Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
-
Chương 56
Hôm đó A Phúc đang ở trong viện hóng gió, thuận tiện chỉ điểm cho Tế Vân làm chút thêu thùa. Bởi vì A Phúc vẫn vội vàng làm bức trăm loài chim quy thuận phượng hoàng kia, thế cho nên nay sắp sinh con mà mới có vài món xiêm y thôi, bây giờ đành phải dạy Tế Vân làm. Tế Vân cũng là một cô nương tốt, kiên nhẫn, cẩn thận, thường xuyên được A Phúc chỉ điểm, rất nhanh đã học xong cách may đồ trẻ con, may đến đường kim tinh mịn, khiến cho A Phúc tán thưởng không thôi.
Bên này đang làm, chợt nghe đến bên ngoài cửa phòng mở, cũng là Nhạc phu nhân lại đây. Nhạc phu nhân cầm trong tay cái yếm của bé trai mặc lúc mới sinh cùng với đôi hài đầu hổ, A Phúc thấy có chút ngượng ngùng, nhận lấy cũng cảm tạ Nhạc phu nhân, hai người lại cầm cây quạt tròn dưới tàng cây vừa quạt vừa nói chút chuyện.
Đầu tiên là nói chuyện đứa nhỏ, tiếp theo nói tới tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân. Ai ngờ nhắc tới chuyện này Nhạc phu nhân lại thở dài: "Hiện nay ngay trước cửa của chúng ta lại có một ác sát như vậy, con nít đi ngang qua cũng bị dọa khóc, hợp đồng kia của ta có thể tốt chỗ nào."
A Phúc vừa nghe chuyện này lại nở nụ cười, nàng biết cái gọi là ác sát kia chính là nói vị Hồ Nhất Giang kia, Hồ Nhất Giang từ khi gặp Nhạc phu nhân cũng ăn qua đồ Nhạc phu nhân nấu, đối với thẩm là nhất kiến chung tình, từ nay về sau đem mấy việc mua bán giang hồ tạm thời gác lại, chạy đến tiệm của Nhạc phu nhân đứng trước cửa gác, gió táp mưa sa cũng không lùi bước. Nhạc phu nhân ban đầu là khách sáo khuyên bảo, tiếp theo quắc mắt trừng mi, sau đó là chống eo thon lên án mạnh mẽ, sau lại cầm chày cán bột đuổi đánh, cuối cùng không làm sao được nên đành về phòng muốn làm gì thì làm đi.
Hồ Nhất Giang không biết nói chuyện, đứng ở nơi đó đã thành thật vâng lời, việc đi ra ngoài mua lương thực, cán bột, hắn đều chủ động tranh làm lấy, làm xong rồi lại một lần nữa ra gác tiệm, Nhạc phu nhân cuối cùng cũng thành thói quen.
Nay thẩm ấy chỉ có thể thở dài một tiếng: "Ta đã nói biết bao nhiêu lần, ta thế nào cũng sẽ không gả cho hắn, hắn cứ như bị mì chận lỗ tai, cứ thế là nghe không vào."
A Phúc che miệng cười khẽ: "Kỳ thật vị Hồ đại ca này người cũng phúc hậu ngay thẳng."
Hồ đại ca là người phúc hậu ngay thẳng, ngay thẳng đến nghênh ngang đứng ở trước cửa nhà người ta nói: "Dù sao ta đã định cưới nàng rồi, nàng một ngày không lấy chồng, ta cứ đứng ở chỗ này một ngày." ( >.
Nhạc phu nhân cúi đầu tiếp tục thở dài, thần sắc ảm đạm: "Ta sợ là đã thành trò cười cho hàng xóm, từ nay về sau không còn mặt mũi nào gặp người."
A Phúc thu hồi nụ cười, hơi cúi đầu, nàng biết Nhạc phu nhân nói lời này là chỉ cha chồng mình. Từ ngày Hồ Nhất Giang xuất hiện, cha chồng bởi vì công việc bận rộn cũng không tới tiểu viện. Nhưng nghĩ đến Thường Hiên hẳn là đã đề cập với cha chồng về chuyện của Hồ Nhất Giang này rồi, chỉ là không biết cha chồng đối với chuyện này phản ứng thế nào.
A Phúc nghĩ đến đây, tâm trạng vừa động, nghĩ nếu cha chồng đối với chuyện này thực sự mất hứng, vậy cũng là chuyện tốt, nghĩa là Nhạc phu nhân vẫn hấp dẫn. Lập tức tâm vừa chuyển, lại cưới với Nhạc phu nhân nói: "Qua mấy ngày nữa cha chồng lại đến chỗ chúng con ăn cơm, con muốn chuẩn bị thêm vài món thức ăn, đến lúc đó thẩm nhất định phải lại đây giúp đỡ nhé."
Nhạc phu nhân vừa nghe, tự nhiên hiểu được A Phúc muốn cho mình một cơ hội, lập tức trong lòng cảm kích, trong miệng lại vẫn hỏi: "Gần đây Thường quản sự vội vàng lắm, ông ấy có thời gian qua đây sao?"
A Phúc lại rất cam đoan: "Yên tâm, nhất định có thể, cha đã sớm nói qua sẽ đến cùng chúng con ăn cơm, chỉ là vẫn vì bận rộn kéo dài, lần này nhất định tới được."
Nhạc phu nhân lập tức mặt mày lưu chuyển, gật đầu cười nói: "Vậy cũng tốt, ta đã một thời gian dài không gặp ông ấy, vừa vặn lần này cùng nhau ăn cơm."
==========
Đêm đó trở lại phòng, A Phúc ngồi ở một bên yên tĩnh nhìn người đàn ông của mình đang buông màn, miệng cười hỏi: "Ta nhớ ngày kia cha sẽ qua đây cùng ăn cơm đúng không?"
Thường Hiên cẩn thận chải chăn chiếu, trong miệng ừ một tiếng: "Có nói vậy."
A Phúc mắt vòng vo chuyển, lại nói: "Cha biết chuyện Hồ Nhất Giang kia không?"
Thường Hiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn mắt A Phúc: "Náo loạn nửa ngày trong lòng nàng thì ra nhớ chuyện này, ta đã nói với cha rồi."
A Phúc bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục hỏi: "Ông nói thế nào?"
Thường Hiên nhún vai: "Cha lúc ấy nghe xong, thì ‘À’ một tiếng, biểu tình gì cũng không có, cái gì cũng chưa nói, sau đó đổi hướng nói chuyện khác."
A Phúc nghe xong, cúi đầu trầm tư một phen: "Tâm tư cha thật đúng là không đoán được."
Thường Hiên lúc này đã gần trải xong giường đất, lại cẩn thận hầu hạ A Phúc ngủ, trong miệng còn nói: "Cha á, trong lòng phỏng chừng rất mâu thuẫn, kỳ thật Nhạc phu nhân là người không tệ, nhưng ông ấy cảm thấy mẹ là người không ai có thể so sánh, tự nhiên là nghĩ không thông."
A Phúc thấy Thường Hiên nhắc tới chuyện này, chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Ta nhớ thanh minh lần trước, ta còn nói có cần đi viếng mồ mả của mẹ hay không, cha lại nói không cần. Lúc ấy ta thấy sắc mặt ông khó coi, nên không dám hỏi, sau lại nói muốn hỏi chàng, mà bận việc rồi cũng quên. Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Thường Hiên nghe vậy sửng sốt, trầm mặc trong chốc lát, thế này mới nắm vai A Phúc sâu xa nói: "Ta cũng không biết, lúc ấy ta còn nhỏ, chỉ nhớ cha xin đại lão gia, nhờ người đem quan tài của mẹ chuyển về phía nam."
A Phúc vừa nghe càng thêm kinh ngạc: "Tại sao chuyển về phía nam?"
Thường Hiên thở dài, lắc đầu nói: "Ta nào biết đâu, mới trước đây ta cũng hỏi cha, nhưng cha ta lại không nói, chỉ mơ hồ nhắc tới thân nhân của mẹ đều chôn cất ở đó."
A Phúc hỏi đến đây, thấy Thường Hiên mặt mày buồn bã, biết bản thân đã nhắc tới chuyện đau lòng của hắn, nên không hỏi nữa, chỉ cầm tay hắn.
Thường Hiên cũng không có gì, nở nụ cười nói: "Đó đều là chuyện quá khứ, dù sao trong lòng ta nhớ rõ mẹ là được, bất kể bà chôn ở nơi đâu, hẳn là luôn có người cho bà tiền vàng mã."
Lập tức hai vợ chồng cũng lên giường đất nằm xuống.
==========
Đến ngày thứ ba, vừa qua buổi trưa, Nhạc phu nhân đã sớm qua đây giúp đỡ dọn dẹp. Nhìn thấy Nhạc phu nhân cố ý ăn mặc, trên mặt hơi hồng, mi cũng tô qua, tóc chải mượt mà, trên tai còn mang khuyên tai ngọc lục bảo mà bình thường không thấy thẩm ấy đeo.
A Phúc trong lòng không khỏi cảm thán, cái gọi là phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, Nhạc phu nhân vì cha chồng mình cũng đã hao hết tâm tư. Nàng nghĩ mình có thêm một mẹ chồng, cũng là nhiều thêm người giúp đỡ, trong lòng vạn phần hy vọng cha chồng dứt khoát cưới Nhạc phu nhân này tái giá đi.
Bởi vì A Phúc mang thai, Nhạc phu nhân không cho nàng làm việc, chỉ để Tế Vân theo nấu cơm, để A Phúc theo bên cạnh nhìn là được. Vài người đàn bà vừa nói chuyện vừa nấu cơm, thời gian cũng quá mau. Ai ngờ lúc này lại nghe bên ngoài một giọng nói vang lên: "Thường lão đệ có ở nhà không?"
Nhạc phu nhân nghe tiếng này lập tức nhíu mày, dậm chân nói: "Sao hắn cũng đến đây!"
A Phúc để cho Tế Vân đi ra mở cửa, quả nhiên là gặp Hồ Nhất Giang đi vào. Hồ Nhất Giang đầu tiên là xem xét trong phòng, thấy trong phòng không có người, lập tức thần thanh khí sảng đứng ở trong viện: "Đệ muội, thường lão đệ của chúng ta hôm nay không có ở nhà à?"
Nhạc phu nhân nhỏ giọng phi một chút: " Thường Hiên người ta là ông chủ lớn, rất bận rộn, làm sao có thể ở nhà!" Nói xong trắng mắt liếc Hồ Nhất Giang một cái, cố ý nói: "Cũng chỉ có người này không chí khí, cả ngày nghĩ đến đường ngang ngõ tắt, mới có thể lúc này nơi nơi náo loạn la cà."
Thẩm nói lời này đã tương đương với không khách sáo, Tế Vân bên cạnh nghe xong mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Nhạc phu nhân, lại thật cẩn thận xem xét Hồ Nhất Giang.
Nhưng Hồ Nhất Giang lại như không nghe thấy, chỉ cười nói với A Phúc: "Đệ muội, ta hôm nay tới tìm Thường huynh đệ, đệ ấy đã không có ở nhà, vậy ta lại đi đây."
A Phúc đành phải bồi cười gật đầu: "Hồ đại ca, huynh đi thong thả."
Ai ngờ Hồ Nhất Giang vừa đi tới cửa, lại cố ý chun chun mũi, hỏi A Phúc: "Mùi vị thơm quá, đang nấu cái gì vậy?"
A Phúc trong lòng cười khổ, nhưng bất đắc dĩ đành phải nói: "Trong nồi đang nấu canh móng heo."
Lẽ ra nàng hẳn là phải mời người ta buổi tối ở lại cùng ăn, đấy mới là đạo đãi khách. Nhưng chuyện tối nay, nếu có vị Hồ đại ca này, A Phúc thật sự không biết việc sẽ có kết quả như thế nào, lập tức cũng chỉ có thể mặt dày gì cũng không nói.
Hồ Nhất Giang cũng là người không biết khách sáo, vẻ mặt hâm mộ nói: "Mùi vị thật thơm, ở bên ngoài cũng không thể ăn đâu." Nói đến đây, lấy ánh mắt lập tức nhìn Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân làm gì sợ hắn nhìn, Nhạc phu nhân đã từng chống thắt lưng mắng, cầm chày cán bột đánh người mà, lập tức ‘Hừ’ một tiếng, xoay mình đi vào nhà.
A Phúc nghe được Hồ Nhất Giang nói lời này, rốt cuộc cũng không thể không tiếp, dù sao người ta đã giúp Thường Hiên nhà mình, cũng đành phải gượng cười nói: "Hồ đại ca nếu thích, buổi chiều sang đây cùng ăn cơm chung, vừa lúc cha chồng muội tới đây, lát nữa mọi người cùng nhau nói chuyện."
Hồ Nhất Giang lập tức chắp tay, hào khí vạn trượng nói: "Đệ muội thật sự là người sảng khoái, lão huynh hôm nay cũng không khách sáo, buổi tối cùng ăn cơm. Hiện giờ vi huynh còn có chút việc cần làm, trước hết đi đã."
Nhạc phu nhân ở trong phòng bếp nghe nói thế, lại lạnh lùng xen một câu: "Cả ngày là người không làm gì hết, hắn sao có thể có chuyện gì cần làm!"
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Nhạc phu nhân nói chuyện khó coi với Hồ Nhất Giang, Hồ Nhất Giang mỗi ngày không phải gác cửa thì cũng là nơi nơi đi dạo, chưa từng thấy hắn làm việc nào đứng đắn.
Hồ Nhất Giang lại hướng vào phòng bếp ha ha cười nói: "Vị trong phòng kia, đó là nàng không hiểu, trước mắt còn có hai con gà chọi đánh nhau, lão Hồ ta đang định đi xem náo nhiệt." Nói xong miệng hừ điệu hát dân gian, xoay người sải bước đi ra.
A Phúc thấy hắn như vậy, không khỏi buồn cười, vào phòng bếp gặp Nhạc phu nhân còn tức giận ngồi ở trước bếp, lại khuyên nhủ: "Thôi, Hồ đại ca cũng là người tính tình sảng khoái, thẩm cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao đi nữa nếu thẩm không có ý gì, chiếu theo tính tình của huynh ấy, cũng không đến mức làm khó dễ thẩm đâu."
Nhạc phu nhân vừa nghe, mặt cũng phiếm hồng, thấp giọng nói: "Haiz, ta cũng vậy không muốn chậm trễ người ta, chỉ là không ngờ tới người này đúng là tính tình giống con lừa."
Bên này đang làm, chợt nghe đến bên ngoài cửa phòng mở, cũng là Nhạc phu nhân lại đây. Nhạc phu nhân cầm trong tay cái yếm của bé trai mặc lúc mới sinh cùng với đôi hài đầu hổ, A Phúc thấy có chút ngượng ngùng, nhận lấy cũng cảm tạ Nhạc phu nhân, hai người lại cầm cây quạt tròn dưới tàng cây vừa quạt vừa nói chút chuyện.
Đầu tiên là nói chuyện đứa nhỏ, tiếp theo nói tới tiệm bánh bao của Nhạc phu nhân. Ai ngờ nhắc tới chuyện này Nhạc phu nhân lại thở dài: "Hiện nay ngay trước cửa của chúng ta lại có một ác sát như vậy, con nít đi ngang qua cũng bị dọa khóc, hợp đồng kia của ta có thể tốt chỗ nào."
A Phúc vừa nghe chuyện này lại nở nụ cười, nàng biết cái gọi là ác sát kia chính là nói vị Hồ Nhất Giang kia, Hồ Nhất Giang từ khi gặp Nhạc phu nhân cũng ăn qua đồ Nhạc phu nhân nấu, đối với thẩm là nhất kiến chung tình, từ nay về sau đem mấy việc mua bán giang hồ tạm thời gác lại, chạy đến tiệm của Nhạc phu nhân đứng trước cửa gác, gió táp mưa sa cũng không lùi bước. Nhạc phu nhân ban đầu là khách sáo khuyên bảo, tiếp theo quắc mắt trừng mi, sau đó là chống eo thon lên án mạnh mẽ, sau lại cầm chày cán bột đuổi đánh, cuối cùng không làm sao được nên đành về phòng muốn làm gì thì làm đi.
Hồ Nhất Giang không biết nói chuyện, đứng ở nơi đó đã thành thật vâng lời, việc đi ra ngoài mua lương thực, cán bột, hắn đều chủ động tranh làm lấy, làm xong rồi lại một lần nữa ra gác tiệm, Nhạc phu nhân cuối cùng cũng thành thói quen.
Nay thẩm ấy chỉ có thể thở dài một tiếng: "Ta đã nói biết bao nhiêu lần, ta thế nào cũng sẽ không gả cho hắn, hắn cứ như bị mì chận lỗ tai, cứ thế là nghe không vào."
A Phúc che miệng cười khẽ: "Kỳ thật vị Hồ đại ca này người cũng phúc hậu ngay thẳng."
Hồ đại ca là người phúc hậu ngay thẳng, ngay thẳng đến nghênh ngang đứng ở trước cửa nhà người ta nói: "Dù sao ta đã định cưới nàng rồi, nàng một ngày không lấy chồng, ta cứ đứng ở chỗ này một ngày." ( >.
Nhạc phu nhân cúi đầu tiếp tục thở dài, thần sắc ảm đạm: "Ta sợ là đã thành trò cười cho hàng xóm, từ nay về sau không còn mặt mũi nào gặp người."
A Phúc thu hồi nụ cười, hơi cúi đầu, nàng biết Nhạc phu nhân nói lời này là chỉ cha chồng mình. Từ ngày Hồ Nhất Giang xuất hiện, cha chồng bởi vì công việc bận rộn cũng không tới tiểu viện. Nhưng nghĩ đến Thường Hiên hẳn là đã đề cập với cha chồng về chuyện của Hồ Nhất Giang này rồi, chỉ là không biết cha chồng đối với chuyện này phản ứng thế nào.
A Phúc nghĩ đến đây, tâm trạng vừa động, nghĩ nếu cha chồng đối với chuyện này thực sự mất hứng, vậy cũng là chuyện tốt, nghĩa là Nhạc phu nhân vẫn hấp dẫn. Lập tức tâm vừa chuyển, lại cưới với Nhạc phu nhân nói: "Qua mấy ngày nữa cha chồng lại đến chỗ chúng con ăn cơm, con muốn chuẩn bị thêm vài món thức ăn, đến lúc đó thẩm nhất định phải lại đây giúp đỡ nhé."
Nhạc phu nhân vừa nghe, tự nhiên hiểu được A Phúc muốn cho mình một cơ hội, lập tức trong lòng cảm kích, trong miệng lại vẫn hỏi: "Gần đây Thường quản sự vội vàng lắm, ông ấy có thời gian qua đây sao?"
A Phúc lại rất cam đoan: "Yên tâm, nhất định có thể, cha đã sớm nói qua sẽ đến cùng chúng con ăn cơm, chỉ là vẫn vì bận rộn kéo dài, lần này nhất định tới được."
Nhạc phu nhân lập tức mặt mày lưu chuyển, gật đầu cười nói: "Vậy cũng tốt, ta đã một thời gian dài không gặp ông ấy, vừa vặn lần này cùng nhau ăn cơm."
==========
Đêm đó trở lại phòng, A Phúc ngồi ở một bên yên tĩnh nhìn người đàn ông của mình đang buông màn, miệng cười hỏi: "Ta nhớ ngày kia cha sẽ qua đây cùng ăn cơm đúng không?"
Thường Hiên cẩn thận chải chăn chiếu, trong miệng ừ một tiếng: "Có nói vậy."
A Phúc mắt vòng vo chuyển, lại nói: "Cha biết chuyện Hồ Nhất Giang kia không?"
Thường Hiên dừng lại, ngẩng đầu nhìn mắt A Phúc: "Náo loạn nửa ngày trong lòng nàng thì ra nhớ chuyện này, ta đã nói với cha rồi."
A Phúc bất đắc dĩ, đành phải tiếp tục hỏi: "Ông nói thế nào?"
Thường Hiên nhún vai: "Cha lúc ấy nghe xong, thì ‘À’ một tiếng, biểu tình gì cũng không có, cái gì cũng chưa nói, sau đó đổi hướng nói chuyện khác."
A Phúc nghe xong, cúi đầu trầm tư một phen: "Tâm tư cha thật đúng là không đoán được."
Thường Hiên lúc này đã gần trải xong giường đất, lại cẩn thận hầu hạ A Phúc ngủ, trong miệng còn nói: "Cha á, trong lòng phỏng chừng rất mâu thuẫn, kỳ thật Nhạc phu nhân là người không tệ, nhưng ông ấy cảm thấy mẹ là người không ai có thể so sánh, tự nhiên là nghĩ không thông."
A Phúc thấy Thường Hiên nhắc tới chuyện này, chợt nhớ tới một chuyện, vội hỏi: "Ta nhớ thanh minh lần trước, ta còn nói có cần đi viếng mồ mả của mẹ hay không, cha lại nói không cần. Lúc ấy ta thấy sắc mặt ông khó coi, nên không dám hỏi, sau lại nói muốn hỏi chàng, mà bận việc rồi cũng quên. Chuyện này rốt cuộc là sao?"
Thường Hiên nghe vậy sửng sốt, trầm mặc trong chốc lát, thế này mới nắm vai A Phúc sâu xa nói: "Ta cũng không biết, lúc ấy ta còn nhỏ, chỉ nhớ cha xin đại lão gia, nhờ người đem quan tài của mẹ chuyển về phía nam."
A Phúc vừa nghe càng thêm kinh ngạc: "Tại sao chuyển về phía nam?"
Thường Hiên thở dài, lắc đầu nói: "Ta nào biết đâu, mới trước đây ta cũng hỏi cha, nhưng cha ta lại không nói, chỉ mơ hồ nhắc tới thân nhân của mẹ đều chôn cất ở đó."
A Phúc hỏi đến đây, thấy Thường Hiên mặt mày buồn bã, biết bản thân đã nhắc tới chuyện đau lòng của hắn, nên không hỏi nữa, chỉ cầm tay hắn.
Thường Hiên cũng không có gì, nở nụ cười nói: "Đó đều là chuyện quá khứ, dù sao trong lòng ta nhớ rõ mẹ là được, bất kể bà chôn ở nơi đâu, hẳn là luôn có người cho bà tiền vàng mã."
Lập tức hai vợ chồng cũng lên giường đất nằm xuống.
==========
Đến ngày thứ ba, vừa qua buổi trưa, Nhạc phu nhân đã sớm qua đây giúp đỡ dọn dẹp. Nhìn thấy Nhạc phu nhân cố ý ăn mặc, trên mặt hơi hồng, mi cũng tô qua, tóc chải mượt mà, trên tai còn mang khuyên tai ngọc lục bảo mà bình thường không thấy thẩm ấy đeo.
A Phúc trong lòng không khỏi cảm thán, cái gọi là phụ nữ làm đẹp vì người mình yêu, Nhạc phu nhân vì cha chồng mình cũng đã hao hết tâm tư. Nàng nghĩ mình có thêm một mẹ chồng, cũng là nhiều thêm người giúp đỡ, trong lòng vạn phần hy vọng cha chồng dứt khoát cưới Nhạc phu nhân này tái giá đi.
Bởi vì A Phúc mang thai, Nhạc phu nhân không cho nàng làm việc, chỉ để Tế Vân theo nấu cơm, để A Phúc theo bên cạnh nhìn là được. Vài người đàn bà vừa nói chuyện vừa nấu cơm, thời gian cũng quá mau. Ai ngờ lúc này lại nghe bên ngoài một giọng nói vang lên: "Thường lão đệ có ở nhà không?"
Nhạc phu nhân nghe tiếng này lập tức nhíu mày, dậm chân nói: "Sao hắn cũng đến đây!"
A Phúc để cho Tế Vân đi ra mở cửa, quả nhiên là gặp Hồ Nhất Giang đi vào. Hồ Nhất Giang đầu tiên là xem xét trong phòng, thấy trong phòng không có người, lập tức thần thanh khí sảng đứng ở trong viện: "Đệ muội, thường lão đệ của chúng ta hôm nay không có ở nhà à?"
Nhạc phu nhân nhỏ giọng phi một chút: " Thường Hiên người ta là ông chủ lớn, rất bận rộn, làm sao có thể ở nhà!" Nói xong trắng mắt liếc Hồ Nhất Giang một cái, cố ý nói: "Cũng chỉ có người này không chí khí, cả ngày nghĩ đến đường ngang ngõ tắt, mới có thể lúc này nơi nơi náo loạn la cà."
Thẩm nói lời này đã tương đương với không khách sáo, Tế Vân bên cạnh nghe xong mở to hai mắt kinh ngạc nhìn Nhạc phu nhân, lại thật cẩn thận xem xét Hồ Nhất Giang.
Nhưng Hồ Nhất Giang lại như không nghe thấy, chỉ cười nói với A Phúc: "Đệ muội, ta hôm nay tới tìm Thường huynh đệ, đệ ấy đã không có ở nhà, vậy ta lại đi đây."
A Phúc đành phải bồi cười gật đầu: "Hồ đại ca, huynh đi thong thả."
Ai ngờ Hồ Nhất Giang vừa đi tới cửa, lại cố ý chun chun mũi, hỏi A Phúc: "Mùi vị thơm quá, đang nấu cái gì vậy?"
A Phúc trong lòng cười khổ, nhưng bất đắc dĩ đành phải nói: "Trong nồi đang nấu canh móng heo."
Lẽ ra nàng hẳn là phải mời người ta buổi tối ở lại cùng ăn, đấy mới là đạo đãi khách. Nhưng chuyện tối nay, nếu có vị Hồ đại ca này, A Phúc thật sự không biết việc sẽ có kết quả như thế nào, lập tức cũng chỉ có thể mặt dày gì cũng không nói.
Hồ Nhất Giang cũng là người không biết khách sáo, vẻ mặt hâm mộ nói: "Mùi vị thật thơm, ở bên ngoài cũng không thể ăn đâu." Nói đến đây, lấy ánh mắt lập tức nhìn Nhạc phu nhân.
Nhạc phu nhân làm gì sợ hắn nhìn, Nhạc phu nhân đã từng chống thắt lưng mắng, cầm chày cán bột đánh người mà, lập tức ‘Hừ’ một tiếng, xoay mình đi vào nhà.
A Phúc nghe được Hồ Nhất Giang nói lời này, rốt cuộc cũng không thể không tiếp, dù sao người ta đã giúp Thường Hiên nhà mình, cũng đành phải gượng cười nói: "Hồ đại ca nếu thích, buổi chiều sang đây cùng ăn cơm chung, vừa lúc cha chồng muội tới đây, lát nữa mọi người cùng nhau nói chuyện."
Hồ Nhất Giang lập tức chắp tay, hào khí vạn trượng nói: "Đệ muội thật sự là người sảng khoái, lão huynh hôm nay cũng không khách sáo, buổi tối cùng ăn cơm. Hiện giờ vi huynh còn có chút việc cần làm, trước hết đi đã."
Nhạc phu nhân ở trong phòng bếp nghe nói thế, lại lạnh lùng xen một câu: "Cả ngày là người không làm gì hết, hắn sao có thể có chuyện gì cần làm!"
Kỳ thật chuyện này cũng không thể trách Nhạc phu nhân nói chuyện khó coi với Hồ Nhất Giang, Hồ Nhất Giang mỗi ngày không phải gác cửa thì cũng là nơi nơi đi dạo, chưa từng thấy hắn làm việc nào đứng đắn.
Hồ Nhất Giang lại hướng vào phòng bếp ha ha cười nói: "Vị trong phòng kia, đó là nàng không hiểu, trước mắt còn có hai con gà chọi đánh nhau, lão Hồ ta đang định đi xem náo nhiệt." Nói xong miệng hừ điệu hát dân gian, xoay người sải bước đi ra.
A Phúc thấy hắn như vậy, không khỏi buồn cười, vào phòng bếp gặp Nhạc phu nhân còn tức giận ngồi ở trước bếp, lại khuyên nhủ: "Thôi, Hồ đại ca cũng là người tính tình sảng khoái, thẩm cũng đừng nghĩ nhiều, dù sao đi nữa nếu thẩm không có ý gì, chiếu theo tính tình của huynh ấy, cũng không đến mức làm khó dễ thẩm đâu."
Nhạc phu nhân vừa nghe, mặt cũng phiếm hồng, thấp giọng nói: "Haiz, ta cũng vậy không muốn chậm trễ người ta, chỉ là không ngờ tới người này đúng là tính tình giống con lừa."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook