Đại Quốc Tặc
-
Chương 330: Quản gia bị bắt
- Hà quản gia, ngươi đi thanh toán cho xong phí ăn ngủ của tối hôm qua.
Tiền Đới trước khi ngồi lên xe ngựa, mở miệng dặn bảo.
Lần này tới huyện Linh Thông, Tiền Đới rõ ràng đã chuẩn bị rất sung túc, cũng có thể nhìn ra, y đối với phần chiến tích này cực kỳ coi trọng, hơn nữa thề phải cướp đến tay.
Chuyến này y chẳng những mang đến rất nhiều hộ vệ, có đội trưởng đội hộ vệ Tất Tác phụ trách an toàn, đồng thời cũng mang tới không ít nô bộc người hầu nam trẻ tuổi, do Hà quản gia mang theo giúp y xử lý tốt những việc vặt vãnh bên người.
Hà quản sự biết tự gia công tử gia cực kỳ tham tiền, bình thường cũng là khá keo kiệt, lập tức nhỏ giọng nói:
- Chẳng qua chỉ là ở một đêm ăn một chút đồ ăn, còn phải trả tiền cho dịch trạm hay sao?
Thân hình Tiền Đới đang bước lên xe ngựa bỗng dừng lại,
- Các ngươi đều nên hỏi thăm nhiều hơn một chút Thường Khiêm sau khi đi vào huyện Linh Thông đều đã từng nếm qua quả đắng gì, tự nhiên là sẽ biết nên làm như thế nào, Cảnh gia tiểu tử kia tuy rằng luận thân phận địa vị xa không bằng ta, nhưng hắn là Huyện lệnh huyện Linh Thông do triều đình bổ nhiệm, còn bản quan chỉ là phụng chỉ tới đây phụ trợ.
- Nếu thật là trực diện nảy sinh xung đột, chúng ta cũng không thể thu được kết quả tốt.
Dứt lời, Tiền Đới chui vào thùng xe, sau khi ngồi xuống, nha hoàn buông màn xe, phu xe huy động roi da, xe ngựa chậm rãi hành sử ra khỏi dịch trạm.
Hà quản gia cung kính đứng nguyên chỗ cho đến khi xe ngựa đã đi xa, lúc này mới đứng thẳng người lên, hất cằm lên, để cho thủ hạ nhanh đi tìm dịch trạm thừa đưa đến. Xử lý xong sự tình bên này, gã còn muốn đuổi kịp tới chỗ thuê ở trước tiên, bố trí sắp xếp rất nhiều chuyện nữa.
Quản gia, chính là phải quản tốt việc nhà, không để cho chủ nhân vì việc vặt vãnh trong nhà mà phân tâm.
Chỉ chốc lát, dịch trạm thừa chạy chậm đến gần.
Biết trước mắt là nhân vật trọng đại, cho nên dịch trạm thừa khom lưng sụp gối, vô cùng cung kính cẩn thận.
- Công tử gia nhà ta là công bộ Viên Ngoại Lang, quan cư từ lục phẩm trở lên, đêm qua ở dịch trạm nghỉ ngơi cả một đêm, vậy cần giao nộp bao nhiêu bạc phí?
Hà quản gia chắp tay sau lưng thần sắc kiêu căng.
Dịch trạm thừa nghe vậy lập tức mở quyển vở trong tay ra, lật xem tra tìm.
Hà quản gia thấy thế chính là sắc mặt khó coi, dịch trạm thừa trước mắt quần áo cũ nát, đầy mụn vá, rõ ràng là một thằng nhà quê thật sự, còn gã thì mặc một thân áo hoa lệ lót bông dày, nếu không phải sợ sẽ khiến cho công tử gia không vui, gã ngày bình thường đều là khoác áo da lông đấy.
Địa vị của hai người đúng là một trời một vực, lại thêm cả lai lịch, tiền và thanh danh của công tử gia!
Gã nghĩ là dịch trạm thừa trước mắt chắc chắn không dám tính thật, tới lúc đó mình tùy ý ném ra vài đồng tiền coi như là xong xuôi.
Lại không nghĩ tên đui mù này lại dám thật sự xem xét kỹ lưỡng trên sổ sách.
Hà quản gia trong lòng chính là dâng lên một ngọn lửa giận, cũng may biết nơi này không phải kinh thành, gã trong lúc nhất thời không có thật sự phát tác.
- Tiền đại nhân quan cư từ lục phẩm trở lên, có thể mang theo sáu người tùy tùng, tối hôm qua trừ đi tiền phí ăn ngủ của đại nhân cùng sáu người tùy tùng ra, Tiền gia tổng cộng còn có ba trăm mười sáu người ở lại dịch trạm, phí đồ ăn của mỗi người là sáu đồng, phí ăn ở năm đồng, cộng lại ba nghìn bốn trăm bảy mươi sáu đồng tiền.
Dịch trạm thừa rất nghiêm túc tính toán ra kết quả.
Còn sắc mặt của Hà quản gia, đã là đen như đáy nồi rồi, tên khốn khiếp này không ngờ tính toán nghiêm túc như vậy.
Dịch trạm thừa tính xong, liền giương mắt nhìn về phía Hà quản gia.
Hà quản gia nhất thời không nói lời nào, hai người chính là cùng nhìn đối phương, không hề nhúc nhích.
Cũng may dịch trạm thừa không phải là thật sự vụng về, cúi đầu nhỏ giọng mở miệng giải thích,
- Phí đồ ăn và phí thuê ở là văn bản quy định rõ ràng, đến cuối mỗi tháng bên trên sẽ đến kiểm toán, mà mỗi tháng huyện nha cấp lương thực xuống dưới cho dịch trạm số lượng cũng là có bản ghi chép tỉ mỉ.
- Sổ sách này, tiểu nhân không dám làm qua loa, bằng không đến cuối cùng, tất cả đều đều do tiểu nhân bồi thường.
Hà quản gia nghe vậy nhướn mày, sắc mặt hơi trì hoãn, nếu dịch trạm thừa nói là sự thật, như vậy việc tính toán tỉ mỉ chính là có nguồn gốc của nó rồi, dù sao một dịch trạm thừa nho nhỏ, thật là bắt y bồi thường phí ăn ngủ của hơn ba trăm người là căn bản không bồi thường nổi đấy.
Không lẽ huyện Linh Thông mọi việc đều nghiêm khắc chú ý quy củ?
Dịch trạm ở những địa phương khác, có thể dễ dàng làm giả sổ sách bên trong đấy.
- Đem sổ sách dịch trạm lấy ra đây.
Hà quản gia cũng không phải thật sự rất tin tưởng dịch trạm thừa.
- Vâng.
Chỉ chốc lát, dịch trạm thừa chạy đi lấy sổ sách mang tới, cung kính đưa sổ sách tới trước mặt Hà quản gia.
Hà quản gia từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn trắng như tuyết phủ lên trên tay rồi mới tiếp nhận, sau khi mở ra, cẩn thận kỹ lưỡng xem xét.
Thân là một gã quản gia, đối với ký sổ gã đương nhiên là tinh thông rồi, nếu trong sổ sách có làm giả, tuyệt đối trốn không thoát khỏi mắt lửa ngươi vàng của gã, tuy nhiên sau khi lật xem, không có tìm được bất cứ sơ hở gì, điều này chứng tỏ dịch trạm thừa nói là sự thật không có lừa bịp.
- Hừ!
Hà quản gia đem sổ sách ném trả lại.
Dịch trạm thừa luống cuống tay chân đón được.
Hà quản gia lấy ra túi tiền, ném cho dịch trạm thừa ba lượng bạc.
Ba lượng bạc, chính là ba nghìn đồng tiền.
Dịch trạm thừa sau khi nhận lấy dùng tay ước lượng, sau đó lại nhìn về phía Hà quản gia.
Hà quản gia sắc mặt u ám, đành phải lại gọi người mang tiền tới, đếm ra bốn trăm đồng.
Dịch trạm thừa cẩn thận đếm lại túi tiền thu được, lại nhìn về phía Hà quản gia.
Hà quản gia tức giận, lại lấy ra bảy mươi đồng.
- Đại nhân, còn thiếu sáu đồng.
Dịch trạm thừa vẻ mặt cười cười mà nói.
- Hừ!
Hà quản gia thuận tay ném xuống sáu đồng tiền, bước nhanh rời khỏi, ở trước cửa dịch trạm cưỡi lên ngựa, chính là chạy gấp ra ngoài.
Dịch trạm thừa vội vàng cúi người, từ trong vũng bùn móc ra sáu đồng tiền kia.
Rất nhiều Tiền gia tùy tùng lưu lại ở chỗ này, ánh mắt nhìn về phía dịch trạm thừa đều là cực kỳ khinh thường và cũng rất không vui, trước kia bọn họ đi tới chỗ nào quan viên địa phương không phải thật cẩn thận cung phụng, chỉ sợ hầu hạ không tỉ mỉ, nếu khiến cho công tử gia không vui, mũ cánh chuồn bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy xuống.
Nhưng ở trong này, tên khốn khiếp này không ngờ đem sổ sách tính toán kỹ lưỡng như thế, đến sáu đồng tiền cũng không buông tha.
Cả đám hầm hừ rời khỏi dịch trạm.
Mãi đến khi những người này đi không thấy bóng dáng nữa, dịch trạm thừa mới nhổ một bãi nước miếng,
- Một đám dạng chó hình người, đến cả một chút tiền thưởng cũng không cho, ông đây và vài huynh đệ cả đêm qua bận trước bận sau đều là không công đấy.
Đoàn xe Tiền gia chậm rãi hành sử ở trên đường cái, bên trong buồng xe ngựa của Tiền Đới, văn sĩ trung niên liên tục tán thưởng.
Dù là ai lần đầu tiên tới huyện Linh Thông, nhìn thấy đường cái rộng lớn của huyện Linh Thông, và mặt đường xi măng bằng phẳng đều là ngạc nhiên thán phục.
Ở kinh thành, không phải là không có nơi nào tốt hơn nơi này, chỉ riêng bên trong Tiền phủ, chính là đại bộ phận đều lát đều rải những tấm đá cẩm thạch đắt tiền bóng loáng xinh đẹp, nhưng huyện Linh Thông chỉ là một thị trấn xa xôi, hơn nữa đây lại là cả huyện thành đô đều đẹp đẽ như thế.
Đường phố rộng lớn, mặt đất sạch sẽ trơn nhẵn, mặc dù trước đó có rơi một trận tuyết lớn, nhưng mỗi ngày cũng đều sẽ có tù nhân đến quét phố, cho nên trên đường phố không có một vết nước bùn và tuyết đọng, ở hai bên đường cái lại là hai hàng nhà lầu hai tầng hoặc ba tầng dựng đứng.
Nhà lầu gạch đỏ ngói xanh, cửa sổ mới tinh.
Lại một lần nữa nghe được văn sĩ trung niên khen ngợi, Tiền Đới có chút mất hứng,
- Cảnh gia tiểu tử đích thật là có chút bản lĩnh, xem ra ta cần phải cẩn thận hơn một chút.
- Ừ.
Văn sĩ trung niên phụ họa gật đầu, lập tức liền phát hiện sự khác thường của Tiền Đới, biết mình khiến cho Tiền Đới mất hứng, vội câm miệng không dám nhiều lời nữa, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy buồn bã, nếu như mình là thủ hạ ban sai của Giang Long thì tốt biết bao.
Văn sĩ trung niên xuất thân bần hàn, cũng từng muốn đi vào con đường quan lộ, vật lộn một phen để có tiền đồ gấm vóc.
Chỉ có điều khoa cử không như ý, mấy năm liên tục gặp áp chế, cố kiên trì lần nữa thì thê nhi đều đã đói chết, cuối cùng bị quản sự tìm kiếm người tài ba của Tiền gia chọn trúng, bị Tiền Đới chọn lựa làm phụ tá.
Tiền Đới tất nhiên không hiểu được suy nghĩ trong lòng văn sĩ trung niên.
Mà văn sĩ trung niên cũng chỉ là dám tưởng tượng một chút, thê nhi đều nằm trong tay Tiền phủ, nếu lão dám phản bội, như vậy kết cục của thê nhi nhất định sẽ rất thảm, thậm chí ngay cả tộc nhân của lão cũng sẽ bị Tiền gia giận lây sang.
- Không xong rồi, không xong rồi!
Đoàn xe còn chưa đi tới đích, một tùy tùng Tiền gia đột nhiên từ phía sau chạy đuổi theo, lớn tiếng kêu la.
- Chuyện gì?
Tiền Đới sắc mặt lộ vẻ không vui.
Văn sĩ trung niên lập tức xuống xe đi tìm hỏi, sau một lúc lâu, trở về bẩm báo,
- là Hà quản sự trên đường phóng ngựa chạy như điên kết quả đụng vào người đi đường, bị sai dịch tuần phố của huyện nha dùng dây thừng trói lại, áp giải đưa tới huyện nha.
Trong xe, Tiền Đới xoay xoay chén trà trong tay, vốn định nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới đi tới huyện nha đấy, nhưng hiện tại xem ra, phải gặp mặt Giang Long sớm hơn rồi.
- Tới huyện nha.
Tiền Đới hạ lệnh.
- Vâng!
Đoàn xe quay đầu chuyển hướng chạy nhanh về phía huyện nha.
Giang Long tình hình công việc bận rộn, rất muốn lại đi một chuyến tới huyện Hạ Vũ, xem xem tình hình khai thác mỏ than tiến triển như thế nào, phải biết rằng khai thác than là rất nguy hiểm đấy, có một vài hạng mục công việc cần chú ý nhất định phải giảng rõ trước tiên mới được, nhưng Tiền Đới đã từ kinh thành đi tới, cho nên hắn không dám khinh thường, nhất định phải ở lại huyện Linh Thông.
May mắn là vừa mới bắt đầu khai thác mỏ than, không dễ dàng xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm nay, hắn liền đi tới huyện nha, cùng với Trình Trạch nói chuyện thăm dò tình hình trong huyện gần đây.
Kết quả Hà quản gia đã bị cột lên đại sảnh.
Giang Long ngồi ở phía sau bàn trong đại sảnh, hỏi thăm tính danh, mới biết được thân phận của Hà quản gia.
Hà quản gia lúc này tức giận đến sắp nổi điên, lúc trước ở trong dịch trạm, gã cố ý từng đợt từng đợt đưa ngân bạc tiền đồng, chính là muốn khiến dịch trạm thừa nhận thức được mà chỉ lấy phần chẵn còn số lẻ thì miễn đi, lại không nghĩ dịch trạm thừa đầu óc chết thậm chí ngay cả sáu đồng tiền cuối cùng cũng đòi hỏi.
Chính là vì tâm trạng không tốt, hơn nữa cho dù là lúc ở kinh thành, gã cũng là người cưỡi ngựa lên phố, cho nên mới ở trên đường cái trong huyện thành thúc ngựa chạy như điên không cẩn thận đụng vào người đi đường, sau đó khốn nạn lại bị sai dịch tuần phố nhìn thấy, một mạch xông tới cũng không thèm nghe gã nói cái gì, liền trói lại đưa đến đại sảnh huyện nha.
Vốn gã không muốn phải quỳ xuống, kết quả một nha dịch ở phía sau không chút khách khí, hung hăng đá một cước vào chỗ khoeo chân gã.
Lúc này Hà quản gia quần áo xộc xệch, phía sau mang theo dấu chân, thảm hại dị thường.
Biết người đang quỳ chính là Hà quản gia, Giang Long liền không có vội vàng thẩm án, quả nhiên chỉ chốc lát, một người trong số Tề gia huynh đệ được phái đi âm thầm theo dõi Tiền Đới chạy tới, nói Tiền Đới đang vội vã đến đây, vì thế hắn để cho tốc độ thẩm vấn chậm dần.
Hà quản gia không phải là chưa bao giờ quỳ trước người khác, nhưng từ sau khi lên chức làm quản gia Tiền phủ, càng nhiều hơn là người khác phải quỳ trước gã. Cho nên chỉ chốc lát, chính là bắp chân tê buốt, đầu gối thấy đau, gã đã cho biết thân phận, vốn tưởng rằng Giang Long sẽ xem trên mặt mũi của Tiền Đới hạ thủ lưu tình, nhưng sự thật hiển nhiên không phải là như vậy.
Nửa khắc thời gian, đoàn xe của Tiền gia đi vào cửa của huyện nha thì dừng lại.
Lại có đoàn xe khổng lồ xa hoa như vậy vào thành, dọc theo đường đi tới rất nhiều dân chúng chỉ trỏ.
Nha hoàn nhấc rèm vải lên, Tiền Đới chậm rãi đi ra, giẫm lên lưng một người hầu nam trẻ tuổi bước xuống dưới đất. Lập tức lại có nha hoàn đi lên khoác áo khoác, mang găng tay cho Tiền Đới, còn có một nha hoàn ôm lò sưởi tay đi theo, nếu Tiền Đới cần thị tất phải lập tức hầu hạ.
Nếu không phải là bởi vì sàn nhà thật sạch sẽ, các tùy tùng thậm chí còn phải rải một tầng thảm đỏ trên mặt đất nữa đấy.
---------oOo----------
Tiền Đới trước khi ngồi lên xe ngựa, mở miệng dặn bảo.
Lần này tới huyện Linh Thông, Tiền Đới rõ ràng đã chuẩn bị rất sung túc, cũng có thể nhìn ra, y đối với phần chiến tích này cực kỳ coi trọng, hơn nữa thề phải cướp đến tay.
Chuyến này y chẳng những mang đến rất nhiều hộ vệ, có đội trưởng đội hộ vệ Tất Tác phụ trách an toàn, đồng thời cũng mang tới không ít nô bộc người hầu nam trẻ tuổi, do Hà quản gia mang theo giúp y xử lý tốt những việc vặt vãnh bên người.
Hà quản sự biết tự gia công tử gia cực kỳ tham tiền, bình thường cũng là khá keo kiệt, lập tức nhỏ giọng nói:
- Chẳng qua chỉ là ở một đêm ăn một chút đồ ăn, còn phải trả tiền cho dịch trạm hay sao?
Thân hình Tiền Đới đang bước lên xe ngựa bỗng dừng lại,
- Các ngươi đều nên hỏi thăm nhiều hơn một chút Thường Khiêm sau khi đi vào huyện Linh Thông đều đã từng nếm qua quả đắng gì, tự nhiên là sẽ biết nên làm như thế nào, Cảnh gia tiểu tử kia tuy rằng luận thân phận địa vị xa không bằng ta, nhưng hắn là Huyện lệnh huyện Linh Thông do triều đình bổ nhiệm, còn bản quan chỉ là phụng chỉ tới đây phụ trợ.
- Nếu thật là trực diện nảy sinh xung đột, chúng ta cũng không thể thu được kết quả tốt.
Dứt lời, Tiền Đới chui vào thùng xe, sau khi ngồi xuống, nha hoàn buông màn xe, phu xe huy động roi da, xe ngựa chậm rãi hành sử ra khỏi dịch trạm.
Hà quản gia cung kính đứng nguyên chỗ cho đến khi xe ngựa đã đi xa, lúc này mới đứng thẳng người lên, hất cằm lên, để cho thủ hạ nhanh đi tìm dịch trạm thừa đưa đến. Xử lý xong sự tình bên này, gã còn muốn đuổi kịp tới chỗ thuê ở trước tiên, bố trí sắp xếp rất nhiều chuyện nữa.
Quản gia, chính là phải quản tốt việc nhà, không để cho chủ nhân vì việc vặt vãnh trong nhà mà phân tâm.
Chỉ chốc lát, dịch trạm thừa chạy chậm đến gần.
Biết trước mắt là nhân vật trọng đại, cho nên dịch trạm thừa khom lưng sụp gối, vô cùng cung kính cẩn thận.
- Công tử gia nhà ta là công bộ Viên Ngoại Lang, quan cư từ lục phẩm trở lên, đêm qua ở dịch trạm nghỉ ngơi cả một đêm, vậy cần giao nộp bao nhiêu bạc phí?
Hà quản gia chắp tay sau lưng thần sắc kiêu căng.
Dịch trạm thừa nghe vậy lập tức mở quyển vở trong tay ra, lật xem tra tìm.
Hà quản gia thấy thế chính là sắc mặt khó coi, dịch trạm thừa trước mắt quần áo cũ nát, đầy mụn vá, rõ ràng là một thằng nhà quê thật sự, còn gã thì mặc một thân áo hoa lệ lót bông dày, nếu không phải sợ sẽ khiến cho công tử gia không vui, gã ngày bình thường đều là khoác áo da lông đấy.
Địa vị của hai người đúng là một trời một vực, lại thêm cả lai lịch, tiền và thanh danh của công tử gia!
Gã nghĩ là dịch trạm thừa trước mắt chắc chắn không dám tính thật, tới lúc đó mình tùy ý ném ra vài đồng tiền coi như là xong xuôi.
Lại không nghĩ tên đui mù này lại dám thật sự xem xét kỹ lưỡng trên sổ sách.
Hà quản gia trong lòng chính là dâng lên một ngọn lửa giận, cũng may biết nơi này không phải kinh thành, gã trong lúc nhất thời không có thật sự phát tác.
- Tiền đại nhân quan cư từ lục phẩm trở lên, có thể mang theo sáu người tùy tùng, tối hôm qua trừ đi tiền phí ăn ngủ của đại nhân cùng sáu người tùy tùng ra, Tiền gia tổng cộng còn có ba trăm mười sáu người ở lại dịch trạm, phí đồ ăn của mỗi người là sáu đồng, phí ăn ở năm đồng, cộng lại ba nghìn bốn trăm bảy mươi sáu đồng tiền.
Dịch trạm thừa rất nghiêm túc tính toán ra kết quả.
Còn sắc mặt của Hà quản gia, đã là đen như đáy nồi rồi, tên khốn khiếp này không ngờ tính toán nghiêm túc như vậy.
Dịch trạm thừa tính xong, liền giương mắt nhìn về phía Hà quản gia.
Hà quản gia nhất thời không nói lời nào, hai người chính là cùng nhìn đối phương, không hề nhúc nhích.
Cũng may dịch trạm thừa không phải là thật sự vụng về, cúi đầu nhỏ giọng mở miệng giải thích,
- Phí đồ ăn và phí thuê ở là văn bản quy định rõ ràng, đến cuối mỗi tháng bên trên sẽ đến kiểm toán, mà mỗi tháng huyện nha cấp lương thực xuống dưới cho dịch trạm số lượng cũng là có bản ghi chép tỉ mỉ.
- Sổ sách này, tiểu nhân không dám làm qua loa, bằng không đến cuối cùng, tất cả đều đều do tiểu nhân bồi thường.
Hà quản gia nghe vậy nhướn mày, sắc mặt hơi trì hoãn, nếu dịch trạm thừa nói là sự thật, như vậy việc tính toán tỉ mỉ chính là có nguồn gốc của nó rồi, dù sao một dịch trạm thừa nho nhỏ, thật là bắt y bồi thường phí ăn ngủ của hơn ba trăm người là căn bản không bồi thường nổi đấy.
Không lẽ huyện Linh Thông mọi việc đều nghiêm khắc chú ý quy củ?
Dịch trạm ở những địa phương khác, có thể dễ dàng làm giả sổ sách bên trong đấy.
- Đem sổ sách dịch trạm lấy ra đây.
Hà quản gia cũng không phải thật sự rất tin tưởng dịch trạm thừa.
- Vâng.
Chỉ chốc lát, dịch trạm thừa chạy đi lấy sổ sách mang tới, cung kính đưa sổ sách tới trước mặt Hà quản gia.
Hà quản gia từ trong ngực lấy ra một chiếc khăn trắng như tuyết phủ lên trên tay rồi mới tiếp nhận, sau khi mở ra, cẩn thận kỹ lưỡng xem xét.
Thân là một gã quản gia, đối với ký sổ gã đương nhiên là tinh thông rồi, nếu trong sổ sách có làm giả, tuyệt đối trốn không thoát khỏi mắt lửa ngươi vàng của gã, tuy nhiên sau khi lật xem, không có tìm được bất cứ sơ hở gì, điều này chứng tỏ dịch trạm thừa nói là sự thật không có lừa bịp.
- Hừ!
Hà quản gia đem sổ sách ném trả lại.
Dịch trạm thừa luống cuống tay chân đón được.
Hà quản gia lấy ra túi tiền, ném cho dịch trạm thừa ba lượng bạc.
Ba lượng bạc, chính là ba nghìn đồng tiền.
Dịch trạm thừa sau khi nhận lấy dùng tay ước lượng, sau đó lại nhìn về phía Hà quản gia.
Hà quản gia sắc mặt u ám, đành phải lại gọi người mang tiền tới, đếm ra bốn trăm đồng.
Dịch trạm thừa cẩn thận đếm lại túi tiền thu được, lại nhìn về phía Hà quản gia.
Hà quản gia tức giận, lại lấy ra bảy mươi đồng.
- Đại nhân, còn thiếu sáu đồng.
Dịch trạm thừa vẻ mặt cười cười mà nói.
- Hừ!
Hà quản gia thuận tay ném xuống sáu đồng tiền, bước nhanh rời khỏi, ở trước cửa dịch trạm cưỡi lên ngựa, chính là chạy gấp ra ngoài.
Dịch trạm thừa vội vàng cúi người, từ trong vũng bùn móc ra sáu đồng tiền kia.
Rất nhiều Tiền gia tùy tùng lưu lại ở chỗ này, ánh mắt nhìn về phía dịch trạm thừa đều là cực kỳ khinh thường và cũng rất không vui, trước kia bọn họ đi tới chỗ nào quan viên địa phương không phải thật cẩn thận cung phụng, chỉ sợ hầu hạ không tỉ mỉ, nếu khiến cho công tử gia không vui, mũ cánh chuồn bất cứ lúc nào cũng có thể bị lấy xuống.
Nhưng ở trong này, tên khốn khiếp này không ngờ đem sổ sách tính toán kỹ lưỡng như thế, đến sáu đồng tiền cũng không buông tha.
Cả đám hầm hừ rời khỏi dịch trạm.
Mãi đến khi những người này đi không thấy bóng dáng nữa, dịch trạm thừa mới nhổ một bãi nước miếng,
- Một đám dạng chó hình người, đến cả một chút tiền thưởng cũng không cho, ông đây và vài huynh đệ cả đêm qua bận trước bận sau đều là không công đấy.
Đoàn xe Tiền gia chậm rãi hành sử ở trên đường cái, bên trong buồng xe ngựa của Tiền Đới, văn sĩ trung niên liên tục tán thưởng.
Dù là ai lần đầu tiên tới huyện Linh Thông, nhìn thấy đường cái rộng lớn của huyện Linh Thông, và mặt đường xi măng bằng phẳng đều là ngạc nhiên thán phục.
Ở kinh thành, không phải là không có nơi nào tốt hơn nơi này, chỉ riêng bên trong Tiền phủ, chính là đại bộ phận đều lát đều rải những tấm đá cẩm thạch đắt tiền bóng loáng xinh đẹp, nhưng huyện Linh Thông chỉ là một thị trấn xa xôi, hơn nữa đây lại là cả huyện thành đô đều đẹp đẽ như thế.
Đường phố rộng lớn, mặt đất sạch sẽ trơn nhẵn, mặc dù trước đó có rơi một trận tuyết lớn, nhưng mỗi ngày cũng đều sẽ có tù nhân đến quét phố, cho nên trên đường phố không có một vết nước bùn và tuyết đọng, ở hai bên đường cái lại là hai hàng nhà lầu hai tầng hoặc ba tầng dựng đứng.
Nhà lầu gạch đỏ ngói xanh, cửa sổ mới tinh.
Lại một lần nữa nghe được văn sĩ trung niên khen ngợi, Tiền Đới có chút mất hứng,
- Cảnh gia tiểu tử đích thật là có chút bản lĩnh, xem ra ta cần phải cẩn thận hơn một chút.
- Ừ.
Văn sĩ trung niên phụ họa gật đầu, lập tức liền phát hiện sự khác thường của Tiền Đới, biết mình khiến cho Tiền Đới mất hứng, vội câm miệng không dám nhiều lời nữa, tuy nhiên trong lòng lại cảm thấy buồn bã, nếu như mình là thủ hạ ban sai của Giang Long thì tốt biết bao.
Văn sĩ trung niên xuất thân bần hàn, cũng từng muốn đi vào con đường quan lộ, vật lộn một phen để có tiền đồ gấm vóc.
Chỉ có điều khoa cử không như ý, mấy năm liên tục gặp áp chế, cố kiên trì lần nữa thì thê nhi đều đã đói chết, cuối cùng bị quản sự tìm kiếm người tài ba của Tiền gia chọn trúng, bị Tiền Đới chọn lựa làm phụ tá.
Tiền Đới tất nhiên không hiểu được suy nghĩ trong lòng văn sĩ trung niên.
Mà văn sĩ trung niên cũng chỉ là dám tưởng tượng một chút, thê nhi đều nằm trong tay Tiền phủ, nếu lão dám phản bội, như vậy kết cục của thê nhi nhất định sẽ rất thảm, thậm chí ngay cả tộc nhân của lão cũng sẽ bị Tiền gia giận lây sang.
- Không xong rồi, không xong rồi!
Đoàn xe còn chưa đi tới đích, một tùy tùng Tiền gia đột nhiên từ phía sau chạy đuổi theo, lớn tiếng kêu la.
- Chuyện gì?
Tiền Đới sắc mặt lộ vẻ không vui.
Văn sĩ trung niên lập tức xuống xe đi tìm hỏi, sau một lúc lâu, trở về bẩm báo,
- là Hà quản sự trên đường phóng ngựa chạy như điên kết quả đụng vào người đi đường, bị sai dịch tuần phố của huyện nha dùng dây thừng trói lại, áp giải đưa tới huyện nha.
Trong xe, Tiền Đới xoay xoay chén trà trong tay, vốn định nghỉ ngơi một chút, ngày mai mới đi tới huyện nha đấy, nhưng hiện tại xem ra, phải gặp mặt Giang Long sớm hơn rồi.
- Tới huyện nha.
Tiền Đới hạ lệnh.
- Vâng!
Đoàn xe quay đầu chuyển hướng chạy nhanh về phía huyện nha.
Giang Long tình hình công việc bận rộn, rất muốn lại đi một chuyến tới huyện Hạ Vũ, xem xem tình hình khai thác mỏ than tiến triển như thế nào, phải biết rằng khai thác than là rất nguy hiểm đấy, có một vài hạng mục công việc cần chú ý nhất định phải giảng rõ trước tiên mới được, nhưng Tiền Đới đã từ kinh thành đi tới, cho nên hắn không dám khinh thường, nhất định phải ở lại huyện Linh Thông.
May mắn là vừa mới bắt đầu khai thác mỏ than, không dễ dàng xảy ra chuyện gì.
Sáng sớm hôm nay, hắn liền đi tới huyện nha, cùng với Trình Trạch nói chuyện thăm dò tình hình trong huyện gần đây.
Kết quả Hà quản gia đã bị cột lên đại sảnh.
Giang Long ngồi ở phía sau bàn trong đại sảnh, hỏi thăm tính danh, mới biết được thân phận của Hà quản gia.
Hà quản gia lúc này tức giận đến sắp nổi điên, lúc trước ở trong dịch trạm, gã cố ý từng đợt từng đợt đưa ngân bạc tiền đồng, chính là muốn khiến dịch trạm thừa nhận thức được mà chỉ lấy phần chẵn còn số lẻ thì miễn đi, lại không nghĩ dịch trạm thừa đầu óc chết thậm chí ngay cả sáu đồng tiền cuối cùng cũng đòi hỏi.
Chính là vì tâm trạng không tốt, hơn nữa cho dù là lúc ở kinh thành, gã cũng là người cưỡi ngựa lên phố, cho nên mới ở trên đường cái trong huyện thành thúc ngựa chạy như điên không cẩn thận đụng vào người đi đường, sau đó khốn nạn lại bị sai dịch tuần phố nhìn thấy, một mạch xông tới cũng không thèm nghe gã nói cái gì, liền trói lại đưa đến đại sảnh huyện nha.
Vốn gã không muốn phải quỳ xuống, kết quả một nha dịch ở phía sau không chút khách khí, hung hăng đá một cước vào chỗ khoeo chân gã.
Lúc này Hà quản gia quần áo xộc xệch, phía sau mang theo dấu chân, thảm hại dị thường.
Biết người đang quỳ chính là Hà quản gia, Giang Long liền không có vội vàng thẩm án, quả nhiên chỉ chốc lát, một người trong số Tề gia huynh đệ được phái đi âm thầm theo dõi Tiền Đới chạy tới, nói Tiền Đới đang vội vã đến đây, vì thế hắn để cho tốc độ thẩm vấn chậm dần.
Hà quản gia không phải là chưa bao giờ quỳ trước người khác, nhưng từ sau khi lên chức làm quản gia Tiền phủ, càng nhiều hơn là người khác phải quỳ trước gã. Cho nên chỉ chốc lát, chính là bắp chân tê buốt, đầu gối thấy đau, gã đã cho biết thân phận, vốn tưởng rằng Giang Long sẽ xem trên mặt mũi của Tiền Đới hạ thủ lưu tình, nhưng sự thật hiển nhiên không phải là như vậy.
Nửa khắc thời gian, đoàn xe của Tiền gia đi vào cửa của huyện nha thì dừng lại.
Lại có đoàn xe khổng lồ xa hoa như vậy vào thành, dọc theo đường đi tới rất nhiều dân chúng chỉ trỏ.
Nha hoàn nhấc rèm vải lên, Tiền Đới chậm rãi đi ra, giẫm lên lưng một người hầu nam trẻ tuổi bước xuống dưới đất. Lập tức lại có nha hoàn đi lên khoác áo khoác, mang găng tay cho Tiền Đới, còn có một nha hoàn ôm lò sưởi tay đi theo, nếu Tiền Đới cần thị tất phải lập tức hầu hạ.
Nếu không phải là bởi vì sàn nhà thật sạch sẽ, các tùy tùng thậm chí còn phải rải một tầng thảm đỏ trên mặt đất nữa đấy.
---------oOo----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook