Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
-
Chương 39: Đêm nay ta tất nhiên phải ra sức
Tối hôm nay, vợ chồng hai người ôm nhau mà ngủ, bất quá cũng chỉ là ôm mà thôi, Thường Hiên cũng không có động tác khác. Sau lại ngủ thẳng đến nửa đêm, tay Thường Hiên không biết sao lại sờ soạng trên người A Phúc, A Phúc nghĩ chắc hắn muốn làm một lần, dù sao biết hắn ngày xưa ở phương diện này có vẻ ham muốn, mà hai người đã lâu không làm. Ai biết Thường Hiên cũng chỉ là sờ sờ, cuối cùng dùng sức ôm nàng, ở bên tai nàng thỏa mãn nhẹ giọng nỉ non: "Ôm nàng ngủ thật là tốt, mấy ngày trước ở bên ngoài một mình, căn bản ngủ không được."
A Phúc khẽ thở dài, kỳ thật tựa vào ngực hắn cảm thấy ấm áp rất nhiều, vì thế đêm đông cũng sẽ không lạnh như vậy. Trong một phủ lớn, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, bọn nha hoàn nghĩ đến nơi dựa vào trong tương lai của mình, các ma ma quan tâm đến con gái của mình, còn các phu nhân và thiếu phu nhân, không phải muốn quan tâm đến con gái, tài sản cùng với tâm tư của các lão gia sao. Mỗi người phụ nữ muốn sống đều không dễ dàng, A Phúc nho nhỏ, bất quá chỉ cầu một người đàn ông đáng tin cậy cùng nhau an ổn sống cả đời. Cho dù người đàn ông này nhất thời đối xử tệ bạc với nàng, vậy thì thế nào? Nay Thường Hiên coi như tốt rồi, ít nhất biết xin lỗi, trong lòng cũng biết áy náy, đối với một người phụ nữ mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Ngày hôm sau, khi A Phúc tỉnh lại, trời đã sáng choang, ai mà suốt ngày hôm qua bị ép buộc như vậy đều biến thành tình trạng kiệt sức. A Phúc vừa miễn cưỡng mở mắt, chỉ cảm thấy mí mắt sưng đau, nghĩ đến chắc là do ngày hôm qua khóc quá nhiều. Mơ hồ ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thường Hiên trên đỉnh đầu đã tỉnh, ánh mắt tỉnh táo, đôi mắt đen như mực nhìn mình chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì.
A Phúc nhớ tới tình cảnh ngày ấy hắn uống say, không khỏi mím môi hỏi: "Nhìn cái gì?"
Thường Hiên thấy nàng tỉnh lại, lúc này cũng không giống lần đó trốn tránh ánh mắt nàng, đôi mắt đen bóng thẳng tắp nhìn chằm chằm A Phúc, nhìn đến mức A Phúc thấy có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu tóc hỗn độn của mình, nhịn không được đứng dậy nói: "Dậy trước đã."
Thường Hiên lại đem A Phúc kéo xuống, A Phúc bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức té ngã vào lòng Thường Hiên.
Đôi mắt nóng rực của Thường Hiên chăm chú nhìn một lát, bỗng nhiên cúi đầu xuống, ngắm ngay đôi môi của nàng ép xuống, nặng nề mà hôn. A Phúc lập tức có chút không thở nổi, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, bất quá tiếng kêu sợ hãi kia cũng bị Thường Hiên nuốt vào.
Ngay lúc vợ chồng trẻ đang kịch liệt giao hòa, A Phúc cảm thấy thân dưới Thường Hiên cứng rắn đứng lên, thẳng tắp đâm vào mình, không khỏi dịch chuyển thân người, nhưng A Phúc lúc này ghé vào trên người Thường Hiên, hơn nữa phía sau lưng còn bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt không cho cử động, làm sao có thể tránh đi đâu. Vì thế rất nhanh, cường long lợi kiếm cách một tầng vải may mặc cứ như vậy đâm lên, chọc đến thân mình mềm mại, hai má phiếm hồng.
Thường Hiên nhìn A Phúc tầm mắt nóng bỏng, âm giọng khàn khàn dồn dập nói: "A Phúc, như bây giờ thật là đẹp mắt."
A Phúc nhéo xoay thân mình, tựa đầu chôn mặt trong cổ hắn, ủ rũ vừa nói: "Tóc rối bời, khó coi chết đi được."
Thường Hiên cũng rất nghiêm túc, nâng hai má, nhìn hai má ửng hồng giống như vẽ son loạn lên, lại lưu luyến hôn môi: "Dáng vẻ này, làm cho người ta hận không thể một ngụm ăn luôn."
Bất quá Thường Hiên nói như vậy, cũng không tiếp tục động tác, ôm khuôn mặt A Phúc cắn một phen, sau đó mới buông ra nói: "Đứng lên đã, hôm nay đi mua thuốc, thuận tiện mua vài thứ tẩm bổ thân mình" Nói xong cầm lấy quần muốn mặc lên người.
A Phúc bỗng nhiên bị hắn buông ra như vậy, có chút kinh ngạc, bất quá ngẫm lại trời đã sáng rõ, nên cũng đứng dậy.
Ra khỏi phòng, Thường quản sự sớm đã thần thanh khí sảng* ra cửa, thấy Thường Hiên từ trong phòng đi ra, dặn dò nói: "Hôm nay ở nhà nhé, A Phúc cũng đừng tới chỗ nhị thiếu phu nhân, lát nữa ta sẽ nói cho bên kia một tiếng, nói A Phúc trong người không khỏe, muốn ở nhà nghỉ ngơi."
(*) sảng khoái tinh thần
Thường Hiên nghe gãi đúng chỗ ngứa, nghĩ cha đã lớn tuổi lại phải quan tâm đến chuyện này, khó tránh khỏi có chút áy náy, khó có khi nói với cha: "Cha, con không hiểu chuyện, thật sự đã làm cho cha lo lắng."
Thường quản sự cũng hiếm khi ngẩn ra, phải biết rằng Thường Hiên từ sau khi mẹ đi rồi, Thường quản sự đối xử với con coi như là cầu gì được nấy, bây giờ con trai sớm đã thành thói quen thoải mái nhận lấy chăm sóc của cha, cho tới bây giờ đều cảm thấy đó chỉ là theo lẽ thường phải làm. Nay Thường Hiên nói một câu đơn giản như vậy, khiến cho Thường quản sự cảm khái không thôi, nhìn con trai mình nửa ngày, rốt cục gật gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Có thể hiểu chuyện như vậy là tốt rồi."
Nói xong, Thường quản sự vội ra cửa, bước chân rất nhanh.
Thường Hiên nhìn bóng dáng cha rời đi, trong lòng có chút cảm giác khó nói, cha từ nhỏ vừa làm cha lại vừa làm mẹ nuôi hắn trưởng thành, nay hắn đã là người có vợ, lại vẫn còn để cha lo lắng, việc lớn, việc nhỏ đều phải chăm lo. Hắn đứng ở cổng nhà hồi lâu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng có một ý tưởng, phải cố gắng thật tốt, để cho cha có chút địa vị, không thể để người khác xem thường.
Lúc A Phúc đi ra từ phòng bếp, đã nhìn thấy Thường Hiên một mình đứng ở cổng đang mở mà ngẩn người, lập tức khó hiểu hỏi: "Đứng ở đầu gió làm gì vậy?" Bởi vì vừa mới dậy, Thường Hiên chỉ mặc áo đơn, đón gió, nhìn qua thật sự là rất lạnh.
Thường Hiên lúc này mới từ trong trầm tư mà tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía A Phúc, thấy A Phúc đã rửa mặt chải đầu xong, mắt cũng dùng khăn lạnh đắp qua, nhìn không thấy rõ dấu vết sưng đỏ gì nữa. Hắn vừa lòng gật gật đầu: "Vào nhà nghỉ ngơi đi, nấu cơm trước đã, chờ ăn xong cơm, phải ra ngoài bốc thuốc."
A Phúc mím môi nở nụ cười: "Trong nồi đã có sẵn đồ ăn, lát nữa hâm nóng là ổn, trước khi bốc thuốc xong là được."
Kỳ thật A Phúc vốn dĩ cảm thấy mình mấy ngày nay ngủ không ngon ăn không tốt thân mình suy yếu, không cần uống thuốc gì. Nhưng tối hôm qua đôi vợ chồng trẻ trước khi đi ngủ nói muốn có con, Thường Hiên cảm thấy hẳn là phải tẩm bổ thân mình thật tốt, như vậy mới sinh con tốt được. A Phúc nhớ tới Tĩnh nha đầu cũng đã có thai, trong lòng cũng muốn điều dưỡng thân thể để mang thai.
Bên này A Phúc nấu cơm, Thường Hiên mặc áo bông chạy nhanh đi bốc thuốc cho A Phúc. Đợi đến khi A Phúc nấu xong đồ ăn, Thường Hiên cũng đã trở lại. Thường Hiên một tay cầm gói thuốc, tay kia còn cầm bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ linh tinh.
A Phúc thấy vậy cũng bị dọa: "Sao mua nhiều đồ như vậy?"
Thường Hiên vừa từ bên ngoài trở về, trên người còn toả ra khí lạnh, hắn đem gói thuốc đặt ở trên kệ bếp, lại đem mấy bao lớn bao nhỏ đặt ở một góc phòng bếp, sau đó mới ngồi xuống cạnh A Phúc, vươn đôi tay lạnh như băng đến bên bếp nấu bắt đầu sưởi ấm, vừa sưởi ấm vừa nói: "Ta hỏi Mạnh đại phu, ông ấy nói có thể uống chút thuốc bổ. Vì thế mua đại tảo*, gạo tẻ, đậu đen, còn có thịt gà, ông ấy nói mấy cái này đều rất tốt cho sức khỏe."
(*) cái này hình như là 1 loại táo, cùng loại táo với trà nhị thiếu phu nhân đã uống, ai biết xin chỉ giáo ~ ( ^ .^ ) ~
Nếu là bình thường, A Phúc tất nhiên muốn nói hắn quá mức lãng phí, dù sao trong nhà cũng không thiếu ăn, không đáng phải đặc biệt đi mua cái gì, nhưng nay nghĩ tới chuyện sinh con, nàng cũng cúi đầu mím môi, không nói gì.
Tay Thường Hiên ở bên ngoài bị đông lạnh không ít, hắn hơ một phen, lại chà xát qua loa, cuối cùng cũng ấm lên chút, vì thế đi qua mở một bao đồ, từ bên trong lấy ra bình sứ, như hiến vật quý giơ lên trước mặt A Phúc: "Xem nè, cái này cũng là ta mua cho nàng."
A Phúc xem, nhận ra đây là mật, cầm lấy đưa lên chóp mũi ngửi nói: "Là mật tảo hoa."
Thường Hiên đắc ý nở nụ cười: "Cái mũi của nàng thật linh, chính là mật tảo hoa, lát nữa lúc không có việc gì, nàng ngâm vào nước uống, đối với thân mình mới có lợi."
A Phúc nhìn hắn, cũng nhịn không được nở nụ cười, bất quá lát sau lại nghĩ, nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Bạc của chàng không phải đều nộp hết rồi sao, làm sao có tiền?"
Thường Hiên ngẩn ra, chính mình ngượng ngùng cười cười, lúc này mới lấy từ trong ngực một cái túi nhỏ đưa cho A Phúc: "Đây là bạc đã lĩnh nhiều ngày, vốn tính giao cho nàng, nhưng mấy ngày kia không phải vừa vặn giận dỗi với nàng đó thôi, trước đó ta đều giữ."
A Phúc cũng không do dự, trực tiếp cầm lấy, mở ra nhìn nhìn, phát hiện ngoại trừ tiền đồng còn có một ít bạc vụn, tính lại thế nào cũng có nửa lượng bạc . Hơn nữa hắn vừa rồi tiêu phí mua mấy thứ này, tổng số xem ra cũng không ít, không khỏi kinh ngạc: "Đây không phải tiền tiêu vặt hàng tháng, là từ đâu mà có vậy?"
Thường Hiên đành giải thích nói: "Ở bên ngoài làm việc, khó tránh khỏi có chút bạc từ bên ngoài thôi."
A Phúc nhìn nhìn bên ngoài, thấy cổng nhà đóng chặt, vội nhỏ giọng hỏi: "Cái này cũng không phải chuyện xấu chứ?"
Thường Hiên vội lắc đầu: "Loại bạc này, mọi người đều lấy, từ Tôn đại quản gia đến tiểu lâu la phía dưới, chỉ là vấn đề bao nhiêu thôi."
A Phúc nghe xong lời này, mới yên tâm, đem bọc bạc nhỏ kia giấu trong quần áo, nhìn Thường Hiên, dặn dò nói: "Sau này cũng không nên cất giấu đó."
Thường Hiên vội vàng nói: "Làm sao có thể, ta có thứ gì tốt đều đưa ra." Nói xong thấy A Phúc không nói lời nào, nghĩ nàng không tin, lập tức hận không thể chỉ trời thề, cuối cùng A Phúc cười nói đã tin, hắn mới thôi.
Kế tiếp mấy ngày, Thường Hiên mỗi bữa cơm đều ghé vào bếp thật cẩn thận vì A Phúc nấu thuốc, lại nấu cho A Phúc cháo gạo lức đậu đen. Dù sao hắn không cần đi ra ngoài làm việc, có thời gian, tất nhiên là vui vẻ hầu hạ cho A Phúc thoải mái dễ chịu.
A Phúc nhìn Thường Hiên nghiêng ngã bận trước bận sau, trong lòng cũng rất vừa lòng, lấy tờ giấy nợ ra, vung bút khẽ vạch nói: "Nhìn chàng tốt như vậy, miễn cho chàng ba canh giờ đi!"
Thường Hiên hơi có chút ủy khuất bất bình: "Ta ra sức hầu hạ nàng như vậy, mới miễn được ba canh giờ thôi?" Còn lại hai mươi mốt canh giờ, vậy khi nào mới hết!
A Phúc nghĩ nghĩ, lại cầm bút vạch, rộng rãi nói: "Vậy lại miễn thêm nửa canh giờ đi."
Thường Hiên thế này mới vừa lòng: "Ừm, như vậy chỉ còn lại hai mươi cộng nửa canh giờ."
A Phúc gật đầu, nhìn Thường Hiên đề nghị: "Nói nhiều như vậy, ta còn chưa thấy chàng quỳ bàn tính, không bằng đêm nay chàng quỳ nửa canh giờ đi, vừa vặn cũng đem số lẻ này xóa đi."
Thường Hiên nghe lời này, vội ngồi vào bên cạnh A Phúc, ôm thắt lưng nàng ôn nhu dỗ nói: "Nàng yên tâm, đêm nay ta tất nhiên sẽ ra sức, cho nàng cảm thấy mỹ mãn xoá cho ta nửa canh giờ kia."
A Phúc lập tức đỏ mặt, nàng dĩ nhiên hiểu được, ra sức này cũng không phải là quỳ bàn tính.
A Phúc khẽ thở dài, kỳ thật tựa vào ngực hắn cảm thấy ấm áp rất nhiều, vì thế đêm đông cũng sẽ không lạnh như vậy. Trong một phủ lớn, mỗi người đều có tâm tư của riêng mình, bọn nha hoàn nghĩ đến nơi dựa vào trong tương lai của mình, các ma ma quan tâm đến con gái của mình, còn các phu nhân và thiếu phu nhân, không phải muốn quan tâm đến con gái, tài sản cùng với tâm tư của các lão gia sao. Mỗi người phụ nữ muốn sống đều không dễ dàng, A Phúc nho nhỏ, bất quá chỉ cầu một người đàn ông đáng tin cậy cùng nhau an ổn sống cả đời. Cho dù người đàn ông này nhất thời đối xử tệ bạc với nàng, vậy thì thế nào? Nay Thường Hiên coi như tốt rồi, ít nhất biết xin lỗi, trong lòng cũng biết áy náy, đối với một người phụ nữ mà nói, như vậy đã đủ rồi.
Ngày hôm sau, khi A Phúc tỉnh lại, trời đã sáng choang, ai mà suốt ngày hôm qua bị ép buộc như vậy đều biến thành tình trạng kiệt sức. A Phúc vừa miễn cưỡng mở mắt, chỉ cảm thấy mí mắt sưng đau, nghĩ đến chắc là do ngày hôm qua khóc quá nhiều. Mơ hồ ngẩng đầu nhìn qua, thấy Thường Hiên trên đỉnh đầu đã tỉnh, ánh mắt tỉnh táo, đôi mắt đen như mực nhìn mình chằm chằm, không biết suy nghĩ cái gì.
A Phúc nhớ tới tình cảnh ngày ấy hắn uống say, không khỏi mím môi hỏi: "Nhìn cái gì?"
Thường Hiên thấy nàng tỉnh lại, lúc này cũng không giống lần đó trốn tránh ánh mắt nàng, đôi mắt đen bóng thẳng tắp nhìn chằm chằm A Phúc, nhìn đến mức A Phúc thấy có chút ngượng ngùng, sờ sờ đầu tóc hỗn độn của mình, nhịn không được đứng dậy nói: "Dậy trước đã."
Thường Hiên lại đem A Phúc kéo xuống, A Phúc bất ngờ không kịp đề phòng, lập tức té ngã vào lòng Thường Hiên.
Đôi mắt nóng rực của Thường Hiên chăm chú nhìn một lát, bỗng nhiên cúi đầu xuống, ngắm ngay đôi môi của nàng ép xuống, nặng nề mà hôn. A Phúc lập tức có chút không thở nổi, thiếu chút nữa sợ hãi kêu ra tiếng, bất quá tiếng kêu sợ hãi kia cũng bị Thường Hiên nuốt vào.
Ngay lúc vợ chồng trẻ đang kịch liệt giao hòa, A Phúc cảm thấy thân dưới Thường Hiên cứng rắn đứng lên, thẳng tắp đâm vào mình, không khỏi dịch chuyển thân người, nhưng A Phúc lúc này ghé vào trên người Thường Hiên, hơn nữa phía sau lưng còn bị cánh tay mạnh mẽ ôm chặt không cho cử động, làm sao có thể tránh đi đâu. Vì thế rất nhanh, cường long lợi kiếm cách một tầng vải may mặc cứ như vậy đâm lên, chọc đến thân mình mềm mại, hai má phiếm hồng.
Thường Hiên nhìn A Phúc tầm mắt nóng bỏng, âm giọng khàn khàn dồn dập nói: "A Phúc, như bây giờ thật là đẹp mắt."
A Phúc nhéo xoay thân mình, tựa đầu chôn mặt trong cổ hắn, ủ rũ vừa nói: "Tóc rối bời, khó coi chết đi được."
Thường Hiên cũng rất nghiêm túc, nâng hai má, nhìn hai má ửng hồng giống như vẽ son loạn lên, lại lưu luyến hôn môi: "Dáng vẻ này, làm cho người ta hận không thể một ngụm ăn luôn."
Bất quá Thường Hiên nói như vậy, cũng không tiếp tục động tác, ôm khuôn mặt A Phúc cắn một phen, sau đó mới buông ra nói: "Đứng lên đã, hôm nay đi mua thuốc, thuận tiện mua vài thứ tẩm bổ thân mình" Nói xong cầm lấy quần muốn mặc lên người.
A Phúc bỗng nhiên bị hắn buông ra như vậy, có chút kinh ngạc, bất quá ngẫm lại trời đã sáng rõ, nên cũng đứng dậy.
Ra khỏi phòng, Thường quản sự sớm đã thần thanh khí sảng* ra cửa, thấy Thường Hiên từ trong phòng đi ra, dặn dò nói: "Hôm nay ở nhà nhé, A Phúc cũng đừng tới chỗ nhị thiếu phu nhân, lát nữa ta sẽ nói cho bên kia một tiếng, nói A Phúc trong người không khỏe, muốn ở nhà nghỉ ngơi."
(*) sảng khoái tinh thần
Thường Hiên nghe gãi đúng chỗ ngứa, nghĩ cha đã lớn tuổi lại phải quan tâm đến chuyện này, khó tránh khỏi có chút áy náy, khó có khi nói với cha: "Cha, con không hiểu chuyện, thật sự đã làm cho cha lo lắng."
Thường quản sự cũng hiếm khi ngẩn ra, phải biết rằng Thường Hiên từ sau khi mẹ đi rồi, Thường quản sự đối xử với con coi như là cầu gì được nấy, bây giờ con trai sớm đã thành thói quen thoải mái nhận lấy chăm sóc của cha, cho tới bây giờ đều cảm thấy đó chỉ là theo lẽ thường phải làm. Nay Thường Hiên nói một câu đơn giản như vậy, khiến cho Thường quản sự cảm khái không thôi, nhìn con trai mình nửa ngày, rốt cục gật gật đầu, ra vẻ bình tĩnh nói: "Có thể hiểu chuyện như vậy là tốt rồi."
Nói xong, Thường quản sự vội ra cửa, bước chân rất nhanh.
Thường Hiên nhìn bóng dáng cha rời đi, trong lòng có chút cảm giác khó nói, cha từ nhỏ vừa làm cha lại vừa làm mẹ nuôi hắn trưởng thành, nay hắn đã là người có vợ, lại vẫn còn để cha lo lắng, việc lớn, việc nhỏ đều phải chăm lo. Hắn đứng ở cổng nhà hồi lâu, trong lòng suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng cũng có một ý tưởng, phải cố gắng thật tốt, để cho cha có chút địa vị, không thể để người khác xem thường.
Lúc A Phúc đi ra từ phòng bếp, đã nhìn thấy Thường Hiên một mình đứng ở cổng đang mở mà ngẩn người, lập tức khó hiểu hỏi: "Đứng ở đầu gió làm gì vậy?" Bởi vì vừa mới dậy, Thường Hiên chỉ mặc áo đơn, đón gió, nhìn qua thật sự là rất lạnh.
Thường Hiên lúc này mới từ trong trầm tư mà tỉnh lại, ngẩng đầu nhìn về phía A Phúc, thấy A Phúc đã rửa mặt chải đầu xong, mắt cũng dùng khăn lạnh đắp qua, nhìn không thấy rõ dấu vết sưng đỏ gì nữa. Hắn vừa lòng gật gật đầu: "Vào nhà nghỉ ngơi đi, nấu cơm trước đã, chờ ăn xong cơm, phải ra ngoài bốc thuốc."
A Phúc mím môi nở nụ cười: "Trong nồi đã có sẵn đồ ăn, lát nữa hâm nóng là ổn, trước khi bốc thuốc xong là được."
Kỳ thật A Phúc vốn dĩ cảm thấy mình mấy ngày nay ngủ không ngon ăn không tốt thân mình suy yếu, không cần uống thuốc gì. Nhưng tối hôm qua đôi vợ chồng trẻ trước khi đi ngủ nói muốn có con, Thường Hiên cảm thấy hẳn là phải tẩm bổ thân mình thật tốt, như vậy mới sinh con tốt được. A Phúc nhớ tới Tĩnh nha đầu cũng đã có thai, trong lòng cũng muốn điều dưỡng thân thể để mang thai.
Bên này A Phúc nấu cơm, Thường Hiên mặc áo bông chạy nhanh đi bốc thuốc cho A Phúc. Đợi đến khi A Phúc nấu xong đồ ăn, Thường Hiên cũng đã trở lại. Thường Hiên một tay cầm gói thuốc, tay kia còn cầm bao lớn bao nhỏ rất nhiều thứ linh tinh.
A Phúc thấy vậy cũng bị dọa: "Sao mua nhiều đồ như vậy?"
Thường Hiên vừa từ bên ngoài trở về, trên người còn toả ra khí lạnh, hắn đem gói thuốc đặt ở trên kệ bếp, lại đem mấy bao lớn bao nhỏ đặt ở một góc phòng bếp, sau đó mới ngồi xuống cạnh A Phúc, vươn đôi tay lạnh như băng đến bên bếp nấu bắt đầu sưởi ấm, vừa sưởi ấm vừa nói: "Ta hỏi Mạnh đại phu, ông ấy nói có thể uống chút thuốc bổ. Vì thế mua đại tảo*, gạo tẻ, đậu đen, còn có thịt gà, ông ấy nói mấy cái này đều rất tốt cho sức khỏe."
(*) cái này hình như là 1 loại táo, cùng loại táo với trà nhị thiếu phu nhân đã uống, ai biết xin chỉ giáo ~ ( ^ .^ ) ~
Nếu là bình thường, A Phúc tất nhiên muốn nói hắn quá mức lãng phí, dù sao trong nhà cũng không thiếu ăn, không đáng phải đặc biệt đi mua cái gì, nhưng nay nghĩ tới chuyện sinh con, nàng cũng cúi đầu mím môi, không nói gì.
Tay Thường Hiên ở bên ngoài bị đông lạnh không ít, hắn hơ một phen, lại chà xát qua loa, cuối cùng cũng ấm lên chút, vì thế đi qua mở một bao đồ, từ bên trong lấy ra bình sứ, như hiến vật quý giơ lên trước mặt A Phúc: "Xem nè, cái này cũng là ta mua cho nàng."
A Phúc xem, nhận ra đây là mật, cầm lấy đưa lên chóp mũi ngửi nói: "Là mật tảo hoa."
Thường Hiên đắc ý nở nụ cười: "Cái mũi của nàng thật linh, chính là mật tảo hoa, lát nữa lúc không có việc gì, nàng ngâm vào nước uống, đối với thân mình mới có lợi."
A Phúc nhìn hắn, cũng nhịn không được nở nụ cười, bất quá lát sau lại nghĩ, nhíu mày nhẹ giọng hỏi: "Bạc của chàng không phải đều nộp hết rồi sao, làm sao có tiền?"
Thường Hiên ngẩn ra, chính mình ngượng ngùng cười cười, lúc này mới lấy từ trong ngực một cái túi nhỏ đưa cho A Phúc: "Đây là bạc đã lĩnh nhiều ngày, vốn tính giao cho nàng, nhưng mấy ngày kia không phải vừa vặn giận dỗi với nàng đó thôi, trước đó ta đều giữ."
A Phúc cũng không do dự, trực tiếp cầm lấy, mở ra nhìn nhìn, phát hiện ngoại trừ tiền đồng còn có một ít bạc vụn, tính lại thế nào cũng có nửa lượng bạc . Hơn nữa hắn vừa rồi tiêu phí mua mấy thứ này, tổng số xem ra cũng không ít, không khỏi kinh ngạc: "Đây không phải tiền tiêu vặt hàng tháng, là từ đâu mà có vậy?"
Thường Hiên đành giải thích nói: "Ở bên ngoài làm việc, khó tránh khỏi có chút bạc từ bên ngoài thôi."
A Phúc nhìn nhìn bên ngoài, thấy cổng nhà đóng chặt, vội nhỏ giọng hỏi: "Cái này cũng không phải chuyện xấu chứ?"
Thường Hiên vội lắc đầu: "Loại bạc này, mọi người đều lấy, từ Tôn đại quản gia đến tiểu lâu la phía dưới, chỉ là vấn đề bao nhiêu thôi."
A Phúc nghe xong lời này, mới yên tâm, đem bọc bạc nhỏ kia giấu trong quần áo, nhìn Thường Hiên, dặn dò nói: "Sau này cũng không nên cất giấu đó."
Thường Hiên vội vàng nói: "Làm sao có thể, ta có thứ gì tốt đều đưa ra." Nói xong thấy A Phúc không nói lời nào, nghĩ nàng không tin, lập tức hận không thể chỉ trời thề, cuối cùng A Phúc cười nói đã tin, hắn mới thôi.
Kế tiếp mấy ngày, Thường Hiên mỗi bữa cơm đều ghé vào bếp thật cẩn thận vì A Phúc nấu thuốc, lại nấu cho A Phúc cháo gạo lức đậu đen. Dù sao hắn không cần đi ra ngoài làm việc, có thời gian, tất nhiên là vui vẻ hầu hạ cho A Phúc thoải mái dễ chịu.
A Phúc nhìn Thường Hiên nghiêng ngã bận trước bận sau, trong lòng cũng rất vừa lòng, lấy tờ giấy nợ ra, vung bút khẽ vạch nói: "Nhìn chàng tốt như vậy, miễn cho chàng ba canh giờ đi!"
Thường Hiên hơi có chút ủy khuất bất bình: "Ta ra sức hầu hạ nàng như vậy, mới miễn được ba canh giờ thôi?" Còn lại hai mươi mốt canh giờ, vậy khi nào mới hết!
A Phúc nghĩ nghĩ, lại cầm bút vạch, rộng rãi nói: "Vậy lại miễn thêm nửa canh giờ đi."
Thường Hiên thế này mới vừa lòng: "Ừm, như vậy chỉ còn lại hai mươi cộng nửa canh giờ."
A Phúc gật đầu, nhìn Thường Hiên đề nghị: "Nói nhiều như vậy, ta còn chưa thấy chàng quỳ bàn tính, không bằng đêm nay chàng quỳ nửa canh giờ đi, vừa vặn cũng đem số lẻ này xóa đi."
Thường Hiên nghe lời này, vội ngồi vào bên cạnh A Phúc, ôm thắt lưng nàng ôn nhu dỗ nói: "Nàng yên tâm, đêm nay ta tất nhiên sẽ ra sức, cho nàng cảm thấy mỹ mãn xoá cho ta nửa canh giờ kia."
A Phúc lập tức đỏ mặt, nàng dĩ nhiên hiểu được, ra sức này cũng không phải là quỳ bàn tính.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook