Đại Quái Thú Không Được Ăn Thịt Papa Của Ta
-
Chương 5
Sinh hoạt của nhà trẻ kỳ thật vừa vô cùng đơn giản lại vô cùng phiến toái. Bởi vì ở bên cạnh ngươi mãi mãi là một đàn hai mươi mốt tiểu bánh bao trong đầu chỉ có thạch trái cây, mà không phải căng ó mấy cái thứ như tiền lương của ngươi có bao nhiêu, đã có bạn gái hay chưa, thuận tiện tính toán để gả mấy khuê nữ đã sắp thành bà cô trong nhà đi. Chính điều này làm cho một người có sự nhiệt tình dành cho thanh tĩnh như thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ cực kì thích thú, chà đạp khuân mặt đầy thịt của Thang Tiểu Viên khiến cho cả thế giới bỗng chốc trở nên thật tốt đẹp.
Nhưng đồng thời, sinh hoạt nhà trẻ cũng giống như một mê trận vậy, khiến một người của tân thế kỷ lại được đàn trẻ nhỏ trong nhà trẻ hoan nghên như thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ, cũng phải bó tay với mấy câu hỏi như “Papa, papa, con là từ đâu mà ra vậy?”, “Papa, papa, con cảm thấy dì con so với mama của con tốt hơn, papa có thể lấy dì được không?”
Các loại vấn đề linh tinh hệt như mê trận, giống như phải ứng đối với khi Thang Tiểu Viên bởi vì lớn lên rất tròn, bước đi không vững nên bị té đụng chán, kết quả là nhào vào lòng của Phương Tiểu Thành khóc lóc cả tiếng đồng hồ cũng không muốn ngẩng đầu lên, Phương Tiểu Thành dùng sự bễ nghễ quần hùng cùng thái độ lãnh đạm vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi trên khuân mặt làm cho Hoa Tiểu Si của lớp cách vách khóc đòi bỏ lớp Trái Táo để chuyển qua lớp Thạch Trái Cây, mà lúc này bạn nhỏ Thang Tiểu Viên lại tỏ vẻ không vui, náo suốt mấy giờ liền, cuối cùng cũng bị Phương Tiểu Thành dùng phương pháp mà lừa cho vui vẻ…
Chắc là tốt đẹp…đi? Mà hôm nay, lớp Thạch Trái Cây luôn luôn vui vẻ và yên ổn lại xuất hiện hai vị học sinh vô cùng đặc biệt. Một người thì so với Thang Tiểu Viên còn muốn béo tròn hơn, còn một người là một vị cảnh sát thúc thúc vẻ mặt dữ tợn.
Giờ thủ công, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ cầm một tờ giấy màu đỏ chỉ cho các bảo bảo cách xếp ngàn con hạc giấy. Đại quái thú ngồi ở ghế của Tiểu Mộc, một nam nhân lưng hùm vai gấu phải co chân ngồi ở một cái bàn bé tí, cong người, tướng mạo đã hung hãn lại còn mím cái môi mỏng, giơ tờ giấy nhỏ học cách gấp. Cơ thịt trên vai và bắp tay cố gồng lên, khóa ở trong bộ đồng phục cảnh sát mùa đông, mơ hồ phập phồng, giống như một con đại cẩu hùng vừa ngu ngốc vừa thâm tình tận lực. Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ thấy vậy thì có điểm xuất thần, lỗ tai có điểm hồng hồng, ừm, nhất định là do bị lạnh đây mà.
Cuối cùng, đại quái thú đem ngàn con hạc giấy biến thành hạc hèn mọn, bị đuổi ra khỏi phòng học…
hạc hèn mọn (hay hạc dung tục): 猥琐鹤, các bạn tự GG =))))) Chết vì cười quá
Giờ học số, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ giơ bức hình có những con vịt màu vàng, kết hợp với bài hát đếm vịt buôi sáng, dạy tụi nhỏ cách đếm từng chút một.
“Một con vịt con nà, quác =w=! Hai con vịt con nà, cạp cạp =w=! Ba con vịt con nà, cạp cạp quác!!!”
Bạn nhỏ thiên tài Phương Tiểu Thành đương nhiên là khinh thường cái vụ học đếm số tới mức ngây ngô này, bé mang cái ghế nhỏ của mình ngồi xuống bên cạnh vị cảnh sát thúc thúc vừa kỳ quái lại vừa hũng hãn mới tới hôm nay, ngửa đầu nhìn người nam nhân cũng đồng dạng đang đỡ má buồn chán nghe giảng, chậm rãi bỏ lên đầu gối của hắn, đè thấp thanh âm hỏi:
“Này, chú dùng súng bắn người xấu sao?”
Giang Hình thực ra ra cũng thích cái đứa nhỏ không khóc, không nháo, thậm chí còn có điểm liệt mặt này, vươn bàn tay to vuốt vuốt mái tóc mềm của Phương Tiểu Thành, nói:
“Đương nhiên rồi, chú chính là chiến sĩ bảo vễ chính nghĩa đó.”
“Vậy chú làm thế nào khi mà mục tiêu lấy tốc độ di chuyển nhất định chạy trốn, đồng thời lại không thể chuẩn xác mà biết được súng trong tay mình tốc độ khi bắn ra đạn trong không khi liệu có lực cản giống như lực cản điều kiện bình thưởng hay là không bình thường, khoảng cách mục tiêu để bắn tỉa, cùng với thời gian chính xác để nổ súng?”
“Khụ, cái này là từ góc độ của môn không khí động lực học để giải thích rồi…” Giang Lừa Dối bắt đầu lừa dối tiểu hài tử.
Cuối cùng, đại quái thú bởi vì nói chuyện trong giờ, bị đuổi khỏi phòng học. Mà Phương Tiểu Thành lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Bé học được rất nhiều tri thức đó nha. Ừm, nếu như bé mang papa đi, papa cũng sẽ không có chết đói đâu. Phương Tiểu Thành nghĩ ngợi sâu xa.
Chả hiểu là chỉ bé Phương hay chỉ anh Giang nữa OvO
Giờ học múa, đương nhiên, không phải là không có não tới mức mà để thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ dạy nhảy ba lê với mấy cái khác. Giờ học múa của nhà trẻ đương nhiên là tất cả cùng nhảy thể dục theo đài rồi =w=!
Bởi vì đem bài thể dục theo đài thành đấm bốc quân đội, đại quái thú lại bị thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ một lần nữa cho ra khỏi lớp học.
quân thể quyền (Military Boxing, 军体拳): một kiểu võ của bên công an đó OvO Có video, các bạn tự sợt là ra ngay.
Hôm nay, đại quái thú tiên sinh bị papa đuổi ra khỏi phòng học bảy lần, mà Giang Tiểu Đường đồng học bởi vì chăm chú nghe giảng, được thưởng cho một cái thạch trái cây cỡ lớn. Cuộc sống thật sự là quá viên mãn mà.
Nhưng đồng thời, sinh hoạt nhà trẻ cũng giống như một mê trận vậy, khiến một người của tân thế kỷ lại được đàn trẻ nhỏ trong nhà trẻ hoan nghên như thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ, cũng phải bó tay với mấy câu hỏi như “Papa, papa, con là từ đâu mà ra vậy?”, “Papa, papa, con cảm thấy dì con so với mama của con tốt hơn, papa có thể lấy dì được không?”
Các loại vấn đề linh tinh hệt như mê trận, giống như phải ứng đối với khi Thang Tiểu Viên bởi vì lớn lên rất tròn, bước đi không vững nên bị té đụng chán, kết quả là nhào vào lòng của Phương Tiểu Thành khóc lóc cả tiếng đồng hồ cũng không muốn ngẩng đầu lên, Phương Tiểu Thành dùng sự bễ nghễ quần hùng cùng thái độ lãnh đạm vĩnh viễn chẳng bao giờ thay đổi trên khuân mặt làm cho Hoa Tiểu Si của lớp cách vách khóc đòi bỏ lớp Trái Táo để chuyển qua lớp Thạch Trái Cây, mà lúc này bạn nhỏ Thang Tiểu Viên lại tỏ vẻ không vui, náo suốt mấy giờ liền, cuối cùng cũng bị Phương Tiểu Thành dùng phương pháp mà lừa cho vui vẻ…
Chắc là tốt đẹp…đi? Mà hôm nay, lớp Thạch Trái Cây luôn luôn vui vẻ và yên ổn lại xuất hiện hai vị học sinh vô cùng đặc biệt. Một người thì so với Thang Tiểu Viên còn muốn béo tròn hơn, còn một người là một vị cảnh sát thúc thúc vẻ mặt dữ tợn.
Giờ thủ công, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ cầm một tờ giấy màu đỏ chỉ cho các bảo bảo cách xếp ngàn con hạc giấy. Đại quái thú ngồi ở ghế của Tiểu Mộc, một nam nhân lưng hùm vai gấu phải co chân ngồi ở một cái bàn bé tí, cong người, tướng mạo đã hung hãn lại còn mím cái môi mỏng, giơ tờ giấy nhỏ học cách gấp. Cơ thịt trên vai và bắp tay cố gồng lên, khóa ở trong bộ đồng phục cảnh sát mùa đông, mơ hồ phập phồng, giống như một con đại cẩu hùng vừa ngu ngốc vừa thâm tình tận lực. Thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ thấy vậy thì có điểm xuất thần, lỗ tai có điểm hồng hồng, ừm, nhất định là do bị lạnh đây mà.
Cuối cùng, đại quái thú đem ngàn con hạc giấy biến thành hạc hèn mọn, bị đuổi ra khỏi phòng học…
hạc hèn mọn (hay hạc dung tục): 猥琐鹤, các bạn tự GG =))))) Chết vì cười quá
Giờ học số, thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ giơ bức hình có những con vịt màu vàng, kết hợp với bài hát đếm vịt buôi sáng, dạy tụi nhỏ cách đếm từng chút một.
“Một con vịt con nà, quác =w=! Hai con vịt con nà, cạp cạp =w=! Ba con vịt con nà, cạp cạp quác!!!”
Bạn nhỏ thiên tài Phương Tiểu Thành đương nhiên là khinh thường cái vụ học đếm số tới mức ngây ngô này, bé mang cái ghế nhỏ của mình ngồi xuống bên cạnh vị cảnh sát thúc thúc vừa kỳ quái lại vừa hũng hãn mới tới hôm nay, ngửa đầu nhìn người nam nhân cũng đồng dạng đang đỡ má buồn chán nghe giảng, chậm rãi bỏ lên đầu gối của hắn, đè thấp thanh âm hỏi:
“Này, chú dùng súng bắn người xấu sao?”
Giang Hình thực ra ra cũng thích cái đứa nhỏ không khóc, không nháo, thậm chí còn có điểm liệt mặt này, vươn bàn tay to vuốt vuốt mái tóc mềm của Phương Tiểu Thành, nói:
“Đương nhiên rồi, chú chính là chiến sĩ bảo vễ chính nghĩa đó.”
“Vậy chú làm thế nào khi mà mục tiêu lấy tốc độ di chuyển nhất định chạy trốn, đồng thời lại không thể chuẩn xác mà biết được súng trong tay mình tốc độ khi bắn ra đạn trong không khi liệu có lực cản giống như lực cản điều kiện bình thưởng hay là không bình thường, khoảng cách mục tiêu để bắn tỉa, cùng với thời gian chính xác để nổ súng?”
“Khụ, cái này là từ góc độ của môn không khí động lực học để giải thích rồi…” Giang Lừa Dối bắt đầu lừa dối tiểu hài tử.
Cuối cùng, đại quái thú bởi vì nói chuyện trong giờ, bị đuổi khỏi phòng học. Mà Phương Tiểu Thành lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn. Bé học được rất nhiều tri thức đó nha. Ừm, nếu như bé mang papa đi, papa cũng sẽ không có chết đói đâu. Phương Tiểu Thành nghĩ ngợi sâu xa.
Chả hiểu là chỉ bé Phương hay chỉ anh Giang nữa OvO
Giờ học múa, đương nhiên, không phải là không có não tới mức mà để thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ dạy nhảy ba lê với mấy cái khác. Giờ học múa của nhà trẻ đương nhiên là tất cả cùng nhảy thể dục theo đài rồi =w=!
Bởi vì đem bài thể dục theo đài thành đấm bốc quân đội, đại quái thú lại bị thầy giáo nhỏ Mộc Nhĩ một lần nữa cho ra khỏi lớp học.
quân thể quyền (Military Boxing, 军体拳): một kiểu võ của bên công an đó OvO Có video, các bạn tự sợt là ra ngay.
Hôm nay, đại quái thú tiên sinh bị papa đuổi ra khỏi phòng học bảy lần, mà Giang Tiểu Đường đồng học bởi vì chăm chú nghe giảng, được thưởng cho một cái thạch trái cây cỡ lớn. Cuộc sống thật sự là quá viên mãn mà.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook