Đại Sư Huyền Học Là Kẻ Tham Ăn
-
Chương 30
Bắc Bất Nhạc suy nghĩ một lúc rồi vẫn đi theo Dương Tam.
Cả ba tiếp tục đi sâu vào rừng.
Có lẽ vì quá yên lặng, Bắc Bất Nhạc không nhịn được mà hỏi Dương Tam, "Đây là em gái cô à?"
Dương Tam đáp: "Là đàn em thôi, cũng coi như là một nửa đồ đệ".
Tiểu Kim nghe vậy ưỡn ngực tự hào, mặt tràn đầy đắc ý.
Đại nhân đã thừa nhận địa vị của nó đấy! Nó là một nửa đệ tử, cũng không kém con gấu kia đâu!
Bắc Bất Nhạc cảm khái nói: "Thế mà cô cũng mang cô bé đến đây, không sợ cô ấy gặp nguy hiểm à?".
Bề ngoài của Tiểu Kim giống một em gái yếu đuối, Bắc Bất Nhạc không tránh được việc nhận nhầm giới tính.
Tiểu Kim bị coi thường, có chút không vui, búng ngón tay, một dòng nước từ trên trời đổ xuống khiến Bắc Bất Nhạc ướt như chuột lột.
Tiểu Kim là cá, điều khiển nước là bản năng nên cũng không tốn bao nhiêu pháp lực.
Bắc Bất Nhạc tốt tính, ngược lại còn xin lỗi Tiểu Kim, "Thì ra cũng là một vị sư phụ nhỏ, đúng là hậu sinh khả úy".
Năm nay ngay cả một cô bé mười tuổi cũng có bản lĩnh như vậy làm cho ông cảm thấy rất căng thẳng.
Tiểu Kim cố gắng đè nén sự đắc ý trong giọng nói của mình, "Không dám, không dám".
Đi được hơn một tiếng, có tiếng khóc hu hu truyền tới, như khóc như nỉ non, trong đêm tối tĩnh mịch càng dọa người hơn.
Bước chân của Bắc Bất Nhạc nhanh hơn và chạy về chỗ phát ra âm thanh, Dương Tam di chuyển nhanh hơn, khi nhìn thấy người ở trên cây, cô nhíu mày suy nghĩ – vậy mà lại là Tề San.
Tề San ngồi ở trên cây, trên tay ôm một thứ giống như lệnh bài, đôi mắt sưng đỏ vì khóc.
Chiếc váy trên người bị cành cây cào rách lộ ra làn da trắng nõn.
Tề San thấy họ đến thì giống như chết đuối vớ được cọc, "Cứu tôi với! Tôi muốn ra khỏi khu rừng này!"
Giọng nói của cô ta đầy sợ hãi, khuôn mặt xinh đẹp đầy hoảng hốt sợ hãi (1), "Khu rừng này kinh khủng quá, rất nhiều ma quỷ muốn ăn thịt tôi!".
(1) Nguyên văn: Hoa dung thất sắc
Dương Tam nói: "Sau khi gặp phải ma quỷ mà vẫn trở ra được nguyên vẹn, đúng là lợi hại đấy".
Bắc Bất Nhạc vốn dĩ đang đến gần cô ta nghe vậy cũng dừng chân, nhìn Tề San với một chút dò xét và nghi ngờ.
Tề San nức nở nói: "Có thể do bùa hộ mệnh trên người tôi, lá bùa này là do mẹ tôi xin cho trước đây, nếu không có nó tôi đã chết rồi".
Cô ta từ trên cây leo xuống, mắt ngân ngấn nước.
Bắc Bất Nhạc khẽ gật đầu, "Cô đi cùng chúng tôi đi, đợi lát nữa sẽ đưa cô ra ngoài trước".
Với tính cách của mình, ông không thể trơ mắt thấy chết mà không cứu được.
Có thể cứu được một người thì cứu nhiều thêm một người.
Trong lòng ông cũng cảm khái Tề San này may mắn, chữ đỏ trên lá bùa hộ mệnh kia đã mờ dần, hiển nhiên là không dùng được nữa.
Nếu bọn họ không đến cô ta đã là mồi cho hổ rồi.
Tề San nhìn ông đầy cảm kích, bước tới chỗ bọn Dương Tam.
Khi cô ta cách Dương Tam khoảng năm mét, kiếm gỗ đào của Dương Tam lạnh lẽo vô tình đâm vào người cô ta, giống như một tia chớp, nhanh đến nỗi Tề San không kịp né tránh.
Khi kiếm còn ở trên người Tề San, cô ta thét lên một tiếng chói tai, khuôn mặt sáng sủa xinh đẹp ban đầu lập tức thối rữa, không thấy được dung mạo ban đầu, thậm chí còn có sâu bò ra từ trong mắt.
Một linh hồn thoát ra khỏi thể xác, đó là linh hồn của Tề San.
Cô ta đang muốn chạy trốn thật nhanh thì bị lá bùa bay ra từ tay Dương Tam dán lên, trực tiếp ngăn lại.
Tề San nhìn Dương Tam với vẻ không cam lòng và đầy oán độc, còn có khó hiểu sao cô có thể biết được.
Dương Tam day mũi, chán ghét nói: "Cái mùi hôi thối trên người ngươi ta đã ngửi được từ cách đây cả trăm mét rồi".
Cho nên ngay từ đầu Dương Tam đã biết Tề San là người chết rồi, cô ả chẳng qua chỉ giả vờ để lừa người khác mà thôi, không biết đã hại bao nhiêu người rồi.
Bắc Bất Nhạc ngẫm lại mới thấy sợ, "Thế nên cô ta cũng là ma hổ vồ à?"
Dương Tam gật đầu, "Cô ta còn mạnh hơn cả bọn mà ông mới gặp phải".
Nếu để mà nói thì bọn kia chỉ là lâu la mà Tề San này có thể coi là kẻ cầm đầu.
Mặc dù lúc trước Dương Tam cũng tính ra được Tề San sẽ chết bất đắc kỳ tử, nhưng cũng không ngờ cô ta lại thành ma hổ vồ.
Cô không trực tiếp đánh cho Tề San hồn bay phách tán vì để hỏi cho rõ nội tình.
Dương Tam đi tới trước mặt Tề San, thản nhiên hỏi: "Con Hổ Yêu kia đang ở đâu?"
Tề San trợn mắt hung dữ nhìn Dương Tam, lập tức nở một nụ cười vừa quyến rũ vừa hiểm độc, "Đi thẳng theo con đường đá này, có một cái động, bên đó chính là địa bàn của hắn".
Bắc Bất Nhạc nghi ngờ hỏi: "Cô tốt bụng thế à?" Cứ thế mà mang đại bản doanh của Hổ Yêu nói thẳng cho bọn họ.
Dương Tam nói: "Phải nói là cô ta có lòng tin với con Hổ Yêu đó, ước gì chúng ta đến đó mà chịu chết cho nên mới thành thật khai báo như vậy".
Cô chỉ liếc mắt đã nhìn thấu ý đồ của Tề San.
Bắc Bất Nhạc thấy vẻ mặt ung dung của Dương Tam, chẳng thấy chút sợ hãi nào, quyết định tin tưởng vào bản lĩnh của cô.
"Phải xử lý Tề San như nào đây?", Bắc Bất Nhạc cũng không thể thông cảm nổi với con ma hổ vồ Tề San chủ động hại người này.
Dương Tam nhìn vẻ mặt của Tề San, hờ hững nói: "Vốn dĩ tôi muốn cho một tia sét đánh chết ả khiến cho ả hồn bay phách tán.
Nhưng sau lại thấy như vậy thì quá lợi cho cô ta rồi.
Với những tội ác mà ả gây ra thì phải xuống mười tám tầng địa ngục, chịu hình phạt trong vạc dầu sau đó đầu thai thành súc sinh".
Dương Tam thấy cơ thể Tề San run rẩy, nở một nụ cười đắc ý: "Đến lúc đó ta sẽ nói một tiếng với Mạnh Bà cho để ả giữ nguyên trí nhớ mà chuyển kiếp".
Tề San nhìn Dương Tam với ánh mắt cô là ác ma, lý trí lập tức sụp đổ, "Cô, cô giết tôi đi! Cô để tôi chết luôn đi!"
Dương Tam sỉ vả, "Cô không phải đã chết từ lâu rồi à?"
Sau đó mang theo linh hồn của Tề San theo, chuẩn bị giao cho quỷ sai.
Bắc Bất Nhạc nhìn Dương Tam bằng ánh mắt tinh tế, "Cô rất quen thuộc với địa phủ nha".
Dương Tam khoát tay, "Không dám, không dám! Tôi có quan hệ tốt với Mạnh Bà, thường xuyên trao đổi việc nấu nướng thôi".
Trước khi Dương Tam ngủ say Mạnh Bà đã nghiên cứu ra một trăm lẻ tám loại canh, không biết mấy năm qua có tiến bộ hơn không nữa.
Còn về Diêm Vương, do Dương Tam thường ăn ác quỷ, cướp người của địa phủ nên quan hệ đúng là không được tốt lắm.
Bắc Bất Nhạc lập tức tràn đầy tin tưởng, "Chúng ta đi thôi! Đi thu phục con Hổ Yêu kia nào!"
Tiểu Kim uốn nắn lại cho ông ấy, "Là ông nhìn chị tôi thu phục".
Với cái bản lĩnh của Bắc Bất Nhạc còn chẳng bằng thức ăn như nó đâu.
Bắc Bất Nhạc: "..."
...
Càng đến gần động của Hổ Yêu mùi hôi thối càng nồng nặc.
Dương Tam không hiểu nổi con Hổ Yêu này tu luyện cái tà pháp gì mà thối kinh khủng! Vốn dĩ còn muốn ăn con Hổ Yêu này, bây giờ thì nghỉ đi.
Cứ đánh cho nó hồn bay phách tán là được rồi!
Có nhiều người trở thành ma hổ vồ hơn họ tưởng, trên đường đi họ gặp không ít trở ngại, có kẻ biến thành mỹ nhân để dụ dỗ, có kẻ giả làm dân làng mê hoặc họ, nhưng cái mùi hôi thối trên người đều đã bán đứng bọn họ.
Một kẻ đến thì Dương Tam đốt một kẻ.
Ban đầu Bắc Bất Nhạc còn muốn giúp đỡ một chút, sau đó đơn thuần ở bên cạnh tung hô cổ vũ.
Cái hành vi lười biếng không biết xấu hổ này đã thành công nhận được ánh mắt xem thường của Tiểu Kim.
Vụ dây dưa này đã làm qua nửa đêm, trời đã hửng sáng, cái động kia cách họ không đến mười dặm.
Cuối cùng gặp phải năm ma nữ hổ vồ, đa số đều có gương mặt xinh đẹp, người lớn nhất mới có mười tám tuổi.
Năm người này có thực lực mạnh hơn những người trước, tương đương với Tề San.
"Ô?" Tiểu Kim không nhịn được mà thốt lên khi nhìn thấy một người trong số đó, người cầm đầu mặc váy đỏ kia chính là Hứa Giai Hâm mà bọn họ đang tìm.
Tiểu Kim đã từng xem ảnh của cô ấy nên chỉ thoáng cái là có thể nhận ra.
Hứa Giai Hâm mười tám tuổi, trong sáng như một bông hoa bìm biếc nở rộ trong buổi sáng.
Điều khiến Dương Tam kinh ngạc lại là chỉ có ba trong số năm ma nữ hổ vồ này có mùi máu, Hứa Giai Hâm và cô bé áo tím đứng cạnh chưa dính mạng người, hơi thở sạch sẽ.
Ngay khi ba con ma hổ vồ chuẩn bị lao tới, Hứa Giai Hâm và cô gái kia nhìn nhau rồi quấn lấy đồng bọn ban đầu.
Dương Tam nhìn bọn họ tự giết lẫn nhau, có chút cảm giác đã tính trước được.
Xem thực lực thì Hứa Giai Hâm mạnh hơn bốn con ma còn lại.
Hai đánh ba, cuối cùng bọn Hứa Giai Hâm thắng.
Hứa Giai Hâm nhìn ba người tiêu tan trong không khí, khẽ thở dài nói: "Còn có một vài người sống sót, để tôi đưa mọi người đi tìm họ rồi đưa họ ra khỏi khu rừng này".
Bắc Bất Nhạc từng suýt chút nữa bị ma hổ vồ lừa nên có chút đề phòng, "Sao cô lại giúp chúng tôi?", cũng không biết đây có phải là khổ nhục kế của bọn họ hay không.
Ma nữ hổ vồ ở bên cạnh Hứa Giai Hâm bị thương nặng sau trận chiến, hồn phách lung lay sắp đổ.
Thấy Bắc Bất Nhạc không tin, sốt ruột nói: "Mọi người mau đi cứu người đi, em gái tôi còn ở trong đó".
Rõ ràng lý do cô ấy phản bội là vì em gái cô ấy còn sống.
Cô nức nở nói: "Hổ Yêu kia mỗi ngày ăn thịt ba người, ba ngày lại ăn một cô gái sinh giờ âm, ngày âm, tháng âm, năm âm để tăng công pháp của nó".
Ngày mai sẽ đến lượt em gái của cô, cô không thể không sốt ruột được.
Dương Tam nói: "Dẫn đường đi".
Hứa Giai Hâm vui vẻ dẫn bọn họ đi về phía Đông.
Trên đường đi Bắc Bất Nhạc cũng hỏi họ không ít chuyện.
Hứa Giai Hâm nói: "Trước kia tôi không hiểu chuyện, cảm thấy mình cũng xinh đẹp chẳng thua kém gì những ngôi sao trên truyền hình, muốn làm đại minh tinh.
Sau đó gặp Tề San, cô ta nói tôi có thiên phú, rất phù hợp với showbiz nên tôi đã đi với cô ta".
Kết quả không ngờ đây là con đường một đi không trở lại, bị biến thành thức ăn cho hổ dữ.
Hứa Giai Hâm sụt sịt: "Con hổ kia vì luyện công pháp nên không ra tay được.
Là ma hổ vồ, chỉ cần một suy nghĩ của nó lá khiến chúng tôi hồn bay phách tán.
Nó bắt chúng tôi đi mê hoặc người khác đưa đến làm thức ăn cho nó".
"Tôi may mắn tìm được trong động một cái đèn có thể ngăn được hơi thở, những người sau đó tìm được tôi đều giấu họ đi, Dư Dung cũng giúp tôi che giấu việc này".
Dư Dung chính là đồng đội của cô.
Hứa Giai Hâm cũng muốn đưa những người đó đi nhưng thủ hạ của Hổ Yêu có không ít, những người đó chỉ sợ chưa ra được khỏi rừng đã bị phát hiện.
Cô biết chuyện bên này sớm muộn gì cũng thu hút hòa thượng và đạo sĩ, vì vậy cứ yên lặng chờ đợi.
Có lẽ vì những chuyện đã trải qua, cô gái vốn ngây thơ đã trở nên bình thản hơn.
Dương Tam nhìn cô ấy, giọng nói đầy khen ngợi, "Gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, làm tốt lắm".
Đều là ma hổ vồ bị Hổ Yêu quản thúc, như Tề San giúp hổ làm điều xấu lại có Hứa Giai Hâm kiên định không chịu khuất phục như này.
Cũng thật đáng tiếc cho Hứa Giai Hâm này, nếu cô ấy còn sống, với tâm tính này đúng là một nhân tài tu đạo hiếm mà có được.
Một câu nói này đã khiến nước mắt của Hứa Giai Hâm rơi xuống, vừa hối hận vì sự liều lĩnh của mình cũng lại vừa nhẹ nhõm..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook