Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
-
Chương 142: Trợ cấp
Bây giờ Trần Tư Tuyết vừa giận dữ vừa ấm ức. Dì đã đứng lù lù ở đó rồi mà Lâm Tố Mỹ vẫn muốn sa thải Trần Đình. Con bé đó căn bản không coi mình ra gì, căn bản không để tâm đến lời mình nói, đâu có cô con dâu nhà nào lại đối xử với mẹ chồng mình như thế.
Lâm Tố Mỹ yên lặng, thái độ cũng đã bày rõ ràng ra đó: cô đã đưa ra quyết định thì sau này sẽ không thay đổi, chuyện này đến đây là chấm dứt.
Người trong thôn đều biết trong khoảng thời gian này Trần Tư Tuyết và Trần Đình chung đụng rất hòa hợp, thậm chí ngay cả một cô bạn của Trần Đình cũng được Trần Tư Tuyết niềm nở tiếp đãi. Lâm Tố Mỹ muốn phạt Trần Đình, Trần Tư Tuyết đến để làm gì, chỉ nghĩ thôi đã biết rồi.
Chuyện này không quá ầm ĩ mà cũng chẳng mấy yên ắng, nhưng phạm vi lan truyền rất rộng, mọi người đều rất muốn biết cuối cùng sẽ thế nào. Tạ Trường Du và Trần Đông Mai cũng đến nhà máy ngay lập tức.
Bây giờ mọi người vừa kích động vừa tiếc nuối. Kích động ở chỗ lại xảy ra chuyện lớn rồi, có chuyện hay để xem rồi. Tiếc nuối là vì bảo vệ đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, không cho ai sán đến. Vì thế không ai biết được ở bên trong xảy ra chuyện gì.
Trần Đông Mai hùng hổ đến, còn chạy nhanh hơn Tạ Trường Du. Đương nhiên, dì nhìn thấy Tạ Trường Du nhưng cũng chẳng buồn liếc mắt. Nghĩ cũng biết, Tạ Trường Du đã bị tội liên đới rồi.
Trần Đông Mai vừa tới, chỉ riêng khí thế đó đã khác biệt. Dì không nhìn Lâm Tố Mỹ mà nhìn Trần Tư Tuyết. “Trần Tư Tuyết, bà càng sống càng thụt lùi đúng không? Chuyện công ty, đương nhiên lãnh đạo nói gì thì là thế, bà chạy đến càn quấy làm gì. Sao ngày trước tôi không biết bà hỗn như thế?”
Người trong thôn hình dung một người rất “hỗn”, đó chính là một sự xúc phạm nghiêm trọng. Điều đó có nghĩa là người này ngang ngạnh, càn quấy, vô lý, không ai muốn giao du với người như thế.
Trần Tư Tuyết cũng tức điên người. “Con gái bà đổ oan cho Đình Đình của tôi, còn không cho tôi đòi công bằng cho Đình Đình hay sao?”
Trần Đông Mai tức đến mức bật cười. “Sao con gái tôi lại đổ oan cho Trần Đình? Lương Anh đã nói là nó trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt, vậy thì đúng là con bé đó đã uống trộm. Lương Anh không thù không oán với Trần Đình, việc gì phải đổ oan cho con bé đó? Người lần trước nói bị đổ oan, không phải cũng bị điều tra ra là ăn trộm đồ uống đấy sao? Bây giờ khôn hơn rồi, không lấy trộm mà uống trộm cơ.”
“Lương Anh nói gì thì là thế, nó là con dâu bà thì bà đương nhiên tin nó rồi. Tôi hiểu tính cách của Đình Đình, Đình Đình sẽ không uống trộm nước ngọt.”
Trần Đông Mai hít sâu một hơi, hai mắt như bốc hỏa. “Trần Tư Tuyết!”
Trần Tư Tuyết bị Trần Đông Mai gọi mà sững người.
Trần Đông Mai nói tiếp: “Bà gọi Tiểu Mỹ là – con gái bà. Tôi tin tưởng nhân phẩm con dâu tôi, còn bà tin tưởng người nhà mẹ đẻ bà, song lại chưa từng nghĩ về nhân phẩm của con dâu bà. Con gái tôi lấy con trai bà, bà coi nó thành cái gì? Ồ, con gái tôi lấy Tạ Trường Du lâu thế rồi, trong mắt bà, nó vẫn là người ngoài, vốn dĩ không phải người nhà họ Tạ bà, đúng không?”
“Tôi… Bà ít bắt bẻ lời tôi nói đi.”
“Bà không có ý đó hay sao?” Trần Đông Mai đã bất mãn từ lâu rồi. Chuyện trong thôn lại không giấu được ai, Trần Tư Tuyết ít nhiều đã tiết lộ loáng thoáng là không thích Lâm Tố Mỹ sắp xếp anh trai, chị dâu vào nhà máy, càng không thích Lâm Tố Mỹ mở cửa hàng tạp hóa cho nhà mẹ đẻ.
Trần Đông Mai đã sớm muốn làm ầm một trận rồi. “Trần Tư Tuyết, con gái tôi xinh đẹp, lại tốt nghiệp đại học ra, tự nó còn biết kiếm tiền, con bé tự dựa vào năng lực của bản thân đã có thể sống tốt, dựa vào cái gì mà gả đến nhà bà thì bị bà chê này chê nọ?”
“Tôi còn nói con trai tôi đẹp trai lại biết kiếm tiền, còn tốt nghiệp đại học…”
Trần Đông Mai khinh bỉ hứ một tiếng. “Có ai không biết vì con gái tôi mà Tạ Trường Du đi học đại học? Có khác gì bám đít không. Người ta học đại học, nó cũng mặt dày mày dạn đi theo. Tiểu Mỹ không nên mềm lòng đón nhận nó thì bây giờ đỡ phải chịu khổ.”
Trần Tư Tuyết vừa nghe con trai mình bị hình dung thành như thế thì thực sự muốn đánh nhau một trận với Trần Đông Mai. Song dì lại thầm cảm thấy nếu người mà con trai cưới không phải Lâm Tố Mỹ mà là một người xinh đẹp, dịu dàng thì đâu có giống bây giờ. Chắc chắn người ta sẽ bằng lòng ngày ngày ăn cơm cùng mình, đâu có xúi con trai mình đến nơi khác ở. Trong thôn những nhà có con trai con dâu ra ngoài ở hơn nửa đều là gia đình mà con cái mâu thuẫn với bố mẹ. Cuộc sống này không phải là cuộc sống.
Tạ Trường Du cũng đã đến, có điều không có ý chen ngang. Vừa nghe thấy mình bị mẹ vợ hình dung thành như thế, anh hơi sững sờ.
Lâm Tố Mỹ cũng rất bực. Nhưng vừa nghe thấy hình dung của mẹ mình, chẳng rõ tại sao, cô cảm thấy hơi buồn cười.
“Trường Du nhà tôi tìm vợ kiểu nào mà không được? Bà thật sự tưởng Lâm Tố Mỹ nhà bà tuyệt vời nhất trần đời à. Tôi nói cho bà hay, biết bao người muốn lấy con trai tôi đấy, chỉ là bản thân nó cứng đầu cứng cổ thôi.”
“Con gái tôi tốt vô cùng, cả thế giới chỉ có nó tốt đấy thì sao. Người muốn lấy con trai bà là người thế nào hả, lôi ra đây nhìn xem nào, ở trên huyện à, có chút bối cảnh à. Người muốn lấy con gái tôi là người thế nào bà có biết không? Lúc con trai bà còn chưa mua nổi xe, người ta đã ngồi xe ô tô con, làm lãnh đạo lớn rồi, còn cả người nước ngoài thích con gái tôi…”
“Thế sao nó không đi…”
“Còn không phải vì bị Tạ Trường Du nhà bà lừa hay sao, lừa về chịu khổ kia kìa.”
Lâm Tố Mỹ đỡ trán, còn khóe miệng Tạ Trường Du cũng co giật.
Trần Đông Mai thở hổn hển. “Con gái tôi dù lấy ai thì bản thân nó cũng có thể tự kiếm tiền, tiền của nó nó muốn dùng thế nào thì dùng, sao mà gả vào nhà bà rồi nó dùng chút tiền mà còn bị bất mãn, bị hạn chế? Trần Tư Tuyết, không phải bà hậm hực vì con gái tôi mua đồ về nhà, con gái tôi để con trai, con dâu tôi vào nhà máy đấy ư? Sao, không vào được à, con bé không thể tiêu tiền cho nhà tôi chắc? Tôi nuôi nó mấy chục năm trời chứ không phải nuôi cho nhà người khác, nó đi lấy chồng thì cũng là con gái tôi, dựa vào đâu mà không thể tiếp tục tiêu tiền cho nhà tôi? Tôi nói cho bà biết, con bé không chỉ phải tiêu tiền cho nhà tôi bây giờ mà sau này vẫn phải tiêu, nó muốn tiêu thế nào thì tiêu, tiền tự nó kiếm, dựa vào đâu mà tiêu tiền cũng phải bị người khác quản lý?”
“Trợ cấp nhà mẹ đẻ còn có lý ha.”
“Tôi cứ có lý thế đấy.” Trần Đông Mai hếch cằm. “Tạ Trường Du và Tiểu Mỹ kết hôn, tự chúng nó được coi là một gia đình, dựa vào đâu mà nhà tôi là nhà mẹ đẻ của Tiểu Mỹ, còn nhà bà thì coi là người một nhà chứ? Vừa nãy rõ ràng bà không coi Tiểu Mỹ thành người nhà bà, thế mà lúc tiêu tiền lại thành người một nhà cơ đấy. Tôi nói cho bà biết, nhà tôi là nhà mẹ đẻ của Tiểu Mỹ, nhà bà chính là nhà mẹ đẻ của Tạ Trường Du. Hôm nay chúng ta tính toán cho sòng phẳng luôn đi, hai vợ chồng chúng nó trợ cấp cho nhà mẹ đẻ Tạ Trường Du bao nhiêu tiền… Cái máy xay gạo nhà bà do Tạ Trường Du mua, cái đài cát sét Tạ Minh nghe là Tiểu Mỹ mua cho nhà bà, còn cả cái máy may nhà bà cũng là Tiểu Mỹ mua, cái nhà nghỉ nhà bà cũng là hai vợ chồng chúng nó bỏ tiền ra xây… Rốt cuộc Tạ Trường Du đã trợ cấp bao nhiêu tiền cho nhà mẹ đẻ nó rồi… Cái thứ đàn ông ngày ngày trợ cấp tiền ra bên ngoài, cần nó để làm cái gì?”
Trần Tư Tuyết bị lý luận của Trần Đông Mai làm cho kinh ngạc.
Lúc này Trần Đông Mai cũng lâm vào bế tắc. Đúng ha, con gái dì xinh đẹp lại có năng lực kiếm tiền, dựa vào đâu mà phải ở nhà họ Tạ chịu khổ chịu mệt chứ?
Vì thế Trần Đông Mai kéo tay Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, con lấy Tạ Trường Du làm gì. Con xem cậu ta đấy, vừa biết tiêu tiền cho bố mẹ mình, mẹ cậu ta còn hạn chế con tiêu tiền, chỉ được lợi ích mà không bỏ ra, tiêu có chút tiền cũng bị hạn chế, sống cũng bó buộc tay chân, đừng sống cuộc sống như thế, cứ bỏ quách đi cho xong. Hôm nay nói rõ luôn, công ty này tốn bao nhiêu tiền, bảo họ trả tiền, chúng ta không cần nữa, mình về nhà tự sống cuộc sống của mình.”
Trần Tư Tuyết ngẩn người. Tuy dì làm ầm lên nhưng chưa từng có ý khiến con trai và con dâu giải tán, nếu thật sự vì dì mà hai người ly tan thì cả đời này dì không có mặt mũi gặp con trai nữa.
Còn Trần Đình ở bên cạnh Trần Tư Tuyết lại rất hưng phấn. Thuận lợi quá đi mất, sự tình thực sự giống hệt như trong dự liệu của họ. Cô ta còn chưa tung đòn sát thủ mà chuyện đã sắp như ý nguyện rồi.
Trần Đông Mai kéo Lâm Tố Mỹ, song lại bị Lâm Tố Mỹ kháng cự mang tính từ chối. Nét mặt Trần Đông Mai hơi khó hiểu.
Nhưng Lâm Tố Mỹ lại biết rõ, thực ra Trần Đông Mai có thể nói vậy vào lúc này cũng đã rất khó khăn rồi. Nếu không phải là toàn tâm toàn ý thì có lẽ cũng chỉ có thể khuyên con gái nhẫn nhịn như những bà mẹ khác. Nhưng Trần Đông Mai không có ý bảo cô nhịn. Dựa vào đâu mà phải nhịn chứ. Rõ ràng một mình mình có thể sống rất tốt, chẳng có lí nào là sau khi đi lấy chồng thì lại sống kém hơn, rốt cục cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì?
Lâm Tố Mỹ không thể phá hỏng sân khấu của mẹ cô vào lúc này.
“Mẹ, vừa nãy mẹ nói sai rồi.”
Trần Đông Mai bất giác hỏi lại: “Mẹ nói sai gì?”
“Mẹ nói là tính toán sòng phẳng, bảo họ trả tiền, chúng ta đi. Tại sao chúng ta phải đi chứ? Mảnh đất này là con chi tiền mua, chủ hộ là con, chủ của nhà xưởng này là con, nhà máy này cũng coi như của con, cho dù đi thì cũng không nên là chúng ta đi.”
Lâm Tố Mỹ vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sốc.
Trần Tư Tuyết bất giác nhìn con trai mình. Tạ Trường Du gật đầu. “Vâng, đều là tiền của Tiểu Mỹ, nếu thật sự phải đi thì quả thực là con đi.”
Tạ Trường Du cũng chi tiền, nhưng quả thật là chi ít hơn, nhất là khi anh đã để lại số tiền lớn như thế làm quà cưới. Tuy có nguyên nhân nhưng anh là đàn ông, không thể đi chiếm món hời của vợ. Cho nên, công ty này, nói là của Lâm Tố Mỹ cũng không sai.
Chuyện này ầm ĩ đến bây giờ cuối cùng cũng tạm dừng.
Trần Tư Tuyết khó lòng tin nổi, rõ ràng cái nhà máy đó là của con trai mình, sao lại biến thành của Lâm Tố Mỹ rồi?
Còn Trần Đông Mai lại ngẩng cao đầu. Lần cãi nhau này dì đã thắng oanh liệt, chẳng chịu một chút ấm ức nào.
Đương nhiên, lúc rời đi, Trần Đông Mai cố ý kéo con gái mình theo, thắng nhưng không có nghĩa là mình không tức giận.
Trần Đông Mai và Lâm Tố Mỹ vừa đi thì Tạ Trường Du cũng lập tức đuổi theo. Cả đoạn đường Trần Đông Mai nói cực kì khó nghe, Tạ Trường Du đều coi như không nghe thấy.
Đến nhà họ Lâm.
“Mẹ, quả thực là lỗi của con vì đã khiến Tiểu Mỹ chịu ấm ức, mẹ mắng con thế nào cũng là chuyện hợp lý.”
Thái độ của Tạ Trường Du quá mềm mỏng, khiến Trần Đông Mai cũng ngại mà mắng tiếp.
Còn Lâm Kiến Nghiệp cũng đã tỏ thái độ rồi: chuyện của người ta, Trần Đông Mai xen vào làm gì?
Trần Đông Mai ngẫm nghĩ, Tạ Trường Du quả thực đối xử với nhà mình không tệ, bây giờ bức hai vợ chồng trẻ giải tán thì đúng là hơi quá đáng.
Bản thân Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không có mâu thuẫn, Trần Đông Mai hậu tri hậu giác nhớ tới điều này. Vì thế dì không đuổi Tạ Trường Du đi nữa mà để Tạ Trường Du ở lại đây.
Lâm Tố Mỹ chẳng để ý đến Tạ Trường Du mà đi an ủi chị dâu mình.
“Chị cả chị hai, chuyện hôm nay cho em xin lỗi. Ở công ty em nhất thiết phải làm như thế, bởi vì em bắt buộc phải làm theo quy định. Tiền lương bị trừ, em sẽ bù lại riêng cho hai chị, thế có được không?”
Lương Anh và Ngô Hoa đều lắc đầu. Họ chỉ sợ mình gây ra rắc rối cho Tiểu Mỹ thôi, nếu Tiểu Mỹ đã nói vậy thì họ đương nhiên sẽ không để bụng.
“Tiểu Mỹ, bọn chị đã làm sai, bị phạt là chuyện nên làm. Tiểu Mỹ, em nói nhà máy là của em, chuyện đó là thật hả?”
“Thật mà chị.”
Chỗ dựa của Lương Anh và Ngô Hoa lập tức trở nên vững hơn. Là công ty của Tiểu Mỹ chứ không phải của Tạ Trường Du, vậy Tiểu Mỹ nói gì làm gì cũng là chuyện hợp lý.
Ai kiếm tiền thì nghe người đó. Tuy không phải gia đình nào cũng vậy, nhưng địa vị của người kiếm tiền chắc chắn cao hơn. Đây là chuyện rất bình thường.
……
Căn phòng của Lâm Tố Mỹ vẫn luôn được giữ lại, cho nên Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du liền ở trong đó.
Tạ Trường Du buồn cười nhìn Lâm Tố Mỹ. “Hôm nay anh bị liên lụy rồi hả?”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh một cái, không nói gì.
Tạ Trường Du đi qua ôm lấy cô, gác cằm lên đầu cô. “Anh biết em khó chịu. Sẽ ổn cả thôi.”
“Chỉ là em cảm thấy rất phiền lòng, mẹ anh lại như thế… Có cảm giác như tất cả đều dồn lại vậy…”
Hướng phát triển của công ty hiện giờ đã xuất hiện sự rẽ nhánh. Mọi người muốn ổn định thị trường này trước rồi về sau sẽ làm thứ khác. Còn Lâm Tố Mỹ muốn ra khỏi thành phố Vân, hướng đến toàn quốc, bây giờ là lúc nên xuất kích rồi. Những người khác trong công ty đều cảm thấy Lâm Tố Mỹ quá liều lĩnh, vì thế đều vu vơ thể hiện không muốn bàn bạc với Lâm Tố Mỹ mà muốn bàn với Tạ Trường Du.
Ý đó, hành vi đó ít nhiều để lộ ra chút gì đó…
Phụ nữ không có kiến thức, phụ nữ căn bản sẽ không biết làm ăn, đàn bà con gái như cô thì hiểu gì…
Điều đó khiến Lâm Tố Mỹ bất mãn. Ban đầu cô không nói thẳng tập đoàn Du Mỹ là của ai là vì suy nghĩ cho thể diện của Tạ Trường Du. Bởi vì phụ nữ truyền thống càng giàu có càng khiến đàn ông dính hiềm nghi ăn bám phụ nữ. Về sau, dù giải thích cũng không ai tin, liền dẫn đến tình trạng kì lạ bây giờ.
Chuyện công ty đè lên vai Lâm Tố Mỹ vốn đã đủ phiền phức, bây giờ mẹ của Tạ Trường Du lại gây ra chuyện vớ vẩn kia, sao có thể không khiến cô khó chịu?
“Sẽ ổn thôi, hãy tin anh.” Anh nói chắc nịch.
Lâm Tố Mỹ nhìn vào mắt anh, gật đầu, nhưng vẫn cười nhẹ. “Em xin lỗi, vừa nãy em không nên nói như thế.”
Người nên đi không phải cô, mà là anh…
Lời đó quá khiến người ta tổn thương.
“Ừ, anh tha thứ cho em lần này.”
Lâm Tố Mỹ cười hôn lên trán anh.
- ------------------------------
Trần Tư Tuyết và Trần Đình cùng về nhà, cả đoạn đường Trần Đình đều khóc tu tu. “Cô ơi, đều là lỗi của cháu, nếu cháu không đi làm thì sẽ không khiến cô và chị dâu cãi nhau, đều tại cháu cả. Bây giờ cháu về thu dọn đồ, cháu đi rồi thì sẽ không khiến cô khó xử nữa.”
“Cháu đi gì mà đi?” Chỉ là Trần Tư Tuyết bị lời Lâm Tố Mỹ nói ra làm cho kinh ngạc thôi, cái nhà máy đó thật sự là của Lâm Tố Mỹ ư?
Trần Đình tiếp tục khóc, Trần Tư Tuyết an ủi Trần Đình một lúc lâu.
Đến khi về tới nhà, Trần Đình mới hỏi Trần Tư Tuyết với vẻ cực kì nghi hoặc. “Cô ơi, nhà máy đó thật sự là của chị dâu ạ? Chị ấy lấy đâu ra nhiều tiền mua đất, xây nhà xưởng rồi còn mua máy móc thiết bị như thế?”
“Nó có một lớp gia sư gì đó.” Trần Tư Tuyết cáu kỉnh nói.
Trần Đình lầm bầm: “Một lớp gia sư có thể kiếm nhiều tiền như thế, có thể mở nhà máy luôn ạ…”
Bấy giờ Trần Tư Tuyết nhận ra, đúng ha, một lớp gia sư có thể kiếm được tiền để mở nhà máy ư? Rõ ràng là không thể. Vậy thì tại sao Lâm Tố Mỹ lại nói vậy, tại sao con trai mình lại thừa nhận? Chỉ có một nguyên nhân, đó là con trai mình đã bị Lâm Tố Mỹ nắm trọn rồi. Trần Tư Tuyết vừa nghĩ đến đây thì lòng bồn chồn không yên, suýt nữa dì đã bị Trần Đông Mai lừa rồi.
Chẳng trách con trai lại muốn mua đồ cho nhà họ Lâm. Nó đã bị nắm trọn rồi mà, bảo làm gì thì làm đó, sau này nói không chừng đến nhà cửa cũng chuyển cho người ta cũng nên.
Mà hôm nay Tạ Trường Du lại chạy theo Lâm Tố Mỹ, bây giờ cũng không qua đây an ủi bà mẹ này, chuyện đó khiến Trần Tư Tuyết quá tổn thương.
……
Sáng sớm hôm sau, Trần Tư Điền và Trần Tư Song đến nhà họ Tạ. Chuyện này bị Lâm Thần và Lâm Dạ trông thấy. Hai cu cậu như đặc vụ nhỏ, lập tức báo cho nhà mình biết, khiến Trần Đông Mai hừ một tiếng xem thường.
Trần Tư Tuyết than vãn với Tạ Minh, kết quả Tạ Minh căn bản chẳng buồn đáp lại dì, khiến dì cảm thấy đầy tủi thân và bất bình. Bây giờ anh trai và em gái đến rồi, Trần Tư Tuyết lập tức kể tất tật chuyện ngày hôm qua cho họ biết.
Trần Tư Điền nhíu mày, vỗ vai Trần Tư Tuyết. “Ầy, tuy những lời này anh không nên nói, nhưng em gái à, nếu còn tiếp tục thế này thì cuộc sống của cô chắc chắn không trôi qua dễ dàng đâu.”
“Sao anh nói vậy?”
Trần Tư Điền lắc đầu. “Cô nhìn xem Trường Du có thái độ gì kìa? Cô bị người nhà họ Lâm bắt nạt thê thảm như thế mà nó chẳng giúp cô, bây giờ nó bị con bé kia hớp hồn rồi. Cũng khó tránh khỏi thôi, con bé Lâm Tố Mỹ đó trông xinh đẹp mà.”
Trần Tư Song cũng đồng ý. “Sau này chị và con dâu chị cãi nhau, chắc chắn Trường Du sẽ bênh nó. Nếu cuộc sống này mà tiếp tục, hầy…”
Trần Tư Tuyết lập tức hoảng hồn. “Vậy phải làm sao?”
“Chị nghĩ mà xem, chuyện gì Trường Du cũng giúp nhà họ Lâm, đến công ty của mình mà cũng nói là của Lâm Tố Mỹ, bây giờ đã nghiêm trọng như thế rồi, nếu còn không chấn chỉnh thì sau này còn kịp được chắc?” Trần Tư Song bĩu môi. “Phải là em thì ban đầu không nên đồng ý cho Trường Du lấy con bé đó.”
Trần Tư Điền trừng mắt nhìn Trần Tư Song. “Sao lại nói năng như thế? Thà xây mười tòa tháp cũng không được phá hỏng một cuộc hôn nhân. Anh cảm thấy bây giờ vẫn nên khuyên nhủ Trường Du, để nó biết ai mới là người muốn tốt cho nó, ai chỉ nhìn chằm chằm vào tiền của nó… Anh cảm thấy sự tình hơi bất thường.”
Trần Tư Tuyết bị họ nói mà càng hoảng. Con trai không đứng về phía mình, chồng cũng không nghe mình nói, chỉ có anh trai và em gái nghĩ cho dì, giúp đỡ dì thôi.
“Có gì bất thường cơ?” Bây giờ Trần Tư Tuyết chỉ còn lại phản ứng bản năng.
Trần Tư Điền thở dài. “Theo lý mà nói, Trường Du và vợ nó kết hôn lâu thế thì cũng nên có con rồi, nhưng bây giờ chẳng có tin tức gì, chuyện này bất thường. Còn nhà họ Lâm cũng không ngừng nghĩ cách kiếm hời từ chỗ Trường Du, còn sắp xếp nhiều họ hàng vào công ty như thế… Hơi giống bán khống công ty của Trường Du. Đến lúc đó nếu vợ Trường Du có tâm địa xấu thì… khi ấy Trường Du sẽ trắng tay.”
Trần Tư Tuyết nghe mà cũng hãi hùng. “Chuyện đó… chắc không phải chứ?”
Trần Tư Tuyết thở dài. “Anh cũng mong là không. Nhưng anh đã nghe nói rồi, hồi học đại học, Lâm Tố Mỹ đã cho nhà tiền, mua nhà mua cửa hàng, cô ta lấy tiền đâu ra? Còn nữa, một sinh viên đại học như cô ta, vẫn đang đi học thì lấy đâu ra tiền mở lớp gia sư gì đó? Người ta nói cô ta xuất ngoại kiếm tiền, ai trông thấy? Mọi người đều nghe thôi, nhiều người nói thì dần dà người ta cũng sẽ tin. Trường Du và Lâm Tố Mỹ đến với nhau lúc nào? Ngày trước đã yêu nhau rồi hả?”
“Ngày trước thì chưa, là lúc sau này khi Trường Du lên đại học…”
Trần Tư Điền nhắm mắt. “Đó cũng là lúc Trường Du có tiền đúng không?”
Trần Tư Tuyết lập tức đứng bật dậy. “Vậy không được, em phải đi nói chuyện với Trường Du, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy. Hai người không nói thì em cũng chẳng nhìn ra được điều bất thường…”
Trần Tư Điền và Trần Tư Song đều kéo Trần Tư Tuyết lại.
Trần Tư Song lắc đầu. “Bây giờ chị tìm Trường Du có tác dụng không? Bây giờ trái tim nó đã ở chỗ người ta rồi, chị có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nó sẽ chỉ cảm thấy chị đang làm khó nó, đang châm ngòi ly gián, có khi càng đẩy nó về phía nhà họ Lâm cũng nên.”
Mắt Trần Tư Tuyết máy không ngừng. “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Trần Tư Điền: “Trường Du là con trai cô, anh cảm thấy cô vẫn nên có quan hệ tốt với nó. Còn Lâm Tố Mỹ… ầy, anh cũng không biết nữa.”
Trần Tư Điền và Trần Tư Song nhìn nhau một cái.
Trần Tư Tuyết chỉ cảm thấy khó chịu. Ngày trước con trai tốt biết bao, sao bây giờ kết hôn rồi lại trở thành như vậy chứ?
“Ầy, không nói nữa không nói nữa. Tiểu Tuyết, có lẽ sự tình không nghiêm trọng đến thế đâu, chỉ là bọn anh nói linh tinh thôi, cô đừng để tâm.”
Nhưng Trần Tư Điền vẫn nghiêm khắc phản bác cách nói Tạ Trường Du trợ cấp nhà mẹ đẻ anh của Trần Đông Mai. Đâu có cách nói nào như vậy. Bố mẹ tiêu tiền của con trai là lẽ thường tình, Trần Đông Mai cố ý nói thế, đừng để bị Trần Đông Mai lèo lái sai hướng.
Sau đó Trần Tư Điền mới cùng Trần Tư Song an ủi Trần Tư Tuyết. Nhưng lúc này, Trần Tư Tuyết đâu có lòng dạ nào, dì còn đang mất hồn mất vía.
Trần Tư Tuyết đột nhiên nhớ ra, ngày trước con trai mình thích Lâm Tố Mỹ, khi ấy Lâm Tố Mỹ không thích con trai mình một chút nào, sao sau này lại đột nhiên đến với nhau? Ngày trước Trường Du quả thực chẳng có tiền mấy, là một anh chàng nông thôn. Nhưng sau này con trai có tiền, Lâm Tố Mỹ cũng đồng ý đến với con trai mình.
Ngày trước Trần Tư Tuyết đã cảm thấy Lâm Tố Mỹ hư vinh, nếu không cũng sẽ không đến mức không ưng nông dân chân lấm tay bùn mà chỉ ưng tên trí thức đó…
Bây giờ xem ra đúng là thế, tội nghiệp con trai dì đã bị lừa thê thảm như vậy.
……
Lại nói, lúc này, Trần Đình đã ra ngoài từ sáng sớm và dẫn về bốn người. Đó đều là mấy người Lương Anh nói là cũng trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt.
Trần Đình dẫn những người đó về là muốn họ làm chứng cho mình.
Trần Đình đi về phía Trần Tư Tuyết. “Cô ơi, cháu bị sa thải cũng không sao, nhưng tội danh này quá đáng quá, chuyện cháu chưa từng làm thì sao cháu phải thừa nhận? Cho dù cháu rời đi thì cũng tuyệt đối không để người khác đổ oan cho cháu. Quan trọng hơn là cô tin tưởng cháu như thế, bản thân cháu chịu tủi hờn cũng chẳng sao, nhưng không thể để cô chịu ấm ức được.”
Trần Tư Tuyết nghe thấy lời này, cũng không biết nên cảm thấy được an ủi hay nên cảm thấy đau khổ. Đình Đình còn biết nghĩ cho mình, vậy mà con trai mình lại thiên vị người khác.
Trần Đình hỏi mấy người kia. “Bây giờ các cô hãy nói thật đi, các cô có nhìn thấy tôi uống trộm nước ngọt không?”
Mấy người đó tôi nhìn cô cô nhìn tôi, đều yên lặng.
Trần Đình nói tiếp với vẻ hơi tổn thương. “Các cô cứ yên tâm, chỉ nói riêng ở đây thôi, sẽ không lôi các cô đi làm chứng đâu, càng sẽ không đến trước mặt Lâm Tố Mỹ. Ra khỏi cánh cửa này, lời các cô nói sẽ không ai biết cả, các cô cũng không cần lo sẽ bị Lâm Tố Mỹ sa thải hoặc xử phạt đâu.”
Lúc này mới có một người bước ra với vẻ thăm dò. “Thật sự không có ai sao?”
Trần Đình nhìn sang Trần Tư Tuyết, Trần Tư Tuyết lập tức bảo đảm.
Người đó mới nói: “Bọn cháu không trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt. Bọn cháu đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lương Anh đó đến tìm bọn cháu, bảo bọn cháu làm chứng, nói là đã trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt. Ban đầu bọn cháu không muốn, nhưng Lương Anh nói… Lương Anh nói…”
Trần Tư Tuyết giận ngút trời. “Cô ta nói gì?”
“Chị ta nói, nếu bọn cháu không làm chứng thì sẽ bảo sếp Lâm sa thải bọn cháu. Bọn cháu chỉ là một nhân viên quèn, không dám đối đầu với chị ta. Ở công ty, sếp Lâm nói một là một hai là hai, chuyện gì sếp Tạ cũng tùy theo chị ấy, bọn cháu cũng hết cách. Bọn cháu thật sự không muốn làm chuyện xấu này đâu, nhưng bọn cháu cũng không muốn đánh mất công việc này.”
Lúc này Trần Đình mới lau nước mắt, sụt sịt. “Cô ơi, cháu thật sự không uống trộm nước ngọt, cháu đã nói là cháu không uống trộm rồi. Cháu không biết tại sao Lâm Tố Mỹ lại ghét cháu như thế rồi cứ đòi dùng cách này để đuổi cháu đi nữa. Nhưng nếu chị ta đã không muốn nhìn thấy cháu thì cháu đi là được. Chỉ là cô ơi, sau này cháu không thể ở bên cô nữa rồi.”
“Không được đi.” Trần Tư Tuyết bực bội. “Nếu đi thì cũng không phải là cháu đi.”
Trần Tư Điền vội tiến lên. “Thôi, để Đình Đình về đi. Ầy, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.”
Trần Tư Điền vội cảm ơn mấy người kia vì đã trả lại sự trong sạch cho Trần Đình.
Song Trần Tư Tuyết lại muốn kéo họ đi làm chứng để xé mở bộ mặt thật của Lương Anh kia, nhưng lại bị Trần Tư Điền ngăn lại, nói nếu đã hứa với họ là không nói ra rồi thì nên dừng ở đây.
Trần Tư Song cũng rất tức giận. “Sao họ có thể xấu xa như thế chứ, cứ muốn đuổi Đình Đình đi, còn dùng cách này… Quá quắt lắm rồi, nếu bị ai biết được thì Đình Đình phải sống sao.”
Trần Đình bảo mấy người kia rời đi, cũng bảo đảm là sẽ không có ai biết họ đã làm chứng riêng thế này, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của họ.
Trần Đình: “Cháu biết Lâm Tố Mỹ không thích cháu. Cháu nấu cơm, chị ta cũng chẳng buồn về ăn mấy. Là vì cháu ở đây nên anh họ cũng hiếm khi về. Cháu đi cũng tốt, biết đâu như vậy thì anh họ sẽ về ở bên cô nhiều hơn. Cho nên cô ơi, cô cứ để cháu đi đi, chỉ cần cô biết cháu không làm ra những chuyện vớ vẩn đó là được.”
Trần Tư Song: “Sao họ có thể bức Đình Đình như thế…”
Trần Tư Điền nhíu mày. “Không đúng, không nên là thế này. Chẳng lẽ Đình Đình đã bắt gặp chuyện gì đó nên họ mới bức Đình Đình đi như vậy?”
Trần Đình bối rối nhìn bố mình. “Con… con không biết nữa. Đúng rồi, hình như con trông thấy Lâm Tố Mỹ thì thà thì thầm với một người đàn ông, nhưng con không nghe thấy họ đang nói gì, con nhìn một cái rồi rời đi luôn… Chẳng lẽ họ đang nói chuyện gì không thể để người khác biết sao.”
Trần Tư Song càu nhàu: “Chắc đúng là thế rồi.”
Trần Tư Tuyết cắn môi. “Đình Đình không được đi, không thể cho qua như vậy được, đám đó ức hiếp người ta quá lắm rồi…”
- -------------------------
Đúng lúc này, Tạ Trường Du trở về. Tạ Trường Du thấy Tạ Minh đang ngồi trên sân đá thì cười chào hỏi. “Bố, họ đâu ạ!”
“Trong nhà.”
Tạ Minh thở dài. “Mẹ anh…”
Tạ Minh lắc đầu.
Tạ Trường Du cũng gật đầu, hai bố con hiếm khi khá ăn ý. Tạ Trường Du trở về, chắc chắn là để xử lý đống chuyện hỗn độn này rồi.
Còn Tạ Minh thì hút thuốc, hơi được hơi không, mắt xẹt lên một tia sáng.
Tạ Trường Du vào nhà, liền bắt gặp bốn người đến làm chứng. Tạ Trường Du không gọi đối phương lại. Mấy người đó vừa thấy Tạ Trường Du thì sắc mặt lại trắng bệch.
Lúc này, mấy người đó cực kì hoảng loạn. Trần Đình đó thật lợi hại, cố ý tìm đến họ, trước tiên là bảo họ trông thấy cô ta uống nước ngọt, trở thành nhân chứng cho Lương Anh, sau đó mới bảo họ đến đây làm chứng.
Trần Đình đã nói rồi, sau khi việc thành và đuổi mấy người Lâm Tố Mỹ đi, cô ta sẽ để họ làm công việc của Lương Anh và Ngô Hoa. Công việc đó tốt biết mấy, nhàn rỗi ít việc, còn là một lãnh đạo nhỏ, chuyên quản lý mọi người.
Vì thế họ không chịu nổi cám dỗ, và đã đến đây…
Tạ Trường Du đi vào, nhìn bác và dì mình, sau đó nói: “Mấy người ra ngoài trước đi, cháu có chuyện muốn nói riêng với mẹ cháu.”
Trần Tư Điền hơi không vui. “Trường Du, cháu vào nhà mà chẳng buồn chào hỏi bác…”
“Cháu muốn nói chuyện riêng với mẹ cháu.”
“Chuyện này…”
Trần Tư Tuyết nhìn con trai, rồi lại nhìn anh trai và em gái mình. “Trường Du, có gì thì nói trước mặt bác và dì con cũng thế, chúng ta đều là người một nhà mà. Vừa khéo, mọi người cũng có lời muốn nói với con…”
Tạ Trường Du nhíu mày. “Mẹ, con chỉ muốn nói chuyện riêng với mẹ.”
Trần Tư Song không nhịn được nữa. “Trường Du, đây là thái độ của cháu với bề trên hả? Ngày trước cháu đâu có như vậy, sao bây giờ lại biến thành thế này, học theo ai đấy…”
“Ngày trước bác và dì cũng không chạy đến nhà cháu, sao bây giờ lại chăm chỉ chạy đến vậy?”
“Trường Du, con nói năng thế nào đấy?”
“Mẹ, con đã nói rồi, con muốn nói chuyện riêng với mẹ.”
Bấy giờ Trần Tư Điền mới kéo Trần Tư Song và Trần Đình vẻ như đã chịu nỗi ấm ức gì đó, rồi mới để lại không gian cho hai mẹ con nói chuyện riêng.
Trần Tư Tuyết nhìn vào mắt con trai mình thì cũng thất vọng não nề.
Con trai tốt của dì, cậu con trai mà ngày trước dì vẫn luôn cảm thấy là niềm tự hào của mình, bây giờ đã thay đổi rồi, không thích về nhà nữa, không thích nói chuyện với dì nữa, bây giờ còn có thái độ này, khiến Trần Tư Tuyết chỉ cảm thấy buồn bã.
Trần Tư Tuyết thấy anh trai và em gái mình đã bị đuổi ra ngoài thì vừa tức giận vừa bất lực, căn bản không muốn để ý đến Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du tìm một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Trần Tư Tuyết.
“Mẹ, con ngẫm nghĩ thì thấy lâu lắm rồi con không trò chuyện với mẹ. Một là vì công việc bận rộn, hai là vì con đã lập gia đình, có mái nhà nhỏ của riêng mình rồi, không thể giống như ngày trước nữa.”
Trần Tư Tuyết nghe mà đỏ hoe mắt, rồi mới nhìn sang con trai.
“Cho nên hôm nay, mẹ con mình trò chuyện cho thỏa mẹ nhé. Mẹ con mình không giấu giếm gì cả, cứ nói hết tâm sự trong lòng ra.” Sau đó, Tạ Trường Du lấy một xấp ảnh ra, đưa cho Trần Tư Tuyết. “Trước khi mẹ con mình trò chuyện, mẹ hãy xem cái này trước đã, nếu không chúng ta sẽ không trò chuyện tiếp được.”
Trên ảnh là cảnh Trần Đình uống trộm nước ngọt.
Lâm Tố Mỹ yên lặng, thái độ cũng đã bày rõ ràng ra đó: cô đã đưa ra quyết định thì sau này sẽ không thay đổi, chuyện này đến đây là chấm dứt.
Người trong thôn đều biết trong khoảng thời gian này Trần Tư Tuyết và Trần Đình chung đụng rất hòa hợp, thậm chí ngay cả một cô bạn của Trần Đình cũng được Trần Tư Tuyết niềm nở tiếp đãi. Lâm Tố Mỹ muốn phạt Trần Đình, Trần Tư Tuyết đến để làm gì, chỉ nghĩ thôi đã biết rồi.
Chuyện này không quá ầm ĩ mà cũng chẳng mấy yên ắng, nhưng phạm vi lan truyền rất rộng, mọi người đều rất muốn biết cuối cùng sẽ thế nào. Tạ Trường Du và Trần Đông Mai cũng đến nhà máy ngay lập tức.
Bây giờ mọi người vừa kích động vừa tiếc nuối. Kích động ở chỗ lại xảy ra chuyện lớn rồi, có chuyện hay để xem rồi. Tiếc nuối là vì bảo vệ đuổi hết tất cả mọi người ra ngoài, không cho ai sán đến. Vì thế không ai biết được ở bên trong xảy ra chuyện gì.
Trần Đông Mai hùng hổ đến, còn chạy nhanh hơn Tạ Trường Du. Đương nhiên, dì nhìn thấy Tạ Trường Du nhưng cũng chẳng buồn liếc mắt. Nghĩ cũng biết, Tạ Trường Du đã bị tội liên đới rồi.
Trần Đông Mai vừa tới, chỉ riêng khí thế đó đã khác biệt. Dì không nhìn Lâm Tố Mỹ mà nhìn Trần Tư Tuyết. “Trần Tư Tuyết, bà càng sống càng thụt lùi đúng không? Chuyện công ty, đương nhiên lãnh đạo nói gì thì là thế, bà chạy đến càn quấy làm gì. Sao ngày trước tôi không biết bà hỗn như thế?”
Người trong thôn hình dung một người rất “hỗn”, đó chính là một sự xúc phạm nghiêm trọng. Điều đó có nghĩa là người này ngang ngạnh, càn quấy, vô lý, không ai muốn giao du với người như thế.
Trần Tư Tuyết cũng tức điên người. “Con gái bà đổ oan cho Đình Đình của tôi, còn không cho tôi đòi công bằng cho Đình Đình hay sao?”
Trần Đông Mai tức đến mức bật cười. “Sao con gái tôi lại đổ oan cho Trần Đình? Lương Anh đã nói là nó trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt, vậy thì đúng là con bé đó đã uống trộm. Lương Anh không thù không oán với Trần Đình, việc gì phải đổ oan cho con bé đó? Người lần trước nói bị đổ oan, không phải cũng bị điều tra ra là ăn trộm đồ uống đấy sao? Bây giờ khôn hơn rồi, không lấy trộm mà uống trộm cơ.”
“Lương Anh nói gì thì là thế, nó là con dâu bà thì bà đương nhiên tin nó rồi. Tôi hiểu tính cách của Đình Đình, Đình Đình sẽ không uống trộm nước ngọt.”
Trần Đông Mai hít sâu một hơi, hai mắt như bốc hỏa. “Trần Tư Tuyết!”
Trần Tư Tuyết bị Trần Đông Mai gọi mà sững người.
Trần Đông Mai nói tiếp: “Bà gọi Tiểu Mỹ là – con gái bà. Tôi tin tưởng nhân phẩm con dâu tôi, còn bà tin tưởng người nhà mẹ đẻ bà, song lại chưa từng nghĩ về nhân phẩm của con dâu bà. Con gái tôi lấy con trai bà, bà coi nó thành cái gì? Ồ, con gái tôi lấy Tạ Trường Du lâu thế rồi, trong mắt bà, nó vẫn là người ngoài, vốn dĩ không phải người nhà họ Tạ bà, đúng không?”
“Tôi… Bà ít bắt bẻ lời tôi nói đi.”
“Bà không có ý đó hay sao?” Trần Đông Mai đã bất mãn từ lâu rồi. Chuyện trong thôn lại không giấu được ai, Trần Tư Tuyết ít nhiều đã tiết lộ loáng thoáng là không thích Lâm Tố Mỹ sắp xếp anh trai, chị dâu vào nhà máy, càng không thích Lâm Tố Mỹ mở cửa hàng tạp hóa cho nhà mẹ đẻ.
Trần Đông Mai đã sớm muốn làm ầm một trận rồi. “Trần Tư Tuyết, con gái tôi xinh đẹp, lại tốt nghiệp đại học ra, tự nó còn biết kiếm tiền, con bé tự dựa vào năng lực của bản thân đã có thể sống tốt, dựa vào cái gì mà gả đến nhà bà thì bị bà chê này chê nọ?”
“Tôi còn nói con trai tôi đẹp trai lại biết kiếm tiền, còn tốt nghiệp đại học…”
Trần Đông Mai khinh bỉ hứ một tiếng. “Có ai không biết vì con gái tôi mà Tạ Trường Du đi học đại học? Có khác gì bám đít không. Người ta học đại học, nó cũng mặt dày mày dạn đi theo. Tiểu Mỹ không nên mềm lòng đón nhận nó thì bây giờ đỡ phải chịu khổ.”
Trần Tư Tuyết vừa nghe con trai mình bị hình dung thành như thế thì thực sự muốn đánh nhau một trận với Trần Đông Mai. Song dì lại thầm cảm thấy nếu người mà con trai cưới không phải Lâm Tố Mỹ mà là một người xinh đẹp, dịu dàng thì đâu có giống bây giờ. Chắc chắn người ta sẽ bằng lòng ngày ngày ăn cơm cùng mình, đâu có xúi con trai mình đến nơi khác ở. Trong thôn những nhà có con trai con dâu ra ngoài ở hơn nửa đều là gia đình mà con cái mâu thuẫn với bố mẹ. Cuộc sống này không phải là cuộc sống.
Tạ Trường Du cũng đã đến, có điều không có ý chen ngang. Vừa nghe thấy mình bị mẹ vợ hình dung thành như thế, anh hơi sững sờ.
Lâm Tố Mỹ cũng rất bực. Nhưng vừa nghe thấy hình dung của mẹ mình, chẳng rõ tại sao, cô cảm thấy hơi buồn cười.
“Trường Du nhà tôi tìm vợ kiểu nào mà không được? Bà thật sự tưởng Lâm Tố Mỹ nhà bà tuyệt vời nhất trần đời à. Tôi nói cho bà hay, biết bao người muốn lấy con trai tôi đấy, chỉ là bản thân nó cứng đầu cứng cổ thôi.”
“Con gái tôi tốt vô cùng, cả thế giới chỉ có nó tốt đấy thì sao. Người muốn lấy con trai bà là người thế nào hả, lôi ra đây nhìn xem nào, ở trên huyện à, có chút bối cảnh à. Người muốn lấy con gái tôi là người thế nào bà có biết không? Lúc con trai bà còn chưa mua nổi xe, người ta đã ngồi xe ô tô con, làm lãnh đạo lớn rồi, còn cả người nước ngoài thích con gái tôi…”
“Thế sao nó không đi…”
“Còn không phải vì bị Tạ Trường Du nhà bà lừa hay sao, lừa về chịu khổ kia kìa.”
Lâm Tố Mỹ đỡ trán, còn khóe miệng Tạ Trường Du cũng co giật.
Trần Đông Mai thở hổn hển. “Con gái tôi dù lấy ai thì bản thân nó cũng có thể tự kiếm tiền, tiền của nó nó muốn dùng thế nào thì dùng, sao mà gả vào nhà bà rồi nó dùng chút tiền mà còn bị bất mãn, bị hạn chế? Trần Tư Tuyết, không phải bà hậm hực vì con gái tôi mua đồ về nhà, con gái tôi để con trai, con dâu tôi vào nhà máy đấy ư? Sao, không vào được à, con bé không thể tiêu tiền cho nhà tôi chắc? Tôi nuôi nó mấy chục năm trời chứ không phải nuôi cho nhà người khác, nó đi lấy chồng thì cũng là con gái tôi, dựa vào đâu mà không thể tiếp tục tiêu tiền cho nhà tôi? Tôi nói cho bà biết, con bé không chỉ phải tiêu tiền cho nhà tôi bây giờ mà sau này vẫn phải tiêu, nó muốn tiêu thế nào thì tiêu, tiền tự nó kiếm, dựa vào đâu mà tiêu tiền cũng phải bị người khác quản lý?”
“Trợ cấp nhà mẹ đẻ còn có lý ha.”
“Tôi cứ có lý thế đấy.” Trần Đông Mai hếch cằm. “Tạ Trường Du và Tiểu Mỹ kết hôn, tự chúng nó được coi là một gia đình, dựa vào đâu mà nhà tôi là nhà mẹ đẻ của Tiểu Mỹ, còn nhà bà thì coi là người một nhà chứ? Vừa nãy rõ ràng bà không coi Tiểu Mỹ thành người nhà bà, thế mà lúc tiêu tiền lại thành người một nhà cơ đấy. Tôi nói cho bà biết, nhà tôi là nhà mẹ đẻ của Tiểu Mỹ, nhà bà chính là nhà mẹ đẻ của Tạ Trường Du. Hôm nay chúng ta tính toán cho sòng phẳng luôn đi, hai vợ chồng chúng nó trợ cấp cho nhà mẹ đẻ Tạ Trường Du bao nhiêu tiền… Cái máy xay gạo nhà bà do Tạ Trường Du mua, cái đài cát sét Tạ Minh nghe là Tiểu Mỹ mua cho nhà bà, còn cả cái máy may nhà bà cũng là Tiểu Mỹ mua, cái nhà nghỉ nhà bà cũng là hai vợ chồng chúng nó bỏ tiền ra xây… Rốt cuộc Tạ Trường Du đã trợ cấp bao nhiêu tiền cho nhà mẹ đẻ nó rồi… Cái thứ đàn ông ngày ngày trợ cấp tiền ra bên ngoài, cần nó để làm cái gì?”
Trần Tư Tuyết bị lý luận của Trần Đông Mai làm cho kinh ngạc.
Lúc này Trần Đông Mai cũng lâm vào bế tắc. Đúng ha, con gái dì xinh đẹp lại có năng lực kiếm tiền, dựa vào đâu mà phải ở nhà họ Tạ chịu khổ chịu mệt chứ?
Vì thế Trần Đông Mai kéo tay Lâm Tố Mỹ. “Tiểu Mỹ, con lấy Tạ Trường Du làm gì. Con xem cậu ta đấy, vừa biết tiêu tiền cho bố mẹ mình, mẹ cậu ta còn hạn chế con tiêu tiền, chỉ được lợi ích mà không bỏ ra, tiêu có chút tiền cũng bị hạn chế, sống cũng bó buộc tay chân, đừng sống cuộc sống như thế, cứ bỏ quách đi cho xong. Hôm nay nói rõ luôn, công ty này tốn bao nhiêu tiền, bảo họ trả tiền, chúng ta không cần nữa, mình về nhà tự sống cuộc sống của mình.”
Trần Tư Tuyết ngẩn người. Tuy dì làm ầm lên nhưng chưa từng có ý khiến con trai và con dâu giải tán, nếu thật sự vì dì mà hai người ly tan thì cả đời này dì không có mặt mũi gặp con trai nữa.
Còn Trần Đình ở bên cạnh Trần Tư Tuyết lại rất hưng phấn. Thuận lợi quá đi mất, sự tình thực sự giống hệt như trong dự liệu của họ. Cô ta còn chưa tung đòn sát thủ mà chuyện đã sắp như ý nguyện rồi.
Trần Đông Mai kéo Lâm Tố Mỹ, song lại bị Lâm Tố Mỹ kháng cự mang tính từ chối. Nét mặt Trần Đông Mai hơi khó hiểu.
Nhưng Lâm Tố Mỹ lại biết rõ, thực ra Trần Đông Mai có thể nói vậy vào lúc này cũng đã rất khó khăn rồi. Nếu không phải là toàn tâm toàn ý thì có lẽ cũng chỉ có thể khuyên con gái nhẫn nhịn như những bà mẹ khác. Nhưng Trần Đông Mai không có ý bảo cô nhịn. Dựa vào đâu mà phải nhịn chứ. Rõ ràng một mình mình có thể sống rất tốt, chẳng có lí nào là sau khi đi lấy chồng thì lại sống kém hơn, rốt cục cuộc hôn nhân này có ý nghĩa gì?
Lâm Tố Mỹ không thể phá hỏng sân khấu của mẹ cô vào lúc này.
“Mẹ, vừa nãy mẹ nói sai rồi.”
Trần Đông Mai bất giác hỏi lại: “Mẹ nói sai gì?”
“Mẹ nói là tính toán sòng phẳng, bảo họ trả tiền, chúng ta đi. Tại sao chúng ta phải đi chứ? Mảnh đất này là con chi tiền mua, chủ hộ là con, chủ của nhà xưởng này là con, nhà máy này cũng coi như của con, cho dù đi thì cũng không nên là chúng ta đi.”
Lâm Tố Mỹ vừa nói ra lời này, tất cả mọi người đều sốc.
Trần Tư Tuyết bất giác nhìn con trai mình. Tạ Trường Du gật đầu. “Vâng, đều là tiền của Tiểu Mỹ, nếu thật sự phải đi thì quả thực là con đi.”
Tạ Trường Du cũng chi tiền, nhưng quả thật là chi ít hơn, nhất là khi anh đã để lại số tiền lớn như thế làm quà cưới. Tuy có nguyên nhân nhưng anh là đàn ông, không thể đi chiếm món hời của vợ. Cho nên, công ty này, nói là của Lâm Tố Mỹ cũng không sai.
Chuyện này ầm ĩ đến bây giờ cuối cùng cũng tạm dừng.
Trần Tư Tuyết khó lòng tin nổi, rõ ràng cái nhà máy đó là của con trai mình, sao lại biến thành của Lâm Tố Mỹ rồi?
Còn Trần Đông Mai lại ngẩng cao đầu. Lần cãi nhau này dì đã thắng oanh liệt, chẳng chịu một chút ấm ức nào.
Đương nhiên, lúc rời đi, Trần Đông Mai cố ý kéo con gái mình theo, thắng nhưng không có nghĩa là mình không tức giận.
Trần Đông Mai và Lâm Tố Mỹ vừa đi thì Tạ Trường Du cũng lập tức đuổi theo. Cả đoạn đường Trần Đông Mai nói cực kì khó nghe, Tạ Trường Du đều coi như không nghe thấy.
Đến nhà họ Lâm.
“Mẹ, quả thực là lỗi của con vì đã khiến Tiểu Mỹ chịu ấm ức, mẹ mắng con thế nào cũng là chuyện hợp lý.”
Thái độ của Tạ Trường Du quá mềm mỏng, khiến Trần Đông Mai cũng ngại mà mắng tiếp.
Còn Lâm Kiến Nghiệp cũng đã tỏ thái độ rồi: chuyện của người ta, Trần Đông Mai xen vào làm gì?
Trần Đông Mai ngẫm nghĩ, Tạ Trường Du quả thực đối xử với nhà mình không tệ, bây giờ bức hai vợ chồng trẻ giải tán thì đúng là hơi quá đáng.
Bản thân Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du không có mâu thuẫn, Trần Đông Mai hậu tri hậu giác nhớ tới điều này. Vì thế dì không đuổi Tạ Trường Du đi nữa mà để Tạ Trường Du ở lại đây.
Lâm Tố Mỹ chẳng để ý đến Tạ Trường Du mà đi an ủi chị dâu mình.
“Chị cả chị hai, chuyện hôm nay cho em xin lỗi. Ở công ty em nhất thiết phải làm như thế, bởi vì em bắt buộc phải làm theo quy định. Tiền lương bị trừ, em sẽ bù lại riêng cho hai chị, thế có được không?”
Lương Anh và Ngô Hoa đều lắc đầu. Họ chỉ sợ mình gây ra rắc rối cho Tiểu Mỹ thôi, nếu Tiểu Mỹ đã nói vậy thì họ đương nhiên sẽ không để bụng.
“Tiểu Mỹ, bọn chị đã làm sai, bị phạt là chuyện nên làm. Tiểu Mỹ, em nói nhà máy là của em, chuyện đó là thật hả?”
“Thật mà chị.”
Chỗ dựa của Lương Anh và Ngô Hoa lập tức trở nên vững hơn. Là công ty của Tiểu Mỹ chứ không phải của Tạ Trường Du, vậy Tiểu Mỹ nói gì làm gì cũng là chuyện hợp lý.
Ai kiếm tiền thì nghe người đó. Tuy không phải gia đình nào cũng vậy, nhưng địa vị của người kiếm tiền chắc chắn cao hơn. Đây là chuyện rất bình thường.
……
Căn phòng của Lâm Tố Mỹ vẫn luôn được giữ lại, cho nên Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du liền ở trong đó.
Tạ Trường Du buồn cười nhìn Lâm Tố Mỹ. “Hôm nay anh bị liên lụy rồi hả?”
Lâm Tố Mỹ nhìn anh một cái, không nói gì.
Tạ Trường Du đi qua ôm lấy cô, gác cằm lên đầu cô. “Anh biết em khó chịu. Sẽ ổn cả thôi.”
“Chỉ là em cảm thấy rất phiền lòng, mẹ anh lại như thế… Có cảm giác như tất cả đều dồn lại vậy…”
Hướng phát triển của công ty hiện giờ đã xuất hiện sự rẽ nhánh. Mọi người muốn ổn định thị trường này trước rồi về sau sẽ làm thứ khác. Còn Lâm Tố Mỹ muốn ra khỏi thành phố Vân, hướng đến toàn quốc, bây giờ là lúc nên xuất kích rồi. Những người khác trong công ty đều cảm thấy Lâm Tố Mỹ quá liều lĩnh, vì thế đều vu vơ thể hiện không muốn bàn bạc với Lâm Tố Mỹ mà muốn bàn với Tạ Trường Du.
Ý đó, hành vi đó ít nhiều để lộ ra chút gì đó…
Phụ nữ không có kiến thức, phụ nữ căn bản sẽ không biết làm ăn, đàn bà con gái như cô thì hiểu gì…
Điều đó khiến Lâm Tố Mỹ bất mãn. Ban đầu cô không nói thẳng tập đoàn Du Mỹ là của ai là vì suy nghĩ cho thể diện của Tạ Trường Du. Bởi vì phụ nữ truyền thống càng giàu có càng khiến đàn ông dính hiềm nghi ăn bám phụ nữ. Về sau, dù giải thích cũng không ai tin, liền dẫn đến tình trạng kì lạ bây giờ.
Chuyện công ty đè lên vai Lâm Tố Mỹ vốn đã đủ phiền phức, bây giờ mẹ của Tạ Trường Du lại gây ra chuyện vớ vẩn kia, sao có thể không khiến cô khó chịu?
“Sẽ ổn thôi, hãy tin anh.” Anh nói chắc nịch.
Lâm Tố Mỹ nhìn vào mắt anh, gật đầu, nhưng vẫn cười nhẹ. “Em xin lỗi, vừa nãy em không nên nói như thế.”
Người nên đi không phải cô, mà là anh…
Lời đó quá khiến người ta tổn thương.
“Ừ, anh tha thứ cho em lần này.”
Lâm Tố Mỹ cười hôn lên trán anh.
- ------------------------------
Trần Tư Tuyết và Trần Đình cùng về nhà, cả đoạn đường Trần Đình đều khóc tu tu. “Cô ơi, đều là lỗi của cháu, nếu cháu không đi làm thì sẽ không khiến cô và chị dâu cãi nhau, đều tại cháu cả. Bây giờ cháu về thu dọn đồ, cháu đi rồi thì sẽ không khiến cô khó xử nữa.”
“Cháu đi gì mà đi?” Chỉ là Trần Tư Tuyết bị lời Lâm Tố Mỹ nói ra làm cho kinh ngạc thôi, cái nhà máy đó thật sự là của Lâm Tố Mỹ ư?
Trần Đình tiếp tục khóc, Trần Tư Tuyết an ủi Trần Đình một lúc lâu.
Đến khi về tới nhà, Trần Đình mới hỏi Trần Tư Tuyết với vẻ cực kì nghi hoặc. “Cô ơi, nhà máy đó thật sự là của chị dâu ạ? Chị ấy lấy đâu ra nhiều tiền mua đất, xây nhà xưởng rồi còn mua máy móc thiết bị như thế?”
“Nó có một lớp gia sư gì đó.” Trần Tư Tuyết cáu kỉnh nói.
Trần Đình lầm bầm: “Một lớp gia sư có thể kiếm nhiều tiền như thế, có thể mở nhà máy luôn ạ…”
Bấy giờ Trần Tư Tuyết nhận ra, đúng ha, một lớp gia sư có thể kiếm được tiền để mở nhà máy ư? Rõ ràng là không thể. Vậy thì tại sao Lâm Tố Mỹ lại nói vậy, tại sao con trai mình lại thừa nhận? Chỉ có một nguyên nhân, đó là con trai mình đã bị Lâm Tố Mỹ nắm trọn rồi. Trần Tư Tuyết vừa nghĩ đến đây thì lòng bồn chồn không yên, suýt nữa dì đã bị Trần Đông Mai lừa rồi.
Chẳng trách con trai lại muốn mua đồ cho nhà họ Lâm. Nó đã bị nắm trọn rồi mà, bảo làm gì thì làm đó, sau này nói không chừng đến nhà cửa cũng chuyển cho người ta cũng nên.
Mà hôm nay Tạ Trường Du lại chạy theo Lâm Tố Mỹ, bây giờ cũng không qua đây an ủi bà mẹ này, chuyện đó khiến Trần Tư Tuyết quá tổn thương.
……
Sáng sớm hôm sau, Trần Tư Điền và Trần Tư Song đến nhà họ Tạ. Chuyện này bị Lâm Thần và Lâm Dạ trông thấy. Hai cu cậu như đặc vụ nhỏ, lập tức báo cho nhà mình biết, khiến Trần Đông Mai hừ một tiếng xem thường.
Trần Tư Tuyết than vãn với Tạ Minh, kết quả Tạ Minh căn bản chẳng buồn đáp lại dì, khiến dì cảm thấy đầy tủi thân và bất bình. Bây giờ anh trai và em gái đến rồi, Trần Tư Tuyết lập tức kể tất tật chuyện ngày hôm qua cho họ biết.
Trần Tư Điền nhíu mày, vỗ vai Trần Tư Tuyết. “Ầy, tuy những lời này anh không nên nói, nhưng em gái à, nếu còn tiếp tục thế này thì cuộc sống của cô chắc chắn không trôi qua dễ dàng đâu.”
“Sao anh nói vậy?”
Trần Tư Điền lắc đầu. “Cô nhìn xem Trường Du có thái độ gì kìa? Cô bị người nhà họ Lâm bắt nạt thê thảm như thế mà nó chẳng giúp cô, bây giờ nó bị con bé kia hớp hồn rồi. Cũng khó tránh khỏi thôi, con bé Lâm Tố Mỹ đó trông xinh đẹp mà.”
Trần Tư Song cũng đồng ý. “Sau này chị và con dâu chị cãi nhau, chắc chắn Trường Du sẽ bênh nó. Nếu cuộc sống này mà tiếp tục, hầy…”
Trần Tư Tuyết lập tức hoảng hồn. “Vậy phải làm sao?”
“Chị nghĩ mà xem, chuyện gì Trường Du cũng giúp nhà họ Lâm, đến công ty của mình mà cũng nói là của Lâm Tố Mỹ, bây giờ đã nghiêm trọng như thế rồi, nếu còn không chấn chỉnh thì sau này còn kịp được chắc?” Trần Tư Song bĩu môi. “Phải là em thì ban đầu không nên đồng ý cho Trường Du lấy con bé đó.”
Trần Tư Điền trừng mắt nhìn Trần Tư Song. “Sao lại nói năng như thế? Thà xây mười tòa tháp cũng không được phá hỏng một cuộc hôn nhân. Anh cảm thấy bây giờ vẫn nên khuyên nhủ Trường Du, để nó biết ai mới là người muốn tốt cho nó, ai chỉ nhìn chằm chằm vào tiền của nó… Anh cảm thấy sự tình hơi bất thường.”
Trần Tư Tuyết bị họ nói mà càng hoảng. Con trai không đứng về phía mình, chồng cũng không nghe mình nói, chỉ có anh trai và em gái nghĩ cho dì, giúp đỡ dì thôi.
“Có gì bất thường cơ?” Bây giờ Trần Tư Tuyết chỉ còn lại phản ứng bản năng.
Trần Tư Điền thở dài. “Theo lý mà nói, Trường Du và vợ nó kết hôn lâu thế thì cũng nên có con rồi, nhưng bây giờ chẳng có tin tức gì, chuyện này bất thường. Còn nhà họ Lâm cũng không ngừng nghĩ cách kiếm hời từ chỗ Trường Du, còn sắp xếp nhiều họ hàng vào công ty như thế… Hơi giống bán khống công ty của Trường Du. Đến lúc đó nếu vợ Trường Du có tâm địa xấu thì… khi ấy Trường Du sẽ trắng tay.”
Trần Tư Tuyết nghe mà cũng hãi hùng. “Chuyện đó… chắc không phải chứ?”
Trần Tư Tuyết thở dài. “Anh cũng mong là không. Nhưng anh đã nghe nói rồi, hồi học đại học, Lâm Tố Mỹ đã cho nhà tiền, mua nhà mua cửa hàng, cô ta lấy tiền đâu ra? Còn nữa, một sinh viên đại học như cô ta, vẫn đang đi học thì lấy đâu ra tiền mở lớp gia sư gì đó? Người ta nói cô ta xuất ngoại kiếm tiền, ai trông thấy? Mọi người đều nghe thôi, nhiều người nói thì dần dà người ta cũng sẽ tin. Trường Du và Lâm Tố Mỹ đến với nhau lúc nào? Ngày trước đã yêu nhau rồi hả?”
“Ngày trước thì chưa, là lúc sau này khi Trường Du lên đại học…”
Trần Tư Điền nhắm mắt. “Đó cũng là lúc Trường Du có tiền đúng không?”
Trần Tư Tuyết lập tức đứng bật dậy. “Vậy không được, em phải đi nói chuyện với Trường Du, tuyệt đối không thể tiếp tục như vậy. Hai người không nói thì em cũng chẳng nhìn ra được điều bất thường…”
Trần Tư Điền và Trần Tư Song đều kéo Trần Tư Tuyết lại.
Trần Tư Song lắc đầu. “Bây giờ chị tìm Trường Du có tác dụng không? Bây giờ trái tim nó đã ở chỗ người ta rồi, chị có nói nhiều hơn nữa cũng vô dụng, nó sẽ chỉ cảm thấy chị đang làm khó nó, đang châm ngòi ly gián, có khi càng đẩy nó về phía nhà họ Lâm cũng nên.”
Mắt Trần Tư Tuyết máy không ngừng. “Vậy bây giờ phải làm sao?”
Trần Tư Điền: “Trường Du là con trai cô, anh cảm thấy cô vẫn nên có quan hệ tốt với nó. Còn Lâm Tố Mỹ… ầy, anh cũng không biết nữa.”
Trần Tư Điền và Trần Tư Song nhìn nhau một cái.
Trần Tư Tuyết chỉ cảm thấy khó chịu. Ngày trước con trai tốt biết bao, sao bây giờ kết hôn rồi lại trở thành như vậy chứ?
“Ầy, không nói nữa không nói nữa. Tiểu Tuyết, có lẽ sự tình không nghiêm trọng đến thế đâu, chỉ là bọn anh nói linh tinh thôi, cô đừng để tâm.”
Nhưng Trần Tư Điền vẫn nghiêm khắc phản bác cách nói Tạ Trường Du trợ cấp nhà mẹ đẻ anh của Trần Đông Mai. Đâu có cách nói nào như vậy. Bố mẹ tiêu tiền của con trai là lẽ thường tình, Trần Đông Mai cố ý nói thế, đừng để bị Trần Đông Mai lèo lái sai hướng.
Sau đó Trần Tư Điền mới cùng Trần Tư Song an ủi Trần Tư Tuyết. Nhưng lúc này, Trần Tư Tuyết đâu có lòng dạ nào, dì còn đang mất hồn mất vía.
Trần Tư Tuyết đột nhiên nhớ ra, ngày trước con trai mình thích Lâm Tố Mỹ, khi ấy Lâm Tố Mỹ không thích con trai mình một chút nào, sao sau này lại đột nhiên đến với nhau? Ngày trước Trường Du quả thực chẳng có tiền mấy, là một anh chàng nông thôn. Nhưng sau này con trai có tiền, Lâm Tố Mỹ cũng đồng ý đến với con trai mình.
Ngày trước Trần Tư Tuyết đã cảm thấy Lâm Tố Mỹ hư vinh, nếu không cũng sẽ không đến mức không ưng nông dân chân lấm tay bùn mà chỉ ưng tên trí thức đó…
Bây giờ xem ra đúng là thế, tội nghiệp con trai dì đã bị lừa thê thảm như vậy.
……
Lại nói, lúc này, Trần Đình đã ra ngoài từ sáng sớm và dẫn về bốn người. Đó đều là mấy người Lương Anh nói là cũng trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt.
Trần Đình dẫn những người đó về là muốn họ làm chứng cho mình.
Trần Đình đi về phía Trần Tư Tuyết. “Cô ơi, cháu bị sa thải cũng không sao, nhưng tội danh này quá đáng quá, chuyện cháu chưa từng làm thì sao cháu phải thừa nhận? Cho dù cháu rời đi thì cũng tuyệt đối không để người khác đổ oan cho cháu. Quan trọng hơn là cô tin tưởng cháu như thế, bản thân cháu chịu tủi hờn cũng chẳng sao, nhưng không thể để cô chịu ấm ức được.”
Trần Tư Tuyết nghe thấy lời này, cũng không biết nên cảm thấy được an ủi hay nên cảm thấy đau khổ. Đình Đình còn biết nghĩ cho mình, vậy mà con trai mình lại thiên vị người khác.
Trần Đình hỏi mấy người kia. “Bây giờ các cô hãy nói thật đi, các cô có nhìn thấy tôi uống trộm nước ngọt không?”
Mấy người đó tôi nhìn cô cô nhìn tôi, đều yên lặng.
Trần Đình nói tiếp với vẻ hơi tổn thương. “Các cô cứ yên tâm, chỉ nói riêng ở đây thôi, sẽ không lôi các cô đi làm chứng đâu, càng sẽ không đến trước mặt Lâm Tố Mỹ. Ra khỏi cánh cửa này, lời các cô nói sẽ không ai biết cả, các cô cũng không cần lo sẽ bị Lâm Tố Mỹ sa thải hoặc xử phạt đâu.”
Lúc này mới có một người bước ra với vẻ thăm dò. “Thật sự không có ai sao?”
Trần Đình nhìn sang Trần Tư Tuyết, Trần Tư Tuyết lập tức bảo đảm.
Người đó mới nói: “Bọn cháu không trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt. Bọn cháu đều không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lương Anh đó đến tìm bọn cháu, bảo bọn cháu làm chứng, nói là đã trông thấy Trần Đình uống trộm nước ngọt. Ban đầu bọn cháu không muốn, nhưng Lương Anh nói… Lương Anh nói…”
Trần Tư Tuyết giận ngút trời. “Cô ta nói gì?”
“Chị ta nói, nếu bọn cháu không làm chứng thì sẽ bảo sếp Lâm sa thải bọn cháu. Bọn cháu chỉ là một nhân viên quèn, không dám đối đầu với chị ta. Ở công ty, sếp Lâm nói một là một hai là hai, chuyện gì sếp Tạ cũng tùy theo chị ấy, bọn cháu cũng hết cách. Bọn cháu thật sự không muốn làm chuyện xấu này đâu, nhưng bọn cháu cũng không muốn đánh mất công việc này.”
Lúc này Trần Đình mới lau nước mắt, sụt sịt. “Cô ơi, cháu thật sự không uống trộm nước ngọt, cháu đã nói là cháu không uống trộm rồi. Cháu không biết tại sao Lâm Tố Mỹ lại ghét cháu như thế rồi cứ đòi dùng cách này để đuổi cháu đi nữa. Nhưng nếu chị ta đã không muốn nhìn thấy cháu thì cháu đi là được. Chỉ là cô ơi, sau này cháu không thể ở bên cô nữa rồi.”
“Không được đi.” Trần Tư Tuyết bực bội. “Nếu đi thì cũng không phải là cháu đi.”
Trần Tư Điền vội tiến lên. “Thôi, để Đình Đình về đi. Ầy, sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ.”
Trần Tư Điền vội cảm ơn mấy người kia vì đã trả lại sự trong sạch cho Trần Đình.
Song Trần Tư Tuyết lại muốn kéo họ đi làm chứng để xé mở bộ mặt thật của Lương Anh kia, nhưng lại bị Trần Tư Điền ngăn lại, nói nếu đã hứa với họ là không nói ra rồi thì nên dừng ở đây.
Trần Tư Song cũng rất tức giận. “Sao họ có thể xấu xa như thế chứ, cứ muốn đuổi Đình Đình đi, còn dùng cách này… Quá quắt lắm rồi, nếu bị ai biết được thì Đình Đình phải sống sao.”
Trần Đình bảo mấy người kia rời đi, cũng bảo đảm là sẽ không có ai biết họ đã làm chứng riêng thế này, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của họ.
Trần Đình: “Cháu biết Lâm Tố Mỹ không thích cháu. Cháu nấu cơm, chị ta cũng chẳng buồn về ăn mấy. Là vì cháu ở đây nên anh họ cũng hiếm khi về. Cháu đi cũng tốt, biết đâu như vậy thì anh họ sẽ về ở bên cô nhiều hơn. Cho nên cô ơi, cô cứ để cháu đi đi, chỉ cần cô biết cháu không làm ra những chuyện vớ vẩn đó là được.”
Trần Tư Song: “Sao họ có thể bức Đình Đình như thế…”
Trần Tư Điền nhíu mày. “Không đúng, không nên là thế này. Chẳng lẽ Đình Đình đã bắt gặp chuyện gì đó nên họ mới bức Đình Đình đi như vậy?”
Trần Đình bối rối nhìn bố mình. “Con… con không biết nữa. Đúng rồi, hình như con trông thấy Lâm Tố Mỹ thì thà thì thầm với một người đàn ông, nhưng con không nghe thấy họ đang nói gì, con nhìn một cái rồi rời đi luôn… Chẳng lẽ họ đang nói chuyện gì không thể để người khác biết sao.”
Trần Tư Song càu nhàu: “Chắc đúng là thế rồi.”
Trần Tư Tuyết cắn môi. “Đình Đình không được đi, không thể cho qua như vậy được, đám đó ức hiếp người ta quá lắm rồi…”
- -------------------------
Đúng lúc này, Tạ Trường Du trở về. Tạ Trường Du thấy Tạ Minh đang ngồi trên sân đá thì cười chào hỏi. “Bố, họ đâu ạ!”
“Trong nhà.”
Tạ Minh thở dài. “Mẹ anh…”
Tạ Minh lắc đầu.
Tạ Trường Du cũng gật đầu, hai bố con hiếm khi khá ăn ý. Tạ Trường Du trở về, chắc chắn là để xử lý đống chuyện hỗn độn này rồi.
Còn Tạ Minh thì hút thuốc, hơi được hơi không, mắt xẹt lên một tia sáng.
Tạ Trường Du vào nhà, liền bắt gặp bốn người đến làm chứng. Tạ Trường Du không gọi đối phương lại. Mấy người đó vừa thấy Tạ Trường Du thì sắc mặt lại trắng bệch.
Lúc này, mấy người đó cực kì hoảng loạn. Trần Đình đó thật lợi hại, cố ý tìm đến họ, trước tiên là bảo họ trông thấy cô ta uống nước ngọt, trở thành nhân chứng cho Lương Anh, sau đó mới bảo họ đến đây làm chứng.
Trần Đình đã nói rồi, sau khi việc thành và đuổi mấy người Lâm Tố Mỹ đi, cô ta sẽ để họ làm công việc của Lương Anh và Ngô Hoa. Công việc đó tốt biết mấy, nhàn rỗi ít việc, còn là một lãnh đạo nhỏ, chuyên quản lý mọi người.
Vì thế họ không chịu nổi cám dỗ, và đã đến đây…
Tạ Trường Du đi vào, nhìn bác và dì mình, sau đó nói: “Mấy người ra ngoài trước đi, cháu có chuyện muốn nói riêng với mẹ cháu.”
Trần Tư Điền hơi không vui. “Trường Du, cháu vào nhà mà chẳng buồn chào hỏi bác…”
“Cháu muốn nói chuyện riêng với mẹ cháu.”
“Chuyện này…”
Trần Tư Tuyết nhìn con trai, rồi lại nhìn anh trai và em gái mình. “Trường Du, có gì thì nói trước mặt bác và dì con cũng thế, chúng ta đều là người một nhà mà. Vừa khéo, mọi người cũng có lời muốn nói với con…”
Tạ Trường Du nhíu mày. “Mẹ, con chỉ muốn nói chuyện riêng với mẹ.”
Trần Tư Song không nhịn được nữa. “Trường Du, đây là thái độ của cháu với bề trên hả? Ngày trước cháu đâu có như vậy, sao bây giờ lại biến thành thế này, học theo ai đấy…”
“Ngày trước bác và dì cũng không chạy đến nhà cháu, sao bây giờ lại chăm chỉ chạy đến vậy?”
“Trường Du, con nói năng thế nào đấy?”
“Mẹ, con đã nói rồi, con muốn nói chuyện riêng với mẹ.”
Bấy giờ Trần Tư Điền mới kéo Trần Tư Song và Trần Đình vẻ như đã chịu nỗi ấm ức gì đó, rồi mới để lại không gian cho hai mẹ con nói chuyện riêng.
Trần Tư Tuyết nhìn vào mắt con trai mình thì cũng thất vọng não nề.
Con trai tốt của dì, cậu con trai mà ngày trước dì vẫn luôn cảm thấy là niềm tự hào của mình, bây giờ đã thay đổi rồi, không thích về nhà nữa, không thích nói chuyện với dì nữa, bây giờ còn có thái độ này, khiến Trần Tư Tuyết chỉ cảm thấy buồn bã.
Trần Tư Tuyết thấy anh trai và em gái mình đã bị đuổi ra ngoài thì vừa tức giận vừa bất lực, căn bản không muốn để ý đến Tạ Trường Du.
Tạ Trường Du tìm một chiếc ghế, ngồi xuống đối diện Trần Tư Tuyết.
“Mẹ, con ngẫm nghĩ thì thấy lâu lắm rồi con không trò chuyện với mẹ. Một là vì công việc bận rộn, hai là vì con đã lập gia đình, có mái nhà nhỏ của riêng mình rồi, không thể giống như ngày trước nữa.”
Trần Tư Tuyết nghe mà đỏ hoe mắt, rồi mới nhìn sang con trai.
“Cho nên hôm nay, mẹ con mình trò chuyện cho thỏa mẹ nhé. Mẹ con mình không giấu giếm gì cả, cứ nói hết tâm sự trong lòng ra.” Sau đó, Tạ Trường Du lấy một xấp ảnh ra, đưa cho Trần Tư Tuyết. “Trước khi mẹ con mình trò chuyện, mẹ hãy xem cái này trước đã, nếu không chúng ta sẽ không trò chuyện tiếp được.”
Trên ảnh là cảnh Trần Đình uống trộm nước ngọt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook