Đại Phụng Đả Canh Nhân
-
Chương 2065: Cấp tốc
Các cung nữ vào tẩm cung, đầu tiên thấy là quần áo bên người nữ đế vứt hỗn độn dưới đất, cái giường rồng xa hoa làm từ gỗ cây tử đàn kia một mảng hỗn độn.
Đáng giá nhắc tới, võ phu nắm giữ hóa kình đều biết giảm bớt lực như thế nào, bởi vậy mặc kệ ở trên giường làm càn như thế nào, cũng sẽ không xuất hiện tình huống sập giường.
Chung Ly nếu ở đây, vậy phải nói riêng.
Cung nữ không rõ chân tướng có chút mờ mịt, các nàng hầu hạ bệ hạ lâu như vậy, từ công chúa đến hoàng đế, chưa bao giờ thấy nàng lôi thôi tùy ý như thế.
Cung nữ cầm đầu quay đầu nhìn chung quanh, vừa phân phó cung nữ thu thập quần áo, giường, vừa thấp giọng gọi:
“Bệ hạ, bệ hạ?”
Lúc này, nàng nghe thấy cung nữ dọn giường khẽ “A” một tiếng, che miệng, vẻ mặt có chút kích động sợ hãi.
Đại cung nữ nhíu mày, trừng mắt nhìn qua.
Cung nữ đó chỉ chỉ giường, không dám nói chuyện.
Đại cung nữ bước qua, tập trung nhìn vào, nhất thời hoa dung thất sắc.
Giường hỗn độn không chịu nổi thì thôi, vệt nước ẩm thấp trải rộng thì thôi, nhưng một chút lạc hồng* kia tươi sáng bắt mắt.
Lại liên hệ tình huống quanh mình, kẻ ngốc cũng biết đã xảy ra cái gì.
“Trẫm đang tắm!”
Trong phòng tắm bên trong truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Hoài Khánh, mang theo một tia lười biếng.
Đại cung nữ dùng ánh mắt ra hiệu các cung nữ đều tự làm việc, mình hai tay đặt ở bụng, cúi đầu, chạy bước nhỏ về phía phòng tắm.
Trong quá trình, đầu óc nàng vận chuyển tốc độ cao, đoán người may mắn được bệ hạ “lâm hạnh” đó là ai.
Có thể trở thành đại cung nữ bên người nữ đế, trừ đủ trung thành, trí tuệ cũng là không thể thiếu.
Nàng lập tức nghĩ đến việc lập thái tử gần đây luôn quấy nhiễu bệ hạ, lấy tính tình bệ hạ, sao có khả năng sẽ mang ngôi vị hoàng đế chắp tay trả lại cho con cái tiên đế?
Ở trong mắt đại cung nữ, nữ đế sớm hay muộn sẽ đi đến một bước này.
Khiến nàng ngửi ra một chút bất thường là, bệ hạ là người chờ gả, trẻ tuổi tuấn ngạn khắp thiên hạ chờ nàng chọn, nếu thật sự coi trọng vị nào, hoàn toàn có thể đường đường chính chính nhét vào hậu cung.
Hành vi không có danh phận một mình tằng tịu với nhau, cũng không phải là phong cách làm việc của bệ hạ.
Lại liên hệ hành vi đuổi các nàng lui xuống của bệ hạ... Đại cung nữ lập tức kết luận, nam nhân kia là không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Trong kinh thành nam nhân nào là bệ hạ chung tình lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng?
Thân là tâm phúc hầu hạ ở bên người nữ đế nhiều năm, nàng dẫn đầu nghĩ đến là đương kim phò mã, chàng rể của Lâm An công chúa.
Hứa Ngân la.
Cái này, cái này, bệ hạ sao có thể như vậy, cái đó và cha chiếm con dâu, anh chiếm vợ em có gì khác nhau? Nếu là truyền ra, tuyệt đối triều dã chấn động, tương lai trên sử xanh, khó thoát khỏi tiếng xấu hoang dâm phó,ng đãng... Đại cung nữ nhịp tim tăng tốc, đi đến bên thùng tắm, hít sâu một hơi, bất động thanh sắc nói:
“Nô tỳ thay bệ hạ bóp vai?”
Hoài Khánh lười biếng “Ừm” một tiếng, đắm chìm ở trong thế giới của mình, phân tích ván cờ liên quan Cửu Châu này kế tiếp nên đi như thế nào.
Lúc này, một hoạn quan truyền lời tới ngoài tẩm cung, thấp giọng thì thầm vài câu với cung nữ bên ngoài.
Cung nữ bước nhanh trở về tẩm cung, dừng lại ở trước màn che lụa vàng rủ xuống ngoài phòng tắm, thấp giọng nói:
“Bệ hạ, Giám chính cùng Tống Khanh đại nhân cầu kiến.”
...
Tây Vực.
Thần Thù ngồi xếp bằng ở biên giới vành tai giật giật, hắn nghe thấy tiếng “sóng triều”, sóng triều mãnh liệt ập đến.
Lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bật một cái, hắn như là một quả đạn pháo bắn về phía bầu trời.
Mà vị trí hắn vừa rồi lập tức bị sóng triều máu thịt màu đỏ sậm nuốt chửng, vật chất máu thịt dâng trào như sóng biển vồ hụt, tản ra bốn phía, bao trùm mặt đất, ngay sau đó, chúng nó dâng lên tập thể, ngưng tụ thành một pho tượng Phật bộ mặt mơ hồ.
Bức tượng Phật này hai chân dung nhập trong vật chất máu thịt, cùng “sóng triều” rợp trời rợp đất là một chỉnh thể.
Bầu trời phía tây, ba tia sáng gào thét mà tới, chưa tới gần, ở xa quan sát, tìm cơ hội mà hành động.
Chính là ba vị Bồ Tát Phật môn.
Các tăng nhân Phật môn đều sống khỏe ở A Lan Đà, nhưng trừ ba vị Bồ Tát, La Hán cùng Kim Cương hoặc chết, hoặc phản bội, liền tỏ ra rất thế đan lực cô.
Thần Thù sau khi kéo giãn khoảng cách, mặt không đổi sắc đưa tay vẫy một cái, thanh quang bay vút đi, một cây cung sắt màu đen xuất hiện ở trong tay hắn.
Cái cung này có cái tên rất ngầu —— Xạ Thần Cung!
Một trong các tác phẩm của Giám chính, cung này có thể mang khí cơ của võ phu hoá thành mũi tên, tăng lên lực xuyên thấu cùng sức sát thương, võ phu cảnh giới tam phẩm tay cầm cung này bắn ra tên, uy lực có thể tăng lên nửa phẩm cấp.
Tuy cái cung này không thể để lực lượng của nửa bước Võ Thần tăng lên nửa phẩm cấp, nhưng uy lực cũng lớn hơn so với Thần Thù tùy ý tung một cú đấm.
Giám chính ở Ti Thiên Giám có một kho báu nhỏ, pháp khí ngày thường tâm huyết dâng trào luyện chế đều chứa đựng ở trong kho báu, Chùy Loạn Mệnh cũng là một trong các món đồ sưu tầm trong kho báu.
Bây giờ Giám chính không còn nữa, không, phong ấn rồi, Ninh Thải Vi lại là kẻ tôn sùng vô vi mà trị, đồ cất giữ của Giám chính liền thành thứ cho Hứa Thất An tùy ý tiêu xài.
Cái cung này là hắn cho Thần Thù mượn.
Thần Thù chậm rãi kéo dây cung, khí cơ từ giữa ngón tay phát ra, ngưng tụ thành mũi tên đặt lên dây, đầu mũi tên sinh ra xoáy khí, vặn vẹo không khí.
Một trang giấy chậm rãi thiêu đốt, hóa thành thanh quang, ngưng tụ trong mũi tên.
Bức tượng Phật kia nguy nga bất động, phía sau theo thứ tự hiện lên tám đại pháp tướng, Đại Từ Đại Bi pháp tướng ngâm tụng kinh Phật, bầu trời Phật quang giáng xuống, phạm âm độ thế.
Băng!
Mũi tên hóa thành hào quang gào thét lao đi, ngay sau đó bắn trúng Quảng Hiền Bồ Tát, nửa thân trên tăng nhân thiếu niên lập tức nổ thành sương mù máu.
...
Hoài Khánh nằm ở trong thùng tắm mở mắt ra, theo bản năng nhíu mày, thản nhiên nói:
“Mời bọn họ đi ngự thư phòng chờ chút.”
Sau khi đuổi đi cung nữ, nàng vỗ vỗ tay đại cung nữ trên vai, “Nha nhi, giúp trẫm thay quần áo.”
Hoài Khánh rất nhanh mặc thường phục, mũ vàng cột tóc, dẫn đại cung nữ Nha nhi rời khỏi tẩm cung, đi về phía ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng ánh nến lấp lánh, Hoài Khánh từ bên cạnh đi ra, nhìn lướt qua, trong điện trừ thiếu nữ váy vàng Ninh Thải Vi, đại sư quản lý thời gian Tống Khanh, còn có Thiên Cổ Bà Bà mặt mũi mệt mỏi.
“Bà bà sao lại đến kinh thành?”
Hoài Khánh đaánh giá sắc mặt Thiên Cổ Bà Bà, quay đầu phân phó Nha nhi:
“Đi lấy một ít đan dược tẩm bổ tới đây.”
Nàng ý thức được có thể đã xảy ra chuyện.
Đáng giá nhắc tới, võ phu nắm giữ hóa kình đều biết giảm bớt lực như thế nào, bởi vậy mặc kệ ở trên giường làm càn như thế nào, cũng sẽ không xuất hiện tình huống sập giường.
Chung Ly nếu ở đây, vậy phải nói riêng.
Cung nữ không rõ chân tướng có chút mờ mịt, các nàng hầu hạ bệ hạ lâu như vậy, từ công chúa đến hoàng đế, chưa bao giờ thấy nàng lôi thôi tùy ý như thế.
Cung nữ cầm đầu quay đầu nhìn chung quanh, vừa phân phó cung nữ thu thập quần áo, giường, vừa thấp giọng gọi:
“Bệ hạ, bệ hạ?”
Lúc này, nàng nghe thấy cung nữ dọn giường khẽ “A” một tiếng, che miệng, vẻ mặt có chút kích động sợ hãi.
Đại cung nữ nhíu mày, trừng mắt nhìn qua.
Cung nữ đó chỉ chỉ giường, không dám nói chuyện.
Đại cung nữ bước qua, tập trung nhìn vào, nhất thời hoa dung thất sắc.
Giường hỗn độn không chịu nổi thì thôi, vệt nước ẩm thấp trải rộng thì thôi, nhưng một chút lạc hồng* kia tươi sáng bắt mắt.
Lại liên hệ tình huống quanh mình, kẻ ngốc cũng biết đã xảy ra cái gì.
“Trẫm đang tắm!”
Trong phòng tắm bên trong truyền đến giọng nói lạnh nhạt của Hoài Khánh, mang theo một tia lười biếng.
Đại cung nữ dùng ánh mắt ra hiệu các cung nữ đều tự làm việc, mình hai tay đặt ở bụng, cúi đầu, chạy bước nhỏ về phía phòng tắm.
Trong quá trình, đầu óc nàng vận chuyển tốc độ cao, đoán người may mắn được bệ hạ “lâm hạnh” đó là ai.
Có thể trở thành đại cung nữ bên người nữ đế, trừ đủ trung thành, trí tuệ cũng là không thể thiếu.
Nàng lập tức nghĩ đến việc lập thái tử gần đây luôn quấy nhiễu bệ hạ, lấy tính tình bệ hạ, sao có khả năng sẽ mang ngôi vị hoàng đế chắp tay trả lại cho con cái tiên đế?
Ở trong mắt đại cung nữ, nữ đế sớm hay muộn sẽ đi đến một bước này.
Khiến nàng ngửi ra một chút bất thường là, bệ hạ là người chờ gả, trẻ tuổi tuấn ngạn khắp thiên hạ chờ nàng chọn, nếu thật sự coi trọng vị nào, hoàn toàn có thể đường đường chính chính nhét vào hậu cung.
Hành vi không có danh phận một mình tằng tịu với nhau, cũng không phải là phong cách làm việc của bệ hạ.
Lại liên hệ hành vi đuổi các nàng lui xuống của bệ hạ... Đại cung nữ lập tức kết luận, nam nhân kia là không thể lộ ra ngoài ánh sáng.
Trong kinh thành nam nhân nào là bệ hạ chung tình lại không thể lộ ra ngoài ánh sáng?
Thân là tâm phúc hầu hạ ở bên người nữ đế nhiều năm, nàng dẫn đầu nghĩ đến là đương kim phò mã, chàng rể của Lâm An công chúa.
Hứa Ngân la.
Cái này, cái này, bệ hạ sao có thể như vậy, cái đó và cha chiếm con dâu, anh chiếm vợ em có gì khác nhau? Nếu là truyền ra, tuyệt đối triều dã chấn động, tương lai trên sử xanh, khó thoát khỏi tiếng xấu hoang dâm phó,ng đãng... Đại cung nữ nhịp tim tăng tốc, đi đến bên thùng tắm, hít sâu một hơi, bất động thanh sắc nói:
“Nô tỳ thay bệ hạ bóp vai?”
Hoài Khánh lười biếng “Ừm” một tiếng, đắm chìm ở trong thế giới của mình, phân tích ván cờ liên quan Cửu Châu này kế tiếp nên đi như thế nào.
Lúc này, một hoạn quan truyền lời tới ngoài tẩm cung, thấp giọng thì thầm vài câu với cung nữ bên ngoài.
Cung nữ bước nhanh trở về tẩm cung, dừng lại ở trước màn che lụa vàng rủ xuống ngoài phòng tắm, thấp giọng nói:
“Bệ hạ, Giám chính cùng Tống Khanh đại nhân cầu kiến.”
...
Tây Vực.
Thần Thù ngồi xếp bằng ở biên giới vành tai giật giật, hắn nghe thấy tiếng “sóng triều”, sóng triều mãnh liệt ập đến.
Lập tức đứng dậy, nhẹ nhàng bật một cái, hắn như là một quả đạn pháo bắn về phía bầu trời.
Mà vị trí hắn vừa rồi lập tức bị sóng triều máu thịt màu đỏ sậm nuốt chửng, vật chất máu thịt dâng trào như sóng biển vồ hụt, tản ra bốn phía, bao trùm mặt đất, ngay sau đó, chúng nó dâng lên tập thể, ngưng tụ thành một pho tượng Phật bộ mặt mơ hồ.
Bức tượng Phật này hai chân dung nhập trong vật chất máu thịt, cùng “sóng triều” rợp trời rợp đất là một chỉnh thể.
Bầu trời phía tây, ba tia sáng gào thét mà tới, chưa tới gần, ở xa quan sát, tìm cơ hội mà hành động.
Chính là ba vị Bồ Tát Phật môn.
Các tăng nhân Phật môn đều sống khỏe ở A Lan Đà, nhưng trừ ba vị Bồ Tát, La Hán cùng Kim Cương hoặc chết, hoặc phản bội, liền tỏ ra rất thế đan lực cô.
Thần Thù sau khi kéo giãn khoảng cách, mặt không đổi sắc đưa tay vẫy một cái, thanh quang bay vút đi, một cây cung sắt màu đen xuất hiện ở trong tay hắn.
Cái cung này có cái tên rất ngầu —— Xạ Thần Cung!
Một trong các tác phẩm của Giám chính, cung này có thể mang khí cơ của võ phu hoá thành mũi tên, tăng lên lực xuyên thấu cùng sức sát thương, võ phu cảnh giới tam phẩm tay cầm cung này bắn ra tên, uy lực có thể tăng lên nửa phẩm cấp.
Tuy cái cung này không thể để lực lượng của nửa bước Võ Thần tăng lên nửa phẩm cấp, nhưng uy lực cũng lớn hơn so với Thần Thù tùy ý tung một cú đấm.
Giám chính ở Ti Thiên Giám có một kho báu nhỏ, pháp khí ngày thường tâm huyết dâng trào luyện chế đều chứa đựng ở trong kho báu, Chùy Loạn Mệnh cũng là một trong các món đồ sưu tầm trong kho báu.
Bây giờ Giám chính không còn nữa, không, phong ấn rồi, Ninh Thải Vi lại là kẻ tôn sùng vô vi mà trị, đồ cất giữ của Giám chính liền thành thứ cho Hứa Thất An tùy ý tiêu xài.
Cái cung này là hắn cho Thần Thù mượn.
Thần Thù chậm rãi kéo dây cung, khí cơ từ giữa ngón tay phát ra, ngưng tụ thành mũi tên đặt lên dây, đầu mũi tên sinh ra xoáy khí, vặn vẹo không khí.
Một trang giấy chậm rãi thiêu đốt, hóa thành thanh quang, ngưng tụ trong mũi tên.
Bức tượng Phật kia nguy nga bất động, phía sau theo thứ tự hiện lên tám đại pháp tướng, Đại Từ Đại Bi pháp tướng ngâm tụng kinh Phật, bầu trời Phật quang giáng xuống, phạm âm độ thế.
Băng!
Mũi tên hóa thành hào quang gào thét lao đi, ngay sau đó bắn trúng Quảng Hiền Bồ Tát, nửa thân trên tăng nhân thiếu niên lập tức nổ thành sương mù máu.
...
Hoài Khánh nằm ở trong thùng tắm mở mắt ra, theo bản năng nhíu mày, thản nhiên nói:
“Mời bọn họ đi ngự thư phòng chờ chút.”
Sau khi đuổi đi cung nữ, nàng vỗ vỗ tay đại cung nữ trên vai, “Nha nhi, giúp trẫm thay quần áo.”
Hoài Khánh rất nhanh mặc thường phục, mũ vàng cột tóc, dẫn đại cung nữ Nha nhi rời khỏi tẩm cung, đi về phía ngự thư phòng.
Trong ngự thư phòng ánh nến lấp lánh, Hoài Khánh từ bên cạnh đi ra, nhìn lướt qua, trong điện trừ thiếu nữ váy vàng Ninh Thải Vi, đại sư quản lý thời gian Tống Khanh, còn có Thiên Cổ Bà Bà mặt mũi mệt mỏi.
“Bà bà sao lại đến kinh thành?”
Hoài Khánh đaánh giá sắc mặt Thiên Cổ Bà Bà, quay đầu phân phó Nha nhi:
“Đi lấy một ít đan dược tẩm bổ tới đây.”
Nàng ý thức được có thể đã xảy ra chuyện.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook