Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 16: Thường Hiên xấu hổ . .

Đêm nay vợ chồng hai người ôm nhau mà ngủ, A Phúc tự nhiên là cảm giác được Thường Hiên phía dưới vẫn không thành thật, hắn thở hổn hển ôm mình chặt trong ngực, nhưng rốt cuộc cũng không làm gì. A Phúc không biết tại sao bỗng có chút muốn cười, lại có chút cảm động, cúi đầu thở dài một hơi, cũng đem mặt tựa vào trong ngực hắn.

Từ sau khi lập gia đình, đêm nay là lần đầu tiên A Phúc cảm giác được, kỳ thật hai người cùng nhau ngủ so với một người thật sự ấm áp. Trong ngực người đàn ông rất ấm áp, dựa vào rất thoải mái, có hắn, chẳng khác nào mùa đông có thêm một cái lò nhỏ, không bao giờ sợ lạnh nữa.

Ngày hôm sau khi A Phúc mở mắt, rõ ràng phát hiện người bên cạnh không ngờ đã không còn, nàng kinh ngạc không thôi, lại nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động, vì thế vội vàng mặc thêm quần áo xuống giường. Nàng nghĩ tối hôm qua cha chồng không ở nhà thì không sao nhưng nay cha chồng đã về, lại để Thường Hiên bận rộn chuyện trong phòng bếp tổng là có chút không thể nào nói nổi.

Nàng vừa ra khỏi cửa phòng, đã thấy cha chồng tỉnh dậy, vì thế vội vàng vấn an, cha chồng cũng nói: "Thường Hiên ở trong phòng bếp nấu cơm."

A Phúc đỏ mặt, len lén xem sắc mặt cha chồng, thấy ông cũng không có biểu tình gì, trong lòng càng thêm ngượng ngùng, ấp úng nói: "À, con hôm nay dậy trễ, để con đi xem." Nói xong vội vàng bước nhanh đến phòng bếp.

Vào phòng bếp, chỉ thấy Thường Hiên đã đem cơm làm sẵn sàng, lúc này đang cầm muôi cơm xới xới ở trong nồi. A Phúc bất đắc dĩ oán giận nói: "Chàng sao lại không bảo ta một tiếng, buổi sáng chàng thế nhưng đi làm việc này, để cho cha thấy được sẽ không tốt."

Thường Hiên lại hồn nhiên không thèm để ý: "Không có gì đâu, sáng nay ta đã nói qua với cha rồi, đã nói nàng mấy ngày nay trong người không khoẻ, ta sẽ nấu cơm. Ông còn hỏi ta có cần mời đại phu không."

A Phúc vẫn còn lo lắng, phải biết rằng Thường quản sự trước kia xem như quản việc thu mua ở phòng thêu, ngay cả Lâm ma ma cũng phải xem sắc mặt của ông mà làm việc. A Phúc sớm đã quen trước mặt Thường quản sự cẩn thận làm việc, nay gả đến nhà ông làm dâu, thế nhưng lại có danh tham ngủ không nấu cơm, như vậy thử hỏi nàng làm thế nào có thể gặp người.

Thường Hiên nghiêng mắt xem xét nàng, cũng thở dài lắc đầu: "Nàng lo lắng cái gì, nàng xem, ông ấy là cha của ta, nay cũng là cha của nàng, người khác kệ họ, sẽ không để ý nàng chuyện này đâu!"

A Phúc cúi đầu hít một tiếng: "Được rồi, hôm nay đành vậy thôi, sau này không thể như vậy nữa, bằng không để cho người khác biết lại nói linh tinh."

A Phúc không nấu cơm, vì thế nàng sáng nay dụng tâm hầu hạ cha chồng ăn cơm, cẩn thận đưa bát đũa, bất quá nàng len lén quan sát, Thường quản sự nhìn qua quả thực cũng không có đem chuyện này để trong lòng, nàng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Ăn cơm xong, người trong nhà cũng đều tự đi ra ngoài, nên hầu hạ người thì đi hầu hạ người, nên giúp việc thì đi làm việc. Làm nô bộc thì không như người bình thường còn có thời gian nhàn rỗi tốn hơi thừa lời tán gẫu, thân mình gần như không mấy khắc có thể được tự do, lúc nào cũng phải nghe chủ tử phân phó điều khiển.

A Phúc hôm nay trên người đã dễ chịu rất nhiều, nàng đi vào trong viện nhị thiếu phu nhân, đầu tiên là chào hỏi với A Bình, rồi cùng mấy nha hoàn khác ở trong phòng bắt đầu làm chút đồ dùng của phụ nữ. Đã nhiều ngày nàng mới đến, kỳ thật A Bình chưa phân phó nàng làm chuyện linh tinh gì, là vì để nàng cân nhắc nên thêu bức tranh mẫu đơn của đại thiếu gia thật tốt.

Hôm nay tâm tình A Phúc không tệ, cũng mang mẫu đơn ra nhìn kỹ một phen, cuối cùng ý nghĩ vừa động đã có chủ ý, lập tức đem chỉ màu đã chuẩn bị tốt mấy ngày trước lấy ra, lại lấy vải thêu, cho lên khung thêu, bắt đầu bắt tay vào làm. Trong phòng mấy nha hoàn khác đã sớm nghe nói A Phúc khéo tay, thêu ra cái gì đó đã khiến nhị thiếu phu nhân yêu thích, nên cũng đi đến xem.

A Phúc hiền lành, thấy bọn họ hỏi, cũng cầm lấy vài cái khăn thêu trước kia cho bọn họ xem. Mấy nha hoàn tụ vào một chỗ tinh tế quan sát bức thêu kia, đều tán thưởng A Phúc đường may tinh mịn, lát sau lại có một nha hoàn tò mò hỏi A Phúc tính thêu tranh mẫu đơn này như thế nào.

Phải biết rằng người thêu tranh mẫu đơn rất nhiều, nhưng đại thiếu gia vẽ mẫu đơn rất tươi sáng xinh đẹp, khác biệt với các bức thêu bình thường khác, mà cái này lại là nhị thiếu phu nhân cực kì coi trọng, nếu không có điểm nổi bật khác lạ gì, sợ là A Phúc ở trước mặt nhị thiếu phu nhân cũng không được cái gì tốt.

Ai biết A Phúc lại mím môi cười nói: "Cũng không có gì cả, bất quá là một kim một đường thêu thôi."

Trong đó có một nha hoàn có chút mất hứng: "A Phúc, đường may của tỷ công phu tốt như vậy, kỹ thuật thêu hoa so với bọn muội đẹp hơn nhiều, bọn muội bây giờ hỏi một chút, cũng chỉ là tò mò thôi, đâu học được gì, tỷ nói thẳng là được."

A Phúc bên môi câu ra một nụ cười có chút hiền lành lại ngọt ngào, đôi mắt sáng ngời chân thành nhìn nha hoàn kia, nghiêng đầu còn nghiêm túc nói: "Liễu nhi muội muội, ta quả thật không có ý giấu diếm. Muội phải biết rằng, ngày thường trong chúng ta thêu chút vật nhỏ, kỹ thuật thêu có thay đổi vài kiểu mới mẻ gì đó, đều là luyện tập, coi như tự bản thân nghiên cứu chơi đùa. Nhưng nếu muốn thêu thật sự nghiêm túc gì đó, thì phải bỏ cái cách thêu đa dạng mới mẻ kia đi, thành thành thật thật một kim một đường mà thêu."

Nha hoàn gọi là Liễu nhi kia vẫn không hiểu, không khỏi hỏi: "Nếu thực sự chỉ một kim một đường thêu, bọn muội cũng làm được mà, nhị thiếu phu nhân cần gì tìm tỷ thêu đâu."

Một nha hoàn khác tên gọi Thủy nhi, Thủy nhi này lại hiểu được, cướp lời nói: "Cũng là một kim một đường thêu, nhưng đường kim của A Phúc đi xuống cũng mang theo mười mấy năm kinh nghiệm, làm sao có thể so với nhóm chúng ta được."

A Phúc hướng tới Thủy nhi này nở nụ cười nói: "Thủy nhi tỷ tỷ nói lời này khiến A Phúc hổ thẹn, kỳ thật A Phúc ăn nói hay tay nghề đều vụng về, bất quá mười mấy năm nay luôn luôn luyện kỹ thuật đường kim cao thấp, nay tự nhiên so với người bình thường kỹ thuật thành thạo một ít."

Liễu nhi lúc này cũng hiểu được, một lần nữa cầm lấy món thêu nhỏ xem qua, không khỏi thở dài nói: "Hai vị tỷ tỷ nói quả thật đúng vậy, kỹ thuật thêu của A Phúc tỷ tỷ, rõ ràng nhìn không có gì đặc sắc, nhưng thêu xong cũng vẫn sinh động khiến người yêu thích, đây chính là công lao ngày thường tích lũy lại mà thành."

A Phúc cúi đầu nhìn nhìn còn chỗ trống trên khung thêu, mang theo ý cười thở dài nói: "Lâm ma ma từng nói với ta, kỹ thuật cao nhất của thợ thêu, quả thật chỉ dùng đường kim đơn giản nhất, thêu ra bức tranh thêu động lòng người nhất trên đời. Ta còn chưa được vậy, nếu thật sự muốn thêu cho đẹp bức tranh mẫu đơn này, ta sợ là còn phải ở một số thời điểm mấu chốt dùng một ít kỹ thuật thêu phụ trợ vào."

Bên này mấy nha hoàn đang nói, chợt nghe bên ngoài truyền đến tiếng vỗ tay nhẹ nhàng, một giọng nam dễ nghe lanh lảnh nói: "Lời này vô cùng đúng."

Mấy nha hoàn đột nhiên nghe thấy giọng nam, đều có chút hoảng, ngươi xem ta ta nhìn ngươi, lại không biết nói gì.

Tiếp theo chợt nghe đến A Bình cười nói: "Đại thiếu gia, bất quá là mấy nha hoàn trong phòng không hiểu chuyện nói lung tung thôi, ngài lại nghiêm túc ở đây trầm trồ vỗ tay khen ngợi, dọa bọn họ rồi."

Ai biết lại nghe một giọng nam thanh thúy khác cười nói: "Đại ca ta ngày xưa luôn nói chuyện với chúng ta không hợp, nay ở trong viện của nhị ca lại tìm được tri âm, mau mau đem nha hoàn kia mời ra, nếu dáng vẻ không tồi, thì để đại ca thu vào phòng cũng được."

A Bình thu lại nụ cười, trêu ghẹo tam thiếu gia: "Đừng vội nói lung tung, người ở trong phòng này cũng là người có chủ, đại thiếu gia dù muốn nhận, e là cũng thu không được."

Tam thiếu gia nghe xong, lại cầm cây quạt trong tay phe phẩy, trong miệng còn nói: "Có chủ thì sao chứ, cho dù có chủ, cũng nhịn không được thích đại ca thôi. Đại ca nhiều năm nay ngay cả một người trong phòng cũng không có, nay nếu thực sự nhìn trúng, dù thế nào đi nữa ta phận làm em cũng phải thành toàn cho huynh ấy."

Kỳ thật tam thiếu gia trước nay đều không có đầu óc, hắn chỉ nghĩ cái gọi là ‘có chủ’ trong lời nói, chính là chỉ nha hoàn kia đã bị nhị ca thu vào phòng, vì thế nghĩ bất quá là một nha hoàn đã dùng qua, nhị ca đưa qua cho đại ca cũng không sai.

Ai ngờ A Bình lại hướng ra sau lưng tam thiếu gia nhìn, trong mắt vừa vặn nhìn thấy sau hắn có một người hầu đi theo vẫn khuôn phép quy củ cúi đầu không nói gì, vóc dáng cao gầy, dáng vẻ coi như tuấn tú, lập tức mang theo ý cười hỏi: "Vị ở sau là người từ nhỏ đi theo ngài Thường Hiên phải không?"

Tam thiếu gia vẫn như cũ không nghĩ ra ẩn ý trong đó, khó hiểu nói: "Đúng vậy, chính là Thường Hiên, vậy thì sao?"

A Bình chỉ cười không nói, lấy ánh mắt đánh giá Thường Hiên, ánh mắt lại lướt về phía trong phòng.

Lúc này, trong phòng A Phúc sớm đã mặt cũng đỏ lên, nàng đã đoán được ở bên ngoài người bên cạnh tam thiếu gia mang theo tất nhiên là Thường Hiên. A Bình này ngày thường nói chuyện không hề kiêng kị, tam thiếu gia cũng là người không suy nghĩ, lại không ngờ rằng thế nhưng còn đem lời vui đùa nói đến tai Thường Hiên.

Một bên Liễu nhi và Thủy nhi vạn lần không ngờ tới có thể nghe thấy chuyện vui đùa như vậy, đều đồng tình nhìn về phía A Phúc.

Mà bên ngoài phòng, đại thiếu gia đã đoán được ẩn ý trong đó, lập tức giận tái mặt nhìn A Bình, mở miệng nói: "A Bình, ngươi thân là nha hoàn thực sự muốn đi giáo huấn một chút rồi, lát nữa ta phải cùng nhị thiếu gia các ngươi nói chuyện mới được."

Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến ngay, nhị thiếu gia đỡ nhị thiếu phu nhân đã có bụng lớn từ trong phòng lúc lắc lúc lắc đi ra, vừa đi vừa cười hỏi: "A Bình lại nói gì chọc đại ca mất hứng vậy?"

Mọi người thấy nhị thiếu phu nhân đi ra, đều chào hỏi, lời nói đùa vừa rồi tạm thời gác sang một bên.

Ai biết nhị thiếu phu nhân lại vẫn như cũ không quên, lại cố nói: "Vừa rồi rốt cuộc là có chuyện gì, A Bình đã nói gì vậy?" Nàng lấy mắt tà xem xét A Bình, trong mắt mang theo ý cười: "Nếu A Bình thật sự không nghe lời, rõ ràng ta phải đem nàng ấy xử lý cho tốt đưa đến viện của đại thiếu gia, để đại thiếu gia quản giáo một phen rồi."

Nàng thốt ra lời này ra, A Bình mặt cũng đỏ. Kỳ thật A Bình thường ngày thầm thích đại thiếu gia, tuy rằng ở viện của nhị thiếu phu nhân, nhưng đến nay vẫn bảo vệ thân trong sạch, cũng không trở thành người trong phòng nhị thiếu gia. Lời này thế nhưng bị nhị thiếu phu nhân nói toạc, phải biết rằng nàng tuy nói chuyện không kiêng nể gì, nhưng rốt cuộc vẫn là một cô nương, loại chuyện liên quan đến chính mình, tất nhiên sẽ xấu hổ.

Một bên mọi người cũng không rõ, bọn họ cũng không biết người trong phòng nói ra lời kia lại là cô dâu mới mà người hầu của tam thiếu gia Thường Hiên mới cưới vào cửa. Lập tức tam thiếu gia nói chuyện vừa rồi, lại đuổi theo nhị thiếu phu nhân hỏi tiếp: "Vừa rồi trong phòng rốt cuộc là người nào?"

Nhị thiếu phu nhân con ngươi lưu chuyển, cũng đã đoán được chuyện gì xảy ra, nhưng nàng lại ra vẻ không biết, thổi phù một tiếng cười nói: "Ta so với mọi người tới còn chậm hơn, ta làm sao biết trong phòng là ai chứ!" Nói xong còn hướng đến trong phòng cười ra lệnh nói: "Vị tài nữ trong phòng vị kia, ngươi ra đây cho chúng ta nhìn một cái nha."

A Phúc vốn dĩ muốn ở trong phòng tránh thoát trận xấu hổ này, đáng lẽ đã qua rồi, bên ngoài đều là thiếu gia và phu nhân, nàng một người đã có chồng cũng không nên ra đó giúp vui. Nhưng nay nhị thiếu phu nhân phân phó, nàng cũng không thể không ra, đành phải kiên trì cúi đầu đi ra ngoài, hướng đến bọn họ nhẹ nhàng hành lễ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương