiệc ở trên cùng xếp theo hình cánh quạt vây quanh bàn tiệc lớn nhất ở giữa. Triệu Cao đang ngồi bệ vệ một mình trên bàn tiệc bên trái, Lý Tư và một trung niên nam tử ngoài bốn mươi ngồi bàn tiệc bên phải. Vì Trương Cường chưa ngồi vào chỗ nên rượu và thức ăn chưa đưa lên, rất nhiều quan viên không dám vào điện, chỉ đứng bên ngoài túm tụm to nhỏ với nhau.
“Hoàng thượng giá đáo!” Một tên thái giám hô to, tiếng xì xào to nhỏ khắp đại điện lập tức ngưng bặt, mấy mươi hoàng tôn quý tộc cùng quỳ rạp xuống, đồng thanh hô to: “Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Trương Cường sải bước đi đến bàn tiệc lớn chính giữa ngồi xuống, ung dung nói lớn: “Các khanh không cần đa lễ, hãy mau nhập tiệc thôi!”
Vừa mới ngồi yên vị, sơn hào hải vị và rượu ngon đã được các cung nữ dâng lên, Triệu Cao cười ha hả đắc ý lên tiếng: “Hoàng thượng, hôm nay lão nô đã chọn cho hoàng thượng mấy vũ cơ tuyệt sắc để góp vui trong yến tiệc.”
Dứt lời, Triệu Cao vỗ tay hai cái, một cơn gió mang theo mùi thơm dìu dịu thoảng qua, đội vũ cơ mặc giáp nhẹ, tay cầm trường kiếm từ sau tấm rèm xuất hiện, cô nào cũng là mỹ nhân đang vào độ tuổi xuân sắc, cộng thêm áo giáp và trường kiếm càng kiều diễm hơn, tiếng nhạc cụ lanh lảnh vang lên, đội vũ cơ lả lướt múa kiếm, Trương Cường và những người có mặt ngắm nhìn say đắm, chốc chốc lại vỗ tay khen hay. Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại, thay vào đó là tiếng trống trận dồn dập hào hùng, một đội võ sĩ thân hình vạm vỡ cầm trường kiếm chạy vào từ bên ngoài hòa cùng điệu múa với đội vũ cơ, khắp đại điện lập tức hò hét vang trời.
Đang say sưa thưởng thức điệu múa cổ đại, Trương Cường chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh tát vào mặt, hắn nhanh chóng nhún chân trái bật người ra sau, một tia sáng sắc lạnh sượt qua mũi. Trương Cường chưa kịp phản ứng, mũi kiếm thứ hai lại đâm tới, lúc này hắn vừa dồn hết tất cả sức lực thoát được nhát kiếm thứ nhất đã bủn rủn tay chân, thêm vào cơ thể của Tần Nhị Thế quá yếu đuối, tên thích khách lại tấn công bất ngờ, nhát kiếm thứ hai dù thế nào cũng đừng mong tránh kịp nữa.
Vào khoảnh khắc Trương Cường tuyệt vọng nhắm mắt chờ chết, một tiếng hét uy nghi cất lên: “Thích khách to gan!”
Đồng thời một bóng người quen thuộc lướt tới nhanh như tia chớp, vung kiếm đâm về phía thích khách, tên thích khách thu kiếm lại đỡ theo phản xạ tự nhiên, nhưng trường kiếm chưa kịp rút về đã bị thanh kiếm sắc bén đâm xuyên qua ngực.
Lúc này Trương Cường đã nhìn rõ người vừa cứu mạng mình chính là phó thống lĩnh cấm vệ Thành Thái, thở phào nhẹ nhõm, đưa mắt nhìn về phía thích khách, chỉ thấy mới vài giây ngắn ngủi trôi qua mà cấm vệ đã ùa vào chật kín đại điện, tên thích khách chính là một trong số những võ sĩ tham gia múa kiếm góp vui, đã bị cấm vệ xông lên chém thành thịt tương, máu tươi văng tung tóe vấy bẩn bàn tiệc toàn sơn hào hải vị chưa kịp thưởng thức, nhuộm đỏ các bậc thềm bằng ngọc thạch.
Trương Cường chưa kịp hoàn hồn đã bị một đám cấm vệ vây lấy lui vào hậu điện, hắn cố quay đầu rướn cổ ban lệnh: “Thành Thái, từ hôm nay hãy tùy giá hộ vệ!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook