Cơn mưa nhanh đến cũng nhanh đi, cũng chỉ là có thêm một câu chuyện trong nhóm quay phim mà thôi.

Rốt cuộc bọn họ cũng được chứng kiến khả năng dự báo thời tiết của Dương Tam.
Cô ấy nói trời mưa thì mưa, bảo tạnh là tạnh, thực sự là nói sao đúng vậy.
Đạo diễn Chu thấy động tĩnh bên chỗ họ liền chạy thẳng đến chỗ Dương Tam, về phần đội Đỏ thì giao cho Phó đạo diễn.

Ông cũng đã hiểu chỉ cần có Dương Tam ở đây không lo không bùng nổ được.
Phó đạo diễn: Người ta cũng muốn xem náo nhiệt mà!
Sau khi tạnh mưa họ lại tiếp tục đi tìm những mảnh bản đồ còn sót lại, Tiểu Hắc chăm chú dẫn đường, có nó ở đây không ít con vật nhìn thấy đã sợ mất mật mà bỏ chạy.

Thậm chí trên đường đi bọn họ còn gặp một con hổ, chẳng chờ đến tổ chương trình như lâm đại địch, con hổ kia nhìn thấy Tiểu Hắc đã bỏ chạy, nhìn từ đằng sau mà thấy chắc rằng trước kia chịu không ít đau khổ.
Ban đầu Đạo diễn Chu vẫn còn hơi sợ hãi Tiểu Hắc nhưng sau đó nhìn thấy Dương Tam nói gì Tiểu Hắc nghe nấy lại thấy hâm mộ.

Đây đúng là vệ sĩ đó! Có nó ở đây thì bọn họ ở trong rừng sẽ an toàn hơn.
Tiểu Hắc còn trèo lên cây lấy tổ ong, hóng hớt nịnh nọt đưa cho Dương Tam.
Đạo diễn Chu lắc đầu: "Tiểu Hắc này đúng là hiểu tính người quá".
Khóe miệng Dương Tam cong lên, không nói gì.

Cả đội lại cố gắng tìm những nơi khớp với các bức ảnh, tìm được vài nơi, có hai chỗ không thấy hộp kho báu, hiển nhiên đã bị đội Đỏ nhanh chân lấy trước rồi.
Trong suốt thời gian này, Từ Xuân Thâm cũng đã khiến Dương Tam nhìn anh với cặp mắt khác.

Anh ta có một sự nhạy bén trời sinh đối với thực vật, dù là hai cái cây cực kỳ giống nhau anh cũng có thể nhận ra trong nháy mắt.
Những bức ảnh này chỉ cần liên quan đến thực vật, bị họ nhìn thấy đều không thoát được khỏi mắt của anh.

Nhờ được phúc thị lực của mình, trong một buổi chiều anh đã tìm được sáu cái hộp, Dương Tam cũng không bằng anh, chỉ tìm được bốn hộp, Tỉnh Vi Ninh có hai cái.


Nhưng nếu Dương Tam thêm phần Tiểu Hắc nữa cũng có chín cái.
Tiểu Hắc là đàn em của cô, nó tìm được cũng là của cô đúng không?
Vốn dĩ mục đích ban đầu của tổ chương trình Ba ngày, hai đêm là xem các ngôi sao phải vật lộn sinh tồn trong ba ngày, nhưng vừa đến lượt cái cô Dương Tam này lại không đúng lắm, bọn họ như một đám người đi nghỉ dưỡng vậy.
Hơn nữa để mà nói, một người có vị trí cà phê (1) như Từ Xuân Thâm nếu tham gia vào show truyền hình thì nhất định phải là trọng điểm trong trọng điểm – nếu không phải nhà sản xuất chương trình của họ quen biết với Từ Xuân Thâm thì cũng không có cách nào mời được vị đại thần này.
(1) Vị trí cà phê, một danh từ trong giới giải trí, là địa vị của ngôi sao trong làng giải trí, ngôi sao có địa vị được gọi là cà phê lớn.

Vị trí cà phê càng cao, sức ảnh hưởng càng lớn và mức lương càng cao, chính vì vậy, vị trí cà phê cũng là một cái tên được các ngôi sao săn đón.
Kết quả cái đội Xanh này lại do Dương Tam trực tiếp dẫn dắt, một là Tỉnh Vi Ninh thì thành fan não tàn của Dương Tam, một câu anh Ba, hai câu anh Ba, một bên là Từ Xuân Thâm dù là người bị đoạt mất sự nổi bật lại không có vấn đề gì, ngược lại còn lặng lẽ dung túng.
Cái đội Xanh này có độc rồi!
So với sự suôn sẻ của đội Xanh, đội Đỏ quá đen đủi.

Vốn họ định tranh thủ lúc đội Xanh đang tìm hang để ra tay trước thì lại bị cơn mưa đột ngột này làm ướt sũng, thậm chí chăn bông cũng không thoát được.
Chờ đến khi trời quang đãng họ mang chăn ra phơi trên cây để tối có cái mà dùng.
Tuy nhiên...!có lẽ do chăn bông không được phơi kỹ nên vẫn còn ướt, có lẽ do ban ngày quần áo ướt nhưng không thay nên hôm sau cả ba người đều ốm.

Chu Kiến và Điền Vũ Kha còn đỡ, chỉ có hắt hơi, sổ mũi một chút.

Phương Đồng Nguyệt lập tức sốt cao, mặt đỏ bừng bừng.
Với tình hình này, tổ chương trình chỉ có thể gọi bác sĩ đến xem bệnh cho Phương Đồng Nguyệt, kê thuốc rồi cho cô ta lên thuyền nghỉ ngơi.
Sau khi Dương Tam biết liền lấy ra ba tấm bùa trừ lạnh, dù sao bọn họ cũng vì bị lạnh mà ốm.

Sở dĩ Phương Đồng Nguyệt nghiêm trọng như vậy là vì lúc trước bị nội thương, bây giờ bệnh đến thì như núi đổ.
Đạo diễn Chu biết bản lĩnh của cô liền cho người mang ba tấm bùa sang bên kia.
Tỉnh Vi Ninh nói nhỏ với Dương Tam: "Cô cho Phương Đồng Nguyệt như vậy không sợ cô ta không hết ốm lại đổ cho cô à?"
Cái chuyện này không phải Phương Đồng Nguyệt không làm được đâu

Khóe môi Dương Tam hàm chứa một nụ cười lạnh lẽo, "Tôi đưa cho chính là bùa trị bệnh chính gốc của Huyền môn, nhưng cô ta lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử sẽ không dám dùng đâu".
...
Đúng như Dương Tam đoán, khi trợ lý đưa ba lá bùa của Dương Tam cho người của đội Đỏ, Chu Kiến và Điền Vũ Kha không ngần ngại mà đeo lên người rồi hỏi không ít vấn đề.
"Không cần đốt uống à? Bà nội tôi vẫn hay làm như vậy".
"Thật sự chỉ đeo trên người là được á?".
Ngược lại Phương Đồng Nguyệt ngay cả ý nhận lấy lá bùa cũng không có, vừa ho khiến mắt ngấn ngấn nước vừa nói: "Không được đâu, tôi tin vào chủ nghĩa Mác, không tin những điều mê tín phong kiến này".
Cô ta không được động và đồ của Dương Tam, nhỡ dính phải cái gì thì sao?
Điền Vũ Kha cười khẩy trong bụng, cô không tin mà lại đi nuôi tiểu quỷ à? Bây giờ còn mặt mũi mà nói thế nữa.
Cô quay lại nói với trợ lý: "Để thêm cái này cho tôi được rồi".
Đây chính là bùa anh Ba tặng đó.
Chu Kiến còn ho một cái, tỏ vẻ yếu ớt, "Tôi cảm thấy người hơi không thoải mái, tôi cần hai lá bùa mới có thể khỏi hẳn!"
Phó đạo diễn ở bên cạnh hòa giải: "Hai người ở cùng một đội, bây giờ mà vì một lá bùa làm tổn hại đến sự hòa thuận thì không hay lắm đâu, để tôi giữ hộ mọi người là được rồi".
Với dáng vẻ quang minh chính đại, ông nhanh chóng giật lấy lá bùa trong tay trợ lý, cất vào hộp như báu vật, trong lòng vui sướng dạt dào.
Điền Vũ Kha không nói nổi thành lời: cô thấy mấy người trong tổ chương trình này đã ngày càng không có tiết tháo rồi.
Bùa của Dương Tam có hiệu quả mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, Chu Kiến và Điền Vũ Kha buổi sáng còn ho sù sụ, đến gần tối họng không còn đau, mũi cũng không sụt sịt, cơ thể cũng không có gì nặng nề, thậm chí sự mệt mỏi khi đi tìm kiếm bản đồ kho báu lúc bị ốm buổi sáng cũng biến mất.
Chu Kiến và Điền Vũ Kha lấy lá bùa xuống, thấy chu sa trên đó đã phai màu, cả hai đều vô cùng biết ơn.
Cuối cùng cả hai mang một túi khoai tây chiên và một hộp thạch làm quà cảm ơn, hai món này đều là ở trong hộp bản đồ kho báu mà họ tìm được.
Dương Tam nhận luôn đồ ăn, vừa ăn vừa đút cho Tiểu Hắc một cái thạch.
Điền Vũ Kha nhìn Tiểu Hắc đang gặm thạch, hỏi: "Gấu cũng ăn được cái này à?"
Cô có chút ngạc nhiên rằng Tiểu Hắc còn biết bóc vỏ bên ngoài nữa.
Dương Tam thờ ơ nói: "Ừ, ăn được chứ, nó thích đồ ngọt".
Khi nhìn thấy Tiểu Hắc giúp săn thú rồi mang về, Chu Kiến và Điền Vũ Kha đã dừng lại tâm lý thi đấu, vốn dĩ đã không đọ được rồi, chưa kể cả đội còn có hai người có thể chơi được, Phương Đồng Nguyệt đã sốt đến hơn bốn mươi độ rồi.
Tổ chương trình muốn đưa cô ta về, cô ta lại còn sống chết không chịu, tỏ ra vẻ phải ở lại đồng cam cộng khổ với mọi người.
Chu Kiến thấy đội của họ có tác dụng làm nền cho sự trâu bò của đội Xanh, nhân tiện ở bên cạnh cổ vũ.
Sau khi tặng xong quà cảm ơn, hai người lại đi tìm hộp.

Mặc dù đã tự nhủ muốn từ bỏ chiến thắng trong trò chơi nhưng cũng không thể chỉ ngồi yên không làm gì, kiểu gì cũng phải tham gia một tí.
...
Dương Tam chậm rãi ăn xong đồ ăn vặt, vỗ vỗ tay Tiểu Hắc, "Đi nào, chúng ta đi dạo một vòng cho dễ tiêu hóa".
Cô nói điều này với Đạo diễn xong thảnh thơi rời đi cùng Tiểu Hắc.
Đạo diễn cũng không để máy quay đi theo cô mà cho cô không gian riêng.
Khi ra khỏi tầm nhìn của mọi người, Dương Tam vỗ đầu Tiểu Hắc nói với giọng bình tĩnh, "Mày nên đưa tao đến chỗ kia rồi đấy".
Ở trên đảo hai ngày nay cô đã đi dạo không ít nơi nhưng lại không tìm được chỗ có linh lực dày đặc kia.

Theo như Dương Tam thấy, việc Tiểu Hắc có thể có trí thông minh e rằng có liên quan đến nơi này.
Tiểu Hắc nhìn cô với vẻ mặt vô tội.
Dương Tam hừ nhẹ một tiếng, dùng ngón tay đốt lên một nhúm Thái Dương Chân Hỏa, uy hiếp rõ ràng.
Tiểu Hắc lập tức kinh sợ, dụi dụi vào người Dương Tam.
Dương Tam thờ ơ nói: "Tính tình của ta hiện tại đúng là tốt hơn nhiều rồi".
Giọng nói nghe thật dịu dàng lại khiến cho Tiểu Hắc đã có trí thông minh run lên cầm cập.
Rốt cuộc nó cũng phải ngoan ngoãn mà dẫn đường, băng qua cỏ dại, đi qua đầm lầy cuối cùng đến một cái cửa hang động.

Cái động này bị những bụi gai cao lớn che lấp mất, nếu không phải Tiểu Hắc dùng tay gạt ra thì rất khó phát hiện.
Cái động này không cao bằng một nửa Tiểu Hắc nên nó phải bò vào.
Đương nhiên Dương Tam không chịu bò vào như vậy, nếu để người khác biết sẽ bị cười chết mất.
Trong lòng cô động một cái làm bản thân nhỏ lại, biến thành một cô bé bốn, năm tuổi, cái đầu nhỏ xíu, hai má phúng phính, cực kỳ xinh xắn đáng yêu.
Dương Tam dùng thân hình nhỏ bé của mình thuận lợi đi vào trong động.

Không biết đã đi bao nhiêu lâu, trong hang động tối đen hiện lên ánh sáng yếu ớt và tiếng nước chảy.
Bước chân của Dương Tam nhanh hơn, cuối cùng nhìn thấy một cái đầm nước, dưới đáy đầm có một viên đá màu xanh, ánh sáng từ viên đá phát ra, hơn nữa nước này dường như có hiệu quả ngăn cách linh khí, chẳng trách trước đây cô không phát hiện ra.
Dương Tam liếc nhìn Tiểu Hắc một cái, vận may của nó cũng tốt lắm, có thể có trí thông minh chắc là do đi vào trong động gặp được viên đá này.
Cô bói cho mình một quẻ trước, kết quả là bói không ra.
Kỳ lạ thật...
Dương Tam khẽ cau mày, lại nhìn thấy Tiểu Hắc vẻ mặt thật thà đang gãi đầu.

Nếu Tiểu Hắc không làm sao nghĩa là viên đá này không có vấn đề gì, dù sao cô cũng có pháp khí bảo vệ mình.

Cô hạ quyết tâm, cúi xuống, nhặt viên đá lên bằng cánh tay ngắn tũn, ngoài dự đoán của cô, viên đá này như nặng ngàn cân, cầm lên tay lạnh buốt.
Hơn nữa, mùi trên viên đá khiến cô đặc biệt quen thuộc, như đã từng quen biết nhưng không nhớ nổi đã gặp ở đâu.
Dương Tam hơi ngơ ngác cầm viên đá lên.
Viên đá xanh ngay khi bị cầm lấy nhanh chóng chui vào người cô mang theo một luồng sinh cơ mạnh mẽ.
Ở Đan Điền, một hạt giống đang ngủ say đã nhanh chóng này mầm sau khi cảm nhận được sức mạnh này.

Lần này, sức mạnh của Dương Tam đã khôi phục được hai phần lúc trước.
Hơn nữa cô có thể nhận thấy được khả năng chữa lành của cô cũng được tăng lên nhiều.
Dương Tam hơi ngây người một chút: đây có tính là miếng bánh từ trên trời rơi xuống không?
Dương Tam ngồi xuống vận công mang luồng sức mạnh này tiêu hóa.

Luồng sức mạnh này và linh lực của cô cực kỳ phù hợp, giống như nước từ một nguồn.

Vận công xong cô đứng dậy cùng Tiểu Hắc rời khỏi đó.
Tiểu Hắc ủ rũ, xem ra rất luyến tiếc viên đá xanh này.
Niệm tình sự giúp đỡ của Tiểu Hắc, Dương Tam quăng cho nó một viên tiên đan, Tiểu Hắc nuốt nó luôn.

Viên tiên đan này là hàng thứ phẩm bị lỗi do Thái Thượng Lão Quân luyện ra.

Dù là hàng lỗi nhưng cho động vật ăn cũng đủ giúp chúng tăng tu vi, thậm chí có thể làm cho động vật bình thường có được trí thông minh.
Sau đó cô mới nhớ ra một chuyện: Viên tiên đan này là của một ngàn năm trước nhỉ? Không biết tiên đan có hạn sử dụng không, chả biết hết hạn chưa?
Cô liếc nhìn Tiểu Hắc – may quá, nhìn thì thấy vẫn vui vẻ lắm, không bị chảy máu thất khiếu hay là gấu ăn không chết nhỉ?
...
Sau khi ra khỏi động, cô lập tức khôi phục hình dáng ban đầu, phủi đất bám trên quần áo.

Đột nhiên cô nhận thấy một ánh mắt không thể bỏ qua.
Dương Tam ngẩng đầu lên bắt gặp ánh mắt của Từ Xuân Thâm.
Anh ta đến đây từ bao giờ?.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương