Đại Quốc Tặc
-
Chương 314: Mỏ than
Nếu như có thể đề cao trình độ tinh luyện kim loại, binh khí và khôi giáp của quân đội Đại Tề, có thể thăng lên một bậc.
Còn có nông cụ, sử dụng cũng sẽ càng bền.
Việc này đối với Đại Tề mà nói, có rất nhiều lợi ích và tầm quan trọng rất lớn.
Cho nên một khi có người thông báo lên, tất nhiên sẽ được khen thưởng.
Từ sau khi Hạ Minh nhậm chức, mọi chuyện trong huyện đích thật là vẫn không an ổn, nhưng nếu do y đi thông báo lên trên, như vậy hoàn toàn có thể không tính tới chút khuyết điểm ấy rồi.
Dù sao trước kia huyện Hạ Vũ cũng đã hỗn loạn như vậy.
Không thể đem hoàn toàn sai sót đặt ở trên người Hạ Minh, nhiều nhất nói y bình thường không có năng lực mà thôi.
Hơn nữa vị trí địa lý của huyện Hạ Vũ mới là nguyên nhân chính tạo nên tại nạn trộm cướp này.
Hạ Minh thấy Giang Long nói thật, lúc này mới cao hứng đồng ý.
Sau đó Giang Long lại giải thích tỉ mỉ một hồi, Hạ Minh tự mình cầm bút ghi chép lại, sau khi viết xong lập tức phái người mang đến thành Vọng Sa.
Y không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Giang Long.
Lấy thân phận của Giang Long, lại không oán không cừu với y, còn dẫn binh chạy tới trợ giúp mình, thật sự là không có tất yếu để lừa gạt hãm hại mình.
Hơn nữa chính Hạ Minh đang cần gấp một số công lao để bài trừ những tội lỗi lúc trước của mình
Nếu đặt trên người bình thường thì điều này không phải là cái tội.
Nhưng nếu đặt trên địa vị của quan viên thì ý nghĩa lại bất đồng.
Bởi vì tầm thường không có gì nổi bật, rất có thể sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội, mà những cơ hội này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Chẳng hạn như ở huyện Hạ Vũ, bởi vì Hạ Minh tầm thường, không biết nên ứng đối như thế nào, vì thế đã làm cho rất nhiều dân chúng chết trong tay đám mã phỉ hoặc dị tộc.
Trên loại tình huống này bên trên có thể truy cứu trách phạt, mà cũng có thể mắt nhắm mắt mở.
Nhưng tiền đề là kẻ thù của Hạ Minh phải rất có thế lực, bằng không cũng không thể tiến cử để y làm quan.
Cứ như vậy, bên trên nhất định sẽ phải truy cứu trách phạt.
Khoản công tích này đối với Hạ Minh mà nói, hoàn toàn chính là phương pháp bảo vệ tính mạng.
Cho nên lúc này Hạ Minh cảm kích đến tận tâm can mình đối với Giang Long.
Đi vào huyện Hạ Vũ phát hiện than đá, này đối với Giang Long thì đó tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn.
Mùa đông hàng năm, ở toàn bộ Bắc Cương, không biết có bao nhiêu người bị chết rét.
Dùng loại than đá này để sưởi ấm, có thể cứu lại rất nhiều mạng người.
Khoảng cách thời gian chuyển lạnh đã tới rất gần, cho nên Giang Long phải lập tức bắt đầu triển khai đào móc than đá ngay.
Nhưng lập tức sẽ có tám ngàn binh lính dị tộc đến báo thù.
Làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể tạm hoãn, ít nhất cũng phải đánh đuổi tám ngàn người đó đi mới được.
Chỉ là như vậy mà nói..., than đá rất nặng, không có phương tiện giao thông tốt, thì việc vận chuyển cũng không hề dễ dàng, điều này có thể làm cho số dân chúng nhận được lợi ích sẽ ít đi rất nhiều.
Ở trong tiếng cười khen tặng của Hạ Minh, Giang Long cưỡi ngựa rời khỏi.
Dọc theo đường đi, mang đầy tâm sự.
Càng sớm khai thác mỏ than, thì càng có thể cứu mạng nhiều người hơn, đây chính là đại sự liên quan đến mạng người.
Sau khi trở về, Giang Long lập tức tới nói chuyện cùng với Hà Bất Tại.
Hà Bất Tại cũng chỉ tò mò than đá là vật gì, không có phương pháp gì tốt để giải quyết xử lý hộ Giang Long.
Hà Bất Tại không có nhiều nhiệt tâm và để ý đến dân chúng của Đại Tề như vậy so với Giang Long.
Y đã sớm quen với việc sống hay chết rồi.
- Ta mới tra được hai ổ mã phỉ, cách nơi này không xa lắm.
Hà Bất Tại chuyển đề tài:
- Có đội ngũ từ một trong hai ổ phỉ đó đi ra đánh cướp, bị ta giết hết rồi, chỉ còn lại có hơn mười tên mã phỉ đang bảo vệ doanh trại thôi. Một ổ phỉ tặc nhân số khoảng chừng hai trăm người.
- Chia binh ra thu phục.
Giang Long nghe xong nói:
- Ngươi mang một chi đội ngũ đi bao vây tiễu trừ ổ phỉ tặc kia.
- Ngươi như thế nào không tranh?
Hà Bất Tại kinh ngạc, dĩ vãng lúc trước Giang Long luôn muốn tranh đoạt đối thủ xương cứng.
Giang Long mở miệng giải thích:
- Cùng với việc bao vây tiễu trừ đám mã phỉ này mà so sánh với việc điều tra những mỏ than ở xung quanh thì việc này càng quan trọng hơn.
Giờ Hà Bất Tại mới hiểu được, cũng không quên dặn dò:
- Vậy ngươi cũng không nên chạy quá xa.
- Ta hiểu được.
Giang Long mang theo một trăm năm mươi kỵ binh rời khỏi, hai người Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc cũng đi theo phía sau.
Phàn Nhân, cùng ba huynh đệ Tề thị, còn có Tần Vũ đều bị Giang Long chuyển sang cho Hà Bất Tại.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ tốt an toàn cho Hà Bất Tại.
Hà Bất Tại biết rõ binh pháp, nhưng dù sao cũng chỉ là một người thư sinh, không có bao nhiêu vũ lực, ở thị trấn thì thôi, nhưng lúc này đi lên chiến trường, bên người nhất định phải có chút hộ vệ vũ dũng mới được.
Giang Long mang theo một trăm năm mươi kỵ binh, chạy tới hướng cái phỉ ổ kia, tốc độ cũng không nhanh.
Dọc theo đường đi gặp được khe suối hay đỉnh núi nhỏ, đều dừng ngựa lại chay qua xem xét.
Không được bao lâu, liền thật sự phát hiện bóng dáng của than đá.
Giang Long nhảy xuống lưng ngựa, cúi người ngồi xổm ở một chỗ khe suối, dùng vỏ đao vạch ra một chút bùn đất đã đóng cục lại tương đối cứng rắn, đem chừng một nửa cục than đá từ trong đó ra ngoài cầm lên trên tay.
Cục than đá bởi vì thời gian dài dầm mưa dãi nắng, đã biến sắc, vô cùng mềm yếu.
Còn không cứng rắn bằng bùn đất bị đông cứng.
Bàn tay liền chà xát một phát, lập tức biến thành những viên bi màu đen to nhỏ không đều.
Giang Long cầm vỏ đao đào đào xung quanh, nơi này hẳn là có một mỏ than không nhỏ.
- Tảng đá cũng có thể dùng để đốt lửa?
Đồ Đô cũng tò mò tiến lên cầm lấy một khối than đá nhìn trái nhìn phải.
Cương Đế Ba Khắc sai bảo mấy binh sĩ tìm tới rất nhiều cỏ dại, lấy ra mồi lửa, sau khi châm lửa liền đem mấy khối than đá bỏ vào trong lửa.
Một chút bụi mù dâng lên, bay bồng bềnh lên trời cao.
Giang Long cười nói:
- Tìm nhiều cỏ dại một chút, tuy than đá dùng bền, khói cũng ít, nhưng không hề dễ dàng đốt lên giống như củi gỗ.
Mấy người quân sĩ lập tức thu gom cỏ dại ở bốn phía.
Dùng cỏ dại để nhóm than đá không quá dễ dàng, ngoại trừ than đá mới đầu không dễ thiêu đốt ra, một nguyên nhân khác là dùng cỏ dại nhóm lửa trại, nhiệt độ hơi thấp, lửa khá êm dịu.
Một lúc lâu sau, một khối than đá ở phía dưới mới bị nhóm lên, biến thành màu đỏ.
- Thật sự nhóm lên rồi.
Đồ Đô rút yêu đao từ bên người ra, đem khối than đá kia từ bên trong đống lửa gẩy ra bên cạnh, tay để gần xuống khoảng một tấc, cười nói:
- Nhiệt độ này còn rất ấm áp, hơn nữa còn không có khói, nếu để ở trong phòng sẽ không làm người ta bị sặc.
- Khó mà làm được.
Giang Long lập tức nói:
- Nó có khói, chỉ có điều khói của nó không giống với loại khói đặc như của cỏ dại củi gỗ thôi, chúng ta nhìn không thấy, nếu để ở trong phòng kín dùng để sưởi ấm, sẽ làm chết người đấy.
Đồ Đô nghe vậy lập tức tắc luỡi.
Cương Đế Ba Khắc nhíu mày:
- Vậy làm sao để sử dụng nó?
Trước tiên phải làm ra bếp lò mới được.
Giang Long trả lời một câu, tiếp theo khoát tay nói:
- Việc này khá phức tạp, chờ đánh xong trận này ta sẽ bảo thợ rèn chế tạo ra, lấy ra cho ngươi coi.
Giang Long đứng dậy, đi tới sườn núi nhỏ cách đó không xa, đánh giá xung quanh, xem gần đó còn có ngoài than đá nằm lộ thiên ở ngoài hay không.
Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc theo sát sau lưng.
Một vài quân sĩ thì tò mò chạy đến gần lửa trại nhìn xem.
Chỉ chốc lát, tất cả than đá đều được đốt lên rồi, ngọn lửa đỏ lay động, rất là phấn khởi.
Mấy quân sĩ làm thành một vòng đưa tay tới sưởi ấm, nhỏ giọng thảo luận.
- Vật này tốt thật, không giống như đốt cỏ dại lên chưa kịp sưởi nóng thì đã cháy rụi rồi.
- Ừ, so với than củi thì đốt được lâu hơn rất nhiều.
- Nếu không chúng ta đào một chút đem về?
Vì thế thời điểm Giang Long quay đầu lại, liền phát hiện ra rất nhiều quân sĩ đều đang dùng đao thép trong tay khai thác than đá.
Không khỏi cười, đúng bên cạnh hai người nói:
- Tuy rằng thời gian thiêu đốt của Than đá khá lâu, và còn là nhiên liệu sưởi ấm thượng giai, nấu cơm cũng rất tốt, nhưng sức nặng của nó rất lớn, cho dù là một đống nhỏ, thì cũng nặng chừng trăm cân, chúng ta còn muốn tiêu diệt phỉ tặc, mang một chút ở trên người thì di chuyển sẽ rất khó khăn.
Thấy Giang Long không có thực sự tức giận, cho nên Đồ Đô la hét một trận.
Cười mắng ngăn cản đám quân sĩ đang khai thác than.
Những binh lính đào thấy than đá trước, đã phát hiện ra vấn đề than đá quá nặng.
Ngày thường, trong nhà bọn họ đều là đốt cỏ dại cùng cành cây khô.
Một người vác một bó lớn sau lưng, cũng cảm thấy khá là nhẹ nhàng.
Coi như củi gỗ, lưng vác một bó lớn cũng có thể đi chân trần đi hơn mười dặm.
Nhưng loại than đá này thì thật sự là quá nặng.
Cho dù Giang Long không ngăn cản, bọn họ cũng không cầm được bao nhiêu.
Cuối cùng, những binh lính này chỉ có thể nhét vào trong ngực mấy khối, tính đợi đến ban đêm, nhóm lên sưởi ấm sau.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay bọn họ sẽ nghỉ ngơi tại cái ổ phỉ tặc đó.
Cũng không có gì ngoài ý muốn.
Lúc này ổ phỉ tặc trước mắt đại bộ phận nhân mã đã ra ngoài cướp bóc, cũng đã bị Hà Bất Tại tiêu diệt, Giang Long dẫn theo một trăm năm mươi kỵ binh lại còn đánh bất ngờ, cho nên dễ dàng tiêu diệt được sơn trại này.
Cũng không có xuất hiện điều gì bất ngờ.
Ở trong sơn trại, phát hiện mười mấy người con gái thân thể không có chút quần áo nào.
Những người con gái này là mã phỉ cướp được, vốn là dân chúng bình thường, bị nhốt nơi này với mục đích mua vui cho bọn mã phỉ này.
Bởi vì nữ nhân số lượng ít, không đủ chia nhau, cho nên mỗi ngày họ đều cũng bị đám mã phỉ này đùa bỡn.
- Toàn bộ chém!
Giang Long ra lệnh.
Đương nhiên không phải là chém những cô gái này, mà là muốn đem đám mã phỉ lúc trước bắt sống, tất cả đều giết.
Vốn Giang Long cảm thấy đám mã phỉ này dù sao cũng là con dân của Đại Tề, có thể tạm tha một mạng.
Lúc trước tới Đoạn Tử Lương tiêu diệt phỉ tặc, hắn còn mua được mấy trăm mã phỉ từ trong tay Hà Hoán, một người cũng chưa giết.
Hiện tại vẫn đang ở trong huyện Linh Thông làm khổ sai.
Nhưng khi nhìn thấy trên người những cô gái này trải rộng đầy những vết thương xanh tím, tâm của hắn cũng lạnh xuống.
Chỉ chốc lát, từ bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.
Giang Long phân phó quân sĩ cởi quần áo của đám mã phỉ rồi đưa cho những người phụ nữ này mặc.
Chỉ là an bài những người phụ nữ này như thế nào, lại thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Đưa họ về nhà?
Khẳng định không được.
Tuy rằng dân phong của Bắc Cương tương đối cởi mở, không có nhiều chú ý giống như phương nam, nhưng chuyện những nữ tử bị mã phỉ cướp về trại này, thì vẫn không ai có thể tiếp nhận được.
Đưa trở về, kết quả sau cùng chỉ sợ cũng sẽ bị hàng xóm láng giềng và thân nhân lạnh lùng cùng xem thường sau đó buồn bực sầu não mà chết.
Giang Long tất nhiên cũng không thể mặc kệ không hỏi đến để cho họ tự sinh tự diệt được.
Ngẫm nghĩ một chút liền quyết định trước tiên cứ mang theo bên cạnh đã.
Lập tức muốn khai thác mỏ than ở huyện Hạ Vũ rồi, việc này cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm bởi nhiệt độ giảm xuống.
Khai thác mỏ than là làm việc ở trong hầm lò, nhiệt độ sẽ không quá thấp, gió lạnh trên mặt đất cũng không thổi vào được.
Chỗ khó lớn nhất, là vận chuyển.
Nhưng chuyện đó cũng không cần phải lo, trước tiên có thể khai thác ra rồi trữ lại đó, đợi đến khi thời tiết tốt, sẽ tìm đoàn xe vận chuyển về huyện thành.
Lúc đó những người phụ nữ này có thể giúp đỡ nấu cơm.
Trừ việc đó ra, Giang Long còn muốn mời Hạ Minh giúp đỡ viết hộ tịch chứng minh cho những người phụ nữ này một lần nữa.
Để cho các cô ấy thoát khỏi quá khứ, cần có một cái thân phận mới.
Giang Long muốn chu toàn, nhưng cũng không thể cam đoan về sau những người phụ nữ này có thể có một cuộc sống tốt.
Bởi vì đã trải qua những đau đớn thê thảm giống như thế này, đã khiến rất nhiều người phụ nữ này cả thể xác và tinh thần đều chết lặng.
Bọn họ đã không có hi vọng, không còn tương lai rồi.
Cùng ngày ban đêm, mọi người đang nghỉ ngơi ở chỗ này, đến ngày hôm sau, lại nhiều thêm hai cỗ thi thể, là hai người phụ nữ không chịu đựng nổi tự sát.
Giang Long sai người đem chôn họ thật sâu.
Còn trên mặt các quân sĩ, thì điềm tĩnh hơn, không còn vẻ tươi cười như trước.
Thả một mồi lửa, thiêu hủy sơn trại rồi rời khỏi.
Dọc theo đường đi, tốc độ đội ngũ đi tới càng lúc càng thêm thong thả.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là phần lớn những người phụ nữ này không cưỡi ngựa.
Hai là bao vây tiễu trừ sơn trại, tìm được một chút chiến lợi phẩm.
Trong sơn trại của đám phỉ tặc này, có không ít lương thực, cũng có chút tiền bạc vật chất.
Giang Long để cho các quân sĩ chia đều rồi.
Và khi trở về huyện Linh Thông, hắn nhiều lắm báo lên trên một chút ngựa rồi giao cho triều đình.
Dùng để chứng minh thật sự là hắn đã tiêu diệt vài chi mã phỉ.
Gặp lại Hà Bất Tại, Giang Long nhận được một phong thư.
---------oOo----------
Còn có nông cụ, sử dụng cũng sẽ càng bền.
Việc này đối với Đại Tề mà nói, có rất nhiều lợi ích và tầm quan trọng rất lớn.
Cho nên một khi có người thông báo lên, tất nhiên sẽ được khen thưởng.
Từ sau khi Hạ Minh nhậm chức, mọi chuyện trong huyện đích thật là vẫn không an ổn, nhưng nếu do y đi thông báo lên trên, như vậy hoàn toàn có thể không tính tới chút khuyết điểm ấy rồi.
Dù sao trước kia huyện Hạ Vũ cũng đã hỗn loạn như vậy.
Không thể đem hoàn toàn sai sót đặt ở trên người Hạ Minh, nhiều nhất nói y bình thường không có năng lực mà thôi.
Hơn nữa vị trí địa lý của huyện Hạ Vũ mới là nguyên nhân chính tạo nên tại nạn trộm cướp này.
Hạ Minh thấy Giang Long nói thật, lúc này mới cao hứng đồng ý.
Sau đó Giang Long lại giải thích tỉ mỉ một hồi, Hạ Minh tự mình cầm bút ghi chép lại, sau khi viết xong lập tức phái người mang đến thành Vọng Sa.
Y không hoài nghi tính chân thật trong lời nói của Giang Long.
Lấy thân phận của Giang Long, lại không oán không cừu với y, còn dẫn binh chạy tới trợ giúp mình, thật sự là không có tất yếu để lừa gạt hãm hại mình.
Hơn nữa chính Hạ Minh đang cần gấp một số công lao để bài trừ những tội lỗi lúc trước của mình
Nếu đặt trên người bình thường thì điều này không phải là cái tội.
Nhưng nếu đặt trên địa vị của quan viên thì ý nghĩa lại bất đồng.
Bởi vì tầm thường không có gì nổi bật, rất có thể sẽ bỏ qua rất nhiều cơ hội, mà những cơ hội này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều người.
Chẳng hạn như ở huyện Hạ Vũ, bởi vì Hạ Minh tầm thường, không biết nên ứng đối như thế nào, vì thế đã làm cho rất nhiều dân chúng chết trong tay đám mã phỉ hoặc dị tộc.
Trên loại tình huống này bên trên có thể truy cứu trách phạt, mà cũng có thể mắt nhắm mắt mở.
Nhưng tiền đề là kẻ thù của Hạ Minh phải rất có thế lực, bằng không cũng không thể tiến cử để y làm quan.
Cứ như vậy, bên trên nhất định sẽ phải truy cứu trách phạt.
Khoản công tích này đối với Hạ Minh mà nói, hoàn toàn chính là phương pháp bảo vệ tính mạng.
Cho nên lúc này Hạ Minh cảm kích đến tận tâm can mình đối với Giang Long.
Đi vào huyện Hạ Vũ phát hiện than đá, này đối với Giang Long thì đó tuyệt đối là niềm vui ngoài ý muốn.
Mùa đông hàng năm, ở toàn bộ Bắc Cương, không biết có bao nhiêu người bị chết rét.
Dùng loại than đá này để sưởi ấm, có thể cứu lại rất nhiều mạng người.
Khoảng cách thời gian chuyển lạnh đã tới rất gần, cho nên Giang Long phải lập tức bắt đầu triển khai đào móc than đá ngay.
Nhưng lập tức sẽ có tám ngàn binh lính dị tộc đến báo thù.
Làm sao bây giờ?
Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng cũng chỉ có thể tạm hoãn, ít nhất cũng phải đánh đuổi tám ngàn người đó đi mới được.
Chỉ là như vậy mà nói..., than đá rất nặng, không có phương tiện giao thông tốt, thì việc vận chuyển cũng không hề dễ dàng, điều này có thể làm cho số dân chúng nhận được lợi ích sẽ ít đi rất nhiều.
Ở trong tiếng cười khen tặng của Hạ Minh, Giang Long cưỡi ngựa rời khỏi.
Dọc theo đường đi, mang đầy tâm sự.
Càng sớm khai thác mỏ than, thì càng có thể cứu mạng nhiều người hơn, đây chính là đại sự liên quan đến mạng người.
Sau khi trở về, Giang Long lập tức tới nói chuyện cùng với Hà Bất Tại.
Hà Bất Tại cũng chỉ tò mò than đá là vật gì, không có phương pháp gì tốt để giải quyết xử lý hộ Giang Long.
Hà Bất Tại không có nhiều nhiệt tâm và để ý đến dân chúng của Đại Tề như vậy so với Giang Long.
Y đã sớm quen với việc sống hay chết rồi.
- Ta mới tra được hai ổ mã phỉ, cách nơi này không xa lắm.
Hà Bất Tại chuyển đề tài:
- Có đội ngũ từ một trong hai ổ phỉ đó đi ra đánh cướp, bị ta giết hết rồi, chỉ còn lại có hơn mười tên mã phỉ đang bảo vệ doanh trại thôi. Một ổ phỉ tặc nhân số khoảng chừng hai trăm người.
- Chia binh ra thu phục.
Giang Long nghe xong nói:
- Ngươi mang một chi đội ngũ đi bao vây tiễu trừ ổ phỉ tặc kia.
- Ngươi như thế nào không tranh?
Hà Bất Tại kinh ngạc, dĩ vãng lúc trước Giang Long luôn muốn tranh đoạt đối thủ xương cứng.
Giang Long mở miệng giải thích:
- Cùng với việc bao vây tiễu trừ đám mã phỉ này mà so sánh với việc điều tra những mỏ than ở xung quanh thì việc này càng quan trọng hơn.
Giờ Hà Bất Tại mới hiểu được, cũng không quên dặn dò:
- Vậy ngươi cũng không nên chạy quá xa.
- Ta hiểu được.
Giang Long mang theo một trăm năm mươi kỵ binh rời khỏi, hai người Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc cũng đi theo phía sau.
Phàn Nhân, cùng ba huynh đệ Tề thị, còn có Tần Vũ đều bị Giang Long chuyển sang cho Hà Bất Tại.
Nhiệm vụ của bọn họ là bảo vệ tốt an toàn cho Hà Bất Tại.
Hà Bất Tại biết rõ binh pháp, nhưng dù sao cũng chỉ là một người thư sinh, không có bao nhiêu vũ lực, ở thị trấn thì thôi, nhưng lúc này đi lên chiến trường, bên người nhất định phải có chút hộ vệ vũ dũng mới được.
Giang Long mang theo một trăm năm mươi kỵ binh, chạy tới hướng cái phỉ ổ kia, tốc độ cũng không nhanh.
Dọc theo đường đi gặp được khe suối hay đỉnh núi nhỏ, đều dừng ngựa lại chay qua xem xét.
Không được bao lâu, liền thật sự phát hiện bóng dáng của than đá.
Giang Long nhảy xuống lưng ngựa, cúi người ngồi xổm ở một chỗ khe suối, dùng vỏ đao vạch ra một chút bùn đất đã đóng cục lại tương đối cứng rắn, đem chừng một nửa cục than đá từ trong đó ra ngoài cầm lên trên tay.
Cục than đá bởi vì thời gian dài dầm mưa dãi nắng, đã biến sắc, vô cùng mềm yếu.
Còn không cứng rắn bằng bùn đất bị đông cứng.
Bàn tay liền chà xát một phát, lập tức biến thành những viên bi màu đen to nhỏ không đều.
Giang Long cầm vỏ đao đào đào xung quanh, nơi này hẳn là có một mỏ than không nhỏ.
- Tảng đá cũng có thể dùng để đốt lửa?
Đồ Đô cũng tò mò tiến lên cầm lấy một khối than đá nhìn trái nhìn phải.
Cương Đế Ba Khắc sai bảo mấy binh sĩ tìm tới rất nhiều cỏ dại, lấy ra mồi lửa, sau khi châm lửa liền đem mấy khối than đá bỏ vào trong lửa.
Một chút bụi mù dâng lên, bay bồng bềnh lên trời cao.
Giang Long cười nói:
- Tìm nhiều cỏ dại một chút, tuy than đá dùng bền, khói cũng ít, nhưng không hề dễ dàng đốt lên giống như củi gỗ.
Mấy người quân sĩ lập tức thu gom cỏ dại ở bốn phía.
Dùng cỏ dại để nhóm than đá không quá dễ dàng, ngoại trừ than đá mới đầu không dễ thiêu đốt ra, một nguyên nhân khác là dùng cỏ dại nhóm lửa trại, nhiệt độ hơi thấp, lửa khá êm dịu.
Một lúc lâu sau, một khối than đá ở phía dưới mới bị nhóm lên, biến thành màu đỏ.
- Thật sự nhóm lên rồi.
Đồ Đô rút yêu đao từ bên người ra, đem khối than đá kia từ bên trong đống lửa gẩy ra bên cạnh, tay để gần xuống khoảng một tấc, cười nói:
- Nhiệt độ này còn rất ấm áp, hơn nữa còn không có khói, nếu để ở trong phòng sẽ không làm người ta bị sặc.
- Khó mà làm được.
Giang Long lập tức nói:
- Nó có khói, chỉ có điều khói của nó không giống với loại khói đặc như của cỏ dại củi gỗ thôi, chúng ta nhìn không thấy, nếu để ở trong phòng kín dùng để sưởi ấm, sẽ làm chết người đấy.
Đồ Đô nghe vậy lập tức tắc luỡi.
Cương Đế Ba Khắc nhíu mày:
- Vậy làm sao để sử dụng nó?
Trước tiên phải làm ra bếp lò mới được.
Giang Long trả lời một câu, tiếp theo khoát tay nói:
- Việc này khá phức tạp, chờ đánh xong trận này ta sẽ bảo thợ rèn chế tạo ra, lấy ra cho ngươi coi.
Giang Long đứng dậy, đi tới sườn núi nhỏ cách đó không xa, đánh giá xung quanh, xem gần đó còn có ngoài than đá nằm lộ thiên ở ngoài hay không.
Đồ Đô và Cương Đế Ba Khắc theo sát sau lưng.
Một vài quân sĩ thì tò mò chạy đến gần lửa trại nhìn xem.
Chỉ chốc lát, tất cả than đá đều được đốt lên rồi, ngọn lửa đỏ lay động, rất là phấn khởi.
Mấy quân sĩ làm thành một vòng đưa tay tới sưởi ấm, nhỏ giọng thảo luận.
- Vật này tốt thật, không giống như đốt cỏ dại lên chưa kịp sưởi nóng thì đã cháy rụi rồi.
- Ừ, so với than củi thì đốt được lâu hơn rất nhiều.
- Nếu không chúng ta đào một chút đem về?
Vì thế thời điểm Giang Long quay đầu lại, liền phát hiện ra rất nhiều quân sĩ đều đang dùng đao thép trong tay khai thác than đá.
Không khỏi cười, đúng bên cạnh hai người nói:
- Tuy rằng thời gian thiêu đốt của Than đá khá lâu, và còn là nhiên liệu sưởi ấm thượng giai, nấu cơm cũng rất tốt, nhưng sức nặng của nó rất lớn, cho dù là một đống nhỏ, thì cũng nặng chừng trăm cân, chúng ta còn muốn tiêu diệt phỉ tặc, mang một chút ở trên người thì di chuyển sẽ rất khó khăn.
Thấy Giang Long không có thực sự tức giận, cho nên Đồ Đô la hét một trận.
Cười mắng ngăn cản đám quân sĩ đang khai thác than.
Những binh lính đào thấy than đá trước, đã phát hiện ra vấn đề than đá quá nặng.
Ngày thường, trong nhà bọn họ đều là đốt cỏ dại cùng cành cây khô.
Một người vác một bó lớn sau lưng, cũng cảm thấy khá là nhẹ nhàng.
Coi như củi gỗ, lưng vác một bó lớn cũng có thể đi chân trần đi hơn mười dặm.
Nhưng loại than đá này thì thật sự là quá nặng.
Cho dù Giang Long không ngăn cản, bọn họ cũng không cầm được bao nhiêu.
Cuối cùng, những binh lính này chỉ có thể nhét vào trong ngực mấy khối, tính đợi đến ban đêm, nhóm lên sưởi ấm sau.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tối nay bọn họ sẽ nghỉ ngơi tại cái ổ phỉ tặc đó.
Cũng không có gì ngoài ý muốn.
Lúc này ổ phỉ tặc trước mắt đại bộ phận nhân mã đã ra ngoài cướp bóc, cũng đã bị Hà Bất Tại tiêu diệt, Giang Long dẫn theo một trăm năm mươi kỵ binh lại còn đánh bất ngờ, cho nên dễ dàng tiêu diệt được sơn trại này.
Cũng không có xuất hiện điều gì bất ngờ.
Ở trong sơn trại, phát hiện mười mấy người con gái thân thể không có chút quần áo nào.
Những người con gái này là mã phỉ cướp được, vốn là dân chúng bình thường, bị nhốt nơi này với mục đích mua vui cho bọn mã phỉ này.
Bởi vì nữ nhân số lượng ít, không đủ chia nhau, cho nên mỗi ngày họ đều cũng bị đám mã phỉ này đùa bỡn.
- Toàn bộ chém!
Giang Long ra lệnh.
Đương nhiên không phải là chém những cô gái này, mà là muốn đem đám mã phỉ lúc trước bắt sống, tất cả đều giết.
Vốn Giang Long cảm thấy đám mã phỉ này dù sao cũng là con dân của Đại Tề, có thể tạm tha một mạng.
Lúc trước tới Đoạn Tử Lương tiêu diệt phỉ tặc, hắn còn mua được mấy trăm mã phỉ từ trong tay Hà Hoán, một người cũng chưa giết.
Hiện tại vẫn đang ở trong huyện Linh Thông làm khổ sai.
Nhưng khi nhìn thấy trên người những cô gái này trải rộng đầy những vết thương xanh tím, tâm của hắn cũng lạnh xuống.
Chỉ chốc lát, từ bên ngoài truyền đến từng đợt tiếng kêu thảm thiết trước khi chết.
Giang Long phân phó quân sĩ cởi quần áo của đám mã phỉ rồi đưa cho những người phụ nữ này mặc.
Chỉ là an bài những người phụ nữ này như thế nào, lại thành một vấn đề khó khăn không nhỏ.
Đưa họ về nhà?
Khẳng định không được.
Tuy rằng dân phong của Bắc Cương tương đối cởi mở, không có nhiều chú ý giống như phương nam, nhưng chuyện những nữ tử bị mã phỉ cướp về trại này, thì vẫn không ai có thể tiếp nhận được.
Đưa trở về, kết quả sau cùng chỉ sợ cũng sẽ bị hàng xóm láng giềng và thân nhân lạnh lùng cùng xem thường sau đó buồn bực sầu não mà chết.
Giang Long tất nhiên cũng không thể mặc kệ không hỏi đến để cho họ tự sinh tự diệt được.
Ngẫm nghĩ một chút liền quyết định trước tiên cứ mang theo bên cạnh đã.
Lập tức muốn khai thác mỏ than ở huyện Hạ Vũ rồi, việc này cũng không bị ảnh hưởng nhiều lắm bởi nhiệt độ giảm xuống.
Khai thác mỏ than là làm việc ở trong hầm lò, nhiệt độ sẽ không quá thấp, gió lạnh trên mặt đất cũng không thổi vào được.
Chỗ khó lớn nhất, là vận chuyển.
Nhưng chuyện đó cũng không cần phải lo, trước tiên có thể khai thác ra rồi trữ lại đó, đợi đến khi thời tiết tốt, sẽ tìm đoàn xe vận chuyển về huyện thành.
Lúc đó những người phụ nữ này có thể giúp đỡ nấu cơm.
Trừ việc đó ra, Giang Long còn muốn mời Hạ Minh giúp đỡ viết hộ tịch chứng minh cho những người phụ nữ này một lần nữa.
Để cho các cô ấy thoát khỏi quá khứ, cần có một cái thân phận mới.
Giang Long muốn chu toàn, nhưng cũng không thể cam đoan về sau những người phụ nữ này có thể có một cuộc sống tốt.
Bởi vì đã trải qua những đau đớn thê thảm giống như thế này, đã khiến rất nhiều người phụ nữ này cả thể xác và tinh thần đều chết lặng.
Bọn họ đã không có hi vọng, không còn tương lai rồi.
Cùng ngày ban đêm, mọi người đang nghỉ ngơi ở chỗ này, đến ngày hôm sau, lại nhiều thêm hai cỗ thi thể, là hai người phụ nữ không chịu đựng nổi tự sát.
Giang Long sai người đem chôn họ thật sâu.
Còn trên mặt các quân sĩ, thì điềm tĩnh hơn, không còn vẻ tươi cười như trước.
Thả một mồi lửa, thiêu hủy sơn trại rồi rời khỏi.
Dọc theo đường đi, tốc độ đội ngũ đi tới càng lúc càng thêm thong thả.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là phần lớn những người phụ nữ này không cưỡi ngựa.
Hai là bao vây tiễu trừ sơn trại, tìm được một chút chiến lợi phẩm.
Trong sơn trại của đám phỉ tặc này, có không ít lương thực, cũng có chút tiền bạc vật chất.
Giang Long để cho các quân sĩ chia đều rồi.
Và khi trở về huyện Linh Thông, hắn nhiều lắm báo lên trên một chút ngựa rồi giao cho triều đình.
Dùng để chứng minh thật sự là hắn đã tiêu diệt vài chi mã phỉ.
Gặp lại Hà Bất Tại, Giang Long nhận được một phong thư.
---------oOo----------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook