Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
Chương 135: Điều mấu chốt

Đảo mắt đã đến cuối năm. Sau khi sắp xếp xong ngày nghỉ và mức phúc lợi lương thưởng cho nhân viên, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ cũng thoải mái hơn.

Mỗi dịp Tết đến là lúc phải đúc lạp xưởng, làm thịt hun. Lạp xưởng và thịt hun năm nay do Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ đích thân làm.

Hai người mua không ít thịt và cùng phối hợp đúc xong lạp xưởng, thịt thì được ướp với đủ gia vị, sau đó hun bằng lửa. Sau khi hun xong, họ mới chia thành hai phần: nhà họ Lâm một phần, nhà họ Tạ một phần. Còn bản thân họ thì không giữ lại.

Tết đến, hai người ăn Tết ở nhà họ Tạ.

Chủ yếu là vì nhà họ Tạ chỉ có Tạ Minh và Trần Tư Tuyết, Trần Đông Mai không thể gọi luôn cả con gái và con rể đi mất. Trong tình huống này, hoặc là Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ ăn Tết ở nhà họ Tạ, hoặc là hai gia đình cùng ăn Tết ở Tạ trạch. Điều đó có nghĩa là sẽ rắc rối hơn, dẫu sao nhà họ Lâm cũng đông người. Cho nên sau khi ngẫm nghĩ, Trần Đông Mai phất tay, bảo đôi vợ chồng trẻ về nhà họ Tạ ăn Tết.

Tết luôn là thời điểm mà trẻ con thích, còn người lớn thì bận rộn.

Trước tiên, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du đến nhà bác của Tạ Trường Du bái tổ. Tuy năm đó các bậc cha chú hơi quá đáng, hai nhà ít qua lại, nhưng thế hệ con cháu không có nhiều ân oán như thế, chỉ là qua lại không thân thiết mà thôi. Hơn nữa, bây giờ các anh họ của Tạ Trường Du đều đang làm việc trong nhà máy của tập đoàn Du Mỹ, quan hệ giữa hai nhà không thể quá cứng ngắc.

Sau khi cúng bái tổ tiên nhà họ Tạ, hai người đến cúng bái tổ tiên nhà họ Lâm.

Nhà họ Lâm khác nhà họ Tạ, bốn đại gia đình cùng xuất phát, trai gái nam nữ tận mấy chục người, tất cả cùng đi cúng bái, trông rất khí thế, vừa nhìn đã khá gây chấn động.

Pháo và tiền giấy của mọi người đều chồng vào với nhau, sau đó chia ra cho hai ngôi mộ, rất hài hòa. Cánh đàn ông phụ trách pháo, hội phụ nữ thì phụ trách tiền giấy và hương nhang. Vì nhiều người nên mọi người tận dụng tất cả thời gian tự đi cúng bái rồi kéo lũ trẻ đi.

Tạ Trường Du và mấy ông anh họ của Lâm Tố Mỹ cùng đi phụ trách đốt pháo. Sau khi cúng bái xong, Lâm Tố Mỹ vội tránh ra xa, đứng cùng Lâm Hải Yến.

“Chị.” Lâm Tố Mỹ xoa bụng Lâm Hải Yến. Bây giờ Lâm Hải Yến đang mang thai, thậm chí áo bông dày cũng không thể che được, vừa nhìn đã biết tuổi thai khá lớn rồi.

Lâm Hải Yến cười vô cùng dịu dàng. “Ừ. Em và Trường Du định bao giờ có con?”

“Còn sớm mà!” Lâm Tố Mỹ bất giác trả lời.

Lâm Hải Yến nhíu mày. “Em và Trường Du kết hôn vốn đã muộn, bây giờ cũng không định có con, đây là suy nghĩ của em hay là của cậu ấy?”

Nhìn Lâm Hải Yến, Lâm Tố Mỹ liền biết chị đang lo lắng cho mình. Vì thế cô cũng nói thật: “Đây là quyết định chung của tụi em. Bây giờ tụi em đều quá bận, giờ mà sinh con thì chỉ có thể vứt con cho ông bà chăm. Tụi em không muốn như thế, đợi lúc không bận thì lại suy nghĩ đến vấn đề con cái.”

Lâm Hải Yến gật đầu. Chỉ cần là quyết định chung của hai người là được, giữa vợ chồng sẽ không vì thế mà nảy sinh mâu thuẫn.

“Hai đứa nghĩ kĩ rồi, nhưng ngộ nhỡ mẹ chồng em có ý kiến thì sao?”

Lâm Tố Mỹ á khẩu, lập tức nhìn sang Tạ Trường Du. Mộ của ông bà nội Lâm Tố Mỹ được xếp bằng những tảng đá, hơn nữa sau khi bà nội qua đời, mọi người dựng hai ngôi mộ cạnh nhau nên chúng khá to lớn. Lúc này, Tạ Trường Du đang nhảy từ trên mộ xuống, khoảng cách đó không thấp, nhìn mà cũng khiến người ta đổ mồ hôi hột thay anh.

Lâm Tố Mỹ hít ngược một hơi, nhưng vẫn nói ra những gì mắc trong cổ họng. “Vậy thì giao cho anh ấy, để anh ấy đi giải quyết.”

Lâm Hải Yến thở dài. “Bản thân em phải nghĩ cho kĩ. Bọn chị biết em muốn có con muộn một chút, nhưng người khác lại không nghĩ như thế. Những lời gièm pha khiến người ta rất tổn thương, nhất là trong chuyện này, mọi người sẽ chỉ công kích phụ nữ thôi.”

“Chị…” Vừa nghe lời Lâm Hải Yến nói, Lâm Tố Mỹ chỉ cảm thấy buồn. Lâm Hải Yến chỉ nói ra lời này một cách đơn giản, nhưng những tổn thương mà “người từng nếm trải” phải gánh chịu lại không thể miêu tả được bằng lời. “Em hiểu mà.”

Lâm Hải Yến cười xoa đầu Lâm Tố Mỹ.

Sau khi Lâm Hải Yến phá thai, những người đó đều chỉ trích Lâm Hải Yến ác độc, hổ dữ không ăn thịt con, người làm mẹ như chị lại giết đứa con sắp chào đời, người phụ nữ này quá độc ác.

Tất cả những gì Lâm Hải Yến gặp phải không chỉ đơn thuần là bị chồng phản bội và nỗi đau vì gia đình hoàn toàn bị hủy hoại.

Còn cả những người ác mồm ác miệng nữa, họ rủa Lâm Hải Yến sẽ không gả ra ngoài được nữa, dù có gả thì cũng chỉ có thể lấy người đàn ông vừa nghèo vừa tởm lợm, tốt nhất là chị không thể sinh con được nữa, chỉ có thể nuôi con cho người khác, tất cả tiền bạc đều cho người khác dùng, còn chị thì phải hầu hạ người khác như bà mẹ già.

Phần lớn những người trông ngóng Lâm Hải Yến sống cuộc sống như vậy đều là phụ nữ. Họ cảm thấy Lâm Hải Yến quá ác. Bởi nếu như gặp phải chuyện như thế, họ nhất định sẽ không ly hôn, nhất định sẽ giữ gìn cuộc hôn nhân ấy vì đứa con, nhất định sẽ sinh con ra. So với hành vi của họ, rõ ràng Lâm Hải Yến quá ích kỉ, có chút xíu ấm ức cũng không chịu đựng được.

Cho nên trong vấn đề kết hôn, Lâm Hải Yến cứ không để người khác được như ý. Người ta hy vọng chị lấy người đàn ông tái hôn có điều kiện tệ, chị lại cứ tìm được người kết hôn lần đầu; người ta hy vọng sau này chị không thể sinh con, bây giờ chị đã mang thai.

Lâm Hải Yến phải sống vô cùng hạnh phúc, sau đó khiến những người mong chị sống không vui vẻ phải nhìn chị hạnh phúc.

Còn về việc lòng họ có thoải mái hay không, liên quan gì đến chị?

Lâm Hải Yến nhìn chồng mình đốt pháo xong đi qua đây, tất cả những chuyện chị làm, những tổn thương và lựa chọn đau khổ chị gặp phải ngày trước đều hóa thành hình thái của hạnh phúc trong giây phút này. Chị không hối hận, bởi vì mọi quyết định của chị đều chịu trách nhiệm với người khác, cũng chịu trách nhiệm với bản thân mình.

Ngô Thế Khang đi đến trước mặt Lâm Hải Yến, hỏi thăm tình hình của chị, rồi lại khẽ vỗ bụng Lâm Hải Yến, hỏi chị đứa bé đã cử động hay chưa.

……

Tiếng pháo đồng thời vang lên rất ngoạn mục, khói xanh cuồn cuộn, vang dội đất trời.

Lâm Tố Mỹ thấy bác cả cầm hai xâu pháo đến trước hai ngôi mộ khác thì chợt tò mò, hỏi Lâm Hải Yến hai ngôi mộ đó là của nhà ai, sao năm nào cũng thấy bác cả qua đó đặt pháo.

Lâm Hải Yến nghĩ ngợi. “Chắc là cụ nhà mình.”

Bố mẹ của ông nội.

Bởi vì con cái các cụ quá nhiều, Lâm Tố Mỹ không thân với ông bà nội mình, huống hồ là bố mẹ của ông nội. Mà người thế hệ đó còn sinh nhiều hơn nên mọi người càng ít qua lại. Ngôi mộ kia do người của một chi khác nhà họ Lâm phụ trách, cũng tức là chi phát triển từ anh em ruột của ông nội Lâm Tố Mỹ.

Sau khi đặt pháo xong, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mới cùng về nhà họ Tạ.

……

Cơm tất niên thông thường đều nấu khá sớm, vì dẫu sao cũng là một bàn thức ăn thịnh soạn. Mấy năm nay cuộc sống đã khấm khá hơn, cơm tất niên cũng trở nên phong phú, cơ bản là gà vịt thịt cá đều có đủ.

“Về rồi đấy à, mau đến giúp đỡ đi.” Trần Tư Tuyết đi từ trong bếp ra, nhìn con trai con dâu rồi bất giác nói.

“Vâng ạ.”

Tạ Trường Du kéo Lâm Tố Mỹ vào bếp, đẩy cô. “Em đi giúp mẹ, để anh nhóm lửa.”

Trần Tư Tuyết nghe vậy, lập tức nhìn con trai mình. Tuy nơi này không có phong tục và nếp sống đàn ông không vào bếp, nhưng lời Trần Tư Tuyết nói vừa rồi có ý bảo Lâm Tố Mỹ đến giúp chứ không gọi Tạ Trường Du.

Sắc mặt Trần Tư Tuyết lập tức sầm xuống.

Trước đây lúc còn ở nhà, Tạ Trường Du chẳng mấy khi nấu cơm, sau khi kết hôn lại bắt đầu làm những công việc này, khiến lòng Trần Tư Tuyết ít nhiều thấy khó tả.

Huống hồ người nhóm bếp sẽ bị dính tro, Tạ Trường Du mau chóng nhận công việc này, cũng không biết có ý gì nữa.

Trần Tư Tuyết nhận xử lý nguyên liệu, còn Lâm Tố Mỹ xử lý các loại gia vị.

“Bình thường hai đứa ai nấu cơm?” Trần Tư Tuyết đột ngột hỏi.

“Ai rảnh người đó nấu ạ.” Lâm Tố Mỹ đáp.

Trần Tư Tuyết bĩu môi, yên lặng.

Lúc này Tạ Trường Du chợt cất tiếng. “Tiểu Mỹ, em mau học hỏi cách nấu ăn từ mẹ đi. Hồi trước lúc ở nhà đảm bảo em không vào bếp, lần nào cũng chỉ nấu được mấy món, học theo mẹ rồi thì cũng nấu thêm được mấy món nữa.”

Trần Tư Tuyết vừa nghe vậy, lòng càng chua chát. Con trai dì đang nhắc nhở dì trước đây Tiểu Mỹ ở nhà cũng không nấu cơm mấy, dựa vào cái gì mà kết hôn rồi thì bắt đầu phải nấu cơm?

Trần Tư Tuyết cắn môi, nghĩ bụng, tùy mày đi, thích thế nào thì mặc xác mày.

……

Đối với bốn người mà nói, bữa cơm nhà họ Tạ thật sự được coi là phong phú.

Còn chưa ăn cơm xong, Lâm Kiến Nghiệp đã chạy đến uống rượu với Tạ Minh. Ngày trước sau khi ăn cơm tất niên, Lâm Kiến Nghiệp thường mau chóng đến nhà Lâm Kiến Quốc. Bây giờ con gái kết hôn rồi, Tết đến cũng phải tới uống rượu, nói cười với nhà thông gia nữa.

Sau khi Lâm Kiến Nghiệp tới, rõ ràng tâm trạng của Tạ Minh trở nên tốt hơn. Hai người nói đến những chuyện mà người ở độ tuổi như họ mới có hứng thú, vừa tán gẫu vừa nhấm nháp thức ăn và nhâm nhi rượu, thư thái khỏi nói.

Lâm Tố Mỹ nhìn bố và bố chồng mình thì cũng không nhịn được cười. Đúng là một cộng một bằng N mà, hai người bình thường có tính cách đều không hướng ngoại lại rôm rả lạ thường vào lúc này.

Tạ Trường Du nhìn dáng vẻ của Lâm Tố Mỹ, nhịn cười.

Lâm Tố Mỹ vươn tay, nhéo tay Tạ Trường Du, đè thấp giọng. “Anh lại sao đấy?”

“Em đoán xem.”

“Không đoán.”

“Cũng phải, chuyện mất mặt của ai đó, sao có mặt mũi mà đoán.”

Lâm Tố Mỹ cố ý siết tay lại thành nắm dứ dứ muốn đánh anh, song chỉ là dọa Tạ Trường Du mà thôi. Sau đó cô liền nghe thấy tiếng ho khan của Trần Tư Tuyết nên vội buông tay xuống.

Mẹ chồng và nàng dâu quả nhiên là kẻ thù trời sinh. Nhưng nghĩ mà xem, con dâu đoạt mất anh con trai mà bà mẹ chồng nuôi dưỡng bao năm, cho nên hình như “mối thù” ấy cũng hợp lý.

“Mẹ ơi, Tiểu Mỹ muốn đánh con, mẹ giúp con với.” Tạ Trường Du hét toáng lên.

Khóe miệng Trần Tư Tuyết co giật. “Ồ, đó là do mày đáng đời, Tiểu Mỹ yếu xìu ra, còn mày thì khỏe vâm mà con bé lại bị bắt nạt được mày hả… Mẹ không có thằng con trai vô dụng đến thế.”

Trần Tư Tuyết dứt khoát mặc kệ họ, nhìn là thấy phiền lòng.

Tạ Trường Du nhún vai với Lâm Tố Mỹ, sau đó chìa tay, xem đấy, mẹ ruột của anh mà cũng chẳng buồn giúp anh.

Lâm Tố Mỹ: …

Bố cô đã ở đây rồi, mẹ anh có thể nói gì được?

Tạ Minh nghe lọt vào tai liền chen miệng vào. “Bọn trẻ trêu đùa nhau thôi, vô dụng hay không cái gì.”

“Uống rượu của ông đi!” Trần Tư Tuyết bực mình.

Còn Tạ Trường Du tiếp tục thì thà thì thầm với Lâm Tố Mỹ. “Còn nhớ lần trước lúc nhậu với nhau, hai bố chấm ớt vào muối để nhắm rượu không?”

Ặc…

Lâm Tố Mỹ đỡ trán, sao có thể không nhớ chứ?

Thấy hai cụ ăn ngon lành như thế, cô đã bắt đầu hoài nghi cuộc đời. Thế là, cô cũng cầm một quả ớt xanh lên rồi chấm muối…

Khó ăn đến mức cô muốn nôn.

Khi ấy dáng vẻ cô ăn thử thất bại bị Tạ Trường Du cười mãi, thứ đó có thể thử bừa được chắc? Có thể tưởng tượng ớt sống ăn được à? Vả lại nghĩ tới ớt chấm muối đã có thể mường tượng được là không ngon rồi…

Chỉ tại hai ông bố ăn quá ngon lành.

Thực sự là ám ảnh mà. Kể từ đó, dù Lâm Kiến Nghiệp hay Tạ Minh ăn như vậy, Lâm Tố Mỹ đều sẽ bất giác cách xa họ một chút.

……

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật.

Sau đó, Lâm Tố Mỹ bèn chạy đi tìm Lâm Hải Yến chơi. Tạ Trường Du không ra ngoài, giúp nhóm lửa trong bếp, còn mẹ anh rửa bát.

“Tiểu Mỹ đâu?”

“Đi tìm chị cô ấy rồi.”

Trần Tư Tuyết hừ một tiếng. “Mày thật sự cưới một cô công chúa về đấy nhỉ?”

Tạ Trường Du cười hì hì nhìn mẹ mình. “Mẹ không mong chị gả ra ngoài làm công chúa à?”

Trần Tư Tuyết bị lời này làm cho nghẹn họng, cả một lúc lâu sau cũng không nói được gì.

- ----------------------------

Đêm Giao thừa, mọi người đều không ngủ mấy, họ đến thẳng nhà Quách Chí Cường, xếp bàn ra, một đám đàn ông đã kết hôn nhưng vẫn giữ tâm tính thời những cậu trai mới lớn, vội chiếm lĩnh một bên bàn, bắt đầu đánh bài, hơn nữa còn hẹn nhau phải quyết chiến đến sáng.

Cánh đành ông đánh bài, hội phụ nữ cũng xếp một chiếc bàn ở bên cạnh chơi bài linh tinh, hoặc là ngồi cùng nhau tám chuyện thường ngày.

Lâm Tố Mỹ và Tô Uyển ngồi cùng nhau. Tô Uyển vừa nghe mấy chuyện vớ vẩn nhà Lâm Tố Mỹ như ngay cả ăn một bữa cơm cũng phải cân nhắc đến gia đình hai bên thì lập tức cảm thấy đau đầu.

“Lấy chồng gần cả đống rắc rối.” Tô Uyển lắc đầu. “Em với Quách Chí Cường chỉ có hai người, muốn làm gì thì làm, hoàn toàn không có ai quản, tự do khỏi nói.”

“Có thể đừng đâm dao vào lòng chị được không?”

Tô Uyển che miệng cười phá ra. “Hiếm khi có cơ hội đả kích chị, em không nỡ lòng bỏ qua cơ hội này.”

Lâm Tố Mỹ thở dài, thật sự quá đáng rồi đấy nhé!

……

Mùng Một Tết, thông thường mọi người không đi thăm họ hàng mấy, nhưng cũng có ngoại lệ. Ví dụ như Quách Chí Cường và Tô Uyển ăn sáng xong sẽ về nhà Tô Uyển, trông tình hình thì có vẻ sẽ nghỉ lại nhà mẹ đẻ Tô Uyển tận mấy ngày.

Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ vốn ngủ muộn, song vẫn bị Trần Tư Tuyết gọi dậy ăn bánh trôi.

Nhân bánh trôi này do Trần Tư Tuyết tự làm, không quá ngọt nhưng cũng không quá nhạt, Lâm Tố Mỹ đã ăn tận mấy viên.

Ăn sáng xong không bao lâu, Trần Tư Tuyết bắt đầu ngó ra trước nhà.

Tạ Trường Du nhắc nhở riêng với Lâm Tố Mỹ rằng năm nào Tạ Trường Linh cũng về nhà vào thời gian này, cho nên Trần Tư Tuyết đang trông ngóng con gái lớn. Song rốt cuộc Trần Tư Tuyết đã phải thất vọng rồi, bởi vì mùng Một Tết năm nay Tạ Trường Linh không về nhà.

Lâm Tố Mỹ nghe mà thấy là lạ. “Năm nào cũng đều là chị cả về? Anh rể không đi cùng à?”

“Ngày trước có đi cùng, nhưng công việc của anh rể đặc biệt nên về sau không đi cùng nữa.”

Lâm Tố Mỹ gật đầu.

……

Kể từ mùng Hai, chị cả chính thức thăm họ hàng. Còn Tạ Trường Du cũng bắt đầu tham dự mấy bữa tiệc gia đình nhà Lâm Tố Mỹ. Gọi là tiệc gia đình, nhưng cũng chỉ là ăn cơm lần lượt ở các nhà mà thôi, bắt đầu từ nhà Lâm Kiến Quốc, cơ bản theo thứ tự, hơn nữa còn là buổi tối.

Ăn cơm buổi tối thì có điểm tốt, ban ngày có thể đến nhà họ hàng khác, rồi buổi tối về nhà ăn cơm luôn. Mọi người cùng quây quần nói chuyện, uống rượu, cười đùa, không phải suy xét nhiều và mệt mỏi như đi thăm họ hàng, ngược lại cực kì thoải mái.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du cũng đã được phân nhiệm vụ. Đó là hai người sẽ sang thôn nhà họ Trần, đến nhà bà ngoại mình. Năm nay họ ăn cơm trưa ở nhà bà ngoại Tạ Trường Du, còn hai cậu cháu trai của Lâm Tố Mỹ là Lâm Thần và Lâm Dạ ở lại nhà bà ngoại Lâm Tố Mỹ ăn cơm, cũng coi như đã đến cả hai bên.

Ăn cơm xong, họ phải quay về ngay ngày hôm đó.

Còn hai ông cháu trai của Lâm Tố Mỹ cũng theo bố mẹ chúng về nhà bà ngoại chúng.

Cả nhà mỗi người một ngả, lần lượt đi thăm họ hàng xong.

Chỉ là từ sau khi đến nhà cụ ngoại, về cơ bản, ngày nào hai cậu nhóc ranh Lâm Thần và Lâm Dạ kia cũng sang bên đó. Chuyện này khiến Lâm Tố Mỹ vô cùng kinh ngạc.

Hai nhóc con này, bảo chúng không đi cũng không được.

Lâm Tố Mỹ chỉ huy Tạ Trường Du, bảo anh đi túm hai tên nhóc con về.

Không phải là cô không cho chúng sang bên đó, mà là ngày nào cũng đi như vậy thì rõ ràng không bình thường.

Tạ Trường Du giữ hai cu cậu không cho chúng ngọ nguậy. “Nào, nghe lời cô út hai đứa nói nào.”

Lâm Thần, Lâm Dạ cũng biết sự lợi hại của ông chú rể nên thỏa hiệp.

Lâm Tố Mỹ ngồi bên trên. “Tại sao hai đứa hay chạy sang bên đó thế?”

Lâm Thần, Lâm Dạ đều bất giác che túi áo mình lại.

Tạ Trường Du nhìn mà thấy buồn cười. Đây không phải tỏ rõ là trong đó có thứ hay ho sao?

Bấy giờ Lâm Thần mới nói: “Cụ ngoại đã nói rồi, chỉ cần bọn cháu đi thăm cụ, cụ sẽ cho bọn cháu tiền, thăm lần nào cho lần ấy…”

Lâm Dạ hơi hậm hực. “Chỉ là ban đầu cho hai hào, mấy hôm nay chỉ cho một hào thôi.”

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ giật giật. Với hành vi này của bà ngoại mình, cô không biết nên bình luận sao nữa. Nhưng mà đây chính là tác phong làm việc của bà cụ Vương Thục Vân. Ngày nào bà cụ cũng cằn nhằn muốn tắm, trẻ con nhà người khác hiếu thảo biết mấy, tắm cho trưởng bối, sau đó chị họ tắm cho bà cụ, tắm xong bà cụ sẽ cho tiền.

Không chỉ chuyện này mà những chuyện khác cũng vậy. Người thân họ hàng làm việc đều bị bà cụ cân đo bằng tiền – Cháu làm việc giúp bà hả, bà cho cháu tiền.

Bây giờ đến mấy đứa con nít cũng là đãi ngộ đó…

Lâm Tố Mỹ đau đầu. “Lâm Thần, Lâm Dạ, hai đứa không được đi thăm cụ ngoại chỉ vì tiền. Cụ là bề trên của hai đứa, đi thăm cụ là chuyện nên làm, không thể đi vì tiền, hai đứa phải cam tâm tình nguyện đi mà không có bất cứ mục đích gì…”

Lâm Thần và Lâm Dạ nhìn nhau một cái.

Lâm Thần: “Vậy cả đời này bọn cháu không đến nhà cụ ngoại nữa.”

Lâm Dạ: “Đúng ạ. Chẳng muốn đi tẹo nào.”

Lâm Thần: “Không phải nói là sống đầu huyện sao? Vẫn là nông thôn, còn chẳng bằng nhà mình. Vào cái nhà vệ sinh đó bị muỗi đốt cả một cục…”

Lâm Dạ: “Nhà tồi tàn, cơm cũng khó ăn…”

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ co giật. Cô cảm thấy mình đã giáo dục thất bại. Vì thế cô day thái dương, nhìn Tạ Trường Du. Thôi vậy, anh lên đi, em không lên nổi nữa.

Thế là Tạ Trường Du xông trận, đích thân nói chuyện với hai cu cậu.

……

Nhưng chẳng được mấy ngày, Lâm Thần và Lâm Dạ lại thích chạy sang nhà cụ ngoại. Nói chính xác là chúng thích chạy sang nhà ông họ.

Nguyên nhân rất đơn giản, nhà ông họ về ăn Tết nên mới ở lại nhà cũ mấy ngày, sau đó sẽ về huyện. Họ mời hai cu cậu Lâm Thần và Lâm Dạ đến chơi. Hai nhóc con này cũng đã đạp xe đi, bởi vì trên huyện chắc chắn tốt hơn dưới quê rồi. Dù rằng chúng nhìn rất lâu và đều cảm thấy nhà cô út mình là tuyệt nhất.

Lần này Lâm Thần, Lâm Dạ đi thì không hay nữa.

Chúng đã gặp chuyện lớn.

Vậy mà cô họ thứ hai còn ẩu đả với ông họ, lợi hại ghê, móng tay của cô họ vẫn còn để lại chút dấu vết trên cổ ông họ.

Lâm Thần, Lâm Dạ về đến nhà, cực kì hưng phấn kể lại tất cả những gì chúng đã chứng kiến.

Lâm Tố Mỹ và cả nhà đều chỉ có một suy nghĩ – Trần Ý quả thực lợi hại, dám đánh nhau với bố mình luôn.

Lâm Tố Mỹ sám hối sâu sắc hai giây vì suy nghĩ đầu tiên của mình không phải là con gái bất hiếu. Sau đó cô phát hiện không ai suy nghĩ đến chuyện bất hiếu, vì thế biết mình không lạc loài, cô cũng thoải mái.

Trần Thu Sinh vẫn luôn không ưng chồng của Trần Ý. Lần này lúc ăn cơm, ông lại bắt đầu nói tới vấn đề đó. Trần Thu Sinh nói chuyện hoàn toàn không cố kị đến suy nghĩ của người khác, chỉ cảm thấy anh con rể này vô dụng, làm công việc không ổn định lương bèo bọt, quanh năm chẳng có tiền, nhà cửa cũng không có, ông bố ở quê còn lấy thêm bà vợ hai nuôi con nên chẳng thể giúp đỡ gì.

Ông chốt một câu, lấy người đàn ông như thế làm gì? Trần Ý mắt mù mới ưng cái ngữ đó, từ đầu đã nói rồi, đừng tìm loại người như thế, phải nghe lời người lớn, kết quả là nghe ở đâu?

Trần Ý vừa nghe bố mình nói người đàn ông của mình như vậy, lập tức tranh cãi, sau khi cãi cọ thì hai người bắt đầu ẩu đả.

“Cô họ rõ lợi hại.”

Lâm Dạ gật đầu. “Lợi hại thật.”

Khóe miệng Lâm Tố Mỹ co giật. Cô hỏi chúng: “Ai đánh thắng?”

Lâm Dạ nhíu mày. “Ông họ bảo gây động tĩnh lớn quá, người khác nghe thấy thì mất mặt nên không đánh tiếp.”

Tại sao anh cháu cô lại tiếc nuối vậy chứ?

Lâm Thần: “Nếu mà ở nhà cũ nhà họ thì hay rồi.”

Lâm Tố Mỹ: …

……

Mấy ngày tiếp theo, Lâm Thần và Lâm Dạ thích lén lút đạp xe lên huyện. Chỉ có điều chẳng được mấy ngày chúng đã từ bỏ. Bởi vì không còn thấy cô họ và ông họ tiếp tục đánh nhau, chúng hết hứng thú nên cũng chẳng đi nữa.

……

Sau khi người nhà họ Lâm ăn xong một lượt cơm luân phiên, Tạ Trường Du và Lâm Tố Mỹ mới bày tỏ rằng họ muốn mời mọi người ăn cơm. Vì ngại phiền phức nên hai người dứt khoát giải quyết luôn trong một lần. Vì thế họ mời khách ở nhà hàng của Tạ Trường Du. Chỉ riêng người nhà họ Lâm đã tận mấy bàn, nữa là cả họ hàng nhà họ Tạ cùng với hội bạn của Tạ Trường Du.

Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du chào hỏi mọi người mà cũng mệt, còn phải chú ý đến sở thích của từng người, quanh quẩn với mấy việc vặt như bảo người lấy đồ uống, ớt, vân vân, ăn một bữa cơm cũng không thể hoàn toàn ngơi nghỉ.

Đợi khi ăn cơm xong, mọi người lại chạy đi chơi bài hay uống trà, Lâm Tố Mỹ và Tạ Trường Du mới được nghỉ ngơi.

Bài trong phòng bài không đủ, Tạ Trường Du bảo Lâm Tố Mỹ đi lấy một bộ mới.

Lâm Dạ đang chạy vặt nhìn Lâm Tố Mỹ, đột nhiên thốt lên một câu: “Cô út ơi, chồng cô bảo cô đi lấy bài.”

Một câu nói chọc mọi người cười phá ra.

Lâm Dạ còn bị Lâm An và Ngô Hoa đánh cho mấy cái. “Chú là chú, nói vớ vẩn gì đấy.”

Lâm Thần rất ấm ức. “Có sai đâu ạ, đúng là chồng của cô út mà…”

……

Lâm Tố Mỹ bị mọi người trêu đùa đến độ đỏ mặt, vội đi lấy bài ra, lúc này mới có thời gian nói chuyện với Tạ Trường Bình.

Bây giờ chủ đề mà hai người tán gẫu cũng là mấy chuyện thường ngày.

“Trường Bình, em cảm thấy tính khí của chị phải thay đổi đi. Ở chốn riêng tư chị quát Tả Minh Sinh nhà chị thì không sao, nhưng đừng có quát trước mặt mọi người.”

“Sao? Không được quát à?” Tạ Trường Bình thờ ơ.

Lâm Tố Mỹ thở dài. “Chị đối xử với anh ấy như thế, người khác nhìn thì sẽ xem là trò cười, sau đó sẽ bất giác xem thường anh ấy. Bởi vì thái độ của chị sẽ quyết định thái độ của rất nhiều người… Nhất là khi anh chị có con, con cái thấy bố mình chịu đãi ngộ như thế thì cũng sẽ bị ảnh hưởng…”

Đây là lời cảnh báo Lâm Tố Mỹ nhận được sau khi quan sát bác cả mình.

Trần Thủy Sinh bị mẹ mình coi nhẹ, bị vợ gọi tới quát lui, không ai xem trọng ý kiến của bác ấy, bây giờ đến con bác ấy cũng không kiên nhẫn với bác ấy, có lúc còn quát bác ấy.

Điều đó khiến Lâm Tố Mỹ rất bất đắc dĩ. Thực ra tính cách của bác cả thật sự rất tốt, nhưng chính vì quá tốt…

Ngược lại, bác hai làm ra mấy chuyện linh tinh bên ngoài, còn ở nhà thì quát đoạt nhưng lại được nhiều người xem trọng hơn.

Nhìn mà quả thực hoài nghi cuộc đời luôn.

Hơn nữa, Lâm Tố Mỹ còn từng lén quan sát. Tuy sau khi đánh nhau một trận với bác hai, chị hai đã trở nên lợi hại, song điều đó không ảnh hưởng đến tính cách nói một không nói hai của bác hai, bác hai vẫn là đại vương trong nhà.

Tạ Trường Bình cực kì kinh ngạc, kéo tay Lâm Tố Mỹ mà vô cùng kích động. “Tiểu Mỹ, sao gái biết là chị đã mang thai?”

Lâm Tố Mỹ: …

Thực ra em đâu có biết.

Nhưng mà, đây là điều mấu chốt ư?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương