Đại Phụng Đả Canh Nhân
-
Chương 55: Á thánh cùng thê tử của hắn
Ông đang muốn nói chuyện, khóe mắt thoáng nhìn trưởng công chúa váy dài chạm đất, khí chất lạnh lùng cao quý uyển chuyển đi đến.
Lập tức nuốt xuống lời muốn nói.
Trưởng công chúa sóng mắt thanh lệ chuyển động, rụt rè mỉm cười: “Hai vị đại nho nổi lên xung đột bởi bài thơ nào?”
Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch vội vàng chắp tay hành lễ, “Chỉ là một bài thơ khuyến học mà thôi.”
Ánh mắt trưởng công chúa sau đó quay về phía bức tường thấp, trong mắt đẹp nở rộ tia sáng kỳ dị: “Thơ hay.”
Dừng một chút, khẽ mở miệng: “Bài thơ là người nào làm ra.”
Trương Thận kiên trì: “Là học sinh của lão phu... Ừm, 《 đình Miên Dương tiễn Dương Khiêm đi Thanh Châu 》 cũng là hắn làm.”
“Vị khoái thủ kia của Trường Nhạc huyện nha?” Trong mắt trưởng công chúa hiện lên nét lạ.
“Hắn tên Hứa Thất An.” Lý Mộ Bạch trả lời, bổ sung một câu: “Cũng là đệ tử của ta.”
Trưởng công chúa cảm thấy tên này có chút quen thuộc, tựa hồ từng nghe ai nhắc tới tên này, chỉ là chưa nhớ ở trong lòng, cho nên không nhớ ra được.
Tài lớn như thế, ở Trường Nhạc huyện nha làm một khoái thủ, quá mức nhân tài không được trọng dụng, cho dù chỉ biết làm thơ, cũng đủ cung dưỡng ở phủ, làm một vị phụ tá... Trưởng công chúa nghĩ.
Các học sinh thư viện đứng ở xa xa, thưởng thức gương mặt tuyệt đẹp của trưởng công chúa. Nàng đẹp tựa như bông sen tuyết độc lập trên đời, khí chất đẹp đẽ quý giá đó, làm người ta nhìn mà quên đi thế tục.
“Hắn ở đâu?” Trưởng công chúa ánh mắt trong suốt đảo qua đám người, chăm chú nhìn.
“Đi du sơn rồi.” Trần Thái nói.
Đám học sinh nghe được bọn họ nói chuyện, trong lúc nhất thời lâm vào trong rung động thật lớn, bọn họ rốt cuộc biết bài thơ khuyến học này là ai làm rồi.
Gió lạnh đỉnh núi lướt qua rừng, cành khô phát ra tiếng rên rỉ thê lương.
Trên con đường nhỏ trải phiến đá, Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn Hứa Tân Niên tay áo và tóc đen đang cùng bay múa, vị đường đệ bề ngoài đẹp đến mức khiến người ta đố kỵ này giống như trích tiên hạ phàm.
Hắn chỉ vào một thác nước nơi xa, giới thiệu: “Nơi này là nơi một vị tiền bối của thư viện ngộ đạo, bên thác nước có một tấm bia đá, ghi lại cuộc đời vị tiền bối đó.”
Mùa đông thiếu nước, thác nước kia mảnh mai yếu ớt, uể oải lao vào đầm nước, nước đầm trong suốt thấy đáy.
Bên đầm dựng thẳng một tấm bia, một pho tượng người đồng khoanh chân ngồi thiền, văn bia là sự tích cuộc đời một người đọc sách tên là Tiền Chung, người này sinh ở sáu trăm năm trước, hoạt động ở buổi đầu lập nước của Đại Phụng triều.
Lúc đó, quân vương tiền triều hoa mắt ù tai, quan lại tham ô hủ bại, hào phiệt gây hại dân chúng, khắp Trung Nguyên báo hiệu bất ổn, phản quân cát cứ.
Lúc đó triều đình Đại Chu và phản quân các nơi tiến hành đánh giằng co dài đến mười mấy năm, dân chúng sinh sống ở tầng dưới chót khốn khổ không chịu nổi.
Tiền Chung nhị phẩm Đại Nho cảnh, du lịch bên ngoài ba năm, tận mắt chứng kiến cảnh tượng lầm than của dân chúng, hắn tràn ngập phẫn nộ mang theo lời dân oán than tới kinh thành Đại Chu, lấy thân thể máu thịt húc tan vận mệnh quốc gia số lượng không nhiều của Đại Chu.
Mà sau đó Đại Phụng lập nước, bình định chiến loạn, bốn biển an khang.
“Đại Nho cảnh lợi hại như vậy sao?” Hứa Thất An vẻ mặt nghi ngờ: “Sao ta chưa ở trên người ba vị đại nho nhìn thấy hai chữ ‘ngưu bức (trâu bò)’ này?”
Hứa Tân Niên không biết “Ngưu bức” là có ý gì, nhưng không hề nghi ngờ là lời thô bỉ, niệm đại ca vừa mới viết thơ lập công, nhịn xuống không châm chọc hắn, trả lời:
“Ai nói cho ngươi lão sư bọn họ là nhị phẩm Đại Nho cảnh, bọn họ chỉ là tứ phẩm Quân Tử cảnh.”
Hứa Thất An khó có thể tin: “Vậy còn có mặt mũi tự xưng đại nho?”
Hứa Tân Niên ngồi xổm xuống ở bên đầm, rửa tay, giải thích: “Đại nho có hai loại ý tứ, một loại là chỉ người đọc sách học vấn thâm hậu hơn nữa có danh vọng; Một loại khác chuyên chỉ Nho đạo nhị phẩm cảnh. Đại nho học viện chúng ta thuộc về thứ trước.”
Mang theo dân oán đánh tan khí vận một quốc gia, cho dù là vương triều những năm cuối khí vận suy yếu, vẫn không phải sức người có thể làm được. Nho đạo nhị phẩm cảnh rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Vậy nhất phẩm thì sao?
Hứa Thất An lâm vào trầm ngâm, một lúc lâu, mang theo một chút giọng điệu cung kính: “Thư viện Vân Lộc có nhị phẩm đại nho hay không?”
Hứa Tân Niên lắc đầu, tiếc nuối nói: “Hai trăm năm qua, nhiều nhất chỉ từng có tam phẩm, đại nho tam phẩm là Lập Mệnh cảnh, đệ cũng là ngày đó lúc tiễn Tử Dương cư sĩ, từ trong miệng lão sư nghe được. Viện trưởng học viện chúng ta chính là tam phẩm Lập Mệnh.”
Giọng điệu Hứa Thất An lập tức thoải mái hẳn lên, tùy ý đánh giá: “Cũng không tệ lắm.”
Tính cách ba vị lão tiên sinh kia tựa như có chút khoe khoang cùng không đứng đắn, thiếu một chút trầm ổn cùng nghiêm túc. Hứa Thất An mang đánh giá của mình nói cho Hứa Nhị lang nghe.
Nhị lang trầm ngâm một phen: “Bọn họ trước kia không như vậy, sau Quân Tử cảnh, là tam phẩm Lập Mệnh cảnh... Cái này có lẽ có liên quan với Lập Mệnh cảnh.”
“Ừm, Tử Dương cư sĩ trước kia cũng là như thế, gần đây bỗng đổi tính tình, như biến thành người khác. Đệ nghe lão sư nói, Tử Dương cư sĩ chỉ kém nửa bước là Lập Mệnh.”
Hai huynh đệ ở thư viện đi dạo không có mục tiêu, Hứa Tân Niên dẫn hắn tham quan một ít danh thắng cổ tích, làm học viện lịch sử lâu đời một ngàn hai trăm năm, nếu không phải bình thường cấm hạng người không có phận sự đi vào, quấy rầy học sinh đọc sách, Thanh Vân sơn nhất định trở thành điểm cảnh quan du khách đông như dệt cửi.
“Đại ca...” Đi một lúc, Hứa Tân Niên bỗng giọng nói trầm thấp hô một cái.
Hứa Thất An nghỉ chân nhìn hắn.
Hứa Tân Niên nhìn hắn, quay mặt qua chỗ khác, làm bộ ngắm phong cảnh chung quanh: “Đệ ngày hôm qua suy nghĩ rất lâu, nếu không phải huynh, cha đã bị chém đầu, nữ quyến đưa vào Giáo Phường Ti.”
“Nếu không phải huynh, Linh Nguyệt muội muội ngày hôm qua đã nguy hiểm. Rất có thể bị họ Chu ức hiếp.”
“Nếu không phải huynh, Hứa gia có thể còn đắm chìm ở trong may mắn sống sót sau tai nạn, sau đó có một ngày, bỗng nhiên bị diệt môn.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước, đi ra mười mấy mét, âm thầm nói một câu: cảm ơn!
...
Á thánh học cung.
Hứa Thất An theo đường đệ lên bậc thang, vượt qua lư hương tiến vào trong điện. Cột sơn đỏ cao bảy mét chống đỡ khung đỉnh, học trong cung thờ phụng á thánh, chính là người sáng lập thư viện Vân Lộc.
Trong ngọn lửa gầy yếu của ngọn nến, vị á thánh kia mặc nho sam vạt áo đối nhau màu xanh, đội nho quan cao cao, một tay để sau lưng, một tay đặt trước thắt lưng, ánh mắt nhìn ra phương xa.
Bên cạnh á thánh, là một con hươu trắng linh động xinh đẹp, da lông màu trắng mơ hồ có thể thấy được hoa văn.
Hứa Tân Niên chỉ vào con hươu trắng đó, nói: “Nó chính là nguồn gốc cái tên thư viện Vân Lộc.”
Hứa Thất An nói: “Người đọc sách đúng là lịch sự tao nhã, hươu trắng là vật cưỡi.”
Lập tức nuốt xuống lời muốn nói.
Trưởng công chúa sóng mắt thanh lệ chuyển động, rụt rè mỉm cười: “Hai vị đại nho nổi lên xung đột bởi bài thơ nào?”
Trương Thận cùng Lý Mộ Bạch vội vàng chắp tay hành lễ, “Chỉ là một bài thơ khuyến học mà thôi.”
Ánh mắt trưởng công chúa sau đó quay về phía bức tường thấp, trong mắt đẹp nở rộ tia sáng kỳ dị: “Thơ hay.”
Dừng một chút, khẽ mở miệng: “Bài thơ là người nào làm ra.”
Trương Thận kiên trì: “Là học sinh của lão phu... Ừm, 《 đình Miên Dương tiễn Dương Khiêm đi Thanh Châu 》 cũng là hắn làm.”
“Vị khoái thủ kia của Trường Nhạc huyện nha?” Trong mắt trưởng công chúa hiện lên nét lạ.
“Hắn tên Hứa Thất An.” Lý Mộ Bạch trả lời, bổ sung một câu: “Cũng là đệ tử của ta.”
Trưởng công chúa cảm thấy tên này có chút quen thuộc, tựa hồ từng nghe ai nhắc tới tên này, chỉ là chưa nhớ ở trong lòng, cho nên không nhớ ra được.
Tài lớn như thế, ở Trường Nhạc huyện nha làm một khoái thủ, quá mức nhân tài không được trọng dụng, cho dù chỉ biết làm thơ, cũng đủ cung dưỡng ở phủ, làm một vị phụ tá... Trưởng công chúa nghĩ.
Các học sinh thư viện đứng ở xa xa, thưởng thức gương mặt tuyệt đẹp của trưởng công chúa. Nàng đẹp tựa như bông sen tuyết độc lập trên đời, khí chất đẹp đẽ quý giá đó, làm người ta nhìn mà quên đi thế tục.
“Hắn ở đâu?” Trưởng công chúa ánh mắt trong suốt đảo qua đám người, chăm chú nhìn.
“Đi du sơn rồi.” Trần Thái nói.
Đám học sinh nghe được bọn họ nói chuyện, trong lúc nhất thời lâm vào trong rung động thật lớn, bọn họ rốt cuộc biết bài thơ khuyến học này là ai làm rồi.
Gió lạnh đỉnh núi lướt qua rừng, cành khô phát ra tiếng rên rỉ thê lương.
Trên con đường nhỏ trải phiến đá, Hứa Thất An nghiêng đầu, nhìn Hứa Tân Niên tay áo và tóc đen đang cùng bay múa, vị đường đệ bề ngoài đẹp đến mức khiến người ta đố kỵ này giống như trích tiên hạ phàm.
Hắn chỉ vào một thác nước nơi xa, giới thiệu: “Nơi này là nơi một vị tiền bối của thư viện ngộ đạo, bên thác nước có một tấm bia đá, ghi lại cuộc đời vị tiền bối đó.”
Mùa đông thiếu nước, thác nước kia mảnh mai yếu ớt, uể oải lao vào đầm nước, nước đầm trong suốt thấy đáy.
Bên đầm dựng thẳng một tấm bia, một pho tượng người đồng khoanh chân ngồi thiền, văn bia là sự tích cuộc đời một người đọc sách tên là Tiền Chung, người này sinh ở sáu trăm năm trước, hoạt động ở buổi đầu lập nước của Đại Phụng triều.
Lúc đó, quân vương tiền triều hoa mắt ù tai, quan lại tham ô hủ bại, hào phiệt gây hại dân chúng, khắp Trung Nguyên báo hiệu bất ổn, phản quân cát cứ.
Lúc đó triều đình Đại Chu và phản quân các nơi tiến hành đánh giằng co dài đến mười mấy năm, dân chúng sinh sống ở tầng dưới chót khốn khổ không chịu nổi.
Tiền Chung nhị phẩm Đại Nho cảnh, du lịch bên ngoài ba năm, tận mắt chứng kiến cảnh tượng lầm than của dân chúng, hắn tràn ngập phẫn nộ mang theo lời dân oán than tới kinh thành Đại Chu, lấy thân thể máu thịt húc tan vận mệnh quốc gia số lượng không nhiều của Đại Chu.
Mà sau đó Đại Phụng lập nước, bình định chiến loạn, bốn biển an khang.
“Đại Nho cảnh lợi hại như vậy sao?” Hứa Thất An vẻ mặt nghi ngờ: “Sao ta chưa ở trên người ba vị đại nho nhìn thấy hai chữ ‘ngưu bức (trâu bò)’ này?”
Hứa Tân Niên không biết “Ngưu bức” là có ý gì, nhưng không hề nghi ngờ là lời thô bỉ, niệm đại ca vừa mới viết thơ lập công, nhịn xuống không châm chọc hắn, trả lời:
“Ai nói cho ngươi lão sư bọn họ là nhị phẩm Đại Nho cảnh, bọn họ chỉ là tứ phẩm Quân Tử cảnh.”
Hứa Thất An khó có thể tin: “Vậy còn có mặt mũi tự xưng đại nho?”
Hứa Tân Niên ngồi xổm xuống ở bên đầm, rửa tay, giải thích: “Đại nho có hai loại ý tứ, một loại là chỉ người đọc sách học vấn thâm hậu hơn nữa có danh vọng; Một loại khác chuyên chỉ Nho đạo nhị phẩm cảnh. Đại nho học viện chúng ta thuộc về thứ trước.”
Mang theo dân oán đánh tan khí vận một quốc gia, cho dù là vương triều những năm cuối khí vận suy yếu, vẫn không phải sức người có thể làm được. Nho đạo nhị phẩm cảnh rốt cuộc mạnh bao nhiêu? Vậy nhất phẩm thì sao?
Hứa Thất An lâm vào trầm ngâm, một lúc lâu, mang theo một chút giọng điệu cung kính: “Thư viện Vân Lộc có nhị phẩm đại nho hay không?”
Hứa Tân Niên lắc đầu, tiếc nuối nói: “Hai trăm năm qua, nhiều nhất chỉ từng có tam phẩm, đại nho tam phẩm là Lập Mệnh cảnh, đệ cũng là ngày đó lúc tiễn Tử Dương cư sĩ, từ trong miệng lão sư nghe được. Viện trưởng học viện chúng ta chính là tam phẩm Lập Mệnh.”
Giọng điệu Hứa Thất An lập tức thoải mái hẳn lên, tùy ý đánh giá: “Cũng không tệ lắm.”
Tính cách ba vị lão tiên sinh kia tựa như có chút khoe khoang cùng không đứng đắn, thiếu một chút trầm ổn cùng nghiêm túc. Hứa Thất An mang đánh giá của mình nói cho Hứa Nhị lang nghe.
Nhị lang trầm ngâm một phen: “Bọn họ trước kia không như vậy, sau Quân Tử cảnh, là tam phẩm Lập Mệnh cảnh... Cái này có lẽ có liên quan với Lập Mệnh cảnh.”
“Ừm, Tử Dương cư sĩ trước kia cũng là như thế, gần đây bỗng đổi tính tình, như biến thành người khác. Đệ nghe lão sư nói, Tử Dương cư sĩ chỉ kém nửa bước là Lập Mệnh.”
Hai huynh đệ ở thư viện đi dạo không có mục tiêu, Hứa Tân Niên dẫn hắn tham quan một ít danh thắng cổ tích, làm học viện lịch sử lâu đời một ngàn hai trăm năm, nếu không phải bình thường cấm hạng người không có phận sự đi vào, quấy rầy học sinh đọc sách, Thanh Vân sơn nhất định trở thành điểm cảnh quan du khách đông như dệt cửi.
“Đại ca...” Đi một lúc, Hứa Tân Niên bỗng giọng nói trầm thấp hô một cái.
Hứa Thất An nghỉ chân nhìn hắn.
Hứa Tân Niên nhìn hắn, quay mặt qua chỗ khác, làm bộ ngắm phong cảnh chung quanh: “Đệ ngày hôm qua suy nghĩ rất lâu, nếu không phải huynh, cha đã bị chém đầu, nữ quyến đưa vào Giáo Phường Ti.”
“Nếu không phải huynh, Linh Nguyệt muội muội ngày hôm qua đã nguy hiểm. Rất có thể bị họ Chu ức hiếp.”
“Nếu không phải huynh, Hứa gia có thể còn đắm chìm ở trong may mắn sống sót sau tai nạn, sau đó có một ngày, bỗng nhiên bị diệt môn.”
Nói xong, hắn đi nhanh về phía trước, đi ra mười mấy mét, âm thầm nói một câu: cảm ơn!
...
Á thánh học cung.
Hứa Thất An theo đường đệ lên bậc thang, vượt qua lư hương tiến vào trong điện. Cột sơn đỏ cao bảy mét chống đỡ khung đỉnh, học trong cung thờ phụng á thánh, chính là người sáng lập thư viện Vân Lộc.
Trong ngọn lửa gầy yếu của ngọn nến, vị á thánh kia mặc nho sam vạt áo đối nhau màu xanh, đội nho quan cao cao, một tay để sau lưng, một tay đặt trước thắt lưng, ánh mắt nhìn ra phương xa.
Bên cạnh á thánh, là một con hươu trắng linh động xinh đẹp, da lông màu trắng mơ hồ có thể thấy được hoa văn.
Hứa Tân Niên chỉ vào con hươu trắng đó, nói: “Nó chính là nguồn gốc cái tên thư viện Vân Lộc.”
Hứa Thất An nói: “Người đọc sách đúng là lịch sự tao nhã, hươu trắng là vật cưỡi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook