Đại Quốc Tặc
-
Chương 339: Vui vẻ đón năm mới
Hai chữ Bình Giang trong Bình Giang Vương, hàm ý giúp Hoàng Thượng bình định giang sơn.
Lão Hoàng Thượng đăng cơ có chút danh bất chính ngôn bất thuận, sau khi đoạt giang sơn lập tức tẩy bài, muốn diệt trừ những thế lực quan viên không thuận tùng mình. Ngoài vài thủ hạ tâm phúc ra, Bình Giang Vương góp sức rất nhiều. Tuy nhiên cũng chính vì trở thành tay phải cánh trái của Hoàng Thượng, cho nên thực lực trong tay nhanh chóng tăng lên.
Đến ngày nay, đã khiến Lão Hoàng Thượng có chút kiêng dè rồi.
Trong triều phe phái đông, đại đa số các thế lực cắm rễ vững chắc không hề phản đối lão Hoàng Thượng đăng cơ, trong mắt những người này, ai làm Hoàng Thượng còn không như nhau sao? Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình là được. Huống gì Thái tử mà Hoàng Thượng năm đó băng hà chọn ra thực sự là không ra gì.
Đó căn bản là ác ma giết người không chớp mắt! Cho dù là huân quý có tước vị, hay là đại quan nhị tam phẩm thì cũng nói giết là giết.
Lão Hoàng Thượng đánh bại gã, cuối cùng ngồi lên Hoàng vị, cũng là hả hê lòng người.
Không thể không nói, bệnh nặng còn cần thuốc mạnh, trong triều đích xác là có vài thế lực lộn xộn, nhưng dám tạo phản thì chẳng có mấy người, lão Hoàng Thượng sau khi đăng cơ cố gắng duy trì ổn định âm thầm diệt trừ những thế lực phe phái này, có chút ôn hòa rồi. Ngược lại nếu như là vị Thái tử hung tàn ấy kế thừa Hoàng vị, thế thì những thế lực phe phái này sẽ càng điên cuồng chèn ép.
Nghe Trình Trạch giới thiệu xong, Giang Long sờ lên cằm suy tư, đầu tiên là con thứ Thường Khiêm, sau đó là Tiền Đới, tiếp theo lại sắp đến một vị trong hoàng thất. Vị Triệu Nghi này là nhi tử được Bình Giang Vương yêu thích nhất, Hoàng Thượng muốn gì đây?
Để cho mình lần lượt đắc tội với các công tử xuất thân cao quý lai lịch bất phàm này sao? Nếu đúng là như vậy thì đối với Hoàng Thượng mà nói có lợi ích gì?
Điều Giang Long không biết là, sau khi Bình Giang Vương phủ tiếp chỉ, không lập tức để cho Triệu Nghi đi nhậm chức, mà Bình Giang Vương trình lên một tờ sớ, trên sớ nói đang là mùa đông, trời hàn đất rét, Bắc Cương lại là nơi có thể lạnh chết người. Lại nói Triệu Nghi từ nhỏ sức khỏe không tốt, mắc chứng thương hàn, căn bản không thể đi kịp đoạn đường dài, cho nên mong Hoàng Thượng có thể cho Triệu Nghi đến đầu xuân lại khởi hành đi huyện Linh Thông.
Xem bản sớ này xong lão Hoàng Thượng đại nộ, ném thẳng chén trà ngọc trong tay, Bình Giang Vương này thật to gan!
Lại dám công nhiên kháng Thánh chỉ!
Thánh chỉ là gì? Là chỉ cần ban bố, cho dù bảo ngươi chết, ngươi cũng phải tự mình giết mình. Căn bản là không có chút chỗ trống nào để thương lượng.
- Bình Giang Vương có chút quá đáng rồi.
Lão Thái giám chằm chằm nhìn mũi chân.
- Đâu chỉ là quá đáng?
Lão Hoàng Thượng sắc mặt sầm sầm, trên người sát ý ngập trời:
- Y căn bản là không để ta-Hoàng Thượng này vào trong mắt! Từ sau khi Trẫm đăng cơ, có rất nhiều chỗ cần y ra mặt giúp Trẫm, kết quả là quyền lực giao cho y lại nuôi dưỡng thành ra kẻ vong ân phụ nghĩa.
Hừ! Đợi bình định xong Cảnh phủ trẫm sẽ giết y!
Lão Thái giám than nhẹ một tiếng, hay là Bình Giang Vương thật đã sinh dã tâm.
Lúc này chưa phải lúc tìm Bình Giang Vương tính sổ, lão Hoàng Thượng lại không thể sửa Thánh chỉ, bằng không Thánh chỉ nhất ngôn cửu đỉnh sẽ thành ra cái gì? Thế là chỉ có thể hạ chỉ đồng ý thỉnh cầu của Bình Giang Vương, và còn ban cho những dược liệu quý bày tỏ ân sủng.
Bình Giang Vương phủ tất nhiên là một cảnh vui mừng.
Đương nhiên, cũng có người không vui, chẳng hạn như con trai trưởng của Bình Giang Vương Triệu Triết, Triệu Biểu.
Triệu Biểu hai mươi lăm tuổi, thân thể gầy gò khuôn mặt ngăm đen, nếu như không phải ngũ quan khá giống Triệu Triết, Triệu Triết khẳng định là sẽ nghi ngờ Vương Phi có phải lén lút rồi không, sinh ra nghiệp chủng. Chính vì tướng mạo không gây cảm tình, cho nên Triệu Triết rất không thích trưởng tử này.
Thích là con trai thứ ba Triệu Nghi. Triệu Nghi và Triệu Triết vô cùng giống nhau, tướng mạo anh tuấn, phong độ phiên phiên, đầu óc thông minh rất có tài hoa, tinh thông thi thư bảy bước thành thơ, cả người đầy khí chất hoàng tộc.
Con trai thứ hai Triệu Tính tướng mạo bình thường, Triệu Triết trong lòng không thích cũng chẳng ghét.
Vì thiên vị, cho đến nay Triệu Triết vẫn chưa lập Thế tử.
Nay Triệu Triết vì Triệu Nghi, lại dám kháng Thánh chỉ, làm cho Triệu Biểu vừa sợ vừa giận.
Khi Giang Long biết được tin tức này thì đã là một tuần sau rồi, triều đình lại ban hạ công văn giải thích. Biết được Triệu Nghi tạm thời sẽ không đến huyện Linh Thông, còn Tiền Đới thì đã chán nản đi rồi, Giang Long xem như lại lấy lại tự do rồi.
Ngày hôm sau, không sợ rét lạnh cưỡi con Tuyết Nguyên đi thẳng đến huyện Hạ Vũ.
Ở huyện Hạ Vũ thị sát tiến độ khai thác của mấy mỏ than, đồng thời nghiêm minh nhất định phải cẩn thận, thà rằng tốn thêm ít công sức cũng phải chừa hậu hoạn. Dựa vào kỹ thuật khai thác mỏ ở tiền kiếp của Giang Long đều thường xảy ra sự cố, hở ra là chết trên chục trên trăm người, ở đây càng cần phải cẩn thận.
Cả mùa đông đều bận rộn, mà những ngày bận rộn thì sẽ qua rất nhanh.
Còn có không tới mười ngày nữa, thì, thì đón tết rồi. Giang Long chất lên xe những lễ vật đón tết được chuẩn bị sẵn, cho người đưa về kinh thành.
Từng ngày từng ngày, theo nhịp bước năm mới đến gần, trên đường lớn tiếng cười nói vui vẻ, các em bé rượt đuổi nô đùa với nhau, khiến cho tất cả mọi người trong lòng đều hớn hở.
Ba mươi tết, Giang Long và Đại Lệ Ti đón giao thừa.
Ngày hôm sau, Giang Long và Đại Lệ Ti dẫn theo bọn Đồ Đô, Tần Vũ đến phía trước huyện nha đã phong ấn, ở đây từ sớm bách tính đã đông nghịt. Ba ngày trước Giang Long đã bảo nha dịch truyền lời, nói rằng ngày đón năm mới này muốn cùng ăn mừng với bách tính khắp nơi.
Đứng trước cánh cửa cao to của huyện nha, Giang Long chỉ nói ngắn gọn đơn giản vài câu, sau đó thì thấy các nha dịch cầm trong tay túi vải tay bốc các loại kẹo, tung về phía đám đông. Các bách tính lập tức rối loạn, tranh giành rần rần, một đoàn chen chúc.
Tung kẹo xong, Hầu Giang xuất hiện nói vài câu.
Tiếp theo hai tùy tùng đứng sau lưng y trực tiếp bốc tiền đồng ra ném về phía bách tính.
Các bách tính càng thêm cuồng nhiệt.
Tiếp theo các quan viên huyện nha như Huyện Thừa vân vân, cũng từng người từng người tiến lên phát biểu, Giang Long đều đã giúp chuẩn bị sẵn, mỗi vị nói xong đều sẽ có người tung kẹo, hôm nay các bách tính cùng đến náo nhiệt đều vui vẻ vô cùng, hầu như mỗi người trong tay đều có thật nhiều kẹo và một ít tiền đồng.
Luyện tập nhiều hơn, thân thủ nhanh nhẹn thậm chí có thể giành được đến hai mươi mấy đồng tiền.
Nhìn thấy bách tính bên dưới người nào cũng nở nụ cười vui vẻ, trong lòng Giang Long vô cùng sung sướng.
Lúc này Đại Lệ Ti nói khẽ:
- Thì ra nhìn thấy người khác vui, mình cũng sẽ rất vui.
Thứ cảm giác này trước đây nàng chưa từng có. Nàng của trước đây toàn là giành lấy những thứ mình thích, mình cần từ trong tay kẻ khác, cảm thấy như thế mới là hạnh phúc.
Mùng một đến mười lăm, nội thành huyện Linh Thông không ngừng náo nhiệt.
Giang Long bỏ tiền ra mời người kể chuyện, diễn tạp kỹ, hát xướng đến, lập một đài cao ở trước cửa huyện nha, để bách tính được xem miễn phí. Ông trời cũng nể mặt, thời gian đón năm mới không có tuyết rơi. Cho đến mười sáu tháng giêng thời tiết mới chuyển âm u, chạng vạng tối mới có tuyết lớn.
Đợi trận đại tuyết này tan rã, nhiệt độ sẽ càng ngày càng ấm áp rồi.
Thời gian đi vào trung tuần tháng hai, cỏ xanh nảy mầm, trong trời đất dần dần xanh tươi. Mặt đất băng tan, lại có thể bắt đầu đào đường sông rồi.
Nửa năm ngoái đào đường sông luôn là trong ngày kết toán tiền công, thanh danh sớm đã truyền đi, cho nên năm nay sau khi dán cáo thị bắt đầu chiêu công, chẳng những dân tráng dân phụ năm ngoái sôi nổi cầm xẻng đi đào sông, mà ngay cả châu quận bên cạnh cũng có bách tính mang gia đình đến.
Trong thời gian ngắn có rất nhiều bách tính hội tụ về huyện Linh Thông.
Bởi vì nhân khẩu trôi đi nghiêm trọng, nên những châu quận khác bắt đầu thiết lập trạm gác ngăn chặn, nhưng vẫn không ngăn được những bách tính muốn kiếm tiền để được ăn no. Có khi trạm gác bị xông qua, có khi bách tính vượt đường núi, băng đường vòng, đến cuối cùng quan viên ban hạ pháp lệnh, còn có người có gan dám đi huyện Linh Thông nữa thì bắt về hỏi tội, cũng vô ích.
Nhân khẩu huyện Linh Thông lần nữa tăng vọt.
Mặc dù đường phố huyện Linh Thông rộng lớn, cũng vẫn phải người chen người, kẻ lấn kẻ, sát vai cọ gót.
Chạng vạng tối, trong huyện nha.
Tiêu Phàm cau mày nói:
- Hôm nay lại tràn vào thị trấn ba vạn người, cứ tiếp tục thế này, số nhân khẩu các châu quận xung quanh e rằng không bằng một phần ba ban đầu.
- Nơi này có thể kiếm được tiền, có thể ăn no, các bách tính tất nhiên là muốn qua đây.
Hà Bất Tại đã trở về huyện Linh Thông.
Trình Trạch mỉm cười vuốt râu gật đầu.
- Ta lo rằng người nhiều quá…
- Đừng lo.
Giang Long xen vào nói:
- Kỳ thực lúc mới bắt đầu quy hoạch khai khẩn đồng ruộng, bởi vì lo nhân thủ không đủ nên mới đắn đo lấy hay bỏ, phía ngoài đường sông ngoại vi, vẫn còn không gian phát triển rất lớn, cùng lắm thì tiếp tục mở rộng ra ngoài là được.
Không cần lo lắng nhân số quá nhiều.
Còn về áp lực các châu quận xung quanh gây thêm đã có Bàng Thành An chống thay cho chúng ta rồi.
- Chỉ cần lương thực chuẩn bị đủ thì sẽ không xảy ra rối loạn.
Trình Trạch nói.
Giang Long gật đầu:
- Cũng may lúc này chúng ta mua được rất nhiều khoai tây và khoai lang, cho dù vẫn không đủ trồng nhưng hai loại cây nông nghiệp này sản lượng cao. Mùa thu sau khi thu hoạch không cần bán ra, toàn bộ tích trữ, để làm giống cho năm sau.
Trước đây những mảnh đất này chỉ là thảo nguyên và đồng hoang, trồng những cây lương thực khác e rằng khó có thu hoạch, ta luôn cho người chế phân bón, nhưng số lượng quá ít không đủ dùng.
Những tù nhân sau khi quét dọn tất cả nhà vệ sinh trong thành, lấy phân ra, toàn bộ đem chế thành phân bón.
- Vậy cũng phải, làm cho đất phì nhiêu.
Tiêu Phàm nói.
Theo nhiệt độ dần ấm lên, Bình Giang Vương phủ, việc Triệu Nghị lên đường cũng đã sắp xếp lịch trình.
Đối với việc Hoàng Thượng phái đứa con yêu quý nhất của mình ra biên cương, Bình Giang Vương vô cùng không vui. Bắc Cương nơi đó là nơi như thế nào? Nơi thường xảy ra chiến tranh, chết chóc! Nếu như là con trưởng Triệu Biểu hoặc con thứ hai Triệu Tính thì cũng thôi, nhưng lại khăng khăng phái Triệu Nghi đi.
Bình Giang Vương không dám tưởng tượng, nếu như Triệu Nghi chết ở Bắc Cương, mình có thể chịu nổi đả kích này không.
Lão nhờ riêng rất nhiều người chuyển lời đến Hoàng Thượng, nhưng lão Hoàng Thượng đều không đồng ý đổi người khác. Còn nói nào là Triệu Nghi trí tuệ, nên tôi luyện một phen, mới có thể dốc sức cho Đại Tề hơn nữa. Dốc sức cái rắm á, chảy trên người Triệu Nghi là huyết mạch Hoàng Tộc.
Có bản lĩnh hơn nữa, cũng chẳng có chỗ phát huy.
Hơn nữa nếu quả thật có cơ hội phát huy bản lĩnh, thì cách cái chết cũng chẳng xa đâu.
Có Hoàng Thượng nào có thể nhẫn nhịn được trong hoàng tộc, có người đại xuất danh tiếng, mạnh hơn cả mình? Một khi phát hiện tất nhiên sẽ bóp chết từ khi còn trong trứng nước.
Và so với Tiền Đới, đoàn xe của Triệu Nghi còn to lớn hơn!
Và xa hoa hơn!
Người trong Hoàng Tộc xuất hành có thể treo đai vàng trên xe ngựa, nhưng điểm này, khiến cho đoàn xe của Triệu Nghi uy phong bát diện, tôn quý phi phàm, cao không thể với tới.
Một đội ngũ chừng ngàn người xuất phát từ Bình Giang Vương phủ, chậm rãi đi về hướng Bắc Cương.
Trên đường đi Triệu Nghi không giống như đi nhậm chức, mà giống như du sơn ngoạn thủy, tốc độ chậm nhất có thể. Đến một vài nơi thú vị, núi sông nổi tiếng, Triệu Nghi đều dừng lại mấy ngày, cảm thán một chút vẻ đẹp của giang sơn, lại làm mấy bài thơ tuyệt hay gửi về nhà, để phụ vương của mình bình phẩm.
Lão Hoàng Thượng biết được tốc độ hành trình của Triệu Nghi, tức giận nghiến răng, tuy nhiên cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, cho dù là con rùa đen thì cũng có lúc ngươi leo đến huyện Linh Thông thôi.
Sắp vào tháng ba, thảo nguyên đã hồi phục sức sống, mặt đất cả một vùng xanh nhạt.
---------oOo----------
Lão Hoàng Thượng đăng cơ có chút danh bất chính ngôn bất thuận, sau khi đoạt giang sơn lập tức tẩy bài, muốn diệt trừ những thế lực quan viên không thuận tùng mình. Ngoài vài thủ hạ tâm phúc ra, Bình Giang Vương góp sức rất nhiều. Tuy nhiên cũng chính vì trở thành tay phải cánh trái của Hoàng Thượng, cho nên thực lực trong tay nhanh chóng tăng lên.
Đến ngày nay, đã khiến Lão Hoàng Thượng có chút kiêng dè rồi.
Trong triều phe phái đông, đại đa số các thế lực cắm rễ vững chắc không hề phản đối lão Hoàng Thượng đăng cơ, trong mắt những người này, ai làm Hoàng Thượng còn không như nhau sao? Chỉ cần không ảnh hưởng đến lợi ích của mình là được. Huống gì Thái tử mà Hoàng Thượng năm đó băng hà chọn ra thực sự là không ra gì.
Đó căn bản là ác ma giết người không chớp mắt! Cho dù là huân quý có tước vị, hay là đại quan nhị tam phẩm thì cũng nói giết là giết.
Lão Hoàng Thượng đánh bại gã, cuối cùng ngồi lên Hoàng vị, cũng là hả hê lòng người.
Không thể không nói, bệnh nặng còn cần thuốc mạnh, trong triều đích xác là có vài thế lực lộn xộn, nhưng dám tạo phản thì chẳng có mấy người, lão Hoàng Thượng sau khi đăng cơ cố gắng duy trì ổn định âm thầm diệt trừ những thế lực phe phái này, có chút ôn hòa rồi. Ngược lại nếu như là vị Thái tử hung tàn ấy kế thừa Hoàng vị, thế thì những thế lực phe phái này sẽ càng điên cuồng chèn ép.
Nghe Trình Trạch giới thiệu xong, Giang Long sờ lên cằm suy tư, đầu tiên là con thứ Thường Khiêm, sau đó là Tiền Đới, tiếp theo lại sắp đến một vị trong hoàng thất. Vị Triệu Nghi này là nhi tử được Bình Giang Vương yêu thích nhất, Hoàng Thượng muốn gì đây?
Để cho mình lần lượt đắc tội với các công tử xuất thân cao quý lai lịch bất phàm này sao? Nếu đúng là như vậy thì đối với Hoàng Thượng mà nói có lợi ích gì?
Điều Giang Long không biết là, sau khi Bình Giang Vương phủ tiếp chỉ, không lập tức để cho Triệu Nghi đi nhậm chức, mà Bình Giang Vương trình lên một tờ sớ, trên sớ nói đang là mùa đông, trời hàn đất rét, Bắc Cương lại là nơi có thể lạnh chết người. Lại nói Triệu Nghi từ nhỏ sức khỏe không tốt, mắc chứng thương hàn, căn bản không thể đi kịp đoạn đường dài, cho nên mong Hoàng Thượng có thể cho Triệu Nghi đến đầu xuân lại khởi hành đi huyện Linh Thông.
Xem bản sớ này xong lão Hoàng Thượng đại nộ, ném thẳng chén trà ngọc trong tay, Bình Giang Vương này thật to gan!
Lại dám công nhiên kháng Thánh chỉ!
Thánh chỉ là gì? Là chỉ cần ban bố, cho dù bảo ngươi chết, ngươi cũng phải tự mình giết mình. Căn bản là không có chút chỗ trống nào để thương lượng.
- Bình Giang Vương có chút quá đáng rồi.
Lão Thái giám chằm chằm nhìn mũi chân.
- Đâu chỉ là quá đáng?
Lão Hoàng Thượng sắc mặt sầm sầm, trên người sát ý ngập trời:
- Y căn bản là không để ta-Hoàng Thượng này vào trong mắt! Từ sau khi Trẫm đăng cơ, có rất nhiều chỗ cần y ra mặt giúp Trẫm, kết quả là quyền lực giao cho y lại nuôi dưỡng thành ra kẻ vong ân phụ nghĩa.
Hừ! Đợi bình định xong Cảnh phủ trẫm sẽ giết y!
Lão Thái giám than nhẹ một tiếng, hay là Bình Giang Vương thật đã sinh dã tâm.
Lúc này chưa phải lúc tìm Bình Giang Vương tính sổ, lão Hoàng Thượng lại không thể sửa Thánh chỉ, bằng không Thánh chỉ nhất ngôn cửu đỉnh sẽ thành ra cái gì? Thế là chỉ có thể hạ chỉ đồng ý thỉnh cầu của Bình Giang Vương, và còn ban cho những dược liệu quý bày tỏ ân sủng.
Bình Giang Vương phủ tất nhiên là một cảnh vui mừng.
Đương nhiên, cũng có người không vui, chẳng hạn như con trai trưởng của Bình Giang Vương Triệu Triết, Triệu Biểu.
Triệu Biểu hai mươi lăm tuổi, thân thể gầy gò khuôn mặt ngăm đen, nếu như không phải ngũ quan khá giống Triệu Triết, Triệu Triết khẳng định là sẽ nghi ngờ Vương Phi có phải lén lút rồi không, sinh ra nghiệp chủng. Chính vì tướng mạo không gây cảm tình, cho nên Triệu Triết rất không thích trưởng tử này.
Thích là con trai thứ ba Triệu Nghi. Triệu Nghi và Triệu Triết vô cùng giống nhau, tướng mạo anh tuấn, phong độ phiên phiên, đầu óc thông minh rất có tài hoa, tinh thông thi thư bảy bước thành thơ, cả người đầy khí chất hoàng tộc.
Con trai thứ hai Triệu Tính tướng mạo bình thường, Triệu Triết trong lòng không thích cũng chẳng ghét.
Vì thiên vị, cho đến nay Triệu Triết vẫn chưa lập Thế tử.
Nay Triệu Triết vì Triệu Nghi, lại dám kháng Thánh chỉ, làm cho Triệu Biểu vừa sợ vừa giận.
Khi Giang Long biết được tin tức này thì đã là một tuần sau rồi, triều đình lại ban hạ công văn giải thích. Biết được Triệu Nghi tạm thời sẽ không đến huyện Linh Thông, còn Tiền Đới thì đã chán nản đi rồi, Giang Long xem như lại lấy lại tự do rồi.
Ngày hôm sau, không sợ rét lạnh cưỡi con Tuyết Nguyên đi thẳng đến huyện Hạ Vũ.
Ở huyện Hạ Vũ thị sát tiến độ khai thác của mấy mỏ than, đồng thời nghiêm minh nhất định phải cẩn thận, thà rằng tốn thêm ít công sức cũng phải chừa hậu hoạn. Dựa vào kỹ thuật khai thác mỏ ở tiền kiếp của Giang Long đều thường xảy ra sự cố, hở ra là chết trên chục trên trăm người, ở đây càng cần phải cẩn thận.
Cả mùa đông đều bận rộn, mà những ngày bận rộn thì sẽ qua rất nhanh.
Còn có không tới mười ngày nữa, thì, thì đón tết rồi. Giang Long chất lên xe những lễ vật đón tết được chuẩn bị sẵn, cho người đưa về kinh thành.
Từng ngày từng ngày, theo nhịp bước năm mới đến gần, trên đường lớn tiếng cười nói vui vẻ, các em bé rượt đuổi nô đùa với nhau, khiến cho tất cả mọi người trong lòng đều hớn hở.
Ba mươi tết, Giang Long và Đại Lệ Ti đón giao thừa.
Ngày hôm sau, Giang Long và Đại Lệ Ti dẫn theo bọn Đồ Đô, Tần Vũ đến phía trước huyện nha đã phong ấn, ở đây từ sớm bách tính đã đông nghịt. Ba ngày trước Giang Long đã bảo nha dịch truyền lời, nói rằng ngày đón năm mới này muốn cùng ăn mừng với bách tính khắp nơi.
Đứng trước cánh cửa cao to của huyện nha, Giang Long chỉ nói ngắn gọn đơn giản vài câu, sau đó thì thấy các nha dịch cầm trong tay túi vải tay bốc các loại kẹo, tung về phía đám đông. Các bách tính lập tức rối loạn, tranh giành rần rần, một đoàn chen chúc.
Tung kẹo xong, Hầu Giang xuất hiện nói vài câu.
Tiếp theo hai tùy tùng đứng sau lưng y trực tiếp bốc tiền đồng ra ném về phía bách tính.
Các bách tính càng thêm cuồng nhiệt.
Tiếp theo các quan viên huyện nha như Huyện Thừa vân vân, cũng từng người từng người tiến lên phát biểu, Giang Long đều đã giúp chuẩn bị sẵn, mỗi vị nói xong đều sẽ có người tung kẹo, hôm nay các bách tính cùng đến náo nhiệt đều vui vẻ vô cùng, hầu như mỗi người trong tay đều có thật nhiều kẹo và một ít tiền đồng.
Luyện tập nhiều hơn, thân thủ nhanh nhẹn thậm chí có thể giành được đến hai mươi mấy đồng tiền.
Nhìn thấy bách tính bên dưới người nào cũng nở nụ cười vui vẻ, trong lòng Giang Long vô cùng sung sướng.
Lúc này Đại Lệ Ti nói khẽ:
- Thì ra nhìn thấy người khác vui, mình cũng sẽ rất vui.
Thứ cảm giác này trước đây nàng chưa từng có. Nàng của trước đây toàn là giành lấy những thứ mình thích, mình cần từ trong tay kẻ khác, cảm thấy như thế mới là hạnh phúc.
Mùng một đến mười lăm, nội thành huyện Linh Thông không ngừng náo nhiệt.
Giang Long bỏ tiền ra mời người kể chuyện, diễn tạp kỹ, hát xướng đến, lập một đài cao ở trước cửa huyện nha, để bách tính được xem miễn phí. Ông trời cũng nể mặt, thời gian đón năm mới không có tuyết rơi. Cho đến mười sáu tháng giêng thời tiết mới chuyển âm u, chạng vạng tối mới có tuyết lớn.
Đợi trận đại tuyết này tan rã, nhiệt độ sẽ càng ngày càng ấm áp rồi.
Thời gian đi vào trung tuần tháng hai, cỏ xanh nảy mầm, trong trời đất dần dần xanh tươi. Mặt đất băng tan, lại có thể bắt đầu đào đường sông rồi.
Nửa năm ngoái đào đường sông luôn là trong ngày kết toán tiền công, thanh danh sớm đã truyền đi, cho nên năm nay sau khi dán cáo thị bắt đầu chiêu công, chẳng những dân tráng dân phụ năm ngoái sôi nổi cầm xẻng đi đào sông, mà ngay cả châu quận bên cạnh cũng có bách tính mang gia đình đến.
Trong thời gian ngắn có rất nhiều bách tính hội tụ về huyện Linh Thông.
Bởi vì nhân khẩu trôi đi nghiêm trọng, nên những châu quận khác bắt đầu thiết lập trạm gác ngăn chặn, nhưng vẫn không ngăn được những bách tính muốn kiếm tiền để được ăn no. Có khi trạm gác bị xông qua, có khi bách tính vượt đường núi, băng đường vòng, đến cuối cùng quan viên ban hạ pháp lệnh, còn có người có gan dám đi huyện Linh Thông nữa thì bắt về hỏi tội, cũng vô ích.
Nhân khẩu huyện Linh Thông lần nữa tăng vọt.
Mặc dù đường phố huyện Linh Thông rộng lớn, cũng vẫn phải người chen người, kẻ lấn kẻ, sát vai cọ gót.
Chạng vạng tối, trong huyện nha.
Tiêu Phàm cau mày nói:
- Hôm nay lại tràn vào thị trấn ba vạn người, cứ tiếp tục thế này, số nhân khẩu các châu quận xung quanh e rằng không bằng một phần ba ban đầu.
- Nơi này có thể kiếm được tiền, có thể ăn no, các bách tính tất nhiên là muốn qua đây.
Hà Bất Tại đã trở về huyện Linh Thông.
Trình Trạch mỉm cười vuốt râu gật đầu.
- Ta lo rằng người nhiều quá…
- Đừng lo.
Giang Long xen vào nói:
- Kỳ thực lúc mới bắt đầu quy hoạch khai khẩn đồng ruộng, bởi vì lo nhân thủ không đủ nên mới đắn đo lấy hay bỏ, phía ngoài đường sông ngoại vi, vẫn còn không gian phát triển rất lớn, cùng lắm thì tiếp tục mở rộng ra ngoài là được.
Không cần lo lắng nhân số quá nhiều.
Còn về áp lực các châu quận xung quanh gây thêm đã có Bàng Thành An chống thay cho chúng ta rồi.
- Chỉ cần lương thực chuẩn bị đủ thì sẽ không xảy ra rối loạn.
Trình Trạch nói.
Giang Long gật đầu:
- Cũng may lúc này chúng ta mua được rất nhiều khoai tây và khoai lang, cho dù vẫn không đủ trồng nhưng hai loại cây nông nghiệp này sản lượng cao. Mùa thu sau khi thu hoạch không cần bán ra, toàn bộ tích trữ, để làm giống cho năm sau.
Trước đây những mảnh đất này chỉ là thảo nguyên và đồng hoang, trồng những cây lương thực khác e rằng khó có thu hoạch, ta luôn cho người chế phân bón, nhưng số lượng quá ít không đủ dùng.
Những tù nhân sau khi quét dọn tất cả nhà vệ sinh trong thành, lấy phân ra, toàn bộ đem chế thành phân bón.
- Vậy cũng phải, làm cho đất phì nhiêu.
Tiêu Phàm nói.
Theo nhiệt độ dần ấm lên, Bình Giang Vương phủ, việc Triệu Nghị lên đường cũng đã sắp xếp lịch trình.
Đối với việc Hoàng Thượng phái đứa con yêu quý nhất của mình ra biên cương, Bình Giang Vương vô cùng không vui. Bắc Cương nơi đó là nơi như thế nào? Nơi thường xảy ra chiến tranh, chết chóc! Nếu như là con trưởng Triệu Biểu hoặc con thứ hai Triệu Tính thì cũng thôi, nhưng lại khăng khăng phái Triệu Nghi đi.
Bình Giang Vương không dám tưởng tượng, nếu như Triệu Nghi chết ở Bắc Cương, mình có thể chịu nổi đả kích này không.
Lão nhờ riêng rất nhiều người chuyển lời đến Hoàng Thượng, nhưng lão Hoàng Thượng đều không đồng ý đổi người khác. Còn nói nào là Triệu Nghi trí tuệ, nên tôi luyện một phen, mới có thể dốc sức cho Đại Tề hơn nữa. Dốc sức cái rắm á, chảy trên người Triệu Nghi là huyết mạch Hoàng Tộc.
Có bản lĩnh hơn nữa, cũng chẳng có chỗ phát huy.
Hơn nữa nếu quả thật có cơ hội phát huy bản lĩnh, thì cách cái chết cũng chẳng xa đâu.
Có Hoàng Thượng nào có thể nhẫn nhịn được trong hoàng tộc, có người đại xuất danh tiếng, mạnh hơn cả mình? Một khi phát hiện tất nhiên sẽ bóp chết từ khi còn trong trứng nước.
Và so với Tiền Đới, đoàn xe của Triệu Nghi còn to lớn hơn!
Và xa hoa hơn!
Người trong Hoàng Tộc xuất hành có thể treo đai vàng trên xe ngựa, nhưng điểm này, khiến cho đoàn xe của Triệu Nghi uy phong bát diện, tôn quý phi phàm, cao không thể với tới.
Một đội ngũ chừng ngàn người xuất phát từ Bình Giang Vương phủ, chậm rãi đi về hướng Bắc Cương.
Trên đường đi Triệu Nghi không giống như đi nhậm chức, mà giống như du sơn ngoạn thủy, tốc độ chậm nhất có thể. Đến một vài nơi thú vị, núi sông nổi tiếng, Triệu Nghi đều dừng lại mấy ngày, cảm thán một chút vẻ đẹp của giang sơn, lại làm mấy bài thơ tuyệt hay gửi về nhà, để phụ vương của mình bình phẩm.
Lão Hoàng Thượng biết được tốc độ hành trình của Triệu Nghi, tức giận nghiến răng, tuy nhiên cuối cùng chỉ hừ lạnh một tiếng, cho dù là con rùa đen thì cũng có lúc ngươi leo đến huyện Linh Thông thôi.
Sắp vào tháng ba, thảo nguyên đã hồi phục sức sống, mặt đất cả một vùng xanh nhạt.
---------oOo----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook