Đại Nịnh Thần
-
Quyển 1 - Chương 39: Trừng trị Kiến An công chúa (1)
Thời điểm mạt thân ảnh như hỏa kia đột nhiên xuất hiện trước mắt, quả thực làm Dạ Vị Ương kinh hách, hôm nay có thể nói là ngày hắn chính thức “đi làm”, vừa mới bước vào hoàng cung thì nhìn thấy Chước Hoa biến mất bấy lâu nay, vẫn là thân hồng y thê diễm, vẫn là khuôn mặt lạnh lùng mang theo nụ cười quỷ dị.
Cho dù bị Từ Thương Hải phân phó đi làm thiếp thân bảo tiêu, Chước Hoa nhìn như thế nào cũng không thích để ý tới Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương ngẫu nhiên cùng đối phương chào hỏi, Chước Hoa bộ dạng giống như không nghe thấy không đếm xỉa.
Ngươi cứ ở trong này giả vờ đi, ta cũng không để ý tới ngươi, Dạ Vị Ương liền dứt khoát không tiếp tục quan tâm tên gia khỏa này.
Lúc sáng sớm ở nhà, Dạ Vị Ương cùng quản gia đem bản ghi chép đại bộ phận tin tức tường tận về các quan viên đến hộ bộ, hắn tuy rằng chưa làm qua chức tài vụ tổng giám nhưng ít nhất đã từng tiếp xúc với phương diện này, đại quyền trong tay hộ bộ thượng thư kỳ thật so với bộ trưởng tài vụ ở xã hội hiện đại dễ làm hơn nhiều.
Lần quyên tiền trước coi như đã hòa hoãn cho ngân lượng quốc khố, trước mắt hộ bộ không có sự tình gì đáng cho Dạ Vị Ương hao tâm tổn trí, nhưng ở khía cạnh nào đó, tinh tế tra xét sẽ phát hiện Thiên quốc các nơi tồn tại không ít tai họa ngầm, tỷ như cơ hồ hằng năm đều có địa phương gặp lũ lụt, hạn hán cùng các loại thiên tai lớn nhỏ khác.
Tiền tài chỉ có thể cứu người nhất thời nhưng không thể cứu người cả đời, đơn giản ở phương diện công trình nào đó Dạ Vị Ương hiểu biết tương đối nhiều, cũng có thể có chút tác dụng.
Hắn đang suy nghĩ đi tìm xú hoàng đế đàm luận chuyện này, thì xú hoàng đế kia đã tự mình đăng môn bái phỏng chạy tới nha môn hộ bộ làm việc, nha môn lục bộ cách nhau không xa, hơn nữa rất gần với Thiên Nguyên Điện nơi hoàng đế xử lý công việc, để tiện cho hoàng đế cùng các quan viên trong lúc có sự tình gì cũng kịp thời câu thông giải quyết.
Dạ Vị Ương ngồi trên luân y quan sát Tịch Thiên Thương đang chiếm đóng công y (ghế làm việc) của hắn, xú hoàng đế thổi trà nóng, chậm rãi thong dong mở miệng: “”Ngày hôm qua Bá Hề cho ta xem một bộ áo giáp, là do ngươi làm?”
Ngữ khí này nghe thế nào cũng khó lọt tai như vậy, Dạ Vị Ương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trẫm không biết từ khi nào ái khanh đối với áo giáp có nghiên cứu a, phải nói, từ lúc ái khanh mất trí nhớ tỉnh lại đến giờ liền giống như trở thành một người khác, Dạ Vị Ương bây giờ ở trước mặt trẫm, cùng Dạ Vị Ương trẫm nhận thức lúc trước khác nhau rất lớn.” Tịch Thiên Thương mang theo chút vị đạo thẩm tra nhìn Dạ Vị Ương.
Vấn đề này Dạ Vị Ương đã sớm dự đoán được, hắn cũng sớm suy nghĩ như thế nào ứng phó tốt, không chút hoang mang nói: “Chỉ cần là người dạo một vòng quỷ môn quan trở về, bệ hạ không phải đã nói, vi thần từng hôn mê một tháng sao? Người bình thường hôn mê một tháng chỉ sợ không thành hoạt tử nhân thì chính là chẳng thể tỉnh lại được nữa, thiên hạ không nhiều kỳ tích như vậy, huống chi còn phát sinh trên người vi thần.”
Lời nói Dạ Vị Ương hàm chứa ẩn tình khiến mâu quang Tịch Thiên Thương hơi lóe lên: “Nga?”
“Trong một tháng vi thần hôn mê mơ thấy mình đến một địa phương giống như tiên cảnh, người nơi đó có thể cưỡi đại điểu bay lượn trên không trung, có thể ngồi trong ngư đỗ (bụng cá = tàu ngầm?) du ngoạn biển rộng, người với người không cần gặp mặt cũng có thể nói chuyện với nhau.” Hắn đã thật lâu không hồi tưởng chuyện kiếp trước, kiếp trước đối với Dạ Vị Ương cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa đáng để lưu luyến.
Thời điểm cha mẹ ly hôn hắn đi theo sống với mẹ, sau đó mẹ hắn tái giá liền đem đứa con có bệnh bẩm sinh vứt về nhà ngoại, vì muốn làm cho bà ngoại vui lòng hắn liều mạng học tập và làm việc, tích lũy một ít của cải rốt cục cũng để lão nhân vượt qua cái tuổi già hạnh phúc.
Sinh mệnh đời trước tuy rằng ngắn ngủi, nhưng nhìn chung không để lại tiếc nuối.
“Có chuyện lý thú như vậy, trước kia sao không nghe ngươi đề cập qua?” Lần đầu nghe thể loại thuyết pháp thiên mã hành không (chuyện cổ tích =]]) này, Tịch Thiên Thương dẫn theo vài phần tò mò hỏi.
Lời nói Tịch Thiên Thương đem mạch suy nghĩ của Dạ Vị Ương kéo về, khóe miệng hắn giương lên, tiếp tục nói: “Hoàng thượng xem vi thần hôn mê một tháng, nhưng đối với vi thần mà nói, phảng phất như trong mộng uống qua chén canh Mạnh bà giành được một tân sinh ngắn ngủi, đi qua vài thập niên, bộ áo giáp kia chính là trong mộng vi thần nhìn thấy, dựa theo trí nhớ mà họa lại thôi.”
Lời này có chút thần thần thao thao, bất quá hiện tại trừ bỏ tin tưởng kiểu giải thích của Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương không tìm lý do nào khác để tin tưởng.
Dù sao thì, khái niệm ấy thoạt nhìn so với đương triều cổ đại còn khoác lác phản khoa học hơn, nhưng xưa nay quỷ thần đã tồn tại, thay vì nói bị yêu ma nhập thể, còn không bằng nói mộng thấy thần tiên.
“Về việc này, thần ngay từ đầu bởi vì mất trí nhớ lại ở trong mộng sở kiến sở văn (nhìn thấy nghe thấy), sau khi tỉnh dậy đầu có chút hỗn loạn, không dám nói thẳng với hoàng thượng, sợ hoàng thượng nghĩ vi thần điên rồi.” Dạ Vị Ương bắt đầu phát huy diễn kỹ vốn có, thêm chút thành khẩn nói.
“Vậy tại sao hiện tại ngươi lại nhớ ra còn nói với trẫm?”
“Bởi vì vi thần biết, hoàng thượng là một minh quân.” Thiên hạ không có chỗ nào không thông, chỉ có mã thí là không thể thông, Dạ Vị Ương không tin Tịch Thiên Thương sẽ phủ định lời của hắn.
…
…
Tịch Thiên Thương bỗng dưng nở nụ cười, mắng: “Hay cho Dạ Vị Ương, bản lĩnh miệng lưỡi trơn tru ngược lại không chút thay đổi, nhưng muốn trẫm tin lời ngươi không phải chỉ một sự tình bộ áo giáp là có thể giải quyết, nói trẫm nghe đi, trong mộng ngươi còn gặp cái gì?”
Câu hỏi của Tịch Thiên Thương vừa lúc hợp ý Dạ Vị Ương, hắn mâu quang sáng ngời, ngẩng đầu nhìn thẳng Tịch Thiên Thương, mang theo chút hưng phấn nói: “Bệ hạ, vi thần mấy ngày nay lật xem một ít tư liệu hộ bộ, phát hiện Thiên quốc chúng ta có nhiều địa phương hằng năm đều gặp các loại thiên tai lớn nhỏ, tỷ như vùng Côn Châu bởi vì gần biển mà dễ dàng gặp bão, địa khu Quảng Nam ở mùa mưa thì ngập úng còn mùa khô lại thiếu nước.”
“Ngươi có ý kiến gì sao?” Dạ Vị Ương đề cập đến kiến thiết quốc gia, Tịch Thiên Thương nhất thời tinh thần tỉnh táo.
“Thần đã xem địa đồ hai nơi này, cảm thấy ở Quảng Nam có thể tu kiến công trình thủy lợi, thời điểm mùa mưa kéo dài, đến mùa khô nước mưa chứa trong đập chứa nước có thể giải quyết được nhu cầu dân chúng.”
Tịch Thiên Thương trầm ngâm một lát, nói: “Nếu thật sự như lời ngươi nói có thể cải thiện tình hình thiên tai ở Quảng Nam, chính là may mắn của quốc gia, bất quá Vị Ương, thế nào gọi là công trình thủy lợi? Đó cũng là ngươi ở trong mộng học được?”
Nhìn bộ dáng mù mịt của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương cười hắc hắc, cho ngươi coi thường ta nha, xem ta hôm nay hung hăng đả kích ngươi thế nào.
Dạ Vị Ương liền hướng Tịch Thiên Thương giải thích cái gì gọi là công trình thủy lợi, đơn giản vài điểm, chính là tu kiến các loại kiến trúc thủy lợi, ví dụ như đê, đập chắn nước, kênh dẫn nước, khống chế dòng nước, phòng ngừa nạn hồng thủy, đem thủy tai ban đầu nguy hại dân chúng trở thành vật vì mình sở dụng.
Tại phương diện này Dạ Vị Ương chính là chuyên gia, thạo như lòng bàn tay giới thiệu với Tịch Thiên Thương các điểm ưu việt cùng phương pháp tu kiến công trình thủy lợi, nhìn Tịch Thiên Thương trước kia luôn cao cao tại thượng còn thích khi dễ mình hiện tại giống như học sinh vừa nghe vừa ghi nhớ, Dạ Vị Ương nhất thời thu được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, bất tri bất giác đã cùng Tịch Thiên Thương thảo luận suốt một ngày.
Nếu không phải cái bụng của Dạ Vị Ương không chịu thua kém giương cờ biểu tình, phỏng chừng bọn họ còn có thể nói đến tối.
Không khí ôn hòa thảo luận liền bị thanh âm rột rột làm xáo trộn, Dạ Vị Ương ngượng ngùng che cái bụng lép xẹp của mình, trong lòng suy nghĩ có phải Tịch Thiên Thương đang chế nhạo mình hay không, nhưng Tịch Thiên Thương chẳng những không giống ngày thường trêu chọc hắn, ngược lại còn vạn phần nghiêm túc nói: “Vẫn là trẫm không đúng, chỉ lo nói chuyện với ái khanh đã quên mất thời gian ăn cơm.”
Tịch Thiên Thương lập tức gọi Lý công công đang đợi ngoài cửa chuẩn bị cỗ kiệu, để hắn và Dạ Vị Ương cùng ngồi kiệu đến Thiên Nguyên Điện dùng bữa, thuận tiện tiếp tục đề tài vừa rồi chưa nói hết.
Từ khi tỉnh lại đến nay Dạ Vị Ương chưa từng hưởng qua đãi ngộ bậc này, hoàn hảo Tịch Thiên Thương không đem hắn trở thành thần côn ném ra ngoài, hoàn hảo Tịch Thiên Thương tên này tuy rằng đáng giận nhưng đích xác là một minh quân, hoàn hảo hắn đời trước trong bụng còn có chút điểm năng lực, bằng không cho dù hiện tại xuyên qua cũng không có cách nào sống sót.
Trong đầu đều tràn đầy sự tình về công trình thủy lợi, lúc làm việc Dạ Vị Ương rất dễ quên ăn quên ngủ càng không để ý cái gì lễ nghi bàn ăn, ăn không được nói chuyện gì đó, một bên ăn một bên nghĩ tới mấy điểm mấu chốt chia sẻ với Tịch Thiên Thương, Tịch Thiên Thương liền buông bát đũa cẩn thận nghe Dạ Vị Ương nói xong.
Đang lúc hai người vừa ăn vừa thảo luận, thì một thanh âm như ma tước từ bên ngoài truyền đến, Kiến An công chúa một thân váy dài hồng phấn chạy vào: “Hoàng huynh! Hoàng huynh! Đám cẩu nô tài đó không cho ta gặp ngươi, nha! Dạ Vị Ương, ngươi tại sao lại ở đây?”
Lý công công theo ở phía sau, thấp đầu nói: “Hoàng thượng, nô tài ngăn không được công chúa.”
Chuyện không quan tới ta, tuy rằng chẳng để ý đến lời Kiến An công chúa nhưng cũng phát hiện cô nương kia đang lườm mình, Dạ Vị Ương gắp tiểu lung bao* thơm ngon lên gặm, à ừm, hương vị không tồi a.
Tiểu nha đầu hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Vị Ương, miệng đầy mỉa mai làm nũng nói: “Hoàng huynh, ngươi như thế nào cùng người như thế ăn cơm mà không gọi Kiến An.”
“Trẫm đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối, nếu còn cố ý xông vào nên xử trí thế nào, Tiểu Lý Tử?” Tịch Thiên Thương không chút động lòng, buông đũa xuống.
“Dĩ hạ phạm thượng, giết.” Lý công công thấp giọng nói.
Tịch Thiên Thương hai mắt mở lớn, thanh âm giống như hồng chung (chuông lớn) phẫn nộ quát: “Vậy ngươi còn thất thần cái gì! Còn không kéo công chúa xuống?”
Cho dù bị Từ Thương Hải phân phó đi làm thiếp thân bảo tiêu, Chước Hoa nhìn như thế nào cũng không thích để ý tới Dạ Vị Ương, Dạ Vị Ương ngẫu nhiên cùng đối phương chào hỏi, Chước Hoa bộ dạng giống như không nghe thấy không đếm xỉa.
Ngươi cứ ở trong này giả vờ đi, ta cũng không để ý tới ngươi, Dạ Vị Ương liền dứt khoát không tiếp tục quan tâm tên gia khỏa này.
Lúc sáng sớm ở nhà, Dạ Vị Ương cùng quản gia đem bản ghi chép đại bộ phận tin tức tường tận về các quan viên đến hộ bộ, hắn tuy rằng chưa làm qua chức tài vụ tổng giám nhưng ít nhất đã từng tiếp xúc với phương diện này, đại quyền trong tay hộ bộ thượng thư kỳ thật so với bộ trưởng tài vụ ở xã hội hiện đại dễ làm hơn nhiều.
Lần quyên tiền trước coi như đã hòa hoãn cho ngân lượng quốc khố, trước mắt hộ bộ không có sự tình gì đáng cho Dạ Vị Ương hao tâm tổn trí, nhưng ở khía cạnh nào đó, tinh tế tra xét sẽ phát hiện Thiên quốc các nơi tồn tại không ít tai họa ngầm, tỷ như cơ hồ hằng năm đều có địa phương gặp lũ lụt, hạn hán cùng các loại thiên tai lớn nhỏ khác.
Tiền tài chỉ có thể cứu người nhất thời nhưng không thể cứu người cả đời, đơn giản ở phương diện công trình nào đó Dạ Vị Ương hiểu biết tương đối nhiều, cũng có thể có chút tác dụng.
Hắn đang suy nghĩ đi tìm xú hoàng đế đàm luận chuyện này, thì xú hoàng đế kia đã tự mình đăng môn bái phỏng chạy tới nha môn hộ bộ làm việc, nha môn lục bộ cách nhau không xa, hơn nữa rất gần với Thiên Nguyên Điện nơi hoàng đế xử lý công việc, để tiện cho hoàng đế cùng các quan viên trong lúc có sự tình gì cũng kịp thời câu thông giải quyết.
Dạ Vị Ương ngồi trên luân y quan sát Tịch Thiên Thương đang chiếm đóng công y (ghế làm việc) của hắn, xú hoàng đế thổi trà nóng, chậm rãi thong dong mở miệng: “”Ngày hôm qua Bá Hề cho ta xem một bộ áo giáp, là do ngươi làm?”
Ngữ khí này nghe thế nào cũng khó lọt tai như vậy, Dạ Vị Ương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Trẫm không biết từ khi nào ái khanh đối với áo giáp có nghiên cứu a, phải nói, từ lúc ái khanh mất trí nhớ tỉnh lại đến giờ liền giống như trở thành một người khác, Dạ Vị Ương bây giờ ở trước mặt trẫm, cùng Dạ Vị Ương trẫm nhận thức lúc trước khác nhau rất lớn.” Tịch Thiên Thương mang theo chút vị đạo thẩm tra nhìn Dạ Vị Ương.
Vấn đề này Dạ Vị Ương đã sớm dự đoán được, hắn cũng sớm suy nghĩ như thế nào ứng phó tốt, không chút hoang mang nói: “Chỉ cần là người dạo một vòng quỷ môn quan trở về, bệ hạ không phải đã nói, vi thần từng hôn mê một tháng sao? Người bình thường hôn mê một tháng chỉ sợ không thành hoạt tử nhân thì chính là chẳng thể tỉnh lại được nữa, thiên hạ không nhiều kỳ tích như vậy, huống chi còn phát sinh trên người vi thần.”
Lời nói Dạ Vị Ương hàm chứa ẩn tình khiến mâu quang Tịch Thiên Thương hơi lóe lên: “Nga?”
“Trong một tháng vi thần hôn mê mơ thấy mình đến một địa phương giống như tiên cảnh, người nơi đó có thể cưỡi đại điểu bay lượn trên không trung, có thể ngồi trong ngư đỗ (bụng cá = tàu ngầm?) du ngoạn biển rộng, người với người không cần gặp mặt cũng có thể nói chuyện với nhau.” Hắn đã thật lâu không hồi tưởng chuyện kiếp trước, kiếp trước đối với Dạ Vị Ương cũng chẳng có bao nhiêu ý nghĩa đáng để lưu luyến.
Thời điểm cha mẹ ly hôn hắn đi theo sống với mẹ, sau đó mẹ hắn tái giá liền đem đứa con có bệnh bẩm sinh vứt về nhà ngoại, vì muốn làm cho bà ngoại vui lòng hắn liều mạng học tập và làm việc, tích lũy một ít của cải rốt cục cũng để lão nhân vượt qua cái tuổi già hạnh phúc.
Sinh mệnh đời trước tuy rằng ngắn ngủi, nhưng nhìn chung không để lại tiếc nuối.
“Có chuyện lý thú như vậy, trước kia sao không nghe ngươi đề cập qua?” Lần đầu nghe thể loại thuyết pháp thiên mã hành không (chuyện cổ tích =]]) này, Tịch Thiên Thương dẫn theo vài phần tò mò hỏi.
Lời nói Tịch Thiên Thương đem mạch suy nghĩ của Dạ Vị Ương kéo về, khóe miệng hắn giương lên, tiếp tục nói: “Hoàng thượng xem vi thần hôn mê một tháng, nhưng đối với vi thần mà nói, phảng phất như trong mộng uống qua chén canh Mạnh bà giành được một tân sinh ngắn ngủi, đi qua vài thập niên, bộ áo giáp kia chính là trong mộng vi thần nhìn thấy, dựa theo trí nhớ mà họa lại thôi.”
Lời này có chút thần thần thao thao, bất quá hiện tại trừ bỏ tin tưởng kiểu giải thích của Dạ Vị Ương, Tịch Thiên Thương không tìm lý do nào khác để tin tưởng.
Dù sao thì, khái niệm ấy thoạt nhìn so với đương triều cổ đại còn khoác lác phản khoa học hơn, nhưng xưa nay quỷ thần đã tồn tại, thay vì nói bị yêu ma nhập thể, còn không bằng nói mộng thấy thần tiên.
“Về việc này, thần ngay từ đầu bởi vì mất trí nhớ lại ở trong mộng sở kiến sở văn (nhìn thấy nghe thấy), sau khi tỉnh dậy đầu có chút hỗn loạn, không dám nói thẳng với hoàng thượng, sợ hoàng thượng nghĩ vi thần điên rồi.” Dạ Vị Ương bắt đầu phát huy diễn kỹ vốn có, thêm chút thành khẩn nói.
“Vậy tại sao hiện tại ngươi lại nhớ ra còn nói với trẫm?”
“Bởi vì vi thần biết, hoàng thượng là một minh quân.” Thiên hạ không có chỗ nào không thông, chỉ có mã thí là không thể thông, Dạ Vị Ương không tin Tịch Thiên Thương sẽ phủ định lời của hắn.
…
…
Tịch Thiên Thương bỗng dưng nở nụ cười, mắng: “Hay cho Dạ Vị Ương, bản lĩnh miệng lưỡi trơn tru ngược lại không chút thay đổi, nhưng muốn trẫm tin lời ngươi không phải chỉ một sự tình bộ áo giáp là có thể giải quyết, nói trẫm nghe đi, trong mộng ngươi còn gặp cái gì?”
Câu hỏi của Tịch Thiên Thương vừa lúc hợp ý Dạ Vị Ương, hắn mâu quang sáng ngời, ngẩng đầu nhìn thẳng Tịch Thiên Thương, mang theo chút hưng phấn nói: “Bệ hạ, vi thần mấy ngày nay lật xem một ít tư liệu hộ bộ, phát hiện Thiên quốc chúng ta có nhiều địa phương hằng năm đều gặp các loại thiên tai lớn nhỏ, tỷ như vùng Côn Châu bởi vì gần biển mà dễ dàng gặp bão, địa khu Quảng Nam ở mùa mưa thì ngập úng còn mùa khô lại thiếu nước.”
“Ngươi có ý kiến gì sao?” Dạ Vị Ương đề cập đến kiến thiết quốc gia, Tịch Thiên Thương nhất thời tinh thần tỉnh táo.
“Thần đã xem địa đồ hai nơi này, cảm thấy ở Quảng Nam có thể tu kiến công trình thủy lợi, thời điểm mùa mưa kéo dài, đến mùa khô nước mưa chứa trong đập chứa nước có thể giải quyết được nhu cầu dân chúng.”
Tịch Thiên Thương trầm ngâm một lát, nói: “Nếu thật sự như lời ngươi nói có thể cải thiện tình hình thiên tai ở Quảng Nam, chính là may mắn của quốc gia, bất quá Vị Ương, thế nào gọi là công trình thủy lợi? Đó cũng là ngươi ở trong mộng học được?”
Nhìn bộ dáng mù mịt của Tịch Thiên Thương, Dạ Vị Ương cười hắc hắc, cho ngươi coi thường ta nha, xem ta hôm nay hung hăng đả kích ngươi thế nào.
Dạ Vị Ương liền hướng Tịch Thiên Thương giải thích cái gì gọi là công trình thủy lợi, đơn giản vài điểm, chính là tu kiến các loại kiến trúc thủy lợi, ví dụ như đê, đập chắn nước, kênh dẫn nước, khống chế dòng nước, phòng ngừa nạn hồng thủy, đem thủy tai ban đầu nguy hại dân chúng trở thành vật vì mình sở dụng.
Tại phương diện này Dạ Vị Ương chính là chuyên gia, thạo như lòng bàn tay giới thiệu với Tịch Thiên Thương các điểm ưu việt cùng phương pháp tu kiến công trình thủy lợi, nhìn Tịch Thiên Thương trước kia luôn cao cao tại thượng còn thích khi dễ mình hiện tại giống như học sinh vừa nghe vừa ghi nhớ, Dạ Vị Ương nhất thời thu được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa từng có, bất tri bất giác đã cùng Tịch Thiên Thương thảo luận suốt một ngày.
Nếu không phải cái bụng của Dạ Vị Ương không chịu thua kém giương cờ biểu tình, phỏng chừng bọn họ còn có thể nói đến tối.
Không khí ôn hòa thảo luận liền bị thanh âm rột rột làm xáo trộn, Dạ Vị Ương ngượng ngùng che cái bụng lép xẹp của mình, trong lòng suy nghĩ có phải Tịch Thiên Thương đang chế nhạo mình hay không, nhưng Tịch Thiên Thương chẳng những không giống ngày thường trêu chọc hắn, ngược lại còn vạn phần nghiêm túc nói: “Vẫn là trẫm không đúng, chỉ lo nói chuyện với ái khanh đã quên mất thời gian ăn cơm.”
Tịch Thiên Thương lập tức gọi Lý công công đang đợi ngoài cửa chuẩn bị cỗ kiệu, để hắn và Dạ Vị Ương cùng ngồi kiệu đến Thiên Nguyên Điện dùng bữa, thuận tiện tiếp tục đề tài vừa rồi chưa nói hết.
Từ khi tỉnh lại đến nay Dạ Vị Ương chưa từng hưởng qua đãi ngộ bậc này, hoàn hảo Tịch Thiên Thương không đem hắn trở thành thần côn ném ra ngoài, hoàn hảo Tịch Thiên Thương tên này tuy rằng đáng giận nhưng đích xác là một minh quân, hoàn hảo hắn đời trước trong bụng còn có chút điểm năng lực, bằng không cho dù hiện tại xuyên qua cũng không có cách nào sống sót.
Trong đầu đều tràn đầy sự tình về công trình thủy lợi, lúc làm việc Dạ Vị Ương rất dễ quên ăn quên ngủ càng không để ý cái gì lễ nghi bàn ăn, ăn không được nói chuyện gì đó, một bên ăn một bên nghĩ tới mấy điểm mấu chốt chia sẻ với Tịch Thiên Thương, Tịch Thiên Thương liền buông bát đũa cẩn thận nghe Dạ Vị Ương nói xong.
Đang lúc hai người vừa ăn vừa thảo luận, thì một thanh âm như ma tước từ bên ngoài truyền đến, Kiến An công chúa một thân váy dài hồng phấn chạy vào: “Hoàng huynh! Hoàng huynh! Đám cẩu nô tài đó không cho ta gặp ngươi, nha! Dạ Vị Ương, ngươi tại sao lại ở đây?”
Lý công công theo ở phía sau, thấp đầu nói: “Hoàng thượng, nô tài ngăn không được công chúa.”
Chuyện không quan tới ta, tuy rằng chẳng để ý đến lời Kiến An công chúa nhưng cũng phát hiện cô nương kia đang lườm mình, Dạ Vị Ương gắp tiểu lung bao* thơm ngon lên gặm, à ừm, hương vị không tồi a.
Tiểu nha đầu hung hăng trừng mắt nhìn Dạ Vị Ương, miệng đầy mỉa mai làm nũng nói: “Hoàng huynh, ngươi như thế nào cùng người như thế ăn cơm mà không gọi Kiến An.”
“Trẫm đã nói, không cho phép bất luận kẻ nào quấy rối, nếu còn cố ý xông vào nên xử trí thế nào, Tiểu Lý Tử?” Tịch Thiên Thương không chút động lòng, buông đũa xuống.
“Dĩ hạ phạm thượng, giết.” Lý công công thấp giọng nói.
Tịch Thiên Thương hai mắt mở lớn, thanh âm giống như hồng chung (chuông lớn) phẫn nộ quát: “Vậy ngươi còn thất thần cái gì! Còn không kéo công chúa xuống?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook