“Cơn giận này khó mà nuốt trôi!”

Trong Văn Chiêu các, Mục Thanh bộc lộ sự tức giận.

“Không phải là khó, mà căn bản là không nhịn được!”

Vệ Kiêu tiếp lời.

Vốn đang êm đẹp, mấy ngày liền, Trầm Úc cùng Lữ Mục, Mục Thanh đi theo Bát Công tử Triệu Hoằng Nhuận đi Nhất Phương Thủy tạ gặp gỡ Tô cô nương, mà những người còn lại phụ trách đánh lạc hướng thái giám theo dõi, sau khi xong việc lại tìm một chỗ uống rượu, đây vốn là việc tuyệt vời, lại không nghĩ tới có người thừa dịp bảy người bọn hắn không ở, hãm hạ điện hạ, làm cho bọn hắn bị Trầm thục phi khiển trách.

“Một Lang Trung nho nhỏ, thực sự rất to gan, không những dung túng nhi tử, càng nghĩ ra mưu kế như vậy... Nếu không phải là điện hạ được bệ hạ coi trọng, bằng không đúng là đã rơi vào mưu kế của hắn!” Cao Quát vẫn còn sợ hãi nói.

Nếu như Triệu Hoằng Nhuận không được Ngụy Vương coi trọng, thì Ngụy Vương sao lại dễ tha như vậy? Mà Triệu Hoằng Nhuận nếu bị phạt nặng, thì làm sao có khả năng đi trả thù La Văn Trung?

Không thể phủ nhận, La Văn Trung mượn đao giết người thủ đoạn, vô cùng tốt, đáng tiếc, hắn cũng không rõ tình hình trong cung, còn cho rằng Triệu Hoằng Nhuận vẫn không được Ngụy Vương coi trọng.

Khi mọi người được sôi nổi nói chuyện, thì Trầm Úc, Lữ Mục trầm mặc không nói. Với tư cách là hai người lớn tuổi nhất trong hàng ngũ tông vệ, hai người đang vì chuyện lần này mà xấu hổ giận dữ.

Rõ ràng là tông vệ bảo hộ điện hạ, nhưng cuối cùng lại bị người chuốc say, còn phải để Tông phủ đưa bọn họ trở về, thật đúng là quá mất mặt.

Càng tệ hơn chính là, vì quá say, lời khai của hai người không được Tông phủ chấp nhận, làm Triệu Hoằng Nhuận phải nhận thêm một tội[ngự hạ không nghiêm].

Tựa hồ là chú ý tới vẻ mặt của Trầm Úc, Lữ Mục, Triệu Hoằng Nhuận phất tay ra hiệu tông vệ dừng lại, từ tốn nói: “ việc đến nước này, tranh cãi thì có ích lợi gì? Phụ vương thân là Ngụy Vương, làm việc luôn xem trọng[Sư xuất hữu danh], chúng ta không có bằng chứng, không thể làm gì La Văn Trung... Thay vì làm những việc vô ích, còn không bằng nghĩ cách vãn hồi danh dự, tính món nợ này!”

Các tông vệ gật đầu đồng ý.

Cuối cùng, Triệu Hoằng Nhuận lệnh cho tông vệ rời cung dò xét tin tức về La Văn Trung, mà chính hắn thì dẫn theo Trầm Úc, Lữ Mục hai người đi tới Nhất Phương Thủy tạ. Dù sao chuyện trả thù không phải một sớm một chiều có thể thành. Trước đó, Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy mình cần phải cho Tô cô nương một lời giải thích.

Thấy những người còn lại không ở bên, Trầm Úc cùng Lữ Mục rốt cục không nhịn được, xấu hổ nói: “điện hạ, chúng ta...”

“Không cần phải nói.” Triệu Hoằng Nhuận giơ tay ngắt lời hai người, nghiêm túc nhìn bọn hắn, nói: “chuyện này bắt nguồn từ ta, không liên quan gì đến hai người?... Yên tâm, bất kể vì các người hay vì ta, cục tức này, bản điện nhất định sẽ đòi lại !” Nói xong, hắn vỗ vai của hai người.

Cảm nhận được sức nặng trên bờ vai, lại thấy ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận vẫn có sự tín nhiệm, Trầm Úc cùng Lữ Mục đều cảm động, nặng nề gật đầu.

“Vâng!”

Cả hai người cuối cùng cũng bình thường trở lại.

“Mà này... rượu Đại Lý Tự như thế nào?”

“Nói thật, rượu cũng không tệ lắm, chỉ là bị người bóp mũi rót... Rất tệ.”

“Ài, cũng không kịp nhấm nháp đã say...”

“Ha ha ha ha --”

Một chủ hai bộc vui vẻ giống như ngày thường, dần đi đến Nhất Phương Thủy tạ.

Lúc này, trong Nhất Phương Thủy tạ, tiểu nha hoàn Lục nhi đang hoảng hốt chạy về Thúy Tiểu Hiên, truyền đạt điều nàng đã thấy cho Tô cô nương.

“Không xong, không xong, tiểu thư, không xong...”

Lúc này, Tô cô nương đang ngồi trước bàn trang điểm, ngắm nhìn minh trong gương, nhìn thấy Lục nhi chạy vào, nghi hoặc hỏi: “Lục nhi làm sao?”

Chỉ thấy Lục nhi chống eo thở hổn hển, gấp gáp nói: “tiểu thư, cũng không biết xảy ra chuyện gì, thẻ của người được tháo xuống rồi...”

Tô cô nương cau mày.

Thành thật mà nói, đây không phải là tin tốt, bởi vì dựa theo quy củ thanh lâu, thì tên của các cô nương sẽ được khắc trên một tấm thẻ, đem thẻ treo trên vách tường thanh lâu, dùng để nói cho những khách nhân đến thanh lâu, trong lâu có những cô nương nào.

Một khi thẻ bị bỏ, đồng nghĩa vị cô nương đó không thể tiếp khách nữa. Dưới tình huống bình thường, chỉ khi một cô nương nào đó bị một vị quyền quý nhìn trúng, hơn nữa thanh lâu cũng chấp thuận, mới đem thẻ của cô nương kia bỏ đi.

Đây cũng là một hình thức bảo hộ, dùng để nói cho những vị khách khác rằng cô nương này đã là“danh hoa có chủ”.

Mà bây giờ thẻ của Tô cô nương đã bị bỏ, điều này mang ý nghĩa, có một vị khách mà Nhất Phương Thủy tạ không muốn đắc tội, hoặc muốn kết giao, coi trọng nàng.

Điều này khiến Tô cô nương không khỏi bối rối.

[Chẳng lẽ là... Hắn?]

Hình ảnh Triệu Hoằng Nhuận hiện lên trong đầu Tô cô nương, dù sao Triệu Hoằng Nhuận không chỉ là vị khách đầu tiên nàng tiếp đãi, cũng là nam nhân đầu tiên của nàng, nhưng sau khi phân tích kỹ càng, thì kết luận cuối cùng lại làm nàng chán nản.

Quả thật, trong mắt Tô cô nương, Triệu Hoằng Nhuận tuyệt đối là một vị công tử tài hoa, mặc dù tuổi còn trẻ, nhưng đã tinh thông cầm kỳ thư họa, trình độ hơn xa nàng, cũng không biết hắn luyện tập như thế nào.

Nhưng vấn đề là, “Khương công tử” thoạt nhìn không giống con nhà quyền quý, cho dù gia tộc giàu có, cũng tuyệt đối không phải là quyền quý.

Không thể không nói, Tô cô nương đã nghĩ sai, bởi vì trong nhận thức của nàng, nếu như Triệu Hoằng Nhuận thật sự xuất thân danh môn, thì vào tuổi của hắn sao có thể dễ dàng tha cho La Vanh? Tám chín phần mười sẽ nói ra gia môn, làm cho La Vanh biết khó mà lui.

Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại không làm như vậy, cái này khiến Tô cô nương không thể đoán được hắn chính là người làm Nhất Phương Thủy tạ chủ động kết giao.

[Không phải hắn, vậy là ai?]

Tô cô nương trong lòng trầm xuống, cảm giác trái tim rất khó chịu.

Đúng lúc này, nàng nghe thấy lời Lục nhi trách mắng ở bên ngoài.

“Đồ vô sỉ, ngươi còn có mặt mũi tới đây sao?!”

[Ai?]

Trong lòng Tô cô nương đang buồn bã, đột nhiên vui mừng khi nghe thấy giọng nói Triệu Hoằng Nhuận.

“Đồ vô sỉ?... Bản công tử chọc ngươi lúc nào?”

[Sao hắn tới đây? Hắn không sao chứ?]

Tô cô nương bất chấp tất cả, vội vàng đi ra phòng ngoài, kích động nhìn Triệu Hoằng Nhuận đang bị Lục nhi đẩy ra.

“Lục nhi, không được vô lễ!”

Sợ Triệu Hoằng Nhuận tức giận, Tô cô nương vội quát Lục nhi dừng lại.

Nhưng giọng của nàng đã làm Triệu Hoằng Nhuận chú ý, ánh mắt của hai người vô tình chạm nhau.

Ngay lập tức, Tô cô nương cảm thấy hai má đỏ lên, mà Triệu Hoằng Nhuận cũng có chút lúng túng, gãi mặt.

“Tiểu thư, tiểu tử này đối với người như vậy, người còn che chở hắn?” Lục nhi khó hiểu hỏi.

“Đừng nói nhảm... Nhanh đi pha trà.”

“Ồ...”

Dưới sự phân phó của Tô cô nương, Lục nhi quệt miệng mà đi pha trà, nhưng trước khi đi nàng vẫn không quên trợn mắt với Triệu Hoằng Nhuận.

Thấy Lục nhi đã rời đi, Tô cô nương cúi đầu nhỏ giọng mời: “nếu Khương công tử không chê, không bằng đi vào phòng trong...”

Tô cô nương hôm nay thiếu đi về điềm tĩnh thường ngày, nhưng lại thêm mấy phần quyến rũ thành thục, dáng vẻ e lệ đó khiến Triệu Hoằng Nhuận không thể bình tĩnh.

“Trầm Úc, Lữ Mục, hai ngươi ra ngoài chờ ta.”

“...” Đối với mệnh lệnh này, Trầm Úc cùng Lữ Mục cau mày nình nhau.

Theo lý mà nói, vừa mới xảy ra chuyện, bọn hắn lẽ ra không nên rời xa điện hạ, nhưng thấy vẻ mặt của Tô cô nương cùng điện hạ nhà mình, thì hai người bọn họ vẫn cảm thấy không nên tham gia vào thì tốt hơn.

“Rõ.” Trầm Úc cùng Lữ Mục rất thức thời mà lui ra ngoài phòng, đứng trước cửa làm hộ vệ.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đã bước vào phòng trong theo lời Tô cô nương.

Phải nói khi nhìn thấy chiếc giường kia, cả hai người đều cảm thấy lúng túng, dù sao bảy ngày trước, hai người còn trần trường ôm nhau trên giường, làm chuyện nam nữ.

Ngồi xuống chiếc bàn nhỏ, Triệu Hoằng Nhuận cùng Tô cô nương đều im lặng, bởi vì bọn hắn không biết mở miệng như thế nào.

Không khí xấu hổ này tiếp tục cho đến khi Lục nhi mang theo ấm trà đi vào.

“Khương công tử mời dùng trà.”

Đuổi Lục nhi ra khỏi căn phòng, Tô cô nương mượn cớ mời trà mà phá vỡ bế tắc.

“Đa tạ.” Triệu Hoằng Nhuận nhận chén trà, nhấp một ngụm. Mặc dù mục đích hắn đến đây hôm nay là để cho Tô Cô Nương một lời giải thích, nhưng khi đến đây hắn cũng không biết nên nói điều gì.

Cuối cùng, vẫn là Tô cô nương chủ động chuyển chủ đề.

“Hôm đó, người mang Khương công tử đi, không biết là ai? Có hại gì đến Khương công tử không?”

“Là một vị đường huynh trong tộc.” Triệu Hoằng Nhuận mơ hồ nói.

“Hả?” Tô cô nương ngẩn người, tò mò hỏi: “hắn làm sao biết được ngươi... Ở chỗ này.” Nói xong, nàng cũng không biết mình đang nghĩ tới cái gì, hai má nóng lên.

Triệu Hoằng Nhuận vốn muốn nói là bị người hãm hại, nhưng khi nghĩ kỹ lại, người chân chính chịu thiết cũng không phải hắn, mà là Tô Cô Nương, bởi vậy hắn cũng không dám nói là bị người hãm hại, miễn cho Tô Cô Nương tổn thương.

“Bởi vì có người mật báo...”

“Mật báo... Khương công tử là người địa phương?”

“À, ta là người kinh đô Đại Lương.”

Hai người tán gẫu một hồi, bởi vì hai người đều ăn ý không nhắc tới chuyện tối hôm đó, cho nên theo cuộc trò chuyện, bầu không khí khó xử dần dần biến mất.

“Tô cô nương, lần này ta tới, vốn định cho ngươi một lời giải thích... Nhưng nói thật, trong lòng ta cũng đang loạn, không biết nên giải thích cái gì.”

[...]

Tô cô nương trong lòng trầm xuống, cúi đầu yếu ớt nói: “Khương công tử vốn không cần giải thích hay hứa hẹn gì với nô gia...”

Triệu Hoằng Nhuận vừa nghe liền biết nàng đã hiểu sai, vội vàng giải thích: “Tô cô nương hiểu lầm, ta không có ý đó... Thực ra chuyện Tô cô nương, gia phụ gia mẫu đều đã biết.”

“Hả??” Tô cô nương nhịn không được hô một tiếng, tay chân luống cuống, sắc mặt trắng bệch: “lệnh... Lệnh tôn lệnh đường đều... Đều đã biết? Vậy... Bọn hắn đã biết cái gì?”

“Mọi chuyện.” Triệu Hoằng Nhuận thở ra, lúng túng nhìn Tô cô nương.

Lập tức, Tô cô nương khẩn trương hỏi: “Vậy... Họ... Có nói gì không?”

“Bọn hắn dạy dỗ ta một trận... A, chuyện này không liên quan Tô cô nương, gia phụ gia mẫu chỉ nói: ngày bình thường ta tự xưng là thông minh, nhưng thời khắc mấu chốt lại vô dụng...”

Cũng may Triệu Hoằng Nhuận đa giải thích, bằng không Tô Cô Nương lại suy nghĩ lung tung: “Vậy... không nói gì khác sao?”

“Tạm không nói.”

[Hô...]

Tô cô nương như trút được gánh nặng, nhẹ nhàng thở ra, dù sao nàng lớn hơn Triệu Hoằng Nhuận những sáu tuổi, nàng sợ bị phụ mẫu Triệu Hoằng Nhuận mắng là[đồ không biết liêm sỉ dụ dỗ nhi tử bọn họ], bây giờ phụ mẫu hắn chưa nói điều gì, cuối cùng nàng cũng có thể thở ra một hơi.

“Hôm nay ta đặc biệt tới đây, thứ nhất là muốn báo tin bình an cho Tô cô nương, thứ hai, là muốn giải thích một chuyện... Ta tuyệt đối sẽ không chối bỏ trách nhiệm... Nhưng ngươi cần chờ một khoảng thời gian?”

[Chờ...?]

Tô cô nương trái tim loạn nhịp, cắn môi thấp giọng hỏi: “do Khương công tử làm chủ, nô gia... chờ người.”

“Ừm!... Vậy ta đi trước.”

“Nô gia tiễn công tử...”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương