Hạ Trường Sinh nói mua y phục cho Lâm Kiến, thật ra là tự mua cho mình. Không mất bao lâu quần áo của Lâm Kiến đã mua xong rồi, thời gian còn lại chính là Lâm Kiến đứng trước quầy cắn hạt dưa, nhìn Hạ Trường Sinh thử hết bộ này đến bộ khác. Hạ Trường Sinh mặc y phục có sở thích của riêng mình, hắn thích quần áo có màu nhạt, nhưng lại không thích loại mộc mạc. Phương hướng hắn gợi ý cho chủ tiệm là, có thể phô bày được mỹ nhân có tiền mà không quá khiêm tốn lại có phẩm vị là hắn đây.

Chủ tiệm sợ ngây người, sau đó lấy toàn bộ y phục đắt tiền màu nhạt ra.

Hạ Trường Sinh đi thử từng bộ một.

Bởi vì hắn tốn quá nhiều thời gian nên Lâm Kiến chuyển sang tán gẫu với chủ tiệm. Hai người trò chuyện rất hợp, chủ tiệm tặng Lâm Kiến một miếng vải mới tinh, dùng thay cho miếng vải cũ trên mắt y.

Lâm Kiến quấn miếng vải mới lên, yên lặng chống đầu nhìn bản thân trong gương.

Trong gương, ngoại trừ ảnh ngược của y còn có một khuôn mặt mỹ nhân không tì vết.

Cuối cùng Hạ Trường Sinh cũng thử được bộ mình thích, sau đó hắn lại ngồi trước gương trang điểm, bắt đầu chải tóc.

Chủ tiệm thấy vậy, gãi đầu mờ mịt, lại quay lại trước quầy tiếp tục tán gẫu với Lâm Kiến.

“Tiểu huynh đệ, ngươi bao nhiêu tuổi rồi?” Chủ tiệm hỏi.

“Mười ba.” Lâm Kiến đếm thử.

“Nhìn bề ngoài thì hình như ngươi còn nhỏ hơn một chút.” Chủ tiệm đánh giá Lâm Kiến, sau đó hòa ái nói với y: “Mỗi ngày đều phải ăn cơm tử tế đó.”

Lâm Kiến gật đầu.

“Chờ một lát, ta đi lấy chút đồ ăn cho ngươi ăn.” Chủ tiệm đi vào phòng trong.

Lâm Kiến chờ rồi lại nghĩ, nếu là y của trước đây, hoàn toàn có thể nhân lúc chủ tiệm rời đi mà lấy ít đồ trong tiệm này.

Không biết là do tính lương thiện trời sinh hay là đồng cảm làm người, chủ tiệm không hề nhận thấy chút nguy cơ nào, từ phòng trong lấy ra một đĩa điểm tâm cho Lâm Kiến.

Lâm Kiến ngồi ở quầy, cắn điểm tâm.

Chủ tiệm vui mừng nhìn y.

“Nếu con trai ta còn sống, số tuổi hẳn là cũng không hơn kém ngươi bao nhiêu.” Chủ tiệm cảm thán.

Lâm Kiến vừa nhai điểm tâm vừa nhìn chủ tiệm.

“Năm kia con trai ta ngã từ trên cao xuống, không có cách nào xoay chuyển trời đất, cứ vậy mà đi rồi.” Chủ tiệm cố gắng dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất để nói về chuyện này, nhưng giọng của ông vẫn hơi run.

Lâm Kiến thả điểm tâm đang ăn xuống, nhẹ giọng nói: “Nén bi thương.”

Chủ tiệm cười cười, sau đó nói với y: “Có khách mới đến, ta đi tiếp một lát, ngươi cứ ngồi thoải mái.”

Lâm Kiến đã ngồi đến đau mông.

“Được rồi.” Hạ Trường Sinh từ trước gương trang điểm đứng dậy.

Cuối cùng cũng xong!

Lâm Kiến cảm động nhìn sang, sau đó chợt thất thần.

Hạ Trường Sinh mặc áo khoác bằng vải lụa màu trắng, toàn bộ chỉ thêu đều dùng chỉ bạc, chỉ bạc thêu thành họa tiết hoa dâm bụt ở các gấu các viền, vạt áo màu đỏ sậm, cũng trang trí mấy đóa hoa dâm bụt. Hạ Trường Sinh dùng một chiếc dây buộc tóc bằng bạc có dải lụa trắng buộc phần lớn tóc thành kiểu đuôi ngựa. Để phối với toàn bộ y phục, hắn tháo hoa tai và vòng tay bằng vàng xuống, thay bằng vòng tay và hoa tai bằng bạc.

So với cách ăn mặc và trang điểm bình thường của hắn, một thân này có thể coi là đẹp trai phóng khoáng.

Nhưng thật sự cần chải chuốt đẹp đến vậy sao?

Lâm Kiến có một câu hỏi trong lòng, nhưng không dám hỏi ra.

Hạ Trường Sinh ưu nhã đi đến trước mặt Lâm Kiến, khom lưng nhìn y.

Trong mắt Lâm Kiến đúng là chỉ có hắn.

“Đẹp không.” Hạ Trường Sinh hỏi.

Ánh mắt Lâm Kiến lảng đi, hai tay nhỏ đang cọ xát lẫn nhau, nói không nên lời.

Hạ Trường Sinh tương đối vừa lòng mà thẳng người dậy, sửa sang y phục một chút, nói: “Xem ra là rất đẹp, mau đến đây đi.”

Lúc này rốt cuộc Lâm Kiến cũng có phản ứng: “Ngươi hành hạ chủ tiệm người ta lâu như vậy, không mua thì kỳ cục lắm đó.”

Hạ Trường Sinh bất mãn đá ghế y đang ngồi một phát.

Lâm Kiến nhảy từ trên ghế cao xuống.

Bây giờ y cũng ăn mặc khá gọn gàng đẹp đẽ.

Lâm Kiến vác theo một bao quần áo thật lớn mà Hạ Trường Sinh mua, Hạ Trường Sinh dẫn y đến một góc hẻo lánh không người, sau đó một người giấy nhảy ra, nó nhận lấy bao đồ trong tay Lâm Kiến, một ngụm nuốt xuống. Tất cả quần áo đều biến mất, người giấy vỗ vỗ bụng phồng lên, quay lại trong ngực áo Hạ Trường Sinh.

Đối với cảnh tượng này, Lâm Kiến đã thấy nhiều không trách.

“Chúng ta đi dạo xung quanh đi.” Vẻ mặt Hạ Trường Sinh hưng phấn: “Đã một thời gian dài ta không đi dạo khắp nơi rồi.”

“Ta cũng lâu rồi không đi.” Lâm Kiến đuổi theo bước chân hắn, thấy Hạ Trường Sinh không thật sự có hứng thú, y bổ sung: “Khoảng mười ba năm ta không đi dạo trong thành lớn rồi.”

Từ khi sinh ra đến giờ.

Hạ Trường Sinh duỗi một đoạn quạt cho y: “Vậy trước kia ngươi vào thành lớn để làm gì?”

“Khụ khụ.” Lâm Kiến bắt lấy cây quạt của Hạ Trường Sinh, làm bộ làm tịch ho khan mấy tiếng: “Là đến trộm đồ đấy, Hạ công tử.”

“Nếu ngươi có chỗ nào không thoải mái thì không cầm nắm quạt của ta, bình thường ta còn phải dùng nữa.” So với việc trước kia Lâm Kiến đến đây trộm đồ, Hạ Trường Sinh càng quan tâm quạt của mình hơn.

Lâm Kiến mím môi, y hơi tức giận nhưng chỉ có thể nhịn.

Hôm nay thành Tiên Lâm mang lại cảm giác vô cùng náo nhiệt, Lâm Kiến và Hạ Trường Sinh ăn uống, dạo chơi, không kịp nhìn.

Từ mặt nào đó mà nói, hai người đều thuộc dạng chưa thấy việc đời nhiều. Thời gian càng muộn, người càng nhiều, ban đầu Hạ Trường Sinh còn hưng phấn nhưng về sau lại thành phát điên, bởi vì người quá nhiều, bắt đầu sấn đến bên người hắn. Cho dù có sứ giả hộ hoa là Lâm Kiến cũng không có cách nào xoay chuyển càn khôn, cuối cùng hai người cầm kẹo kéo hình hoa đào và hồ ly chạy đến lầu hai trà lâu bên cạnh ngồi. Bọn họ ngồi bên cửa sổ, ghé vào lan can nhìn xe hoa du hành phía dưới.


“Thật là náo nhiệt, nhất định là có hoạt động gì đó!” Hai mắt Lâm Kiến tỏa sáng lấp lánh.

Hạ Trường Sinh cũng vui vẻ nhìn.

“Ngươi nhìn đi!” Lâm Kiến nhìn thấy thứ gì, chỉ vào gọi Hạ Trường Sinh xem, đồng thời, y quay đầu lại nhìn Hạ Trường Sinh.

“Thật xinh đẹp đấy!” Hạ Trường Sinh ngẩng đầu, mỉm cười với Lâm Kiến một cái, sau đó lại nhìn xuống.

Ngón tay Lâm Kiến hơi cuộn lại, khuôn mặt đỏ bừng.

Tiểu nhị mang trà bánh lên cho hai người nhìn qua cực kỳ nhà quê này.

“Thời gian này ở đây có hoạt động gì sao?” Lâm Kiến hỏi tiểu nhị.

“Pháp sư của A Súc giáo mang theo tượng Phật bằng vàng đến đây truyền đạo, mỗi ngày khi mặt trời lặn sẽ xuất hiện, đã mấy ngày rồi.”

Lúc tiểu nhị nói lời này vừa khéo mặt trời chiều ngả về Tây.

Một đội người ngựa xuất hiện phía trước, dân chúng thấy vậy sôi nổi nhường đường.

Ban đầu biểu cảm Hạ Trường Sinh còn hưng phấn, sau đó dần trở nên ngưng trọng.

Cách đó không xa truyền đến tiếng tụng niệm Phạn âm, tăng lữ mở đường rải cánh hoa, trải thành một con đường, hòa thượng theo sau cầm mõ gõ. Bọn họ cùng tụng kinh, diệu âm Phật pháp, khiến người kinh sợ.

Người đi đường dần dần không dám lên tiếng nữa, chỉ ngửa đầu nhìn, họ chắp tay trước ngực, vừa nghiêm túc vừa nặng nề chắp tay, ngẩng đầu.

Cuối cùng đội ngũ xuất hiện trước mặt Hạ Trường Sinh.

Bọn họ là hòa thượng mặc tăng y, nhìn bề ngoài không hề có chỗ nào khác với bất kỳ hòa thượng thường thấy nào, nhưng trên đầu bọn họ đều dùng thuốc màu sặc sỡ vẽ thành hoa.

Hoa đỏ.

Hoa lam.

Hoa lục.

Màu sắc thế tục và phật âm không nhiễm phàm trần hình thành đối lập mãnh liệt.

Nhóm tăng lữ tiếp tục đi về phía trước.

Một người mặc kim bào của pháp sư ngồi trong kiệu, đi theo phía sau gã là mấy tăng lữ khiêng một pho tượng Phật bằng vàng.

Tượng Phật ba đầu, hai thân, sáu tay.

Theo tượng Phật đi về phía trước, Hạ Trường Sinh thấy được vẻ mặt của hai bên tượng Phật.

Một mặt cười.

Một mặt buồn.

Còn có một bên đưa lưng về phía hắn.

Lúc này vừa khéo Lâm Kiến đang chỉnh lại miếng vải trắng che mắt phải, y lấy xuống xong, thấy được dáng vẻ của đầu Phật thứ ba, vì thế nói cho Hạ Trường Sinh.

“Tượng Phật đưa lưng về phía chúng ta đang tức giận.”

Một mặt giận.

“Nếu các vị có hứng thú, có thể xuống xem thử.” Tiểu nhị nói: “Giảng giải của pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm cực kỳ xuất sắc.”

Pháp sư kia tên là Thiên Thượng Diệu Âm, tượng Phật bằng vàng mang theo gọi là Phật Phổ Thế ba đầu. Nghe nói truyền đạo suốt từ thành Ngân Cú đến đây.

Hạ Trường Sinh ngưng thần nhìn, sau đó vươn tay ra, khẽ bấm tay tính toán.

Pháp sư Thiên Thượng Diệu Âm đang đi trên đường dường như cảm ứng được một tầm mắt, gã ngẩng đầu, đối mắt với Hạ Trường Sinh. Gã khẽ nheo lại mắt, cười, hai tay chắp lại, trang trọng lại thành kính.

Người này không nhìn ra nam nữ, không nhìn ra tuổi tác, không nhìn ra lai lịch.

“Trường Sinh Quân!” Một giọng nói gọi Hạ Trường Sinh.

Hạ Trường Sinh giữ nguyên tư thế ghé lên lan can, quay đầu.

Phía sau hắn có mấy đệ tử mặc đồng phục màu xám, nhìn tướng mạo, có lẽ là người tu đạo.

Hạ Trường Sinh không quen biết, hắn không thèm để ý đến.

“Đây không phải Trường Sinh Quân sao!”

Thấy Hạ Trường Sinh không để ý đến bọn họ, trong số bọn họ có hai người bắt đầu trò chuyện.

“Nhất định là ra ngoài tìm đệ tử nhà mình về rồi.”

“Hôm trước ở trấn bên cạnh, ta còn thấy bọn họ, đã nhiều năm như vậy không thấy người Phục Hy viện ra ngoài, vẫn là dáng vẻ gây thị phi như cũ.”

“Dường như bọn họ đang tuyển người mới, Trường Sinh Quân, không phải là lần trước các ngươi tuyển người mới ở tu chân giới nhưng không tuyển được ai đấy chứ.”

“Phục Hy viện kia, vậy mà không có ai muốn đến à?” Bọn họ kẻ xướng người họa.

“Chính là bởi vì Phục Hy viện, cho nên mới không có ai muốn đến đó.”

“Ha ha ha.”

Lâm Kiến phát hiện tầm mắt Hạ Trường Sinh dần thu lại, sau đó chầm chậm quay nửa vòng, trừng mắt nhìn người phía sau.

Nhận được cái nhìn căm tức của Hạ Trường Sinh, nhóm đệ tử đứng phía sau hai người kia lập tức giật giật ống tay áo bọn họ, hy vọng bọn họ câm miệng lại.

“Ôi ôi ôi, tức giận à!” Một người còn đang cười hì hì: “Trường Sinh Quân nhất định phải kiềm chế chút nha, nên biết nếu chúng ta lại khiếu nại tiếp…”

Gã còn chưa nói xong đã bị cắt ngang, bởi vì thân thể gã đột nhiên lơ lửng giữa không trung.

Thế mà Hạ Trường Sinh có thể trong nháy mắt dùng Phù Không chú với người khác.

Tên đệ tử dám châm chọc mỉa mai Hạ Trường Sinh đương nhiên phải có mấy phần bản lĩnh, gã đứng vững giữa không trung, sau đó phá Phù Không chú, chuẩn bị chạm đất.

“Phiền người ngồi ở đối diện mở cửa sổ ra.” Hạ Trường Sinh phất tay áo, mặt không cảm xúc đứng lên, chỉ vào đối diện.

Đây là một trà lâu khá rộng rãi, hai người Hạ Trường Sinh ngồi dựa bên cạnh cửa sổ, đối diện là vách tường, có vài cái cửa sổ.

Không hiểu sao người ngồi bên cửa sổ lại cảm thấy Hạ Trường Sinh là đang nói chuyện với mình, vô thức mở cửa sổ ra.

Ngón tay Hạ Trường Sinh giơ trái giơ phải, có lẽ là đang đánh giá một chút.

Vào lúc này, vị đệ tử nào đó thành công rơi xuống mặt đất.

Tay Hạ Trường Sinh cầm quạt xếp, dùng sức vung về phía tên đệ tử kia.

Một trận gió mạnh thổi từ chỗ Hạ Trường Sinh qua, sau đó bụng vị đệ tử nào đó đột nhiên lõm xuống, dường như gã bị người đánh một kích thật mạnh, thân thể cong lại, cỗ lực lượng kia mang theo gã bay lên.

“Ầm.” Đệ tử ăn nói lỗ mãng vừa vặn bay từ cửa sổ mở rộng ra ngoài, đập vào lầu trên của tòa nhà bên cạnh.

Đệ tử còn ở hiện trường nghẹn họng nhìn trân trối.

“Sư huynh vậy mà…”

Không còn năng lực chống cự.

Hạ Trường Sinh hơi vén tóc, động tác rất nhẹ nhàng, ánh mắt lại vô cùng hung ác. Hắn giải quyết xong một tên, quay đầu nhìn về phía đám người còn lại.

“Ngươi như vậy là không được…” Tiếng người mở miệng thảo phạt cho chính nghĩa chỉ còn lại một nửa, bởi vì trong nháy mắt người kia mở miệng đã bay luôn ra ngoài.

Người thường ngồi bên cửa sổ bị hoảng sợ, vội vàng chạy mất.

Những vị khách còn lại đi theo phía sau hắn ta, vừa thét vừa chạy đi.

Hạ Trường Sinh nhấc chân lên, đi hai bước về phía bọn họ.

Đoàn người kia lập tức sợ hãi lùi về sau ba bước.

Hạ Trường Sinh chỉ là đổi một chỗ ngồi khác mà thôi, hắn ngồi xuống, vắt chân, quạt xếp được xếp lại ở trong tay hắn xoay vòng vòng. Thái độ của hắn kiêu ngạo cực kỳ, hành vi thô bạo vô cùng.

Người còn lại thế nào, là lên? Hay là không lên?

----------------------------------------------------------

Vở kịch nhỏ:

Lâm Kiến: Xin hỏi ngươi đánh giá tính tình của bản thân như thế nào?

Hạ Trường Sinh: Trong lúc tính tình của ta không quá xấu, tính tình của ta rất tốt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương