Đại Ngụy Cung Đình
-
Chương 8: Đốt Đàn Nấu Hạc
“Trước đây ai từng nói bên cạnh hoàng tử nhiều oanh oanh yến yến, ngày nào cũng vui quên đường về? Bước ra đây, bổn hoàng tử đảm bảo không đánh chết hắn...”
Bên cạnh Quan Ngư trì trong Ngự Hoa Viên, hoàng tử thứ tám của Đại Ngụy Triệu Hoằng Nhuận than thở.
Cũng khó trách cậu phẫn uất, sinh ra trong hoàng cung Đại Ngụy, mười bốn năm ròng ngoài thời gian đến hậu cung tham kiến vị dưỡng mẫu Thục Phi là có thể nhìn thấy các cung nữ xinh đẹp từ xa, thời gian còn lại Triệu Hoằng Nhuận không hề được nhìn thấy người khác giới nào.
Lời đồn rằng sinh hoạt của hoàng tử đều do những người cung nữ xinh đẹp hầu hạ?
Nhảm nhí!
Triệu Hoằng Nhuận chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt người phát biểu câu này.
Đừng nói là Văn Chiêu các, dù là các hoàng tử khác, tẩm các của họ đều không có bất kỳ một cung nữ nào, đây là tổ chế của Đại Ngụy.
Hàng ngày, hoặc là đối mặt với một đám tiểu thái giám giọng the thé, hoặc là đối mặt với một đám thân vệ lực lưỡng, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận mấy năm gần đây thỉnh thoảng vẫn lo lắng mắt thẩm mỹ của mình có khi nào sẽ bị thay đổi theo hướng kỳ dị hay không.
Cần biết rằng, một số tiểu thái giám quả thật trông rất khôi ngô, da dẻ cũng trắng trẻo...
Không! Không! Không!
Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng đuổi suy nghĩ nguy hiểm đó ra khỏi đầu.
“Thế nhân giai đạo hoàng tử hảo, há tri hoàng tử diệc nan đương” (1). Câu này không phải Triệu Hoằng Nhuận tùy tiện nói bừa, cung đình Đại Ngụy xưa nay đều áp dụng cách giáo dục kiểu tinh anh nghiêm khắc đối với hoàng tử, bắt buộc các hoàng tử chỉ cần vừa tròn sáu tuổi là phải đi cung học ngay, hàng ngày trời tờ mờ sáng là phải thức dậy, hoàng hôn mới tan học. Đến bây giờ hồi tưởng lại, Triệu Hoằng Nhuận quả thật khó tưởng tượng được những năm qua rốt cuộc cậu đã chịu đựng bằng cách nào.
Nhưng sau khi đã chịu đựng tám năm ròng, cậu không thể chịu đựng thêm nữa.
Trong mắt cậu, hoàng cung rõ ràng là một thể kết hợp giữa nhà lao và miếu hòa thượng, buồn khổ, ngột ngạt, vô vị, nếu có thể, cậu thà làm dân thường cũng khuông muốn ở một nơi không có tự do như vậy.
Niềm vui duy nhất của Triệu Hoằng Nhuận trong những năm nay, chính là khoảng thời gian đến hậu cung thăm dưỡng mẫu Thục Phi, ngắm nhìn những người cung nữ xinh đẹp từ xa, bồi bổ đôi mắt, nếu không, mắt cậu quả thật sẽ bị đám tiểu thái giám tuấn tú và đám thân vệ vạm vỡ che mất.
Điều đáng tiếc là, dù cậu thân là hoàng tử, dù những cung nữ xinh đẹp đó thật ra tận đáy lòng cũng rất muốn được hầu hạ hoàng tử nhưng không còn cách nào khác, cung đình Đại Ngụy có tổ chế, nghiêm cấm thị nữ trong cung tiếp xúc với bất kỳ vị hoàng tử chưa xuất các nào, nếu phát hiện có quan hệ bất chính, hoàng tử đó sẽ phải đến căn phòng tối trong thân phủ để sám hối, còn người cung nữ vi phạm điều cấm đó sẽ bị dùng roi đánh đến chết.
Do đó, trong cung không có bất kỳ một cung nữ nào dám tiếp cận những hoàng tử chưa xuất các như Triệu Hoằng Nhuận, họ nhiều nhất chỉ dám tò mò đứng nhìn từ xa, sau đó hoảng hốt bỏ chạy, lo sợ bị cung nữ khác hay thái giám nhìn thấy.
“Đây là cuộc sống kiểu quái gì chứ!”
Thở một hơi thật dài, Triệu Hoằng Nhuận lật cá nướng trên đống lửa trại.
Ủa? Trong hoàng cung sao lại có lửa trại?
Câu hỏi hay!
Như điều trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi đã nhắc nhở thiên tử Đại Ngụy, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không phải là người cam tâm chịu thiệt thòi.
Khó khăn lắm cuối cùng mới chờ được cơ hội xuất các sớm, Triệu Hoằng Nhuận há có thể bỏ qua?
Người ta nói người hiểu con nhất không ai khác ngoài phụ thân, dù Triệu Nguyên Tư và Triệu Hoằng Nhuận tiếp xúc không nhiều nhưng dù sao họ cũng là phụ tử, tính tình của Triệu Hoằng Nhuận, thiên tử Đại Ngụy cũng gần như hiểu rõ.
Đúng vậy, Triệu Hoằng Nhuận sớm đã nghĩ kỹ, một khi được xuất các lập phủ, cậu nhất định sẽ không ở lại hoàng cung nữa, từ đó sẽ như cá về biển cả hổ về rừng sâu, trời cao hoàng đế ở xa. Lúc đó, muốn đi đâu thì đi, muốn chơi gì thì chơi. Như vậy mới đúng với hai chữ “tiêu dao”!
Nhưng nào ai ngờ, người phụ thân đường đường là thiên tử Đại Ngụy lại phản bội lời hứa, không cho phép Triệu Hoằng Nhuận xuất các, thậm chí còn phái một đoàn cấm vệ quân đến, cưỡng chế đổi lại Tiêu Dao các của Triệu Hoằng Nhuận thành Văn Chiêu các.
Có lẽ ý của thiên tử Đại Ngụy chính là muốn răn dạy nhi tử nhưng trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, chuyện này lại trở thành khiêu khích.
Chiến tranh đến rồi!
Thiên tử làm mùng một, hoàng tử làm mười lăm (2), xem ai sẽ là người chịu không nổi trước!
Cá nướng trên đống lửa trại dần dần tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Triệu Hoằng Nhuận dùng mũi hít vài hơi, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.
“Muốn thử tay nghề của bổn điện hạ không?” - Triệu Hoằng Nhuận hỏi tông vệ Thẩm Vực bên cạnh.
“Không, không... điện hạ cứ tự nhiên nhé...” - Thẩm Vực nuốt nước bọt, ngượng ngùng nói.
Thẩm Vực không phải đang khách sáo, vấn đề ở chỗ nguồn gốc của con cá nướng trên tay Triệu Hoằng Nhuận.
Đây chính là cá chép vàng, còn gọi là cá Kim Lân Trinh Vĩ (3), là cống vật từ nơi khác dâng lên thiên tử Đại Ngụy, được nuôi trong Quan Ngư trì của Ngự Hoa viên hoàng cung, là vật thiên tử Đại Ngụy thích ngắm nhìn nhất. Hoàng cung rộng lớn, chưa từng có ai dám có ý đồ bất chính với nó, nhưng hôm nay, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận gan to bằng trời này lại lệnh cho thân vệ vớt từ dưới hồ lên, công khai nướng ngay bên bờ hồ.
Kim Lân Trinh Vĩ, loài cá quý nhất trên đời, cống phẩm hoàng cung, cho Thẩm Vực mười lá gan cũng không dám bỏ vào mồm.
Không đành lòng nhìn con cá quý nhất trên đời bị Triệu Hoằng Nhuận đưa vào mồm nhai, Thẩm Vực vội vàng cúi đầu, kết quả khó tránh khỏi việc lại nhìn thấy đống lửa.
Đống lửa được chất lên từ thân trúc đang cháy tí tách, tỏa ra một mùi thơm dịu đáng kinh ngạc.
Đáng kinh ngạc?
Không! Không! Không! Đây là lẽ dĩ nhiên!
Vì thứ đang làm củi chính là hai loài trúc quý nhất được trồng trong Ngự Hoa viên. Cây trúc có thân màu tím chính là loài trúc tía nổi tiếng, còn cây trúc có những đốm đen lại càng có một tên gọi rất đẹp là trúc tương phi (4), tất cả đều là những vật thiên tử Đại Ngụy thích ngắm nhìn nhất.
“Này, mấy người các ngươi, nhanh tay lên.”
Sau khi ngốn nga ngốn nghiến ăn xong một con cá chép vàng, Triệu Hoằng Nhuận tiện tay vứt xương cá dưới đất, nhìn về phía những tông vệ đang vớt cá bên bờ hồ xa xa:
“Tăng tốc lên, tranh thủ trước lúc phụ hoàng nghe tin chạy đến phải vớt hết cá trong hồ này!”
Những tông vệ đang vớt cá nghe xong suýt chút nữa rơi xuống hồ.
“Điện hạ, làm quá đáng quá có vẻ không tốt lắm?”
Mục Thanh xách một giỏ cá đi đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt ngượng ngùng khuyên:
“Bệ hạ là thân phụ của điện hạ, điện hạ là thân tử của bệ hạ, lỡ như làm căng quá thì...”
“Sao hả?”
Triệu Hoằng Nhuận liếc tông vệ Mục Thanh, hừ giọng nói:
“Ông ta tháo tấm hoành phi Tiêu Dao các của ta, đây chính là hành động hạ chiến thư! Ngươi bảo bổn hoàng tử ỉu xìu tỏ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra sao? Ta nói cho ngươi biết, không thể nào! Trừ phi ông ta cho phép ta xuất các, nếu không, cuộc chiến này sẽ không kết thúc!”
Các tông vệ nhìn nhau, âm thầm thở dài: Chấp nhận số phận thôi, gặp phải vị hoàng tử điện hạ này là do số mệnh của chúng ta không tốt.
“Nào! Cá vớt lên được mang đi nướng hết cho ta, một con cũng không được giấu!”
Triệu Hoằng Nhuận kêu gọi tông vệ nướng cá, tông vệ tuy biết rất rõ tự ý trộm cá trong Quan Ngư trì của hoàng cung là trọng tội nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo họ là tông vệ của vị hoàng tử điện hạ này chứ.
Cả đám công khai nướng cá bên bờ hồ, sớm có đã thái giám đi ngang hốt hoảng đến Thùy Củng điện bẩm báo.
Lúc này thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư đang cùng ba vị đại thần trung thư phê duyệt tấu chiết trong điện, đột nhiên thấy một thái giám trung niên hốt hoảng xông vào, quỳ lạy dưới đất la thất thanh:
“Bệ hạ, lớn chuyện rồi!”
“Sao?” - Triệu Nguyên Tư khẽ kinh ngạc, theo phản xạ tưởng rằng xảy ra chuyện lớn thật.
Vị thái giám đó thở hổn hển nói:
“Bát điện hạ, là bát điện hạ...”
“Từ từ nói. Rốt cuộc là chuyện gì? Bát điện hạ thế nào?”
Vừa nghe chuyện liên quan đến bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng Triệu Nguyên Tư bỗng chốc hiểu ra vài phần.
Thật ra thiên tử Đại Ngụy cũng đoán được nhi tử này của mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó nhưng e rằng ông cũng tuyệt đối không ngờ cậu ta lại có lá gan này, sắp vớt hết cá Kim Lân Trinh Vĩ ông yêu thích nhất trong Quan Ngư trì.
“Bát điện hạ... ở bên bờ Quan Ngư trì... nướng cá ăn...”
“Ồ.”
Vậy thì có gì chứ, dây thần kinh căng thẳng của Triệu Nguyên Tư liền thả lỏng, thầm nghĩ nướng cá thì có gì đáng phải kinh ngạc? Tiểu tử đó đang trong cơn giận, chỉ cần không thiêu rụi Ngự Hoa viên là được, trẫm sẽ không quan tâm làm gì.
Nghĩ vậy Triệu Nguyên Tư bèn định tiếp tục phê duyệt tấu chiết, đột nhiên trong lòng có dự cảm không lành, chậm rãi quay đầu về phía thái giám đó.
“Điện hạ... nướng cá gì?”
“Kim Lân Trinh Vĩ!” - Thái giám vội vã trả lời.
Thiên tử Đại Ngụy hít một hơi khí lạnh, đột nhiên cảm thấy gân xanh trên trán đều bị kéo căng:
“Nướng... nướng mấy con rồi?”
Thái giám đó ngập ngừng một lúc, cúi đầu nói:
“Xương cá đầy đất.”
Trái tim thiên tử Đại Ngụy bỗng chốc nguội lạnh.
“Tên nghịch tử này... thật nhẫn tâm! Dám... dám lấy Kim Lân Trinh Vĩ trẫm thích nhất ra trút giận?”
Triệu Nguyên Tư cảm thấy từng đợt bóp nghẹn nơi lồng ngực, không còn tâm lý phê duyệt tấu chiết nữa, vội vàng buông bút, nhanh chân đi về hướng Ngự Hoa viên.
Ba vị đại thần trung thư và thái giám Đổng Hiến nhìn nhau, trong lòng đều biết rõ xảy ra chuyện lớn, cũng nhanh chóng đi theo.
Vội vàng đi đến Quan Ngư trì ở Ngự Hoa viên, thiên tử Đại Ngụy quả nhiên nhìn thấy nhi tử ngoan cố bướng bỉnh của mình đang công khai nướng cá bên bờ hồ thật.
Nhìn xương cá đầy dưới đất, thiên tử Đại Ngụy lòng đau đến nỗi sắp nôn ra máu.
Nhưng khi ánh mắt thiên tử Đại Ngụy lướt qua đống lửa, ông bỗng chốc cảm thấy trước mặt tối sầm.
“Nghịch tử giỏi! Nghịch tử giỏi! Quả nhiên rất nhẫn tâm!”
Thiên tử Đại Ngụy máu nhỏ từng giọt trong lòng, nhưng dù sao ông cũng là thiên tử Đại Ngụy, không thể phớt lờ lễ nghi tổ tông để lại mà xông thẳng đến trước mặt tên nhi tử ngỗ nghịch của mình tát hai bạt tai.
Do đó, ông đi qua đó với vẻ mặt tối sầm.
Còn phía sau ông, Đổng Hiến, Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khởi cũng đã đến nơi, khi họ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cũng kinh ngạc đến nỗi sững sờ.
“Bệ hạ giá đáo!” - Đổng Hiến thông báo với giọng the thé để nhắc nhở đám người bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
Dù sao đám người này người lo nướng cá, người lo bắt cá, vô cùng bận rộn, không ai phát hiện thiên tử Đại Ngụy đã đến nơi.
“Phụ hoàng?” - Dường như vừa nhìn thấy thiên tử Đại Ngụy, trên mặt bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận tràn đầy niềm vui bất ngờ, không hề nhìn ra cậu đang đè nén một bụng oán khí đối với phụ thân của mình.
“Phụ hoàng sao lại đến đây? Hi hi! Đến sớm không bằng đến đúng lúc, hoàng nhi vừa nướng xong một con cá, nếu phụ hoàng không chê thì hãy nếm thử tay nghề của hoàng nhi, được không?”
Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt đưa một con cá nướng thơm lừng đến trước mặt thiên tử Đại Ngụy, lộ ra hai chiếc răng khểnh, vô cùng đáng yêu.
Nhưng e rằng thiên tử Đại Ngụy không nghĩ như vậy.
“Đứa con này rõ ràng là ác quỷ!”
Nhìn con cá nướng thơm lừng trước mặt, lại nghĩ đến nguồn gốc con cá này chính là Kim Lân Trinh Vĩ mà thường ngày mình yêu thích nhất, thiên tử Đại Ngụy giận đến nỗi cả người run rẩy.
Dù là thiên tử Đại Ngụy hay những người phía sau thiên tử, họ lúc này đều ý thức được rất rõ ràng rằng, vị điện hạ trước mặt tuyệt đối không phải người dễ dàng chấp nhận thiệt thòi.
“Điện hạ cố tình…”
Nhìn bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại không hề có lấy một tia vui vẻ, ba vị đại thần trung thư cảm thấy gai ốc nổi đầy da đầu.
Hôm qua, thiên tử tháo tấm hoành phi Tiêu Dao các của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
Hôm nay, bát hoàng tử đốt đàn nấu hạc, một hơi tàn phá ba vật kiểng thường ngày thiên tử yêu thích nhất.
Đúng vậy, đây rõ ràng chính là trả thù!
Như dự đoán của ba vị đại thần trung thư, trận chiến phụ tử này đã không thể nào ngăn cản nữa!
***
(1) Một câu thơ trong bài “Văn Đức Điện Loạn Phú” do Triệu Hoằng Nhuận sáng tác ở chương 1. Dịch nghĩa: Người đời đều nói hoàng tử sướng, có biết đâu hoàng tử cũng khó làm.
(2) Thiên tử làm mùng một, hoàng tử làm mười lăm: Mẫu câu “XXX làm mùng một, XXX làm mười lăm” có nghĩa là vì ngươi làm như vậy nên ta cũng làm như vậy.
(3) Kim Lân Trinh Vĩ: Vảy vàng đuôi đỏ.
(4) Trúc tương phi: Còn gọi là trúc đốm. Tương truyền Vua Thuấn băng hà lúc đi tuần ở Thương Ngô, hai người vợ của Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó thân trúc có đốm.
Bên cạnh Quan Ngư trì trong Ngự Hoa Viên, hoàng tử thứ tám của Đại Ngụy Triệu Hoằng Nhuận than thở.
Cũng khó trách cậu phẫn uất, sinh ra trong hoàng cung Đại Ngụy, mười bốn năm ròng ngoài thời gian đến hậu cung tham kiến vị dưỡng mẫu Thục Phi là có thể nhìn thấy các cung nữ xinh đẹp từ xa, thời gian còn lại Triệu Hoằng Nhuận không hề được nhìn thấy người khác giới nào.
Lời đồn rằng sinh hoạt của hoàng tử đều do những người cung nữ xinh đẹp hầu hạ?
Nhảm nhí!
Triệu Hoằng Nhuận chỉ muốn nhổ nước bọt vào mặt người phát biểu câu này.
Đừng nói là Văn Chiêu các, dù là các hoàng tử khác, tẩm các của họ đều không có bất kỳ một cung nữ nào, đây là tổ chế của Đại Ngụy.
Hàng ngày, hoặc là đối mặt với một đám tiểu thái giám giọng the thé, hoặc là đối mặt với một đám thân vệ lực lưỡng, điều này khiến Triệu Hoằng Nhuận mấy năm gần đây thỉnh thoảng vẫn lo lắng mắt thẩm mỹ của mình có khi nào sẽ bị thay đổi theo hướng kỳ dị hay không.
Cần biết rằng, một số tiểu thái giám quả thật trông rất khôi ngô, da dẻ cũng trắng trẻo...
Không! Không! Không!
Triệu Hoằng Nhuận nhanh chóng đuổi suy nghĩ nguy hiểm đó ra khỏi đầu.
“Thế nhân giai đạo hoàng tử hảo, há tri hoàng tử diệc nan đương” (1). Câu này không phải Triệu Hoằng Nhuận tùy tiện nói bừa, cung đình Đại Ngụy xưa nay đều áp dụng cách giáo dục kiểu tinh anh nghiêm khắc đối với hoàng tử, bắt buộc các hoàng tử chỉ cần vừa tròn sáu tuổi là phải đi cung học ngay, hàng ngày trời tờ mờ sáng là phải thức dậy, hoàng hôn mới tan học. Đến bây giờ hồi tưởng lại, Triệu Hoằng Nhuận quả thật khó tưởng tượng được những năm qua rốt cuộc cậu đã chịu đựng bằng cách nào.
Nhưng sau khi đã chịu đựng tám năm ròng, cậu không thể chịu đựng thêm nữa.
Trong mắt cậu, hoàng cung rõ ràng là một thể kết hợp giữa nhà lao và miếu hòa thượng, buồn khổ, ngột ngạt, vô vị, nếu có thể, cậu thà làm dân thường cũng khuông muốn ở một nơi không có tự do như vậy.
Niềm vui duy nhất của Triệu Hoằng Nhuận trong những năm nay, chính là khoảng thời gian đến hậu cung thăm dưỡng mẫu Thục Phi, ngắm nhìn những người cung nữ xinh đẹp từ xa, bồi bổ đôi mắt, nếu không, mắt cậu quả thật sẽ bị đám tiểu thái giám tuấn tú và đám thân vệ vạm vỡ che mất.
Điều đáng tiếc là, dù cậu thân là hoàng tử, dù những cung nữ xinh đẹp đó thật ra tận đáy lòng cũng rất muốn được hầu hạ hoàng tử nhưng không còn cách nào khác, cung đình Đại Ngụy có tổ chế, nghiêm cấm thị nữ trong cung tiếp xúc với bất kỳ vị hoàng tử chưa xuất các nào, nếu phát hiện có quan hệ bất chính, hoàng tử đó sẽ phải đến căn phòng tối trong thân phủ để sám hối, còn người cung nữ vi phạm điều cấm đó sẽ bị dùng roi đánh đến chết.
Do đó, trong cung không có bất kỳ một cung nữ nào dám tiếp cận những hoàng tử chưa xuất các như Triệu Hoằng Nhuận, họ nhiều nhất chỉ dám tò mò đứng nhìn từ xa, sau đó hoảng hốt bỏ chạy, lo sợ bị cung nữ khác hay thái giám nhìn thấy.
“Đây là cuộc sống kiểu quái gì chứ!”
Thở một hơi thật dài, Triệu Hoằng Nhuận lật cá nướng trên đống lửa trại.
Ủa? Trong hoàng cung sao lại có lửa trại?
Câu hỏi hay!
Như điều trung thư hữu thừa Ngu Tử Khởi đã nhắc nhở thiên tử Đại Ngụy, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận không phải là người cam tâm chịu thiệt thòi.
Khó khăn lắm cuối cùng mới chờ được cơ hội xuất các sớm, Triệu Hoằng Nhuận há có thể bỏ qua?
Người ta nói người hiểu con nhất không ai khác ngoài phụ thân, dù Triệu Nguyên Tư và Triệu Hoằng Nhuận tiếp xúc không nhiều nhưng dù sao họ cũng là phụ tử, tính tình của Triệu Hoằng Nhuận, thiên tử Đại Ngụy cũng gần như hiểu rõ.
Đúng vậy, Triệu Hoằng Nhuận sớm đã nghĩ kỹ, một khi được xuất các lập phủ, cậu nhất định sẽ không ở lại hoàng cung nữa, từ đó sẽ như cá về biển cả hổ về rừng sâu, trời cao hoàng đế ở xa. Lúc đó, muốn đi đâu thì đi, muốn chơi gì thì chơi. Như vậy mới đúng với hai chữ “tiêu dao”!
Nhưng nào ai ngờ, người phụ thân đường đường là thiên tử Đại Ngụy lại phản bội lời hứa, không cho phép Triệu Hoằng Nhuận xuất các, thậm chí còn phái một đoàn cấm vệ quân đến, cưỡng chế đổi lại Tiêu Dao các của Triệu Hoằng Nhuận thành Văn Chiêu các.
Có lẽ ý của thiên tử Đại Ngụy chính là muốn răn dạy nhi tử nhưng trong mắt Triệu Hoằng Nhuận, chuyện này lại trở thành khiêu khích.
Chiến tranh đến rồi!
Thiên tử làm mùng một, hoàng tử làm mười lăm (2), xem ai sẽ là người chịu không nổi trước!
Cá nướng trên đống lửa trại dần dần tỏa ra mùi thơm hấp dẫn, Triệu Hoằng Nhuận dùng mũi hít vài hơi, vẻ mặt tràn đầy thỏa mãn.
“Muốn thử tay nghề của bổn điện hạ không?” - Triệu Hoằng Nhuận hỏi tông vệ Thẩm Vực bên cạnh.
“Không, không... điện hạ cứ tự nhiên nhé...” - Thẩm Vực nuốt nước bọt, ngượng ngùng nói.
Thẩm Vực không phải đang khách sáo, vấn đề ở chỗ nguồn gốc của con cá nướng trên tay Triệu Hoằng Nhuận.
Đây chính là cá chép vàng, còn gọi là cá Kim Lân Trinh Vĩ (3), là cống vật từ nơi khác dâng lên thiên tử Đại Ngụy, được nuôi trong Quan Ngư trì của Ngự Hoa viên hoàng cung, là vật thiên tử Đại Ngụy thích ngắm nhìn nhất. Hoàng cung rộng lớn, chưa từng có ai dám có ý đồ bất chính với nó, nhưng hôm nay, bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận gan to bằng trời này lại lệnh cho thân vệ vớt từ dưới hồ lên, công khai nướng ngay bên bờ hồ.
Kim Lân Trinh Vĩ, loài cá quý nhất trên đời, cống phẩm hoàng cung, cho Thẩm Vực mười lá gan cũng không dám bỏ vào mồm.
Không đành lòng nhìn con cá quý nhất trên đời bị Triệu Hoằng Nhuận đưa vào mồm nhai, Thẩm Vực vội vàng cúi đầu, kết quả khó tránh khỏi việc lại nhìn thấy đống lửa.
Đống lửa được chất lên từ thân trúc đang cháy tí tách, tỏa ra một mùi thơm dịu đáng kinh ngạc.
Đáng kinh ngạc?
Không! Không! Không! Đây là lẽ dĩ nhiên!
Vì thứ đang làm củi chính là hai loài trúc quý nhất được trồng trong Ngự Hoa viên. Cây trúc có thân màu tím chính là loài trúc tía nổi tiếng, còn cây trúc có những đốm đen lại càng có một tên gọi rất đẹp là trúc tương phi (4), tất cả đều là những vật thiên tử Đại Ngụy thích ngắm nhìn nhất.
“Này, mấy người các ngươi, nhanh tay lên.”
Sau khi ngốn nga ngốn nghiến ăn xong một con cá chép vàng, Triệu Hoằng Nhuận tiện tay vứt xương cá dưới đất, nhìn về phía những tông vệ đang vớt cá bên bờ hồ xa xa:
“Tăng tốc lên, tranh thủ trước lúc phụ hoàng nghe tin chạy đến phải vớt hết cá trong hồ này!”
Những tông vệ đang vớt cá nghe xong suýt chút nữa rơi xuống hồ.
“Điện hạ, làm quá đáng quá có vẻ không tốt lắm?”
Mục Thanh xách một giỏ cá đi đến bên cạnh Triệu Hoằng Nhuận, vẻ mặt ngượng ngùng khuyên:
“Bệ hạ là thân phụ của điện hạ, điện hạ là thân tử của bệ hạ, lỡ như làm căng quá thì...”
“Sao hả?”
Triệu Hoằng Nhuận liếc tông vệ Mục Thanh, hừ giọng nói:
“Ông ta tháo tấm hoành phi Tiêu Dao các của ta, đây chính là hành động hạ chiến thư! Ngươi bảo bổn hoàng tử ỉu xìu tỏ ra vẻ không có chuyện gì xảy ra sao? Ta nói cho ngươi biết, không thể nào! Trừ phi ông ta cho phép ta xuất các, nếu không, cuộc chiến này sẽ không kết thúc!”
Các tông vệ nhìn nhau, âm thầm thở dài: Chấp nhận số phận thôi, gặp phải vị hoàng tử điện hạ này là do số mệnh của chúng ta không tốt.
“Nào! Cá vớt lên được mang đi nướng hết cho ta, một con cũng không được giấu!”
Triệu Hoằng Nhuận kêu gọi tông vệ nướng cá, tông vệ tuy biết rất rõ tự ý trộm cá trong Quan Ngư trì của hoàng cung là trọng tội nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo họ là tông vệ của vị hoàng tử điện hạ này chứ.
Cả đám công khai nướng cá bên bờ hồ, sớm có đã thái giám đi ngang hốt hoảng đến Thùy Củng điện bẩm báo.
Lúc này thiên tử Đại Ngụy Triệu Nguyên Tư đang cùng ba vị đại thần trung thư phê duyệt tấu chiết trong điện, đột nhiên thấy một thái giám trung niên hốt hoảng xông vào, quỳ lạy dưới đất la thất thanh:
“Bệ hạ, lớn chuyện rồi!”
“Sao?” - Triệu Nguyên Tư khẽ kinh ngạc, theo phản xạ tưởng rằng xảy ra chuyện lớn thật.
Vị thái giám đó thở hổn hển nói:
“Bát điện hạ, là bát điện hạ...”
“Từ từ nói. Rốt cuộc là chuyện gì? Bát điện hạ thế nào?”
Vừa nghe chuyện liên quan đến bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận, trong lòng Triệu Nguyên Tư bỗng chốc hiểu ra vài phần.
Thật ra thiên tử Đại Ngụy cũng đoán được nhi tử này của mình tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua, chắc chắn sẽ gây ra chuyện gì đó nhưng e rằng ông cũng tuyệt đối không ngờ cậu ta lại có lá gan này, sắp vớt hết cá Kim Lân Trinh Vĩ ông yêu thích nhất trong Quan Ngư trì.
“Bát điện hạ... ở bên bờ Quan Ngư trì... nướng cá ăn...”
“Ồ.”
Vậy thì có gì chứ, dây thần kinh căng thẳng của Triệu Nguyên Tư liền thả lỏng, thầm nghĩ nướng cá thì có gì đáng phải kinh ngạc? Tiểu tử đó đang trong cơn giận, chỉ cần không thiêu rụi Ngự Hoa viên là được, trẫm sẽ không quan tâm làm gì.
Nghĩ vậy Triệu Nguyên Tư bèn định tiếp tục phê duyệt tấu chiết, đột nhiên trong lòng có dự cảm không lành, chậm rãi quay đầu về phía thái giám đó.
“Điện hạ... nướng cá gì?”
“Kim Lân Trinh Vĩ!” - Thái giám vội vã trả lời.
Thiên tử Đại Ngụy hít một hơi khí lạnh, đột nhiên cảm thấy gân xanh trên trán đều bị kéo căng:
“Nướng... nướng mấy con rồi?”
Thái giám đó ngập ngừng một lúc, cúi đầu nói:
“Xương cá đầy đất.”
Trái tim thiên tử Đại Ngụy bỗng chốc nguội lạnh.
“Tên nghịch tử này... thật nhẫn tâm! Dám... dám lấy Kim Lân Trinh Vĩ trẫm thích nhất ra trút giận?”
Triệu Nguyên Tư cảm thấy từng đợt bóp nghẹn nơi lồng ngực, không còn tâm lý phê duyệt tấu chiết nữa, vội vàng buông bút, nhanh chân đi về hướng Ngự Hoa viên.
Ba vị đại thần trung thư và thái giám Đổng Hiến nhìn nhau, trong lòng đều biết rõ xảy ra chuyện lớn, cũng nhanh chóng đi theo.
Vội vàng đi đến Quan Ngư trì ở Ngự Hoa viên, thiên tử Đại Ngụy quả nhiên nhìn thấy nhi tử ngoan cố bướng bỉnh của mình đang công khai nướng cá bên bờ hồ thật.
Nhìn xương cá đầy dưới đất, thiên tử Đại Ngụy lòng đau đến nỗi sắp nôn ra máu.
Nhưng khi ánh mắt thiên tử Đại Ngụy lướt qua đống lửa, ông bỗng chốc cảm thấy trước mặt tối sầm.
“Nghịch tử giỏi! Nghịch tử giỏi! Quả nhiên rất nhẫn tâm!”
Thiên tử Đại Ngụy máu nhỏ từng giọt trong lòng, nhưng dù sao ông cũng là thiên tử Đại Ngụy, không thể phớt lờ lễ nghi tổ tông để lại mà xông thẳng đến trước mặt tên nhi tử ngỗ nghịch của mình tát hai bạt tai.
Do đó, ông đi qua đó với vẻ mặt tối sầm.
Còn phía sau ông, Đổng Hiến, Hà Tương Tự, Lận Ngọc Dương, Ngu Tử Khởi cũng đã đến nơi, khi họ nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, cũng kinh ngạc đến nỗi sững sờ.
“Bệ hạ giá đáo!” - Đổng Hiến thông báo với giọng the thé để nhắc nhở đám người bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
Dù sao đám người này người lo nướng cá, người lo bắt cá, vô cùng bận rộn, không ai phát hiện thiên tử Đại Ngụy đã đến nơi.
“Phụ hoàng?” - Dường như vừa nhìn thấy thiên tử Đại Ngụy, trên mặt bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận tràn đầy niềm vui bất ngờ, không hề nhìn ra cậu đang đè nén một bụng oán khí đối với phụ thân của mình.
“Phụ hoàng sao lại đến đây? Hi hi! Đến sớm không bằng đến đúng lúc, hoàng nhi vừa nướng xong một con cá, nếu phụ hoàng không chê thì hãy nếm thử tay nghề của hoàng nhi, được không?”
Triệu Hoằng Nhuận cười híp mắt đưa một con cá nướng thơm lừng đến trước mặt thiên tử Đại Ngụy, lộ ra hai chiếc răng khểnh, vô cùng đáng yêu.
Nhưng e rằng thiên tử Đại Ngụy không nghĩ như vậy.
“Đứa con này rõ ràng là ác quỷ!”
Nhìn con cá nướng thơm lừng trước mặt, lại nghĩ đến nguồn gốc con cá này chính là Kim Lân Trinh Vĩ mà thường ngày mình yêu thích nhất, thiên tử Đại Ngụy giận đến nỗi cả người run rẩy.
Dù là thiên tử Đại Ngụy hay những người phía sau thiên tử, họ lúc này đều ý thức được rất rõ ràng rằng, vị điện hạ trước mặt tuyệt đối không phải người dễ dàng chấp nhận thiệt thòi.
“Điện hạ cố tình…”
Nhìn bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận vẻ mặt tươi cười nhưng ánh mắt lại không hề có lấy một tia vui vẻ, ba vị đại thần trung thư cảm thấy gai ốc nổi đầy da đầu.
Hôm qua, thiên tử tháo tấm hoành phi Tiêu Dao các của bát hoàng tử Triệu Hoằng Nhuận.
Hôm nay, bát hoàng tử đốt đàn nấu hạc, một hơi tàn phá ba vật kiểng thường ngày thiên tử yêu thích nhất.
Đúng vậy, đây rõ ràng chính là trả thù!
Như dự đoán của ba vị đại thần trung thư, trận chiến phụ tử này đã không thể nào ngăn cản nữa!
***
(1) Một câu thơ trong bài “Văn Đức Điện Loạn Phú” do Triệu Hoằng Nhuận sáng tác ở chương 1. Dịch nghĩa: Người đời đều nói hoàng tử sướng, có biết đâu hoàng tử cũng khó làm.
(2) Thiên tử làm mùng một, hoàng tử làm mười lăm: Mẫu câu “XXX làm mùng một, XXX làm mười lăm” có nghĩa là vì ngươi làm như vậy nên ta cũng làm như vậy.
(3) Kim Lân Trinh Vĩ: Vảy vàng đuôi đỏ.
(4) Trúc tương phi: Còn gọi là trúc đốm. Tương truyền Vua Thuấn băng hà lúc đi tuần ở Thương Ngô, hai người vợ của Vua Thuấn thương chồng than khóc ở khoảng giữa Trường Giang và Tương Giang, nước mắt vẩy lên cây trúc, từ đó thân trúc có đốm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook