Đại Quốc Tặc
-
Chương 318: Trả giá
Nhìn thấy phản ứng của Trần Quân, Hà Hoán nhẹ nhàng thở ra.
Sở dĩ y nói nhiều như vậy, là đang nói cho Trần Quân nghe, lần này Trần Quân tổng cộng mang đến một ngàn nhân mã, đã là một phần tư của cả đội quân, tỷ lệ này đã rất cao, nếu ở thời khắc mấu chốt, Trần Quân không hoàn toàn nghe theo chỉ huy, như vậy rất có thể ảnh hưởng kết quả sau cùng của chiến dịch.
Tuy rằng cấp bậc của Hà Hoán là cao nhất, nhưng binh lính là thủ hạ của Trần Quân hạ, trước tiên vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Trần Quân trước, mà gã chỉ xếp hạng thứ hai.
Có quân lệnh gì, cũng phải do Trần Quân truyền đạt mệnh lệnh, đám binh lính này mới có thể nghe theo.
Nhìn thấy Trần Quân bị doạ sợ, Hà Hoán yên tâm rất nhiều.
Hà Hoán vốn là cố ý nói cho Trần Quân nghe, lại không ngờ thật sự đoán đúng rồi, Hà Bất Tại đúng là loại người như vậy.
Phàm là những người dùng mưu trí thủ thắng, đều cực kỳ am hiểu lòng người, nhãn lực vô cùng lợi hại.
Liếc mắt một cái, có thể nhìn ra ngươi là loại người như thế nào.
Có năng lực, liền lôi kéo, rác rưởi, liền bị gạt bỏ ra khỏi phạm vi quanh mình, ngoại trừ những vấn đề lớn ra, cũng phải tỉ mỉ quan sát ra mỗi người yêu thích cái gì cùng chỗ thiếu hụt trong tính cách vân vân.
Sở dĩ nói hiểu lòng người, là vì chỉ khi nhìn thấu đối thủ của mình, mới thật sự hiểu biết mình đối địch với ai, mới có thể đoán được đối thủ sẽ dùng loại mưu kế gì.
Không như thế, dùng cái gì để dự đoán địch nhân trước mấy bước?
Hà Bất Tại ánh mắt cay độc, hiển nhiên đã sớm nhìn ra rất nhiều tướng lĩnh có bất mãn với mình.
Truy cứu nguyên nhân, đơn giản bởi vì bây giờ y không có thân phận địa vị gì, nếu có chức quan cũng đủ cao, tất nhiên sẽ không có ai dám xem thường.
Có đôi khi chỉ có năng lực và tài hoa, là không đủ để mọi người tin phục.
Nếu như là năm xưa, Hà Bất Tại tất nhiên sẽ sử dụng thủ đoạn để thanh tẩy một phen, quân đội mà không thể sử dụng như chính cánh tay của mình thì làm sao có thể trăm trận trăm thắng? Nhưng hiện tại, y chỉ là đối mặt một cách thản nhiên, không có chút động tác nào, thủ hạ của Hà Hoán và binh lính mà Trần Quân mang đến, chiến dịch này qua đi sẽ phải trở về, lại không phải lính của mình, cần gì khổ tâm dạy dỗ?
Thậm chí còn có thể sau này trên chiến trường lại là kẻ thù, dùng đao thương gặp lại.
Đương nhiên, nếu quả thật có ai làm ảnh hưởng đến thắng lợi của chiến dịch, Hà Bất Tại sẽ không ngại tốn chút tâm tư diệt trừ đi, có thể nói Hà Hoán trong lúc vô ý đã cứu Trần Quân một mạng.
Mai phục phải làm sớm, tối hôm đó, quân đội đã chạy tới chỗ chỉ định.
Nơi này có mấy cái khe suối rất sâu rất dài, các binh lính dựng lên cơ sở tạm thời ở chỗ này, có thể tránh né gió lạnh gào thét, cũng có thể ẩn nấp hành tung.
Bây giờ là mùa đông, hành quân bên ngoài, tất nhiên trên lưng đều mang trướng bồng khi hành quân.
Sau khi đội ngũ dừng lại, đại bộ phận binh lính cũng bắt đầu dựngi lều, này trời rất lạnh, lúc trước khi đi tới đều hoạt động đi lại thì còn tốt, thật sự dừng lại liền lạnh không chịu nổi, mặt khác một nhóm người thì đi cho đám ngựa ăn cỏ khô.
Nhóm đầu bếp thì dùng xẻng hành quân đào hầm, chôn nồi nấu cơm.
Lúc này, rất nhiều binh lính của huyện Linh Thông đang khiêng một số túi vải, tìm nhóm lính đầu bếp, nói cho bọn họ dùng thứ này thổi lửa nấu cơm.
Mở túi vải ra, bên trong là những khối tảng đá màu nâu đen, đám lính đầu bếp chính là buồn bực.
Dùng tảng đá thổi lửa nấu cơm, việc này thật đúng là cuộc đời lần đầu tiên gặp được.
Nhìn thấy nét mặt của đám lính đầu, các binh lính huyện Linh Thông đều là cười hì hì hớn hở, vài người tìm tới cỏ khô củi đốt, đốt lên sau đó, lại bỏ than đá vào, khoe khoang bản lãnh của mình, nhìn thấy mấy tảng đá màu nâu đen này không ngờ cũng có thể đốt cháy, nhóm lính đầu bếp dường như phát hiện ra đại lục mới.
Một đám xông lên, bao quanh thành một vòng, tò mò chỉ trỏ.
Lúc này mấy người binh lính của huyện Linh Thông mới nói, là do Giang Long hạ mệnh lệnh bảo nhóm lính đầu bếp dùng than đá để làm cơm, nguyên nhân tất nhiên là bởi vì khi đốt than đá khói không nhiều, không giống sau khi đốt cỏ khô và củi gỗ khói đen sẽ bốc lên hừng hực.
Cách thật xa đều có thể thấy rõ ràng, bằng không tiền nhân cũng sẽ không dựng phong hoả đài để cảnh báo rồi.
Muốn mai phục, tự nhiên cần chú ý cẩn thận, che dấu tốt hành tung, không thể bị đối thủ phát hiện trước.
Bởi vì đang ở bên trong khe suối, cho nên đốt than đá, cách thật xa có nhìn thấy cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút hồng quang thôi.
Hà Hoán, Trần Quân, còn có một số tướng lĩnh rất nhanh đều nhận được tin tức, đều chạy tới xem, tấm tắc lên tiếng.
Giang Long cuối cùng cũng tới, cười nói:
- Mùa đông năm nay rất lạnh, ở ngoài hoang dã dựng lên cơ sở tạm thời thì rất lạnh, một lát ăn cơm xong, có thể cho binh lính cầm lên một ít than đá đã đốt trở về sưởi ấm, nhớ kĩ không cần lấy nhiều lắm, cũng phải cẩn thận một chút đừng đốt luôn cả đệm chăn cùng doanh trướng.
Than đá rất khó thiêu đốt hoàn toàn, sẽ phóng xuất ra khí co2, đây là khí độc, hít nhiều có thể làm cho người ta mất mạng.
Cho nên khi dân chúng sưởi ấm trong nhà, đều phải sử dụng hỏa lò, trang bị ống khói, đem khói than bài xuất ra ngoài.
Mà lúc này Giang Long để binh lính cầm than đá đã đốt cháy về doanh trướng sưởi ấm, cũng không phải mắc sai lầm gì, bởi vì mặc dù thời đại này cái lều được trang bị như thế nào, cũng không có khả năng chắn hết được gió, việc này đủ để đem có khí độc thổi bay ra ngoài, việc duy nhất phải cẩn thận chính là, đừng để lửa quá lớn, đốt trúng đệm chăn.
Nhất là sau khi đi ngủ, nếu chẳng may phát sinh hoả hoạn, là sẽ có khả năng có người chết cháy.
Bên ngoài rất lạnh, rất nhiều tướng lĩnh ngạc nhiên chạy tới nhìn một chút rồi cũng trở về doanh trướng của mình.
Hà Hoán cũng lôi kéo Giang Long, đi nhanh vào trong đại trướng của mình, mang theo một tia chờ đợi hỏi:
- Cái loại đá màu đen này số lượng có nhiều lắm không?
- Ừ.
Giang Long gật đầu khẳng định.
Hà Hoán lập tức mừng rỡ, thấy Giang Long khó hiểu, liền mở miệng giải thích
- Ngươi không biết...
Một lát sau, Giang Long mới hiểu được vì sao Hà Hoán cao hứng như vậy.
Hoá ra mùa đông ở Bắc Cương khí hậu rét lạnh, mà một ít quan viên lại thường xuyên chiếm dụng lấy vật tư quân dụng, việc này làm cho rất nhiều quân sĩ không có đầy đủ quần áo giữ ấm, ngoài việc ăn mặc dầy một chút, còn muốn nghĩ không bị lạnh, cũng chỉ có thể nhóm lửa sưởi ấm.
Nhưng địa phương như Bắc Cương này khắp nơi đều là đại thảo nguyên, rừng cây rừng rậm không nhiều lắm.
Cho nên than củi và củi đốt hoàn toàn không đủ mà đốt, hai thứ này chỉ có thể dùng để nấu cơm, muốn dùng sưởi ấm thì tuyệt đối không được.
Sau cùng có muốn sưởi ấm, cũng chỉ có thể đốt cỏ khô.
Nhưng loại cỏ khô này thật sự là không tốt đốt, đốt một bó to, tay còn không có sưởi được ấm áp, cũng đã cháy rụi rồi.
Cho nên trong quân đội ở Bắc Cương này, sưởi ấm trong mùa đông cũng luôn luôn là một vấn đề lớn, hàng năm đều có binh lính sẽ bị chết rét.
Giang Long lúc trước cũng chỉ là nghĩ đến dân chúng, nghĩ tới khai thác mỏ than sau này lại dùng xe chở về huyện thành bán giá rẻ, mà quên mất không để ý đến quân đội.
- Nhất là chỗ trạm gác gần nhất ở phía trước, là nơi nguy hiểm nhất ở chỗ biên giới này, bởi vì vật tư thiếu thốn mà việc vận chuyển lại không tiện, bên trong quân sĩ quá gian khổ! Mùa đông năm nào không đông chết một số người? Thậm chí còn có thời điểm, mấy hôm liền không thấy ai quay lại truyền báo tin tức, lúc đó phái người qua xem xét, kết quả mười mấy người bên trong, tất cả đều bị chết rét.
Hà Hoán vẻ mặt khó chịu cảm thán.
Sau khi Giang Long nghe xong, khóe mắt có chút cay cay.
Bị phái đến trạm canh gác sát biên giới, chính là loại nguy hiểm nhất.
Bởi vì khi quân đội dị tộc vừa đến, chúng sẽ tiêu diệt hết mọi thứ ở đây trước.
Tác dụng của bọn họ ở chỗ này chính là phát hiện điều gì bất thường, lập tức quay trở lại đưa tin, tránh cho đại quân hoặc huyện thành bị quân đội dị tộc đánh úp bất ngờ, và có khi cũng kiêm thêm nhiệm vụ giám sát xu hướng trên thảo nguyên.
Đặt ở thế giới nào cũng giống nhau, người phải làm những công tác khổ nhất, mệt nhất, bẩn nhất, nguy hiểm nhất, bọn họ phải trả giá cùng nhận được hồi báo luôn kém xa nhau, quân nhân bị phái tới trạm gác ở tiền phương phần lớn đều không có chỗ dựa sau lưng, hoặc là đắc tội với người có quyền thế.
Những người như vậy, dù có vật tư phân phối xuống, bọn họ cũng không lấy được đầy đủ phần của chính mình vốn có.
- Hà lão ca thật tâm yêu thương thông cảm cho binh lính, tiểu đệ kính nể.
Giang Long đây là thật tâm nói, sau đó lại mở miệng nói tiếp:
- Tiểu đệ đã chuẩn bị khai thác mỏ than với quy mô lớn rồi, vốn muốn trước tiên kéo về bán lại trong huyện thành, để cho dân chúng không đến mức ở trong ngày đông phải chịu đông lạnh giá rét, nghe lão ca nói như vậy, tiểu đệ quyết định đến lúc đó phái đoàn xe, trước tiên phát tới một chút cho những binh lính đóng quân ở trạm gác biên giới, bọn họ vì Đại Tề thủ vệ biên quan, chống đỡ dị tộc, chịu khổ vất vả, không thể để cho bọn họ trong lòng rét lạnh!
- Tốt!
Hà Hoán cười to, vỗ thật mạnh bờ vai của Giang Long:
- Lão đệ quả nhiên có phong phạm của tiểu Hầu gia năm đó!
- Đợi chiến dịch lần này chấm dứt, tiểu đệ sẽ nói chuyện cùng với lão ca.
Giang Long tuy rằng nhiệt tâm muốn làm việc tốt, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Trạm gác ở biên giới, đều thuộc về kiến trúc quân sự, mà những gì liên quan đến quân sự, ngươi sẽ không thể có sơ sót gì, không cẩn thận sẽ bị bắt, còn có thể bị người khác chụp mũ một cái tội danh thăm dò bí mật quân sự.
Cho nên mặc dù muốn làm việc tốt, cũng phải phối hợp cùng Hà Hoán mới được.
Hà Hoán liên tục xác nhận.
Một đêm bình yên vô sự, vừa sang rạng sáng ngày thứ hai, công việc của đámlính đầu bếp lại lu bù lên.
Nhưng nếu so sánh cùng với ngày xưa, thì lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì đêm qua bọn họ giữ lại được lửa, bây giờ trực tiếp dùng than đá đã đốt từ hôm qua lấy ra nấu cơm là được rồi, không giống như trước sáng sớm tinh mơ còn phải lại đốt lửa lần nữa.
Vào ban đêm, các binh lính đi ngủ cũng khá là an ổn, bởi vì trong quân trướng ấm áp hơn rất nhiều so với lúc trước.
Trước hết dùng cơm là những thám báo trong quân, vội vàng ăn cơm xong, liền cưỡi lên ngựa, đi điều tra xung quanh.
Tiếp theo Hà Bất Tại lại chọn ra vài tên thám báo ưu tú, tự mình dẫn theo bọn họ, truyền thụ kiến thức.
Sau đó lại tự mình dẫn họ theo, để cho bọn họ ở bên cạnh cùng xem xét một số khu vực xung quanh, nếu phát hiện có rất nhiều quân lính, sẽ lập tức trở về thông báo.
Tiếp theo, quân đội liền mai phục ở chỗ này.
Mà trong huyện Hạ Vũ, bởi vì Giang Long và Hà Bất Tại dẫn binh đến giúp, bao vây tiêu diệt rất nhiều mã phỉ và những tiểu đội dị tộc, cho nên rất nhiều mã phỉ và đám người dị tộc đã bị dọa bể mật, không dám lần nữa ra tay đốt giết đánh cướp rồi, tiếp theo Hà Hoán lại dẫn dắt mấy ngàn đại quân tới, ban ngày tiến vào thành trong tầm mắt mọi người, cho nên tất cả mã phỉ và dị tộc tiểu đội đã bị hù dọa phải chạy đường vòng hết.
Địa phương này quá nguy hiểm, một khi không cẩn thận, sẽ vứt bỏ tính mạng.
Ở ở chỗ sâu trong đại thảo nguyên hoang vu, một chi quân đội hơn tám ngàn người đang hướng về huyện Hạ Vũ.
Thoát Mộc Thiếp trên đầu quấn thật dày vải trắng, sắc mặt u ám, cưỡi ngựa đi ở giữa đội ngũ.
Thỉnh thoảng sẽ có thủ hạ đi đến báo cáo tin tức.
- Tộc trưởng, có một chi quân đội khoảng bốn đến năm nghìn người đi vào huyện Hạ Vũ, chỉ sợ...
Một vị tướng lĩnh dị tộc đi theo bên cạnh người Thoát Mộc Thiếp, lúc này do dự nói.
Nếu ở ngoài hoang dã, đừng nói bốn đến năm nghìn quân Đại Tề, cho dù bốn năm vạn, Bột Thiết cũng không để vào mắt.
Bởi vì cùng lắm đánh không lại thì gã có thể chạy, tiếp theo đó lại tới quấy rầy.
Nhưng người Đại Tề am hiểu thủ thành, sau khi có bốn đến năm nghìn người đi vào huyện Hạ Vũ, gã cũng không có cách nào.
Lấy bên ta hơn tám ngàn binh lực, muốn bắt bốn đến năm nghìn người Đại Tề đóng ở trong thành thì hoàn toàn không có khả năng.
Đây là kinh nghiệm ngày trước nói cho gã biết.
Thoát Mộc Thiếp nghe thấy thế hừ lạnh một tiếng:
- Nếu ngươi sợ chết, bây giờ lập tức cút về!
Khuôn mặt của Bột Thiết đỏ thẫm, lập tức biến thành màu tím.
Cúi đầu xuống, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia bất mãn.
Lần xuất binh này thật sự là quá mức lỗ mãng.
Thân hình của Thoát Mộc Thiếp béo lùn, làn da không phải vừa đen vừa đỏ giống như đại đa số các tộc nhân khác, ngược lại vô cùng trắng nõn, ngày thường gã chính là một người hiền lành, xử lý mọi chuyện trong tộc, điều giải mâu thuẫn, đều tương đối ôn hòa, là một lão giả có mặt mũi hiền lành.
Nhưng lần này, gã lại ngang ngược cử đi tám ngàn binh lính, muốn đồ diệt huyện Hạ Vũ!
Nguyên nhân rất đơn giản, gã thích nhất đứa con cả, khi đang săn bắn trong huyện Hạ Vũ thì không ngờ bị giết!
Đám người dị tộc nhân nhìn dân chúng Đại Tề như con mồi, trong tay không có vàng bạc thì chém giết!
Không có lương thực, chém giết!
Không có muối ăn, cũng đồng dạng!
Tóm lại, ở trong mắt của đám người dị tộc, dân chúng Đại Tề chính là những con cừu con.
Mặc dù biết rằng đốt giết đánh cướp, bên ta khó tránh khỏi sẽ có thương vong, nhưng so sánh với những thứ thu hoạch được thì cũng rất đáng để làm.
Cũng không phải chỉ mỗi khi thiếu lương thực vàng bạc muối ăn mới đến, mà đôi khi bọn họ cũng ngẫu nhiên chạy tới biên giới, lấy việc giết hại dân chúng Đại Tề làm thú vui.
Tại ngoài hoang dã, thường xuyên có dị tộc nhân cưỡi ngựa, giương cung bắn tên, đuổi theo dân chúng Đại Tề giống như đám cừu vội vàng chạy trốn về phía trước, từng mũi tên một bắn chết họ.
Mỗi khi có dân chúng Đại Tề ngã xuống trong vũng máu, đám người dị tộc sẽ gào lên những tiếng hoan hô.
---------oOo----------
Sở dĩ y nói nhiều như vậy, là đang nói cho Trần Quân nghe, lần này Trần Quân tổng cộng mang đến một ngàn nhân mã, đã là một phần tư của cả đội quân, tỷ lệ này đã rất cao, nếu ở thời khắc mấu chốt, Trần Quân không hoàn toàn nghe theo chỉ huy, như vậy rất có thể ảnh hưởng kết quả sau cùng của chiến dịch.
Tuy rằng cấp bậc của Hà Hoán là cao nhất, nhưng binh lính là thủ hạ của Trần Quân hạ, trước tiên vẫn là nghe theo mệnh lệnh của Trần Quân trước, mà gã chỉ xếp hạng thứ hai.
Có quân lệnh gì, cũng phải do Trần Quân truyền đạt mệnh lệnh, đám binh lính này mới có thể nghe theo.
Nhìn thấy Trần Quân bị doạ sợ, Hà Hoán yên tâm rất nhiều.
Hà Hoán vốn là cố ý nói cho Trần Quân nghe, lại không ngờ thật sự đoán đúng rồi, Hà Bất Tại đúng là loại người như vậy.
Phàm là những người dùng mưu trí thủ thắng, đều cực kỳ am hiểu lòng người, nhãn lực vô cùng lợi hại.
Liếc mắt một cái, có thể nhìn ra ngươi là loại người như thế nào.
Có năng lực, liền lôi kéo, rác rưởi, liền bị gạt bỏ ra khỏi phạm vi quanh mình, ngoại trừ những vấn đề lớn ra, cũng phải tỉ mỉ quan sát ra mỗi người yêu thích cái gì cùng chỗ thiếu hụt trong tính cách vân vân.
Sở dĩ nói hiểu lòng người, là vì chỉ khi nhìn thấu đối thủ của mình, mới thật sự hiểu biết mình đối địch với ai, mới có thể đoán được đối thủ sẽ dùng loại mưu kế gì.
Không như thế, dùng cái gì để dự đoán địch nhân trước mấy bước?
Hà Bất Tại ánh mắt cay độc, hiển nhiên đã sớm nhìn ra rất nhiều tướng lĩnh có bất mãn với mình.
Truy cứu nguyên nhân, đơn giản bởi vì bây giờ y không có thân phận địa vị gì, nếu có chức quan cũng đủ cao, tất nhiên sẽ không có ai dám xem thường.
Có đôi khi chỉ có năng lực và tài hoa, là không đủ để mọi người tin phục.
Nếu như là năm xưa, Hà Bất Tại tất nhiên sẽ sử dụng thủ đoạn để thanh tẩy một phen, quân đội mà không thể sử dụng như chính cánh tay của mình thì làm sao có thể trăm trận trăm thắng? Nhưng hiện tại, y chỉ là đối mặt một cách thản nhiên, không có chút động tác nào, thủ hạ của Hà Hoán và binh lính mà Trần Quân mang đến, chiến dịch này qua đi sẽ phải trở về, lại không phải lính của mình, cần gì khổ tâm dạy dỗ?
Thậm chí còn có thể sau này trên chiến trường lại là kẻ thù, dùng đao thương gặp lại.
Đương nhiên, nếu quả thật có ai làm ảnh hưởng đến thắng lợi của chiến dịch, Hà Bất Tại sẽ không ngại tốn chút tâm tư diệt trừ đi, có thể nói Hà Hoán trong lúc vô ý đã cứu Trần Quân một mạng.
Mai phục phải làm sớm, tối hôm đó, quân đội đã chạy tới chỗ chỉ định.
Nơi này có mấy cái khe suối rất sâu rất dài, các binh lính dựng lên cơ sở tạm thời ở chỗ này, có thể tránh né gió lạnh gào thét, cũng có thể ẩn nấp hành tung.
Bây giờ là mùa đông, hành quân bên ngoài, tất nhiên trên lưng đều mang trướng bồng khi hành quân.
Sau khi đội ngũ dừng lại, đại bộ phận binh lính cũng bắt đầu dựngi lều, này trời rất lạnh, lúc trước khi đi tới đều hoạt động đi lại thì còn tốt, thật sự dừng lại liền lạnh không chịu nổi, mặt khác một nhóm người thì đi cho đám ngựa ăn cỏ khô.
Nhóm đầu bếp thì dùng xẻng hành quân đào hầm, chôn nồi nấu cơm.
Lúc này, rất nhiều binh lính của huyện Linh Thông đang khiêng một số túi vải, tìm nhóm lính đầu bếp, nói cho bọn họ dùng thứ này thổi lửa nấu cơm.
Mở túi vải ra, bên trong là những khối tảng đá màu nâu đen, đám lính đầu bếp chính là buồn bực.
Dùng tảng đá thổi lửa nấu cơm, việc này thật đúng là cuộc đời lần đầu tiên gặp được.
Nhìn thấy nét mặt của đám lính đầu, các binh lính huyện Linh Thông đều là cười hì hì hớn hở, vài người tìm tới cỏ khô củi đốt, đốt lên sau đó, lại bỏ than đá vào, khoe khoang bản lãnh của mình, nhìn thấy mấy tảng đá màu nâu đen này không ngờ cũng có thể đốt cháy, nhóm lính đầu bếp dường như phát hiện ra đại lục mới.
Một đám xông lên, bao quanh thành một vòng, tò mò chỉ trỏ.
Lúc này mấy người binh lính của huyện Linh Thông mới nói, là do Giang Long hạ mệnh lệnh bảo nhóm lính đầu bếp dùng than đá để làm cơm, nguyên nhân tất nhiên là bởi vì khi đốt than đá khói không nhiều, không giống sau khi đốt cỏ khô và củi gỗ khói đen sẽ bốc lên hừng hực.
Cách thật xa đều có thể thấy rõ ràng, bằng không tiền nhân cũng sẽ không dựng phong hoả đài để cảnh báo rồi.
Muốn mai phục, tự nhiên cần chú ý cẩn thận, che dấu tốt hành tung, không thể bị đối thủ phát hiện trước.
Bởi vì đang ở bên trong khe suối, cho nên đốt than đá, cách thật xa có nhìn thấy cũng chỉ có thể nhìn thấy một chút hồng quang thôi.
Hà Hoán, Trần Quân, còn có một số tướng lĩnh rất nhanh đều nhận được tin tức, đều chạy tới xem, tấm tắc lên tiếng.
Giang Long cuối cùng cũng tới, cười nói:
- Mùa đông năm nay rất lạnh, ở ngoài hoang dã dựng lên cơ sở tạm thời thì rất lạnh, một lát ăn cơm xong, có thể cho binh lính cầm lên một ít than đá đã đốt trở về sưởi ấm, nhớ kĩ không cần lấy nhiều lắm, cũng phải cẩn thận một chút đừng đốt luôn cả đệm chăn cùng doanh trướng.
Than đá rất khó thiêu đốt hoàn toàn, sẽ phóng xuất ra khí co2, đây là khí độc, hít nhiều có thể làm cho người ta mất mạng.
Cho nên khi dân chúng sưởi ấm trong nhà, đều phải sử dụng hỏa lò, trang bị ống khói, đem khói than bài xuất ra ngoài.
Mà lúc này Giang Long để binh lính cầm than đá đã đốt cháy về doanh trướng sưởi ấm, cũng không phải mắc sai lầm gì, bởi vì mặc dù thời đại này cái lều được trang bị như thế nào, cũng không có khả năng chắn hết được gió, việc này đủ để đem có khí độc thổi bay ra ngoài, việc duy nhất phải cẩn thận chính là, đừng để lửa quá lớn, đốt trúng đệm chăn.
Nhất là sau khi đi ngủ, nếu chẳng may phát sinh hoả hoạn, là sẽ có khả năng có người chết cháy.
Bên ngoài rất lạnh, rất nhiều tướng lĩnh ngạc nhiên chạy tới nhìn một chút rồi cũng trở về doanh trướng của mình.
Hà Hoán cũng lôi kéo Giang Long, đi nhanh vào trong đại trướng của mình, mang theo một tia chờ đợi hỏi:
- Cái loại đá màu đen này số lượng có nhiều lắm không?
- Ừ.
Giang Long gật đầu khẳng định.
Hà Hoán lập tức mừng rỡ, thấy Giang Long khó hiểu, liền mở miệng giải thích
- Ngươi không biết...
Một lát sau, Giang Long mới hiểu được vì sao Hà Hoán cao hứng như vậy.
Hoá ra mùa đông ở Bắc Cương khí hậu rét lạnh, mà một ít quan viên lại thường xuyên chiếm dụng lấy vật tư quân dụng, việc này làm cho rất nhiều quân sĩ không có đầy đủ quần áo giữ ấm, ngoài việc ăn mặc dầy một chút, còn muốn nghĩ không bị lạnh, cũng chỉ có thể nhóm lửa sưởi ấm.
Nhưng địa phương như Bắc Cương này khắp nơi đều là đại thảo nguyên, rừng cây rừng rậm không nhiều lắm.
Cho nên than củi và củi đốt hoàn toàn không đủ mà đốt, hai thứ này chỉ có thể dùng để nấu cơm, muốn dùng sưởi ấm thì tuyệt đối không được.
Sau cùng có muốn sưởi ấm, cũng chỉ có thể đốt cỏ khô.
Nhưng loại cỏ khô này thật sự là không tốt đốt, đốt một bó to, tay còn không có sưởi được ấm áp, cũng đã cháy rụi rồi.
Cho nên trong quân đội ở Bắc Cương này, sưởi ấm trong mùa đông cũng luôn luôn là một vấn đề lớn, hàng năm đều có binh lính sẽ bị chết rét.
Giang Long lúc trước cũng chỉ là nghĩ đến dân chúng, nghĩ tới khai thác mỏ than sau này lại dùng xe chở về huyện thành bán giá rẻ, mà quên mất không để ý đến quân đội.
- Nhất là chỗ trạm gác gần nhất ở phía trước, là nơi nguy hiểm nhất ở chỗ biên giới này, bởi vì vật tư thiếu thốn mà việc vận chuyển lại không tiện, bên trong quân sĩ quá gian khổ! Mùa đông năm nào không đông chết một số người? Thậm chí còn có thời điểm, mấy hôm liền không thấy ai quay lại truyền báo tin tức, lúc đó phái người qua xem xét, kết quả mười mấy người bên trong, tất cả đều bị chết rét.
Hà Hoán vẻ mặt khó chịu cảm thán.
Sau khi Giang Long nghe xong, khóe mắt có chút cay cay.
Bị phái đến trạm canh gác sát biên giới, chính là loại nguy hiểm nhất.
Bởi vì khi quân đội dị tộc vừa đến, chúng sẽ tiêu diệt hết mọi thứ ở đây trước.
Tác dụng của bọn họ ở chỗ này chính là phát hiện điều gì bất thường, lập tức quay trở lại đưa tin, tránh cho đại quân hoặc huyện thành bị quân đội dị tộc đánh úp bất ngờ, và có khi cũng kiêm thêm nhiệm vụ giám sát xu hướng trên thảo nguyên.
Đặt ở thế giới nào cũng giống nhau, người phải làm những công tác khổ nhất, mệt nhất, bẩn nhất, nguy hiểm nhất, bọn họ phải trả giá cùng nhận được hồi báo luôn kém xa nhau, quân nhân bị phái tới trạm gác ở tiền phương phần lớn đều không có chỗ dựa sau lưng, hoặc là đắc tội với người có quyền thế.
Những người như vậy, dù có vật tư phân phối xuống, bọn họ cũng không lấy được đầy đủ phần của chính mình vốn có.
- Hà lão ca thật tâm yêu thương thông cảm cho binh lính, tiểu đệ kính nể.
Giang Long đây là thật tâm nói, sau đó lại mở miệng nói tiếp:
- Tiểu đệ đã chuẩn bị khai thác mỏ than với quy mô lớn rồi, vốn muốn trước tiên kéo về bán lại trong huyện thành, để cho dân chúng không đến mức ở trong ngày đông phải chịu đông lạnh giá rét, nghe lão ca nói như vậy, tiểu đệ quyết định đến lúc đó phái đoàn xe, trước tiên phát tới một chút cho những binh lính đóng quân ở trạm gác biên giới, bọn họ vì Đại Tề thủ vệ biên quan, chống đỡ dị tộc, chịu khổ vất vả, không thể để cho bọn họ trong lòng rét lạnh!
- Tốt!
Hà Hoán cười to, vỗ thật mạnh bờ vai của Giang Long:
- Lão đệ quả nhiên có phong phạm của tiểu Hầu gia năm đó!
- Đợi chiến dịch lần này chấm dứt, tiểu đệ sẽ nói chuyện cùng với lão ca.
Giang Long tuy rằng nhiệt tâm muốn làm việc tốt, nhưng cũng không phải dễ dàng như vậy.
Trạm gác ở biên giới, đều thuộc về kiến trúc quân sự, mà những gì liên quan đến quân sự, ngươi sẽ không thể có sơ sót gì, không cẩn thận sẽ bị bắt, còn có thể bị người khác chụp mũ một cái tội danh thăm dò bí mật quân sự.
Cho nên mặc dù muốn làm việc tốt, cũng phải phối hợp cùng Hà Hoán mới được.
Hà Hoán liên tục xác nhận.
Một đêm bình yên vô sự, vừa sang rạng sáng ngày thứ hai, công việc của đámlính đầu bếp lại lu bù lên.
Nhưng nếu so sánh cùng với ngày xưa, thì lúc này đã thoải mái hơn rất nhiều, bởi vì đêm qua bọn họ giữ lại được lửa, bây giờ trực tiếp dùng than đá đã đốt từ hôm qua lấy ra nấu cơm là được rồi, không giống như trước sáng sớm tinh mơ còn phải lại đốt lửa lần nữa.
Vào ban đêm, các binh lính đi ngủ cũng khá là an ổn, bởi vì trong quân trướng ấm áp hơn rất nhiều so với lúc trước.
Trước hết dùng cơm là những thám báo trong quân, vội vàng ăn cơm xong, liền cưỡi lên ngựa, đi điều tra xung quanh.
Tiếp theo Hà Bất Tại lại chọn ra vài tên thám báo ưu tú, tự mình dẫn theo bọn họ, truyền thụ kiến thức.
Sau đó lại tự mình dẫn họ theo, để cho bọn họ ở bên cạnh cùng xem xét một số khu vực xung quanh, nếu phát hiện có rất nhiều quân lính, sẽ lập tức trở về thông báo.
Tiếp theo, quân đội liền mai phục ở chỗ này.
Mà trong huyện Hạ Vũ, bởi vì Giang Long và Hà Bất Tại dẫn binh đến giúp, bao vây tiêu diệt rất nhiều mã phỉ và những tiểu đội dị tộc, cho nên rất nhiều mã phỉ và đám người dị tộc đã bị dọa bể mật, không dám lần nữa ra tay đốt giết đánh cướp rồi, tiếp theo Hà Hoán lại dẫn dắt mấy ngàn đại quân tới, ban ngày tiến vào thành trong tầm mắt mọi người, cho nên tất cả mã phỉ và dị tộc tiểu đội đã bị hù dọa phải chạy đường vòng hết.
Địa phương này quá nguy hiểm, một khi không cẩn thận, sẽ vứt bỏ tính mạng.
Ở ở chỗ sâu trong đại thảo nguyên hoang vu, một chi quân đội hơn tám ngàn người đang hướng về huyện Hạ Vũ.
Thoát Mộc Thiếp trên đầu quấn thật dày vải trắng, sắc mặt u ám, cưỡi ngựa đi ở giữa đội ngũ.
Thỉnh thoảng sẽ có thủ hạ đi đến báo cáo tin tức.
- Tộc trưởng, có một chi quân đội khoảng bốn đến năm nghìn người đi vào huyện Hạ Vũ, chỉ sợ...
Một vị tướng lĩnh dị tộc đi theo bên cạnh người Thoát Mộc Thiếp, lúc này do dự nói.
Nếu ở ngoài hoang dã, đừng nói bốn đến năm nghìn quân Đại Tề, cho dù bốn năm vạn, Bột Thiết cũng không để vào mắt.
Bởi vì cùng lắm đánh không lại thì gã có thể chạy, tiếp theo đó lại tới quấy rầy.
Nhưng người Đại Tề am hiểu thủ thành, sau khi có bốn đến năm nghìn người đi vào huyện Hạ Vũ, gã cũng không có cách nào.
Lấy bên ta hơn tám ngàn binh lực, muốn bắt bốn đến năm nghìn người Đại Tề đóng ở trong thành thì hoàn toàn không có khả năng.
Đây là kinh nghiệm ngày trước nói cho gã biết.
Thoát Mộc Thiếp nghe thấy thế hừ lạnh một tiếng:
- Nếu ngươi sợ chết, bây giờ lập tức cút về!
Khuôn mặt của Bột Thiết đỏ thẫm, lập tức biến thành màu tím.
Cúi đầu xuống, trong ánh mắt nhanh chóng hiện lên một tia bất mãn.
Lần xuất binh này thật sự là quá mức lỗ mãng.
Thân hình của Thoát Mộc Thiếp béo lùn, làn da không phải vừa đen vừa đỏ giống như đại đa số các tộc nhân khác, ngược lại vô cùng trắng nõn, ngày thường gã chính là một người hiền lành, xử lý mọi chuyện trong tộc, điều giải mâu thuẫn, đều tương đối ôn hòa, là một lão giả có mặt mũi hiền lành.
Nhưng lần này, gã lại ngang ngược cử đi tám ngàn binh lính, muốn đồ diệt huyện Hạ Vũ!
Nguyên nhân rất đơn giản, gã thích nhất đứa con cả, khi đang săn bắn trong huyện Hạ Vũ thì không ngờ bị giết!
Đám người dị tộc nhân nhìn dân chúng Đại Tề như con mồi, trong tay không có vàng bạc thì chém giết!
Không có lương thực, chém giết!
Không có muối ăn, cũng đồng dạng!
Tóm lại, ở trong mắt của đám người dị tộc, dân chúng Đại Tề chính là những con cừu con.
Mặc dù biết rằng đốt giết đánh cướp, bên ta khó tránh khỏi sẽ có thương vong, nhưng so sánh với những thứ thu hoạch được thì cũng rất đáng để làm.
Cũng không phải chỉ mỗi khi thiếu lương thực vàng bạc muối ăn mới đến, mà đôi khi bọn họ cũng ngẫu nhiên chạy tới biên giới, lấy việc giết hại dân chúng Đại Tề làm thú vui.
Tại ngoài hoang dã, thường xuyên có dị tộc nhân cưỡi ngựa, giương cung bắn tên, đuổi theo dân chúng Đại Tề giống như đám cừu vội vàng chạy trốn về phía trước, từng mũi tên một bắn chết họ.
Mỗi khi có dân chúng Đại Tề ngã xuống trong vũng máu, đám người dị tộc sẽ gào lên những tiếng hoan hô.
---------oOo----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook