Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
-
Chương 3: A Phúc đi đổ nước rửa chân . .
Xem ra Thường Hiên uống không ít rượu, hắn vừa đi vào, A Phúc lập tức ngửi thấy mùi rượu xộc vào. A Phúc theo bản năng muốn tránh ra, nhưng ngẫm lại tình cảnh trước mắt, vẫn nhịn xuống không nhúc nhích. Thường Hiên lại không để ý đến A Phúc, hắn trực tiếp ngồi xuống cạnh giường, A Phúc chỉ cảm thấy đệm dưới thân lún xuống vài phần.
Thường Hiên ngồi ở mép giường, thân mình tựa vào cột giường, thở dài một cái nói: "Tiểu nha hoàn, ngươi thế mà lại đem ta hại đến thảm."
A Phúc xấu hổ vặn xoắn cái khăn đỏ trong tay, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Thường Hiên bất mãn ‘Hừ’ một tiếng: "Ngươi thật có tâm kế mà!"
A Phúc biết đêm nay sẽ không thể thân thiện, chỉ có thể vâng lời nhận tội: "Ta lúc ấy cũng là quýnh lên mới nghĩ ra chủ ý đó, kỳ thật về sau ngẫm lại cũng rất hối hận."
Thường Hiên liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi thật sự hối hận? Thật sự biết nói hối hận thì không nên hại người như vậy chứ!"
A Phúc hổ thẹn không chịu nổi, cúi đầu không nói. Thường Hiên cách tấm khăn trùm đỏ thẫm nhìn A Phúc nghĩ nhất định là lại có dáng vẻ cúi đầu nhận sai rất đáng thương, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, rốt cục chịu đựng cảm giác say đứng dậy cầm gậy hỉ nâng khăn đỏ cho A Phúc.
A Phúc không có vải đỏ ngăn cách, thật sự cùng Thường Hiên mặt đối mặt, lập tức trên mặt nhiễm hồng, cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói: "Huynh cứu ta một mạng, trong lòng ta thật sự rất cảm kích, sau này mặc kệ như thế nào, nhất định sẽ tận tâm hết sức hầu hạ huynh cả đời."
Thường Hiên lại vẫn như cũ rất có oán khí: "Ngươi hiện giờ gả cho ta làm vợ, vốn nên tận tâm hết sức hầu hạ ta cả đời, đây là bổn phận của ngươi mà."
A Phúc vừa nghe cũng thấy đúng, chỉ có thể cẩn thận nhìn A Phúc hỏi: "Vậy ta nên làm thế nào để báo đáp huynh?"
Thường Hiên lại thật sự sửng sốt, kỳ thật trong lòng hắn mặc dù có chút oán khí, nhưng chưa từng nghĩ tới bắt người ta báo đáp, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi cứ làm tốt gấp bội bổn phận người vợ là được, hiếu kính cha ta, hầu hạ ta thật tốt."
A Phúc thấy thái độ Thường Hiên hơi hòa hoãn, trong lòng rốt cục cũng buông xuống vài phần, liên tục gật đầu nói: "Đại ân đại đức của huynh và Thường quản sự ta đều ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ hiếu kính tốt với người lớn, cũng hầu hạ huynh thật tốt."
Thường Hiên nghe nàng nói như vậy, mặt kéo dài, bất mãn nói: "Thường quản sự?"
A Phúc nháy mắt hiểu được, nghĩ muốn gọi chữ ‘Cha’ kia, nhưng từ nhỏ chưa từng có cha mẹ nên trên mặt A Phúc lại có chút ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta nhất định sẽ hiếu kính với cha."
Thường Hiên bây giờ mới vừa lòng: "Ngươi biết như thế là tốt, bây giờ cha đã ngủ rồi, ngươi trước hết hầu hạ ta đi!"
A Phúc khó hiểu: "Ta nên hầu hạ huynh như thế nào? Thay quần áo cho huynh à?"
Thường Hiên men say lên tới não, đặt mông nằm ngửa trên giường, mơ hồ nói: "Thôi, hôm nay đã mệt mỏi một ngày rồi, ngươi đi lấy chậu nước ấm cho ta rửa chân đi."
Rửa chân? A Phúc đã từng làm, trước kia nàng cũng lấy nước rửa chân cho Lâm ma ma.
Lập tức nàng vội vàng gật đầu: "Được, ta đi lấy." Nói xong cũng không cởi áo cưới, xoay người đi ra ngoài.
Thường Hiên không đợi nàng đi ra ngoài, gọi nàng lại: "Chậm đã, ngươi có biết nước ấm ở đâu không?"
A Phúc ngây ngẩn cả người, ngây thơ lắc lắc đầu: "Ở đâu?"
Thường Hiên bất đắc dĩ đấm xuống giường: "Ngay chỗ phòng bếp, trong nồi có sẵn nước ấm. Trong góc viện có chậu, ngươi lấy gáo múc một ít nước đến cũng được."
A Phúc đã hiểu, trong miệng đáp lời, chân vội vàng đi ra ngoài.
Đi ra cửa phòng, bên ngoài là tiểu viện nơi Thường quản sự vẫn sống. Tiểu viện này bất quá chỉ bình thường, có mấy gian nhà ngói và một nhà bếp. Kỳ thật tiểu viện như vậy đối với A Phúc cũng đã quen thuộc, vì tiểu viện của phòng thêu nơi nàng sống cũng bố trí như vậy, chẳng qua phòng so với nơi này nhiều hơn một ít. Kỳ thật trong phủ Hầu gia, người hầu phàm là có mang theo người nhà lại có chút địa vị đều sẽ ở trong tiểu viện như vậy. Mà tiểu viện của phòng thêu trừ những nha hoàn phụ trách nữ công và các ma ma đến làm việc ra, thì những người độc thân không có người thân và những nha hoàn chưa thành thân ngày thường cũng ở đó, đương nhiên trong đó bao gồm cả A Phúc.
Lúc này trăng lạnh sao thưa, gió thu thổi qua, khiến A Phúc cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo. Nàng xắn tay áo, bước nhanh đến góc viện tìm được cái bồn gỗ mà Thường Hiên đã nói, sau đó cầm lấy bồn gỗ đi về phía phòng bếp múc nước.
Không có nến, A Phúc lại không quen bố trí trong phòng bếp, lúc vừa mới tới chỉ thấy một màn đen thùi cái gì cũng thấy không rõ lắm. Qua một hồi lâu mắt mới thích ứng với bóng tối bên trong, rốt cục cũng phân biệt được nồi để ở chỗ nào, gáo để ở đâu, lúc này mới mở nồi lấy gáo múc nước ấm.
Múc nước ấm xong, A Phúc thử thử, thấy nước vừa phải, rửa chân cũng vừa vặn, vội bê lên đi ra ngoài. Lúc đi đến trong viện, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời trên kia đã treo cao một mảnh trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng nghĩ đến chính mình ngày xưa còn ở tiểu viện của phòng thêu cũng là ánh trăng như vậy. Vì thế giờ khắc này bê một chậu nước ấm hết lần này đến lần khác tay bị gió thu thổi lạnh lẽo, A Phúc bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Nàng cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, làm thế nào gả đi như vậy, cứ như vậy bước vào sống trong một tiểu viện vừa quen thuộc vừa xa lạ, lại như thế nào mà bê nước rửa chân đi hầu hạ một người đàn ông căn bản không quen biết?
A Phúc đang hoảng hốt, chợt nghe tiếng Thường Hiên qua cửa sổ giấy kêu lên: "Sao còn chưa quay lại? Nước rửa chân đâu?"
A Phúc lập tức lấy lại tinh thần, trong miệng vội vàng đáp lời, hai tay bê chậu nước rửa chân vào, dùng chân nhẹ đá mở cửa vào phòng.
Vào nhà vừa thấy, dưới ánh nến Thường Hiên đang ngồi ở bên giường, ánh mắt mang theo men say nhìn trừng trừng A Phúc: "Ngươi không phải nói muốn hầu hạ ta sao? Sao còn không cởi áo tháo thắt lưng cho ta."
A Phúc cuống quít buông chậu rửa chân, tiến lên ngồi xổm xuống giúp Thường Hiên cởi giầy.
Chân người đàn ông so với tưởng tượng của A Phúc còn lớn hơn, một ngày làm lụng vất vả trên chân khó tránh khỏi có chút mùi mồ hôi, A Phúc ngửi thấy được, Thường Hiên tất nhiên cũng ngửi thấy.
Thường Hiên không biết có phải vì say hay không, trên mặt không ngờ có chút đỏ, nâng chân lên mất hứng nói: "Thôi, vẫn là ta tự mình rửa đi."
A Phúc cũng không cho hắn làm, hai tay ôm lấy đôi chân to của hắn, kiên định mà mềm nhẹ nói: "Ta rửa cho."
Thường Hiên thấy nàng nói như vậy, chân cũng không động nữa, mặc nàng ôm lấy bàn chân to của mình bỏ vào trong chậu nước ấm áp.
A Phúc ngày xưa cũng từng rửa chân cho Lâm ma ma, chuyện này làm cũng khá thuần thục, đầu tiên là đem chân Thường Hiên rửa sạch, sau đó bàn tay nhỏ bé mềm mại xoa bóp nhẹ nhàng trên bàn chân.
Thường Hiên mặc dù ở trước mặt A Phúc ra oai, nhưng bất quá cũng chỉ là một người hầu thôi. Bởi vì hắn từ nhỏ đi theo thiếu gia, cũng chưa từng phải rửa chân cho ai, nhưng hắn có thân phận như vậy, làm sao có người rửa chân cho hắn chứ. Mà lúc này A Phúc chẳng những rửa chân cho hắn, hơn nữa mỗi việc đều rất đúng mực, điều này làm cho Thường Hiên rất nhanh đã cảm thấy thoải mái, thấy một ngày mỏi mệt của bản thân cứ như vậy theo từng cái xoa bóp của bàn tay nhỏ bé trắng nõn bốc hơi không còn.
Ngay lúc nắm tay của A Phúc đang ấn huyệt ở gan bàn chân Thường Hiên, Thường Hiên thoải mái rốt cục nhịn không được phát ra thanh âm – ngâm nga: "Dùng thêm chút lực đi." Hắn bắt đầu không biết chừng mực yêu cầu càng nhiều.
Sức lực A Phúc vốn không lớn, vì hầu hạ, A Phúc sớm đã dùng hết sức bình sinh, nhưng lúc này nghe hắn nói như vậy, vẫn là không ngừng cố gắng ôm lấy bàn chân to lớn của hắn dùng sức nhấn mạnh.
Rốt cục cuối cùng Thường Hiên cũng được thỏa lòng mong muốn, cả người nằm ngửa trên giường thoải mái mà thở dài nói: "Ngươi là một tiểu nha hoàn nhỏ như vậy, thực nhìn không ra cũng có chút sức lực."
A Phúc cẩn thận nâng mắt xem xét nói: "Còn muốn nữa không?"
Thường Hiên vươn tay khởi động thân mình: "Không cần, sắc trời không còn sớm, vẫn là nhanh ngủ đi."
A Phúc gật đầu, đem bồn nước rửa chân bê lên: "Ta đi đổ nước rửa chân trước đã."
Ngay lúc A Phúc đứng dậy, dưới ngọn nến hỉ lay động, Thường Hiên cảm giác như nhìn thấy trong mắt tiểu nha hoàn có một chút nước mắt.
"Làm sao vậy, khóc à?" A Phúc rất nhanh xoay người lại muốn đi đổ nước, thế cho nên Thường Hiên không thấy rõ.
A Phúc mím môi ôn nhu nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Không có khóc."
Thường Hiên cũng không tin: "Ngươi xoay người lại ta xem xem, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong mắt ngươi có nước mắt mà."
A Phúc dịu ngoan xoay người, để Thường Hiên xem chính mình: "Vừa rồi đi ra ngoài gió thổi lớn thôi, ta không có khóc."
Thường Hiên dưới ánh nến xem kỹ sắc mặt của nàng, quả nhiên trên khuôn mặt mềm mại cũng không có nước mắt gì cả, nhưng trong mắt đen bóng trong suốt lại ngập nước, cũng không tỏ vẻ ủy khuất gì, ngược lại còn nở một nụ cười yếu ớt.
"À, vậy ngươi đi đổ nước rửa chân đi, nhanh chóng trở về ngủ." Thường Hiên cảm thấy mình đã tỉnh rượu rất nhiều, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến chuyện nên làm đêm động phòng.
Sau một lát, A Phúc một lần nữa trở lại phòng, Thường Hiên đã nằm ở trên giường. Thường Hiên kỳ thật đang nghĩ tới việc nên làm đêm động phòng, lúc này thấy A Phúc tiến vào, mắt cũng mang theo chút khác thường đánh giá A Phúc.
A Phúc bị hắn nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy đầu cũng không dám ngẩng lên bước tới, nàng gần như đem đầu giấu vào trong quần áo, lắp bắp nói: "Ta đi thổi tắt nến."
Thường Hiên gật gật đầu, khàn khàn tiếng "Ờ. Đi đi."
A Phúc nơm nớp lo sợ đi thổi nến, chỉ tiếc nến kia là của nhà Thường Hiên, nến nhà Thường Hiên xem ra có chút ma cũ bắt nạt ma mới, A Phúc thổi hai lần cũng chưa thổi tắt, cuối cùng A Phúc nóng nảy, gân cổ dùng sức thổi, lúc này ánh nến cũng bị tiêu diệt.
A Phúc mò mẫm tiến đến trước giường, ở trong bóng đêm bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Tay nàng có chút phát run, bất quá may mắn quần áo cũng không có ma cũ bắt nạt ma mới, nàng run rất nhiều nhưng vẫn cởi được áo cưới ra.
Ai biết Thường Hiên lại bỗng nhiên nói: "Cởi cả áo bên trong đi."
A Phúc sửng sốt, tay cũng ngưng lại tại chỗ do dự, Thường Hiên thấy nàng bất động, lại nói: "Sao không cởi?"
A Phúc biết mình như vậy là không đúng, cắn răng một cái, vẫn là đem tất cả áo bên trong cởi hết, quần lót nhỏ vụn cũng tùy tay phóng tới cái ghế trước giường.
Thân hình A Phúc mượt mà trắng noãn lúc này đã có chút mệt mỏi, trong phòng hơi lạnh, nàng nhịn không được rùng mình, run run lên giường.
Trên giường sớm trải sẵn hai cái chăn, lúc này Thường Hiên nằm ở bên ngoài. A Phúc lên giường, cẩn thận trèo qua Thường Hiên bò vào trong.
Ai biết đi đến giữa chừng lại bị một chỗ nổi lên làm vấp ngã, thân mình không mặc gì của A Phúc cứ như vậy chật vật ngã vào người Thường Hiên.
Thường Hiên thở dốc ồ ồ, âm giọng cũng khàn khàn: "Ngươi không phải muốn hầu hạ ta cả đời sao?"
A Phúc vừa thẹn lại rét lạnh cũng bất đắc dĩ: "Đúng mà, ta muốn hầu hạ huynh cả đời."
Thường Hiên phun khí nóng vào hai má A Phúc: "Vậy sao ngươi không hầu hạ ta?"
A Phúc sửng sốt một chút, nghe âm giọng khàn khàn thô khan kia, làm cho nàng lập tức hiểu được ‘Hầu hạ’ hắn trong miệng là có ý gì, nhất thời cả khuôn mặt nàng đều ửng đỏ, há hốc miệng trông vừa ngốc lăng vừa thẹn lại sợ.
Thường Hiên thấy nàng vẫn bất động, có chút nóng nảy: "Ngươi hôm đó ở phía sau ôm ta, không phải rất ra dáng sao, thế nào bây giờ lại bất động?"
A Phúc nhất thời cả người nóng bừng lên, nóng đến nỗi không còn chút cảm giác lạnh lẽo nào nữa.
Ngày nào đó ơi ngày nào đó, ngày nào đó trong tình thế cấp bách A Phúc cởi quần áo của chính mình, đem bộ ngực no đủ rắn chắc dính sát vào sau lưng Thường Hiên.
Lúc đó A Phúc thậm chí còn dùng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của Thường Hiên nữa!
A Phúc khẽ mở miệng lắp bắp hồi lâu, cũng không phát ra một âm thanh nào.
A Phúc nghe tim mình đang đập thình thịch, nghe tim Thường Hiên cũng đập thình thịch, đương nhiên nàng càng có thể nghe được Thường Hiên đang thở dốc giống như là vừa đi qua vài ngọn núi.
Trong bóng đêm, hai người đối mặt một hồi, Thường Hiên rốt cục cũng nói:
"Ngươi ôm ta giống như ngày đó đi." (Là anh quá ngây thơ hay quá gian xảo vậy)
Thường Hiên ngồi ở mép giường, thân mình tựa vào cột giường, thở dài một cái nói: "Tiểu nha hoàn, ngươi thế mà lại đem ta hại đến thảm."
A Phúc xấu hổ vặn xoắn cái khăn đỏ trong tay, nhỏ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Thường Hiên bất mãn ‘Hừ’ một tiếng: "Ngươi thật có tâm kế mà!"
A Phúc biết đêm nay sẽ không thể thân thiện, chỉ có thể vâng lời nhận tội: "Ta lúc ấy cũng là quýnh lên mới nghĩ ra chủ ý đó, kỳ thật về sau ngẫm lại cũng rất hối hận."
Thường Hiên liếc mắt nhìn nàng: "Ngươi thật sự hối hận? Thật sự biết nói hối hận thì không nên hại người như vậy chứ!"
A Phúc hổ thẹn không chịu nổi, cúi đầu không nói. Thường Hiên cách tấm khăn trùm đỏ thẫm nhìn A Phúc nghĩ nhất định là lại có dáng vẻ cúi đầu nhận sai rất đáng thương, hắn bất đắc dĩ thở dài một hơi, rốt cục chịu đựng cảm giác say đứng dậy cầm gậy hỉ nâng khăn đỏ cho A Phúc.
A Phúc không có vải đỏ ngăn cách, thật sự cùng Thường Hiên mặt đối mặt, lập tức trên mặt nhiễm hồng, cố lấy dũng khí nhỏ giọng nói: "Huynh cứu ta một mạng, trong lòng ta thật sự rất cảm kích, sau này mặc kệ như thế nào, nhất định sẽ tận tâm hết sức hầu hạ huynh cả đời."
Thường Hiên lại vẫn như cũ rất có oán khí: "Ngươi hiện giờ gả cho ta làm vợ, vốn nên tận tâm hết sức hầu hạ ta cả đời, đây là bổn phận của ngươi mà."
A Phúc vừa nghe cũng thấy đúng, chỉ có thể cẩn thận nhìn A Phúc hỏi: "Vậy ta nên làm thế nào để báo đáp huynh?"
Thường Hiên lại thật sự sửng sốt, kỳ thật trong lòng hắn mặc dù có chút oán khí, nhưng chưa từng nghĩ tới bắt người ta báo đáp, lập tức nghĩ nghĩ rồi nói: "Ngươi cứ làm tốt gấp bội bổn phận người vợ là được, hiếu kính cha ta, hầu hạ ta thật tốt."
A Phúc thấy thái độ Thường Hiên hơi hòa hoãn, trong lòng rốt cục cũng buông xuống vài phần, liên tục gật đầu nói: "Đại ân đại đức của huynh và Thường quản sự ta đều ghi tạc trong lòng, nhất định sẽ hiếu kính tốt với người lớn, cũng hầu hạ huynh thật tốt."
Thường Hiên nghe nàng nói như vậy, mặt kéo dài, bất mãn nói: "Thường quản sự?"
A Phúc nháy mắt hiểu được, nghĩ muốn gọi chữ ‘Cha’ kia, nhưng từ nhỏ chưa từng có cha mẹ nên trên mặt A Phúc lại có chút ửng đỏ, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Ta nhất định sẽ hiếu kính với cha."
Thường Hiên bây giờ mới vừa lòng: "Ngươi biết như thế là tốt, bây giờ cha đã ngủ rồi, ngươi trước hết hầu hạ ta đi!"
A Phúc khó hiểu: "Ta nên hầu hạ huynh như thế nào? Thay quần áo cho huynh à?"
Thường Hiên men say lên tới não, đặt mông nằm ngửa trên giường, mơ hồ nói: "Thôi, hôm nay đã mệt mỏi một ngày rồi, ngươi đi lấy chậu nước ấm cho ta rửa chân đi."
Rửa chân? A Phúc đã từng làm, trước kia nàng cũng lấy nước rửa chân cho Lâm ma ma.
Lập tức nàng vội vàng gật đầu: "Được, ta đi lấy." Nói xong cũng không cởi áo cưới, xoay người đi ra ngoài.
Thường Hiên không đợi nàng đi ra ngoài, gọi nàng lại: "Chậm đã, ngươi có biết nước ấm ở đâu không?"
A Phúc ngây ngẩn cả người, ngây thơ lắc lắc đầu: "Ở đâu?"
Thường Hiên bất đắc dĩ đấm xuống giường: "Ngay chỗ phòng bếp, trong nồi có sẵn nước ấm. Trong góc viện có chậu, ngươi lấy gáo múc một ít nước đến cũng được."
A Phúc đã hiểu, trong miệng đáp lời, chân vội vàng đi ra ngoài.
Đi ra cửa phòng, bên ngoài là tiểu viện nơi Thường quản sự vẫn sống. Tiểu viện này bất quá chỉ bình thường, có mấy gian nhà ngói và một nhà bếp. Kỳ thật tiểu viện như vậy đối với A Phúc cũng đã quen thuộc, vì tiểu viện của phòng thêu nơi nàng sống cũng bố trí như vậy, chẳng qua phòng so với nơi này nhiều hơn một ít. Kỳ thật trong phủ Hầu gia, người hầu phàm là có mang theo người nhà lại có chút địa vị đều sẽ ở trong tiểu viện như vậy. Mà tiểu viện của phòng thêu trừ những nha hoàn phụ trách nữ công và các ma ma đến làm việc ra, thì những người độc thân không có người thân và những nha hoàn chưa thành thân ngày thường cũng ở đó, đương nhiên trong đó bao gồm cả A Phúc.
Lúc này trăng lạnh sao thưa, gió thu thổi qua, khiến A Phúc cảm thấy một cảm giác lạnh lẽo. Nàng xắn tay áo, bước nhanh đến góc viện tìm được cái bồn gỗ mà Thường Hiên đã nói, sau đó cầm lấy bồn gỗ đi về phía phòng bếp múc nước.
Không có nến, A Phúc lại không quen bố trí trong phòng bếp, lúc vừa mới tới chỉ thấy một màn đen thùi cái gì cũng thấy không rõ lắm. Qua một hồi lâu mắt mới thích ứng với bóng tối bên trong, rốt cục cũng phân biệt được nồi để ở chỗ nào, gáo để ở đâu, lúc này mới mở nồi lấy gáo múc nước ấm.
Múc nước ấm xong, A Phúc thử thử, thấy nước vừa phải, rửa chân cũng vừa vặn, vội bê lên đi ra ngoài. Lúc đi đến trong viện, lại nhịn không được ngẩng đầu nhìn bầu trời trên kia đã treo cao một mảnh trăng sáng trong trẻo nhưng lạnh lùng, trong lòng nghĩ đến chính mình ngày xưa còn ở tiểu viện của phòng thêu cũng là ánh trăng như vậy. Vì thế giờ khắc này bê một chậu nước ấm hết lần này đến lần khác tay bị gió thu thổi lạnh lẽo, A Phúc bỗng nhiên có chút hoảng hốt. Nàng cảm thấy mình giống như đang nằm mơ, làm thế nào gả đi như vậy, cứ như vậy bước vào sống trong một tiểu viện vừa quen thuộc vừa xa lạ, lại như thế nào mà bê nước rửa chân đi hầu hạ một người đàn ông căn bản không quen biết?
A Phúc đang hoảng hốt, chợt nghe tiếng Thường Hiên qua cửa sổ giấy kêu lên: "Sao còn chưa quay lại? Nước rửa chân đâu?"
A Phúc lập tức lấy lại tinh thần, trong miệng vội vàng đáp lời, hai tay bê chậu nước rửa chân vào, dùng chân nhẹ đá mở cửa vào phòng.
Vào nhà vừa thấy, dưới ánh nến Thường Hiên đang ngồi ở bên giường, ánh mắt mang theo men say nhìn trừng trừng A Phúc: "Ngươi không phải nói muốn hầu hạ ta sao? Sao còn không cởi áo tháo thắt lưng cho ta."
A Phúc cuống quít buông chậu rửa chân, tiến lên ngồi xổm xuống giúp Thường Hiên cởi giầy.
Chân người đàn ông so với tưởng tượng của A Phúc còn lớn hơn, một ngày làm lụng vất vả trên chân khó tránh khỏi có chút mùi mồ hôi, A Phúc ngửi thấy được, Thường Hiên tất nhiên cũng ngửi thấy.
Thường Hiên không biết có phải vì say hay không, trên mặt không ngờ có chút đỏ, nâng chân lên mất hứng nói: "Thôi, vẫn là ta tự mình rửa đi."
A Phúc cũng không cho hắn làm, hai tay ôm lấy đôi chân to của hắn, kiên định mà mềm nhẹ nói: "Ta rửa cho."
Thường Hiên thấy nàng nói như vậy, chân cũng không động nữa, mặc nàng ôm lấy bàn chân to của mình bỏ vào trong chậu nước ấm áp.
A Phúc ngày xưa cũng từng rửa chân cho Lâm ma ma, chuyện này làm cũng khá thuần thục, đầu tiên là đem chân Thường Hiên rửa sạch, sau đó bàn tay nhỏ bé mềm mại xoa bóp nhẹ nhàng trên bàn chân.
Thường Hiên mặc dù ở trước mặt A Phúc ra oai, nhưng bất quá cũng chỉ là một người hầu thôi. Bởi vì hắn từ nhỏ đi theo thiếu gia, cũng chưa từng phải rửa chân cho ai, nhưng hắn có thân phận như vậy, làm sao có người rửa chân cho hắn chứ. Mà lúc này A Phúc chẳng những rửa chân cho hắn, hơn nữa mỗi việc đều rất đúng mực, điều này làm cho Thường Hiên rất nhanh đã cảm thấy thoải mái, thấy một ngày mỏi mệt của bản thân cứ như vậy theo từng cái xoa bóp của bàn tay nhỏ bé trắng nõn bốc hơi không còn.
Ngay lúc nắm tay của A Phúc đang ấn huyệt ở gan bàn chân Thường Hiên, Thường Hiên thoải mái rốt cục nhịn không được phát ra thanh âm – ngâm nga: "Dùng thêm chút lực đi." Hắn bắt đầu không biết chừng mực yêu cầu càng nhiều.
Sức lực A Phúc vốn không lớn, vì hầu hạ, A Phúc sớm đã dùng hết sức bình sinh, nhưng lúc này nghe hắn nói như vậy, vẫn là không ngừng cố gắng ôm lấy bàn chân to lớn của hắn dùng sức nhấn mạnh.
Rốt cục cuối cùng Thường Hiên cũng được thỏa lòng mong muốn, cả người nằm ngửa trên giường thoải mái mà thở dài nói: "Ngươi là một tiểu nha hoàn nhỏ như vậy, thực nhìn không ra cũng có chút sức lực."
A Phúc cẩn thận nâng mắt xem xét nói: "Còn muốn nữa không?"
Thường Hiên vươn tay khởi động thân mình: "Không cần, sắc trời không còn sớm, vẫn là nhanh ngủ đi."
A Phúc gật đầu, đem bồn nước rửa chân bê lên: "Ta đi đổ nước rửa chân trước đã."
Ngay lúc A Phúc đứng dậy, dưới ngọn nến hỉ lay động, Thường Hiên cảm giác như nhìn thấy trong mắt tiểu nha hoàn có một chút nước mắt.
"Làm sao vậy, khóc à?" A Phúc rất nhanh xoay người lại muốn đi đổ nước, thế cho nên Thường Hiên không thấy rõ.
A Phúc mím môi ôn nhu nở nụ cười, nhỏ giọng nói: "Không có khóc."
Thường Hiên cũng không tin: "Ngươi xoay người lại ta xem xem, vừa rồi rõ ràng nhìn thấy trong mắt ngươi có nước mắt mà."
A Phúc dịu ngoan xoay người, để Thường Hiên xem chính mình: "Vừa rồi đi ra ngoài gió thổi lớn thôi, ta không có khóc."
Thường Hiên dưới ánh nến xem kỹ sắc mặt của nàng, quả nhiên trên khuôn mặt mềm mại cũng không có nước mắt gì cả, nhưng trong mắt đen bóng trong suốt lại ngập nước, cũng không tỏ vẻ ủy khuất gì, ngược lại còn nở một nụ cười yếu ớt.
"À, vậy ngươi đi đổ nước rửa chân đi, nhanh chóng trở về ngủ." Thường Hiên cảm thấy mình đã tỉnh rượu rất nhiều, trong đầu bỗng nhiên nhớ đến chuyện nên làm đêm động phòng.
Sau một lát, A Phúc một lần nữa trở lại phòng, Thường Hiên đã nằm ở trên giường. Thường Hiên kỳ thật đang nghĩ tới việc nên làm đêm động phòng, lúc này thấy A Phúc tiến vào, mắt cũng mang theo chút khác thường đánh giá A Phúc.
A Phúc bị hắn nhìn như vậy, nhất thời cảm thấy đầu cũng không dám ngẩng lên bước tới, nàng gần như đem đầu giấu vào trong quần áo, lắp bắp nói: "Ta đi thổi tắt nến."
Thường Hiên gật gật đầu, khàn khàn tiếng "Ờ. Đi đi."
A Phúc nơm nớp lo sợ đi thổi nến, chỉ tiếc nến kia là của nhà Thường Hiên, nến nhà Thường Hiên xem ra có chút ma cũ bắt nạt ma mới, A Phúc thổi hai lần cũng chưa thổi tắt, cuối cùng A Phúc nóng nảy, gân cổ dùng sức thổi, lúc này ánh nến cũng bị tiêu diệt.
A Phúc mò mẫm tiến đến trước giường, ở trong bóng đêm bắt đầu cởi áo tháo thắt lưng.
Tay nàng có chút phát run, bất quá may mắn quần áo cũng không có ma cũ bắt nạt ma mới, nàng run rất nhiều nhưng vẫn cởi được áo cưới ra.
Ai biết Thường Hiên lại bỗng nhiên nói: "Cởi cả áo bên trong đi."
A Phúc sửng sốt, tay cũng ngưng lại tại chỗ do dự, Thường Hiên thấy nàng bất động, lại nói: "Sao không cởi?"
A Phúc biết mình như vậy là không đúng, cắn răng một cái, vẫn là đem tất cả áo bên trong cởi hết, quần lót nhỏ vụn cũng tùy tay phóng tới cái ghế trước giường.
Thân hình A Phúc mượt mà trắng noãn lúc này đã có chút mệt mỏi, trong phòng hơi lạnh, nàng nhịn không được rùng mình, run run lên giường.
Trên giường sớm trải sẵn hai cái chăn, lúc này Thường Hiên nằm ở bên ngoài. A Phúc lên giường, cẩn thận trèo qua Thường Hiên bò vào trong.
Ai biết đi đến giữa chừng lại bị một chỗ nổi lên làm vấp ngã, thân mình không mặc gì của A Phúc cứ như vậy chật vật ngã vào người Thường Hiên.
Thường Hiên thở dốc ồ ồ, âm giọng cũng khàn khàn: "Ngươi không phải muốn hầu hạ ta cả đời sao?"
A Phúc vừa thẹn lại rét lạnh cũng bất đắc dĩ: "Đúng mà, ta muốn hầu hạ huynh cả đời."
Thường Hiên phun khí nóng vào hai má A Phúc: "Vậy sao ngươi không hầu hạ ta?"
A Phúc sửng sốt một chút, nghe âm giọng khàn khàn thô khan kia, làm cho nàng lập tức hiểu được ‘Hầu hạ’ hắn trong miệng là có ý gì, nhất thời cả khuôn mặt nàng đều ửng đỏ, há hốc miệng trông vừa ngốc lăng vừa thẹn lại sợ.
Thường Hiên thấy nàng vẫn bất động, có chút nóng nảy: "Ngươi hôm đó ở phía sau ôm ta, không phải rất ra dáng sao, thế nào bây giờ lại bất động?"
A Phúc nhất thời cả người nóng bừng lên, nóng đến nỗi không còn chút cảm giác lạnh lẽo nào nữa.
Ngày nào đó ơi ngày nào đó, ngày nào đó trong tình thế cấp bách A Phúc cởi quần áo của chính mình, đem bộ ngực no đủ rắn chắc dính sát vào sau lưng Thường Hiên.
Lúc đó A Phúc thậm chí còn dùng hai tay ôm chặt thắt lưng rắn chắc của Thường Hiên nữa!
A Phúc khẽ mở miệng lắp bắp hồi lâu, cũng không phát ra một âm thanh nào.
A Phúc nghe tim mình đang đập thình thịch, nghe tim Thường Hiên cũng đập thình thịch, đương nhiên nàng càng có thể nghe được Thường Hiên đang thở dốc giống như là vừa đi qua vài ngọn núi.
Trong bóng đêm, hai người đối mặt một hồi, Thường Hiên rốt cục cũng nói:
"Ngươi ôm ta giống như ngày đó đi." (Là anh quá ngây thơ hay quá gian xảo vậy)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook