Đại Niết Bàn
-
Quyển 6 - Chương 313: Quá khứ của Vương Thanh
Ngày thứ ba tin đồn Kiều Thụ Hâm rời chức truyền đi.
Vương Thanh ở Dung Thành đặc biệt tới Thượng Hải thăm Tô Xán, đi chiếc Porche mui trần đỏ rực mà Tô Xán mua làm quà tặng Tết cho cô, đi theo Vương Thanh lúc nào cũng là cô vệ sĩ, gần như 24/24 không rời, Vương Thanh cũng quen rồi.
Đi thẳng lên tầng 18, báo danh, được tiếp tân đưa tới trước phòng chủ tịch của Tô Xán, khu làm việc của Lý Bằng Vũ cũng đặt chỗ này, ngay ngoài cửa, ai muốn gặp Tô Xán phải qua chỗ hắn trước.
Nhìn thấy Vương Thanh, Lý Bằng Vũ vội đứng dậy nói:
- Chủ tịch Tô ở bên trong, đang tiếp khách, chị đợi chút, cũng sắp xong rồi.
Vương Thanh ngày càng thoát tục, mỹ nữ tổng giám đốc vang danh Dung Thành này hôm nay còn làm khách chương trình ( Lỗ Dự có hẹn), MC chương trình quen Vương Thanh một lần tới Dung Thành du lịch, nhà tài trợ là tập đoàn Đôn Hoàng.
Đơn thuần chỉ so về sắc đẹp, Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên chỉ hơn không kém, nhưng xét về phong tình quyến rũ thì chỉ như thiếu nữ chưa đủ lớn, Vương Thanh mặc áo thun ba lỗ, khoác ngoài chiếc sơ mị lụa mong manh, phần dưới là chiếc quần vài dài rộng rãi cùng dép săng đan, trông giống như đi nghỉ mát về.
Lý Bằng Vũ vừa nói xong thì một người trung niên cầm cặp tài liệu đi ra chào hỏi hắn một tiếng, ánh mắt không quên liếc qua trên người Vương Thanh, vội vàng đi làm việc.
- Tôi vào gặp chủ tịch Tô không cần báo trước chứ?
Vương Thanh mỉm cười:
- Chị nói đùa rồi, chủ tịch Tô nhất định rất vui.
Lý Bằng hơi tiếc, nếu vị chủ quản kia không ra sớm như thế thì có cơ hội ngồi với Vương Thanh lâu hơn rồi.
Vương Thanh vào phòng Tô Xán, cô vệ sĩ đứng trước cửa, Lý Bằng Vũ cũng chuẩn bị từ chối mọi cuộc hẹn của Tô Xán.
Tối hôm qua Tô Xán ngủ lại ở công ty, hành động bất ngờ của Mark khiến cả công ty nháo nhào rối loạn, trong tình thế đó y không thể không trực tiếp tọa trấn. Đồng thời tinh thần Kiều Thụ Hâm sa sút nhiều, Tô Xán gánh một phần công việc của hắn, xem tài liệu tới tận ba giờ sáng, sau đó mơ mơ màng màng ngủ luôn trên ghế, vì tư thế không tốt ngủ không ngon đã còn bị sái cổ.
Nhưng buổi sang công việc vẫn dồn dập đổ tới, làm y không kịp nghỉ ngơi, vốn chỉ sái cổ nhẹ, bây giờ thành ra có chút nghiêm trọng, làm khi Vương Thanh đi vào, đầu y nghiêng nghiêng không giấu được ai nữa.
Vương Thanh dứt khoát ra lệnh:
- Bỏ việc đó, nghỉ ngơi một chút đi, để tôi xoa bóp cho cậu.
- Chị đến thật đúng lúc.
Tô Xán không khách khí, đi thẳng tới ghế sô pha mây dài, vừa đặt lưng xuống, liền phát ra tiếng rên sảng khoái, cảm giác mỏi mệt ập tới, xương khớp bủn rủn, cảm giác chân tay không nhấc lên được.
Vương Thanh ngồi xuống ghế sô pha, nâng đầu Tô Xán lên đặt ở đùi mình, giúp y xoa bóp cổ. Tô Xán nhắm hai mắt lại, thế nhưng cho dù mệt mỏi buồn ngủ, nhưng chuyện Mark làm Tô Xán buồn bực, không sao buông lỏng tinh thần được.
- Tôi nghe nói rồi, từ trên mạng và báo chí, Mark tới, Kiều Thụ Hâm đi, dự cảm tâm tình cậu dứt khoát không tốt, nên tới đâu cổ vũ cho cậu.
Hai tay Vương Thanh hết sức khéo léo, bất kể là nấu ăn hay xoa bóp, hơn nữa còn giống như đặc biệt học cách xoa bóp, cảm giác rất thoải mái.
Nghe giọng nói quan tâm thân thuộc của Vương Thanh, bức bối khó chịu trong lòng Tô Xán dịu đi, cảm giác yên tâm nhẹ nhàng bảo phủ lòng, ngửi mùi thơm nhạt từ cơ thể nữ nhân, hưởng thụ mười ngón tay mịn màng bóp trên cổ, dưới lại là “cái gối êm ái nhất”, dù chỉ nằm trên ghế mây, thoải mái không kém gì nằm giường đệm:
- Không có gì đáng lo, chị yên tâm, cứ để cho bọn hề nhảy nhót thoải mái đi, tôi muốn xem bao nhiêu ẩn họa trong chuyện này, để nó tận tình phát ra, khi sự việc phát triển tới mức không ngăn cản, tôi sẽ bóp tắt nó.
- Tôi không hoài nghi cậu chút nào, cậu sẽ giải quyết tốt.
Vương Thanh thấy Tô Xán định nói gì, một tay đặt lên môi y, sau đó che mắt chắn ánh sáng bên ngoài, nói:
- Xuỵt, đừng nói nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, tôi hát cho cậu nghe … Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất thôi. Có mẹ, con luôn được cưng chiều, mẹ cho con cuộc đời …
Dần dà trong tiếng ngâm nga nho nhỏ của Vương Thanh, Tô Xán đi vào giấc ngủ, còn quay đầu sang, mặt rúc vào bụng dưới Vương Thanh, sợ Tô Xán khó thở nhẹ nhàng tách đầu y ra một chút, chẳng bao lâu, Tô Xán lại rúc đầu tới, miệng phát ra tiếng ngáy, mồm thi thoảng chóp chép, vẻ mặt như đứa trẻ con vậy, Vương Thanh khẽ lắc đầu mỉm cười.
Tình cảm của Vương Thanh giành cho Tô Xán rất lớn, nếu Tô Xán biết được quá khứ của Vương Thanh mới hiểu tình cảm này lớn thế nào.
Đó là năm khi Vương Thanh học năm thứ hai cao trung, có một giáo viên môn văn cực kỳ được lòng các nữ sinh, không phải chỉ vì hắn cao lớn, còn có khuôn mặt điển trai sức hút, có hai hàng lông mày rất dày rất đậm, khóe mắt hơi cong lên tạo thành khuôn mặt hớp hồn nữ sinh. Cô gái ở tuổi mộng mơ chớm biết yêu như Vương Thanh, càng coi hắn thành hình mấu lý tưởng, không biết trong mơ thấy bao lần.
Nhà hắn nghe nói ở thành phố lớn, được phân phối tới Tam Trung dạy học, ở một mình trong KTX giáo viên trường. Nhà Vương Thanh ở ngay cổng trường, lại thầm yêu thầy giáo trẻ, nên hay làm cơm mang cho hắn, giúp giúp hắn dọn dẹp nhà cửa... Cô nam quả nữ, Vương Thanh lại đang độ thanh xuân mơn mởn như thế, chuyện gì tới phải tới, một buổi tối, hắn đã cưỡng bức Vương Thanh. Ký ức lần đầu tiên đó với Vương Thanh thật khủng khiếp, chỉ có đau đớn, sợ hãi khuất nhục. Sau khi chuyện xảy ra, hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Vương Thanh, Hạ Hải là vùng tư tưởng lạc hậu, nhà chỉ có mẹ góa con côi, Vương Thanh chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, không dám lộ chuyện đó cho ai biết.
Thế nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất, bằng kinh nghiệm sống, bằng sự sành sỏi của mình, tên giáo viên đó khiến Vương Thanh từ yêu thành hận, rồi lại hận thành yêu, hứa yêu thương cô, đợi cô đủ tuổi sẽ kết hôn sống hạnh phúc. Vương Thanh không chút nghi ngờ, đem toàn bộ trái tim thân thể hiến dâng cho hắn.
Thế rồi Vương Thanh phát hiện mình có thai, cô hoảng sợ báo cho hắn biết, hắn vẫn dịu dàng an ủi hứa hẹn với cô, nhưng một tháng sau Vương Thanh nhận được tin sét đánh, hắn đã rời Hạ Hải.
Quẫn trí, đau đớn, Vương Thanh nhảy xuống sống tự tử, rất may là được cứu kịp thời, cô nói dối là mình trượt chân ngã. Mẹ Vương Thanh sợ khóc chết đi sống lại, vì mẹ, Vương Thanh bỏ ý định tự tử, nhưng sinh linh nhỏ bé chưa hình thành trong bụng cô không còn cơ hội nào nữa.
Từ đó Vương Thanh từ học sinh xuất sắc trở nên sa sút, cuối cùng điểm tốt nghiệp chỉ đủ vào đại học hạng ba, Vương Thanh không đi học nữa, vì trường học là nơi thương tâm, cũng từ đó Vương Thanh cực kỳ phản cảm với nam nhân, đặc biệt cảnh giác với người có ý định tiếp cận mình.
Lần bị Tô Xán phát hiện ra khi nói dối thân phận để làm trong cửa hàng Tằng Kha, Vương Thanh nói với Tô Xán, cô muốn rời khỏi Hạ Hải, muốn thấy thế giới, đều không phải, trong lòng cô chỉ muốn trả thủ, trả thù cho mình, trả thù cho đứa con yểu mệnh, trái tim trống rỗng của cô chỉ còn đập vì lý do đó.
Cuộc gặp gỡ với Tô Xán đúng là định mệnh cuộc đời Vương Thanh, là nam nhân duy nhất khiến cô không phản cảm, tất cả mọi thứ của Tô Xán làm Vương Thanh lần nữa sống lại, thực sự sống, quên đi chuyện báo thù, lẽ sống của cô dần chuyển sang Tô Xán.
Tô Xán từng có một thời như phát hiện cái gì, nhưng chuyện này Vương Thanh không bao giờ kể ra với ai, trên đời mãi mãi chỉ có hai người biết.
Tuy rằng chỉ mới ngủ được nửa tiếng, nhưng còn hơn mấy tiếng giấc ngủ hỗn loạn Tô Xán trước đó, nhìn sợi nước dãi dài chảy bên mép làm ướt cả mảng quần Vương Thanh là đủ hiểu rồi.
- Tô Xán, tôi không thể giúp cậu xung phong hãm trận, nhưng giúp cậu giữ vững hậu phương, chỉ cần cậu cần tới tôi, tôi sẽ vì cậu làm bất kỳ chuyện gì.
Vương Thanh tay xoa tóc Tô Xán, trong mắt chan chứa nhu tình, như còn thoáng chút thương xót của người mẹ.
Vương Thanh ở Dung Thành đặc biệt tới Thượng Hải thăm Tô Xán, đi chiếc Porche mui trần đỏ rực mà Tô Xán mua làm quà tặng Tết cho cô, đi theo Vương Thanh lúc nào cũng là cô vệ sĩ, gần như 24/24 không rời, Vương Thanh cũng quen rồi.
Đi thẳng lên tầng 18, báo danh, được tiếp tân đưa tới trước phòng chủ tịch của Tô Xán, khu làm việc của Lý Bằng Vũ cũng đặt chỗ này, ngay ngoài cửa, ai muốn gặp Tô Xán phải qua chỗ hắn trước.
Nhìn thấy Vương Thanh, Lý Bằng Vũ vội đứng dậy nói:
- Chủ tịch Tô ở bên trong, đang tiếp khách, chị đợi chút, cũng sắp xong rồi.
Vương Thanh ngày càng thoát tục, mỹ nữ tổng giám đốc vang danh Dung Thành này hôm nay còn làm khách chương trình ( Lỗ Dự có hẹn), MC chương trình quen Vương Thanh một lần tới Dung Thành du lịch, nhà tài trợ là tập đoàn Đôn Hoàng.
Đơn thuần chỉ so về sắc đẹp, Đường Vũ và Lâm Lạc Nhiên chỉ hơn không kém, nhưng xét về phong tình quyến rũ thì chỉ như thiếu nữ chưa đủ lớn, Vương Thanh mặc áo thun ba lỗ, khoác ngoài chiếc sơ mị lụa mong manh, phần dưới là chiếc quần vài dài rộng rãi cùng dép săng đan, trông giống như đi nghỉ mát về.
Lý Bằng Vũ vừa nói xong thì một người trung niên cầm cặp tài liệu đi ra chào hỏi hắn một tiếng, ánh mắt không quên liếc qua trên người Vương Thanh, vội vàng đi làm việc.
- Tôi vào gặp chủ tịch Tô không cần báo trước chứ?
Vương Thanh mỉm cười:
- Chị nói đùa rồi, chủ tịch Tô nhất định rất vui.
Lý Bằng hơi tiếc, nếu vị chủ quản kia không ra sớm như thế thì có cơ hội ngồi với Vương Thanh lâu hơn rồi.
Vương Thanh vào phòng Tô Xán, cô vệ sĩ đứng trước cửa, Lý Bằng Vũ cũng chuẩn bị từ chối mọi cuộc hẹn của Tô Xán.
Tối hôm qua Tô Xán ngủ lại ở công ty, hành động bất ngờ của Mark khiến cả công ty nháo nhào rối loạn, trong tình thế đó y không thể không trực tiếp tọa trấn. Đồng thời tinh thần Kiều Thụ Hâm sa sút nhiều, Tô Xán gánh một phần công việc của hắn, xem tài liệu tới tận ba giờ sáng, sau đó mơ mơ màng màng ngủ luôn trên ghế, vì tư thế không tốt ngủ không ngon đã còn bị sái cổ.
Nhưng buổi sang công việc vẫn dồn dập đổ tới, làm y không kịp nghỉ ngơi, vốn chỉ sái cổ nhẹ, bây giờ thành ra có chút nghiêm trọng, làm khi Vương Thanh đi vào, đầu y nghiêng nghiêng không giấu được ai nữa.
Vương Thanh dứt khoát ra lệnh:
- Bỏ việc đó, nghỉ ngơi một chút đi, để tôi xoa bóp cho cậu.
- Chị đến thật đúng lúc.
Tô Xán không khách khí, đi thẳng tới ghế sô pha mây dài, vừa đặt lưng xuống, liền phát ra tiếng rên sảng khoái, cảm giác mỏi mệt ập tới, xương khớp bủn rủn, cảm giác chân tay không nhấc lên được.
Vương Thanh ngồi xuống ghế sô pha, nâng đầu Tô Xán lên đặt ở đùi mình, giúp y xoa bóp cổ. Tô Xán nhắm hai mắt lại, thế nhưng cho dù mệt mỏi buồn ngủ, nhưng chuyện Mark làm Tô Xán buồn bực, không sao buông lỏng tinh thần được.
- Tôi nghe nói rồi, từ trên mạng và báo chí, Mark tới, Kiều Thụ Hâm đi, dự cảm tâm tình cậu dứt khoát không tốt, nên tới đâu cổ vũ cho cậu.
Hai tay Vương Thanh hết sức khéo léo, bất kể là nấu ăn hay xoa bóp, hơn nữa còn giống như đặc biệt học cách xoa bóp, cảm giác rất thoải mái.
Nghe giọng nói quan tâm thân thuộc của Vương Thanh, bức bối khó chịu trong lòng Tô Xán dịu đi, cảm giác yên tâm nhẹ nhàng bảo phủ lòng, ngửi mùi thơm nhạt từ cơ thể nữ nhân, hưởng thụ mười ngón tay mịn màng bóp trên cổ, dưới lại là “cái gối êm ái nhất”, dù chỉ nằm trên ghế mây, thoải mái không kém gì nằm giường đệm:
- Không có gì đáng lo, chị yên tâm, cứ để cho bọn hề nhảy nhót thoải mái đi, tôi muốn xem bao nhiêu ẩn họa trong chuyện này, để nó tận tình phát ra, khi sự việc phát triển tới mức không ngăn cản, tôi sẽ bóp tắt nó.
- Tôi không hoài nghi cậu chút nào, cậu sẽ giải quyết tốt.
Vương Thanh thấy Tô Xán định nói gì, một tay đặt lên môi y, sau đó che mắt chắn ánh sáng bên ngoài, nói:
- Xuỵt, đừng nói nữa, ngoan ngoãn nghỉ ngơi đi, tôi hát cho cậu nghe … Trên đời này chỉ có mẹ là tốt nhất thôi. Có mẹ, con luôn được cưng chiều, mẹ cho con cuộc đời …
Dần dà trong tiếng ngâm nga nho nhỏ của Vương Thanh, Tô Xán đi vào giấc ngủ, còn quay đầu sang, mặt rúc vào bụng dưới Vương Thanh, sợ Tô Xán khó thở nhẹ nhàng tách đầu y ra một chút, chẳng bao lâu, Tô Xán lại rúc đầu tới, miệng phát ra tiếng ngáy, mồm thi thoảng chóp chép, vẻ mặt như đứa trẻ con vậy, Vương Thanh khẽ lắc đầu mỉm cười.
Tình cảm của Vương Thanh giành cho Tô Xán rất lớn, nếu Tô Xán biết được quá khứ của Vương Thanh mới hiểu tình cảm này lớn thế nào.
Đó là năm khi Vương Thanh học năm thứ hai cao trung, có một giáo viên môn văn cực kỳ được lòng các nữ sinh, không phải chỉ vì hắn cao lớn, còn có khuôn mặt điển trai sức hút, có hai hàng lông mày rất dày rất đậm, khóe mắt hơi cong lên tạo thành khuôn mặt hớp hồn nữ sinh. Cô gái ở tuổi mộng mơ chớm biết yêu như Vương Thanh, càng coi hắn thành hình mấu lý tưởng, không biết trong mơ thấy bao lần.
Nhà hắn nghe nói ở thành phố lớn, được phân phối tới Tam Trung dạy học, ở một mình trong KTX giáo viên trường. Nhà Vương Thanh ở ngay cổng trường, lại thầm yêu thầy giáo trẻ, nên hay làm cơm mang cho hắn, giúp giúp hắn dọn dẹp nhà cửa... Cô nam quả nữ, Vương Thanh lại đang độ thanh xuân mơn mởn như thế, chuyện gì tới phải tới, một buổi tối, hắn đã cưỡng bức Vương Thanh. Ký ức lần đầu tiên đó với Vương Thanh thật khủng khiếp, chỉ có đau đớn, sợ hãi khuất nhục. Sau khi chuyện xảy ra, hắn dùng lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ Vương Thanh, Hạ Hải là vùng tư tưởng lạc hậu, nhà chỉ có mẹ góa con côi, Vương Thanh chỉ biết cắn răng nhẫn nhịn, không dám lộ chuyện đó cho ai biết.
Thế nhưng đó chưa phải điều tồi tệ nhất, bằng kinh nghiệm sống, bằng sự sành sỏi của mình, tên giáo viên đó khiến Vương Thanh từ yêu thành hận, rồi lại hận thành yêu, hứa yêu thương cô, đợi cô đủ tuổi sẽ kết hôn sống hạnh phúc. Vương Thanh không chút nghi ngờ, đem toàn bộ trái tim thân thể hiến dâng cho hắn.
Thế rồi Vương Thanh phát hiện mình có thai, cô hoảng sợ báo cho hắn biết, hắn vẫn dịu dàng an ủi hứa hẹn với cô, nhưng một tháng sau Vương Thanh nhận được tin sét đánh, hắn đã rời Hạ Hải.
Quẫn trí, đau đớn, Vương Thanh nhảy xuống sống tự tử, rất may là được cứu kịp thời, cô nói dối là mình trượt chân ngã. Mẹ Vương Thanh sợ khóc chết đi sống lại, vì mẹ, Vương Thanh bỏ ý định tự tử, nhưng sinh linh nhỏ bé chưa hình thành trong bụng cô không còn cơ hội nào nữa.
Từ đó Vương Thanh từ học sinh xuất sắc trở nên sa sút, cuối cùng điểm tốt nghiệp chỉ đủ vào đại học hạng ba, Vương Thanh không đi học nữa, vì trường học là nơi thương tâm, cũng từ đó Vương Thanh cực kỳ phản cảm với nam nhân, đặc biệt cảnh giác với người có ý định tiếp cận mình.
Lần bị Tô Xán phát hiện ra khi nói dối thân phận để làm trong cửa hàng Tằng Kha, Vương Thanh nói với Tô Xán, cô muốn rời khỏi Hạ Hải, muốn thấy thế giới, đều không phải, trong lòng cô chỉ muốn trả thủ, trả thù cho mình, trả thù cho đứa con yểu mệnh, trái tim trống rỗng của cô chỉ còn đập vì lý do đó.
Cuộc gặp gỡ với Tô Xán đúng là định mệnh cuộc đời Vương Thanh, là nam nhân duy nhất khiến cô không phản cảm, tất cả mọi thứ của Tô Xán làm Vương Thanh lần nữa sống lại, thực sự sống, quên đi chuyện báo thù, lẽ sống của cô dần chuyển sang Tô Xán.
Tô Xán từng có một thời như phát hiện cái gì, nhưng chuyện này Vương Thanh không bao giờ kể ra với ai, trên đời mãi mãi chỉ có hai người biết.
Tuy rằng chỉ mới ngủ được nửa tiếng, nhưng còn hơn mấy tiếng giấc ngủ hỗn loạn Tô Xán trước đó, nhìn sợi nước dãi dài chảy bên mép làm ướt cả mảng quần Vương Thanh là đủ hiểu rồi.
- Tô Xán, tôi không thể giúp cậu xung phong hãm trận, nhưng giúp cậu giữ vững hậu phương, chỉ cần cậu cần tới tôi, tôi sẽ vì cậu làm bất kỳ chuyện gì.
Vương Thanh tay xoa tóc Tô Xán, trong mắt chan chứa nhu tình, như còn thoáng chút thương xót của người mẹ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook