Đại Mỹ Nhân Thập Niên 80
Chương 1: Lâm tố mỹ

Lâm Tố Mỹ ngã từ trên cây dâu xuống.

Kéo theo đó là tiếng kêu thất thanh của Tưởng Xuân Diệp. Hầu hết người của đội sản xuất số Chín đều biết tin tức này. Đang là thời điểm tằm sắp kết kén, hội phụ nữ trong đội sản xuất đều bận rộn trong phòng nuôi tằm: phải chọn những con tằm chín sắp kết kén ra khỏi nong, đặt vào lồng tằm đợi chúng kết kén, tằm chưa trở thành tằm chín phải tiếp tục bỏ lại trong nong được lót lá dâu tươi để cho ăn, lá dâu thừa trong nong mà dày thì phải san tằm sang nong khác, xử lý sạch sẽ phần lá dâu thừa và phân tằm trong nong.

Phần lớn nhà của mọi người trong đội sản xuất đều kề nhau, thậm chí rất nhiều nhà còn sát vách, một khi có động tĩnh, mọi người đều chạy ra xem trò.

Chỉ thấy dì Thục Phương nhỏ kéo con gái thứ hai nhà dì là Tưởng Xuân Diệp ra đánh. Tưởng Xuân Diệp vừa khóc lóc vừa cầu xin, dì Thục Phương nhỏ vừa đánh vừa mắng, động tác không nhẹ nhàng chút nào. “Tao cho mày thiếu ăn hay thiếu mặc mà mày phải đi ăn dâu nhà người ta, bao nhiêu dâu trên cây dâu của đội sản xuất không đủ cho mày ăn hả mà mày phải đi ăn của nhà người ta, cho mày ham ăn, cho mày không biết xấu hổ này…”

Đều là người của một đội sản xuất, đâu thể trơ mắt nhìn Tưởng Xuân Diệp bị đánh, mọi người đều tiến lên kéo dì Thục Phương nhỏ lại khuyên lơn.

Qua một lát, mọi người đều hiểu được ngọn nguồn sự việc.

Khu đất canh tác nhà ông Lâm trồng hai cây dâu, cây dâu đó khác với những cây dâu khác, đó là cây dâu lai ghép, quả của cây dâu đó khác với quả của những cây dâu khác. Tưởng Xuân Diệp và Lâm Tố Mỹ của nhà họ Lâm qua lại khá thân thiết, Tưởng Xuân Diệp bèn cùng Lâm Tố Mỹ đi hái dâu, bởi Tưởng Xuân Diệp không dám tự đi hái. Trần Đông Mai của nhà ông Lâm không dễ chọc, trẻ con trong đội sản xuất có đứa nào chưa nhằm vào hai cây dâu đó đâu, bị Trần Đông Mai mắng thì cũng không sao, quan trọng nhất là sau khi dì ấy tìm đến tận nhà thì đám trẻ con bị bố mẹ cùng đánh, bởi thế chỉ có Lâm Tố Mỹ tự đi hái dâu.

Cây dâu đã được lai ghép mà có thể ra quả đó cao hơn những cây dâu bình thường, Lâm Tố Mỹ trèo lên, chẳng ngờ sau đó lại ngã xuống.

Chuyện này khiến Tưởng Xuân Diệp sợ tái mặt. Ngay cả đám trẻ con cũng biết Lâm Tố Mỹ là tâm can bảo bối của Trần Đông Mai, nếu Lâm Tố Mỹ gặp chút chuyện gì thì sẽ không chỉ đơn giản là bị đuổi mắng nữa. Tưởng Xuân Diệp gọi Lâm Tố Mỹ mấy tiếng mà Lâm Tố Mỹ cũng không trả lời, bèn lập tức khóc lóc chạy về gọi người. Tưởng Xuân Diệp sợ hãi thật sự, ngộ nhỡ Lâm Tố Mỹ bị ngã rồi thành ngốc, cô nhất định sẽ bị đánh chết mất. Đội sản xuất số Tám kế bên có một đứa trẻ bị ngã rồi trở thành kẻ ngốc, đám bọn cô còn cùng nhau đi xem nữa.

Trong đội sản xuất có hai Thục Phương, một già một trẻ, lúc gọi thì mọi người đều gọi thành Thục Phương lớn và Thục Phương nhỏ, họ cụ thể của hai người là gì thì không ai còn nhớ nữa. Dì Thục Phương nhỏ thấy con gái khóc tu tu nước mắt tuôn thành dòng, vẫn chưa hả giận, bị mọi người kéo thì vẫn đá cho con gái một cú. “Khóc khóc khóc, chỉ biết có khóc, mày và Lâm Tố Mỹ giống nhau được chắc? Con bé mà bị làm sao thì mày lấy gì mà đền…”

Con gái vàng con gái bạc của nhà họ Lâm, cả bốn anh em nhà họ Lâm mới sinh ra được hai cô con gái, đứa nào cũng được coi là bảo bối. Lâm Hải Yến đã kết hôn, còn lấy chồng trên huyện, cả nhà họ Lâm chỉ còn lại một cô con gái là Lâm Tố Mỹ, đương nhiên vô cùng được yêu chiều, càng đừng nhắc đến chuyện bác cả của Lâm Tố Mỹ còn là đội trưởng của đội sản xuất.

Đắc tội người nhà họ Lâm, cho dù đắc tội đội trưởng đội sản xuất cũng không mấy to tát. Nhưng nếu chọc đến Lâm Tố Mỹ thì đó chính là tai họa. Dù Trần Đông Mai không so đo nhưng mười ông anh trai của Lâm Tố Mỹ có thể không tính toán sao? Mười chàng trai khỏe như vâm, điểm chấm công làm việc hàng đầu cùng đứng trước mặt bạn, cũng có thể dọa chết bạn rồi.

“Thục Phương nhỏ à, cô cũng đừng mắng Xuân Diệp nữa, trước cứ đi xem Tiểu Mỹ thế nào đã, nếu con bé không sao, thế này không phải là tự mình dọa mình đấy ư?”

“Đúng đấy đúng đấy, trước cứ đi xem Tiểu Mỹ đã.”

“Cây dâu đó nhà họ vừa cao vừa to, nhưng người đứng trên cây hái dâu cũng chỉ khoảng một hai mét thôi, ngã xuống cũng không sao đâu.”

“Lần này ngã là gay to đấy, đứa bé bên đội sản xuất số Tám không phải ngã thành ngốc rồi đấy sao!”

“Giống nhau được chắc? Người ta ngã đập vào tảng đá, làm tổn thương não. Đất nhà Đông Mai thì đâu thể có đá gì chứ, đều là đất thôi, chắc không sao đâu.”

……

Chuyện không liên quan đến mình nên có thể thờ ơ, dì Thục Phương nhỏ cũng không cảm thấy được an ủi. Sợ rằng Lâm Tố Mỹ xảy ra chuyện, cuộc sống sau này ở trong đội sản xuất sẽ không dễ dàng gì, dì bèn chạy qua khu đất canh tác của nhà họ Lâm.

Khu đất canh tác của nhà họ Lâm.

Lâm Tố Mỹ, không đúng, là Tống San đang day day đầu, ngoan ngoãn ngồi trên mặt đất, bên cạnh rải rác một vài quả dâu tằm. Đầu cô rất choáng, cảm giác này không hề xa lạ, não chấn động nhẹ, so với váng đầu thì cả bộ não còn choáng hơn.

Vừa rồi hình như cô nhìn thấy Tưởng Xuân Diệp? Tưởng Xuân Diệp còn vừa gọi cô vừa khóc. Đầu cô quá choáng váng, cũng không nói năng gì được, chủ yếu là cô và Tưởng Xuân Diệp không qua lại với nhau, không biết nên nói gì, dáng vẻ lo lắng không yên đó của Tưởng Xuân Diệp cũng khiến cô hoảng hồn.

Cô đang nằm mơ sao? Nhưng nằm mơ thì sao lại mơ thấy Tưởng Xuân Diệp?

Có lẽ nằm mơ không phải để gặp Tưởng Xuân Diệp, mà là muốn nếm quả dâu mọc từ cây dâu đã lai ghép thôi. Đương nhiên, cô thích gọi là quả “tằm tằm phao” hơn, bởi cách gọi ấy có một sự thân thiết lạ kì.

Một vài quả dâu tằm rơi trên mặt đất, cô nhặt lấy một quả đỏ tía, bỏ vào trong miệng, nhai nhóp nhép. Vị tươi ngon và ngọt lịm thoáng chốc lan ra khắp miệng cô. Cô híp mắt, hưởng thụ cảm giác tuyệt vời của giờ khắc này.

Dâu ở đây xuất hiện khắp nơi, trên ruộng và trên đồng cỏ đều trồng dâu. Mùa này vừa đến thì chính là những ngày đám trẻ con vui vẻ nhất. Chúng đi tìm dâu khắp sườn núi, dùng giỏ đựng đầy, thậm chí ngay cả túi quần, túi áo và mũ cũng đựng một chút. Dâu bị đè vào, lập tức chảy ra thứ nước đỏ tươi, bởi thế đám trẻ con về nhà thì sẽ luôn bị người lớn la rầy vì quần áo bẩn gần chết.

Thứ quả này cũng là thứ quả hồi nhỏ Tống San ăn nhiều nhất.

Nhưng quả dâu từ cây dâu bình thường rõ ràng không thể đem so sánh với dâu lai ghép. Trên thực tế cô cũng không hiểu lai ghép này là ý gì, chỉ biết đội trưởng đội sản xuất là người có bản lĩnh, học và mang kĩ thuật này về, không ai tưởng thật, nhưng bác ấy lại làm ra được. Lá dâu của những cây dâu lai ghép vừa to vừa xanh non, cây sinh trưởng cũng tươi tốt hơn những cây dâu khác, cây dâu thấp, hái lá dâu rất tiện, cho dù là trẻ con thì cũng có thể hái được.

Nhưng những cây dâu đó đều không ra quả, cây dâu lai ghép mà có thể ra quả thì chỉ có hai cây dâu ở khu đất canh tác của nhà họ Lâm, được nhà họ trông coi rất cẩn thận. Số lượng quả hàng năm không nhiều, chỉ có Lâm Tố Mỹ mới được ăn, còn những người khác thì nghĩ thôi cũng khỏi cần nghĩ đến làm gì.

Tống San thường trông thấy đám trẻ con trong đội sản xuất nhìn hai cây dâu lai ghép ấy với vẻ thèm thuồng, ghen tị, muốn biết quả dâu từ cây dâu lai ghép đó có gì khác. Trong mắt chúng, quả dâu như thế hẳn là cao cấp hơn, bởi vì lá của cây dâu lai ghép cũng cao cấp hơn một chút. Vì chưa từng nếm thử, thế nên chúng càng muốn nếm xem loại dâu đó có mùi vị gì.

Tống San cũng muốn nếm thử. Khi đi ngang qua, cô cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy cái, thậm chí còn từng thầm so sánh - bên ngoài những quả dâu cao cấp đó có chút râu, hình dạng dài hơn quả dâu tằm bình thường và chín muộn hơn quả dâu tằm bình thường một chút.

Cô đột nhiên nhớ ra, mình từng có cơ hội nếm loại quả dâu cao cấp này.

Khi đeo gùi ra ngoài làm việc, cô đúng lúc trông thấy Lâm Tố Mỹ đang cầm một nắm dâu trên tay. Cô bất giác nhìn về phía Lâm Tố Mỹ, mắt không nỡ dời đi, cho tới khi Lâm Tố Mỹ đi đến trước mặt cô.

“Cậu muốn nếm thử không?” Lâm Tố Mỹ vươn tay ra, trên đó đặt một vài quả dâu, quả nào cũng đều tươi ngon căng mọng, màu sắc hấp dẫn, có thể tưởng tượng ra được hương vị thơm ngon của chúng.

Tống San bất giác lùi một bước về sau, thấp thỏm không yên mà lắc đầu, không dám ngẩng đầu nhìn Lâm Tố Mỹ.

Lâm Tố Mỹ thu tay về, nhún nhún vai, cũng không nghĩ nhiều, rời đi thẳng.

Tống San quay đầu nhìn bóng lưng Lâm Tố Mỹ. Lâm Tố Mỹ là một người đẹp, mỹ danh bay xa, cũng có cả chút tiếng tăm trong mấy đội sản xuất gần đây, còn cùng mấy người Tạ Trường Bình tạo thành hội mỹ nữ, vì thế đội sản xuất số Chín ngoài giàu có thì còn có tiếng thơm là sinh ra mỹ nhân. Tống San đứng trước mặt Lâm Tố Mỹ, cảm thấy mình chính là bùn đất thấp kém, còn Lâm Tố Mỹ là hoa tươi xinh đẹp, không cần người khác nhắc nhở về sự khác biệt giữa hai người, vừa nhìn thì đã biết rồi. Thậm chí cô còn muốn đào một cái hố để giấu mình vào, tựa như quần áo vá chằng vá đụp trên người và khuôn mặt vô cùng phổ thông của mình đã xấu nay càng không thể xấu hơn được nữa nhờ sự phụ trợ của bộ quần áo sạch sẽ gọn gàng và khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp của Lâm Tố Mỹ.

Bản thân Tống San cũng không biết, thứ mình nhìn là khuôn mặt của Lâm Tố Mỹ, hay là bộ quần áo mới Lâm Tố Mỹ mặc trên người, hay là tất cả những gì được thể hiện qua Lâm Tố Mỹ - vô cùng được yêu chiều, là tâm can bảo bối của bố mẹ, là em gái nhỏ mà các ông anh trai lo lắng sẽ bị trêu chọc.

Tóm lại, Tống San cô và Lâm Tố Mỹ chính là một trời một vực.

Trong lòng cô, quả dâu của cây dâu lai ghép này chính là món hàng cao cấp đó. Nhưng món hàng cao cấp này lại chẳng là gì với Lâm Tố Mỹ, nó chỉ là quả dâu có thể ăn thỏa thích, là quả dâu mà Lâm Tố Mỹ có thể cùng đám bạn chê bai rằng chúng chẳng khác mấy với những quả dâu khác, không có gì đặc biệt cả.

Bây giờ cuối cùng cô cũng nếm được loại dâu năm đó cô muốn nếm nhất rồi.

Tống San nhíu mày, cảm thấy mình hơi vô vị, sao lại cố chấp nhớ nhung loại dâu này như thế chứ? Có lẽ vì ở nơi gọi là quê hương này, cô không tìm ra được hoài niệm tốt đẹp nào, thứ duy nhất cô còn nhớ chính là những quả dâu tằm này? Hoặc có lẽ là sau khi rời xa thành phố Vân, cô mới phát hiện không phải khắp nơi đều có quả dâu tằm, trong sạp hàng bán hoa quả trên đường, một chút dâu tằm thôi mà giá cũng chát, vì thế khiến cô nhớ lại quê hương đã bị cô giấu đi đó.

Đối với Tống San ba mươi sáu tuổi mà nói, loại dâu này cũng đã không còn ý nghĩa gì nữa. Cô chỉ muốn mang cuộc đời ba mươi năm trước và cả quê hương ấy chôn vào trong mảnh đất kí ức, san phẳng nó, không bao giờ lật lên nữa, từ nay về sau trải qua một cuộc sống bình thường, phẳng lặng.

Còn về việc vì sao cô lại mơ giấc mơ này, cô còn có thể tiến hành phân tích trong giấc mơ: có lẽ là vì khi về Định Châu xử lý giấy tờ làm sổ hộ khẩu, cô nghe ngóng về đội sản xuất số Chín năm đó và thôn Cửu Sơn bây giờ, thế nên cô nằm mơ giấc mơ liên quan đến đội sản xuất số Chín này.

Tống San sắp xếp giấc mơ của mình, cũng tính xem lúc tỉnh dậy liệu trời đã sáng chưa, hy vọng mình đừng đến muộn, bởi vì ngày mai là ngày cô và Lục Trụ nhận giấy chứng nhận.

Chính vào lúc này, một người chạy như bay tới.

“Tiểu Mỹ Tiểu Mỹ, em có làm sao không? Bị thương ở đâu rồi?”

Lâm An chạy mấy bước đã đến trước mặt Tống San, quan sát Tống San từ trên xuống dưới một lượt, thấy không có vết thương rõ ràng nào thì lập tức thở phào một hơi. “Tiểu Mỹ, em không thoải mái ở đâu, nói chuyện đi chứ?”

Tống San đờ người nhìn Lâm An. Đây là con trai thứ hai của thím Trần – Lâm An, là anh trai thứ hai của Lâm Tố Mỹ. Cô nhận ra người này, chỉ là sao anh ta lại gọi cô là Tiểu Mỹ?

Lâm An bị dọa cho sợ hãi, vươn tay sờ trán Tống San, thấy không phát sốt, anh chàng liền thở phào. Nghe nói người bị ngã thành ngốc bên đội sản xuất số Tám đã phát sốt trước khi biến thành ngốc.

Mặc kệ vậy, cứ đưa em gái về nhà trước rồi nói tiếp.

Lâm An khom người, cõng Tống San lên lưng, bước vội về nhà, còn không quên an ủi em gái: “Tiểu Mỹ, em đừng sợ, có chỗ nào không thoải mái thì nói với anh, anh nhất định sẽ nghĩ cách chữa cho em…”

Đầu Tống San không quá choáng nữa, nhưng não thì đã lú lẫn. Mơ thấy Tưởng Xuân Diệp là vì quả dâu tằm, nhưng tại sao Lâm An lại xuất hiện trong giấc mơ của mình chứ?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương