Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
-
Chương 65: Thoát nô tịch
Thái Hậu băng hà, cả nước đại tang. Nhị thiếu phu nhân tránh ở trong phòng không ra, Thái Hậu là mẹ ruột của nàng ấy, nhưng rốt cuộc vẫn là danh bất chính ngôn bất thuận. Lúc Thái Hậu còn sống có thể triệu kiến nhị thiếu phu nhân bất cứ lúc nào, nhưng nay đã chết, nhị thiếu phu nhân lại không có cách nào tiến cung, vì thế ngay cả gặp mặt mẹ một lần cuối cùng cũng không được.
A Phúc nhớ tới bà lão từng gặp mặt một lần, trong lòng cũng có chút khó chịu, còn nghĩ tới nhị thiếu phu nhân, lại thở dài không thôi. Nàng vuốt bụng, không khỏi suy nghĩ, nếu nhị thiếu phu nhân có thể có một đứa nhỏ cũng tốt. Vì thế nàng cũng bớt chút thời gian đi chùa miếu, âm thầm vì nhị thiếu phu nhân cầu nguyện, chỉ mong nàng ấy có thể sớm sinh quý tử.
A Phúc trong lòng hiểu được, người giống nhị thiếu phu nhân không có gia thế bối cảnh gì, sở dĩ có thể được lão phu nhân coi trọng, kỳ thật là vì thân thế đặc thù kia của nàng ấy. Nay Thái Hậu mất, mà dáng vẻ lúc trước gặp công chúa lại như vậy, còn không biết đương kim hoàng thượng trong lòng thấy chuyện này thế nào, vì thế nhị thiếu phu nhân hiện giờ cảnh ngộ có thể nói là đáng lo.
Ngay lúc A Phúc vì nhị thiếu phu nhân mà lo lắng, bỗng một ngày, lão phu nhân gọi A Phúc và Thường Hiên về phủ, nói là có chuyện quan trọng. Hai người đến trước mặt lão phu nhân, lại phát hiện nhị thiếu phu nhân cũng có mặt, cha chồng Thường quản sự cũng có. Thường quản sự đứng trang nghiêm ở một bên, có chút cung kính, nhưng trên mặt nhìn không ra thần sắc gì.
Lão phu nhân nhìn A Phúc thân mình đã hơi lộ bụng, gọi nàng đứng lên, mặt mũi hiền lành nói với nàng mấy câu, hỏi tình huống Tiểu Đoàn Tử, lại hỏi đến cái thai trong bụng này. A Phúc không rõ chuyện này là sao, chỉ phải nhất nhất thành thật đáp lại.
Lão phu nhân bảo A Phúc ngồi xuống, A Phúc dĩ nhiên không dám, nhị thiếu phu nhân thản nhiên hướng đến nàng nở nụ cười, ý bảo nàng ngồi xuống, A Phúc cuối cùng đành phải ghé ngồi vào trên ghế con.
Lão phu nhân lại nói chuyện với Thường Hiên, hỏi chuyện bên ngoài, Thường Hiên thành thật trả lời, lão phu nhân đem Thường Hiên khen ngợi một phen.
A Phúc càng thêm không rõ nguyên nhân, đành phải nhìn về phía cha chồng Thường quản sự, ai ngờ Thường quản sự nghiêm trang, trên mặt căn bản nhìn không ra cái gì.
Ngay tại lúc A Phúc nghi hoặc, lão phu nhân bỗng nhiên nói vào đề chính, lời này vừa nói, đem A Phúc và Thường Hiên cả kinh không nhẹ.
Thì ra, lão phu nhân thế nhưng lại nói muốn cho bọn họ một nhà thoát khỏi kiếp làm nô!
Chuyện thoát kiếp nô dịch này, ở trong phủ cũng không phải không có tiền lệ, nhưng A Phúc và Thường Hiên nói thế nào cũng không ngờ tới lại đến phiên mình! Phải biết rằng Thường quản sự ngay từ nhỏ đã ở trong phủ lớn lên, mà Thường Hiên từ khi sinh ra chính là trọn đời mang thân phận gia nô!
Lão phu nhân nhìn hai người trẻ tuổi khiếp sợ, hiểu rõ nở nụ cười, lại tiếp tục nói lên suy nghĩ trong lòng mình, thì ra bà muốn cho Thường gia mấy nhân khẩu thoát kiếp nô dịch, nhưng hy vọng bọn họ một nhà có thể tiếp tục làm việc cho phủ.
Thường Hiên và A Phúc nghe xong, tự nhiên liên tục gật đầu, từ khiếp sợ tỉnh lại, vợ chồng hai người cùng nhau dập đầu, cảm kích không thôi.
Thường quản sự vẫn trấn định, chỉ đứng ở một bên, nghĩ hẳn là đã sớm biết được chuyện này.
==========
Sau khi rời phòng lão phu nhân, Thường Hiên hưng phấn rất nhiều, nhịn không được thầm oán cha: "Nếu sớm biết, sao cũng không nói cho chúng con một tiếng, vậy trong lòng cũng sẽ vững hơn!"
Thường quản sự cũng không thèm để ý, chỉ nói Tôn đại quản gia đang chờ phân phó, bảo Thường Hiên nhanh chóng đi qua. Thường Hiên nghe xong, đành phải cùng gã sai vặt vội vàng đi đến chỗ Tôn đại quản gia.
A Phúc ở trong lòng lại có chút bất an, trong cung Thái Hậu đã không còn, trong phủ còn vội vàng cho mình một nhà thoát kiếp nô, không biết trong hồ lô bán thuốc gì. Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện lão phu nhân chỉ thuần túy là tốt bụng đối đãi với nhà mình. Nay Tôn đại quản gia lại gọi Thường Hiên qua đó, không biết là chuyện gì?
Thường quản sự tự nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của con dâu, ôn hòa hướng đến A Phúc nở nụ cười: "Đây là chuyện tốt, sau này con và Thường Hiên ở bên ngoài sống thật tốt đi."
Thường quản sự xử sự ổn trọng, làm người nghiêm cẩn, rất ít khi cười, nay ông cười một cách thản nhiên như vậy, tự nhiên là có thể thấy được trong lòng ông kỳ thật cũng rất cao hứng. Lập tức trong lòng A Phúc an tâm một chút, cười gật gật đầu, bất quá nhớ tới vừa rồi cha chồng nói, không khỏi hỏi lại: "Chẳng lẽ cha không cùng chúng con sống ở bên ngoài sao?"
Thường quản sự lại gật đầu nói: "Ta không đi."
A Phúc cảm thấy khó hiểu: "Lão phu nhân đã nói muốn cho chúng ta một nhà thoát khỏi kiếp nô, tại sao cha còn muốn tiếp tục ở trong phủ?"
Thường quản sự lại nở nụ cười, lắc đầu nói: "Ta cũng phải rời khỏi, bất quá ta muốn đi về phía nam."
A Phúc kinh ngạc: "Vì sao phải xuống phía nam?"
Thường quản sự thở dài, nhìn khoảng trời xa xa, rốt cục nói: "Lúc trước linh cữu của mẹ con bị cậu của Thường Hiên đưa xuống phía nam, sau lại không còn tin tức của cậu nó nữa, ta thậm chí cũng không biết mẹ con rốt cuộc mai táng ở đâu. Những năm gần đây, ta vẫn tìm hiểu tin tức, nhưng cũng không có tin tức. Nay cuối cùng được tự do, ta tốt xấu cũng phải đi về phía nam tìm xem, như vậy cũng có thể an tâm."
A Phúc vạn không ngờ tới cha chồng lại còn có tâm sự như vậy, nghĩ đến cha chồng mười mấy năm qua một mình một người nuôi nấng Thường Hiên lớn lên, trong lòng vẫn nhớ mẹ chồng từ lâu không còn trên nhân thế, hốc mắt không khỏi nóng lên.
Thân là con dâu, nàng không nên nhiều lời, bất quá trong lòng nàng cũng hiểu, đây là một người đàn ông chung tình. Nhạc phu nhân cố gắng nhiều năm, e cuối cùng chỉ là công dã tràng.
Cúi đầu, mắt A Phúc nóng lên.
Nếu là mình bất hạnh đi trước, Thường Hiên có khi nào cũng sẽ một đời chấp nhất như vậy hay không?
Thường quản sự nhìn con dâu, trấn an nói: "Thường Hiên nay cũng đã hiểu chuyện, không giống lúc các con mới thành thân. Con tính tình mềm mại bình thản, gặp chuyện gì nhớ khuyên nó một chút."
Mắt A Phúc lập tức đỏ ửng, nàng từ nhỏ không có cha, Thường quản sự là người duy nhất dùng loại giọng điệu từ ái của bậc bề trên này nói chuyện với nàng.
Nàng nâng mắt lên, nghẹn ngào nói: "Cha, con đã biết."
Thường quản sự gật đầu: "Như vậy là tốt rồi, các con hãy sống thật tốt, ta cũng có thể an tâm rời đi." Ông nhìn nhìn bên ngoài, còn nói: "Con đang có thai, về phòng nghỉ một lát trước đi."
A Phúc mềm mại nói: "Dạ, được."
Trước khi xoay người đi, A Phúc lại chợt nhớ tới một chuyện, nhịn không được hỏi: "Cha, chừng nào thì cha trở về?"
Thường quản sự nghe thấy, trầm mặc, sau đó mới cười nói: "Ta cũng không biết, có lẽ một hai năm, cũng có thể ba bốn năm, cái này không chắc."
==============
Buổi tối vợ chồng Thường Hiên về nhà, Thường Hiên vào phòng đã đem A Phúc ôm lên, trong miệng còn hưng phấn kêu: "A Phúc, chúng ta không bao giờ phải xem ánh mắt của người khác nữa! Con chúng ta không bao giờ cần hầu hạ người khác nữa!"
A Phúc lại hoảng sợ, vội nhắc nhở trong bụng mình có đứa nhỏ, Thường Hiên thế này mới vội buông nàng ra, lại lấy lòng dường như nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của nàng, nhỏ giọng an ủi đứa nhỏ trong bụng "Con gái ngoan".
Vợ chồng hai người kích động một phen, cũng dần dần hồi phục lại. Thường Hiên lúc này mới nói chuyện Tôn đại quản gia tìm hắn thương lượng, thì ra Tôn đại quản gia muốn hắn sau khi thoát kiếp nô vẫn tiếp tục làm đại chưỡng quỹ của Phúc Vận Lai, mà Phúc Vận Lai này còn là ở dưới danh nghĩa của Thường Hiên.
Nghe được chuyện này, A Phúc càng thêm khiếp sợ: "Sao lại thế?"
Thường Hiên ôm lấy nàng, nhẹ vỗ về nàng trấn an, trong miệng nói: "Ta cũng không biết, nhưng vẫn chấp nhận để sau này tính đi."
A Phúc đã có chút tâm thần không yên, nhịn không được đứng lên đi tới đi lui: "Việc này cũng quá lớn, sao có thể đem Phúc Vận Lai hoạt động dưới danh nghĩa của chúng ta chứ?" Phúc Vận Lai hàng năm kiếm bao nhiêu bạc, A Phúc trong lòng đại khái đều biết, càng biết đó không phải điều vợ chồng trẻ như mình có khả năng nhận được.
Thường Hiên đành phải tiếp tục giải thích: "Tuy là dưới danh nghĩa của ta, nhưng cuối năm, ta vẫn chỉ lấy phần hoa hồng của mình, các khoản lớn vẫn đưa đến trong phủ, nàng không cần sợ."
A Phúc vẫn không yên: "Nhưng trong phủ đối với chúng ta cũng quá yên tâm đi? Hơn nữa, tại sao họ không tìm những người khác?"
Thường Hiên lại vỗ vỗ vai của nàng, hiểu rõ cười nói: "Cho dù dưới danh nghĩa của chúng ta thì có làm sao, chỉ cần hầu phủ không ngã xuống, chúng ta cho dù thoát kiếp sống nô tài cũng vẫn là người ở dưới trướng hầu phủ, chúng ta cho dù muốn bay, cũng bay không thoát năm ngón tay của người ta."
A Phúc gật đầu: "Chàng nói cũng đúng."
Thường Hiên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, ôn nhu nói: "Nàng đừng lo lắng, việc này ta sẽ lo lắng cẩn thận. Thoát kiếp nô tóm lại là chuyện tốt, phường thêu này cho dù là dưới danh nghĩa của chúng ta, chỉ cần ta không tham của người ta, trong phủ cũng sẽ cảm kích chúng ta."
A Phúc nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng buông xuống: "Chàng nói đúng, mặc kệ thế nào, chúng ta thành thật làm đúng bổn phận, nói chung cũng sẽ không đến mức xảy ra chuyện gì."
Thường Hiên ‘Ừm’ một tiếng, nắm tay nàng nhẹ nhàng chuyển qua trên cái bụng, lại đem nàng ôm càng chặt, ở bên tai nàng rất kiên định cùng ôn nhu nói: "Dù sao việc này nàng không cần quan tâm, trong lòng ta nắm chắc, rồi sẽ đem tất cả đều xử lý tốt, nàng chỉ cần ở nhà dưỡng thai thật tốt, đến lúc đó sinh cho ta một đứa con gái thật ngoan thì tốt rồi."
Lại qua mấy ngày, chuyện Thường Hiên một nhà mấy người thoát thân phân nô tài cũng xong, mà Thường quản sự cũng phải rời khỏi.
Ngày Thường quản sự rời đi, A Phúc nói cho Nhạc phu nhân nghe, nhưng Nhạc phu nhân cũng không đến, đến là Hồ Nhất Giang.
Hồ Nhất Giang cười đến rất vui vẻ, tiến lên vỗ mạnh vai Thường quản sự: "Thường đại thúc, thúc yên tâm, cháu đã phân phó huynh đệ ở ven sông, cam đoan thúc lần này thuận buồm xuôi gió, ăn ngon ở tốt!"
Sức lực của Hồ Nhất Giang này vỗ xuống rất mạnh, may mắn Thường quản sự thân mình coi như khỏe mạnh, nếu là người bình thường, nói không chừng đã run rẩy rồi.
Lập tức Thường quản sự mặt không đổi sắc, thản nhiên nhìn Hồ Nhất Giang một cái, chỉ nói một câu: "Mọi việc làm phiền rồi."
Hồ Nhất Giang nghe xong lời này, càng đắc ý.
Mọi việc làm phiền, tốt lắm, hắn sẽ chiếu cố tốt tất cả, ngay cả người phụ nữ ở tiệm bánh bao kia hắn cũng muốn chiếu cố.
Thường Hiên đã sớm cùng cha sắp chia tay nói chuyện một lần, hơn nữa hắn cũng hiểu tính cách của cha, đối với chuyện này cũng không kỳ quái. Bất quá nay nhìn thấy cha sắp lên xe đi xa, dù không lộ cảm xúc hắn cũng có chút không muốn.
Thường quản sự lại không có gì lưu luyến, chỉ là căn dặn con trai và con dâu mấy câu, sau đó lên xe rời đi.
A Phúc lúc này bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Cha, đứa nhỏ trong bụng con, tương lai gọi là gì, cha cho một cái tên thật tốt đi!"
Thường quản sự dừng bước chân, quay đầu nhìn A Phúc, trầm ngâm một phen nói: "Đã vậy gọi một chữ Niệm đi."
... ... .
Cùng năm tháng chín, A Phúc lại sinh tiếp một tiểu tử béo, tên gọi Thường Niệm.
Một năm này hợp đồng của Phúc Vận Lai phát triển không ngừng, hắn đã là phú thương có danh tiếng tại kinh thành.
Một năm này Thường Hiên rất là thất vọng, hắn quả thực muốn một ‘đứa con gái ngoan’. Sau khi thất vọng Thường Hiên lại quyết định tiếp tục cố gắng, dù sao hắn mới nhược quán chi niên*, tiểu nương tử của hắn cũng đang độ tuổi thanh xuân, bọn họ có thời gian, hắn thề thế nào cũng muốn ở trong bụng nàng tạo ra một đứa con gái ngoan.
(*) 20 tuổi
A Phúc nhớ tới bà lão từng gặp mặt một lần, trong lòng cũng có chút khó chịu, còn nghĩ tới nhị thiếu phu nhân, lại thở dài không thôi. Nàng vuốt bụng, không khỏi suy nghĩ, nếu nhị thiếu phu nhân có thể có một đứa nhỏ cũng tốt. Vì thế nàng cũng bớt chút thời gian đi chùa miếu, âm thầm vì nhị thiếu phu nhân cầu nguyện, chỉ mong nàng ấy có thể sớm sinh quý tử.
A Phúc trong lòng hiểu được, người giống nhị thiếu phu nhân không có gia thế bối cảnh gì, sở dĩ có thể được lão phu nhân coi trọng, kỳ thật là vì thân thế đặc thù kia của nàng ấy. Nay Thái Hậu mất, mà dáng vẻ lúc trước gặp công chúa lại như vậy, còn không biết đương kim hoàng thượng trong lòng thấy chuyện này thế nào, vì thế nhị thiếu phu nhân hiện giờ cảnh ngộ có thể nói là đáng lo.
Ngay lúc A Phúc vì nhị thiếu phu nhân mà lo lắng, bỗng một ngày, lão phu nhân gọi A Phúc và Thường Hiên về phủ, nói là có chuyện quan trọng. Hai người đến trước mặt lão phu nhân, lại phát hiện nhị thiếu phu nhân cũng có mặt, cha chồng Thường quản sự cũng có. Thường quản sự đứng trang nghiêm ở một bên, có chút cung kính, nhưng trên mặt nhìn không ra thần sắc gì.
Lão phu nhân nhìn A Phúc thân mình đã hơi lộ bụng, gọi nàng đứng lên, mặt mũi hiền lành nói với nàng mấy câu, hỏi tình huống Tiểu Đoàn Tử, lại hỏi đến cái thai trong bụng này. A Phúc không rõ chuyện này là sao, chỉ phải nhất nhất thành thật đáp lại.
Lão phu nhân bảo A Phúc ngồi xuống, A Phúc dĩ nhiên không dám, nhị thiếu phu nhân thản nhiên hướng đến nàng nở nụ cười, ý bảo nàng ngồi xuống, A Phúc cuối cùng đành phải ghé ngồi vào trên ghế con.
Lão phu nhân lại nói chuyện với Thường Hiên, hỏi chuyện bên ngoài, Thường Hiên thành thật trả lời, lão phu nhân đem Thường Hiên khen ngợi một phen.
A Phúc càng thêm không rõ nguyên nhân, đành phải nhìn về phía cha chồng Thường quản sự, ai ngờ Thường quản sự nghiêm trang, trên mặt căn bản nhìn không ra cái gì.
Ngay tại lúc A Phúc nghi hoặc, lão phu nhân bỗng nhiên nói vào đề chính, lời này vừa nói, đem A Phúc và Thường Hiên cả kinh không nhẹ.
Thì ra, lão phu nhân thế nhưng lại nói muốn cho bọn họ một nhà thoát khỏi kiếp làm nô!
Chuyện thoát kiếp nô dịch này, ở trong phủ cũng không phải không có tiền lệ, nhưng A Phúc và Thường Hiên nói thế nào cũng không ngờ tới lại đến phiên mình! Phải biết rằng Thường quản sự ngay từ nhỏ đã ở trong phủ lớn lên, mà Thường Hiên từ khi sinh ra chính là trọn đời mang thân phận gia nô!
Lão phu nhân nhìn hai người trẻ tuổi khiếp sợ, hiểu rõ nở nụ cười, lại tiếp tục nói lên suy nghĩ trong lòng mình, thì ra bà muốn cho Thường gia mấy nhân khẩu thoát kiếp nô dịch, nhưng hy vọng bọn họ một nhà có thể tiếp tục làm việc cho phủ.
Thường Hiên và A Phúc nghe xong, tự nhiên liên tục gật đầu, từ khiếp sợ tỉnh lại, vợ chồng hai người cùng nhau dập đầu, cảm kích không thôi.
Thường quản sự vẫn trấn định, chỉ đứng ở một bên, nghĩ hẳn là đã sớm biết được chuyện này.
==========
Sau khi rời phòng lão phu nhân, Thường Hiên hưng phấn rất nhiều, nhịn không được thầm oán cha: "Nếu sớm biết, sao cũng không nói cho chúng con một tiếng, vậy trong lòng cũng sẽ vững hơn!"
Thường quản sự cũng không thèm để ý, chỉ nói Tôn đại quản gia đang chờ phân phó, bảo Thường Hiên nhanh chóng đi qua. Thường Hiên nghe xong, đành phải cùng gã sai vặt vội vàng đi đến chỗ Tôn đại quản gia.
A Phúc ở trong lòng lại có chút bất an, trong cung Thái Hậu đã không còn, trong phủ còn vội vàng cho mình một nhà thoát kiếp nô, không biết trong hồ lô bán thuốc gì. Nàng đương nhiên sẽ không nghĩ đến chuyện lão phu nhân chỉ thuần túy là tốt bụng đối đãi với nhà mình. Nay Tôn đại quản gia lại gọi Thường Hiên qua đó, không biết là chuyện gì?
Thường quản sự tự nhiên cũng nhìn ra suy nghĩ của con dâu, ôn hòa hướng đến A Phúc nở nụ cười: "Đây là chuyện tốt, sau này con và Thường Hiên ở bên ngoài sống thật tốt đi."
Thường quản sự xử sự ổn trọng, làm người nghiêm cẩn, rất ít khi cười, nay ông cười một cách thản nhiên như vậy, tự nhiên là có thể thấy được trong lòng ông kỳ thật cũng rất cao hứng. Lập tức trong lòng A Phúc an tâm một chút, cười gật gật đầu, bất quá nhớ tới vừa rồi cha chồng nói, không khỏi hỏi lại: "Chẳng lẽ cha không cùng chúng con sống ở bên ngoài sao?"
Thường quản sự lại gật đầu nói: "Ta không đi."
A Phúc cảm thấy khó hiểu: "Lão phu nhân đã nói muốn cho chúng ta một nhà thoát khỏi kiếp nô, tại sao cha còn muốn tiếp tục ở trong phủ?"
Thường quản sự lại nở nụ cười, lắc đầu nói: "Ta cũng phải rời khỏi, bất quá ta muốn đi về phía nam."
A Phúc kinh ngạc: "Vì sao phải xuống phía nam?"
Thường quản sự thở dài, nhìn khoảng trời xa xa, rốt cục nói: "Lúc trước linh cữu của mẹ con bị cậu của Thường Hiên đưa xuống phía nam, sau lại không còn tin tức của cậu nó nữa, ta thậm chí cũng không biết mẹ con rốt cuộc mai táng ở đâu. Những năm gần đây, ta vẫn tìm hiểu tin tức, nhưng cũng không có tin tức. Nay cuối cùng được tự do, ta tốt xấu cũng phải đi về phía nam tìm xem, như vậy cũng có thể an tâm."
A Phúc vạn không ngờ tới cha chồng lại còn có tâm sự như vậy, nghĩ đến cha chồng mười mấy năm qua một mình một người nuôi nấng Thường Hiên lớn lên, trong lòng vẫn nhớ mẹ chồng từ lâu không còn trên nhân thế, hốc mắt không khỏi nóng lên.
Thân là con dâu, nàng không nên nhiều lời, bất quá trong lòng nàng cũng hiểu, đây là một người đàn ông chung tình. Nhạc phu nhân cố gắng nhiều năm, e cuối cùng chỉ là công dã tràng.
Cúi đầu, mắt A Phúc nóng lên.
Nếu là mình bất hạnh đi trước, Thường Hiên có khi nào cũng sẽ một đời chấp nhất như vậy hay không?
Thường quản sự nhìn con dâu, trấn an nói: "Thường Hiên nay cũng đã hiểu chuyện, không giống lúc các con mới thành thân. Con tính tình mềm mại bình thản, gặp chuyện gì nhớ khuyên nó một chút."
Mắt A Phúc lập tức đỏ ửng, nàng từ nhỏ không có cha, Thường quản sự là người duy nhất dùng loại giọng điệu từ ái của bậc bề trên này nói chuyện với nàng.
Nàng nâng mắt lên, nghẹn ngào nói: "Cha, con đã biết."
Thường quản sự gật đầu: "Như vậy là tốt rồi, các con hãy sống thật tốt, ta cũng có thể an tâm rời đi." Ông nhìn nhìn bên ngoài, còn nói: "Con đang có thai, về phòng nghỉ một lát trước đi."
A Phúc mềm mại nói: "Dạ, được."
Trước khi xoay người đi, A Phúc lại chợt nhớ tới một chuyện, nhịn không được hỏi: "Cha, chừng nào thì cha trở về?"
Thường quản sự nghe thấy, trầm mặc, sau đó mới cười nói: "Ta cũng không biết, có lẽ một hai năm, cũng có thể ba bốn năm, cái này không chắc."
==============
Buổi tối vợ chồng Thường Hiên về nhà, Thường Hiên vào phòng đã đem A Phúc ôm lên, trong miệng còn hưng phấn kêu: "A Phúc, chúng ta không bao giờ phải xem ánh mắt của người khác nữa! Con chúng ta không bao giờ cần hầu hạ người khác nữa!"
A Phúc lại hoảng sợ, vội nhắc nhở trong bụng mình có đứa nhỏ, Thường Hiên thế này mới vội buông nàng ra, lại lấy lòng dường như nhẹ nhàng vỗ về cái bụng của nàng, nhỏ giọng an ủi đứa nhỏ trong bụng "Con gái ngoan".
Vợ chồng hai người kích động một phen, cũng dần dần hồi phục lại. Thường Hiên lúc này mới nói chuyện Tôn đại quản gia tìm hắn thương lượng, thì ra Tôn đại quản gia muốn hắn sau khi thoát kiếp nô vẫn tiếp tục làm đại chưỡng quỹ của Phúc Vận Lai, mà Phúc Vận Lai này còn là ở dưới danh nghĩa của Thường Hiên.
Nghe được chuyện này, A Phúc càng thêm khiếp sợ: "Sao lại thế?"
Thường Hiên ôm lấy nàng, nhẹ vỗ về nàng trấn an, trong miệng nói: "Ta cũng không biết, nhưng vẫn chấp nhận để sau này tính đi."
A Phúc đã có chút tâm thần không yên, nhịn không được đứng lên đi tới đi lui: "Việc này cũng quá lớn, sao có thể đem Phúc Vận Lai hoạt động dưới danh nghĩa của chúng ta chứ?" Phúc Vận Lai hàng năm kiếm bao nhiêu bạc, A Phúc trong lòng đại khái đều biết, càng biết đó không phải điều vợ chồng trẻ như mình có khả năng nhận được.
Thường Hiên đành phải tiếp tục giải thích: "Tuy là dưới danh nghĩa của ta, nhưng cuối năm, ta vẫn chỉ lấy phần hoa hồng của mình, các khoản lớn vẫn đưa đến trong phủ, nàng không cần sợ."
A Phúc vẫn không yên: "Nhưng trong phủ đối với chúng ta cũng quá yên tâm đi? Hơn nữa, tại sao họ không tìm những người khác?"
Thường Hiên lại vỗ vỗ vai của nàng, hiểu rõ cười nói: "Cho dù dưới danh nghĩa của chúng ta thì có làm sao, chỉ cần hầu phủ không ngã xuống, chúng ta cho dù thoát kiếp sống nô tài cũng vẫn là người ở dưới trướng hầu phủ, chúng ta cho dù muốn bay, cũng bay không thoát năm ngón tay của người ta."
A Phúc gật đầu: "Chàng nói cũng đúng."
Thường Hiên ôm lấy nàng, nhẹ nhàng hôn một cái, ôn nhu nói: "Nàng đừng lo lắng, việc này ta sẽ lo lắng cẩn thận. Thoát kiếp nô tóm lại là chuyện tốt, phường thêu này cho dù là dưới danh nghĩa của chúng ta, chỉ cần ta không tham của người ta, trong phủ cũng sẽ cảm kích chúng ta."
A Phúc nghe hắn nói như vậy, trong lòng cũng buông xuống: "Chàng nói đúng, mặc kệ thế nào, chúng ta thành thật làm đúng bổn phận, nói chung cũng sẽ không đến mức xảy ra chuyện gì."
Thường Hiên ‘Ừm’ một tiếng, nắm tay nàng nhẹ nhàng chuyển qua trên cái bụng, lại đem nàng ôm càng chặt, ở bên tai nàng rất kiên định cùng ôn nhu nói: "Dù sao việc này nàng không cần quan tâm, trong lòng ta nắm chắc, rồi sẽ đem tất cả đều xử lý tốt, nàng chỉ cần ở nhà dưỡng thai thật tốt, đến lúc đó sinh cho ta một đứa con gái thật ngoan thì tốt rồi."
Lại qua mấy ngày, chuyện Thường Hiên một nhà mấy người thoát thân phân nô tài cũng xong, mà Thường quản sự cũng phải rời khỏi.
Ngày Thường quản sự rời đi, A Phúc nói cho Nhạc phu nhân nghe, nhưng Nhạc phu nhân cũng không đến, đến là Hồ Nhất Giang.
Hồ Nhất Giang cười đến rất vui vẻ, tiến lên vỗ mạnh vai Thường quản sự: "Thường đại thúc, thúc yên tâm, cháu đã phân phó huynh đệ ở ven sông, cam đoan thúc lần này thuận buồm xuôi gió, ăn ngon ở tốt!"
Sức lực của Hồ Nhất Giang này vỗ xuống rất mạnh, may mắn Thường quản sự thân mình coi như khỏe mạnh, nếu là người bình thường, nói không chừng đã run rẩy rồi.
Lập tức Thường quản sự mặt không đổi sắc, thản nhiên nhìn Hồ Nhất Giang một cái, chỉ nói một câu: "Mọi việc làm phiền rồi."
Hồ Nhất Giang nghe xong lời này, càng đắc ý.
Mọi việc làm phiền, tốt lắm, hắn sẽ chiếu cố tốt tất cả, ngay cả người phụ nữ ở tiệm bánh bao kia hắn cũng muốn chiếu cố.
Thường Hiên đã sớm cùng cha sắp chia tay nói chuyện một lần, hơn nữa hắn cũng hiểu tính cách của cha, đối với chuyện này cũng không kỳ quái. Bất quá nay nhìn thấy cha sắp lên xe đi xa, dù không lộ cảm xúc hắn cũng có chút không muốn.
Thường quản sự lại không có gì lưu luyến, chỉ là căn dặn con trai và con dâu mấy câu, sau đó lên xe rời đi.
A Phúc lúc này bỗng nhiên lại nghĩ tới một chuyện, vội vàng hỏi: "Cha, đứa nhỏ trong bụng con, tương lai gọi là gì, cha cho một cái tên thật tốt đi!"
Thường quản sự dừng bước chân, quay đầu nhìn A Phúc, trầm ngâm một phen nói: "Đã vậy gọi một chữ Niệm đi."
... ... .
Cùng năm tháng chín, A Phúc lại sinh tiếp một tiểu tử béo, tên gọi Thường Niệm.
Một năm này hợp đồng của Phúc Vận Lai phát triển không ngừng, hắn đã là phú thương có danh tiếng tại kinh thành.
Một năm này Thường Hiên rất là thất vọng, hắn quả thực muốn một ‘đứa con gái ngoan’. Sau khi thất vọng Thường Hiên lại quyết định tiếp tục cố gắng, dù sao hắn mới nhược quán chi niên*, tiểu nương tử của hắn cũng đang độ tuổi thanh xuân, bọn họ có thời gian, hắn thề thế nào cũng muốn ở trong bụng nàng tạo ra một đứa con gái ngoan.
(*) 20 tuổi
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook