Đại Quản Gia Tiểu Nương Tử
Chương 14: Thường Hiên lĩnh ngộ .

Lời này càng nói khiến Thường Hiên không hờn giận, một bàn tay to khác đi xuống sờ soạng, vừa sờ vừa oán giận nói: "Nàng rõ ràng là thay lòng, đã nghĩ đến không muốn hầu hạ, lại còn lấy lời này lừa gạt ta!"

Ai ngờ hắn vừa sờ xuống dưới, thế nhưng đụng đến 1 mảng dính ẩm ướt, cái loại dính ẩm ướt tự nhiên khác biệt so với xúc cảm trước đây. Hắn kinh ngạc vươn tay khỏi ổ chăn, nương theo ngọn đèn chưa tắt, mơ hồ có thể thấy được ngón tay ẩm ướt dính lại là màu đỏ, tiến đến gần mũi ngửi, quả nhiên ngửi được hình như có mùi máu tươi.

Thường Hiên bị dọa sợ ngây người, hắn khiếp sợ cúi đầu nhìn A Phúc, chỉ thấy A Phúc vẻ mặt xấu hổ và giận dữ, cắn chặt môi dưới, cứng ngắc nằm ở dưới thân mình.

Ánh mắt Thường Hiên kinh ngạc nhìn A Phúc lại nhìn đầu ngón tay dính màu đỏ, rốt cục lắp bắp hỏi: "A Phúc, nàng, nàng làm sao vậy?"

A Phúc mắt cũng không nâng một chút, đỏ mặt cắn môi, căn bản không thèm để ý hắn.

Thường Hiên trong lòng hoảng, vội vàng từ trên người nàng bò xuống, cúi đầu nhìn nhìn lại quả thật không thể nghi ngờ là máu, vẻ mặt lo lắng nhìn A Phúc, đau lòng nói: "Nàng làm sao vậy? Ta làm nàng bị thương sao?"

A Phúc bây giờ không bị hắn đè nặng, yên lặng ngồi dậy, không nói một tiếng phủ thêm áo khoác đã cởi ra.

Thường Hiên lại càng phát hoảng, bất chấp vết máu trên tay, một phen giữ chặt tay của nàng, vội la lên: "Nàng muốn đi đâu?"

A Phúc bất đắc dĩ cúi đầu nhìn bàn tay to đang giữ chặt tay áo mình, nhìn chút máu dính trên ống tay áo màu xanh, thở dài, nhỏ giọng nói: "Ta muốn đi nhà xí."

Thường Hiên lại càng thêm nóng nảy, trong tay vẫn như cũ không buông A Phúc: "Đi nhà xí làm cái gì! Nàng đang chảy máu, nàng bị thương, ta đi tìm đại phu." Nói đến đây, tay hắn mặc lại cái quần đã cởi đi xuống giường.

A Phúc thật sự là không biết nói gì, quay đầu ai oán nhìn Thường Hiên liếc mắt một cái, nổi giận dậm dậm chân: "Chàng buông ra, cái này căn bản không phải là bị thương!"

A Phúc từ lúc gả qua đây, tính tình nhu thuận chưa từng đối với Thường Hiên có nửa điểm cao giọng, nay dậm chân như vậy, đem Thường Hiên dọa sợ. Hắn một bàn tay cầm lưng quần mặc, một bàn tay lôi kéo A Phúc, mở to hai mắt khó hiểu nhìn A Phúc, thì thào nói: "Nàng như vậy là sao?"

A Phúc vốn bị một ngày tra tấn mệt nhọc còn có chút buồn phiền, nay nhìn hắn chỉ biết ngây ngốc, thế nhưng lại có chút buồn bực khó hiểu, trong miệng oán giận nói: "Phụ nữ mỗi tháng vốn sẽ có một lần đổ máu như vậy, ta đã nói với chàng mấy ngày này không tiện, chàng còn cậy mạnh hơn ta. Nay tay chàng dính máu, còn làm tay áo của ta nhiễm lây nữa, ngày mai nếu bị người biết được e là sẽ cười đến chết thôi, như vậy cuối cùng đã khiến chàng vừa lòng rồi phải không."

Thường Hiên cúi đầu nhìn tay áo, quả nhiên bởi vì mình đã làm dính màu đỏ, hắn lại ngẩng đầu nhìn A Phúc trên mặt thần sắc u oán, trong khoảng thời gian ngắn cứng họng thế nhưng không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể trong miệng nha nha nói: "Nhưng... Nàng, nàng đổ máu..."

A Phúc biết hắn nhất thời nửa khắc nói không thông, cảm giác mơ hồ có gì đó ẩm ướt dính chảy ra, cũng không có thời gian giải thích với hắn, chỉ nói: "Ta đi nhà xí trước đã." Nói xong lập tức giãy tay hắn ra.

Thường Hiên lúc này là khiếp sợ cả người ngốc lăng, mắt thấy A Phúc giãy tay mình chạy ra cửa, hắn cũng không ngăn cản, chỉ là đứng ở đó vẫn bị khiếp sợ khó hiểu bao phủ.

Nửa ngày sau, A Phúc thu dọn sạch sẽ vào nhà, nàng cũng không liếc mắt nhìn Thường Hiên một cái, đi thẳng đến rương gỗ màu đỏ mở ra, từ bên trong lấy ra một bộ quần áo sạch sẽ thay vào, lại đem quần áo vốn dĩ dính vết máu cũ vất ở một bên ghế, nghĩ ngày mai bỏ chút thời gian giặt sạch.

Làm xong tất cả, nàng giương mắt nhìn Thường Hiên, chỉ thấy hắn trong tay còn dính máu, ngượng ngùng đứng bên giường.

A Phúc cắn môi không quan tâm hắn, chỉ lấy một tấm khăn đưa qua, nhỏ giọng nhắc nhở nói: "Chàng còn không lau tay?"

Thường Hiên bây giờ mới phản ứng lại, một bên cầm lấy khăn lau tay, một bên cẩn thận xem xét A Phúc, đã thấy A Phúc sắc mặt vẫn không tốt, cũng không dám nói gì nữa.

A Phúc lúc này cũng không có ý muốn hầu hạ hắn, đi thẳng lên giường chui vào chăn, cuộn lại nằm ở bên trong, Thường Hiên ở cạnh giường đứng nửa ngày, rốt cục xách quần nhấc chân tiến vào trong chăn.

Khi Thường Hiên tiến vào chăn, thân mình A Phúc giật giật, bất quá không có quay đầu lại quan tâm đến hắn.

Thường Hiên lại có chút không biết làm thế nào, nằm trên giường trong lòng cân nhắc lời vừa rồi của A Phúc, cảm thấy chính mình giống như có chút hiểu ý của nàng rồi, nhưng lại có chút nghi hoặc, nghĩ một người làm sao có thể mỗi tháng đều sẽ bị thương đổ máu? Khi đổ máu chẳng phải là rất đau rất khó chịu? Chính hắn thế nào cũng nghĩ không ra, nhưng nhìn lưng A Phúc đang tràn ngập bài xích, hắn lại không dám hỏi, chỉ có thể ngơ ngác trợn tròn mắt lung tung suy nghĩ, cứ thế cho đến nửa đêm mới mơ hồ ngủ.

===

Một đêm này A Phúc ngủ cũng không yên ổn, ngày thứ hai trời còn chưa sáng nàng đã xuống giường, trước tiên đến nhà xí thu dọn, lại đem quần áo nhiễm máu của mình cùng với cái khăn kia giặt sạch sẽ, sau đó mới bắt đầu đốt lửa nấu cơm.

Giữa lúc nàng đang nấu cơm, Thường Hiên nhìn sắc mặt của nàng cẩn thận đi vào phòng bếp, ngồi ở một bên nhỏ giọng đề nghị: "Nàng đi nghỉ ngơi đi, ta đến nhóm lửa nấu cơm."

A Phúc không biết vì sao cảm thấy phiền chán, lúc này thấy hắn cũng thật sự không có cách nào có thần sắc hoà nhã được, nhưng nghĩ rốt cuộc vẫn là phu quân của mình, chỉ có thể kiềm chế cảm xúc trong lòng, thấp giọng nói: "Không cần, chàng nghỉ ngơi đi, lập tức sẽ tốt ngay thôi."

Thường Hiên nhìn sắc vẫn nàng vẫn như cũ không tốt, nên nghĩ muốn đưa tay lấy thanh cời lò hỗ trợ, ai ngờ tay hắn duỗi ra cũng là không cẩn thận đụng phải nửa thanh củi trong lò, thiếu chút nữa làm lửa lan ra.

May mắn A Phúc tay mắt lanh lẹ, nhanh chóng nhặt lại thanh củi bỏ vào trong lò, như thế mới không gây ra chuyện không may gì đó.

Thường Hiên càng không được tự nhiên, ngồi im không dám lộn xộn, trong lòng không muốn bỏ A Phúc một mình ở trong này, nhưng nhìn sắc mặt nàng lại không dám động đậy, vì thế một người đàn ông lớn như vậy chỉ có thể ngồi ở một bên cẩn thận nhìn A Phúc nhóm lửa.

A Phúc thấy hắn có dáng vẻ này, sắc mặt hơi hòa hoãn, thở dài một hơi nói: "Cơm lập tức sẽ xong ngay, chàng đi xem cha đã thức dậy chưa."

Thường Hiên thấy nàng nói như vậy, cũng không cố bám trong này, chỉ có thể đứng dậy đi ra ngoài, khi ra cửa còn lưu luyến nhìn nàng một cái.

========

Thường quản sự hẳn nhiên đối với chuyện mới phát sinh của đôi vợ chồng còn son không biết được, ông vùi đầu ăn xong cơm, cũng lập tức đứng dậy đi ra ngoài. Thường quản sự mỗi ngày phải xử lý rất nhiều chuyện, thời gian thật sự rất vội.

A Phúc hầu hạ Thường quản sự cơm nước xong, chính mình cũng tùy tiện dùng một chút, nhìn sắc trời đã không còn sớm, nghĩ hôm trước A Bình đưa cho mình bức mẫu đơn còn chưa làm, nên muốn để buổi chiều rửa chén dọn dẹp sau, hiện giờ đi làm việc trước.

Trước khi đi Thường Hiên vẫn bê bát ăn cơm, thấy A Phúc đã rời khỏi, xuyên qua viền bát nhìn A Phúc, thấy nàng sắc mặt tái nhợt, không khỏi đau lòng, vội đề nghị nói: "Bằng không nàng hôm nay nghỉ ngơi đừng đi nữa, ta thấy sắc mặt nàng..."

Hắn chưa nói xong, A Phúc lại cúi đầu nói: "Thôi, vẫn là đi thôi, chúng ta vốn phải hầu hạ chủ tử, làm sao có thể nghỉ ngơi." Nói xong cũng xoay người đi ra ngoài.

=====

Tốt xấu gì cũng đã là ngày thứ hai, A Phúc một ngày này thật ra cũng không chịu tra tấn gì, nhưng vẫn cảm thấy phiền chán, đôi mắt trong như nước quan sát bức tranh mẫu đơn, chính mình lại không biết nên làm như thế nào. Sau lại có chút buồn, nên muốn ra ngoài hít thở chút không khí.

Ai ngờ mới vừa đi vào sân, đã thấy vị thiếu gia mặc áo lam hôm qua từng không cẩn thận đụng phải đi vào sân, phía sau còn có hai thư đồng đi theo.

Thiếu gia mặc áo lam thấy A Phúc, trên dưới đánh giá, nhận ra nàng là người hôm qua đụng vào mình, cũng cười hỏi: "Ngươi hôm nay thật thong dong, không giống như hôm qua lỗ mãng như vậy."

A Phúc nhớ tới chuyện hôm qua, ngượng ngùng cúi đầu nở nụ cười, đang định tiến lên hành lễ, đã thấy A Bình cũng từ trong phòng đi ra, thấy thiếu gia áo lam vội cười đón nhận hành lễ, trong miệng còn nói: "Đại thiếu gia hôm nay tới thật sớm, nhị thiếu gia còn ở trong phòng chờ ngài."

A Phúc vừa nghe, thế mới biết thì ra thiếu gia áo lam này chính là đại thiếu gia trong miệng A Bình, cũng chính là vị thiếu gia đã vẽ tranh mẫu đơn, không khỏi nâng mắt nhìn thoáng qua. Ai biết khi đại thiếu gia đi theo A Bình vào nhà, cũng vừa vặn quay đầu liếc mắt nhìn A Phúc một cái, đúng lúc ánh mắt hai người gặp nhau.

A Phúc vốn dĩ chỉ kinh ngạc thôi, nay bị ánh mắt đại thiếu gia bắt gặp, lại giống như có chút cảm giác lén lút, vội vàng cúi đầu hạ mắt không dám nhìn nữa.

Đại thiếu gia thấy vậy, chỉ nở nụ cười, cũng đi vào nhà.

Ít khi A Phúc trở lại phòng thêu, nên một lần nữa cầm lấy kim thêu đến làm việc, nhưng nhìn tranh mẫu đơn tinh xảo trên bàn, nghĩ đến chủ nhân đã họa ra bức họa này, không ngờ lại có cảm giác xấu hổ quẫn bách, cảm giác không được tự nhiên nổi lên.

Thật vất vả một ngày lại trôi qua, A Phúc từ biệt A Bình xong, cũng trở về nhà, nghĩ đến bát đũa trong bếp sáng sớm còn chưa dọn dẹp.

Ai ngờ vừa mới vào sân, đã nghe được trong phòng bếp có tiếng vang, nàng kinh ngạc đi vào thì vừa thấy, Thường Hiên ngồi xổm trước bếp, một tay kéo ống thổi hơi vào lò, một tay cầm cây cời lửa, đầu đầy mồ hôi đang nhóm lửa. Mà trong nồi phát ra tiếng ùng ục ùng ục tản mát ra mùi cháo thơm mê người, nghĩ đến cái gì đó trong nồi đã muốn sôi trào ra.

Thường Hiên sau khi nghe được tiếng động, quay lại thấy là A Phúc, xoa xoa mồ hôi trên trán, cao hứng cười nói: "Nàng cuối cùng đã trở về rồi, trước tiên về phòng nghỉ ngơi đi, ta nấu cho nàng cháo đậu đỏ này, lập tức sẽ khỏe ngay."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương