Đại Sư Huynh Không Có Gì Nổi Bật (Truyện Chữ Dịch)
Chapter 4: Người này chỉ nên có ở trên trời (2)

Nếu không phải là mình biết rõ mình bao nhiêu cân lượng, nói thật chính Lục Trường Sinh cũng thiếu chút nữa bị chính mình lừa gạt.

Vào giờ phút này, Lục Trường Sinh coi như là hoàn toàn biết, chính mình không tính là cặn bã Tu Tiên, nhưng cùng thiên tài so sánh, thì càng thêm không dính dáng, thuộc về cái loại bình thường không có gì lạ này, tuyệt đối không tốt nhưng cũng không thể kém được.

Ba năm đột phá Luyện Khí cảnh, đặt ở Đại La thánh địa, xem như kém cỏi nhất, nhưng dõi mắt thiên hạ, ba năm đột phá Luyện Khí cảnh, cũng có thể xếp hàng trung thượng.

Mà ngón tay vàng lớn nhất của chính mình, chính là gương mặt nhân vật chính.

Không sai.

Trải qua ba năm này cẩn thận nghiên cứu, Lục Trường Sinh phát hiện, vô luận mình làm cái gì, cũng có thể mang đến một số hiệu quả khác với tầm thường.

Thí dụ như nói, chính mình đột phá cảnh giới, nhưng thật ra là một chuyện rất bình thường, cùng tu sĩ bình thường không khác, nhưng sẽ dẫn tới đất trời hiện lên cảnh tượng kì dị.

Nhìn rất dọa người, nhưng trên thực tế dĩ nhiên chẳng có tác dụng gì.

Còn nữa, chính mình mỗi đột phá một cảnh giới, cũng sẽ sinh ra một cái kỹ năng bị động.

Kỹ năng bị động của Luyện Khí cảnh, chính là đại đạo vờn quanh.

Chính mình đứng ở chỗ này, chỉ cần suy nghĩ chuyện gì đó, chung quanh thì sẽ sinh ra đại đạo Âm Dương khí, tạo thành Tiên Thiên Bát Quái Đồ, cũng hoặc là xuất hiện cái dị tượng khác.

Người không biết, sẽ cho là mình đang Ngộ Đạo.

Ở thế giới Tiên Hiệp, tiến vào trạng thái Ngộ Đạo khó như lên trời, duy chỉ có đại hiền giả, đại trí tuệ giả, mới có thể tiến vào trạng thái Ngộ Đạo một hai lần.

Mà chỉ cần mình nguyện ý, tùy thời tùy chỗ có thể tiến vào trạng thái 'Ngụy' Ngộ Đạo.

Nhìn như là tiến vào Ngộ Đạo, nhưng thật ra là đang tự hỏi tối mai nên ăn cái gì.

"Ôi!"

Thở dài một hơi, Lục Trường Sinh có một loại cảm nhận không nói được.

Đây chính là thế giới Tiên Hiệp mạnh ăn thịt yếu đó.

Chính mình nắm giữ một bộ mặt nhân vật chính, lại không có thiên phú của nhân vật chính, nên như thế nào sống tiếp đây.

Chẳng lẽ dựa vào ăn bám sao?

Nghĩ tới đây, Lục Trường Sinh không khỏi liếc mắt nữ tử phía dưới Hồng Phong một cái.

Quả nhiên vừa nhìn một cái, một mảng lớn nữ tử say ngã.

"Ôi!"

Không nhịn được lại thở dài, Lục Trường Sinh cầm lên hồ lô phỉ thúy tử ngọc, uống xoàng một hớp, ngay sau đó liền hướng chỗ ở đi tới.

Hắn rất khổ não.

Không biết đường ở phương nào.

Nhưng rất nhanh, một bóng người xuất hiện ở trong phòng.

Không phải ai khác.

Chính là sư tôn của Lục Trường Sinh.

Thanh Vân chân nhân.

Trong phòng khách không lớn.

Thanh Vân chân nhân tĩnh tọa trong đó, nhìn về phía Lục Trường Sinh, chậm rãi nói: "Trường Sinh, đừng có uống rượu, uống nhiều trà vào, uống rượu không phù hợp khí chất của con đâu."

"Uống trà hay uống rượu, chẳng lẽ có thể thay đổi được gì sao?"

Lục Trường Sinh ngồi xuống, nhìn về phía Thanh Vân chân nhân, nói với giọng điệu rất bình tĩnh.

Nếu như là người khác, đối mặt vị Thanh Vân chân nhân này, có lẽ sẽ kính sợ, nhưng Lục Trường Sinh lại hết sức tùy ý.

Dù sao từ thời điểm ban đầu quen biết, vị sư tôn này của mình đã có vẻ hết sức... không bình thường.

Không biết có phải là do tu luyện mấy ngàn năm, nên ở mặt tinh thần xảy ra vấn đề gì không, hay là do phản phác quy chân quá mức, nên tâm tính trẻ trung vô cùng, nói chuyện cũng không có nhiều quy củ, nên để cho Lục Trường Sinh chịu không quá nhiều áp lực.

Thanh Vân đạo nhân liếc nhìn Lục Trường Sinh một cái.

Đích xác, bất luận là uống rượu hay uống trà, loại khí chất này của Lục Trường Sinh đều khó mà diễn tả bằng lời, không gì sánh kịp.

Khi uống rượu, thì tiêu sái đến cực hạn, rượu không làm say người, người đã tự say.

Khi uống trà, tĩnh như xử nữ, nho nhã hiền hoà, vô cùng phi phàm.

Có điều khi nghĩ đến đây là đệ tử của mình, Thanh Vân đạo nhân liền nhịn không được cười trộm.

"Trường Sinh, ta đã sắp xếp xong xuôi hết rồi, sau mười ngày nữa sẽ tổ chức Đại La thịnh hội, đến lúc đó sẽ lập con làm Đại sư huynh Đại La Thánh Địa, con nhớ phải biểu hiện thật tốt vào."

Thanh Vân đạo nhân nói xong câu này, khiến cho Lục Trường Sinh có một chút kinh ngạc.

"Đại sư huynh?" Lục Trường Sinh lắc đầu, hắn có một chút bất đắc dĩ, cũng có một chút xoắn xuýt, cuối cùng thở dài một hơi, nói: "Có lẽ phải để sư phụ thất vọng rồi, đồ nhi... cũng không phải là loại thiên tài kia."

Lục Trường Sinh không muốn giấu diếm gì cả, hắn nói thẳng ra sự thật tư chất bản thân chỉ là dạng thường thường bậc trung.

Nếu như cố giấu, chỉ có thể mang đến phiền toái càng lớn hơn nữa.

Đương nhiên, Lục Trường Sinh cũng hết sức rõ ràng, mình làm như vậy, có thể sẽ mang đến cho mình ảnh hưởng không tốt khác, thí dụ như sẽ làm cho Thanh Vân đạo nhân thất vọng.

Nhưng làm cho người ta kinh ngạc chính là, Thanh Vân đạo nhân không có bất kỳ vẻ kinh ngạc gì, ngược lại còn vô cùng bình tĩnh gật đầu nói: "Ta biết."

Lần này đến phiên Lục Trường Sinh kinh ngạc.

Vốn cho rằng vị sư tôn của mình sẽ rất kinh ngạc, sau đó sinh ra thất vọng với mình, cuối cùng đem mình trục xuất khỏi tông môn, sau đó mình lại thức tỉnh hệ thống, quay lại vả mặt hắn.

Nhưng mà thật không ngờ đến, vị sư tôn này của mình chẳng có một tí kinh ngạc nào, thậm chí có một loại cảm giác như đã sớm biết, làm người ta khó hiểu.

"Sư tôn... Chuyện này...!"

Lục Trường Sinh hơi tò mò, hắn nhìn về phía Thanh Vân đạo nhân, trong mắt chất chứa thật nhiều nghi hoặc.

Mà Thanh Vân đạo nhân thì nâng chén trà lên, uống vào một ngụm nhỏ, ngay sau đó mở miệng.

"Trường Sinh, ta hỏi con, chỗ vương triều ta gặp con ba năm trước đây gọi là gì?"

Thanh Vân đạo nhân đột nhiên hỏi một vấn đề chẳng liên quan.

Lục Trường Sinh ngẫm nghĩ một chút, trực tiếp trả lời.

"Gọi là Yến quốc."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương