Đại Phụng Đả Canh Nhân (Bản Dịch)
-
Chương 13
Chương 13. Thẩm thẩm bùng nổ (2)
Đại Phụng dùng võ lập nước, lấy nho trị quốc, lúc mạnh nhất, vạn nước đến triều bài. Cho tới bây giờ, quốc tộ đã kéo dài sáu trăm năm.
Hai mươi năm trước, Đại Phụng liên thủ các quốc gia Tây Vực, cùng mọi rợ phương Bắc, mọi rợ tây nam quyết chiến ở Sơn Hải quan.
Lính tráng các bên đưa vào đông tới trăm vạn.
Từ khai chiến đến chấm dứt, chỉ dùng nửa năm, nửa năm thời gian trăm vạn sinh linh hủy diệt.
Chính là một trong những cuộc chiến tranh thảm thiết nhất từ trước tới nay, lịch sử gọi là: chiến dịch Sơn Hải.
Phụ thân của Hứa Thất An chính là chết bởi trận chiến tranh đó.
“... Lấy học thức hẹp như bàn phím của ta, cùng với quy luật văn học vỉa hè tổng kết ra, mọi vương triều đều trốn không thoát định luật ba trăm năm.”
Cái gọi là định luật ba trăm năm, là Hứa Thất An tự đặt tên.
Làm người mê lịch sử học nửa vời, hắn từ trong lịch sử năm ngàn năm của kiếp trước tổng kết ra một bộ quy luật, bỏ qua phiên vương làm theo ý mình, Chu triều mông muội lạc hậu không đề cập tới, không có một triều đại nào, vận mệnh quốc gia chống đỡ qua ba trăm năm.
Lưỡng Tống Lưỡng Hán cũng là vương triều sau khi trải qua tổ chức lại.
Nghĩ đi nghĩ lại, vương triều Đại Phụng kéo dài sáu trăm năm, hẳn là có liên quan với hệ thống lực lượng của thế giới này.
Con bé bị Lục Nga dẫn trở lại, đã đói bụng, liền nín khóc. Nó quá nhỏ, không cao bằng bàn ăn, ngồi ở giữa hai chân Lục Nga, do nàng cho ăn.
“Mẫu thân, chúng ta vì sao phải ở căn phòng tối, mỗi ngày đều ăn không đủ no.” Con bé nhớ tới tình cảnh của mình vài ngày trước đó.
Nó mang đại lao gọi là căn phòng tối.
Mọi người trên bàn không nói lời nào, thẩm thẩm lộ ra nét mặt thương tiếc.
Hứa Nhị thúc thở dài: “Là cha làm sai.”
Con bé ‘Ồ’ một tiếng, lại nói: “Con ngày hôm qua đói tỉnh, bắt con sâu, trên đầu có cái này.” Nó mang hai ngón tay ngắn nhỏ dựng thẳng ở trên cái đầu quả dưa.
Đó là con gián, cùng với con chuột gọi chung ta hai đại địa đầu xà của phòng giam.
Sắc mặt người trên bàn đều thay đổi, đã hổ thẹn lại thương tiếc, để một đứa bé chịu loại khổ này, là thất bại của bọn họ.
“Con, con ăn rồi...” Lý Như môi run run, hốc mắt đỏ lên, nàng ngoài ba mươi mới sinh cô con gái nhỏ này, tuy nói ngốc chút, nhưng yêu thương có thừa.
Cô bé Hứa Linh giọng giòn tan nói: “Con sau đó nghe thấy bụng mẹ kêu ‘óc ách’.”
Không khí trầm mặc một phen, lòng mọi người trầm xuống.
Khuôn mặt đẹp của thẩm thẩm trắng bệch, run giọng nói: “Sau đó?”
“Sau đó con nhét vào trong miệng mẹ rồi, mẹ ăn rất vui vẻ.” Cô bé vẻ mặt tranh công.
Thân thể thẩm thẩm nhoáng lên một cái.
Hứa Tân Niên chậm rãi đặt bát đũa xuống: “Con ăn no rồi.”
Hứa Linh Nguyệt: “Con cũng vậy.”
Hứa Thất An: “No rồi no rồi, khụ khụ khụ...”
Hứa Nhị thúc: “...”
Thẩm thẩm ngây ra vài giây, gục xuống gầm bàn: “Ọe...”
“Oa oa oa...” Sau đó không lâu, tiếng trẻ con khóc như giết heo quanh quẩn ở bầu trời đêm.
Bầu trời đêm như gội rửa, các ngôi sao trang trí.
Kiến trúc cao nhất kinh thành Đại Phụng, Quan Tinh lâu (lầu quan sát sao), địa điểm Ti Thiên Giám làm việc.
Thiếu nữ váy vàng bước chân nhẹ nhàng trèo lên, lúc qua tầng thứ bảy, nghe thấy phòng đan truyền đến một đợt tiếng xôn xao.
Một đám luyện kim thuật sư mặc đồ trắng, tranh cãi mặt đỏ tai hồng.
“Vì sao lại thất bại nữa? Rõ ràng là bộ sậu đơn giản như vậy.”
“Ta đã nói rồi, khẳng định là lượng muối không đúng.”
“Không, ta cảm thấy là nước.”
“Là lửa nhỉ? Vừa rồi ta nhìn thấy Vạn sư huynh mang muối đốt sôi.”
“Quá khó rồi, pháp thuật luyện kim muối biến thành bạc quá khó, ta không thể.”
Thiếu nữ váy vàng tên là Thải Vi khóe miệng giật giật, nói thầm: “Nhóm người này thế mà còn đang luyện bạc giả.”
Hai ngày trước, nàng mang sự tích muối biến thành bạc mang về Ti Thiên Giám, các sư huynh ban đầu không tin.
Muối có thể biến thành bạc?
Trẻ con ba tuổi cũng không tín.
Nhưng rất nhanh, vụ án bạc thuế tuyên bố được phá, bệ hạ cảm thấy bạc giả uy lực cực lớn, rất thần dị, giao trách nhiệm Khâm Thiên Giám luyện chế bạc giả.
Vì thế, các luyện kim thuật sư của Khâm Thiên Giám bắt đầu công việc vỡ gan (Vỡ gan, thuật ngữ internet, nói chung việc thức khuya để chơi game. Theo lý thuyết, thức khuya sẽ hại gan, cư dân mạng phóng đại rằng thức khuya sẽ làm nổ gan, nên gọi đùa là vỡ gan.), một ngày một đêm lao vào trong phúc báo 996 (làm việc từ 9 giờ sáng tới 9 giờ tối, 6 ngày/tuần).
Từ hai ngày trước, gan mãi đến bây giờ, thua rồi cố, cố lại thua.
“Thải Vi, là Thải Vi sư muội.” Có người hưng phấn hô một tiếng.
Trong nháy mắt, từng khuôn mặt tiều tụy quay lại, từng đôi mắt đột nhiên phát sáng.
“Thải Vi sư muội, bạc giả này rốt cuộc là luyện ra như thế nào.”
“Thải Vi sư muội, mau tới đây giúp ta nhìn xem, có phải bộ sậu xảy ra vấn đề hay không? Muội là một người duy nhất thành công luyện chế ra bạc giả.”
Mang thiếu nữ váy vàng vây kín lại.
Chử Thải Vi đành phải tiến vào phòng luyện đan, quan sát quá trình các sư huynh luyện chế bạc giả.
“Lại thất bại rồi!” Một vị luyện kim thuật sư áo trắng thao tác hiện trường than thở.
“Thải Vi sư muội, là nơi nào xảy ra vấn đề?” Đám áo trắng bày ra tư thái khiêm tốn thỉnh giáo.
Không có vấn đề mà, ta lúc trước cũng là luyện chế như vậy... Chử Thải Vi trầm ngâm nói: “Đây chính là thuật luyện kim thượng cổ truyền lưu, thâm ảo trắc trở, không phải nói học được thì học được, cần truyền dạy nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, mới có thể thâm căn cố đế. Muội truyền thụ các vị sư huynh một câu khẩu quyết, nhớ lấy nhớ lấy.”
Các sư huynh bày ra tư thái lắng nghe.
“Hidro Heli Liti Beri Bo Cacbon Nitro Oxy Flo Neon Natri Magie Aluminum(nhôm) Silic Phốt-pho!” Chử Thải Vi khí vận đan điền, gằn từng tiếng, phun ra khẩu quyết ghê gớm này.
“Pháp quyết này giải thế nào?” Các sư huynh mù tịt, từng chữ đều nghe hiểu, tổ hợp lại một chỗ thì mù tịt.
Ta cũng không biết đây là cái gì... Chử Thải Vi ra vẻ cao thâm mỉm cười không nói.
“Kỳ tài, kỳ tài, người viết ra khẩu quyết này, thật là kỳ tài thuật luyện kim.” Một vị sư huynh áo trắng cảm khái nói.
Kỳ tài ở nơi nào, sư huynh ngươi đừng nghĩ ngợi lung tung! Nụ cười của Chử Thải Vi không thay đổi.
“Thải Vi sư muội, khẩu quyết này là người nào nói cho muội. Sư muội có phải gặp cao nhân thuật luyện kim, được hắn chỉ điểm hay không?”
Chử Thải Vi thầm nhủ, hỏi rất hay! Mang tiếng xấu nhẹ nhàng quăng ra ngoài.
“Người nọ tên Hứa Thất An, cháu Hứa Bình Chí thất phẩm lục bào Ngự Đao doanh, các huynh tìm hắn là được.”
Vừa nghe là biết võ phu, đám áo trắng mất hứng.
“Trò cười, đường đường Ti Thiên Giám, nhân tài đông đúc, luyện chế bạc giả còn cần tìm người ngoài?”
“Hơn nữa còn là võ phu.”
“Truyền ra không phải thành trò cười.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook