Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
-
Chapter 206: Thượng vị giả chi lộ
Chương 206: Thượng vị giả chi lộ
Về sau, sau khi thương thảo chi tiết về liên minh các nhà, Trác Phàm cùng mọi người cáo biệt, mang theo Lạc Vân Hải trở về Hắc Phong Sơn. Thế nhưng vừa bước vào cửa, Trác Phàm hét lớn lên: "Lão Bàng!"
Vừa trở về, Bàng thống lĩnh vội vội vàng vàng đên bên cạnh Trác Phàm, lẩm bẩm nói: "Trác huynh đệ, có gì phân phó?"
"Gọi tất cả quản sự trong nhà tới đây, còn có. . ." Nhìn Lạc Vân Hải, Trác Phàm ghé vào tai Lão Bàng nói thầm vài câu.
Lão Bàng khẽ gật đầu, lập tức đi, chỉ để lại Lạc Vân Hải một mặt mê hoặc, ánh mắt nhìn Trác Phàm đầy sự khó hiểu.
Rất nhanh, Lạc Vân Thường, Lôi Vân Thiên, cùng tất cả cao tầng Lạc gia đều đi vào phòng nghị sự, cho dù là Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng đều đến.
Trác Phàm bắt chéo chân, ngồi tại chủ vị, tỉ mỉ thưởng thức trà, mọi người thì không hiểu ra sao. Trác Phàm triệu tập tất cả bọn họ, là lại có đại sự gì sắp phát sinh sao?
Nhưng Trác Phàm trông rất nhàn nhã, nào có giống như có chuyện gì khó mà hắn không giải quyết được.
Trác Phàm nhếch miệng, liếc nhìn tất cả mọi người một vòng, thản nhiên nói: "Hôm nay triệu tập các vị tới đây, chính là muốn các vị làm chứng cho người chủ trì Lạc gia. Từ hai năm trước, ba nhà sát nhập, Phong Lâm Thành thuộc tư nhân Lạc gia ta, Lạc gia chúng ta nhất định vào hàng ngũ bảy thế gia, hiện tại bảy nhà chính thức cắn xé, chính là thời điểm chúng ta quật khởi. Có điều, rắn không đầu không được, hôm nay chúng ta phải định ra đầu xà"
"Ngươi không phải chính là đại dầu xà của chúng tao sao, chẳng lẽ ngươi muốn chính thức cướp gia chủ chi vị, biến thành danh chính ngôn thuận?" Lôi Vũ Đình trợn mắt, bĩu môi nói.
Nếu là thế gia khác, lời này tất nhiên nhấc lên sóng to gió lớn. Thế nhưng tại Lạc gia, mọi người nghe được lời này, chỉ bật cười lớn, không mảy may để trong lòng.
Cho dù là Lạc Vân Hải cùng Lạc Vân Thường, cũng chỉ nghe như truyện cười, căn bản không lo lắng Trác Phàm sửa đổi Quy Chế, soán gia chủ chi vị.
Phải biết, hiện tại Lạc gia sở dĩ có quy mô như thế, hoàn toàn là do Trác Phàm dốc hết sức chống lên. Bao quát hai vị trưởng lão mạnh nhất, cũng là Trác Phàm mời về. Nếu hắn có ý làm nhất gia chi chủ, Lạc gia sớm đã cửa nát nhà tan, thời điểm một nghèo hai trắng, đã tự lập môn hộ, làm gì phải chờ cho tới hôm nay?
Cho nên đối với tỷ đệ hai người nói, tất cả mọi người nơi này có khả năng phản bội Lạc gia, duy chỉ có Trác Phàm không có khả năng.
Trác Phàm khẽ mỉm cười nói: "Ha ha ha. . . Ta không có hứng thú làm gia chủ, để ta cả một đời bị gia tộc vây khốn, ta cũng chịu không được. Cho nên hôm nay mời các vị tới đây, chủ yếu là vì xứng danh cho tiểu tử này!"
Nói rồi, Trác Phàm nhìn về phía Lạc Vân Hải. Lạc Vân Hải khẽ giật mình, không rõ ràng cho lắm.
Đúng lúc này, Bàng thống lĩnh cũng giải bốn người đến trong đại sảnh, lại chính là bốn nội ứng Phong Lâm Thành, đám người Thái Vinh. Mấy ngày nay, Trác Phàm chỉ giam giữ bọn họ, chính là chuyên môn chuẩn bị cho Lạc Vân Hải.
"Quỳ xuống!" Bàng thống lĩnh giận quát một tiếng, một chân đá bốn người ngã xuống đất, nhếch miệng cười lạnh: "Hừ, lão tử đã sớm khó chịu các ngươi, lần này các ngươi thật sự là tự tìm đường chết!"
Bốn người Thái Vinh co rúm lại nằm trên mặt đất, không dám ngẩng đầu, trên trán đã tràn đầy mồ hôi.
Hai mắt Trác Phàm lóe lên một đạo lãnh mang, vung tay lên, một thanh Tinh Cương đại đao đùng một tiếng, cắm vào trên đất đá cứng rắn. Bốn người Thái Vinh bỗng nhiên co rụt mắt lại, vội vàng run rẩy tránh về phía sau.
Chẳng lẽ, Trác Phàm muốn bắt bọn họ khai đao?
Trác Phàm nhếch miệng cười tàn nhẫn, giương mắt khẽ liếc Lạc Vân Hải, thản nhiên nói: "Vân Hải, về sau ngươi là gia chủ Lạc gia, mấy phản đồ này, phải do ngươi xử trí!"
Dứt lời, mọi người cùng giật mình. Hiện tại bọn họ mới hiểu được. Nguyên lai hắn muốn để Lạc Vân Hải tự mình xử quyết phản đồ Lạc gia, lấy gia chủ chi uy. Thế nhưng, hắn vẫn còn là con nít a, vậy mà ngươi để hắn giết người?
Nhất thời, mọi người đều cảm thấy không được tự nhiên. Lạc Vân Hải càng không tự chủ được mà thân thể run run, không thể tin nhìn về phía Trác Phàm. Chớ thấy hắn bình thường tuy cùng Trác Phàm học được thói hung hăng càn quấy, khắp nơi trang bức, nhưng chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, hai tay của hắn cũng phải nhuốm máu tươi, hơn nữa còn nhanh như vậy.
"Trác Phàm, ngươi quá phận, nó vẫn chỉ là đứa bé, ngươi sao có thể để nó làm chuyện tàn nhẫn như vậy?" Lạc Vân Thường vội vàng ôm lấy Lạc Vân Hải vào lòng, đồng thời oán trách nhìn Trác Phàm.
Bàng thống lĩnh cũng không đành lòng, gãi gãi mặt, rực rỡ cười nói: "Trác huynh đệ, giải quyết mấy tên này, cần gì phải để tiểu thiếu gia xuất thủ? Cứ để Lão Bàng làm thay a, tránh cho thiếu gia dính thứ máu bẩn của chúng."
"Im miệng, ngươi là gia chủ tương lai sao? Dù nói thế nào, Thái Vinh đã từng là trưởng lão trong nhà, trừ gia chủ, người nào có tư cách xử trí hắn?" Trác Phàm trừng mắt mắng to.
Bàng thống lĩnh co rụt đầu lại, cúi đầu xuống không lên tiếng nữa.
Nhưng đến tận đây, mọi người cũng hiểu ý Trác Phàm, hắn là muốn dựng nên quyền uy cho Lạc Vân Hải, gánh lên trách nhiệm gia chủ, không tiếp tục để người khác coi hắn là tiểu hài tử mà đối đãi!
Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng liếc nhìn nhau, khẽ gật đầu. Trác Phàm làm như thế, tuy là bất cận nhân tình, nhưng cũng chỉ tốt vì Lạc gia, cúc cung tẫn tụy vì Lạc gia!
Nếu Lạc Vân Hải không có chức vị gia chủ trên danh nghĩa, từ nhỏ đã bị mất quyền lực, tất cả mọi chuyện đều do người khác làm thay hắn, hắn đúng là chẳng cần phải suy nghĩ gì, nhưng tương lai nhất định là tên phế vật.
Trác Phàm đây mới thực là vì Lạc gia, bồi dưỡng người thừa kế hợp cách!
Tất cả mọi người đã minh bạch Trác Phàm dụng tâm lương khổ, Lạc Vân Thường tuy không đành lòng, nhưng vẫn phải quyết tâm, đẩy Lạc Vân Hải đến trước mặt Trác Phàm.
Trác Phàm lạnh lùng nhìn lấy hắn, Lạc Vân Hải lại ừng ực một tiếng, một đầu mồ hôi lạnh.
"Trác đại ca, đừng giỡn nữa, ta vẫn chỉ là đứa bé. . ." Lạc Vân Hải rực rỡ cười một tiếng, ngập ngừng nói. Nhưng gương mặt Trác Phàm vẫn lạnh lùng như cũ: "Hài tử không có cha mẹ, không gọi được là hài tử. Nếu như hôm nay ngươi không dám làm, ta dám cam đoan, thảm án diệt môn hai năm trước của Lạc gia, nhất định sẽ tái diễn. Đến lúc đó, ngươi đừng có hối hận!"
Lạc Vân Hải rùng mình, nghĩ lại những giết tiếng la trên Lạc gia, hắn rống lên một tiếng, còn cảnh tượng thê thảm cùng tỷ tỷ đào vong, trong hai con ngươi cũng dần dần trở nên kiên định.
Lạc Vân Hải mạnh mẽ rút đao lên, rồi chậm rãi đi về phía bốn người Thái Vinh. Mà bốn người Thái Vinh thì đã sớm bị sợ mất mật.
Bọn họ hiện tại đều bị Nghiêm Tùng dùng nguyên lực giam cầm, một thân tu vi không thi triển được, thật đúng là tiểu hài tử ba tuổi đều có thể lấy mạng bọn họ a!
Giờ này khắc này, thấy Lạc Vân Hải bị Trác Phàm mê hoặc, thật muốn động thủ với bọn họ, bọn họ đã bị dọa đến hồn phi phách tán!
"Vân Hải, ngươi nghe ta nói, còn nhớ lúc trước Thái bá bá là yêu thương ngươi như thế nào không? Hai nhà chúng ta là thế giao đó, lúc Lạc gia các ngươi gặp nạn, cũng chỉ có Thái bá bá chịu thu lưu các ngươi a. . ." Thái Vinh gấp vội xin tha, đánh cảm tình bài.
Thái Hiếu Đình cũng không ngừng gật đầu, vội vàng nói: "Đúng vậy a, còn nhớ Hiếu Đình đại ca mỗi lần đến Lạc gia các ngươi, đều mang cho ngươi bao nhiêu đồ để chơi à, đồ ngon thế còn gì, ngươi không thể làm như vậy với chúng ta a. . ."
"Đúng đúng đúng, còn có tỷ tỷ. . ." Tôn Vũ Phi vội vàng gật đầu, kêu ra tiếng, nhưng suy nghĩ hồi lâu, lại nhanh khóc lên: "Mẹ nó, tỷ tỷ không có gì giao tình với ngươi, chết chắc. . ."
Tôn gia chủ cũng ngửa mặt lên trời thở dài, hai mắt lưng tròng. Nghĩ không ra, Tôn gia bọn họ tại Phong Lâm Thành cũng coi như nhà giàu, sau cùng thế mà chết trong tay thằng nhóc con.
Mọi người vây xem thì chỉ cảm thấy khinh bỉ!
Vì cầu sinh, còn cái gì cũng nói hết ra đợc, thật sự là quá không có tiết tháo.
Lạc Vân Hải lại không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ lạnh lùng kéo lấy cây đại đao kia, đến sau lưng bọn họ. Đại đao vung lên, tiếng leng keng sắc bén phảng phất tiếng bước chân tử thần.
Xong đời!
Sau một khắc, bốn người chỉ có thể nhắm chặt mắt lại, không cam lòng cắn chặt răng!
Trác Phàm lạnh lùng nhìn hết thảy, Lạc Vân Thường lại không đành lòng mà nghiêng đầu.
Một đạo lãnh quang xẹt qua, bốn người chợt cảm thấy trên đầu có một cỗ ý lạnh, nhưnglại không có cảm giác đau đớn, cũng không có bất kỳ máu tươi gì lóe ra. Lúc bốn người mở hai mắt, thấy dưới đất lại chỉ có một ngọn tóc.
Thanh âm non nớt của Lạc Vân Hải vang lên, nhưng bên trong non nớt, lại có thêm một chút sự uy nghiêm: "Hai nhà Lạc Thái, dù sao có thế giao. Tổ huấn Lạc gia ta, trung can nghĩa đảm, ngươi đối với ta bất nhân, nhưng ta không thể đối ngươi bất nghĩa! Ta nghe cổ nhân có cắt tóc thay bài chi lễ, hôm nay ta cắt tóc các ngươi, thay cho đầu các ngươi. Nhưng đến đây, hai nhà Lạc Thái ân đoạn nghĩa tuyệt, lần sau nếu còn dám hại Lạc gia ta, ta nhất định trảm không tha!"
"Còn Tôn gia, nể tình các ngươi có quan hệ thông gia cùng Thái gia, ta cho Thái gia mặt mũi. Dù sao cũng từng là trưởng lão Lạc gia ta, ta cũng không hi vọng sau khi bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà, lại bị người khinh thị!"
Dứt lời, đại sảnh liền tĩnh mịch, tất cả mọi người, bao quát bốn người Thái Vinh, cũng không thể tin nhìn lấy Lạc Vân Hải. Chẳng ai ngờ rằng, Lạc Vân Hải tuổi còn nhỏ, thế mà lại có sức chịu đựng như thế, còn rất đại nhân đại nghĩa.
Cho dù là Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng cũng không khỏi động dung. Tuy vậy, tiểu quỷ này lại chẳng khác nào đã trực tiếp chống đối Trác quản gia a! Sau đó tất cả mọi người đều khẩn trương nhìn về phía Trác Phàm, quả nhiên, sắc mặt Trác Phàm càng ngày càng âm trầm.
Thiếu chủ chính mình dụng tâm vun trồng, lại dám bất tuân ý mình, đây là chuyện mà bất kỳ người tay cầm đại quyền nào đều khó có thể tha thứ. Riêng là kẻ bá chủ khống chế quyền lực cực mạnh như Trác Phàm, nhất định càng không cho phép có người dám khiêu chiến quyền uy của hắn.
Nhất thời, Lệ Kinh Thiên cùng Nghiêm Tùng cùng liếc Lạc Vân Hải, bất đắc dĩ than thở. Coi như ngươi tương lai là hoàng đế, nhưng giờ vẫn chỉ là thằng nhóc con, lông chưa có mọc dài, dám đấu với đại thần chính, đó vẫn chứ là muốn chết. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook