Đại Quản Gia Là Ma Hoàng (Bản Người Dịch)
-
Chapter 200: Muốn nàng dâu, không muốn huynh đệ
Chương 200: Muốn nàng dâu, không muốn huynh đệ
"Ngươi ngươi ngươi. . . Vừa mới nói gì?" Độc Cô Chiến Thiên trừng lớn mắt, đầy mặt kinh hãi nhìn Lạc Vân Hải, bốn người Độc Cô Phong cũng ngơ ngác.
Nguyên soái vừa mới chỉ là đáp ứng sung hắn làm binh, lúc nào có đồng ý thu hắn làm con nuôi?
Lạc Vân Hải thì như chuyện đương nhiên, cung kính ôm quyền: "Hài nhi xưng ngài là nghĩa phụ, không đúng sao?"
"Đúng vậy, lão nguyên soái, vừa mới rồi không phải chính miệng ngài đáp ứng kết thân sao. Chẳng lẽ ngài đường đường là nguyên soái Thiên Vũ, một việc nhỏ như vậy cũng muốn đổi ý sao?" Trác Phàm cười thầm tỏng lòng, thản nhiên nói.
Độc Cô Chiến Thiên trợn tròn mắt, giật mình một hồi lâu, mới phản ứng được. Nhìn Lạc Vân Thường, lại nhìn qua Lạc Vân Hải.
Đúng rồi, Trác quản gia này lúc đó chỉ nói là kết thân, cũng không có nói là kết thân với ai. Lạc Vân Hải bái hắn làm nghĩa phụ, cũng là phương thức kết thân. Chẳng qua là, lúc đó chỉ có Lạc Vân Thường, bọn họ vô ý thức tưởng rằng muốn kết thân với Lạc Vân Thường.
Sau đó lại thật sâu nhìn Lạc Vân Hải, chỉ thấy hắn quỳ một chân trên đất, hai tay dâng trà, đây không phải chính là nghi thức nhận cha sao? Aiz, lúc đó sao lão phu lại không chú ý chứ?
Độc Cô Chiến Thiên nâng trán, nhìn Trác Phàm cười khổ nói: "Trác quản gia, nguyên lai ngươi nói kết thân, là. . ."
"Đương nhiên, nếu không, lão nguyên soái nghĩ là gì?"
"Lão phu còn tưởng rằng. . ." Độc Cô Chiến Thiên nhìn Lạc Vân Thường, lại nhìn bốn đứa con nuôi đang kích động đỏ hồng mặt, Độc Cô Chiến Thiên cuối cùng bất đắc dĩ thdài nói: "Lão phu. . . tưởng là cái này."
Nghe vậy, bốn người Độc Cô Phong chết lặng, Trác Phàm lại cười lớn phủi phủi tay nói: "Ha ha ha, vậy quá tốt, tiểu thiếu gia, mau mau dập đầu nghĩa phụ đi."
"Vâng!" Lạc Vân Hải quát to, mừng khấp khởi đập đầu ba lần.
Độc Cô Chiến Thiên thì cười khổ thẳng lắc đầu, vốn là muốn lấy nàng dâu cho mấy đứa con nuôi, ai ngờ nàng dâu không lấy được, lại lấy được một đệ đệ.
Nhưng cũng không có cách nào khác, hắn đã đồng ý, nếu đột nhiên đổi ý, nói không muốn tiểu tử này, mà muốn tiểu cô nương kia, vậy chẳng phải là trắng trợn cướp đoạt dân nữ?
Hắn Độc Cô Chiến Thiên cả đời lỗi lạc, Độc Cô đại quân quân kỷ nghiêm minh, lại sao có thể vì thế mà bại hoại danh dự cả đời.
Aiz, thôi thôi, nhìn tiểu tử này tư chất không tệ, toàn bộ Lạc gia lại tôn sùng quân nhân như thế, thu về dưới trướng điều giáo hai năm, biết đâu về sau lại là một mãnh hổ dưới trướng lão phu.
Độc Cô Chiến Thiên bất giác nghiêm mặt nói: "Vân Hải, hôm nay ngươi bái ta làm nghĩa phụ, thì phải tuân thủ quy củ Độc Cô gia ta. Lão phu luôn luôn công tư rõ ràng, nhập Độc Cô quân ta, chỉ cần lão phu chiến giáp bất ly thân, ngươi cũng chỉ có thể xưng lão phu là nguyên soái, không thể gọi nghĩa phụ. Nếu có điều làm trái quân quy, lão phu tất nhiên quân pháp xử lí, tuyệt không thiên vị. Điểm này, ngươi có thể hỏi bốn người bọn họ."
"Vâng, nghĩa phụ. A không, nguyên soái!" Lạc Vân Hải ôm quyền, hưng phấn nói.
Độc Cô Chiến Thiên hài lòng gật đầu, tiểu tử này coi như thông minh: "Còn nữa, ngươi tuy là nghĩa tử của lão phu, nhưng sau này không được mượn danh tiếng lão phu gây chuyện. Nếu không, một khi phát hiện, trảm không tha!"
"Vâng, nguyên soái!" Lạc Vân Hải lớn tiếng nói.
Trác Phàm chỉ cười nhẹ, ôm quyền nói: "Chúc mừng lão nguyên soái, lại thu một vị nghĩa tử thông minh lanh lợi. Tin tưởng lão nguyên soái nhận lấy thiếu gia của chúng ta, nhất định không thất vọng."
Rồi Trác Phàm lại nhìn về phía bốn người Độc Cô Phong, cười nói: "Chúc mừng bốn vị tướng quân, lại có thêm một huynh đệ. Ngày sau thiếu gia nhà ta, mong bốn vị chiếu cố thêm, he he he. . ."
Nhìn Lạc Vân Thường giống như tiên tử hạ phàm, bốn người lại nhìn về phía Trác Phàm, khắp khuôn mặt là vẻ u oán.
Bốn người chúng ta đã đủ nhiều huynh đệ, tận mấy triệu đang bên ngoài kia kìa, không cần thêm huynh đệ. Chúng ta chỉ muốn muốn nàng dâu!
Riêng là lão tam Độc Cô Hỏa, song quyền nắm chặt, trong hai mắt lại có ngấn lệ chớp động.
Trác Phàm liếc Lạc Vân Thường, dựng ngón tay cái. Không ngờ vị đại tiểu thư này thật rất có mị lực a.
Lạc Vân Thường thì đắc ý ngẩng cao đầu, lộ ra nụ cười quyến rũ.
Nhìn thấy cảnh này, bốn người kia càng đấm ngực dậm chân, trong lòng thương tiếc.
"Trác quản gia, bây giờ lão phu đã thu Vân Hải làm nghĩa tử, phải chăng đã có thể đi gặp gia chủ Lạc gia?" Lúc này, Độc Cô Chiến Thiên chợt hỏi.
Nghe vậy, thân thể Trác phàm khẽ run run, thdài, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, ta nhớ gia chủ từ lâu đã muốn gặp lão nguyên soái một lần."
Đồng thời, hai tỷ đệ Lạc Vân Thường cùng Lạc Vân Hải cũng là lộ ra thần sắc bi thương.
Năm người Độc Cô Chiến Thiên khẽ giật mình, không rõ ràng cho lắm, theo chân Trác Phàm đi đến một hướng khác.
Rất nhanh, mọi người đến một chỗ đại trướng. Trác Phàm vén mành lên, mời bọn họ tiến vào. Thế nhưng mới vừa vào, bọn người Độc Cô Chiến Thiên liền sợ hãi cả kinh.
Chính giữa đại trướng, vậy mà là một cái bàn lớn, với một bài vị, phía trên chính là khắc tục danh gia chủ Lạc gia.
Phù phù một tiếng, Trác Phàm lập tức quỳ sát trước linh vị, khóc trời đập đất, một bộ trung bộc: "Gia chủ, Độc Cô lão nguyên soái mà ngài cả đời kính ngưỡng, tôn sùng nhất đến rồi đây, ngài nhất định rất cao hứng."
Lạc Vân Thường cùng Lạc Vân Hải thì hai mắt phiếm hồng, nước mắt chảy ra không ngừng.
Có điều, không giống như Trác Phàm, bọn họ khóc chính là thật, không phải là diễn. Dù sao phụ thân bọn họ, thật sự là chết thảm hai năm trước, linh vị cũng là thật.
Mấy người Độc Cô Chiến Thiên nhìn nhau, trong lòng chấn kinh. Nghĩ không ra, Phong Lâm Thành nhất chiến, vậy mà hung tàn như thế, đến cả gia chủ đều chiến tử.
Aiz, bọn họ vẫn là đến trễ một bước a.
"Trác quản gia, không biết bốn đại trận cấp năm ngoài núi, phải chăng xuất từ Lạc gia chủ?" Độc Cô Chiến Thiên sau khi dâng hương, mới nhìn về phía Trác Phàm hỏi.
Trác Phàm đột nhiên đứng dậy, kiêu ngạo ngẩng cao đầu: "Đó là đương nhiên, tuy gia chủ của chúng ta chỉ là tu vi Đoán Cốt cảnh, nhưng thiên văn địa lý, trận pháp luyện đan, không gì không giỏi. Bốn trận thức cấp năm kia, chính là gia chủ lúc còn sống bố trí!"
"Thì ra là thế, Lạc gia chủ thật là bậc kỳ tài, khó trách bệ hạ để lão phu ngàn dặm gấp rút tiếp viện các ngươi!" Độc Cô Chiến Thiên cả kinh trong lòng, không khỏi tán thưởng.
Phàm là trận pháp cấp năm, cho dù đạt đến Thần Chiếu cảnh, cũng chưa chắc có thể tìm hiểu đến thấu đáo. Thế nhưng Lạc gia chủ chỉ là Đoán Cốt cảnh, thế mà có thể liên tục bố trí bốn trận pháp cấp năm, thật sự là thiên cổ kỳ tài. Chỉ là đáng tiếc, Đoán Cốt cảnh dù sao thực lực quá nhỏ bé, coi như khống chế trận pháp đối địch, địch thủ quá mạnh cũng lực bất tòng tâm.
Độc Cô Chiến Thiên lắc đầu: "Đáng tiếc, quá đáng tiếc. Nếu Lạc gia chủ còn sống, lão phu thật muốn mời vào trong quân, làm tham mưu tướng quân. Ngày sau đối chiến Khuyển Nhung, quân ta càng có phần thắng, đúng rồi, tập kích Lạc gia đến cùng là kẻ nào, vậy mà hung tàn như thế, gia chủ đều chiến tử."
Trác Phàm khẽ giật mình, trong lòng cười thầm, hay rồi, sau đó thdài, vẻ mặt đưa đám nói: "Lão nguyên soái có chỗ không biết, đám kẻ xấu này thực sự quá hung tàn, mà lại thực lực kinh người. Hắc Phong Sơn chúng ta vốn là có 100 ngàn gia đinh, bây giờ bị giết đến 10 ngàn cũng chưa tới."
Lạc Vân Hải cùng Lạc Vân Thường nghe vậy, bất giác sững sờ, nhìn về phía Trác Phàm, lòng xấu hổ không thôi.
Trác Phàm thật sự là cái gì cũng dám nói. Hắc Phong Sơn vốn là 10 ngàn người cũng không đến, đào đâu 100 ra ngàn gia đinh?
Độc Cô Chiến Thiên giận dữ nói: "Cảnh nội Thiên Vũ ta, thế mà còn có kẻ xấu bất nhân như vậy sao? Lão phu lần này hồi triều, nhất định phải giết sạch bọn chúng, lấy lại an bình cho Thiên Vũ!"
"Nghĩa phụ, không, nguyên soái mong làm chủ cho Lạc gia ta!" Lạc Vân Hải thừa cơ nói.
Lạc Vân Thường cũng vội vàng bái hạ, bi thương nói: "Xin nguyên soái làm chủ."
"Các ngươi yên tâm, lão phu nhất định lấy lại công đạo cho các ngươi." Độc Cô Chiến Thiên hất ống tay áo, hét lớn lên tiếng.
Độc Cô Phong thừa cơ bắt lấy tay Lạc Vân Hải và Lạc Vân Thường, đỡ bọn họ dậy, nhưng đôi mắt lại chỉ là nhìn chằm chằm Lạc Vân Thường: "Ha ha ha. . . Các ngươi yên tâm, đừng nói Vân Hải đã là nghĩa đệ của chúng ta. Coi như không có bất cứ quan hệ nào, đối với kẻ xấu bực này, tứ hổ chúng ta cũng tuyệt sẽ không bỏ qua bọn chúng."
Ba người còn lại thấy, không khỏi trợn tròn mắt, bất giác cắn chặt răng.
Lão đại đúng là lão đại, ra tay thật là nhanh a. Mà lại, chúng ta làm sao không nghĩ tới, Lạc Vân Hải làm đệ đệ của chúng ta, chúng ta không phải càng có cơ hội tiếp cận tỷ tỷ hắn sao?
Kết quả là, cả đám đều chen tới chỗ Lạc Vân Thường, duỗi ra từng đôi vuốt sói, càng thêm gấp gáp thăm hỏi. Đồng thời trừng hai mắt mắt về phía Độc Cô Phong, như muốn nói, buông tay ra, để lão tử!
Nhưng mà, đúng lúc này, Trác Phàm lại đột nhiên lướt đến, tiếp nhận hai tay Độc Cô Phong, lắc lắc mạnh, sau đó còn nắm lấy tay ba người kia, cực kỳ cảm động nói: "Có bốn vị tướng quân ra mặt, toàn thể trên dưới Lạc gia ta vô cùng cảm kích."
"Ha ha ha. . . Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi. . ." Hậm hực rút hai tay về, bốn người tuy trên mặt mỉm cười, nhưng trong lòng lại tức giận. Chúng ta muốn nắm tay Đại tiểu thư, quản gia ngươi xông đến làm gì?
Hừ, mất hứng!
Độc Cô Chiến Thiên mắt lạnh nhìn hết thảy đây, trong lòng suy nghĩ, đừng nói là vì an bình của Thiên vũ, xem như vì bốn đứa con nuôi của hắn, có thể thành công theo đuổi được cô nương ưu ái, hắn làm nghĩa phụ cũng tuyệt đối phải làm cho ra lẽ việc này.
"Trác quản gia, những người kia đến cùng là ai, nơi nào, lão phu mang binh bình định bọn chúng!" Độc Cô Chiến Thiên giận hừ một tiếng, uy phong lẫm liệt, không ai bì nổi.
Trác Phàm ôm quyền: "Độc Cô nguyên soái quả nhiên là Chiến Thần, khí khái phi phàm. Thực không dám giấu giếm, một trong đám kia kẻ xấu, chính là U Minh Cốc. Tin tưởng lão nguyên soái xuất mã, nhất định đánh đâu thắng đó, vì an bình Thiên Vũ. . ."
"Khoan khoan khoan khoan, ngươi. . . Ngươi nói bọn họ là ai?" Độc Cô Chiến Thiên vội vã khoát khoát tay, chà chà mồ hôi lạnh trên đầu, thổn thức nói.
Trác Phàm cười nhạt nói: "U Minh Cốc a, làm sao, lão nguyên soái có gì khó khăn sao?"
Độc Cô Chiến Thiên cứng đờ mặt. Có gì khó khăn? Nào chỉ là khó khăn, ngự hạ thất gia, là có thể tùy tiện động vào sao? Coi như hắn là tứ trụ, cũng không thể tuỳ tiện xuất binh bảy thế gia, như thế Thiên Vũ tất loạn!
Độc Cô Chiến Thiên chỉ có thể ai thán trong lòng. Vừa mới mmiệng khoa trương. Ai ngờ đối thủ là bảy thế gia đây, khó trách bệ hạ để hắn đến gấp rút tiếp viện. Xác thực, Thiên Vũ trừ tứ trụ bọn họ, không ai có thể ngăn chặn bảy thế gia.
Nhưng mà, bệ hạ à, ngươi làm sao không sớm thông báo lão thần đây. Giờ thì tốt rồi, vừa gáy xong, giờ nuốt lời sao.
Nhìn ánh mắt hi vọng của ba người Trác Phàm, Độc Cô Chiến Thiên lần đầu tiên trong đời mặt mo đỏ ửng, lúng túng quay đầu sang chỗ khác, không còn dám đối mặt mọi người. . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook