Ngày hôm sau, Ngụy Vương lại một lần nữa gọi chín đưa con tới Văn Đức điện.

Ngoại trừ Thất công tử Hoằng Ân cùng Cửu công tử Hoằng Tuyên, còn những công tử khác đều đã đoán được mục đích mà Ngụy Vương gọi bọn hắn đến.

Đó là do năm nay khoa cử xuất hiện[công tử giám sát].

Tuy nói công tử giám sát cũng không có bao nhiêu quyền hạn, chẳng qua là xem xét toàn bộ quá trình khảo hạch mà thôi, nhưng không thể phủ nhận, khoa khảo là đại sự Ngụy quốc, là cơ hội tuyệt hảo để tiếp xúc quan viên lại bộ.

Bởi vậy, những công tử có ý nghĩ với hoàng vị như Thái tử, Nhị công tử, Tam công tử, Tứ công tử, Ngũ công tử, đều muốn nắm lấy cơ hội này, thử lôi kéo một bộ phận quan viên Lại Bộ.

Những công tử này vốn tưởng Ngụy Vương sẽ thương lượng với các đại thần mới quyết định công tử giám sát, bởi vậy mấy ngày qua bọn hắn đi nhờ vả không ít người, dù sao những công tử đã xuất các, chỉ cần không trắng trợn kết đảng mưu lợi riêng, thì Ngụy Vương sẽ mở một mắt nhắm một mắt.

Đây chính là[quy tắc tranh ngôi hoàng đế]:trong phạm vi cho phép, có thể không từ thủ đoạn.

Nhưng ai cũng không ngờ, Ngụy Vương vậy mà quyết định dùng phương pháp “bốc thăm” chọn công tử, điều này khiến cho năm vị công tử vất vả chạy ngược chạy xuôi lo việc có cảm giác rất bực bội.

Nhưng tình huống này bọn hắn có thể chấp nhận được, chỉ trừ một người, Thái tử Hoằng Lễ.

Theo lẽ thường mà nói, khả năng Thái tử được chỉ định tương đối cao, nếu không có gì thay đổi, bốn vị công tử khác khẳng định sẽ không có cơ hội này, trừ phi Ngụy Vương có ý định lập trữ quân khác, mới có thể chọn một trong bốn người.

Điều duy nhất làm họ không hiểu là tin tức đã nói, ứng viên cho vị trí công tử giám sát không bao gồm Thất công tử, Bát công tử, Cửu công tử, làm sao lại đột nhiên thay đổi?

Lúc này, Ngụy Vương mới tiết lộ nguyên nhân, thì ra là Bát công tử Triệu Hoằng Nhuận giở trò, làm Ngụy Vương khó xử, mới thay đổi quyết định.

[Tiểu Bát?]

Tất cả các công tử đều giật mình, nhất là Lục công tử Triệu Hoằng chiêu.

Bởi vì trong ấn tượng của bọn hắn, Bát đệ đơn thuần là người chỉ thích vui đùa, chưa bao giờ làm chuyện đứng đắn, sao tự dưng lại thay đổi?

[Nghe nói, vài ngày trước tiểu Bát bị giam ở Tông phủ không rõ lí do, qua bảy ngày mới được thả... Chẳng lẽ cùng chuyện này có liên quan?]

Nhị công tử[Ung Vương] Hoằng Dự nghi ngờ liếc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, trầm ngâm.

Vài ngày trước, Triệu Hoằng Nhuận bị La Văn Trung thiết kế hãm hại, ngủ với Tô cô nương, sau đó bị Tông phủ mang đi. Chuyện này Tông phủ không lộ ra, Ngụy Vương cũng không lộ ra, bởi vậy, các công tử chỉ biết Bát đệ bị nhốt trong Tông phủ, còn nguyên do vì sao thì bọn hắn cũng không biết.

[Xem ra tiểu Bát rất muốn giành được chuyện này?]

Tam công tử[Tương vương] Hoằng Cảnh cũng trầm ngâm nhìn, trong lòng âm thầm tính toán.

Là một trong những công tử có tư cách cạnh tranh hoàng vị, Ung Vương cùng Tương Vương là người có khả năng thay thế Thái tử nhất, đây là điều mọi người đều biết.

Bọn hắn cũng không quan tâm vì sao Bát đệ nhúng tay chuyện này, dù sao Triệu Hoằng Nhuận không để ý đến hoàng vị, bài thơ ngày hôm đó hắn làm đã thể hiện điều đó, bởi vậy, hắn không phải kẻ địch của bốn vị công tử.

Ngược lại, sắc mặt Thái tử Hoằng Lễ có chút khó coi.

Cũng khó trách, dù sao nếu không có Triệu Hoằng Nhuận chặn ngang, thì cơ hội của Thái tử là lớn nhất, nhưng hôm nay, cơ hội của hắn cũng chỉ còn một phần mười, điều này khiến hắn không vui, hung hăng nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Lúc này, tất cả tâm tư Triệu Hoằng Nhuận đều tập trung vào chuyện bốc thăm, không thèm để ý đến cảm xúc của Thái tử, nhưng mà Ung Vương Hoằng Dự cùng Tương Vương Hoằng Cảnh lại nhìn rất rõ.

[...]

Hai người ăn ý trao đổi một ánh mắt.

Lúc này, Ngụy Vương đã viết xuống chín cái tên, đồng thời, sai Đồng Hiến gấp gọn lại, đồng thời đăt hết lên long án.

Mắt nhìn thấy Ngụy Vương chuẩn bị lấy một tờ trong số đó, mấy vị công tử lập tức căng thẳng, thầm cầu nguyện mình sẽ được chọn.

Nhưng vào lúc này, Triệu Hoằng Nhuận bỗng nhiên mở miệng cắt ngang: “phụ vương, làm vậy không công bằng.”

Các công tử kinh ngạc nhìn Triệu Hoằng Nhuận, nhưng khi tới kẻ này vì được xuất cung mà cùng phụ vương tranh đấu, thì bọn hắn cũng là bình thường trở lại.

Dưới con mắt của các công tử, Ngụy Vương nghe vậy không tức giận mà chỉ lộ ra vẻ mặt không kiên nhẫn.

“Tại sao không công bằng? Không phải chính ngươi đã nói muốn bốc thăm sao?”

Chỉ thấy Triệu Hoằng Nhuận đi vài bước, chắp tay giải thích: “hoàng nhi không phải nói bốc thăm là không công bằng, ý hoàng nhi là, cứ vậy bốc thăm không công bằng... Hoàng nhi làm sao biết, có phải phụ vương đã âm thầm ghi nhớ từng tờ giấy?”

[Đây là... Chất vấn phụ vương?]

Các công tử mặt biến sắc, thầm nhủ vị đệ đệ này thật sự quá to gan, vậy mà dám chất vấn phụ vương.

Nhưng để bọn hắn giật mình, là Ngụy Vương vẫn không tức giận, chỉ cau mày hỏi: “vậy người muốn thế nào?”

“Khẩn cầu phụ vương đem chín mảnh giấy bỏ vào trong hộp, trộn lại hẵng rút... Như vậy mới công bằng, đúng không phụ vương?”

“...” Ngụy Vương nhìn Triệu Hoằng Nhuận, không kiên nhẫn nói: “tốt, vì để cho ngươi tâm phục, trẫm sẽ làm theo ý ngươi.”

Ngụy Vương liếc nhìn Đồng Hiến.

Đồng Hiến hiểu ý, cung kính khom người, rời đi.

Hắn nhìn trên những chiếc giá gỗ trong Văn Đức điện, thấy có một cái hộp, liền cẩn thận nâng lên, đặt trên long án.

Nhìn thấy cảnh này, Triệu Hoằng Nhuận thở phào nhẹ nhõm, bởi vì... cái hộp này, đúng là cái hôm qua hắn ra lệnh Công bộ chế tạo gấp.

Hắn đoán nơi phụ vương triệu kiến công tử hẳn là Văn Đức điện.

Bởi vậy, đêm qua hắn đã sai Mục Thanh nhân lúc không có ai, lẻn vào Văn Đức điện đặt cái hộp ở đây .

Vì lí do này, Triệu Hoằng Nhuận còn không ngần ngại chi cả trăm lượng bạc, mua chuộc đám thủ vệ phòng thủ nơi này, lệnh cho bọn hắn không được tiết lộ.

Đừng nghĩ rằng đây là một cái hộp thông thường, trên thực tế, đây là một cái hộp gỗ đặc biệt.

Nhìn bề ngoài bình thường, nhưng trên thực tế, cái hộp này được chế tạo tinh xảo, bên trong hộp có một ngăn ẩn, trong ngăn cũng là chín mảnh giấy, chỉ có điều chín mảnh giấy này đều viết tên của hắn, Hoằng Nhuận.

Còn vì sao không viết thêm họ, là bởi vì xưng hô giữa các thành viên hoàng thất sẽ không thêm họ.

Lúc này, Đồng Hiến đã đem chín mảnh giấy bỏ vào trong hộp gỗ, đồng thời đậy nắp lại, sau đó lắc hộp vài lần.

“Hài lòng?” Ngụy Vương hỏi.

Triệu Hoằng Nhuận mỉm cười, chắp tay nói: “có thể để hoàng nhi bốc hay không?”

Ngụy Vương nhìn chằm chằm Triệu Hoằng Nhuận một lúc, sau đó đưa tay ra hiệu cứ tự nhiên.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận bước tới.

Nói thật, hắn cũng có chút lo lắng Ngụy Vương không cho hắn bốc, dù sao trong hộp giờ có mười tám mảnh giấy, chín mảnh Ngụy Vương viết, chín mảnh còn lại là Triệu Hoằng Nhuận viết, muốn thay đổi vị trí các mảnh giấy, cần phải khởi động cơ quan.

Dưới con mắt mọi người, Triệu Hoằng Nhuận giả bộ nâng hộp lên lắc lại một lần, nhưng trên thực tế, hắn chỉ đang khởi động cơ quan thay đổi vị trí các mảnh giấy.

Sau khi chuẩn bị xong, Triệu Hoằng Nhuận liền đặt xuống, mở nắp ra, thò tay vào trong hộp, lấy ra một mảnh.

“A? Xem ra hoàng nhi rất may mắn.”

Mở ra tờ giấy, trên giấy rõ ràng viết hai chữ[Hoằng Nhuận].

[Thật là trùng hợp?]

Các công tử nhìn nhau, trong lòng thầm nhủ sớm biết như vậy ta cũng tới bốc.

Nhưng vẫn có vài người vẫn đang hoài nghi tính chân thật của tờ giấy này, nhưng vì cái hộp này ở trong Văn Đức điện, nên bọn hắn cũng không tiện chất vấn.

Đúng lúc này, trên mặt Ngụy Vương lộ ra nụ cười quỷ dị: “lại bốc một mảnh.”

Lập tức, Triệu Hoằng Nhuận mất tự nhiên.

“Làm sao, lại bốc một tờ.” Ngụy Vương từ tốn nói: “có phải hay không các tờ khác đều là tên của ngươi?”

“...” Triệu Hoằng Nhuận lúng túng nói: “sao có thể, giấy là do phụ vương viết, làm sao có thể toàn là tên của hoàng nhi?”

“A! Cũng không hẳn không được.” Ngụy Vương cười nhạt một tiếng, đưa tay vào trong hộp gỗ: “ngươi không rút, vậy trẫm thay ngươi rút một tờ.”

Nói xong, Ngụy Vương từ trong hộp gỗ rút ra một tờ, mở ra nhìn, quả nhiên vẫn viết hai chữ[Hoằng Nhuận].

Lúc này, các công tử mới hiểu ra: thì ra là tiểu tử này đã ăn gian!

Tất cả xụ mặt nhìn Triệu Hoằng Nhuận, Ngụy Vương dứt khoát lấy hết giấy ra, mở từng tồ, quả nhiên tất cả đều viết tên Triệu Hoằng Nhuận.

“Nhìn không ra, ngươi bắt chước chữ trẫm thật giỏi... Đã học bao lâu?” Thiên tử châm chọc nói

Thấy mánh khóe bị vạch trần, Triệu Hoằng Nhuận mặt dày, nhún vai nói: “cái này còn cần học? Chữ phụ vương chẳng ra làm sao, chỉ cần nhìn qua là biết.”

[Nghịch tử, mọi việc bại lộ coi chọc giận trẫm!]

Ngụy Vương tức giận thở ra.

“Bốc lại!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương