Đại Năng Giả
-
Chương 45: Hắn đủ tư cách bảo vệ sao?
Thập Cửu mất một khoảng thời gian mới làm phẫu thuật cho Cửu U xong, sau khi xong hắn mệt mỏi ngã trong phòng của mình, chớp mắt một chút lấy lại sức lực đưa Ân Cửu U đến phòng muội ấy.
Nhìn gương mặt đã được hắn khâu vá lại nhưng không tránh khỏi sẽ để lại sẹo, nghĩ đến trên mặt muội muội có vết sẹo hắn liền giận sôi máu.
"Mặc!" Ân Thập Cửu ra ngoài gọi Mặc.
Mặc đang tiếp khách ngoài vườn lập tức chạy đến trước mặt Ân Thập Cửu.
"Chủ nhân..." Sắc mặt Ân Thập Cửu âm trầm nhìn Mặc, lại thấy đám người trong vườn, có khoảng mười mấy người, cũng tiện đi.
"Ngươi hiểu biết về động vật đi, vào rừng tìm những thứ tài liệu này đến cho ta." Ân Thập Cửu đưa một tờ giấy ghi tài liệu cho Mặc, Mặc đọc qua không khỏi cau mày khó hiểu.
Độc nhện mặt quỷ, máu rắn, nước dãi của thất thải quỷ cóc... Những thứ tài liệu đọc qua có bảy phần độc ba phần bổ thể.
"Đi nhanh!" Thập Cửu không kiên nhẫn khi thấy Mặc cứ thất thần đứng đó nên quát lớn một tiếng.
"Tuân mệnh!" Sau lưng Mặc mọc ra đôi cánh lập tức bay đi.
Đợi Mặc đi rồi, Ân Thập Cửu mới đến chỗ đám người Lý Hồng Nguyên nói chuyện, "Các ngươi đến đây vì Tiểu U Nhi?"
Lý Hồng Nguyên nghe không hiểu Thập Cửu nói, "Tiểu U Nhi là ai?"
Ân Thập Cửu, "...." Ngốc tử ở đâu ra, Tiểu U Nhi muội quen bọn husky ở chốn nào ra thế?
"Chính là Ân Cửu U." Còn bắt hắn phải nói thẳng tên đầy đủ của muội muội nữa chứ.
"À phải, không biết vị tiểu hữu này?" Lý Hồng Nguyên cười gượng một tiếng.
"Ca ca song bào thai của Tiểu U Nhi. Nếu như các ngươi là vì Tiểu U Nhi mà đến thì giúp ta tìm số dược tài này đi." Hắn vừa nói vừa đưa một cuống tập ký cho bọn Lý Hồng Nguyên.
Lý Hồng Nguyên lật qua vài trang giấy khó hiểu, Dược Già Nam ghé đầu nhìn qua, trong quyển tập ký có những hình ảnh và tên của dược liệu.
"Cần hết tất cả sao?" Dược Già Nam hỏi.
"Ân, cần hết, số lượng càng nhiều càng tốt." Ân Thập Cửu khẳng định.
"Tìm những thứ này để làm gì?" Lý Hồng Nguyên nghi hoặc từ đầu chí cuối.
"Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? Nếu muốn Tiểu U Nhi còn sống thì đi tìm ngay cho ta, có biết Tiểu U Nhi của ta bị đám người trong Hình Sự Đường phế bỏ một thân tu vi rồi hay không hả? Không muốn có nhân mạng thì nội trong hôm nay tìm đến cho ta!" Hắn rống giận làm cho nhóm Lý Hồng Nguyên cùng Dược Già Nam chạy cấp tốc ra khỏi gia viên đi tìm số dược tài trong sách.
Ngoài những thứ đó ra còn có một vài hóa chất phải tự chế chứ không tồn tại trong tự nhiên được, Ân Thập Cửu phải tranh thủ thời gian làm ra hóa chất mới được.
Đúng thời gian buổi tối, Mặc đưa về số tài liệu Ân Thập Cửu yêu cầu, nhóm Dược Già Nam cùng Lý Hồng Nguyên về sau Mặc một canh giờ ba khắc (2h45").
Nhận hết số dược liệu do đám người Dược Già Nam cùng Lý Hồng Nguyên đem về xong, Thập Cửu liền đuổi người, nói muốn có chuyện gì thì đợi ba tuần sau quay lại, khi thương thế trên người Ân Cửu U đã đỡ hơn.
Suốt đêm, Thập Cửu làm ra ba loại thuốc cùng lúc, mỗi loại hắn chứa đựng trong mười chai, thành ra có ba mươi chai thuốc tổng cộng.
Lấy ra ba chai để bên ngoài, còn hai mươi bảy chai thuốc hắn lén lút cất vào Cửu U không gian giới chỉ.
Đem thuốc bôi lên những chỗ bị thương cho Cửu U, song, Thập Cửu tìm chỗ trong phòng ngủ, hắn phải ở bên cạnh Cửu U, chăm sóc cho muội muội hắn.
Sáng hôm sau, Ân Cửu U thức dậy, nhìn khắp người bị băng bó tứ chi, nhìn đến ca ca ngủ say bên cạnh, nàng không biết phải làm gì trong tình cảnh này nữa, đành nằm ngủ tiếp, vận linh lực để trị thương thân thể.
Khi nàng vận linh lực phát hiện xương cốt tứ chi đã được nối liền, kinh mạch lưu thông không bị đứt đoạn, chẳng qua xương cốt có nhiều nơi nứt nẻ cần thời gian nối liền lại.
Nhưng nàng có thể cam đoan, người nối liền tay chân lại cho nàng bằng hình thức này không hề để lại di chứng, còn hoạt động như người bình thường.
Ở thời đại nhiều bí tịch bị thất truyền vẫn có người có thể làm cho xương cốt nối liền không để hậu di chứng rất hiếm thấy.
Nàng thật sự tò mò không biết Thập Cửu làm sao làm được như vậy?
Với người bình thường thời gian để xương bình phục lại cũng cần đến một năm, nhưng dưới sự trợ giúp của linh khí như võ giả, chưa đến bảy ngày đã khỏi hẳn, có khi chỉ cần đến ba ngày là bình phục ngay.
Ân Cửu U không tiện đi lại nên quyết định dùng linh lực hồi phục thương thế, với tốc độ này, nàng tin tưởng ba ngày sau nàng sẽ khỏi hoàn toàn, cùng lúc đó có thể khiêu chiến với Ngọc Cương.
"Tiểu U Nhi, muội dậy rồi sao?" Ân Thập Cửu dụi dụi mắt sói hỏi.
"Ân..." Nàng ngập ngừng, "Vương tử đại nhân, cảm ơn người."
Ân Thập Cửu ngẩn ra trong giây lát nhìn Cửu U thật lâu, hắn chợt cười ha hả sảng khoái, "Không có gì, muội là muội muội song bào thai của ca, ca dĩ nhiên bảo vệ muội."
Lời này của Thập Cửu nói ra lại khiến Cửu U đau nhói trong lòng, càng thấy bản thân vô dụng hơn, nàng không muốn để ca ca bảo vệ nàng, nàng muốn bản thân nàng mới là người bảo vệ ca ca.
Cảm giác khó chịu này là gì? Cảm giác uất ức này là sao? Sao ta lại cứ có cảm giác nhói trong lòng? Thật khó chịu.
"Vương tử đại nhân, để muội bảo vệ ca được không?" Ân Cửu U lần này hết dùng kính ngữ, quay về lại là ca ca với muội muội.
"Ta lớn hơn muội hai khắc, dĩ nhiên ta phải bảo vệ muội rồi. Tiểu U Nhi, không sao đâu, muội cứ yên tâm để ca ca bảo vệ muội, ca ca rất mạnh a."
Phải, hắn là ca ca, hắn phải bảo vệ muội muội... Nhưng cớ sao hắn lại có cảm giác không thích hợp?
Hắn nhìn Ân Cửu U nằm trên giường, hắn có cảm giác may mắn cũng có cảm giác tội lỗi.
Hắn cảm thấy may mắn vì Tiểu U Nhi không phải dùng loại thuốc kia, nếu gặp phải tình cảnh này chắc chắn này sẽ bị chèn ép thức tỉnh dị năng trong ba ngày. May mắn hắn không cho nàng dùng.
Hắn thấy tội lỗi vì chính hắn muốn bảo vệ Tiểu Tịch Nhi lại không bảo vệ được, vẫn khiến cho nàng bị trọng thương nằm trên giường. Khi xưa nàng bảo vệ hắn, không để hắn có một chút thiệt thòi nào, nhiều lắm chỉ là trầy xước ngoài da. Hắn chưa từng một lần bị thương gân động cốt khi được nàng bảo vệ.
Hắn thật sự có đủ tư cách bảo vệ nàng sao?
Nhìn gương mặt đã được hắn khâu vá lại nhưng không tránh khỏi sẽ để lại sẹo, nghĩ đến trên mặt muội muội có vết sẹo hắn liền giận sôi máu.
"Mặc!" Ân Thập Cửu ra ngoài gọi Mặc.
Mặc đang tiếp khách ngoài vườn lập tức chạy đến trước mặt Ân Thập Cửu.
"Chủ nhân..." Sắc mặt Ân Thập Cửu âm trầm nhìn Mặc, lại thấy đám người trong vườn, có khoảng mười mấy người, cũng tiện đi.
"Ngươi hiểu biết về động vật đi, vào rừng tìm những thứ tài liệu này đến cho ta." Ân Thập Cửu đưa một tờ giấy ghi tài liệu cho Mặc, Mặc đọc qua không khỏi cau mày khó hiểu.
Độc nhện mặt quỷ, máu rắn, nước dãi của thất thải quỷ cóc... Những thứ tài liệu đọc qua có bảy phần độc ba phần bổ thể.
"Đi nhanh!" Thập Cửu không kiên nhẫn khi thấy Mặc cứ thất thần đứng đó nên quát lớn một tiếng.
"Tuân mệnh!" Sau lưng Mặc mọc ra đôi cánh lập tức bay đi.
Đợi Mặc đi rồi, Ân Thập Cửu mới đến chỗ đám người Lý Hồng Nguyên nói chuyện, "Các ngươi đến đây vì Tiểu U Nhi?"
Lý Hồng Nguyên nghe không hiểu Thập Cửu nói, "Tiểu U Nhi là ai?"
Ân Thập Cửu, "...." Ngốc tử ở đâu ra, Tiểu U Nhi muội quen bọn husky ở chốn nào ra thế?
"Chính là Ân Cửu U." Còn bắt hắn phải nói thẳng tên đầy đủ của muội muội nữa chứ.
"À phải, không biết vị tiểu hữu này?" Lý Hồng Nguyên cười gượng một tiếng.
"Ca ca song bào thai của Tiểu U Nhi. Nếu như các ngươi là vì Tiểu U Nhi mà đến thì giúp ta tìm số dược tài này đi." Hắn vừa nói vừa đưa một cuống tập ký cho bọn Lý Hồng Nguyên.
Lý Hồng Nguyên lật qua vài trang giấy khó hiểu, Dược Già Nam ghé đầu nhìn qua, trong quyển tập ký có những hình ảnh và tên của dược liệu.
"Cần hết tất cả sao?" Dược Già Nam hỏi.
"Ân, cần hết, số lượng càng nhiều càng tốt." Ân Thập Cửu khẳng định.
"Tìm những thứ này để làm gì?" Lý Hồng Nguyên nghi hoặc từ đầu chí cuối.
"Ngươi hỏi nhiều như thế làm gì? Nếu muốn Tiểu U Nhi còn sống thì đi tìm ngay cho ta, có biết Tiểu U Nhi của ta bị đám người trong Hình Sự Đường phế bỏ một thân tu vi rồi hay không hả? Không muốn có nhân mạng thì nội trong hôm nay tìm đến cho ta!" Hắn rống giận làm cho nhóm Lý Hồng Nguyên cùng Dược Già Nam chạy cấp tốc ra khỏi gia viên đi tìm số dược tài trong sách.
Ngoài những thứ đó ra còn có một vài hóa chất phải tự chế chứ không tồn tại trong tự nhiên được, Ân Thập Cửu phải tranh thủ thời gian làm ra hóa chất mới được.
Đúng thời gian buổi tối, Mặc đưa về số tài liệu Ân Thập Cửu yêu cầu, nhóm Dược Già Nam cùng Lý Hồng Nguyên về sau Mặc một canh giờ ba khắc (2h45").
Nhận hết số dược liệu do đám người Dược Già Nam cùng Lý Hồng Nguyên đem về xong, Thập Cửu liền đuổi người, nói muốn có chuyện gì thì đợi ba tuần sau quay lại, khi thương thế trên người Ân Cửu U đã đỡ hơn.
Suốt đêm, Thập Cửu làm ra ba loại thuốc cùng lúc, mỗi loại hắn chứa đựng trong mười chai, thành ra có ba mươi chai thuốc tổng cộng.
Lấy ra ba chai để bên ngoài, còn hai mươi bảy chai thuốc hắn lén lút cất vào Cửu U không gian giới chỉ.
Đem thuốc bôi lên những chỗ bị thương cho Cửu U, song, Thập Cửu tìm chỗ trong phòng ngủ, hắn phải ở bên cạnh Cửu U, chăm sóc cho muội muội hắn.
Sáng hôm sau, Ân Cửu U thức dậy, nhìn khắp người bị băng bó tứ chi, nhìn đến ca ca ngủ say bên cạnh, nàng không biết phải làm gì trong tình cảnh này nữa, đành nằm ngủ tiếp, vận linh lực để trị thương thân thể.
Khi nàng vận linh lực phát hiện xương cốt tứ chi đã được nối liền, kinh mạch lưu thông không bị đứt đoạn, chẳng qua xương cốt có nhiều nơi nứt nẻ cần thời gian nối liền lại.
Nhưng nàng có thể cam đoan, người nối liền tay chân lại cho nàng bằng hình thức này không hề để lại di chứng, còn hoạt động như người bình thường.
Ở thời đại nhiều bí tịch bị thất truyền vẫn có người có thể làm cho xương cốt nối liền không để hậu di chứng rất hiếm thấy.
Nàng thật sự tò mò không biết Thập Cửu làm sao làm được như vậy?
Với người bình thường thời gian để xương bình phục lại cũng cần đến một năm, nhưng dưới sự trợ giúp của linh khí như võ giả, chưa đến bảy ngày đã khỏi hẳn, có khi chỉ cần đến ba ngày là bình phục ngay.
Ân Cửu U không tiện đi lại nên quyết định dùng linh lực hồi phục thương thế, với tốc độ này, nàng tin tưởng ba ngày sau nàng sẽ khỏi hoàn toàn, cùng lúc đó có thể khiêu chiến với Ngọc Cương.
"Tiểu U Nhi, muội dậy rồi sao?" Ân Thập Cửu dụi dụi mắt sói hỏi.
"Ân..." Nàng ngập ngừng, "Vương tử đại nhân, cảm ơn người."
Ân Thập Cửu ngẩn ra trong giây lát nhìn Cửu U thật lâu, hắn chợt cười ha hả sảng khoái, "Không có gì, muội là muội muội song bào thai của ca, ca dĩ nhiên bảo vệ muội."
Lời này của Thập Cửu nói ra lại khiến Cửu U đau nhói trong lòng, càng thấy bản thân vô dụng hơn, nàng không muốn để ca ca bảo vệ nàng, nàng muốn bản thân nàng mới là người bảo vệ ca ca.
Cảm giác khó chịu này là gì? Cảm giác uất ức này là sao? Sao ta lại cứ có cảm giác nhói trong lòng? Thật khó chịu.
"Vương tử đại nhân, để muội bảo vệ ca được không?" Ân Cửu U lần này hết dùng kính ngữ, quay về lại là ca ca với muội muội.
"Ta lớn hơn muội hai khắc, dĩ nhiên ta phải bảo vệ muội rồi. Tiểu U Nhi, không sao đâu, muội cứ yên tâm để ca ca bảo vệ muội, ca ca rất mạnh a."
Phải, hắn là ca ca, hắn phải bảo vệ muội muội... Nhưng cớ sao hắn lại có cảm giác không thích hợp?
Hắn nhìn Ân Cửu U nằm trên giường, hắn có cảm giác may mắn cũng có cảm giác tội lỗi.
Hắn cảm thấy may mắn vì Tiểu U Nhi không phải dùng loại thuốc kia, nếu gặp phải tình cảnh này chắc chắn này sẽ bị chèn ép thức tỉnh dị năng trong ba ngày. May mắn hắn không cho nàng dùng.
Hắn thấy tội lỗi vì chính hắn muốn bảo vệ Tiểu Tịch Nhi lại không bảo vệ được, vẫn khiến cho nàng bị trọng thương nằm trên giường. Khi xưa nàng bảo vệ hắn, không để hắn có một chút thiệt thòi nào, nhiều lắm chỉ là trầy xước ngoài da. Hắn chưa từng một lần bị thương gân động cốt khi được nàng bảo vệ.
Hắn thật sự có đủ tư cách bảo vệ nàng sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook