Đại Nịnh Thần
-
Quyển 1 - Chương 49: Tra tham quan (1)
Thời điểm Dạ Vị Ương tìm được Chước Hoa, người nọ đang ngồi trên cành cây cao, hai mắt nhắm lại giống như biến thành pho tượng chạm khắc không hề nhúc nhích, tuy nói cả ngày Chước Hoa ăn mặc hồng hồng diễm diễm, nhưng muốn tìm được người này cũng không dễ dàng.
“Ngồi cao như vậy không sợ ngã xuống sao? Ngươi có ngã ngược lại không có việc gì đi, nhưng đè phải người đi đường thì làm sao đây, ngươi nói một người đang tốt đẹp đi trên đường lại bị ngươi đè xuống, thật thảm quá a, cho dù không đè người đi đường, nhưng đè đến hoa hoa thảo thảo đáng thương thì phải làm sao bây giờ?”
Dạ Vị Ương đứng dưới gốc cây học theo Đường Tăng trong Tây Du Kí, lảm nhảm niệm niệm không ngừng.
“Trên đất có hoa hoa thảo thảo sao?” Một mạt hồng ảnh từ trên trời giáng xuống, vững vàng đứng trước mặt Dạ Vị Ương, nam tử xinh đẹp hai tay ôm trường kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dạ Vị Ương.
“Lạc hồng bất thị vô tình vật, hóa tác xuân nê canh hộ hoa (Hoa tàn đâu phải vật vô tình, rơi làm bùn đất bảo hộ hoa), ngươi mắt thường nhìn không thấy không có nghĩa trong bùn đất này không có hoa hoa thảo thảo.” Dạ Vị Ương tìm Chước Hoa không phải muốn cùng đối phương cãi nhau, hắn cười nói: “Ngươi a, mặc dù có chút đáng ghét như vậy, nhưng chung quy vẫn là tẫn chức tẫn trách bảo hộ ta.”
“Hộ hoa sứ giả của ngươi nhiều như vậy, cũng không cần đến ta bảo hộ ngươi.”
“Loại chuyện được người bảo hộ này, ta đây thật sự không ngại nhiều, ha ha.” Cùng Chước Hoa vui đùa vài câu, Dạ Vị Ương nói ra mục đích tìm Chước Hoa, “Ngươi khi nãy cùng Bắc Phương Thần giao thủ, ngươi cảm thấy võ công hắn thế nào?”
Nghe được tên người nọ, hai mắt Chước Hoa ngưng đọng: “Có thể sánh ngang với Đại tướng quân.”
“Lợi hại như vậy?!” Dạ Vị Ương hơi kinh hãi, lúc trước thời điểm hắn bị tập kích đã từng tận mắt nhận thức võ công của Lưu Bá Hề, thân ảnh tiêu sái của nam tử kia có thể nói là một trong những nguyên nhân khiến cho Dạ Vị Ương đối với Lưu Bá Hề nhất kiến chung tình, chính là Lưu Bá Hề là Đại tướng quân của Thiên quốc võ nghệ cao siêu không cần phải nghi ngờ, nhưng một thương nhân tại sao cũng có thân thủ tốt như vậy.
“Xem ra lai lịch Bắc Phương Thần quả thực không đơn giản, tuy nói nhìn hắn thế nào cũng không giống kẻ xấu, nhưng tâm phòng người không thể không có, hiện tại Trần đại nhân còn đang điều tra án tham ô của Huyện lệnh Mân thành, vạn nhất tri huyện Mân thành kia cùng Bắc Phương Thần có quan hệ gì cũng không phải chuyện tốt, vẫn là đi nhắc nhở một chút sẽ tốt hơn.” Chính mình lầm bầm lầu bầu một hồi, Dạ Vị Ương liền xoay luân y ly khai.
Chước Hoa nhíu mày nhìn bóng dáng Dạ Vị Ương, một con bồ câu màu trắng đưa tin phành phạch đôi cánh dừng trên nhánh cây, hắn khinh thân nhảy lên, lấy tờ giấy trên chân bồ câu, mắt đảo qua một cái sau đó tùy tiện xé thành mảnh nhỏ.
…
…
Dạ Vị Ương tự mình đi tìm Trần đại nhân, so với lúc đầu thái độ đối với hắn hờ hững lạnh còn có chút cao ngạo, hiện tại Trần đại nhân thoạt nhìn đã nhã nhặn hơn rất nhiều.
“Thật sự hổ thẹn, điều tra hơn nửa tháng vẫn không tìm được bất cứ bằng chứng hữu dụng nào.” Trần đại nhân khẽ thở dài, hơn nửa tháng nay hắn nguyên bản tưởng rằng điều tra một tri huyện Mân thành nho nhỏ là chuyện quá đỗi bình thường, kết quả lại nơi nơi vấp phải trắc trở thật sự không tìm được chứng cớ xác đáng.
“Xem ra tri huyện Mân thành này quả nhiên không đơn giản, bất quá ta đây ngược lại có một biện pháp.” Dạ Vị Ương đột nhiên linh quang lóe lên.
Trần đại nhân nhất thời hai mắt sáng ngời: “Dạ đại nhân có cao kiến gì?”
“Tri huyện Mân thành kia gửi cho ta không ít thiếp mời thỉnh ta đến phủ hắn làm khách, chính là lúc trước ta đều lấy lý do công tác bận rộn và thân thể không khỏe để cự tuyệt, có thể nhìn ra hắn phỏng chừng muốn cùng ta kết giao, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, ta đáp ứng đến phủ hắn nhìn một cái, biết đâu có thể tìm được manh mối.” Dạ Vị Ương biết rõ thanh danh tham quan bên ngoài của mình, tri huyện Mân thành kia sẽ không quá mức đề phòng hắn.”
“Đây, quả thực cũng là một biện pháp, nhưng nơi này dù sao cũng không phải kinh thành, thuộc hạ lo lắng an nguy của đại nhân…” Bản thân không có năng lực tra án, kết quả cuối cùng còn để Dạ Vị Ương đi vào chỗ hiểm, trong lòng Trần Phương Tú nhất thời tràn ngập hổ thẹn, vừa cảm thấy kinh ngạc vì Dạ Vị Ương không giống như lời đồn đãi bên ngoài là một kẻ tầm thường vô dụng.
Làm sủng thần bên cạnh hoàng đế, lại ly khai kinh thành đến Mân thành ngàn dặm xa xôi xây dựng công trình thủy lợi, giờ đây còn có thể chủ động tìm hắn hợp tác, ngược lại khiến cho Trần Phương Tú hết sức xấu hổ.
“Trần đại nhân xin hãy yên tâm, ta nghĩ tri huyện Mân thành kia không có lá gan dám xuống tay với khâm sai đại thần, huống chi ta chỉ là đi thăm dò manh mối, thật ra không có nguy hiểm gì, ta cũng không dám xằng bậy.” Dạ Vị Ương không phải mạnh miệng, hắn nghĩ giả vờ cùng tri huyện tạo quan hệ, nhìn xem có thể đưa đến việc gì.
Vạn nhất bị đối phương phát hiện, bên người hắn còn có Chước Hoa bảo hộ a.
Sự tình liền quyết định như vậy, sau khi từ chỗ Trần Phương Tú đi ra Dạ Vị Ương không có trực tiếp quay về viện tử ngoài thành, mà ngồi kiệu đi đến Tụ Tiên Lâu trong Mân thành, chuyện đáp ứng Bắc Phương Thần, Dạ Vị Ương cũng không có quên.
Lúc này, coi như là tiện đường mời đối phương uống chút rượu.
Hết chương thứ bốn mươi chín
“Ngồi cao như vậy không sợ ngã xuống sao? Ngươi có ngã ngược lại không có việc gì đi, nhưng đè phải người đi đường thì làm sao đây, ngươi nói một người đang tốt đẹp đi trên đường lại bị ngươi đè xuống, thật thảm quá a, cho dù không đè người đi đường, nhưng đè đến hoa hoa thảo thảo đáng thương thì phải làm sao bây giờ?”
Dạ Vị Ương đứng dưới gốc cây học theo Đường Tăng trong Tây Du Kí, lảm nhảm niệm niệm không ngừng.
“Trên đất có hoa hoa thảo thảo sao?” Một mạt hồng ảnh từ trên trời giáng xuống, vững vàng đứng trước mặt Dạ Vị Ương, nam tử xinh đẹp hai tay ôm trường kiếm lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dạ Vị Ương.
“Lạc hồng bất thị vô tình vật, hóa tác xuân nê canh hộ hoa (Hoa tàn đâu phải vật vô tình, rơi làm bùn đất bảo hộ hoa), ngươi mắt thường nhìn không thấy không có nghĩa trong bùn đất này không có hoa hoa thảo thảo.” Dạ Vị Ương tìm Chước Hoa không phải muốn cùng đối phương cãi nhau, hắn cười nói: “Ngươi a, mặc dù có chút đáng ghét như vậy, nhưng chung quy vẫn là tẫn chức tẫn trách bảo hộ ta.”
“Hộ hoa sứ giả của ngươi nhiều như vậy, cũng không cần đến ta bảo hộ ngươi.”
“Loại chuyện được người bảo hộ này, ta đây thật sự không ngại nhiều, ha ha.” Cùng Chước Hoa vui đùa vài câu, Dạ Vị Ương nói ra mục đích tìm Chước Hoa, “Ngươi khi nãy cùng Bắc Phương Thần giao thủ, ngươi cảm thấy võ công hắn thế nào?”
Nghe được tên người nọ, hai mắt Chước Hoa ngưng đọng: “Có thể sánh ngang với Đại tướng quân.”
“Lợi hại như vậy?!” Dạ Vị Ương hơi kinh hãi, lúc trước thời điểm hắn bị tập kích đã từng tận mắt nhận thức võ công của Lưu Bá Hề, thân ảnh tiêu sái của nam tử kia có thể nói là một trong những nguyên nhân khiến cho Dạ Vị Ương đối với Lưu Bá Hề nhất kiến chung tình, chính là Lưu Bá Hề là Đại tướng quân của Thiên quốc võ nghệ cao siêu không cần phải nghi ngờ, nhưng một thương nhân tại sao cũng có thân thủ tốt như vậy.
“Xem ra lai lịch Bắc Phương Thần quả thực không đơn giản, tuy nói nhìn hắn thế nào cũng không giống kẻ xấu, nhưng tâm phòng người không thể không có, hiện tại Trần đại nhân còn đang điều tra án tham ô của Huyện lệnh Mân thành, vạn nhất tri huyện Mân thành kia cùng Bắc Phương Thần có quan hệ gì cũng không phải chuyện tốt, vẫn là đi nhắc nhở một chút sẽ tốt hơn.” Chính mình lầm bầm lầu bầu một hồi, Dạ Vị Ương liền xoay luân y ly khai.
Chước Hoa nhíu mày nhìn bóng dáng Dạ Vị Ương, một con bồ câu màu trắng đưa tin phành phạch đôi cánh dừng trên nhánh cây, hắn khinh thân nhảy lên, lấy tờ giấy trên chân bồ câu, mắt đảo qua một cái sau đó tùy tiện xé thành mảnh nhỏ.
…
…
Dạ Vị Ương tự mình đi tìm Trần đại nhân, so với lúc đầu thái độ đối với hắn hờ hững lạnh còn có chút cao ngạo, hiện tại Trần đại nhân thoạt nhìn đã nhã nhặn hơn rất nhiều.
“Thật sự hổ thẹn, điều tra hơn nửa tháng vẫn không tìm được bất cứ bằng chứng hữu dụng nào.” Trần đại nhân khẽ thở dài, hơn nửa tháng nay hắn nguyên bản tưởng rằng điều tra một tri huyện Mân thành nho nhỏ là chuyện quá đỗi bình thường, kết quả lại nơi nơi vấp phải trắc trở thật sự không tìm được chứng cớ xác đáng.
“Xem ra tri huyện Mân thành này quả nhiên không đơn giản, bất quá ta đây ngược lại có một biện pháp.” Dạ Vị Ương đột nhiên linh quang lóe lên.
Trần đại nhân nhất thời hai mắt sáng ngời: “Dạ đại nhân có cao kiến gì?”
“Tri huyện Mân thành kia gửi cho ta không ít thiếp mời thỉnh ta đến phủ hắn làm khách, chính là lúc trước ta đều lấy lý do công tác bận rộn và thân thể không khỏe để cự tuyệt, có thể nhìn ra hắn phỏng chừng muốn cùng ta kết giao, chi bằng thuận nước đẩy thuyền, ta đáp ứng đến phủ hắn nhìn một cái, biết đâu có thể tìm được manh mối.” Dạ Vị Ương biết rõ thanh danh tham quan bên ngoài của mình, tri huyện Mân thành kia sẽ không quá mức đề phòng hắn.”
“Đây, quả thực cũng là một biện pháp, nhưng nơi này dù sao cũng không phải kinh thành, thuộc hạ lo lắng an nguy của đại nhân…” Bản thân không có năng lực tra án, kết quả cuối cùng còn để Dạ Vị Ương đi vào chỗ hiểm, trong lòng Trần Phương Tú nhất thời tràn ngập hổ thẹn, vừa cảm thấy kinh ngạc vì Dạ Vị Ương không giống như lời đồn đãi bên ngoài là một kẻ tầm thường vô dụng.
Làm sủng thần bên cạnh hoàng đế, lại ly khai kinh thành đến Mân thành ngàn dặm xa xôi xây dựng công trình thủy lợi, giờ đây còn có thể chủ động tìm hắn hợp tác, ngược lại khiến cho Trần Phương Tú hết sức xấu hổ.
“Trần đại nhân xin hãy yên tâm, ta nghĩ tri huyện Mân thành kia không có lá gan dám xuống tay với khâm sai đại thần, huống chi ta chỉ là đi thăm dò manh mối, thật ra không có nguy hiểm gì, ta cũng không dám xằng bậy.” Dạ Vị Ương không phải mạnh miệng, hắn nghĩ giả vờ cùng tri huyện tạo quan hệ, nhìn xem có thể đưa đến việc gì.
Vạn nhất bị đối phương phát hiện, bên người hắn còn có Chước Hoa bảo hộ a.
Sự tình liền quyết định như vậy, sau khi từ chỗ Trần Phương Tú đi ra Dạ Vị Ương không có trực tiếp quay về viện tử ngoài thành, mà ngồi kiệu đi đến Tụ Tiên Lâu trong Mân thành, chuyện đáp ứng Bắc Phương Thần, Dạ Vị Ương cũng không có quên.
Lúc này, coi như là tiện đường mời đối phương uống chút rượu.
Hết chương thứ bốn mươi chín
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook