Đại Phụng Đả Canh Nhân
Chương 17: Thẩm vấn

“Ta lập tức đi tìm Chu đại nhân, mấy người các ngươi chuẩn bị cho tốt, theo ta đi nhà họ Trương một chuyến nữa.” Khuôn mặt ngăm đen như lão nông đó của Vương bộ đầu lộ ra biểu cảm kích động khó nhịn nổi.

Ngón tay gõ gõ Hứa Thất An, phát ra hai tiếng cười như máy kéo, vô cùng lo lắng chạy ra khỏi phòng nghỉ, đến hậu đường tìm huyện lệnh lão gia.

Hứa Thất An nhìn bóng lưng hắn, không lạc quan gì cả.

Thời gian cách nhiều ngày, tìm chứng cớ quá khó khăn.

“Nghiệm không được vân tay, muốn tìm chứng cớ gần như không thể. Dấu giày khẳng định không có khả năng là của bản thân Trương Hiến... Ừm, bài trừ những thứ này, còn có thủ đoạn gì áp dụng thời đại này, có thể hỗ trợ phá án...” Hắn vét sạch đầu óc nghĩ biện pháp.

...

“Bọn tiểu lại vô năng này, thời điểm kiếm màu mỡ đứa nào cũng khôn khéo như khỉ, tảng đá cũng có thể vắt ra nước béo. Đến làm chính sự, tất cả đều là lũ chó vô năng.”

Huyện lệnh lão gia đang ở nội đường phát hỏa, án mạng vốn là án lớn, mà người chết còn quan hệ họ hàng với Từ đại nhân của Cấp Sự Trung.

Làm việc ở Cấp Sự Trung là loại người nào?

Là ngôn quan tự xưng thanh lưu, chó điên gặp ai là cắn, xem ai không vừa mắt liền dâng sớ buộc tội,

Từ chủ bộ để râu dê, khuôn mặt gầy theo hầu ở một bên, cười ha ha nói: “Đại nhân tiếp tục bức bách như vậy, bọn họ phải mò cá rồi.”

Đều là tay già đời, bọn tiểu lại dưới trướng có ý đồ gì, đám trưởng quan rõ hết.

Luận tới thao tác xấu xa trên quan trường, đám tiểu lại nhiều nhất chỉ là trình độ học sinh tiểu học, đẳng cấp cao nhất ở triều đình, tiếp theo là quan to biên giới.

“Mò cá?” Chu huyện lệnh hừ một tiếng: “Ngày xưa thì thôi, kinh sát sắp tới, quay đầu bị người ta lấy vu oan giá hoạ làm lý do buộc tội, bản quan đặt vào đâu?”

Đang nói, tiếng bước chân dồn dập truyền đến, Vương bộ đầu vào nội đường, sau khi bước qua cửa thì dừng lại, thái độ cung kính, trong giọng nói tràn ngập hưng phấn: “Đại nhân, vụ án họ Trương, tiểu nhân đã có manh mối, xin đại nhân phát một phần lệnh, tiểu nhân lập tức đi bắt người.”

Chu huyện lệnh cùng Từ chủ bộ nhìn nhau, người trước cười lạnh, người sau lộ ra nụ cười quả nhiên như thế.

Thấy nét mặt hai người không đúng, Vương bộ đầu thúc giục: “Đại nhân? Thời gian không còn sớm nữa.”

Chu huyện lệnh đập bàn, mắng: “Ngu xuẩn, giờ là lúc nào rồi, còn muốn mò cá. Ngươi là não heo sao.”

Vu oan giá hoạ ở ngày thường là có thể dùng, nhưng nơi này có cái vấn đề.

Sau khi phạm nhân cung khai, lời khai cùng hồ sơ phải nộp lên Hình bộ, sau khi do Hình bộ xác minh, đưa ra phán quyết.

Cuối năm kinh sát rồi, quan trường kinh thành không khí khẩn trương, mọi người vừa thu thập cái đuôi của mình, lại vừa giám thị lẫn nhau, hận không thể bắt lấy dấu vết của đối thủ.

Đây là thời kì nói lật lại bản án thì lật lại bản án.

Vương bộ đầu vội vàng giải thích: “Đại nhân hiểu lầm rồi, tiểu nhân là thật sự có nắm chắc bắt được hung phạm, tuyệt đối không phải mò cá. Xin đại nhân tin tưởng ta.”

Ngươi trình độ thế nào, bản quan không biết sao... Chu huyện lệnh đối với việc này cũng không yên tâm, liếc lão Vương một cái: “Ngươi cẩn thận nói xem.”

Vương bộ đầu thầm chủ, cũng đến lúc ta hiển thánh trước mọi người rồi.

“Đại nhân, tạm nghe ta nói rõ, trong vụ án họ Trương tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ...”

Lão vương mang suy đoán của Hứa Thất An, từ đầu tới cuối lặp lại một lần, nói cho hai vị đại nhân nghe.

Chu huyện lệnh ngay từ đầu mặt cười lạnh, nghe nghe, lưng không tự giác được thẳng lên. Đến cuối cùng, không nói một lời, lại mặt đầy nghiêm túc.

Hắn đang tự hỏi.

“Hay!” Từ chủ bộ vỗ tay, vang dội ‘Bốp’, tỏ ra phi thường phấn khởi: “Kéo tơ lột kén, từng bước rõ ràng, có thể từ trong những chi tiết không bắt mắt này phỏng đoán ra từ đầu đến cuối vụ án. Tay già đời ở bộ Hình cũng chỉ có vậy mà thôi.”

Tuy nói còn có chứng cứ đợi điều tra!

Nhưng bộ suy luận này, không thể nghi ngờ đã chỉ rõ phương hướng cho đám người huyện nha đang không hiểu ra sao.

Vương bộ đầu cười nói: “Mọi người quá khen rồi.”

Chu huyện lệnh bật cười một tiếng: “Nói xem, ai dạy ngươi.”

Vương bộ đầu hơi trầm ngâm, đè xuống tâm tư ôm lấy công lao, nói theo sự thật: “Khoái thủ Hứa Thất An.”

Khoái thủ không phải bình đài trực tiếp, Hứa Thất An cũng không phải streamer, khoái thủ là xưng hô tiểu lại của khoái ban, cũng gọi là bộ khoái.

Hứa Thất An... Chu huyện lệnh dẫn đầu phản ứng lại: “Là hắn à.”

Chu huyện lệnh cùng Hứa Bình Chí từng uống rượu vài lần, có vài phần giao tình, mấy năm trước Hứa Bình Chí bỏ hai mươi lượng bạc, thay cháu trai xin công việc béo bở khoái thủ này.

Ở Đại Phụng triều, chức vị của lại viên, là có thể truyền cho con cái.

Bát vàng vững như bàn thạch.

“Là hắn thì không sai rồi.” Chu huyện lệnh cười.

Ánh mắt Từ chủ bộ chợt lóe, nghĩ tới vụ án bạc thuế liên lụy Hứa gia, lập tức hỏi: “Ngài lời này nói như thế nào?”

Vương bộ đầu cũng nghiêng tai lắng nghe.

Chu huyện lệnh cười cười: “Vụ án bạc thuế bị cướp gây xôn xao dư luận, Hứa gia đứng mũi chịu sào, vốn nên bị tra hỏi trừng phạt, các ngươi biết vì sao Hứa gia có thể thoát tội không?”

Vương bộ đầu nói ngay: “Nghe nói là Hứa đại nhân của Ngự Đao vệ có công giúp đỡ phá án, Thánh Thượng khoan dung, miễn tội cho hắn.”

Đây là điều hắn vừa rồi nghe Hứa Thất An nói.

Từ chủ bộ liếc vẻ mặt Chu huyện lệnh, thử nói: “Vụ án này có tin tức gì hay sao.”

Tình hình cụ thể vụ án bạc thuế mất tích, cấp bậc của Từ chủ bộ còn chưa tiếp xúc đến, nhưng Chu huyện lệnh là quan phụ mẫu Trường Nhạc huyện, tuy nói ở kinh thành loại nơi quyền quý tập hợp này, chỉ là tiểu đệ.

Nhưng sau lưng không có chỗ dựa là không ngồi được vị trí này.

Chu huyện lệnh ‘khì’ một tiếng: “Hứa Bình Chí chỉ là võ phu thô bỉ, án này hắn chẳng qua là kẻ chịu tội thay...” Bỗng nhiên dừng lại, làm như không muốn lộ ra quá nhiều, quay sang nói: “Thật sự khiến Hứa gia xoay người không phải hắn.”

“Là ai!” Vương bộ đầu theo bản năng hỏi.

Trong lòng Từ chủ bộ hiện lên đáp án, chờ Chu huyện lệnh tiếp tục.

“Là Hứa Thất An, là hắn giải được chân tướng vụ án bạc thuế, việc này có ghi ở trên hồ sơ, một vị đồng niên của bản quan làm việc ngay tại phủ Kinh Triệu.” Chu huyện lệnh nói: “Con chịu tội thay cha, cha nợ con trả, hắn tuy là cháu, nhưng đạo lý là giống nhau.”

Từ chủ bộ hít vào một hơi: “Sau khi vụ án xảy ra, Hứa Thất An hẳn là giam ở đại lao phủ nha, hắn là làm như thế nào.”

Chu huyện lệnh trầm ngâm nói: “Ta vốn cũng cảm thấy không thể tưởng tượng, nhưng hiện tại nghĩ ra rồi.”

Từ chủ bộ cũng nghĩ tới, khó có thể tin: “Chỉ dựa vào hồ sơ?!”

Chỉ dựa vào hồ sơ... Đầu óc Vương bộ đầu cũng ngây dại, loại bí văn quan trường này thật ra ngẫu nhiên có thể nghe ba vị quan lão gia trên đầu nói tới.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương