Đại Phụng Đả Canh Nhân
-
Chương 45: Hứa Linh Nguyệt: Đời này phải báo đáp đại ca thật tốt (2)
Hứa phủ, nhà trước.
Hoàng hôn, Hứa Thất An trèo tường đi nhà Nhị thúc cách vách cơm nước xong, ở trong sân của nhà trước, thấy Hứa Linh m đứng trung bình tấn lắc lư, nắm tay nho nhỏ trái đánh một cái, phải đánh một cái, rống lên ‘hây hây’ phối âm cho bản thân.
Nó mặc áo trong màu hồng, bao bọc như cái bánh chưng, trên đầu búi tóc kiểu vỏ ốc chuyên thuộc về trẻ con.
“Muội động kinh cái gì thế?” Hứa Thất An nhẹ nhàng đá một cước vào trên cái mông nhỏ của nó.
Cô bé ‘bốp’ một tiếng ngã sấp xuống.
“Muội đang luyện võ.” Hứa Linh m bò dậy, ưỡn lưng, ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo, rất bất mãn đại ca đánh lén, hàng lông mày nhỏ dựng lên: “Đại ca là đang khiêu khích muội sao.”
Có thể là chuyện trải qua buổi sáng, đã sinh ra bóng ma ở tâm linh nho nhỏ của nó, đứa bé năm tuổi này cảm thấy mình nên học võ.
“Đúng đó.” Hứa Thất An nói.
“Phụ thân nói, người ta tranh một hơi, võ phu cũng vậy. Cái này gọi là... Tôn... Tôn...”
“Tôn nghiêm?”
“Vâng!” Hứa Linh m trước dùng sức gật đầu, tiếp theo tức giận nhìn đại ca: “Muội muốn chiến đấu với huynh.”
Nó sải đôi chân ngắn tũn chạy tới, ngao ngao ngao vung nắm tay.
Hứa Thất An một tay đè đầu nó, Tiểu Đậu Đinh khẩn trương, vừa kêu ngao ngao, vừa đấm đá lung tung.
Nhưng như thế nào cũng đánh không đến đại ca.
Nó cuống tới mức khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhúm lại.
Hứa Thất An ngại nó phiền, thương lượng: “Cho muội một cái chân gà, coi như muội thua.”
“Được ạ.” Hứa Linh m quả nhiên không đấm đá lung tung nữa, vẻ mặt vui sướng.
“Tôn nghiêm của muội đâu?”
“Đại ca, tôn nghiêm là cái gì.”
“... Có tiền đồ.”
Dắt Tiểu Đậu Đinh vào phòng, không bao lâu thì bắt đầu bữa tiệc. Bữa tối phi thường phong phú, như đón lễ tết.
Đám nha hoàn bà già cố ý vô tình mang đồ ăn tốt nhất bày ở trước mặt Hứa Thất An, hắn nhịn không được nhìn thẩm thẩm, thẩm thẩm mặc váy áo thêu hoa văn trầm tối, khuôn mặt tinh xảo, một đôi mắt đẹp long lanh nước phối hợp lông mi dày, bên trong chứa phong tình riêng của phụ nữ, tựa như một đóa hoa Hải Đường đẫy đà.
Trước sau như một tư thái cao ngạo lạnh lùng, giống như Hứa Thất An hôm nay làm chỉ là việc bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng nếu không có nàng đồng ý, các bà già cũng không dám ưu đãi Hứa đại lang như vậy.
Hứa Linh Nguyệt gắp ăn từng miếng nhỏ, rốt cuộc lấy đủ dũng khí, nói: “Ca ca, mẹ lại làm quần áo mùa đông cho người trong nhà, lát nữa muội đo dáng người cho huynh. Muội, muội muốn tự tay làm cho ca ca.”
Ca ca... Ôi mẹ ơi... Hứa Thất An cảm giác xương cốt mềm nhũn một nửa. Muội muội đã thay một bộ đồ rất hoa lệ, trên váy áo thêu đầy hoa sen sáng quắc, hoa văn mây trắng phức tạp màu vàng. Tuổi nàng chỉ mười sáu mười bảy, mặc tươi đẹp như vậy, phối với khuôn mặt tinh xảo, ngược lại lộ ra một sự rực rỡ chưa hiểu việc đời.
“Được, được không...” Hứa Linh Nguyệt da mặt mỏng, thấy hắn không nói lời nào, liền đỏ mặt cúi đầu.
Đổi thành gã tồi Bảo Ngọc, lúc này nên trả lời như thế nào... Hứa Thất An hận kiếp trước xem Hồng Lâu Mộng không nhiều, gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Hứa Linh Nguyệt cười tươi như hoa, giao nhau tỏa sáng cùng thẩm thẩm bên người.
Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, nói: “Nhị thúc, Nhị lang, ăn cơm xong đi thư phòng, ta có việc muốn nói với hai người.”
...
Thư phòng!
Lục Nga sau khi bưng lên ba chén trà nóng, cáo lui rời khỏi.
Hứa Thất An nâng chén trà lên thấm ướt cổ họng, lại cảm khái không có thực vật vị tanh, luôn cảm thấy thiếu chút gì.
“Đối với chuyện buổi chiều hôm nay, hai người thấy thế nào?” Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề, trưng cầu ý kiến Nhị thúc cùng đường đệ.
Sự tình không phải đã trôi qua sao... Sắc mặt Hứa Nhị thúc có chút mờ mịt.
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Huynh muốn nói, Chu công tử kia còn có thể trả thù?”
Đường đường công tử Hộ bộ thị lang, ngã đau ở trong tay một tiểu lại nho nhỏ, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hứa Nhị thúc khoát tay: “Không có, nếu là bình thường thì thôi, nhưng hôm nay có đại nho của thư viện Vân Lộc, cùng với áo trắng của Ti Thiên Giám ra mặt, ta đoán họ Chu kia không dám làm mưa làm gió nữa.”
Nghĩ như vậy không sai, hợp tình hợp lý.
Nha nội gây hại dân chúng nhìn mãi quen mắt, nhưng khi đề cập đến quan trường hoặc thế lực lớn, sẽ trở nên rất cẩn thận.
Một nửa là từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nha nội khốn kiếp nữa cũng biết kinh thành nước rất sâu. Một nửa khác thì đến từ cha anh cảnh cáo.
Hứa Tân Niên lắc lắc đầu: “Cha, đại ca đã nói như vậy, khẳng định có lý do.”
Hắn nhìn về phía Hứa Thất An.
Hứa Thất An trầm giọng nói: “Ta hôm nay mới vừa ở Ti Thiên Giám nhận được một tin tức, độc thủ phía sau màn vụ án bạc thuế, là Chu thị lang.”
Độc thủ phía sau màn vụ án bạc thuế là Chu thị lang... Hứa Bình Chí “Bốp” một cái đập vỡ bàn trà, phẫn nộ đứng lên, trừng lớn hai mắt, há mồm muốn mắng mẹ kiếp, trong cổ họng lại giống như có cái gì kẹt lại.
Hứa Tân Niên nhìn phụ thân vô năng cuồng nộ, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường nghiêm túc, “Tin tức tin cậy?”
Hứa Thất An gật gật đầu: “Một trong các chủ quan phụ trách vụ án bạc thuế, Chử Thái Vi của Ti Thiên Giám nói cho ta biết.”
Hắn mang lời Chử Thái Vi nói thuật lại một lần.
Hứa Tân Niên nâng chén trà, lại buông xuống, trầm ngâm nói: “Như vậy xem ra, chuyện xảy ra hôm nay không phải là ngẫu nhiên, mà là Chu Lập cố ý trả thù.”
Được, không hổ là người đọc sách có thể thi đỗ cử nhân, đầu óc rất tốt.
Hứa Thất An có chút vui sướng, biết buổi nói chuyện này sẽ không uổng phí.
Nếu chỉ là Hứa Nhị thúc, hắn sẽ không đề xuất buổi nói chuyện bí mật này, như vậy không chút ý nghĩa.
Bởi vì Nhị thúc bị ép nóng lên, chỉ biết nói: Là huynh đệ, thì theo ta đi chém người.
Cũng không có cách nào cả, dù sao cũng là võ phu thô bỉ, chém người là nghề của hắn, tính kế người thì mù tịt, lĩnh vực chuyên nghiệp khác nhau.
Hứa Thất An kiểm tra: “Nhị lang có ý kiến gì không.”
Hứa Tân Niên liếc đường huynh, nhíu nhíu mày, tựa như rất bất mãn đối với giọng điệu kiểm tra của hắn, hậm hực nói:
“Làm thế nào? Đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (Xuống tay trước thì tốt, xuống tay sau gặp họa).”
Được đấy... Hứa Thất An cả kinh, rất khó tưởng tượng Hứa Tân Niên sẽ nói ra lời sát phạt quyết đoán như vậy.
Nghe đến đó, Hứa Nhị thúc tự nhận là mình là đứng đầu một nhà, trụt cột gia đình cảm thấy mình không thể im lặng nữa, răn dạy con trai:
“Thu hồi cách nghĩ vô tri lại cuồng vọng của con, đừng nói con vẻn vẹn một cử nhân, con cho dù là đỗ Trạng Nguyên, cũng không thể trêu vào Hộ bộ thị lang.”
Hắn vừa nói xong, đã bị cháu trai lãnh khốc vô tình phủ quyết: “Cháu cảm thấy cách nghĩ của Nhị lang là đúng.”
Hứa Thất An tiếp theo nói: “Chúng ta đắc tội không phải Chu Lập, mà là Hộ bộ thị lang Chu Hiển Bình. Chu Lập có lẽ không dám trả đũa nữa, nhưng Hộ bộ thị lang thì sao?”
Hoàng hôn, Hứa Thất An trèo tường đi nhà Nhị thúc cách vách cơm nước xong, ở trong sân của nhà trước, thấy Hứa Linh m đứng trung bình tấn lắc lư, nắm tay nho nhỏ trái đánh một cái, phải đánh một cái, rống lên ‘hây hây’ phối âm cho bản thân.
Nó mặc áo trong màu hồng, bao bọc như cái bánh chưng, trên đầu búi tóc kiểu vỏ ốc chuyên thuộc về trẻ con.
“Muội động kinh cái gì thế?” Hứa Thất An nhẹ nhàng đá một cước vào trên cái mông nhỏ của nó.
Cô bé ‘bốp’ một tiếng ngã sấp xuống.
“Muội đang luyện võ.” Hứa Linh m bò dậy, ưỡn lưng, ưỡn cái bụng nhỏ tròn vo, rất bất mãn đại ca đánh lén, hàng lông mày nhỏ dựng lên: “Đại ca là đang khiêu khích muội sao.”
Có thể là chuyện trải qua buổi sáng, đã sinh ra bóng ma ở tâm linh nho nhỏ của nó, đứa bé năm tuổi này cảm thấy mình nên học võ.
“Đúng đó.” Hứa Thất An nói.
“Phụ thân nói, người ta tranh một hơi, võ phu cũng vậy. Cái này gọi là... Tôn... Tôn...”
“Tôn nghiêm?”
“Vâng!” Hứa Linh m trước dùng sức gật đầu, tiếp theo tức giận nhìn đại ca: “Muội muốn chiến đấu với huynh.”
Nó sải đôi chân ngắn tũn chạy tới, ngao ngao ngao vung nắm tay.
Hứa Thất An một tay đè đầu nó, Tiểu Đậu Đinh khẩn trương, vừa kêu ngao ngao, vừa đấm đá lung tung.
Nhưng như thế nào cũng đánh không đến đại ca.
Nó cuống tới mức khuôn mặt nhỏ cũng nhăn nhúm lại.
Hứa Thất An ngại nó phiền, thương lượng: “Cho muội một cái chân gà, coi như muội thua.”
“Được ạ.” Hứa Linh m quả nhiên không đấm đá lung tung nữa, vẻ mặt vui sướng.
“Tôn nghiêm của muội đâu?”
“Đại ca, tôn nghiêm là cái gì.”
“... Có tiền đồ.”
Dắt Tiểu Đậu Đinh vào phòng, không bao lâu thì bắt đầu bữa tiệc. Bữa tối phi thường phong phú, như đón lễ tết.
Đám nha hoàn bà già cố ý vô tình mang đồ ăn tốt nhất bày ở trước mặt Hứa Thất An, hắn nhịn không được nhìn thẩm thẩm, thẩm thẩm mặc váy áo thêu hoa văn trầm tối, khuôn mặt tinh xảo, một đôi mắt đẹp long lanh nước phối hợp lông mi dày, bên trong chứa phong tình riêng của phụ nữ, tựa như một đóa hoa Hải Đường đẫy đà.
Trước sau như một tư thái cao ngạo lạnh lùng, giống như Hứa Thất An hôm nay làm chỉ là việc bé nhỏ không đáng kể.
Nhưng nếu không có nàng đồng ý, các bà già cũng không dám ưu đãi Hứa đại lang như vậy.
Hứa Linh Nguyệt gắp ăn từng miếng nhỏ, rốt cuộc lấy đủ dũng khí, nói: “Ca ca, mẹ lại làm quần áo mùa đông cho người trong nhà, lát nữa muội đo dáng người cho huynh. Muội, muội muốn tự tay làm cho ca ca.”
Ca ca... Ôi mẹ ơi... Hứa Thất An cảm giác xương cốt mềm nhũn một nửa. Muội muội đã thay một bộ đồ rất hoa lệ, trên váy áo thêu đầy hoa sen sáng quắc, hoa văn mây trắng phức tạp màu vàng. Tuổi nàng chỉ mười sáu mười bảy, mặc tươi đẹp như vậy, phối với khuôn mặt tinh xảo, ngược lại lộ ra một sự rực rỡ chưa hiểu việc đời.
“Được, được không...” Hứa Linh Nguyệt da mặt mỏng, thấy hắn không nói lời nào, liền đỏ mặt cúi đầu.
Đổi thành gã tồi Bảo Ngọc, lúc này nên trả lời như thế nào... Hứa Thất An hận kiếp trước xem Hồng Lâu Mộng không nhiều, gật gật đầu: “Cảm ơn.”
Hứa Linh Nguyệt cười tươi như hoa, giao nhau tỏa sáng cùng thẩm thẩm bên người.
Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, nói: “Nhị thúc, Nhị lang, ăn cơm xong đi thư phòng, ta có việc muốn nói với hai người.”
...
Thư phòng!
Lục Nga sau khi bưng lên ba chén trà nóng, cáo lui rời khỏi.
Hứa Thất An nâng chén trà lên thấm ướt cổ họng, lại cảm khái không có thực vật vị tanh, luôn cảm thấy thiếu chút gì.
“Đối với chuyện buổi chiều hôm nay, hai người thấy thế nào?” Hứa Thất An đi thẳng vào vấn đề, trưng cầu ý kiến Nhị thúc cùng đường đệ.
Sự tình không phải đã trôi qua sao... Sắc mặt Hứa Nhị thúc có chút mờ mịt.
Hứa Tân Niên nhíu nhíu mày: “Huynh muốn nói, Chu công tử kia còn có thể trả thù?”
Đường đường công tử Hộ bộ thị lang, ngã đau ở trong tay một tiểu lại nho nhỏ, khẳng định sẽ không từ bỏ ý đồ.
Hứa Nhị thúc khoát tay: “Không có, nếu là bình thường thì thôi, nhưng hôm nay có đại nho của thư viện Vân Lộc, cùng với áo trắng của Ti Thiên Giám ra mặt, ta đoán họ Chu kia không dám làm mưa làm gió nữa.”
Nghĩ như vậy không sai, hợp tình hợp lý.
Nha nội gây hại dân chúng nhìn mãi quen mắt, nhưng khi đề cập đến quan trường hoặc thế lực lớn, sẽ trở nên rất cẩn thận.
Một nửa là từ nhỏ mưa dầm thấm đất, nha nội khốn kiếp nữa cũng biết kinh thành nước rất sâu. Một nửa khác thì đến từ cha anh cảnh cáo.
Hứa Tân Niên lắc lắc đầu: “Cha, đại ca đã nói như vậy, khẳng định có lý do.”
Hắn nhìn về phía Hứa Thất An.
Hứa Thất An trầm giọng nói: “Ta hôm nay mới vừa ở Ti Thiên Giám nhận được một tin tức, độc thủ phía sau màn vụ án bạc thuế, là Chu thị lang.”
Độc thủ phía sau màn vụ án bạc thuế là Chu thị lang... Hứa Bình Chí “Bốp” một cái đập vỡ bàn trà, phẫn nộ đứng lên, trừng lớn hai mắt, há mồm muốn mắng mẹ kiếp, trong cổ họng lại giống như có cái gì kẹt lại.
Hứa Tân Niên nhìn phụ thân vô năng cuồng nộ, khuôn mặt tuấn mỹ dị thường nghiêm túc, “Tin tức tin cậy?”
Hứa Thất An gật gật đầu: “Một trong các chủ quan phụ trách vụ án bạc thuế, Chử Thái Vi của Ti Thiên Giám nói cho ta biết.”
Hắn mang lời Chử Thái Vi nói thuật lại một lần.
Hứa Tân Niên nâng chén trà, lại buông xuống, trầm ngâm nói: “Như vậy xem ra, chuyện xảy ra hôm nay không phải là ngẫu nhiên, mà là Chu Lập cố ý trả thù.”
Được, không hổ là người đọc sách có thể thi đỗ cử nhân, đầu óc rất tốt.
Hứa Thất An có chút vui sướng, biết buổi nói chuyện này sẽ không uổng phí.
Nếu chỉ là Hứa Nhị thúc, hắn sẽ không đề xuất buổi nói chuyện bí mật này, như vậy không chút ý nghĩa.
Bởi vì Nhị thúc bị ép nóng lên, chỉ biết nói: Là huynh đệ, thì theo ta đi chém người.
Cũng không có cách nào cả, dù sao cũng là võ phu thô bỉ, chém người là nghề của hắn, tính kế người thì mù tịt, lĩnh vực chuyên nghiệp khác nhau.
Hứa Thất An kiểm tra: “Nhị lang có ý kiến gì không.”
Hứa Tân Niên liếc đường huynh, nhíu nhíu mày, tựa như rất bất mãn đối với giọng điệu kiểm tra của hắn, hậm hực nói:
“Làm thế nào? Đương nhiên là tiên hạ thủ vi cường, hậu hạ thủ tao ương (Xuống tay trước thì tốt, xuống tay sau gặp họa).”
Được đấy... Hứa Thất An cả kinh, rất khó tưởng tượng Hứa Tân Niên sẽ nói ra lời sát phạt quyết đoán như vậy.
Nghe đến đó, Hứa Nhị thúc tự nhận là mình là đứng đầu một nhà, trụt cột gia đình cảm thấy mình không thể im lặng nữa, răn dạy con trai:
“Thu hồi cách nghĩ vô tri lại cuồng vọng của con, đừng nói con vẻn vẹn một cử nhân, con cho dù là đỗ Trạng Nguyên, cũng không thể trêu vào Hộ bộ thị lang.”
Hắn vừa nói xong, đã bị cháu trai lãnh khốc vô tình phủ quyết: “Cháu cảm thấy cách nghĩ của Nhị lang là đúng.”
Hứa Thất An tiếp theo nói: “Chúng ta đắc tội không phải Chu Lập, mà là Hộ bộ thị lang Chu Hiển Bình. Chu Lập có lẽ không dám trả đũa nữa, nhưng Hộ bộ thị lang thì sao?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook