Đại Sát Tinh
-
Chương 61: Vô song phái về với đại thảo nguyên
Trên một ngọn đồi cách Đại Hà Trấn chừng hai mươi
dặm, Hạng Chân cùng Tây Môn Triều Ngọ sóng ngựa bên nhau, ánh mắt đầy
lưu luyến nhìn xuống đội kỵ mã dưới chân đồi đang di chuyển về hướng
băéc, đó là binh mã của Vô Song Phái đang trở về Đại thảo nguyên, đội
ngũ ngoằn ngoèo và dài dằng dặc. Dưới bầu trời ảm đạm và gió rét căm
căm, chỉ thấy bạch bào tung bay, kim hoàn lấp lánh, những dũng sĩ kiên
cường lên đường trở về miền Quan Ngoại ...
Đội ngũ xa dần rồi mất hút, Tây Môn Triều Ngọ giọng nghèn nghẹn nói:
- Hạng huynh, họ đã đi rồi!
Hạng Chân khẽ gật đầu:
- Trên cõi đời có buổi tiệc nào mà không tan.
Tây Môn Triều Ngọ gượng cười:
- Tựa hồ như vừa đánh mất gì đó vậy.
Hạng Chân đưa tay vuốt ve bờm con ngựa Giáo Xử, ngoảnh lại nhìn cỗ xe mui một ngựa kéo, trầm giọng nói:
- Cảm giác ấy tất nhiên phải có thôi, giờ có níu kéo cũng vậy thôi.
Tây Môn Triều Ngọ thở dài:
- Ta đi thôi, Kha huynh ở trong xe hẳn đã nóng ruột lắm rồi.
Hạng Chân khẽ gật đầu:
- Vâng.
Thế là hai mươi bảy ngày sau, Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ đã hộ tống Kha Nhẫn về đến Đan Châu.
Hết sức dễ dàng, Tây Môn Triều Ngọ và Hạng Chân đã tìm được phủ đệ của Kha Nhẫn. Đó là một trang viện đồ sộ nguy nga nhất thành Đan Châu, nhà cửa liên miên bất tận.
Bởi Kha Nhẫn nài giữ quá, hai người đành ở lại chơi suốt mười hôm. Đến ngày thứ mười một, hai người quyến luyến từ giã Kha Nhẫn. Ra đến ngoài thành Đan Châu Hạng Chân lại chia tay với Tây Môn Triều Ngọ. Thế là Hạng Chân một mình một ngựa phi nhanh về phía phủ Thái Nguyên.
Tại ngoại ô phủ Thái Nguyên có một ngôi nhà ba gian rất trang nhã, chung quanh rừng tùng thưa thớt, một con suối nhỏ băng ngang trước nhà, lúc này nước suối đã đóng thành băng, bên trên là một chiếc cầu nhỏ bắc qua.
Lúc này trời đã sẩm tối, Hạng Chân chầm chậm xuống ngựa, nhè nhẹ bước qua cầu, đến trước cửa đưa tay gõ khẽ ...
Lập tức bên trong có giọng lảnh lót vang lên:
- Ai đó?
Chính là tiếng nói của Quân Tâm Di. Hạng Chân bất giác nghe lòng vô vàn ấm áp, bèn vội đáp:
- Hạng Chân đây!
Thoáng chốc cánh cửa đã kéo mở, Quân Tâm Di hiện ra, Hạng Chân đăm đắm nhìn vào gương mặt thân quen kia, thấp giọng gọi:
- Di tỷ!
Quân Tâm Di hai tay run run đưa ra:
- Chân đệ!
Vừa dứt tiếng nước mắt đã dâng trào, Hạng Chân liền tiến tới ôm chầm lấy nàng, siết mạnh vào lòng Quân Tâm Di cơ hồ toàn thân tê dại, gục đầu vào lòng Hạng Chân, nghe rõ từng tiếng tim đập của chàng, cảm thấy được hơi thở gấp rút của chàng, vậy là hạnh phúc đã lại trở về với nàng ...
Hồi lâu, Quân Tâm Di ngước mắt lên hỏi:
- Lần trở về, Chân đệ không còn ra đi nữa chứ?
Hạng Chân im lặng chốc lát, đoạn nhẹ lắc đầu nói:
- Đệ còn phải kết oán mối hận thù với Thanh Tùng sơn trang nữa.
Quân Tâm Di buồn vời vợi:
- Chân đệ có biết trong thời gian qua tỷ tỷ đã trong ngóng Chân đệ đến nhường nào không? Giờ đây Chân đệ lại sẽ ra đi, bỏ lại tỷ tỷ một mình quạnh quẽ ...
Hạng Chân cũng xót xa nói:
- Biết làm sao hơn? Sống kiếp giang hồ là nợ máu phải trả bằng máu, bọn Thanh Tùng sơn trang đã hành hạ đệ tàn bạo đến không còn chút nhân tính, đệ đâu dễ dàng buông tha cho chúng được.
Quân Tâm Di mắt rớm lệ, bùi ngùi nói:
- Nhưng tục ngữ có câu “Oán thù nên cởi mở chứ không nên thắt lại”, trả thù họ rồi Chân đệ sẽ thu lại được gì?
Hạng Chân trầm ngâm:
- Đành rằng không thu được gì, nhưng nếu không trả thù thì đệ chẳng thể nào hả dạ được.
Quân Tâm Di nhếch môi cười chua chát:
- Chân đệ có bao giờ nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình chăng? Chả lẽ vấn đề ấy không quan trọng bằng sự trả thù hay sao?
Hạng Chân lặng thinh. Đúng vậy, oan oan tương báo hận thù sẽ nối tiếp hận thù, biết đến bao giờ mới kết thúc? Còn hạnh phúc của riêng mình, một cuộc sống bình yên thanh thản, tại sao chàng không nghĩ đến? Quân Tâm Di nói không sai, mình trả thù rồi sẽ thu được gì? Trong khi phải bỏ ra máu tươi và thậm chí cả đến tính mạng, bao lâu nay chàng đã bị lửa hận thù làm mờ lý trí chăng? Tại sao mình không nắm giữ lấy hạnh phúc trong tầm tay mà lại buông bỏ đi chỉ lo đến việc trả thù?
Quân Tâm Di cũng im lạng nhìn chàng, để mặc chàng đắm chìm trong suy tư, một hồi lâu mới tha thiết nói:
- Chân đệ, hãy lo cho hạnh phúc của riêng mình, chúng ta đã đau khổ quá nhiều rồi. Hãy dẹp bỏ hết mọi oán thù, từ đây hãy lo xây dựng một cuộc sống an lạc cho chúng ta, được chăng?
Hạng Chân chậm rãi gật đầu, cảm động và thành khẩn nói:
- Vâng, đệ xin hứa là từ nay sẽ không bao giờ rời xa tỷ tỷ nữa!
Quân Tâm Di mừng đến nước mắt chảy dài, nhoẻn miệng cười sung sướng, ánh mắt ngập đầy bao âu yếm mặn nồng. Hạng Chân chầm chậm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt nóng ấm trên má nàng ... rồi đến đôi môi ngọt ngào kia.
Thế giới như không còn hiện hữu, mây đen hận thù đã tan đi, giờ đây chỉ còn lại hai quả tim thương yêu nhau thắm thiết ...
Đội ngũ xa dần rồi mất hút, Tây Môn Triều Ngọ giọng nghèn nghẹn nói:
- Hạng huynh, họ đã đi rồi!
Hạng Chân khẽ gật đầu:
- Trên cõi đời có buổi tiệc nào mà không tan.
Tây Môn Triều Ngọ gượng cười:
- Tựa hồ như vừa đánh mất gì đó vậy.
Hạng Chân đưa tay vuốt ve bờm con ngựa Giáo Xử, ngoảnh lại nhìn cỗ xe mui một ngựa kéo, trầm giọng nói:
- Cảm giác ấy tất nhiên phải có thôi, giờ có níu kéo cũng vậy thôi.
Tây Môn Triều Ngọ thở dài:
- Ta đi thôi, Kha huynh ở trong xe hẳn đã nóng ruột lắm rồi.
Hạng Chân khẽ gật đầu:
- Vâng.
Thế là hai mươi bảy ngày sau, Hạng Chân và Tây Môn Triều Ngọ đã hộ tống Kha Nhẫn về đến Đan Châu.
Hết sức dễ dàng, Tây Môn Triều Ngọ và Hạng Chân đã tìm được phủ đệ của Kha Nhẫn. Đó là một trang viện đồ sộ nguy nga nhất thành Đan Châu, nhà cửa liên miên bất tận.
Bởi Kha Nhẫn nài giữ quá, hai người đành ở lại chơi suốt mười hôm. Đến ngày thứ mười một, hai người quyến luyến từ giã Kha Nhẫn. Ra đến ngoài thành Đan Châu Hạng Chân lại chia tay với Tây Môn Triều Ngọ. Thế là Hạng Chân một mình một ngựa phi nhanh về phía phủ Thái Nguyên.
Tại ngoại ô phủ Thái Nguyên có một ngôi nhà ba gian rất trang nhã, chung quanh rừng tùng thưa thớt, một con suối nhỏ băng ngang trước nhà, lúc này nước suối đã đóng thành băng, bên trên là một chiếc cầu nhỏ bắc qua.
Lúc này trời đã sẩm tối, Hạng Chân chầm chậm xuống ngựa, nhè nhẹ bước qua cầu, đến trước cửa đưa tay gõ khẽ ...
Lập tức bên trong có giọng lảnh lót vang lên:
- Ai đó?
Chính là tiếng nói của Quân Tâm Di. Hạng Chân bất giác nghe lòng vô vàn ấm áp, bèn vội đáp:
- Hạng Chân đây!
Thoáng chốc cánh cửa đã kéo mở, Quân Tâm Di hiện ra, Hạng Chân đăm đắm nhìn vào gương mặt thân quen kia, thấp giọng gọi:
- Di tỷ!
Quân Tâm Di hai tay run run đưa ra:
- Chân đệ!
Vừa dứt tiếng nước mắt đã dâng trào, Hạng Chân liền tiến tới ôm chầm lấy nàng, siết mạnh vào lòng Quân Tâm Di cơ hồ toàn thân tê dại, gục đầu vào lòng Hạng Chân, nghe rõ từng tiếng tim đập của chàng, cảm thấy được hơi thở gấp rút của chàng, vậy là hạnh phúc đã lại trở về với nàng ...
Hồi lâu, Quân Tâm Di ngước mắt lên hỏi:
- Lần trở về, Chân đệ không còn ra đi nữa chứ?
Hạng Chân im lặng chốc lát, đoạn nhẹ lắc đầu nói:
- Đệ còn phải kết oán mối hận thù với Thanh Tùng sơn trang nữa.
Quân Tâm Di buồn vời vợi:
- Chân đệ có biết trong thời gian qua tỷ tỷ đã trong ngóng Chân đệ đến nhường nào không? Giờ đây Chân đệ lại sẽ ra đi, bỏ lại tỷ tỷ một mình quạnh quẽ ...
Hạng Chân cũng xót xa nói:
- Biết làm sao hơn? Sống kiếp giang hồ là nợ máu phải trả bằng máu, bọn Thanh Tùng sơn trang đã hành hạ đệ tàn bạo đến không còn chút nhân tính, đệ đâu dễ dàng buông tha cho chúng được.
Quân Tâm Di mắt rớm lệ, bùi ngùi nói:
- Nhưng tục ngữ có câu “Oán thù nên cởi mở chứ không nên thắt lại”, trả thù họ rồi Chân đệ sẽ thu lại được gì?
Hạng Chân trầm ngâm:
- Đành rằng không thu được gì, nhưng nếu không trả thù thì đệ chẳng thể nào hả dạ được.
Quân Tâm Di nhếch môi cười chua chát:
- Chân đệ có bao giờ nghĩ đến hạnh phúc của riêng mình chăng? Chả lẽ vấn đề ấy không quan trọng bằng sự trả thù hay sao?
Hạng Chân lặng thinh. Đúng vậy, oan oan tương báo hận thù sẽ nối tiếp hận thù, biết đến bao giờ mới kết thúc? Còn hạnh phúc của riêng mình, một cuộc sống bình yên thanh thản, tại sao chàng không nghĩ đến? Quân Tâm Di nói không sai, mình trả thù rồi sẽ thu được gì? Trong khi phải bỏ ra máu tươi và thậm chí cả đến tính mạng, bao lâu nay chàng đã bị lửa hận thù làm mờ lý trí chăng? Tại sao mình không nắm giữ lấy hạnh phúc trong tầm tay mà lại buông bỏ đi chỉ lo đến việc trả thù?
Quân Tâm Di cũng im lạng nhìn chàng, để mặc chàng đắm chìm trong suy tư, một hồi lâu mới tha thiết nói:
- Chân đệ, hãy lo cho hạnh phúc của riêng mình, chúng ta đã đau khổ quá nhiều rồi. Hãy dẹp bỏ hết mọi oán thù, từ đây hãy lo xây dựng một cuộc sống an lạc cho chúng ta, được chăng?
Hạng Chân chậm rãi gật đầu, cảm động và thành khẩn nói:
- Vâng, đệ xin hứa là từ nay sẽ không bao giờ rời xa tỷ tỷ nữa!
Quân Tâm Di mừng đến nước mắt chảy dài, nhoẻn miệng cười sung sướng, ánh mắt ngập đầy bao âu yếm mặn nồng. Hạng Chân chầm chậm cúi xuống, nhẹ nhàng hôn lên những giọt nước mắt nóng ấm trên má nàng ... rồi đến đôi môi ngọt ngào kia.
Thế giới như không còn hiện hữu, mây đen hận thù đã tan đi, giờ đây chỉ còn lại hai quả tim thương yêu nhau thắm thiết ...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook