Đại Ngụy Cung Đình
-
Chương 54: Thái Tử Và Ung Vương (3)
Trong số các hoàng tử Đại Ngụy thì nghiệt duyên giữa thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự được xem là truyền kỳ nhất.
Trước đây, mẫu phi của hai người họ là Vương thị và Thi thị nghe nói là những phi tử cùng lúc được triệu nhập cung. Thậm chí nghe nói năm xưa Vương thị và Thi thị còn là những tỉ muội có quan hệ rất thân thiết, cùng đồng tâm hiệp lực chống lại sự áp bức của những phi tần khác trong cung, giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng từ những mỹ nhân không được xem trọng dần dần bước lên vị trí phi tần.
Thời gian ấy, sự sủng ái mà thiên tử Đại Ngụy dành cho họ cũng khó mà phân cao thấp.
Càng trùng hợp hơn nữa chính là, cả hai lại hầu như cùng hoài thai trong một ngày, hơn nữa sau mười tháng mang thai thì lại sinh thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự vào cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Theo tin đồn thì hai người sinh cách nhau không quá nửa canh giờ.
Nhưng chỉ vì một khoảng cách nửa canh giờ nhỏ nhoi ấy mà khiến cho khoảng cách của hai hoàng tử trở nên xa vời, Hoằng Lễ sinh trước lập tức trở thành thái tử, mẹ là Vương thị nhờ vào con trai mà sau đó được lên ngôi vị hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, còn Hoằng Dự sinh chậm hơn một chút nên mất đi vinh dự trở thành thái tử và trưởng hoàng tử.
Khoảng thời gian ấy, cũng không hiểu vì sao, tỉ muội Vương thị và Thi thị trở mặt thành thù, khiến cho thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự từ lúc sinh ra cũng trở thành kẻ thù truyền kiếp, đối địch lẫn nhau.
Cho dù đã trải qua hai mươi lăm năm thì vẫn như thế.
Hơn nữa còn ngày càng ác liệt hơn.
Bình tĩnh suy tính thì Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không muốn liên quan gì đến bọn họ cả, nhưng sự thật đã chứng minh, có nhiều lúc, cho dù chúng ta không chủ động tìm đến rắc rối thì rắc rối cũng vẫn đến tìm chúng ta.
Chẳng hạn như, vừa mới gặp Ung Vương Hoằng Dự trong hành lang, mới nói chuyện vài câu thì lát sau đã gặp ngay Đông Cung thái tử Hoằng Lễ, đúng là không thể tin nổi mà.
Nhưng sự việc đã như thế, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn tính toán nhiều, dù gì Ung Vương cũng đã chủ động tạ lỗi với cậu, cứ tiếp tục truy cứu thì cuối cùng lại thành ra cậu là người không phải.
“Nhị hoàng huynh muốn làm thiên tử sao?”
“Ừ.”
Một đoạn đối thoại rất đơn giản thôi nhưng lại khiến cho đám tông vệ Thẩm Úc đi sau lưng Triệu Hoằng Nhuận phải giật mình rụt cổ.
Bọn họ vô cùng kinh hãi khi thấy Ung Vương điện hạ đang ở trong cung lại mở miệng nói đến hoàng vị mà không kiêng kị gì cả. Ngược lại, mười tông vệ đi sau Ung Vương Hoằng Dự thì lại trấn tĩnh hơn nhiều, hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì cả.
“Huynh ấy… thẳng thắn thừa nhận luôn sao?”
Đừng nói là bọn Thẩm Úc kinh hãi mà ngay cả sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận cũng lộ ra một chút sửng sốt.
Tuy trong số các hoàng tử có rất nhiều người ham muốn hoàng vị, nhưng khi ở trong hoàng cung mà lại to gan không kiêng kị thừa nhận việc này thì Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nghe bao giờ cả.
“Hoằng Nhuận có vẻ rất kinh ngạc?” Ung Vương dừng bước quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi cười nói: “Lẽ nào Hoằng Nhuận đệ không cảm thấy vi huynh thích hợp với ngôi chủ nhân Đại Ngụy hơn hắn sao?”
“Ồ ồ… Gọi thẳng Đông Cung thái tử là hắn luôn sao?”
Triệu Hoằng Nhuận thầm giật mình trong bụng, nhưng vẻ mặt lại không lộ ra, khẽ mỉm cười nói: “Nhị hoàng huynh xem ra rất tự phụ nhỉ.”
“Không phải là tự phụ mà là thong dong.” Sau khi sửa lại lời nói của Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt Ung Vương Hoằng Dự chợt thoáng lóe lên một vẻ phức tạp khó nắm bắt, sau đó bình thản nói: “Ta quá hiểu hắn… Có lẽ hắn cũng khá hiểu ta, nhưng tuyệt đối không thể hiểu rõ bằng ta hiểu hắn được.”
“Thế thì cũng được.” Triệu Hoằng Nhuận nói một cách bâng quơ.
Ung Vương không hề khó chịu trước vẻ bâng quơ của Triệu Hoằng Nhuận.
Đột nhiên, anh ta quay đầu lại hỏi: “Hoằng Nhuận, đệ có nghe nói đến Thái Hoán không?”
“Đó là ai?”
Ung Vương nở nụ cười kỳ lạ: “Tư lang của ty Văn Tuyển sử bộ, một trong mười bảy vị quan giám khảo sử bộ bị đệ hại ấy… Đông Cung trước nay luôn lôi kéo ông ta, nhưng ông ta lại là người của ta.”
“…” Triệu Hoằng Nhuận bất chợt dừng bước, nhìn Ung Vương Hoằng Dự bằng vẻ mặt dò xét.
Có vẻ đoán ra được suy nghĩ của cậu, Ung Vương liền cười nói: “Yên tâm đi, vi huynh không giống như Đông Cung, ta biết phân biệt đúng sai. Ta nhất định sẽ cứu Thái Hoán, tuy nhiên ông ta dù nghe lệnh của vi huynh nhưng trước đây lại cùng với Phạm Túc gây ra không ít việc phạm pháp, có thể cứu ông ta ra khỏi Đại Lý Tự rồi phục hồi nguyên chức hay không, ta cũng không dám chắc… Nhưng cho dù như thế thì vi huynh cũng không trách đệ, bởi vì ta biết phân biệt đúng sai nặng nhẹ.”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn sâu vào mắt Ung Vương rồi hỏi: “Nhị hoàng huynh đang lôi kéo ta sao?”
“Ừ, đúng rồi… Từ sau hôm ấy ở Văn Đức điện, vi huynh đã luôn chú ý đến đệ. Vi huynh cho rằng Hoằng Nhuận đệ không hề có vẻ ngỗ ngược bất thành khí như vẻ ngoài, nếu không thì phụ hoàng và lục đệ sao có thể thay đổi cách đối xử với đệ như thế?”
“Ha.” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng cười: “Cảm tạ sự yêu quý của nhị hoàng huynh, nhưng tiếc là Hoằng Nhuận không hề có chút hứng thú nào với việc tranh đấu của chư vị hoàng huynh cả.”
“Ồ? Vi huynh lại nghĩ Hoằng Nhuận sẽ giúp huynh một tay đấy.”
“Sao huynh lại nghĩ thế?” Nhìn vẻ mặt tự tin tràn trề của nhị hoàng huynh, Triệu Hoằng Nhuận thấy thú vị.
Ung Vương chợt nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi nghiêm túc nói: “Bởi vì ta thích hợp trở thành thiên tử Đại Ngụy hơn hắn, ta có lòng tin sẽ khiến Đại Ngụy càng thêm giàu mạnh.”
“Thế thì liên quan gì đến ta?”
Ung Vương cười, sau đó nheo mắt rồi khẽ nói: “Đại Ngụy càng giàu mạnh thì đệ sau này khi làm thịnh thế nhàn vương sẽ càng ổn định hơn không phải sao?”
“…”
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì thầm giật mình, bất giác ngẩng đầu nhìn nhị hoàng huynh của mình.
“Từ sự việc khoa thi sử bộ có thể nhận ra Đông Cung không phải là lựa chọn tốt nhất trong việc đối đãi tốt với huynh đệ… Về mặt này thì vi huynh đáng tin hơn hắn nhiều.” Dứt lời, Ung Vương Hoằng Dự vỗ vào vai Triệu Hoằng Nhuận rồi cúi đầu nói khẽ vào tai cậu: “Đệ cứ suy nghĩ đi, nhưng thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều nữa đâu.”
Nói xong, Ung Vương Hoằng Dự quay sang gật đầu chào đám tông vệ Thẩm Úc rồi dẫn mười tông vệ của mình đi trước.
Chỉ còn lại một mình Triệu Hoằng Nhuận đứng trong hành lang suy tư.
“Điện hạ…” Đám tông vệ Thẩm Úc vây quanh cậu.
Triệu Hoằng Nhuận phẩy tay tỏ ý bọn họ đừng nói gì cả, sau đó đứng yên trong hành lang, vừa nhìn quang cảnh trong đình viện vừa trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, cậu chợt khẽ nói: “Thẩm Úc, ngươi đi điều tra về nhị hoàng huynh đi.”
“Nhị hoàng huynh… chứ không phải Ung Vương sao?”
Thẩm Úc ngẩn người, lập tức đoán ra điện hạ nhà mình rõ ràng đã bị thuyết phục rồi.
Đúng thế, Triệu Hoằng Nhuận thật sự đã bị thuyết phục rồi, ít nhất thì cũng đã bị thuyết phục một phần.
Dù gì thì đó cũng là lời hứa của Ung Vương, cho dù chỉ là hứa miệng, chưa biết sau này sẽ ra sao, nhưng vào giờ này ngày này thì đó thật sự là một lời hứa rất có sức hấp dẫn.
Hấp dẫn đối với Triệu Hoằng Nhuận.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Triệu Hoằng Nhuận sẽ chịu đứng về phía Ung Vương Hoằng Dự. Cậu muốn trước tiên phải điều tra về nhị hoàng huynh này, xem anh ta bình thường đối nhân xử thế ra sao, có từng làm việc gì lạm dụng chức quyền hay không, từ đó mà phán đoán tính cách của nhị hoàng huynh.
Nhưng dù nói thế nào thì giữa thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự, Triệu Hoằng Nhuận sẽ hơi nghiêng về Ung Vương hơn.
“Có khi nào sẽ khiến Ung Vương điện hạ không vui không?”
Tông vệ Mục Thanh ngập ngừng hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu: “Cứ đi điều tra đi, quang minh chính đại mà điều tra… Nhị hoàng huynh không những sẽ không ngăn cản mà ngược lại còn phối hợp với các ngươi nữa, trừ phi huynh ấy hành xử không giống những gì mình nói…”
“Vâng!”
Thẩm Úc dẫn mấy tông vệ rời đi, còn Triệu Hoằng Nhuận thì dẫn Mục Thanh và Lữ Mục đi đến Thùy Củng điện.
Khi cậu đến Thùy Củng điện thì thấy các hoàng tử đều đã đến rồi, hiện đang khấu bái đại lễ phụ tử với thiên tử.
Năm nào cũng thế, cũng vào những dịp thế này, thái độ của thiên tử Đại Ngụy đối xử với các hoàng tử đều như nhau, không hề phân biệt đối xử, ông luôn nói những câu khích lệ với mỗi vị hoàng tử.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại cảm thấy khi thiên tử khích lệ mình thì có vẻ lại mang đầy ác ý.
Chẳng hạn như câu “Cố gắng phấn đấu, bại cũng đừng nản”, thật sự là đang nhằm vào kết cục một thắng hai bại hiện tai của cậu, khiến Triệu Hoằng Nhuận giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó thì các hoàng tử đều lui đi cả, mỗi người sẽ đến hậu cung bái kiến mẫu phi của mình, Triệu Hoằng Nhuận và đệ đệ cũng rời khỏi Thùy Củng điện để đến Ngưng Hương cung.
Lúc này thì Thẩm Thục Phi trong tẩm cung đã trang điểm xong, đang ngồi chờ hai người con trai của mình.
Cần phải nói thêm, trước đây do không được sủng ái nên cuộc sống của Thẩm Thục Phi khá là khó khăn, không nỡ bỏ ngân lượng ra để bảo Thượng Công cục may y phục mới mà thường để dành tiền để cho hai đứa con trai của mình. Nhưng hiện giờ thì địa vị Thẩm Thục Phi trong lòng thiên tử đã được nâng cao, đến mức không cần phải bỏ ngân lượng ra, thiên tử cũng đã gọi Thượng Công cục may cho nàng y phục mới, vì y phục trong cung của Thẩm Thục Phi rất ít, hoàn toàn không bì được với các phi tần khác trong cung.
Hôm nay nàng khoác lên mình bộ y phục mới, trên gương mặt xanh xao cũng tô chút phấn son, khiến tinh thần cả người trông có vẻ tốt hơn nhiều, thậm chí còn khá quyến rũ.
Sau khi dặn dò cung nữ trong Ngưng Hương cung vài câu, Thẩm Thục Phi dẫn cung nữ thân cận của mình là Tiểu Đào cùng với hai người con trai Hoằng Nhuận và Hoằng Tuyên đi đến Văn Đức điện.
Buổi tiệc gia yến của thiên tử ngày tết Đoan Ngọ theo lệ thường sẽ được tổ chức ở tiền điện Văn Đức điện, thời gian là vào giờ Mùi. Tuy nhiên thường thì các hoàng tử và hậu phi dự yến đều sẽ đến sớm hơn một chút, vào khoảng giờ Ngọ hai ba khắc là đã đến điện rồi, để tránh việc đến còn muộn hơn thiên tử, thế thì sẽ bị chỉ trích là không biết lễ phép.
Ngoài ra, buổi gia yến tết Đoan Ngọ này của thiên tử không phải phi tần nào cũng được tham dự hoặc muốn tham dự là được, có vài phi tử không được sủng ái thì Nội Thị Giám sẽ không đi thông báo, chẳng hạn như Trần Thục Viện, hiện giờ chẳng khác gì như đã bị đày vào lãnh cung cả.
Còn có một số phi tần phi tử do vô xuất, nghĩa là không sinh được cho thiên tử đứa con nào nên cũng không muốn đến góp mặt.
Bởi vì nói đơn giản ra thì buổi yến tiệc này vốn là buổi tiệc dành cho các con của thiên tử và những mẫu phi của mấy hoàng tử công chúa này gặp nhau. Tuy những phi tử vô xuất không phải là không được phép tham dự, nhưng nói thẳng ra thì các phi tử vô xuất khi dự buổi yến tiệc này thường khó tránh sẽ có cảm giác thất bại, cảm thấy không bằng người ta, thế nên đa số bọn họ đều lấy cớ cáo bệnh không đi, tránh việc nhìn thấy con cái của người khác mà ghen tị.
Vì đây là một buổi tiệc gia đình nên cách sắp xếp chỗ ngồi cũng khác các buổi tiệc khác.
Trước tiên chỗ ngồi của thiên tử được xếp ở một vị trí gần ngay chính giữa, đối diện với cổng đại điện, bên cạnh là chỗ ngồi của hoàng hậu Vương thị. Sau đó sau lưng thiên tử sẽ bày ra những chiếc bàn xếp theo hình cánh quạt, đó chính là chỗ ngồi của các phi tử.
Còn đối diện với chỗ ngồi của thiên tử sẽ là chín chiếc bàn xếp theo hình bán nguyệt, tương ứng với chín vị hoàng tử, ở giữa là chỗ của Đông Cung thái tử, các vị hoàng tử còn lại lần lượt ngồi ở hai bên trái phải.
Phía sau chỗ ngồi của chín vị hoàng tử lại bày tiếp rất nhiều bàn hình cánh quạt, đó là chỗ ngồi của những tông vệ, cận thần và tâm phúc của hoàng tử, mỗi hoàng tử sẽ được mời thêm khoảng ba đến bốn người, có thể là những tông vệ thường xuyên đi theo như tông vệ Thẩm Úc, Lữ Mục, hoặc cũng có thể là những cận thần tâm phúc dưới trướng, việc này là tùy mỗi hoàng tử sắp xếp.
Các công chúa sẽ ngồi ở hai bên, cạnh chỗ ngồi của các phi tần, từ đó có thể nhận ra địa vị của công chúa ở trong cung hoàn toàn không sánh được với hoàng tử.
Đằng sau chỗ ngồi của các hoàng tử còn có thêm mười mấy chỗ ngồi xếp ở hai bên, đó là chỗ dành cho các thần tử cùng học ở Cung học, Tông học hoặc cùng học với Đông Cung, vì trong buổi tiệc Đoan Ngọ không phải chỉ ăn một bữa cơm là xong, mà sau đó thiên tử còn kiểm tra tài học của các con mình nữa.
Thế nên, đối với những hoàng tử muốn lấy lòng thiên tử hoặc muốn tranh đoạt hoàng vị thì buổi tiệc Đoan Ngọ thật ra chính là một trận chiến.
Trước đây, mẫu phi của hai người họ là Vương thị và Thi thị nghe nói là những phi tử cùng lúc được triệu nhập cung. Thậm chí nghe nói năm xưa Vương thị và Thi thị còn là những tỉ muội có quan hệ rất thân thiết, cùng đồng tâm hiệp lực chống lại sự áp bức của những phi tần khác trong cung, giúp đỡ lẫn nhau, cuối cùng từ những mỹ nhân không được xem trọng dần dần bước lên vị trí phi tần.
Thời gian ấy, sự sủng ái mà thiên tử Đại Ngụy dành cho họ cũng khó mà phân cao thấp.
Càng trùng hợp hơn nữa chính là, cả hai lại hầu như cùng hoài thai trong một ngày, hơn nữa sau mười tháng mang thai thì lại sinh thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự vào cùng giờ cùng ngày cùng tháng cùng năm.
Theo tin đồn thì hai người sinh cách nhau không quá nửa canh giờ.
Nhưng chỉ vì một khoảng cách nửa canh giờ nhỏ nhoi ấy mà khiến cho khoảng cách của hai hoàng tử trở nên xa vời, Hoằng Lễ sinh trước lập tức trở thành thái tử, mẹ là Vương thị nhờ vào con trai mà sau đó được lên ngôi vị hoàng hậu, mẫu nghi thiên hạ, còn Hoằng Dự sinh chậm hơn một chút nên mất đi vinh dự trở thành thái tử và trưởng hoàng tử.
Khoảng thời gian ấy, cũng không hiểu vì sao, tỉ muội Vương thị và Thi thị trở mặt thành thù, khiến cho thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự từ lúc sinh ra cũng trở thành kẻ thù truyền kiếp, đối địch lẫn nhau.
Cho dù đã trải qua hai mươi lăm năm thì vẫn như thế.
Hơn nữa còn ngày càng ác liệt hơn.
Bình tĩnh suy tính thì Triệu Hoằng Nhuận hoàn toàn không muốn liên quan gì đến bọn họ cả, nhưng sự thật đã chứng minh, có nhiều lúc, cho dù chúng ta không chủ động tìm đến rắc rối thì rắc rối cũng vẫn đến tìm chúng ta.
Chẳng hạn như, vừa mới gặp Ung Vương Hoằng Dự trong hành lang, mới nói chuyện vài câu thì lát sau đã gặp ngay Đông Cung thái tử Hoằng Lễ, đúng là không thể tin nổi mà.
Nhưng sự việc đã như thế, Triệu Hoằng Nhuận cũng không muốn tính toán nhiều, dù gì Ung Vương cũng đã chủ động tạ lỗi với cậu, cứ tiếp tục truy cứu thì cuối cùng lại thành ra cậu là người không phải.
“Nhị hoàng huynh muốn làm thiên tử sao?”
“Ừ.”
Một đoạn đối thoại rất đơn giản thôi nhưng lại khiến cho đám tông vệ Thẩm Úc đi sau lưng Triệu Hoằng Nhuận phải giật mình rụt cổ.
Bọn họ vô cùng kinh hãi khi thấy Ung Vương điện hạ đang ở trong cung lại mở miệng nói đến hoàng vị mà không kiêng kị gì cả. Ngược lại, mười tông vệ đi sau Ung Vương Hoằng Dự thì lại trấn tĩnh hơn nhiều, hoàn toàn không biểu lộ cảm xúc gì cả.
“Huynh ấy… thẳng thắn thừa nhận luôn sao?”
Đừng nói là bọn Thẩm Úc kinh hãi mà ngay cả sắc mặt Triệu Hoằng Nhuận cũng lộ ra một chút sửng sốt.
Tuy trong số các hoàng tử có rất nhiều người ham muốn hoàng vị, nhưng khi ở trong hoàng cung mà lại to gan không kiêng kị thừa nhận việc này thì Triệu Hoằng Nhuận chưa từng nghe bao giờ cả.
“Hoằng Nhuận có vẻ rất kinh ngạc?” Ung Vương dừng bước quay sang nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi cười nói: “Lẽ nào Hoằng Nhuận đệ không cảm thấy vi huynh thích hợp với ngôi chủ nhân Đại Ngụy hơn hắn sao?”
“Ồ ồ… Gọi thẳng Đông Cung thái tử là hắn luôn sao?”
Triệu Hoằng Nhuận thầm giật mình trong bụng, nhưng vẻ mặt lại không lộ ra, khẽ mỉm cười nói: “Nhị hoàng huynh xem ra rất tự phụ nhỉ.”
“Không phải là tự phụ mà là thong dong.” Sau khi sửa lại lời nói của Triệu Hoằng Nhuận, ánh mắt Ung Vương Hoằng Dự chợt thoáng lóe lên một vẻ phức tạp khó nắm bắt, sau đó bình thản nói: “Ta quá hiểu hắn… Có lẽ hắn cũng khá hiểu ta, nhưng tuyệt đối không thể hiểu rõ bằng ta hiểu hắn được.”
“Thế thì cũng được.” Triệu Hoằng Nhuận nói một cách bâng quơ.
Ung Vương không hề khó chịu trước vẻ bâng quơ của Triệu Hoằng Nhuận.
Đột nhiên, anh ta quay đầu lại hỏi: “Hoằng Nhuận, đệ có nghe nói đến Thái Hoán không?”
“Đó là ai?”
Ung Vương nở nụ cười kỳ lạ: “Tư lang của ty Văn Tuyển sử bộ, một trong mười bảy vị quan giám khảo sử bộ bị đệ hại ấy… Đông Cung trước nay luôn lôi kéo ông ta, nhưng ông ta lại là người của ta.”
“…” Triệu Hoằng Nhuận bất chợt dừng bước, nhìn Ung Vương Hoằng Dự bằng vẻ mặt dò xét.
Có vẻ đoán ra được suy nghĩ của cậu, Ung Vương liền cười nói: “Yên tâm đi, vi huynh không giống như Đông Cung, ta biết phân biệt đúng sai. Ta nhất định sẽ cứu Thái Hoán, tuy nhiên ông ta dù nghe lệnh của vi huynh nhưng trước đây lại cùng với Phạm Túc gây ra không ít việc phạm pháp, có thể cứu ông ta ra khỏi Đại Lý Tự rồi phục hồi nguyên chức hay không, ta cũng không dám chắc… Nhưng cho dù như thế thì vi huynh cũng không trách đệ, bởi vì ta biết phân biệt đúng sai nặng nhẹ.”
Triệu Hoằng Nhuận nhìn sâu vào mắt Ung Vương rồi hỏi: “Nhị hoàng huynh đang lôi kéo ta sao?”
“Ừ, đúng rồi… Từ sau hôm ấy ở Văn Đức điện, vi huynh đã luôn chú ý đến đệ. Vi huynh cho rằng Hoằng Nhuận đệ không hề có vẻ ngỗ ngược bất thành khí như vẻ ngoài, nếu không thì phụ hoàng và lục đệ sao có thể thay đổi cách đối xử với đệ như thế?”
“Ha.” Triệu Hoằng Nhuận lạnh lùng cười: “Cảm tạ sự yêu quý của nhị hoàng huynh, nhưng tiếc là Hoằng Nhuận không hề có chút hứng thú nào với việc tranh đấu của chư vị hoàng huynh cả.”
“Ồ? Vi huynh lại nghĩ Hoằng Nhuận sẽ giúp huynh một tay đấy.”
“Sao huynh lại nghĩ thế?” Nhìn vẻ mặt tự tin tràn trề của nhị hoàng huynh, Triệu Hoằng Nhuận thấy thú vị.
Ung Vương chợt nhìn Triệu Hoằng Nhuận rồi nghiêm túc nói: “Bởi vì ta thích hợp trở thành thiên tử Đại Ngụy hơn hắn, ta có lòng tin sẽ khiến Đại Ngụy càng thêm giàu mạnh.”
“Thế thì liên quan gì đến ta?”
Ung Vương cười, sau đó nheo mắt rồi khẽ nói: “Đại Ngụy càng giàu mạnh thì đệ sau này khi làm thịnh thế nhàn vương sẽ càng ổn định hơn không phải sao?”
“…”
Triệu Hoằng Nhuận nghe thế thì thầm giật mình, bất giác ngẩng đầu nhìn nhị hoàng huynh của mình.
“Từ sự việc khoa thi sử bộ có thể nhận ra Đông Cung không phải là lựa chọn tốt nhất trong việc đối đãi tốt với huynh đệ… Về mặt này thì vi huynh đáng tin hơn hắn nhiều.” Dứt lời, Ung Vương Hoằng Dự vỗ vào vai Triệu Hoằng Nhuận rồi cúi đầu nói khẽ vào tai cậu: “Đệ cứ suy nghĩ đi, nhưng thời gian còn lại cho chúng ta không nhiều nữa đâu.”
Nói xong, Ung Vương Hoằng Dự quay sang gật đầu chào đám tông vệ Thẩm Úc rồi dẫn mười tông vệ của mình đi trước.
Chỉ còn lại một mình Triệu Hoằng Nhuận đứng trong hành lang suy tư.
“Điện hạ…” Đám tông vệ Thẩm Úc vây quanh cậu.
Triệu Hoằng Nhuận phẩy tay tỏ ý bọn họ đừng nói gì cả, sau đó đứng yên trong hành lang, vừa nhìn quang cảnh trong đình viện vừa trầm tư suy nghĩ.
Một lúc sau, cậu chợt khẽ nói: “Thẩm Úc, ngươi đi điều tra về nhị hoàng huynh đi.”
“Nhị hoàng huynh… chứ không phải Ung Vương sao?”
Thẩm Úc ngẩn người, lập tức đoán ra điện hạ nhà mình rõ ràng đã bị thuyết phục rồi.
Đúng thế, Triệu Hoằng Nhuận thật sự đã bị thuyết phục rồi, ít nhất thì cũng đã bị thuyết phục một phần.
Dù gì thì đó cũng là lời hứa của Ung Vương, cho dù chỉ là hứa miệng, chưa biết sau này sẽ ra sao, nhưng vào giờ này ngày này thì đó thật sự là một lời hứa rất có sức hấp dẫn.
Hấp dẫn đối với Triệu Hoằng Nhuận.
Đương nhiên, điều này không có nghĩa là Triệu Hoằng Nhuận sẽ chịu đứng về phía Ung Vương Hoằng Dự. Cậu muốn trước tiên phải điều tra về nhị hoàng huynh này, xem anh ta bình thường đối nhân xử thế ra sao, có từng làm việc gì lạm dụng chức quyền hay không, từ đó mà phán đoán tính cách của nhị hoàng huynh.
Nhưng dù nói thế nào thì giữa thái tử Hoằng Lễ và Ung Vương Hoằng Dự, Triệu Hoằng Nhuận sẽ hơi nghiêng về Ung Vương hơn.
“Có khi nào sẽ khiến Ung Vương điện hạ không vui không?”
Tông vệ Mục Thanh ngập ngừng hỏi.
Triệu Hoằng Nhuận lắc đầu: “Cứ đi điều tra đi, quang minh chính đại mà điều tra… Nhị hoàng huynh không những sẽ không ngăn cản mà ngược lại còn phối hợp với các ngươi nữa, trừ phi huynh ấy hành xử không giống những gì mình nói…”
“Vâng!”
Thẩm Úc dẫn mấy tông vệ rời đi, còn Triệu Hoằng Nhuận thì dẫn Mục Thanh và Lữ Mục đi đến Thùy Củng điện.
Khi cậu đến Thùy Củng điện thì thấy các hoàng tử đều đã đến rồi, hiện đang khấu bái đại lễ phụ tử với thiên tử.
Năm nào cũng thế, cũng vào những dịp thế này, thái độ của thiên tử Đại Ngụy đối xử với các hoàng tử đều như nhau, không hề phân biệt đối xử, ông luôn nói những câu khích lệ với mỗi vị hoàng tử.
Nhưng Triệu Hoằng Nhuận lại cảm thấy khi thiên tử khích lệ mình thì có vẻ lại mang đầy ác ý.
Chẳng hạn như câu “Cố gắng phấn đấu, bại cũng đừng nản”, thật sự là đang nhằm vào kết cục một thắng hai bại hiện tai của cậu, khiến Triệu Hoằng Nhuận giận đến nghiến răng nghiến lợi.
Sau đó thì các hoàng tử đều lui đi cả, mỗi người sẽ đến hậu cung bái kiến mẫu phi của mình, Triệu Hoằng Nhuận và đệ đệ cũng rời khỏi Thùy Củng điện để đến Ngưng Hương cung.
Lúc này thì Thẩm Thục Phi trong tẩm cung đã trang điểm xong, đang ngồi chờ hai người con trai của mình.
Cần phải nói thêm, trước đây do không được sủng ái nên cuộc sống của Thẩm Thục Phi khá là khó khăn, không nỡ bỏ ngân lượng ra để bảo Thượng Công cục may y phục mới mà thường để dành tiền để cho hai đứa con trai của mình. Nhưng hiện giờ thì địa vị Thẩm Thục Phi trong lòng thiên tử đã được nâng cao, đến mức không cần phải bỏ ngân lượng ra, thiên tử cũng đã gọi Thượng Công cục may cho nàng y phục mới, vì y phục trong cung của Thẩm Thục Phi rất ít, hoàn toàn không bì được với các phi tần khác trong cung.
Hôm nay nàng khoác lên mình bộ y phục mới, trên gương mặt xanh xao cũng tô chút phấn son, khiến tinh thần cả người trông có vẻ tốt hơn nhiều, thậm chí còn khá quyến rũ.
Sau khi dặn dò cung nữ trong Ngưng Hương cung vài câu, Thẩm Thục Phi dẫn cung nữ thân cận của mình là Tiểu Đào cùng với hai người con trai Hoằng Nhuận và Hoằng Tuyên đi đến Văn Đức điện.
Buổi tiệc gia yến của thiên tử ngày tết Đoan Ngọ theo lệ thường sẽ được tổ chức ở tiền điện Văn Đức điện, thời gian là vào giờ Mùi. Tuy nhiên thường thì các hoàng tử và hậu phi dự yến đều sẽ đến sớm hơn một chút, vào khoảng giờ Ngọ hai ba khắc là đã đến điện rồi, để tránh việc đến còn muộn hơn thiên tử, thế thì sẽ bị chỉ trích là không biết lễ phép.
Ngoài ra, buổi gia yến tết Đoan Ngọ này của thiên tử không phải phi tần nào cũng được tham dự hoặc muốn tham dự là được, có vài phi tử không được sủng ái thì Nội Thị Giám sẽ không đi thông báo, chẳng hạn như Trần Thục Viện, hiện giờ chẳng khác gì như đã bị đày vào lãnh cung cả.
Còn có một số phi tần phi tử do vô xuất, nghĩa là không sinh được cho thiên tử đứa con nào nên cũng không muốn đến góp mặt.
Bởi vì nói đơn giản ra thì buổi yến tiệc này vốn là buổi tiệc dành cho các con của thiên tử và những mẫu phi của mấy hoàng tử công chúa này gặp nhau. Tuy những phi tử vô xuất không phải là không được phép tham dự, nhưng nói thẳng ra thì các phi tử vô xuất khi dự buổi yến tiệc này thường khó tránh sẽ có cảm giác thất bại, cảm thấy không bằng người ta, thế nên đa số bọn họ đều lấy cớ cáo bệnh không đi, tránh việc nhìn thấy con cái của người khác mà ghen tị.
Vì đây là một buổi tiệc gia đình nên cách sắp xếp chỗ ngồi cũng khác các buổi tiệc khác.
Trước tiên chỗ ngồi của thiên tử được xếp ở một vị trí gần ngay chính giữa, đối diện với cổng đại điện, bên cạnh là chỗ ngồi của hoàng hậu Vương thị. Sau đó sau lưng thiên tử sẽ bày ra những chiếc bàn xếp theo hình cánh quạt, đó chính là chỗ ngồi của các phi tử.
Còn đối diện với chỗ ngồi của thiên tử sẽ là chín chiếc bàn xếp theo hình bán nguyệt, tương ứng với chín vị hoàng tử, ở giữa là chỗ của Đông Cung thái tử, các vị hoàng tử còn lại lần lượt ngồi ở hai bên trái phải.
Phía sau chỗ ngồi của chín vị hoàng tử lại bày tiếp rất nhiều bàn hình cánh quạt, đó là chỗ ngồi của những tông vệ, cận thần và tâm phúc của hoàng tử, mỗi hoàng tử sẽ được mời thêm khoảng ba đến bốn người, có thể là những tông vệ thường xuyên đi theo như tông vệ Thẩm Úc, Lữ Mục, hoặc cũng có thể là những cận thần tâm phúc dưới trướng, việc này là tùy mỗi hoàng tử sắp xếp.
Các công chúa sẽ ngồi ở hai bên, cạnh chỗ ngồi của các phi tần, từ đó có thể nhận ra địa vị của công chúa ở trong cung hoàn toàn không sánh được với hoàng tử.
Đằng sau chỗ ngồi của các hoàng tử còn có thêm mười mấy chỗ ngồi xếp ở hai bên, đó là chỗ dành cho các thần tử cùng học ở Cung học, Tông học hoặc cùng học với Đông Cung, vì trong buổi tiệc Đoan Ngọ không phải chỉ ăn một bữa cơm là xong, mà sau đó thiên tử còn kiểm tra tài học của các con mình nữa.
Thế nên, đối với những hoàng tử muốn lấy lòng thiên tử hoặc muốn tranh đoạt hoàng vị thì buổi tiệc Đoan Ngọ thật ra chính là một trận chiến.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook