“... Chà, các vị cho cái ý kiến.”

Tối ngày hôm đó, tức ngày buổi tối ngày thi thứ ba, Triệu Hoằng Nhuận cùng tông vệ bắt các tiểu lại bán nến buổi tối.

Số người không nhiều, chỉ có 4 người mà thôi.

Trước mặt đám người, Triệu Hoằng Nhuận tiện tay lấy ra một cây nến, bẻ gãy, quả nhiên có bí mật ẩn giấu bên trong.

Bốn tên tiểu lại cũng hiểu rõ tình hình, mặt tái đi.

Bốn tông vệ vội vàng bịt miệng bọn hắn, kéo vào chỗ không người, bằng không đám tiểu lại mà hét lên, ắt sẽ gây nên sự nghi ngờ cho người khác, làm ảnh hưởng đến toàn bộ kế hoạch của Triệu Hoằng Nhuận.

“Đều im lặng... Chắc các ngươi cũng biết, gian lận khoa cử, nhẹ thì lưu vong sung quân, nặng thì chặt đầu, đừng tưởng rằng những đại quan kia có thể cứu các người...”

Bốn người kia liếc nhau, càng nghĩ càng sợ hãi, chắc cũng biết rõ hậu quả.

“Bây giờ ta sẽ chỉ cho các ngươi một lối thoát.” Triệu Hoằng Nhuận lệnh một tông vệ lấy ra bút, mực, giấy, nghiên đã chuẩn bị từ trước, nói với bốn tên tiểu lại: “chỉ cần các ngươi chịu nhận tội và làm thêm một chuyện, ta sẽ bảo đảm các ngươi vô sự, còn cho mỗi người các ngươi 100 lượng bạc... Suy nghĩ về người nhà các ngươi, cần gì phải gánh tội thay, đúng không?”

Bốn tên tiểu lại đều như cá nằm trên thớt, nào có lựa chọn khác, đều cắn răng gật đầu, viết lời khai, cuối cùng còn ký tên, lăn tay.

“Rất tốt, xem ra bốn vị đều là người thông minh.”

Triệu Hoằng Nhuận trầm giọng nói với bốn tiểu lại: “các ngươi hẳn là biết thân phận của ta, ta nói có thể bảo vệ các ngươi, liền có thể bảo vệ các ngươi... Sau khi xong chuyện, ta sẽ trả giấy nhận tội cho các người, còn cho các ngươi 100 lượng bạc. Nhưng nếu có người phản bội ta, ha ha, bản nhận tội này, đủ để các ngươi tan cửa nát nhà.”

“Tiểu nhân không dám.”

Một người cúi đầu hoảng sợ nói: “chúng ta dù có 10 lá gan cũng không dám lừa gạt Bát điện hạ... Không biết Bát điện hạ muốn chúng ta làm cái gì?”

Lời vừa dứt, hai người Cao quát, Chủng Chiêu liền xách mấy cái giỏ tới, trong giỏ chứa đầy nến, trong nến có giấu hơn trăm bài văn do Triệu Hoằng Nhuận viết.

“Dùng hai giỏ này, đi bán cho những kẻ gian lận giống như hai ngày trước... Nhớ kỹ, đừng để lộ, bằng không, các ngươi tự hiểu.”

Bên cạnh mấy tông vệ hiểu ý, cầm bản nhận tội đung đưa trước mặt bốn người.

“Bọn tiểu nhân hiểu, bọn tiểu nhân hiểu.” Bốn tên tiểu lại liên tục gật đầu.

“Vậy còn chờ gì nữa? Đi thôi.”

“Rõ rõ.”

Bốn tên tiểu lại, mỗi người vội vàng lấy một giỏ nến do Triệu Hoằng Nhuận đưa, cùng với một giỏ nến thường, giả vờ như không có chuyện gì, lần lượt đến chỗ những người cần “nến”.

Bản nhận tội trong tay Triệu Hoằng Nhuận, bọn hắn không dám có ý nghĩ khác. Giống như Triệu Hoằng Nhuận đã nói, trường thi gian lận là do quan trên ra lệnh, bọn hắn từ đầu không dám làm như vậy, bây giờ chuyện đã xảy ra, bọn hắn cũng không muốn gánh tội thay.

Vì gì cấp trên được nhận bạc, bọn hắn thì cửa nát nhà tan?

Khoảng một canh giờ sau, bốn tên tiểu quan đã bán gần hết nến, còn thừa không còn lại mấy cây, Triệu Hoằng Nhuận ước lượng một chút, phát hiện số sĩ tử gian lận lần này, không dưới trăm người.

Dù sao bài thi ngày thứ ba tương đối đơn giản, không phải ai cũng cần gian lận, khó khăn nhất, vẫn là đề thi ngày đầu tiên, đáng tiếc, lúc đó Triệu Hoằng Nhuận còn chưa tìm được manh mối.

“Làm tốt lắm, nếu như chuyện này suôn sẻ, ta sẽ điều các ngươi đi phủ nha khác, đến lúc đó, các ngươi sẽ không sợ bị trả thù... Ngày mai, đúng giờ này, ta sẽ thực hiện lời hứa của ta.”

Lời của Triệu Hoằng Nhuận, làm bọn hắn rất vui mừng.

“Vâng vâng.” Bốn tên tiểu vui vẻ lui xuống.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận trực tiếp đi đến phòng Chu Khi.

Lúc này, Chu Khi đã sớm nằm trên giường, nửa tỉnh nửa mê.

Triệu Hoằng Nhuận bước tới, gõ bàn vài lần.

“...” Chu Khi mở mắt, lại thấy Triệu Hoằng Nhuận, thấy Triệu Hoằng Nhuận gật đầu với mình.

Hắn sững người, rồi nở một nụ cười, nhẹ nhàng lắc đầu.

Quân tử chi giao nhạt như nước, hai người bọn họ đều không đem chuyện này để trong lòng, đợi đến khi cả hai gặp lại, đã là mấy năm sau.

Một đêm bình yên.

Triệu Hoằng Nhuận đi về phòng nghỉ, mà bên cạnh hắn lúc này, ngoại trừ hai người nhìn chằm chằm La Vanh, cùng hai người bảo vệ hắn, còn lại sáu người khác đều đi tuần tra phòng thi.

Mục đích không phải vì bắt gian lận, mà là để xem động tĩnh của toàn bộ trường thi, dù sao bọn hắn cũng chắc kế hoạch có thuận lợi hay không.

Triệu Hoằng Nhuận ngủ một giấc đến sáng ngày hôm sau, lúc này, tất cả bài thi đã được thu lại, các sĩ tử đang kết đội, lần lượt rời trường thi.

Sau khi ăn sáng, Triệu Hoằng Nhuận trực tiếp đi tới sảnh chính của Văn Miếu, bởi vì La Văn Trung cùng các giám khảo đều chấm bài ở đây.

Nhìn thấy những quan viên Lại Bộ cũng không còn e ngại mình, đến mức không còn mấy người đứng lên chào hỏi. Triệu Hoằng Nhuận cũng không thèm để ý.

Nói về cách chấm của giám khảo, theo quy định, bài thi của các sĩ tử được gọi là『mặc quyển』, các giám khảo không được phép chấm thẳng lên bài, điều này để đề phòng nhận ra nét chữ người quen hoặc một số ký hiệu đặc biệt.

Bởi vậy, sau khi thu lại mặc quyển, sẽ có người chịu trách nhiệm sao chép một bản gọi là『chu quyển』, đánh dấu chu quyển bằng số mà mặc quyển đã có, lại đem chu quyển đưa cho mười bảy quan giám khảo chấm bài.

Có hơn 2600 tên sĩ tử, mỗi người ba bài thi, điều đó có nghĩa có gần 8000 bản sao chép, không thể không nói, số lượng công việc rất lớn .

Những quan viên đó có chép cả ngày cũng không xong chỗ bài thi ngày đầu tiên.

Mặt trời đã lặn, bất luận là Công Sử, chủ sự hay giám khảo cũng đặt bút xuống, chuẩn bị đi ăn cơm.

Có thể thấy, những người này đều rất mệt mỏi.

“Bát điện hạ cũng muốn đi ăn? Không bằng đi cùng bọn hạ quan.”

Cũng không biết La Văn Trung nghĩ thế nào, còn cố ý khiêu khích Triệu Hoằng Nhuận: “kỳ thực hạ quan cảm thấy, Bát điện hạ ở đây cũng không có việc gì, không bằng trở về hoàng cung, ngài nói đúng không?”

“Ngươi...” Vệ Kiêu tức giận.

Triệu Hoằng Nhuận giơ tay ngăn lại các tông vệ đang bất mãn, ngẩng đầu nhìn La Văn Trung cười, nói: “La đại nhân nói đúng, nhưng không có cách nào, nói thế nào ta cũng là giám sát, chỉ có thể đợi sau khi chấm xong, thì mới có thể trở về hoàng cung.”

“Hừ!” La Văn Trung khinh miệt cười một tiếng, mang theo quan viên Lại Bộ rời đi.

“Hừ...”

Nhìn thấy La Văn Trung tỏ vẻ khinh thường, tất cả tông vệ đều cười lạnh: xem các ngươi có thể cười bao lâu!

“Chúng ta cũng đi ăn.”

“Vâng.”

Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không để tâm đến La Văn Trung, dẫn các tông vệ đi ăn cơm.

Bởi vì sảnh chính lúc nào cũng có Công sử ghi chép, bởi vậy hắn không sợ lúc này có người giở trò.

Sau bữa ăn, mọi người trở lại sảnh chính Văn Miếu, người phụ trách sao chép tiếp tục sao chép, phụ trách chấm bài tiếp tục chấm bài, mà Triệu Hoằng Nhuận thì tiếp tục không làm gì, yên lặng chờ đến bài thi ngày thứ ba.

Đợi đến khi không thức nổi nữa, hắn liền kéo hai cái ghế, ngủ ngon lành trong sảnh chính.

『Kẻ này.. Rốt cuộc đang nghĩ gì?』

Liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, La Văn Trung cảm thấy khó hiểu.

Theo hắn thấy, lần này Bát công tử cũng không bắt được gian lận, nhưng vì sao tiểu tử này vẫn tỏ vẻ không có gì?

Hắn nghĩ không ra.

Công việc chấm bài cứ thế diễn ra cả ngày lẫn đêm, cho đến tối ngày thứ tư sau khi kết thúc buổi thi, Công sử phụ trách chép bài cũng đã chép đến bài thi ngày thứ ba.

Thấy vậy, các tông vệ lặng lẽ đánh thức Triệu Hoằng Nhuận.

“Hả?”

Một Công sử đang ghi chép lộ vẻ nghi hoặc, lẩm bẩm: “Bài này... Có cảm giác...”

“Làm sao?” Một Công sử khác quay đầu, nghi ngờ nhìn đồng liêu đang so sánh hai bài thi.

Đột nhiên, hắn lộ vẻ kinh ngạc, chỉ vào hai bài thi trên tay đồng liêu, lại chỉ vào bài thi trên tay mình, kinh ngạc nói: “Chuyện này... Sao có thể?”

Bọn hắn kinh hãi phát hiện, ba bài thi trong tay hai người giống nhau một cách kỳ lạ, chính xác là hoàn toàn giống hệt.

“Thế nào? Đã xảy ra chuyện gì?”

Triệu Hoằng Nhuận chẳng biết lúc nào đã đi tới sau lưng bọn họ, híp mắt nhìn bọn hắn.

“Hả? Ba bài thi này... Ồ, giống nhau đến kinh ngạc!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương