Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
-
Chapter 265: Đã từng là chó nhà có tang
Mn qua page cho mình xin 1 like 1 follow vs nhé tks mn
Chương 265: Đã từng là chó nhà có tang
"Trác đại ca, chúc mừng huynh thành công tiến vào bách gia quyết chiến!" Tiết Ngưng Hương cười nói.
Trác Phàm vỗ vỗ lồng ngực nói: "Đây không phải là chuyện đương nhiên sao, toàn đám cặn bã, coi như đến thêm mấy ngàn tên cũng không đủ ta giết!"
Nghe vậy, mọi người cùng nhau cười khan, đầu đổ mồ hôi lạnh!
Hắn nói có nghĩ đến ai không vậy? Tiết gia, Đổng gia đều là gia tộc phổ thông a, bọn họ là cặn bã, Tiết gia, Đổng gia là gì?
Đây không phải điển hình chỉ hòa thượng, mắng đồ đầu trọc a!
Nhưng hai nhà không thể phản bác gì, ai bảo người ta mạnh quá?
Nhẫn đi!
Khẽ cắn môi, hai nhà chỉ có thể cười lành. Trác Phàm luôn luôn làm theo ý mình, bình thường đều chơi với nhân vật cao tầng, không ý thức được lời này của hắn cỡ nào thương tổn tự tôn hai nhà.
Tiết Ngưng Hương thì gật đầu cười, hồn nhiên ngây thơ, không nghĩ nhiều như vậy. Có điều rất nhanh, nàng lại chau mày, lo lắng nói: "Thế. . . Trác đại ca, huynh thật muốn đi diệt gia tộc bọn họ sao? Bọn họ đều đã chết mất chí thân, tuy là lên diễn võ trường, sinh tử vô luận, nhưng đi xuống đài, còn đi đuổi tận giết tuyệt, liệu có quá tàn nhẫn hay không? Trước kia Tiết gia chúng ta thiếu cnữa bị diệt tộc, biết cảm giác tuyệt vọng cùng hoảng sợ đó. Ta van cầu huynh, huynh. . . Có thể bỏ qua cho bọn họ không?"
"Cái này. . ." Trác Phàm khẽ giật mình, cau mày. Tiết Định Thiên thấy không ổn, vội vàng nổi giận nói: "Ngưng Nhi, Trác quản gia làm vậy tất có thâm ý, ngươi đừng có nói linh tinh, làm hỏng đại kế của Trác quản gia! Huống hồ, nam tử hán đại trượng phu, nhất ngôn ký xuất tứ mã nan truy, Trác quản gia còn là đệ nhất anh kiệt, sao có thể. . ."
"Được, không có vấn đề!" Thế mà, Tiết Định Thiên còn chưa giáo dục xong tôn nữ nhi bảo bối của hắn, Trác Phàm đã nhún nhún vai, thờ ơ nói: "Ta cũng chỉ là hù dọa bọn họ, để bọn họ đừng đến quấy nhiễu ta thôi! Đã đạt thành mục đích, ta cần gì phải giết hại vô vị? Chẳng lẽ, ta giống như Ma Vương thích giết chóc thành thói sao?"
Ngươi không giống đâu, ngươi vốn chính là vậy!
Trên mặt tất cả mọi người treo nụ cười cứng ngắc, lắc đầu, nhưng trong lòng thì đều oán thầm.
Ngươi không phải Ma Vương, thế hơn ngàn thi thể kia là cái gì?
Tiết Ngưng Hương vẫn cực kỳ vui sướng, thậm chí cao hứng bừng bừng. Cảm khái những người này rốt cục sẽ không chết oan!
Trác Phàm mỉm cười, cưng chiều vỗ vỗ đầu nàng, vẻ mặt tràn đầy sát khí rốt cục xuất hiện một tia không màng danh lợi chi sắc!
Tạ Thiên Dương đột nhiên vung tay, hât tay Trác Phàm ra khỏi đầu Ngưng Nhi, giận dữ nói: "Uy, ngươi bỏ tay ra, không biết cái gì gọi là nam nữ thụ thụ bất thân sao?". Thực hắn sớm đã bốc lên đầy dấm chua, chỉ đến khi Trác Phàm vỗ đầu cưng nhiều Ngưng Nhi, mới thực sự không nhịn được mà thôi.
Trác Phàm đương nhiên hiểu, chỉ có thể thở dài một hơi, bất đắc dĩ thu tay.
Đúng lúc này, Lạc Vân Thường tự nhiên hào phóng đi tới, cười nói: "Đúng vậy a, thân thể nữ tử nhà lành, há có thể tùy tiện để người ta đụng chạm?"
Sau đó nhìn về phía Tiết Ngưng Hương, áy náy nói: "Ngưng Nhi, ngươi chớ để ý, Trác quản gia là kẻ thô lỗ, ta trở về nhất định răn dạy thật tốt!"
"Không cần, ta không sao. Lạc đại tiểu thư, ngài tuyệt đối đừng trách Trác đại ca!" Tiết Ngưng Hương quýnh lên, vội vàng khoát khoát tay. Nàng thật sự ngây thơ cho rằng đại tiểu thư này,có quyền lực răn dạy Trác Phàm, cho nên vội cầu tình.
Trác Phàm nhướng mày, không biết sao, trong lòng đột nhiên sinh ra cảm giác buồn bực.
"Trác quản gia, đây là danh sách kia!" Lúc này, Bàng thống lĩnh tới, đưa lên một tờ giấy mỏng.
Trác Phàm thuận tay tiếp nhận, vò thành một cục, lạnh lùng nói: "Không cần nữa!"
Bàng thống lĩnh khẽ giật mình, không rõ ràng cho lắm, Trác quản gia sao bỗng nhiên trông tức khí như vậy?
Trác Phàm không biết đây là vì sao, chẳng qua là cảm thấy mới vừa rồi bị Tạ Thiên Dương hất tay, trong lòng đột nhiên cảm thấy thất lạc. Rồi mấy câu của Lạc Vân Thường lại như đâm vào tim hắn!
Hiện tại hắn, một bụng phiền muộn, rấtmuốn tìm người phát tiết, lại căn bản tìm không thấy!
Đột nhiên, Trác Phàm hét lớn: "Chờ chút!"
Tất cả mọi người giật mình, đều không rõ ràng cho lắm, lại thấy Trác Phàm quay đầu nhìn về phía cách đó không xa, nơi đó, bốn người Tôn gia lúc trước còn tuyên bố muốn giết Trác Phàm, lúc này lại chuẩn bị len lén chuồn mất!
Thực bốn người bọn họ rất phiền muộn, vốn coi là năm năm qua, bọn họ liều mạng tu luyện, thực lực đại trướng. Lấy thực lực bây giờ, đánh với Trác Phàm một trận, coi như không thắng, cũng có thể liều đồng quy vu tận!
Nhưng không ngờ, quá không ngờ, tên yêu nghiệt này, thế mà càng thêm biến thái, khủng bố đến mức dùng cả ý niệm giết người.
Tìm Trác Phàm báo thù, là việc bốn người bọn họ ngày nhớ đêm mong, chưa bao giờ quên. Nhưng, không có nghĩa là tự nhiên muốn đi chết. Nửa phần thắng đều không có, có ngu mới đi đánh!
Cho nên bốn người bọn họ thấy tình thế không ổn, muốn chuồn mất!
Trác Phàm nhận ra bọn họ, nên không quan tâm lắm, nhưng đúng lúc trong lòng đang tức giận, chính cần nơi trút giận, bốn tên này lại lọt cmn vào mắt!
Trác Phàm nổi giận, thật sự là rất ít thấy, còn là kiểu nổi giận rất kỳ lạ này.
Lão giả cầm đầu cứng ngắc quay đầu, trên đầu đã chảy đầy mồ hôi lạnh, lạnh lùng nói: "Chuyện gì?"
Chuyện gì?
Các ngươi vừa mới nói muốn giết ta, hiện tại hỏi ta chuyện gì?
Trác Phàm giận quá mà cười, sải bước tới, mắng to: "Thái Vinh, Thái Hiếu Đình, còn có hai cha con Tôn gia các ngươi, các ngươi đừng có giả ngu, lão tử đã sớm nhận ra các ngươi!"
Bốn người đầu đầy mồ hôi lạnh, liếc nhìn nhau, toàn thân bất giác co rúm lại. Không còn dám ngẩng đầu đối mặt Trác Phàm.
Mấy người Lạc Vân Thường nghe thế thì không khỏi giật mình. Bốn người bọn họ từ khi bị Lạc gia đuổi ra khỏi cửa, liền không biết tung tích, làm sao lại xuất hiện ở đây, còn biến thành bộ dáng người không ra người quỷ không ra quỷ này?
Trác Phàm hung tợn hất cằm: "Đến đi, bốn người các ngươi không phải muốn giết ta báo thù sao? Cùng tiến lên đi!"
Bốn người lại nhìn nhau, sắp muốn khóc rồi!
"Không động thủ đúng không?"
Bọn họ chậm chạp đứng bất động, càng khiến Trác Phàm một bụng tức giận không chỗ phát tiết, liền gầm lên: "Đã không động thủ, vậy ngoan ngoãn quỳ xuống cho lão tử, nghe lão tử thật tốt giáo dục các ngươi!"
Bốn người liếc nhìn nhau, do dự!
Quỳ hay là không quỳ đây?
Nếu quỳ, không phải là mất hết thể diện rồi sao? Nhưng nếu không quỳ, sợ sẽ bị tên quái vật vô tình này làm thịt mất!
Aiz, vẫn là mạng quan trọng! Mặt mũi tính là gì, dù sao bộ dáng bất nhân bất quỷ này vốn đã không còn mặt mũi!
Sau đó, phù phù phù phù bốn tiếng, bốn người xếp thành một hàng, cúi đầu quỳ rạp xuống trước mặt Trác Phàm!
Lạc Vân Thường kinh dị nói: "Các ngươi. . . Làm sao lại biến thành bộ dáng này?"
"Còn có thể thế nào, còn không phải U Minh Cốc cho bọn họ luyện loại ma công hại người không lợi mình sao?" Bốn người bọn họ còn chưa mở miệng, Ma Đạo Chi Tổ Trác Phàm đã mắng ra miệng: "Các ngươi bây giờ nhìn xem bộ dáng các ngươi, người không ra người, quỷ không quỷ, còn có mặt mũi nào sống trên đời? Chẳng lẽ đây chính là gia tộc mà các ngươi một mực truy cầu? Đúng là đám không có tiền đồ!"
Trác Phàm nước bọt vẩy tun tóe, Thái Vinh đỏ mặt, chỉ có thể cúi đầu cố nén.
Trác Phàm còn thấy chưa đủ, vẫn tức miệng mắng to: "Biết tại sao các ngươi lại có kết quả như vậy không? Là đáng đời, êm đẹp làm người không làm, lại muốn làm chó cho người ta! Lúc làm trưởng lão Lạc gia thì muốn trèo lên U Minh Cốc, bây giờ trèo được rồi đó, lại sống chẳng bằng con chó! Đồ ngu, ngu ngốc. . ."
Trác Phàm mắng cho bốn người không ngẩng lên được, chẳng còn chút tôn nghiêm.
Lạc Vân Thường thật sâu nhìn Trác Phàm, sắc mặt phức tạp, không biết phải nói gì.
"Trác Phàm, ngươi muốn giết thì cứ giết, đừng có làm nhục chúng ta!" Thái Vinh thở sâu, rốt cục cắn răng nói.
Trác Phàm híp mắt, cười lạnh: "Giết các ngươi, tại sao ta phải giết các ngươi?"
Bốn người sững sờ, kỳ quái nói: "Ngươi không giết chúng ta?"
"Đương nhiên, trong mắt Trác Phàm ta chỉ có hai loại người. Một loại là bằng hữu, giao; một loại là địch nhân, giết!" Nhếch nhếch miệng, Trác Phàm chế nhạo, "Các ngươi cảm thấy, các ngươi trong mắt ta là loại người nào?"
"Địch nhân?" Thái Vinh thử dò xét nói.
Trác Phàm lắc đầu cười lạnh.
"Chẳng lẽ là. . . Bằng hữu?" Thái Vinh hồi hộp, sinh ra chút hi vọng, chẳng lẽ Trác Phàm bất kể hiềm khích lúc trước, có ý thu lưu bọn họ?
Nhưng nghe được đáp án này, Trác Phàm quả thực muốn cười to lên, khinh miệt bĩu môi, cười nhạo nói: "Sai, các ngươi cho tới bây giờ chưa từng có trong mắt lão tử! Một đám tôm tép nhãi nhép, không xứng lão tử giết, càng không xứng kết giao bằng hữu với lão tử!"
"Cút ngay cho ta! Tự kiểm điểm sở tác sở vi trước kia của các ngươi đi!!" Trác Phàm mắng to, rốt cuộc, nội tâm đã một trận thư sướng, dễ chịu hơn nhiều. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook