Đại Phụng Đả Canh Nhân
-
Chương 2063: Thứ đế (1)
Quả nhiên, nghe xong lời của hắn, mắt Hoài Khánh cong lên một chút, mang theo một chút ý cười nói:
“Ta cũng không ngờ, một khoái thủ huyện Trường Nhạc không bắt mắt lúc trước, sẽ trưởng thành làm Hứa Ngân la oai phong một cõi.”
Nàng không tự xưng trẫm, mà là ta.
Lập tức giống như thoải mái hơn rất nhiều.
Hứa Thất An tiếp tục chủ đạo đề tài, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, hắn chủ động nắm tay Hoài Khánh, bàn tay ấm áp mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Cảm nhận được thân thể căng thẳng của nữ đế, hắn thấp giọng cười nói:
“Bệ hạ xấu hổ rồi?”
Bởi vì có vừa rồi lót đường, sự xấu hổ cùng quẫn bách lúc ban đầu đã tiêu tán không ít, Hoài Khánh lạnh lùng nói:
“Trẫm chính là vua của một nước, tự nhiên sẽ không bởi những việc nhỏ này rối loạn tâm cảnh.”
Ngươi còn ngạo kiều... Hứa Thất An cười nói:
“Như thế rất tốt.”
Hoài Khánh nghiêng đầu liếc hắn một cái, khẽ nâng cằm, cố ra vẻ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Hứa Ngân la không cần quẫn bách, trẫm cùng ngươi song tu, vì là dân chúng Trung Nguyên, thương sinh thiên hạ. Trẫm tuy là nữ tử, nhưng cũng là vua của một nước.
“Hứa Ngân la chớ mang trẫm đánh đồng với nữ tử tầm thường, vẻn vẹn song tu mà thôi, không cần câu nệ...”
Giọng điệu bình tĩnh của nàng đột nhiên biến đổi, bởi vì Hứa Thất An đặt tay lên vòng eo của nàng, đang muốn cởi bỏ đai lưng, vẻ mặt trấn định của Hoài Khánh không còn sót lại chút gì.
Cho ngươi mạnh miệng... Hứa Thất An kinh ngạc nói:
“Bệ hạ không cần thần cởi áo tháo thắt lưng thay ngài?”
Hoài Khánh cố gắng trấn định nói:
“Ta, ta tự làm...”
Nàng mặt căng ra, cởi bỏ đai lưng, rút đi long bào, nhìn long bào giá trị chế tạo đắt đỏ trượt xuống đất, Hứa Thất An tiếc hận nói thầm —— mặc sẽ càng tốt hơn.
Sau khi cởi áo ngoài, nàng mặc bên trong là áo tơ lụa màu vàng tươi, bộ ng,ực cao cao, rất đáng kiêu ngạo.
Hoài Khánh ưỡn ngực, nâng cằm, như thị uy nhìn hắn.
Biết nàng tính tình háo thắng Hứa Thất An cố ý lấy lời nói kí.ch thích nàng, bật cười, nhẹ nhàng nói:
“Bệ hạ chưa từng trải, vẫn là ngoan ngoãn nằm tốt, để thần đến đi.
“Việc nam nữ, cũng không phải chỉ cởi quần áo là được.”
Hoài Khánh tuy chưa từng trải, nhưng cũng từng xem mấy bức tranh riêng tư, nghiến răng hạ quyết tâm, mặt lạnh lột đi áo bào trên người Hứa Thất An, đưa tay thò về phía dưới thắt lưng của hắn, theo nhìn chăm chú, cái tay vươn đến giữa không trung như điện giật thu trở về.
Nàng nhìn chằm chằm ‘cần số’ của Hứa Thất An, ngẩn ra một lúc, nhẹ nhàng quay đi.
Rất lâu chưa có gì tiếp tục.
Trong lúc nhất thời không khí có chút cứng ngắc cùng xấu hổ, Hoài Khánh có mở đầu to gan lớn mật, lại không biết kết thúc như thế nào, trên mặt đã có quẫn bách rõ ràng, cố chống đỡ không nổi nữa.
Hứa Thất An dở khóc dở cười, trong lòng nói ngươi có mấy cân gan thì làm mấy cân chuyện, ở trước mặt ta đóng giả tài xế già cái gì, cái tính tình háo thắng này...
“Bệ hạ bận trăm công ngàn việc, không làm phiền ngài vất vả nữa, vẫn là thần tới hầu hạ đi.”
Không đợi Hoài Khánh phát biểu ý kiến, hắn ôm vòng eo nữ đế, đè lên.
Hoài Khánh bị hắn đè ở trên giường, nhăn lại đôi lông mày thanh tú tinh xảo, vẻ mặt không tình nguyện, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Hai người mặt dán mặt, hơi thở phun ở trên mặt đối phương, nam nhân trên người chăm chú nhìn nàng một lát, thở dài nói:
“Thật đẹp...”
Hắn đối với nữ tử khác cũng là lời ngon tiếng ngọt như vậy nhỉ... Cùng lúc ý niệm hiện lên, cái miệng nhỏ nhắn của Hoài Khánh liền bị hắn dán chặt, sau đó dùng sức mút vào.
Hắn vừa mút chặt cánh môi của nữ đế, vừa sờ soạng thân thể mềm mại ấp áp đầy đặn.
Theo thời gian trôi qua, thân thể cứng ngắc càng lúc càng mềm, tiếng thở d.ốc càng lúc càng nặng.
Mắt nàng dần dần mê ly, gò má nóng bỏng.
Khi Hứa Thất An rời khỏi cánh môi nở nang nóng ẩm, chống người lên, thấy là một khuôn mặt tuyệt đẹp, đuôi lông mày đầy xuân ý, hai má đỏ ửng như say, cái miệng nhỏ nhắn hơi sưng lên phun ra hơi nóng.
Ý loạn tìn.h mê.
Đến lúc này, mặc kệ là cảm xúc hay trạng thái, đều đã chuẩn bị đầy đủ, Hứa Ngân la lão thủ bụi hoa liền biết, nữ đế đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón hắn.
Hứa Thất An ngựa quen đường cũ cởi áo lụa, cái yếm màu bạc trắng thêu hoa sen, một thân thể trắng lóa đầy đặn tựa như mỹ ngọc hiện ra trước mắt.
Lúc này, Hoài Khánh mở mắt, hai tay đẩy ngực hắn, hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình không thay đổi, nói:
“Ta còn có một khúc mắc.”
Hứa Thất An tên đã trên dây, nhưng nhịn lại, nhẹ nhàng nói:
“Là vì ta không chịu từ hôn với Lâm An?”
Nàng là vua của một nước, địa vị cao thượng, lại cùng phu quân của muội muội trần tru.ồng nằm ở trên một cái giường, không những không có danh phận, ngược lại đức hạnh có tổn thất.
Hứa Thất An cho rằng nàng để ý là cái này.
Hoài Khánh mím môi, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, hiếm thấy có chút tủi thân:
“Ngươi chưa bao giờ theo đuổi ta.”
Mặc kệ là Hứa đồng la, hay là Hứa Ngân la, hoặc là nửa bước Võ Thần, hắn đều chưa từng chủ động theo đuổi, biểu đạt tình yêu.
Đây là chuyện Hoài Khánh tiếc nuối nhất.
Chính bởi vì như thế, mới có lúc hắn vừa mới vào tẩm cung, hai bên đều có quẫn bách cùng xấu hổ.
Bọn họ thiếu một cái quá trình nước chảy thành sông.
Hứa Thất An hầu như không có bất cứ suy tư gì, nhẹ nhàng nói:
“Bởi vì ta biết bệ hạ tính tình kiêu ngạo, không muốn cùng thờ một chồng với ai; Bởi vì ta biết bệ hạ lòng có khát vọng, không muốn gả cho người ta tự trói buộc; Bởi vì ta biết bệ hạ càng thích nam tử thanh chính chuyên tình hơn...”
Một đôi cánh tay trắng như tuyết của Hoài Khánh ôm cổ hắn, mang đầu hắn nhấn xuống một cái, đè ép ở trước ngực mình.
Đối với nữ tử chưa từng trải, lần đầu tiên luôn thích được thương tiếc, mà không phải đòi lấy vô độ, nhưng Hoài Khánh là võ phu siêu phàm, có được thể lực cùng sự chịu đựng đáng sợ.
Mới trải qua mưa gió, nàng thế mà lại miễn cưỡng thừa nhận được thế công của nửa bước Võ Thần, tuy liên tục bại lui, nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, thở hổn hển, nhưng không có chút dấu hiệu cầu xin tha thứ, ngược lại rơi vào cảnh đẹp.
Trong tẩm cung rộng rãi xa hoa, giường rồng hoa mỹ lay động có tiết tấu, trên thân thể đầy đặn của nữ đế phong hoa tuyệt đại, có nam nhân cường tráng nằm úp sấp, hầu như lấy phương thức lạt thủ tồi hoa cường công không dừng.
Bệ hạ xưa nay uy nghiêm kiêu sa, bị một nam nhân đè ở trên giường khinh bạc khinh nhờn như thế, một màn này nếu như bị cung nữ thấy, khẳng định tam quan* sụp đổ, cho nên Hoài Khánh rất có dự kiến đuổi cung nữ lui đi trước.
“Ta cũng không ngờ, một khoái thủ huyện Trường Nhạc không bắt mắt lúc trước, sẽ trưởng thành làm Hứa Ngân la oai phong một cõi.”
Nàng không tự xưng trẫm, mà là ta.
Lập tức giống như thoải mái hơn rất nhiều.
Hứa Thất An tiếp tục chủ đạo đề tài, sau khi nói chuyện phiếm vài câu, hắn chủ động nắm tay Hoài Khánh, bàn tay ấm áp mềm mại, xúc cảm thật tốt.
Cảm nhận được thân thể căng thẳng của nữ đế, hắn thấp giọng cười nói:
“Bệ hạ xấu hổ rồi?”
Bởi vì có vừa rồi lót đường, sự xấu hổ cùng quẫn bách lúc ban đầu đã tiêu tán không ít, Hoài Khánh lạnh lùng nói:
“Trẫm chính là vua của một nước, tự nhiên sẽ không bởi những việc nhỏ này rối loạn tâm cảnh.”
Ngươi còn ngạo kiều... Hứa Thất An cười nói:
“Như thế rất tốt.”
Hoài Khánh nghiêng đầu liếc hắn một cái, khẽ nâng cằm, cố ra vẻ vẻ mặt bình tĩnh, thản nhiên nói:
“Hứa Ngân la không cần quẫn bách, trẫm cùng ngươi song tu, vì là dân chúng Trung Nguyên, thương sinh thiên hạ. Trẫm tuy là nữ tử, nhưng cũng là vua của một nước.
“Hứa Ngân la chớ mang trẫm đánh đồng với nữ tử tầm thường, vẻn vẹn song tu mà thôi, không cần câu nệ...”
Giọng điệu bình tĩnh của nàng đột nhiên biến đổi, bởi vì Hứa Thất An đặt tay lên vòng eo của nàng, đang muốn cởi bỏ đai lưng, vẻ mặt trấn định của Hoài Khánh không còn sót lại chút gì.
Cho ngươi mạnh miệng... Hứa Thất An kinh ngạc nói:
“Bệ hạ không cần thần cởi áo tháo thắt lưng thay ngài?”
Hoài Khánh cố gắng trấn định nói:
“Ta, ta tự làm...”
Nàng mặt căng ra, cởi bỏ đai lưng, rút đi long bào, nhìn long bào giá trị chế tạo đắt đỏ trượt xuống đất, Hứa Thất An tiếc hận nói thầm —— mặc sẽ càng tốt hơn.
Sau khi cởi áo ngoài, nàng mặc bên trong là áo tơ lụa màu vàng tươi, bộ ng,ực cao cao, rất đáng kiêu ngạo.
Hoài Khánh ưỡn ngực, nâng cằm, như thị uy nhìn hắn.
Biết nàng tính tình háo thắng Hứa Thất An cố ý lấy lời nói kí.ch thích nàng, bật cười, nhẹ nhàng nói:
“Bệ hạ chưa từng trải, vẫn là ngoan ngoãn nằm tốt, để thần đến đi.
“Việc nam nữ, cũng không phải chỉ cởi quần áo là được.”
Hoài Khánh tuy chưa từng trải, nhưng cũng từng xem mấy bức tranh riêng tư, nghiến răng hạ quyết tâm, mặt lạnh lột đi áo bào trên người Hứa Thất An, đưa tay thò về phía dưới thắt lưng của hắn, theo nhìn chăm chú, cái tay vươn đến giữa không trung như điện giật thu trở về.
Nàng nhìn chằm chằm ‘cần số’ của Hứa Thất An, ngẩn ra một lúc, nhẹ nhàng quay đi.
Rất lâu chưa có gì tiếp tục.
Trong lúc nhất thời không khí có chút cứng ngắc cùng xấu hổ, Hoài Khánh có mở đầu to gan lớn mật, lại không biết kết thúc như thế nào, trên mặt đã có quẫn bách rõ ràng, cố chống đỡ không nổi nữa.
Hứa Thất An dở khóc dở cười, trong lòng nói ngươi có mấy cân gan thì làm mấy cân chuyện, ở trước mặt ta đóng giả tài xế già cái gì, cái tính tình háo thắng này...
“Bệ hạ bận trăm công ngàn việc, không làm phiền ngài vất vả nữa, vẫn là thần tới hầu hạ đi.”
Không đợi Hoài Khánh phát biểu ý kiến, hắn ôm vòng eo nữ đế, đè lên.
Hoài Khánh bị hắn đè ở trên giường, nhăn lại đôi lông mày thanh tú tinh xảo, vẻ mặt không tình nguyện, trong lòng lại nhẹ nhàng thở ra.
Hai người mặt dán mặt, hơi thở phun ở trên mặt đối phương, nam nhân trên người chăm chú nhìn nàng một lát, thở dài nói:
“Thật đẹp...”
Hắn đối với nữ tử khác cũng là lời ngon tiếng ngọt như vậy nhỉ... Cùng lúc ý niệm hiện lên, cái miệng nhỏ nhắn của Hoài Khánh liền bị hắn dán chặt, sau đó dùng sức mút vào.
Hắn vừa mút chặt cánh môi của nữ đế, vừa sờ soạng thân thể mềm mại ấp áp đầy đặn.
Theo thời gian trôi qua, thân thể cứng ngắc càng lúc càng mềm, tiếng thở d.ốc càng lúc càng nặng.
Mắt nàng dần dần mê ly, gò má nóng bỏng.
Khi Hứa Thất An rời khỏi cánh môi nở nang nóng ẩm, chống người lên, thấy là một khuôn mặt tuyệt đẹp, đuôi lông mày đầy xuân ý, hai má đỏ ửng như say, cái miệng nhỏ nhắn hơi sưng lên phun ra hơi nóng.
Ý loạn tìn.h mê.
Đến lúc này, mặc kệ là cảm xúc hay trạng thái, đều đã chuẩn bị đầy đủ, Hứa Ngân la lão thủ bụi hoa liền biết, nữ đế đã làm tốt chuẩn bị nghênh đón hắn.
Hứa Thất An ngựa quen đường cũ cởi áo lụa, cái yếm màu bạc trắng thêu hoa sen, một thân thể trắng lóa đầy đặn tựa như mỹ ngọc hiện ra trước mắt.
Lúc này, Hoài Khánh mở mắt, hai tay đẩy ngực hắn, hít sâu một hơi, cố gắng để giọng mình không thay đổi, nói:
“Ta còn có một khúc mắc.”
Hứa Thất An tên đã trên dây, nhưng nhịn lại, nhẹ nhàng nói:
“Là vì ta không chịu từ hôn với Lâm An?”
Nàng là vua của một nước, địa vị cao thượng, lại cùng phu quân của muội muội trần tru.ồng nằm ở trên một cái giường, không những không có danh phận, ngược lại đức hạnh có tổn thất.
Hứa Thất An cho rằng nàng để ý là cái này.
Hoài Khánh mím môi, gật gật đầu, lại lắc lắc đầu, hiếm thấy có chút tủi thân:
“Ngươi chưa bao giờ theo đuổi ta.”
Mặc kệ là Hứa đồng la, hay là Hứa Ngân la, hoặc là nửa bước Võ Thần, hắn đều chưa từng chủ động theo đuổi, biểu đạt tình yêu.
Đây là chuyện Hoài Khánh tiếc nuối nhất.
Chính bởi vì như thế, mới có lúc hắn vừa mới vào tẩm cung, hai bên đều có quẫn bách cùng xấu hổ.
Bọn họ thiếu một cái quá trình nước chảy thành sông.
Hứa Thất An hầu như không có bất cứ suy tư gì, nhẹ nhàng nói:
“Bởi vì ta biết bệ hạ tính tình kiêu ngạo, không muốn cùng thờ một chồng với ai; Bởi vì ta biết bệ hạ lòng có khát vọng, không muốn gả cho người ta tự trói buộc; Bởi vì ta biết bệ hạ càng thích nam tử thanh chính chuyên tình hơn...”
Một đôi cánh tay trắng như tuyết của Hoài Khánh ôm cổ hắn, mang đầu hắn nhấn xuống một cái, đè ép ở trước ngực mình.
Đối với nữ tử chưa từng trải, lần đầu tiên luôn thích được thương tiếc, mà không phải đòi lấy vô độ, nhưng Hoài Khánh là võ phu siêu phàm, có được thể lực cùng sự chịu đựng đáng sợ.
Mới trải qua mưa gió, nàng thế mà lại miễn cưỡng thừa nhận được thế công của nửa bước Võ Thần, tuy liên tục bại lui, nhíu chặt đôi lông mày thanh tú, thở hổn hển, nhưng không có chút dấu hiệu cầu xin tha thứ, ngược lại rơi vào cảnh đẹp.
Trong tẩm cung rộng rãi xa hoa, giường rồng hoa mỹ lay động có tiết tấu, trên thân thể đầy đặn của nữ đế phong hoa tuyệt đại, có nam nhân cường tráng nằm úp sấp, hầu như lấy phương thức lạt thủ tồi hoa cường công không dừng.
Bệ hạ xưa nay uy nghiêm kiêu sa, bị một nam nhân đè ở trên giường khinh bạc khinh nhờn như thế, một màn này nếu như bị cung nữ thấy, khẳng định tam quan* sụp đổ, cho nên Hoài Khánh rất có dự kiến đuổi cung nữ lui đi trước.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook