Đại Niết Bàn
-
Quyển 6 - Chương 298: Như lần đầu
Quán cà phê tầng hai ở sân bay Phổ Đông hôm nay khách vào đông hơn thường ngày, tất cả vì sự xuất hiện của một cô gái, cô gái đó toàn thân váy trắng không tay đơn giản trang nhã, mái tóc ngắn đen nhánh cắt tỉa thành thục ôm lấy khuôn mặt trái soan ánh lên sắc thái của thiếu phụ, đôi mắt dài dưới hàng mi liễu sắc lạnh có thể cứa nát bất kỳ trái tim nào, vóc người cao ráo yểu điệu, váy trắng mỏng mùa hè nổi lên bầu ngực đầy đặn, dưới mép váy ngắn là cặp chân dài vắt lên nhau, chân không đi tất, trắng nuột nà, đi chiếc giày cao gót đỏ chót, một cái vòng tay đỏ, một cái túi sách đỏ, cực kỳ thu hút.
Cho dù sân bay Phổ Đông là nơi hội tụ của khách thập phương, đông tây, Âu Á đủ cả, nhưng một cô gái xinh đẹp thế này không mấy khi được thấy, chẳng trách quán cà phê đông như vậy.
Cho dù không phải ai ôm mộng diễm ngộ, nhưng trong lúc đợi máy bay, được nhìn ngắm cô gái xinh đẹp như vậy, không tội gì bỏ qua.
Cô gái đó ngồi vắt chân chiếc ghế trắng, tên bàn có một cuốn sách và một tách trà, nhưng tin rằng chẳng ai để ý chi tiết đó, vì nhìn từ cái giày cao gót màu đỏ lên cặp đùi dài nuột nà do chiếc váy ngắn cùng tư thế ngồi làm khoe gần hết ngoài không khí, làn da đùi trắng mịn có thể kích thích dục vọng bất kỳ nam nhân nào, tiếp đó là bờ mông trọn trịa khiến người ta mê mẩn tâm thần, vòng eo nhỏ gọn gàng, khuôn ngực nảy nở, nhưng khi chạm đôi mắt kia, đôi mày hơi nhíu lại, khiến không ai dám mạo muội tới ngồi cùng bàn.
Nhìn số hành lý thì biết cô gái này đang đợi người tới đón, không biết tên khốn kiếp nào khiến mỹ nhân như vậy phải chờ đợi, nhưng nếu không phải thế bọn họ đâu có cơ hội này.
Lúc này cô gái quay người về phía cửa, môi hơi mím lại, mang chút giận dỗi nhìn về phía một chàng trai:
- Có biết khiến con gái phải đợi là rất mất lịch sự không hả?
Tô Xán lau mồ hôi hoàn toàn không có thật, tất nhiên rồi, chạy từ tầng một lên đây mà đã ra mồ hôi thì quá kém:
- Xin lỗi, xe đi hơi lòng vòng, anh tính sai giờ.
Người xung quanh ném cho Tô Xán cái nhìn thiếu thiện cảm, chưa nói lý do nào khác, có bạn gái thế này đủ trở thành kẻ đáng ghét nhất trên đời.
- Thời gian của em rất quý giá, anh phải bồi thường thế nào đây?
Đường Vũ lãnh đạm nói, nhưng ánh mắt chứa niềm vui không giấu được:
Tô Xán tim đập mạnh, giống y như lần đầu hai người hẹn hò nhau, đi nhanh tới bên cảnh Đường Vũ, dùng hai cánh tay khỏe khoắn bế cô lên, ánh mắt tràn ngập yêu thương:
- Bồi thường thế này được không?
Nói xong cúi đầu xuống hôn lên cánh môi anh đào ngày đêm nhớ mong.
- Ưm.
Đường Vũ hơi đỏ mặt, không ngờ Tô Xán phản ứng mạnh mẽ như vậy, tay khẽ đập vai y, đầu ngửa ra sau, nhưng môi Tô Xán vẫn dán chặt lấy, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn khao khát.
Nhìn cảnh nóng bỏng bất ngờ này, người ngạc nhiên, người ghen tỵ, người thấy miệng lưỡi khô rang, cũng người trẻ tuổi cởi mở vỗ tay cổ vũ. Trung niên thì lắc đầu ngán ngẩm quay đi, lẩm bẩm câu “mất thuần phong mỹ tục”, nhưng không kìm nổi liếc trộm mấy lần, thầm nghĩ con bé đó đẹp quá, thằng nhãi đó đúng là vớ bở.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một đôi nam nữ say sưa hôn nhau trong nụ hôn bất tận, chừng ba phút sau, Tô Xán mới đặt Đường Vũ xuống, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má mịn màng, bờ môi vừa bị y hôn tới mọng ướt:
- Đường Vũ, anh nhớ em nhiều vô cùng …
- Em cũng thế.
Hai gò má Đường Vũ chưa hết đỏ, mắt tràn ngập nhu tình, không cần Tô Xán nói cô cũng biết rồi, vừa nãy lời cô nói chính là lời cô từng nói trong lần hẹn họ đầu tiên của bọn họ, Tô Xán đối đáp chính xác làm cô cảm động, nếu không cô không dễ dàng tha cho y, chứ đừng nói để y hôn như vậy trước mặt bao người:
- Đi thôi, người ta nhìn kia kìa.
Tô Xán mỉm cười cùng Đường Vũ mười ngón tay đan vào nhau, để lại không ít ánh mắt ghen tị.
Cho hành lý của Đường Vũ vào cốp xe, vừa lên xe Tô Xán vươn người tới hôn lên môi Đường Vũ, nụ hôn vừa nãy không đủ xoa dịu khao khát dồn nén lâu ngày, mà càng đổ thêm dầu vào lửa, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trong men say tình yêu, đem hết quến luyến, yêu thương gửi vào nụ hôn nồng nàn.
“Bim! Bim!Bim”
Tiếng còi xe sốt ruột từ phía sau vang lên liêng tục, tài xe taxi thò đầu ra, bực bội nói:
- Này, về nhà mà biểu diễn nhé, nhanh lên cho người ta đi.
Đường Vũ giật mình đẩy Tô Xán ra, mặt đỏ tía tai nũng nịu:
- Tại anh cả đấy, đi nhanh lên.
Tô Xán mặt dầy cười hả hả, lái chiếc Bentley thuần thục lướt khỏi chỗ đỗ xe tạm thời ngoài đại sảnh.
Xe phóng như bay trên đường cao tốc, mục tiêu là căn nhà nhỏ của hai người ở Mạn Cáp Đốn Thủ Tọa, thời gian Đường Vũ không có nhà, Tô Xán vẫn thi thoảng một hai tháng qua đó một lần, tổ chức bữa tối video với cô, ngoài ra cũng thuê người quét dọn thường xuyên nên không lo nhà không có người lâu ngày không ở được.
Theo kế hoạch ba ngày nữa Đường Vũ mới về, lần này cha mẹ cô cũng không biết Đường Vũ đột nhiên thay đổi kế hoạch, bọn họ còn rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Nghĩ tới đó thôi, Tô Xán hận không thể chắp cánh bay về nhà tức thì.
- Phải rồi, tình hình Mark ra sao?
Tô Xán đang lái xe, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi:
Đường Vũ hơi bĩu môi:
- Nhanh như thế đã nhớ tới người khác rồi.
- Anh lo cho cậu ấy mà.
Tô Xán cười, Đường Vũ thay đổi rồi, bầu không khí nước Mỹ làm cô cởi mở hơn nhiều, lần trước sang Mỹ học thời gian quá ngắn chưa đủ làm ảnh hưởng tới Đường Vũ, lần này khác thời gian dài tới một năm, chưa kể đại học khác trung học rất nhiều. Thay đổi ở Đường Vũ là rất rõ ràng, xa chưa nói, cách ăn mặc của Đường Vũ nói lên rất nhiều, trước kia cô tuyệt đối không ăn mặc “hở hang” như vậy, luôn lấy trang nhã đơn giản làm chủ, không bao giờ có phụ kiện bắt mắt thế này.
Đường Vũ tuy không để ý, nhưng cũng không thích người ta nhìn mình, đặc biệt cô hiểu ánh mắt xấu xa nam nhân nhìn mình sẽ tưởng tượng tới chuyện gì, nhưng bây giờ có vẻ Đường Vũ không bận tâm tới chuyện đó nữa, cách ăn mặc này thực sự phô bày hết vẻ đẹp của cô.
Không chỉ Đường Vũ, Tô Xán cũng thay đổi, y không để ý tiểu tiết nhỏ như vậy nữa, dù thế nào cô gái này chỉ thuộc về mình y mà thôi.
Đường Vũ thở dài:
- Tình trạng cậu ấy có vẻ không tốt, trước khi về em có qua chỗ cậu ấy, nhưng không gặp được …
Facebook Mỹ năm 2003 tới 2004 phát triển gặp nhiều khó khăn, có nguyên nhân khách quan từ bên ngoài, cũng có một số quyết sách sai lầm cùng sự phát triển cao tốc khiến người ta nóng đầu, nhưng tiến lên không ngừng, vài chuyện cũng thay đổi.
Facebook phải làm giảm bớt áp lực chi phí vận hành, phải không ngừng tim ra mô hình lợi nhuận, đi lên phương diện quảng cáo, vì thế không thể tránh khỏi chuyện đối đầu với Google. Song Facebook cũng lấy sức hút độc đáo của mình ảnh hưởng tới thung lũng silicon.
Ví dụ như Mark vì đưa về Sheryl Sandberg, cô từng làm việc ở Google, khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, vóc người cao, mái tóc ngắn, năm 2001 vào Google, là quản lý cao cấp nghiệp vụ quảng cáo. Facebook tìm hướng giải quyết trong lúc tài chính cạn kiệt, phải thông qua quảng cáo, Sheryl là chuyên gia phương diện này, được Mark thuyết phục tới Facebook.
Sheryl nhậm chức vài tháng, Facebook trải qua một cuộc trọng tổ mang tính cơ sở, đồng thời dẫn tới một loạt biến động không thể tránh.
Sau khi Mark lên làm chức chủ tịch chấp hành cùng Tô Xán, vị trí CEO bỏ trống liền thuộc về Nathan. Nhưng ở hội nghị bàn tròn, Mark tuyên bố vì lợi nhuận quảng cáo tương lai, bổ nhiệm Sheryl làm COO. Nathan liền biết mục đích cuối cùng của Mark là muốn mình giao ra vị trí CEO, hắn nghĩ vậy thì cũng tới lúc mình rời Facebook rồi, không lâu sau hắn nhảy sang công ty khác, cũng là một trang web mạng xã hội.
Matt Cohler, túi khôn của Mark từ khi Facebook thành lập được hai năm, nhưng Sheryl nắm quyền xác định quảng cáo là nghiệp vụ chủ yếu, xung đột tư tưởng với Sheryl, cũng rời khỏi Facebook, gia nhập công ty đầu tư, thành một nhà đầu tư mạo hiểm. Khi nộp đơn từ chức cho Mark hắn nói chúng ta vẫn là bạn, mặc dù hắn muốn nói thêm một câu "đừng đau lòng". Có điều hắn không chắc chàng trai tóc xoăn đối diện, luôn dùng đôi mắt xanh mờ mịt nhìn người khác có biết tới chữ "đau lòng" không.
Adam D'angel đồng bọn của Mark ở trường Exeter, từng cùng Tô Xán và Đường Vũ kết bạn khi bọn họ sang làm học sinh trao đổi, nguyên lão kỳ cự của Facebook. Nhưng hắn phản đối Mark và Tô Xán cùng làm chủ tịch liên hợp, hắn cho rằng Tô Xán không thể có quyền lực và địa vị ngang với Mark, cho tình hình thực tế là Mark luôn nắm quyền chủ động. Mark nới với hắn "Tới lúc Trung Quốc và Mỹ quan trọng ngang nhau", hắn không phản bác, song rạn nứt nảy sinh, đến tháng 1 năm 2004, Adam rời Facebook, tự thành lập công ty riêng, còn mang theo Charly kỹ sao cao cấp của Facebook.
Ba nguyên lão quan trọng của Facebook rời đi, nhưng mọi người không thấy Mark có bất kỳ khác thường nào, mọi người cho rằng dưới khuôn mặt lấm chấm tàng nhang kia là thứ tư duy ngang với máy móc.
Nhưng tiếp theo đó Chris Hughes nhân vật số 4 của Facebook cũng rời đi thì Mark đã lộ ra sự mềm yếu của mình.
Khi nhân viên Facebook hơn 500 người, các bộ phận dần trở nên chuyên nghiệp hóa, những người bạn mà Mark mời tới công ty đảm nhận chức cụ giám đốc tài vụ, vận hành, tin tức khó tránh khỏi dần suy yếu sức ảnh hưởng.
" Quan trọng hơn nữa, chúng ta thông qua thời gian dài va chạm điều hòa mới dần khống chế được phương hướng phát triển của công ty. Nhưng khi công ty lớn mạnh, Mark, quyền lực của cậu cũng lớn mạnh, điều đó khiến tôi, Adam và Matt đều cảm thấy mình không có sức ảnh hưởng gì nữa. Cuối cùng một ngày tôi nhận ra mình phải đi thôi." Trước khi đi Chris nói một câu thật lòng với Mark.
Khi anh làm việc với một cộng sự chuyên quyền, dù có là người bạn tốt nhất, thì chia rẽ cũng là chuyện sẽ xảy ra.
Dustin và Katherine an ủi Mark an ủi Mark, bọn họ sẽ ở lại, luôn ở lại.
Mark nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, Đường Vũ tới tìm cũng không gặp, ba ngày sau gầy dộc đi, bước ra bảo Dustin mua cho mình vé máy bay tới Thượng Hải.
Trên máy bay sang Trung Quốc, Mark gặp hai cô gái Trung Quốc, hai cô gái này mãi mới xác định chính là Mark, vội lấy sổ tay nhờ tiếp viên hàng không đưa cho Mark xin chữ ký, cô tiếp viên đưa Mark ký xong còn kèm thêm một quyển nhật ký chuyến bay của mình, đỏ mặt nói:
- Đây là của tôi.
Ký tên xong, người nhận ra Mark trên máy bay biết điều không quấy rầy hắn nữa, khi bắt gặp ánh mắt của Mark, đều nở nụ cười lịch sự.
Trước khi chuẩn bị ngủ, Mark mở cửa sổ nhìn biển mây ngoài máy bay, tường mấy vô bờ vô bến, lúc hình thành vách đá cao, lúc như thác nước cao nguyên, phản chiếu đôi mắt lam của hắn.
Đó là ngày Đường Vũ trở về Thượng Hải, Tô Xán cũng không biết Mark đang trên đường tới.
Cho dù sân bay Phổ Đông là nơi hội tụ của khách thập phương, đông tây, Âu Á đủ cả, nhưng một cô gái xinh đẹp thế này không mấy khi được thấy, chẳng trách quán cà phê đông như vậy.
Cho dù không phải ai ôm mộng diễm ngộ, nhưng trong lúc đợi máy bay, được nhìn ngắm cô gái xinh đẹp như vậy, không tội gì bỏ qua.
Cô gái đó ngồi vắt chân chiếc ghế trắng, tên bàn có một cuốn sách và một tách trà, nhưng tin rằng chẳng ai để ý chi tiết đó, vì nhìn từ cái giày cao gót màu đỏ lên cặp đùi dài nuột nà do chiếc váy ngắn cùng tư thế ngồi làm khoe gần hết ngoài không khí, làn da đùi trắng mịn có thể kích thích dục vọng bất kỳ nam nhân nào, tiếp đó là bờ mông trọn trịa khiến người ta mê mẩn tâm thần, vòng eo nhỏ gọn gàng, khuôn ngực nảy nở, nhưng khi chạm đôi mắt kia, đôi mày hơi nhíu lại, khiến không ai dám mạo muội tới ngồi cùng bàn.
Nhìn số hành lý thì biết cô gái này đang đợi người tới đón, không biết tên khốn kiếp nào khiến mỹ nhân như vậy phải chờ đợi, nhưng nếu không phải thế bọn họ đâu có cơ hội này.
Lúc này cô gái quay người về phía cửa, môi hơi mím lại, mang chút giận dỗi nhìn về phía một chàng trai:
- Có biết khiến con gái phải đợi là rất mất lịch sự không hả?
Tô Xán lau mồ hôi hoàn toàn không có thật, tất nhiên rồi, chạy từ tầng một lên đây mà đã ra mồ hôi thì quá kém:
- Xin lỗi, xe đi hơi lòng vòng, anh tính sai giờ.
Người xung quanh ném cho Tô Xán cái nhìn thiếu thiện cảm, chưa nói lý do nào khác, có bạn gái thế này đủ trở thành kẻ đáng ghét nhất trên đời.
- Thời gian của em rất quý giá, anh phải bồi thường thế nào đây?
Đường Vũ lãnh đạm nói, nhưng ánh mắt chứa niềm vui không giấu được:
Tô Xán tim đập mạnh, giống y như lần đầu hai người hẹn hò nhau, đi nhanh tới bên cảnh Đường Vũ, dùng hai cánh tay khỏe khoắn bế cô lên, ánh mắt tràn ngập yêu thương:
- Bồi thường thế này được không?
Nói xong cúi đầu xuống hôn lên cánh môi anh đào ngày đêm nhớ mong.
- Ưm.
Đường Vũ hơi đỏ mặt, không ngờ Tô Xán phản ứng mạnh mẽ như vậy, tay khẽ đập vai y, đầu ngửa ra sau, nhưng môi Tô Xán vẫn dán chặt lấy, đặt lên môi cô một nụ hôn nồng nàn khao khát.
Nhìn cảnh nóng bỏng bất ngờ này, người ngạc nhiên, người ghen tỵ, người thấy miệng lưỡi khô rang, cũng người trẻ tuổi cởi mở vỗ tay cổ vũ. Trung niên thì lắc đầu ngán ngẩm quay đi, lẩm bẩm câu “mất thuần phong mỹ tục”, nhưng không kìm nổi liếc trộm mấy lần, thầm nghĩ con bé đó đẹp quá, thằng nhãi đó đúng là vớ bở.
Dưới ánh mặt trời chói chang, một đôi nam nữ say sưa hôn nhau trong nụ hôn bất tận, chừng ba phút sau, Tô Xán mới đặt Đường Vũ xuống, nhẹ nhàng đưa tay vuốt ve gò má mịn màng, bờ môi vừa bị y hôn tới mọng ướt:
- Đường Vũ, anh nhớ em nhiều vô cùng …
- Em cũng thế.
Hai gò má Đường Vũ chưa hết đỏ, mắt tràn ngập nhu tình, không cần Tô Xán nói cô cũng biết rồi, vừa nãy lời cô nói chính là lời cô từng nói trong lần hẹn họ đầu tiên của bọn họ, Tô Xán đối đáp chính xác làm cô cảm động, nếu không cô không dễ dàng tha cho y, chứ đừng nói để y hôn như vậy trước mặt bao người:
- Đi thôi, người ta nhìn kia kìa.
Tô Xán mỉm cười cùng Đường Vũ mười ngón tay đan vào nhau, để lại không ít ánh mắt ghen tị.
Cho hành lý của Đường Vũ vào cốp xe, vừa lên xe Tô Xán vươn người tới hôn lên môi Đường Vũ, nụ hôn vừa nãy không đủ xoa dịu khao khát dồn nén lâu ngày, mà càng đổ thêm dầu vào lửa, hai chiếc lưỡi quấn lấy nhau trong men say tình yêu, đem hết quến luyến, yêu thương gửi vào nụ hôn nồng nàn.
“Bim! Bim!Bim”
Tiếng còi xe sốt ruột từ phía sau vang lên liêng tục, tài xe taxi thò đầu ra, bực bội nói:
- Này, về nhà mà biểu diễn nhé, nhanh lên cho người ta đi.
Đường Vũ giật mình đẩy Tô Xán ra, mặt đỏ tía tai nũng nịu:
- Tại anh cả đấy, đi nhanh lên.
Tô Xán mặt dầy cười hả hả, lái chiếc Bentley thuần thục lướt khỏi chỗ đỗ xe tạm thời ngoài đại sảnh.
Xe phóng như bay trên đường cao tốc, mục tiêu là căn nhà nhỏ của hai người ở Mạn Cáp Đốn Thủ Tọa, thời gian Đường Vũ không có nhà, Tô Xán vẫn thi thoảng một hai tháng qua đó một lần, tổ chức bữa tối video với cô, ngoài ra cũng thuê người quét dọn thường xuyên nên không lo nhà không có người lâu ngày không ở được.
Theo kế hoạch ba ngày nữa Đường Vũ mới về, lần này cha mẹ cô cũng không biết Đường Vũ đột nhiên thay đổi kế hoạch, bọn họ còn rất nhiều thời gian ở bên nhau.
Nghĩ tới đó thôi, Tô Xán hận không thể chắp cánh bay về nhà tức thì.
- Phải rồi, tình hình Mark ra sao?
Tô Xán đang lái xe, chợt nhớ ra một chuyện quan trọng, hỏi:
Đường Vũ hơi bĩu môi:
- Nhanh như thế đã nhớ tới người khác rồi.
- Anh lo cho cậu ấy mà.
Tô Xán cười, Đường Vũ thay đổi rồi, bầu không khí nước Mỹ làm cô cởi mở hơn nhiều, lần trước sang Mỹ học thời gian quá ngắn chưa đủ làm ảnh hưởng tới Đường Vũ, lần này khác thời gian dài tới một năm, chưa kể đại học khác trung học rất nhiều. Thay đổi ở Đường Vũ là rất rõ ràng, xa chưa nói, cách ăn mặc của Đường Vũ nói lên rất nhiều, trước kia cô tuyệt đối không ăn mặc “hở hang” như vậy, luôn lấy trang nhã đơn giản làm chủ, không bao giờ có phụ kiện bắt mắt thế này.
Đường Vũ tuy không để ý, nhưng cũng không thích người ta nhìn mình, đặc biệt cô hiểu ánh mắt xấu xa nam nhân nhìn mình sẽ tưởng tượng tới chuyện gì, nhưng bây giờ có vẻ Đường Vũ không bận tâm tới chuyện đó nữa, cách ăn mặc này thực sự phô bày hết vẻ đẹp của cô.
Không chỉ Đường Vũ, Tô Xán cũng thay đổi, y không để ý tiểu tiết nhỏ như vậy nữa, dù thế nào cô gái này chỉ thuộc về mình y mà thôi.
Đường Vũ thở dài:
- Tình trạng cậu ấy có vẻ không tốt, trước khi về em có qua chỗ cậu ấy, nhưng không gặp được …
Facebook Mỹ năm 2003 tới 2004 phát triển gặp nhiều khó khăn, có nguyên nhân khách quan từ bên ngoài, cũng có một số quyết sách sai lầm cùng sự phát triển cao tốc khiến người ta nóng đầu, nhưng tiến lên không ngừng, vài chuyện cũng thay đổi.
Facebook phải làm giảm bớt áp lực chi phí vận hành, phải không ngừng tim ra mô hình lợi nhuận, đi lên phương diện quảng cáo, vì thế không thể tránh khỏi chuyện đối đầu với Google. Song Facebook cũng lấy sức hút độc đáo của mình ảnh hưởng tới thung lũng silicon.
Ví dụ như Mark vì đưa về Sheryl Sandberg, cô từng làm việc ở Google, khuôn mặt xinh đẹp, cử chỉ ưu nhã, vóc người cao, mái tóc ngắn, năm 2001 vào Google, là quản lý cao cấp nghiệp vụ quảng cáo. Facebook tìm hướng giải quyết trong lúc tài chính cạn kiệt, phải thông qua quảng cáo, Sheryl là chuyên gia phương diện này, được Mark thuyết phục tới Facebook.
Sheryl nhậm chức vài tháng, Facebook trải qua một cuộc trọng tổ mang tính cơ sở, đồng thời dẫn tới một loạt biến động không thể tránh.
Sau khi Mark lên làm chức chủ tịch chấp hành cùng Tô Xán, vị trí CEO bỏ trống liền thuộc về Nathan. Nhưng ở hội nghị bàn tròn, Mark tuyên bố vì lợi nhuận quảng cáo tương lai, bổ nhiệm Sheryl làm COO. Nathan liền biết mục đích cuối cùng của Mark là muốn mình giao ra vị trí CEO, hắn nghĩ vậy thì cũng tới lúc mình rời Facebook rồi, không lâu sau hắn nhảy sang công ty khác, cũng là một trang web mạng xã hội.
Matt Cohler, túi khôn của Mark từ khi Facebook thành lập được hai năm, nhưng Sheryl nắm quyền xác định quảng cáo là nghiệp vụ chủ yếu, xung đột tư tưởng với Sheryl, cũng rời khỏi Facebook, gia nhập công ty đầu tư, thành một nhà đầu tư mạo hiểm. Khi nộp đơn từ chức cho Mark hắn nói chúng ta vẫn là bạn, mặc dù hắn muốn nói thêm một câu "đừng đau lòng". Có điều hắn không chắc chàng trai tóc xoăn đối diện, luôn dùng đôi mắt xanh mờ mịt nhìn người khác có biết tới chữ "đau lòng" không.
Adam D'angel đồng bọn của Mark ở trường Exeter, từng cùng Tô Xán và Đường Vũ kết bạn khi bọn họ sang làm học sinh trao đổi, nguyên lão kỳ cự của Facebook. Nhưng hắn phản đối Mark và Tô Xán cùng làm chủ tịch liên hợp, hắn cho rằng Tô Xán không thể có quyền lực và địa vị ngang với Mark, cho tình hình thực tế là Mark luôn nắm quyền chủ động. Mark nới với hắn "Tới lúc Trung Quốc và Mỹ quan trọng ngang nhau", hắn không phản bác, song rạn nứt nảy sinh, đến tháng 1 năm 2004, Adam rời Facebook, tự thành lập công ty riêng, còn mang theo Charly kỹ sao cao cấp của Facebook.
Ba nguyên lão quan trọng của Facebook rời đi, nhưng mọi người không thấy Mark có bất kỳ khác thường nào, mọi người cho rằng dưới khuôn mặt lấm chấm tàng nhang kia là thứ tư duy ngang với máy móc.
Nhưng tiếp theo đó Chris Hughes nhân vật số 4 của Facebook cũng rời đi thì Mark đã lộ ra sự mềm yếu của mình.
Khi nhân viên Facebook hơn 500 người, các bộ phận dần trở nên chuyên nghiệp hóa, những người bạn mà Mark mời tới công ty đảm nhận chức cụ giám đốc tài vụ, vận hành, tin tức khó tránh khỏi dần suy yếu sức ảnh hưởng.
" Quan trọng hơn nữa, chúng ta thông qua thời gian dài va chạm điều hòa mới dần khống chế được phương hướng phát triển của công ty. Nhưng khi công ty lớn mạnh, Mark, quyền lực của cậu cũng lớn mạnh, điều đó khiến tôi, Adam và Matt đều cảm thấy mình không có sức ảnh hưởng gì nữa. Cuối cùng một ngày tôi nhận ra mình phải đi thôi." Trước khi đi Chris nói một câu thật lòng với Mark.
Khi anh làm việc với một cộng sự chuyên quyền, dù có là người bạn tốt nhất, thì chia rẽ cũng là chuyện sẽ xảy ra.
Dustin và Katherine an ủi Mark an ủi Mark, bọn họ sẽ ở lại, luôn ở lại.
Mark nhốt mình trong phòng suốt ba ngày, Đường Vũ tới tìm cũng không gặp, ba ngày sau gầy dộc đi, bước ra bảo Dustin mua cho mình vé máy bay tới Thượng Hải.
Trên máy bay sang Trung Quốc, Mark gặp hai cô gái Trung Quốc, hai cô gái này mãi mới xác định chính là Mark, vội lấy sổ tay nhờ tiếp viên hàng không đưa cho Mark xin chữ ký, cô tiếp viên đưa Mark ký xong còn kèm thêm một quyển nhật ký chuyến bay của mình, đỏ mặt nói:
- Đây là của tôi.
Ký tên xong, người nhận ra Mark trên máy bay biết điều không quấy rầy hắn nữa, khi bắt gặp ánh mắt của Mark, đều nở nụ cười lịch sự.
Trước khi chuẩn bị ngủ, Mark mở cửa sổ nhìn biển mây ngoài máy bay, tường mấy vô bờ vô bến, lúc hình thành vách đá cao, lúc như thác nước cao nguyên, phản chiếu đôi mắt lam của hắn.
Đó là ngày Đường Vũ trở về Thượng Hải, Tô Xán cũng không biết Mark đang trên đường tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook