Thường Hiên vội ra nghênh đón người vào trong viện, A Phúc sau khi chào hỏi cũng tiến đến phòng bếp phân phó dâng trà cho khách.

Ba người đàn ông vào phòng chính phân chia chủ khách ngồi xuống, A Phúc bên này vừa dâng trà lên, nghe bọn họ đang giới thiệu. Thì ra người đàn ông râu quai nón này họ Hồ, tên gọi Nhất Giang, là đầu mục trong Tào bang theo đường thủy từ phía nam đến phương bắc.

Mạc thị vệ giới thiệu nói: "Nhất Giang ngày xưa cũng là cùng học võ nghệ với ta, huynh ấy là người thận trọng, tin tức trên giang hồ lại linh thông, chuyện này ta đã phó thác cho huynh ấy đi tra xét đó."

Thường Hiên vội vàng chắp tay, trong miệng xưng Hồ huynh, đem vị Hồ Nhất Giang khen ngợi một phen. Hồ Nhất Giang đại khí khoát tay chặn lại nói “Mạc huynh là huynh đệ của ta, nếu Mạc huynh gọi đệ một tiếng huynh đệ, đệ cũng là huynh đệ của Hồ Nhất Giang ta, tự nhiên không cần khách sáo”. Thường Hiên gặp được giang hồ hào kiệt, đành phải vội vàng sửa miệng gọi Hồ đại ca.

Vị Hồ đại ca này làm việc hào sảng, nói chuyện cũng vui vẻ, rất nhanh đã vào đề chính. Thì ra bọn họ đã tìm hiểu rõ ràng, chỗ vải kia thật sự đến từ Giang Nam, là một thương nhân họ Trình ở phường dệt. Chẳng qua bởi vì có nhiều lỗi, nên vị thương nhân họ Trình này cho giá bán thấp hơn thị trường một phần bán vội đi. Mà người mua kia chính là một kẻ đầu cơ tích trữ, vốn dĩ trông cậy dùng chỗ hàng này lừa dối qua cửa vơ vét một khoản. Ai ngờ chuyển đến phương bắc, lại gặp thủy tặc, đem chỗ hàng này cướp đi.

Thủy tặc kia cướp được chỗ hàng này rồi, cũng mong có thể kiếm một khoản, ai ngờ mở ra dĩ nhiên là mấy thứ linh tinh này, cầm đi hỏi chủ quán, người ta nói không đáng giá. Thủy tặc không hiểu cách nói bên trong, ý nghĩ cũng đơn giản, lập tức muốn ném xuống nước.

Lại nói vị chủ quán bị hỏi thăm kia để lộ tin đồn, vì thế lại có người tìm tới thủy tặc kia, nói là tình nguyện bỏ tiền ra mua chỗ hàng đó. Thủy tặc đã không trông cậy vào cái gì, nay có người đưa lên bạc, tự nhiên là cao hứng, mừng rỡ trực tiếp đưa cho bọn họ.

Thường Hiên vạn vạn không ngờ tới chuyện này bên trong còn có khúc chiết như thế, vội vàng hỏi Hồ đại ca người mua chỗ hàng phế phẩm này rốt cuộc là ai, nhưng vị Hồ đại ca này trực tiếp lắc lắc đầu: "Chuyện này không ở trên sông nước, ta không hỏi thăm được. Ta nghe người hầu báo về, nói là người kia khi thương thảo đều úp úp mở mở, cố ý che giấu tung tích, trong khoảng thời gian ngắn thật đúng là không tra ra, chỉ có thể để cho thủ hạ chú ý, chậm rãi tra xét thôi."

Thường Hiên thấy vậy, cũng không hỏi nữa, chỉ có thể nói làm phiền người ta đã lo lắng.

Nói tới đây, Hồ đại ca lại nhắc tới hai chuyện, một là Nhậm Vinh lúc trước khi xảy ra chuyện này từng bán một ít đồ vàng lấy tiền, nói là có vụ mua bán lớn phải chi tiền, thứ hai là con trai cưng duy nhất của Trần Hoài Đan kia đánh bài bạc thua một số bạc đáng kể, bị người ta lấy đao kề cổ bức nợ. Vốn Trần Hoài Đan đã cùng đường, không ngờ sau lại bỗng nhiên có được một khoản tiền trả chỗ nợ này.

Thường Hiên vừa nghe, nhất thời trước mắt sáng ngời, hai chuyện cân nhắc này, mặc dù còn có điểm đáng ngờ, nhưng rốt cuộc cũng hiểu đã xảy ra chuyện gì. Lập tức thật mạnh tạ ơn vị Hồ đại ca kia, vừa muốn đến quán rượu bên ngoài mở tiệc chiêu đãi hai vị. Nhưng Hồ đại ca khoát tay chặn lại: "Sao lại khách sáo nhiều như vậy, nếu mọi người đều là huynh đệ, đi ra ngoài chỉ thấy phiền, cứ ở trong này ăn chút cơm thường là được rồi!"

Thường Hiên kỳ thật không muốn A Phúc bận rộn, bất quá Hồ đại ca nói vậy, hắn cũng không có cách nào khác, bất quá nghĩ may mắn có Tế Vân phụ giúp. Lập tức hắn nhanh đi gọi A Phúc để nàng ra phố xá mua chút rượu và thức ăn. A Phúc vừa nghe, vội vàng đi ra ngoài, trước tiên tìm Nhạc phu nhân cùng nhau bàn việc này. Nhạc phu nhân vừa nghe, lập tức vỗ ngực nói chuyện này con yên tâm, ta làm việc này rất quen thuộc. Nói xong trước là để A Phúc ở trong cửa hàng của thẩm ấy nghỉ tạm, rồi tự mình chạy ra đi mua rượu và thức ăn cũng tìm một vò rượu thật ngon trong quán rượu đưa lại đây. Quán rượu kia cũng là quen biết Nhạc phu nhân, lập tức nhanh chóng nịnh bợ đồng ý.

Khi A Phúc và Nhạc phu nhân cùng về nhà, mấy người này đang nói rất say sưa, đã muốn gọi thẳng tên nhau, còn ra vẻ như muốn sau này tỷ thí cái gì đó. Nhạc phu nhân còn cười nói, Thường Hiên thường ngày nhìn thành thật, nay qua lại với người giang hồ này cũng có chút bản lĩnh. A Phúc ngẫm lại, chính mình cũng thấy buồn cười, bất quá nghĩ lại Thường Hiên vốn dĩ đi theo võ sư của tam thiếu gia học qua vài chiêu, tất nhiên cũng không có gì lạ.

Nhạc phu nhân tay chân lanh lẹ, thẩm đến cầm muôi, Tế Vân trợ thủ, A Phúc một bên hiệp trợ, rất nhanh một bàn thức ăn màu sắc, hương vị đều đầy đủ lập tức được chuyển lên bàn.

Vị Hồ đại ca này vừa thấy mấy món ăn nhất thời khen không dứt miệng: "Thường Hiên lão đệ, nương tử nhà đệ thật sự rất đảm đang, chỉ một lát thôi đã làm ra một bàn lớn đầy đồ ăn rồi, quả thực không hề kém so với quán rượu bên ngoài!"

Thường Hiên trong lòng hiểu được chuyện gì, chỉ phải khiêm tốn nói: "Làm sao có thể, đây vẫn là cần Nhạc phu nhân ở nhà bên cạnh giúp đỡ ít nhiều."

Vì thế vị Hồ đại ca này lại hỏi Nhạc phu nhân là ai, Thường Hiên khó mà nói vị phu nhân này có ý với cha già nhà mình, chỉ phải nói là ngày thường quen biết, làm người nhiệt tình phúc hậu rất tài giỏi, tự mình mở một tiệm bán bánh bao.

Lời này đang nói, vừa lúc Nhạc phu nhân đem năm cái bát ra bàn. Hồ đại ca hai mắt đều trừng lớn, hắn tuy có võ công, nhưng chưa thấy qua người phụ nữ nào hai tay bê năm món thức ăn nóng hầm hập ra bàn.

Mà ngẩng đầu nhìn qua, chỉ thấy vị Nhạc phu nhân này mặt mày xinh đẹp, dung mạo mộc mạc lại có một chút cảm giác khác biệt, tuổi nhìn qua cũng chỉ là dáng vẻ hai lăm hai sáu, lập tức nhìn Nhạc phu nhân thần sắc có vài phần thích thú. ( cái này có phải sét đánh không >.

Nhạc phu nhân tự nhiên cũng cảm giác ra người râu quai nón này đang nhìn mình có ánh mắt không đúng, bất quá thẩm cũng là người từng trải, vội nhiệt tình cười tiếp đón nói: "Vị huynh đệ này, sao chỉ nhìn mà không ăn vậy?"

Hồ Nhất Giang bị Nhạc phu nhân nói như vậy, lập tức sửng sốt, may mắn có râu che, bằng không khuôn mặt kia phỏng chừng đã đỏ bừng.

Nhạc phu nhân sau khi rời khỏi, Hồ Nhất Giang lời nói không còn hào sảng như trước nữa, ấp a ấp úng nói không rõ ràng. Mạc thị vệ là hạng người nào, dĩ nhiên là nhìn ra tâm sự của huynh đệ này, còn làm bộ vô tình giúp hắn ta hỏi thăm chuyện Nhạc phu nhân.

Thường Hiên cũng nhìn ra dụng ý của họ, trong lòng có chút do dự, hắn nghĩ Nhạc phu nhân có lòng với cha mình nhiều năm như vậy, nhưng cha luôn trốn tránh người ta. Cứ như vậy lại chậm trễ người ta, chẳng bằng để người ta có một cơ hội khác. Hắn suy nghĩ cẩn thận, rồi dứt khoát đem thân thế Nhạc phu nhân nói một lần, còn nói thẩm ấy là một quả phụ tự mình quản lý một tiệm bánh bao, không dễ dàng như thế nào.

Hồ Nhất Giang vốn là người nghĩa khí hào kiệt, nghe được người phụ nữ này đã trải qua nhiều đau khổ như vậy, lập tức hào khí nói sau này nếu có ai dám khi dễ thẩm ấy, chỉ cần tìm đến Hồ Nhất Giang hắn.

Hắn nói lời này rất khẳng khái, Thường Hiên nghe một bên chỉ vừa buồn cười vừa cảm khái, Mạc thị vệ còn đang ở bên cạnh nâng ly rượu dùng bữa.

Chờ hai vị này đi rồi, Thường Hiên dặn dò A Phúc một phen, cũng vội vàng vào phủ đi gặp cha. Thường quản sự hiển nhiên sớm dự đoán được tất cả, nghe được tin tức này cũng không có gì kinh ngạc, chỉ thản nhiên nói: "Đã điều tra xong là tốt rồi."

Thường Hiên thấy cha như vậy, đầu tiên là sửng sốt, lập tức cũng suy nghĩ cẩn thận, việc này nếu nói là Nhậm Vinh làm, Nhậm Vinh kia tốt xấu cũng là em vợ của Tôn đại quản gia, cách một tầng Tôn đại quản gia này, chính mình trong khoảng thời gian ngắn cũng không thể làm gì ông ta, mọi sự còn phải xem Tôn đại quản gia xử trí.

Về phần Trần Hoài Đan, bất quá là làm người chạy chân, nếu nghiêm xử phạt giao cho quan phủ, từ nay về sau người này cả đời cũng coi như xong rồi. Nếu đơn giản mà nói thì chính là sa thải. Thường Hiên suy xét một chút, nghĩ mọi người đều là một nhóm, Trần Hoài Đan này vốn cũng là bị buộc bất đắc dĩ, huống hồ nay cũng biết bản thân sai lầm rồi, mình không nên đuổi tận giết tuyệt, làm việc phải để lại cho người khác một con đường sống.

Thường Hiên suy nghĩ cẩn thận, cũng không nóng nảy, lại nói với cha việc nhà một phen, đề tài dẫn dắt đến Nhạc phu nhân.

Thường quản sự hiển nhiên không đoán được con trai lại nhắc tới chuyện này với mình, lập tức nửa ngày không hé răng, cuối cùng giống như không chút để ý nói: "Cha cũng có một khoảng thời gian không gặp nàng ấy, nàng ấy gần đây tốt không?"

Thường Hiên trong lòng thầm than, cha mình thật đúng là không hiểu nhân tình, xem ra phải kích thích một phen, lại rõ ràng nói chuyện người bạn của Mạc thị vệ hôm nay - Hồ Nhất Giang đến, nói Hồ Nhất Giang kia dáng vẻ cũng trên dưới ba mươi, đối với Nhạc phu nhân hơi có chút ý. Bất quá người ta nói chuyện ngay thẳng rõ ràng, nói thẳng là muốn sau này chiếu cố Nhạc phu nhân.

Thường Hiên nói xong lời này, lại lặng lẽ nhìn phản ứng cha.

Không ngờ Thường quản sự cũng chỉ nở nụ cười: "Vậy cũng tốt, nàng ấy tuổi cũng không nhỏ, nên nghĩ đến tương lai của mình mà lo lắng. Tuy nói tự nàng ấy cũng có thể sống rất khá, nhưng trong thói đời này, một người đàn bà, luôn cần người đàn ông giúp đỡ."

Thường Hiên vạn không ngờ tới cha nói ra như vậy, sửng sốt một chút, bất đắc dĩ nhìn cha nói: "Cha, cha thật đúng là không tính tìm mẹ cho con sao? Con vốn tưởng rằng nếu tay chân mau lẹ một chút, không chừng con còn có thể có đệ đệ."

Thường quản sự nghe con trai nói lời này, thế nhưng có chút dở khóc dở cười, trừng mắt nhìn Thường Hiên một cái: "Con cũng là người lớn rồi, đừng ở chỗ này nói hươu nói vượn."

Thường Hiên nhún nhún vai, có chút bất đắc dĩ: "Được rồi, cha tự mình cân nhắc đi, chuyện này ta còn thực sự không thể nói rõ."

Thường quản sự cúi đầu cân nhắc trong chốc lát, cũng là ngẩng đầu nói: "Con về trước đi, ta đi gặp Tôn đại quản gia một chút."

=

=

=

Ngày đó cha hắn Thường quản sự cùng với Tôn đại quản gia bàn bạc như thế nào, Thường Hiên không biết. Nhưng ngày hôm sau lúc Thường Hiên đến cửa hàng, phát hiện Nhậm Vinh không thấy nữa, qua vài ngày hỏi thăm, thì ra Nhậm Vinh đã bị anh rể của ông ta Tôn đại quản gia sung quân đến vùng nông thôn đi cai quản một thôn trang. Thường Hiên tìm người hỏi thăm, thì ra thôn trang kia dựa vào núi, cơ bản là đất cằn sỏi đá, không có bất luận cái gì béo bở đáng nói.

Thường Hiên về nhà nói việc này với A Phúc, tưởng tượng Nhậm Vinh hiện nay đang có dáng vẻ dậm chân mắng cha mình, thật sự là mặt mày hớn hở đắc ý vạn phần, chọc cho A Phúc cười đến gập cả thắt lưng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương