Hai ba ngày tiếp theo, Triệu Hoằng Nhuận mỗi ngày đều đến Nhất Phương Thủy tạ gặp Tô cô nương, tìm nàng uống rượu.

Bởi vì.. Tô cô nương không uống được rượu, nên những lúc nàng uống khiến Triệu Hoằng Nhuận vô cùng thích thú, lúc nàng say rượu ánh mắt nhu hòa, hai gò má đỏ hồng, càng làm Triệu Hoằng Nhuận cảm thấy xinh đẹp vô song.

Đối với chuyện này, Tô cô nương cũng rất luống cuống, bởi vì bất kể nàng có nghĩ ra biện pháp gì cũng không làm khó được vị tiểu công tử này, sự thông minh của hắn, khiến nàng cảm thấy kinh ngạc.

Điều đáng nói chính là, những ngày này, Triệu Hoằng Nhuận trộm tranh của Lục công tử, bán đổ bán tháo, đem tất cả ngân lượng có được đều đưa cho Tô cô nương, hắn vốn hy vọng nàng sẽ dùng số tiền này mà chuộc thân.

Thật không ngờ, khi hắn đề cập đến chuyện này, Tô Cô Nương đã đem số bạc mà Triệu Hoằng Nhuận tặng cho, y nguyên trả lại.

“Hơn 2000 lượng cũng không phải là số tiền nhỏ, Khương công tử vụng trộm tặng cho nô gia, nếu người trong nhà biết được thì sao?... Nô gia cũng có một chút, ứng phó quản sự là đủ rồi. Cho nên, công tử thu lại đi.”

“Tại sao không tích lũy mà chuộc thân?” Triệu Hoằng Nhuận không hiểu hỏi.

Tô cô nương nhìn hắn, lắc đầu nói: “công tử muốn giúp nô gia, phần tâm ý này nô gia nhận, chỉ là... Cho dù có chuộc thân, nhưng nô gia không thân không thích, một thân một mình, rời Nhất Phương Thủy tạ lại có thể đi đâu?”

Triệu Hoằng Nhuận im lặng, điểm này, hắn không giúp được.

Cho nàng một chốn về?

Nói nghe thì dễ!

Mặc dù đã hạ quyết tâm sau này sẽ đấu tranh đến cùng, nhưng hắn cũng hiểu, thân là công tử, chuyện hôn nhân sẽ không có quyền tự do lựa chọn .

Tất cả huynh trưởng của hắn, dù muốn hay không đều đã cưới nữ nhi của các đại thần trong triều, mà những công chúa đã kết hôn, cũng xem như là vật hi sinh, nếu không phải gả cho hậu duệ tướng quân, cũng chính là đã liên hôn nước khác.

Thân là nữ nhi nhà đế vương, không bao giờ được tự do hôn nhân.

“Vậy thì giữ lại phòng thân, bản công tử đã đưa ra, tuyệt đối sẽ không lấy về.”

Thấy Lục hoàng huynh Triệu Hoằng Chiêu là đại gia ẩn mình, Triệu Hoằng Nhuận đã không còn quan tâm chuyện tiền bạc.

Tô cô nương trả lại mấy lần, thấy Triệu Hoằng Nhuận nhất quyết không thu, không còn cách nào khác ngoài cất đi.

Nàng nghĩ thầm, mặc dù tính cách hơi kỳ lạ, nhưng không thể phủ nhận Khương công tử đối với nàng rất si mê, có lẽ sau này mỗi ngày cũng sẽ đến đây, vậy tiền này liền giữ lại vì hắn chuẩn bị một vài món ngon.

Nhưng mà Tô cô nương càng ngày càng hiếu kỳ về Triệu Hoằng Nhuận.

Nếu như nói, hắn đối với nàng rất si mê, thì mỗi ngày hắn đều sẽ rời đi lúc hoàng hôn, không giống như nam nhân khác, chỉ muốn ở lại đây, nhưng để nói rằng, hắn không si mê nàng, thì cũng sẽ không tìm nàng mỗi ngày.

[Chẳng lẽ nhà vị thiếu gia này có gia giáo nghiêm khắc? Nên Lén chạy ra ngoài chơi.]

Nhìn thấy Triệu Hoằng Nhuận cùng ba tông vệ đều mặc y phục tầm thường, lại liên tưởng đến “quy tắc”: rời đi trước hoàng hôn mỗi ngày, Tô cô nương âm thầm suy đoán.

Nếu bỏ qua khoảng cách tuổi tác, Tô cô nương đối với Khương công tử vẫn rất hài lòng, dù sao đối phương thông minh hơn nàng, gia cảnh chắc cũng tốt, hẳn là có thể chuộc thân cho nàng.

Đáng tiếc, tuổi tác hai bên chênh lệch quá lơn, hắn mười bốn, nàng hai mươi, kém tận sáu tuổi.

Khoảng cách tuổi tác quá lớn, khiến nàng xem Triệu Hoằng Nhuận như là một tiểu đệ đệ, mặc dù người tiểu đệ đệ này lúc nào cũng tìm biện pháp mà trêu đùa nàng, dụ nàng uống rượu đến say khướt.

“Cốc cốc cốc --”

Tiếng gõ cửa vang lên.

“Ai?” nha hoàn Lục nhi hỏi.

Lát sau, bên ngoài truyền đến giọng một tên quy nô: “quấy rầy Tô cô nương, có một vị công tử họ La muốn gặp Tô cô nương.”

Tô cô nương hơi sững sờ, bởi vì mấy ngày nay nàng đều ở cùng Triệu Hoằng Nhuận, bởi vậy cũng không có đưa câu đố, không nghĩ rằng vẫn có người tìm tới.

Nghĩ vậy, nàng dịu dàng từ chối: “nô gia có khách quý, không tiện, mong La công tử rộng lòng tha thứ.”

“Được, ta đây liền đi trả lời vị công tử kia.” Quy nô chạy xuống lầu.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận hiếu kỳ hỏi: “Có thể từ chối sao?”

Tô cô nương mỉm cười giải thích: “ Nhất Phương Thủy tạ đối với những cô nương này có đãi ngộ tốt, chỉ cần mỗi ngày giao một ít tiền, bọn hắn liền mặc kệ ngươi có đãi khách hay không...”

“Không tệ.” Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, thầm nghĩ, nếu như hắn thường xuyên thưởng cho nàng chút bạc, ngược lại cũng không cần lo lắng nàng phải đi tiếp những vị khách nàng không thích.

Nhưng vào lúc này, bên ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy ra.

“Quý khách? Bản công tử ngược lại muốn gặp một lần, đến tột cùng là vị nào quý khách!”

Kèm theo một tràng cười lạnh, một nam nhân mặc trang phục sáng màu xông vào gian phòng, sắc mặt bất thiện mà lướt nhìn trong phòng.

Chỉ thấy người này mắt to mày rậm, bộ dáng đoan chính, thế nhưng là vẻ mặt kiêu căng, như thể ai cũng phải làm theo ý hắn.

Sau lưng hắn, vài tên gia nô đang hung dữ ngăn cản quy nô, xem ra là tên quy nô kia muốn ngăn cản vị La công tử này, nhưng không thể ngăn được.

“...” Triệu Hoằng Nhuận bất giác nhíu mày, thấp giọng hỏi Tô cô nương: “ngươi biết hắn?”

Tô cô nương khẽ lắc đầu, tỏ ý không nhận ra người này.

Thấy vậy, Triệu Hoằng Nhuận liền không cố kỵ, đang muốn ra hiệu Trầm Úc đuổi người, đã thấy tiểu nha đầu Lục nhi nhảy ra trước, chỉ vào tên La công tử kia, tức giận nói: “ Đây là tiểu thư khuê phòng, ngươi tùy tiện xông vào làm gì? Có biết lễ nghĩa sao?!”

Không ngờ, La công tử hoàn toàn không để ý tới nàng, tiện tay đẩy nàng ra một bên, Lục nhi tức giận còn muốn xông lên, lại bị bọn gia nô cản lại.

Lúc này, La công tử đã chú ý đến Tô cô nương, dáng vẻ say rượu của nàng rất quyến rũ, làm vị La công tử này hai mắt tỏa sáng.

“Vị này chắc hẳn là Tô cô nương, quả nhiên là... Quốc sắc thiên hương, chậc chậc.”

[...]

Chú ý tới ánh mắt của đối phương, Tô cô nương trong mắt hiện lên vẻ chán ghét, dù sao ánh mắt kẻ này hoàn toàn khác với Triệu Hoằng Nhuận, tràn đầy sắc dục.

Ngay khi nàng muốn mở miệng mười vị La công tử này rời đi, đột nhiên Triệu Hoằng Nhuận đưa tay ngăn nàng, từ tốn nói: “vị công tử này, mọi thứ đều phải xem thứu tự trước sau?... Tô cô nương những ngày này không rảnh, phiền các hạ đi tìm người khác.”

Tô cô nương hơi sững sờ, trong lòng chợt hiểu, chắc là Khương công tử lo rằng nàng mở miệng sẽ dẫn tới đối phương thù địch, bởi vậy mới cướp lời nàng.

Việc này làm Tô cô nương có chút hạnh phúc.

“Khách quý? Là ngươi sao?” La công tử quét mắt Triệu Hoằng Nhuận vài lần, thấy là thằng nhóc mười mấy tuổi ăn mặc tầm thường, lập tức cười ha hả: “nhãi con miệng còn hôi sữa, cũng học người ta uống hoa tửu?... Tiểu tử, bản công tử xem ở vị cô nương này mặt mũi, không tính toán với ngươi, mau mau rời đi.”

Nói xong, thấy Triệu Hoằng Nhuận không có ý định đứng dậy, hắn nhướng mày, đi về phía Triệu Hoằng Nhuận, giống như muốn đi tới túm lấy Triệu Hoằng Nhuận và ném ra ngoài.

Nhưng chưa đi được mấy bước, đã có một cánh tay đặt trên vai hắn.

“Người nên rời đi chính là ngươi!” Hừ lạnh một tiếng, Trầm Úc một cái nắm vị La công tử kia bả vai, hơi dùng sức, bóp đối phương kêu đau oai oái.

“Thiếu gia!”

Bọn gia nô thấy nhà nình thiếu gia chịu thiệt thòi, lập tức xông lên, không nói một lời tung nắm đấm về phía Trầm Úc.

Thật không may cho bọn hắn khi đối thủ là Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục, đây đều là tông vệ được dạy dỗ bài bản, nếu một đám gia nô tầm thường cũng không xử lý được, thì làm sao có thể đảm nhiệm việc bảo hộ công tử?

Không ngoài ý muốn, đám gia nô đã bị Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục ba người dễ dàng đánh ngã.

“Các ngươi... Các ngươi dám công khai đánh người?!”

Nhìn thấy gia nô của mình bị ba người đánh ngã, La công tử hoảng sợ hô lên: “ta chính là La Vanh, gia phụ là triều đình Lại Bộ Tả thị lang La Văn Trung, các ngươi dám đánh ta?”

[À à... Tới rồi, câu thoại kinh điển “cha ta là người nào đó” ...]

Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu không nói.

Nhưng đối diện với hắn, Tô cô nương biến sắc mặt.

Cũng khó trách, dù sao cái danh “Lại Bộ Tả thị lang” đối với dân chúng mà nói vẫn tương đối dọa người .

Nhưng đối với Triệu Hoằng Nhuận mà nói, hắn đâu quan tâm hắn là ai?

Muốn so gia thế, ai lại qua được hắn?

Không khoa trương mà nói, chỉ cần Triệu Hoằng Nhuận tiết lộ thân phận, đừng nói là La công tử, liền xem như cha hắn Lại Bộ Tả thị lang, cũng phải quỳ xuống cầu xin tha thứ, dù sao phụ thân Triệu Hoằng Nhuận chính là đương kim Ngụy Vương.

Nhưng vấn đề là, nếu để lộ thân phận ở nơi này, một khi chuyện truyền đến tai Tông phủ thì kết cục sẽ bị giam lại.

Ngẫm lại cũng phải, đường đường là công tử, lại ở thanh lâu tranh giành tình nhân, làm mất hết mặt mũi của hoàng thất, Tông phủ sao có thể dễ dàng tha cho hắn?

[Làm thế nào mới có thể không bại lộ thân phận, lại bảo gia hỏa này xéo đi?]

Triệu Hoằng Nhuận suy nghĩ.

Về phần Trầm Úc, Mục Thanh, Lữ Mục, ba người đang đứng chờ Triệu Hoằng Nhuận thái độ, chỉ cần điện hạ nói một câu “đánh”, bọn hắn đâu quản tiểu tử này là nhi tử của ai.

Trong phòng lập tức trở nên yên tĩnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương