[Hắn... Cùng những nam nhân kia có chút khác biệt...]

Tô cô nương không có tức giận vì bị Triệu Hoằng Nhuận chạm vào tóc của nàng, bởi vì nàng cảm thấy, ánh mắt của đối phương không có ý dâm, mặc dù có chút háo hức, nhưng cũng không giống những nam tử chỉ muốn lột sạch y phục của nàng.

Tử viết, thực sắc tính dã.

Câu nói này có hàm nghĩa, con người chỉ muốn nhìn thấy những thứ đẹp đẽ, đây là thiên tính con người. Dùng ngôn ngữ thô tục chính là đánh giá một vật qua vẻ bề ngoài.

Đối với con người mà nói, đó chính là trông mặt mà bắt hình dong.

Nhưng mà “sắc” cũng không phải là “dâm”, bản chất từ “sắc” ở chỗ[có thể nhìn mà không thể chạm], vượt ra khỏi phạm vi này, liền không còn là “sắc”, mà là ”dâm”. Nó có ý nghĩa tham lam, muốn hoàn toàn chiếm hữu.

Mà ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận tuy rằng từ đầu tới cuối đều chăm chăm vào nàng, nhưng chỉ mang thái độ thưởng thức, đây cũng là lí do vì sao Tô cô nương không hề tức giận.

Ngược lại nàng có chút hiếu kỳ, tự hỏi vì sao Khương công tử giống như nhiều năm chưa thấy nữ nhân.

“Rót rượu.”

“...”

“Rót rượu.”

“...”

“Rót rượu.”

“...”

Chừng nửa nén hương, hai người cũng không nói chuyện .

Triệu Hoằng Nhuận chỉ quan tâm ngắm nhìn vị bạch ngọc mỹ nhân trước mặt, mở miệng chỉ để mỹ nhân rót rượu.

Không thể không nói, được Tô cô nương rót rượu, có một mùi vị rất đặc biệt.

Nhưng hành động của hắn lại làm cho Tô cô nương dở khóc dở cười.

“Này, ngươi xong chưa!”

Tiểu nha hoàn Lục nhi nhịn không được đứng ra chỉ trích: “tiểu thư nhà ta đã rót mười mấy chén, đồ xấu xa nhà ngươi, coi tiểu thư nhà ta là thứ gì?”

“...” Tô cô nương không nói, chỉ nhìn Triệu Hoằng Nhuận.

Cũng không phải là nàng tức giận, nàng chỉ thắc mắc vì sao Khương công tử không nói chuyện với nàng, giống như coi nàng là đồ vật để ngắm, mặc dù ánh mắt không dâm tà, nhưng vẫn để người ta có chút khó chịu.

[Chẳng lẽ ta chỉ là vật trang trí thôi sao?]

Tô cô nương trong lòng oán giận. Triệu Hoằng Nhuận ở trên vách tường vẽ một bức tiên hạc vỗ cánh, đã chạm đến trái tim của nàng, bởi vậy, ngay cả khi Triệu Hoằng Nhuận cũng không đoán được tâm tư của nàng, nàng cũng không nhịn được muốn tìm hiểu vị Khương công tử này.

Thật không nghĩ đến Khương công tử lại quá thờ ơ với mỹ nhân, chỉ ngắm nhìn nàng, lại không nói bất cứ câu nào.

“Các ngươi rất quá đáng, có biết không?”

Triệu Hoằng Nhuận mở miệng câu nói này, khiến Tô cô nương cùng nha hoàn Lục nhi đều có chút khó tin, trong lòng tự nhủ: rốt cuộc là ai quá đáng?

Mặc dù ý tưởng của họ khác nhau, nhưng cả Tô cô nương và tiểu nha hoàn Lục nhi, đều bị Triệu Hoằng Nhuận vừa ăn cướp vừa la làng chọc cười.

“Hỗn đản này, dựa vào cái gì mà nói chúng ta quá đáng? Tiểu thư cũng không phải tiểu nhị trong tửu quán, dựa vào cái gì phải rót rượu cho ngươi?” Tiểu nha hoàn tức giận chỉ trích.

“Bởi vì nàng thua.”

“Con hạc này vẽ có gì tốt? Gầy như que củi, gió thổi là ngã... Tiểu thư nhà ta thấy ngươi tuổi nhỏ, nhường ngươi chút thôi... Rót cho ngươi một ly là được, không ngờ ngươi vô liêm sỉ như vậy, thật coi tiểu thư nhà ta là người hầu sao?”

Lời của Lục nhi làm Tô cô nương lại đỏ mặt, dù sao thì bất cứ ai có chút kiến thức hội họa, đều có thể nhìn ra bức tranh nàng vẽ cùng bức tranh do Triệu Hoằng Nhuận vẽ không cùng một cái cấp độ.

Triệu Hoằng Nhuận nhìn Tô cô nương, thấy nàng đỏ mặt và lúng túng, cũng không nói toạc ra, tò mò hỏi: “vậy ngươi muốn gì?”

Lục nhi nghiêng đầu đánh giá Triệu Hoằng Nhuận một lúc, đột nhiên hỏi: “ ngươi có tiền không?”

[Thẳng thắn như vậy?]

Triệu Hoằng Nhuận nghe vậy, buồn cười: “vậy phải xem là bao nhiêu.”

“Vạn lượng hoàng kim!” Lục nhi vênh váo đắc ý nói: “nếu như ngươi có vạn lượng hoàng kim đem tiểu thư chuộc đi, thì cho dù cả đời tiểu thư vì ngươi rót rượu đều được... Ngươi có không?”

“Hả?” Triệu Hoằng Nhuận hơi cau mày.

Nhìn thấy hắn cau mày, Tô cô nương chẳng biết vì sao trong lòng có chút hoảng hốt, giống như không muốn bị hiểu lầm, thấp giọng trách mắng: “Lục nhi, không cho phép nói hươu nói vượn!”

Nàng cúi đầu, cảm thấy xấu hổ.

Nhưng mà Lục nhi không cảm thấy xấu hổ chút nào, bĩu môi nói: “tiểu thư, có gì không thể nói? Những tiểu thư trong lâu ai mà chẳng suy tính như thế? Nếu không thừa lúc mình vẫn là thanh quan nhi (gái bán nghệ) tìm một cái phú gia công tử làm chỗ dựa, chẳng lẽ tiểu thư chuẩn bị cả một đời ở chỗ này sao?”

[Thì ra là thế...]

Triệu Hoằng Nhuận bừng tỉnh hiểu ra.

Nhưng cho dù đã hiểu, hắn vẫn cảm thấy rất buồn cười vì tiểu nha hoàn rao giá trên trời, vạn lượng hoàng kim, quy ra phải mười mấy vạn bạc? Dù cho Tô cô nương có làm bằng vàng, cũng không đến mức này?

“ Khoảng 150 lượng hoàng kim...” Hắn thầm nói.

[Ở đây Triệu Hoằng Nhuận ước lượng Tô cô nương nặng tầm năm mươi cân, coi như làm bằng vàng, cũng chỉ khoảng 144 lượng hoàng kim.]

[??]

Bất ngờ nghe được Triệu Hoằng Nhuận nói, Tô cô nương cùng Lục nhi đều cảm thấy nghi hoặc.

Lúc này, Triệu Hoằng Nhuận đánh giá Tô cô nương vài lần, giải thích: “ý ta là... Tô cô nương khoảng năm mươi cân, cho dù là làm bằng vàng, cũng chỉ 150 lượng hoàng kim... Quy ra không đến 2000 lượng bạc...Chỉ 2000 lượng bạc, ta vẫn cầm ra được.”

Xác thực, 2000 lượng bạc, đại khái là bốn tháng bổng lộc của công tử, nói nhiều không nhiều, nói ít không ít.

“Ta nhổ vào!”

Tô cô nương còn chưa kịp phản ứng, Lục nhi đã tức giận mắng: “ngươi mới đáng giá 2000 lượng! Chưa nghe câu mỹ nhân vô giá sao? Trước đó, có một tên nhà giàu muốn ra 5000 lượng bạc vì tiểu thư chuộc thân, Nhất Phương Thủy tạ quản sự nhìn cũng không thèm nhìn.”

Nhưng nói đến đây, nàng đối với Triệu Hoằng Nhuận cũng thay đổi cái nhìn với Triệu Hoằng Nhuận, dù sao, lúc hắn nói 2000 lượng bạc có thái độ rất tùy ý, điều này có nghĩa đối phương gia cảnh có lẽ không giống như nàng đoán.

“Nhưng dù như thế nào, vạn lượng hoàng kim vẫn là quá khoa trương?... Không biết Tô cô nương thiếu nợ Nhất Phương Thủy tạ bao nhiêu tiền?”

[Hả? Đây là muốn vì ta chuộc thân sao?]

Tô cô nương nghe vậy sững sờ, ngẩng đầu nhìn Triệu Hoằng Nhuận, càng nhìn gương mặt kia càng cảm thấy khó xử.

Hắn mười bốn, nàng hai mươi, nếu hắn dự định vì nàng chuộc thân, thì nhìn từ góc độ nào cũng không cảm thấy ổn.

Suy cho cùng, trong mắt Tô cô nương, mười bốn tuổi Khương công tử chỉ là một đứa bé mà thôi, lời của hắn có thể tin sao?

Tự dằn lòng không coi là thật, nhưng nhìn thấy ánh mắt Triệu Hoằng Nhuận nghiêm túc, trái tim nàng vẫn có chút loạn nhịp.

“Cái này... Nô gia cũng không biết cụ thể, phải hỏi quản sự...”

Nàng cúi đầu, hai má đỏ bừng.

“Như vậy...” Triệu Hoằng Nhuận nhíu mày ngẫm nghĩ một lúc: “đi hỏi đi.... Nếu như đủ khả năng, tại hạ tự nhiên cố gắng hết sức.”

Hắn biết, những nữ tử lưu lạc vào đây, lúc bị đưa vào sẽ không mất quá nhiều tiền, nhưng vấn đề chính là ở khi chuộc thân, nếu thanh lâu không thể kiếm một món hời, thì tuyệt đối sẽ cắn chết không buông. Đây mới là mấu chốt.

Về phần sau khi chuộc thân cho Tô Cô Nương lại làm sao để an bài nàng, đây cũng là một vấn đề, cũng không thể vụng trộm đưa nàng vào Văn Chiêu Các. Một khi bị điều tra ra, hậu quả rất nghiêm trọng.

Nhưng nếu không quan tâm...

Triệu Hoằng Nhuận nhìn nữ nhân trước mắt, cũng không khỏi động tâm, dù sao nữ nhân dịu dàng điềm tĩnh, chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng hắn.

“Ồ...” Tô cô nương giả vờ bình tĩnh đáp.

Nhưng dù vậy, trong lòng nàng cũng không coi là thật, dù sao lời của một đứa trẻ mười bốn tuổi, thực sự không đáng tin.

Cũng không phải hoài nghi tài lực nhà đối phương, dù sao có thể thuận miệng nói ra những lời này, chính là công tử nhà giàu, vấn đề ở chỗ, cho dù hắn có tài lực thay nàng chuộc thân, nhưng chưa chắc có thể đem lại cho nàng một cuộc sống tốt.

Tuổi của nàng, xuất thân của nàng, đều là vấn đề.

Chính vì vậy, trong lòng Tô cô nương cũng không quá để ý, chẳng qua là cảm thấy tiểu công tử này thật thú vị.

Lúc này, sắc trời dần tối, đã đến hoàng hôn, tông vệ Trầm Úc đi tới, nhỏ giọng nói: “công tử, đến lúc rồi, chúng ta cần phải về.”

“Tốt.”

Triệu Hoằng Nhuận gật đầu, mặc dù hắn cũng không muốn rời đi, nhưng Ngụy Vương đã ra lệnh, nếu trước hoàng hôn không trở lại cung, liền sẽ thu hồi tấm lệnh bài trong tay hắn.

“Tô cô nương, tại hạ cáo từ.... Lữ Mục.”

Triệu Hoằng Nhuận đứng dậy hướng Tô cô nương thi lễ, lập tức kêu Lữ Mục.

Lữ Mục hiểu ý, từ trong tay nải bên trong lấy ra mấy thỏi bạc 50 lạng, chỉnh tề xếp trên bàn, tổng cộng tám thỏi.

Bốn trăm lượng!

Lục nhi giật mình mở to hai mắt, khó có thể tưởng tượng một người ăn mặc bình thường vậy mà mang theo bên mình bốn trăm lượng bạc.

Cảnh này rơi vào mắt Tô cô nương, khiến nàng không cao hứng nổi.

Nàng cắn môi, thấp giọng nói: “Khương công tử đang thương hại nô gia sao?”

Đó là lần đầu tiên nàng nhìn thẳng vào Triệu Hoằng Nhuận với ánh mắt quật cường.

Triệu Hoằng Nhuận từ trong ánh mắt nàng nhìn thấy sự quật cường cùng tủi nhục, trong lòng biết nàng hiểu lầm, cười cười giải thích: “ta không phải đã nói cố gắng hết sức, các ngươi giữ lại thứ này để ứng phó Nhất Phương Thủy tạ quản sự.... Dù trắng noãn như hạc, cũng có lúc phải bất đắc dĩ cúi đầu trong bùn kiếm ăn.”

[!!]

Tô cô nương nghe vậy toàn thân run lên, không tin nhìn qua Triệu Hoằng Nhuận đang xoay người rời đi, tâm tình khó mà bình tĩnh.

“Hắn... Đoán được?”

“Đoán được cái gì?” Lục nhi lúc này đang vui vẻ thu thập những thỏi bạc kia, dùng bạc chà xát vào mặt, bộ dạng giống hệt kẻ mê tiền.

Tô cô nương không để ý nhà mình tiểu nha hoàn, chỉ là không tự chủ được nhìn qua bức họa trên tường, nhìn hình vẽ mặt trời, ngẩn người.

Một lúc sau, nàng thở dài.

“Tích quân sinh trì hề, lục hàn thử thu đông...”( "Đáng tiếc ngươi sinh muộn, sáu mùa hạ thu đông lạnh giá...")

Cùng lúc đó, trong Thủy Cùng điện, Đồng Hiến cúi đầu báo cáo với Ngụy Vương.

“Bệ hạ, bát điện hạ đoán được lão nô phái nội thị theo đuôi, cho nên...”

“Mất dấu rồi?” Ngụy Vương tùy ý cắt lời.

“Đúng...” Đồng Hiến cúi thấp đầu.

“Nghịch tử kia đoán được, cũng không kỳ quái.” Ngụy Vương từ tốn nói: “ngày mai ngươi phái thêm người, trẫm muốn biết, mỗi ngày xuất cung hắn đã làm những gì.”

“Vâng.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương